Quyển 2 - Chương 19: Hoằng đạo tâm vu thị tỉnh.
Quản Bình Triều
15/04/2013
Cũng có lẽ là trời già giúp đỡ, Tỉnh Ngôn xác thật đã tìm được công việc tốt. Từ sau khi y ở Hoa Nguyệt Lâu làm địch sư, sinh hoạt của thiếu niên liền trở nên nhẹ nhàng hơn trước nhiều. Đặc biệt làm cho thiếu niên cảm thấy mãn nguyện đó là, từ đây y không cần phải đi đi về về mỗi ngày mười mấy dặm nữa.
Còn lão đạo Thanh Hà lâu ngày không gặp, hiện tại tình cảm đối với Tỉnh Ngôn rõ ràng vẫn không ít đi. Tuy Tỉnh Ngôn đã lâu không còn quấy rầy đòi bái sư nữa, nhưng lão đạo thì vẫn thường thường nhắc nhở y.
Nói đến công việc ở chỗ thiện duyên này thì hết sức thanh nhàn đơn điệu. Với tính khí linh hoạt như thế của Thanh Hà lão đạo, sao chịu yên lặng được. Vì vậy lão đạo không khỏi thường thường nhân lúc nhàn rỗi, đến xem phong thủy cho nhà người ta, viết vài lá bùa, thuận tiện kiếm được vài đồng tiền thưởng. Mang danh đạo sĩ Thượng Thanh Cung, việc kiếm thêm này của lão cũng hoàn toàn phát đạt.
Cái gọi là "Cô chưởng nan minh", mấy chuyện này một mình lão đạo cũng làm không xuể, vẫn cần có trợ thủ. Chỉ là hai nhân tuyển sẵn có ở chỗ thiện duyên, tiểu đạo sĩ Minh Tịnh và Minh Trần, lại không thể "cùng hội cùng thuyền" với lão.
Hai tiểu đạo sĩ Minh Trần Minh Tịnh này, tuy đối với chuyện bị môn phái chuyển đến Nhiêu Châu thành làm công việc như tạp dịch, ôm một bụng oán trách, nhưng vì đó càng thêm quý trọng danh dự, làm sao có thể chịu được việc theo Thanh Hà lão đạo đi khắp hang cùng ngõ hẻm, làm chuyện của dạng đạo sĩ du phương.
Không những không phụ họa, hai người Minh Tịnh và Minh Trần đối với hành động làm giảm uy danh Thượng Thanh Cung của lão đạo, còn hết sức phản đối. Tuy nhiên vì bối phận thấp, miệng không thể nói nhiều, nhưng chửi thầm trong lòng là điều khó tránh khỏi.
Đối với tình trạng đó, ở trong mắt Thanh Hà lão đạo, cũng là biết để trong lòng, càng không dám hy vọng hai tên đó "hòa đồng" với mình, cũng không lên tiếng nhờ bọn chúng giúp đỡ.
Dưới hình thế như vậy, thiếu niên Tỉnh Ngôn quen thân đến mức không thể thân hơn của lão, chính là hết sức thích hợp. Lúc Tỉnh Ngôn ở ban nhạc vào ban ngày, thường theo Thanh Hà lão đạo phụ việc cho lão, xách cái giỏ đựng bùa chú của lão, thiếu niên lanh lợi, hai người già trẻ phối hợp hết sức thuận buồm xuôi gió. Bởi vì mỗi lần theo lão đạo ra ngoài làm việc, đều có thể kiếm được ít bạc lẻ, Tỉnh Ngôn đối với việc này làm không biết chán.
Lại nói sáng hôm nay, Thanh Hà lão đạo lại có một mối làm ăn đến cửa. Thì ra là lão bản của tiệm gạo Chúc gia Chúc lão viên ngoại sai người đến mời, mời lão đạo sĩ Thanh Hà làm một pháp sự nhỏ trừ tà cho Chúc gia bọn họ.
Nói đến Chúc lão bản của tiệm gạo Chúc kí này, ở Nhiêu Châu thành cũng coi là nhân vật có tiếng, sinh ý của tiệm gạo hưng vượng, gia sản hết sức giàu có.
"Có lẽ kiếm được không ít từ vụ này rồi!"
Vừa nghe Chúc đại lão bản của tiệm gạo mời, trong lòng lão đạo liền vô cùng sung sướng, lập tức không dám chậm trễ, vội đến Hoa Nguyệt Lâu kêu Tỉnh Ngôn, chuẩn bị đủ các vật dụng, làm thành một cái quảy để Tỉnh Ngôn gánh phía sau,hai người già trẻ vui vẻ lên đường theo gia nhân của Chúc gia đi đến trang viên họ Chúc.
Sau khi đến Chúc gia, lão đạo đang phải mặc pháp y, phân phó Tỉnh Ngôn bày trí đồ vật, bắt đầu bắt tay làm phép trừ tà, nhưng Chúc viên ngoại đã lên tiếng:
"Đạo trưởng bôn ba trên đường, hãy dùng chút thức ăn trước. Chuyện trừ tà cũng không cần gấp gáp".
Chúc viên ngoại phân phó gia nhân, sai bày tiệc rượu, mời lão đạo và Tỉnh Ngôn vào tiệc dùng cơm, bản thân cũng ngồi bên tiếp đãi.
"Quả nhiên là nhà đại phú, hết sức khách khí!" Thấy chủ nhân ân cần, lại có rượu ngon thịt ngọt, lão đạo càng vui mừng khôn xiết. Tỉnh Ngôn cũng thầm vui vẻ, bụng nghĩ vận khí hôm nay thật tốt, bản thân còn được một bữa cơm ngon.
Chỉ là lúc ăn cao hứng, Tỉnh Ngôn lại không tránh được cảm giác có chút kì quái, bởi vì vị Chúc viên ngoại ngồi trong tiệc tiếp đãi này, lại là tuyệt đối không nhắc chuyện trừ tà, mà nhiệt tình mời ăn mời uống, so với bộ dạng vênh váo của gia đinh khi đến mời bọn họ vào buổi sáng, quả thật có chút không tương xứng. Bất quá đang ăn uống náo nhiệt, cũng không thể nghĩ ngợi nhiều, cứ ăn no rồi tính tiếp.
Uống chừng bốn năm ly rượu, lão đạo Thanh Hà mặt đã ửng đỏ, bộ dạng có chút chếch choáng.
Dưới tác dụng của tửu lực, cái miệng của lão đạo như không có gì chặn được, bắt đầu thổi phồng đạo pháp của lão. Lão đạo hùng hồn nói:
"Nhớ trước khi bần đạo đến Nhiêu Châu thành này, từng ở trên La Phù Sơn học qua đạo pháp nhiều năm. Không phải bần đạo khoác lác, mấy cái chuyện làm phép trừ tà, chỉ là việc dễ dàng".
Nghe lão đạo khoác lác, Chúc viên ngoại ở bên cạnh không ngừng phụ họa tán thưởng.
Đợi cạn thêm hai ly nữa, Thanh Hà lão đạo mặt càng đỏ, càng không biết miệng đang nói gì nữa, trong lúc gân cổ khoa trương, bất giác lôi đến cả sư môn Thượng Thanh Cung của mình, lão khoe khoang:
"Bỉ môn Thượng Thanh Cung, đạo pháp quả thật cao thâm mạc trắc. Tuy lão đạo ngu độn, nhưng học nghệ nhiều năm, cũng nắm chắc một ít. Bằng vào thuật chiêm tinh, phù kê( lên đồng), mấy chuyện nhỏ như cầu an trừ tà, hay bắt yêu hàng quái, cũng không thành vấn đề!"
Không tưởng được, lời này vừa nói, vị Chúc viên ngoại luôn ở bên nói hùa, lại đứng lên, bước ra cung kính thi lễ với Thanh Hà lão đạo, chân thành nói:
"Quý phái Thượng Thanh Cung đạo pháp cao thâm, có năng lực hàng long phục hổ, cả thiên hạ này đều biết. Hôm nay mời tiên trưởng đến, chính là có một chuyện thỉnh cầu, Bỉ môn bất hạnh, trang viện này có yêu dị, hôm nay cầu tiên trưởng thương xót, thi dụng đạo pháp của Thượng Thanh Cung hàng phục yêu quái!"
Vừa nghe lời này của Chúc viên ngoại, Thanh Hà lão đạo đang dương dương tự đắc, tay đang trút rượu vào mồm, bỗng cứng đơ giữa không trung.
Giống như trời tháng sáu bị một bầu nước tuyết dội vào, lão đạo Thanh Hà đã say năm sáu phần, thoáng chốc chợt tỉnh táo liền!
Lúc này trong lòng lão đạo thầm hô không ổn, lòng kêu cha gọi mẹ, hôm nay bản thân lại dự một Hồng môn yến! Đáng cười là bản thân vốn cho rằng gặp được một việc ngon lành, không tưởng được lại bị phỏng tay!
Lão đạo chửi thầm lão bản tiệm gạo giàu có này quả nhiên gian hoạt, trước tiên mời ăn thịt uống rượu, lời ngon tiếng ngọt tâng bốc, khiến mình đang bay bổng trên mây, cho nên khoa trương khoác lác quá lố, đến nỗi bây giờ có chút khó kết thúc, không thể cứ thế khước từ.
Chúc viên ngoại tuy gian ngoan, nhưng lão đạo Thanh Hà cũng không phải kẻ ngốc. Trong lòng lão đạo tuy oán hận Chúc lão đầu mời mình ăn Hồng môn yến, nhưng mặt không đổi sắc, nghiêm trang nói với Chúc viên ngoại:
"Lời này của viên ngoại sai rồi! Trong Nhiêu Châu thành này cảnh khí thanh hòa, làm sao có thể có yêu dị! Nghĩ mấy dạng yêu quái này, đều xuất phát từ lòng người. Trong Thượng Thanh Cung ta từng có trưởng lão dạy: 'Yêu dị đều do lòng người tưởng tượng ra'. Chúc viên ngoại à, yêu dị gì gì đó, đều là ảo ảnh, chỉ cần lòng trong sáng, tất cả đều mất đi!"
Còn lão đạo Thanh Hà lâu ngày không gặp, hiện tại tình cảm đối với Tỉnh Ngôn rõ ràng vẫn không ít đi. Tuy Tỉnh Ngôn đã lâu không còn quấy rầy đòi bái sư nữa, nhưng lão đạo thì vẫn thường thường nhắc nhở y.
Nói đến công việc ở chỗ thiện duyên này thì hết sức thanh nhàn đơn điệu. Với tính khí linh hoạt như thế của Thanh Hà lão đạo, sao chịu yên lặng được. Vì vậy lão đạo không khỏi thường thường nhân lúc nhàn rỗi, đến xem phong thủy cho nhà người ta, viết vài lá bùa, thuận tiện kiếm được vài đồng tiền thưởng. Mang danh đạo sĩ Thượng Thanh Cung, việc kiếm thêm này của lão cũng hoàn toàn phát đạt.
Cái gọi là "Cô chưởng nan minh", mấy chuyện này một mình lão đạo cũng làm không xuể, vẫn cần có trợ thủ. Chỉ là hai nhân tuyển sẵn có ở chỗ thiện duyên, tiểu đạo sĩ Minh Tịnh và Minh Trần, lại không thể "cùng hội cùng thuyền" với lão.
Hai tiểu đạo sĩ Minh Trần Minh Tịnh này, tuy đối với chuyện bị môn phái chuyển đến Nhiêu Châu thành làm công việc như tạp dịch, ôm một bụng oán trách, nhưng vì đó càng thêm quý trọng danh dự, làm sao có thể chịu được việc theo Thanh Hà lão đạo đi khắp hang cùng ngõ hẻm, làm chuyện của dạng đạo sĩ du phương.
Không những không phụ họa, hai người Minh Tịnh và Minh Trần đối với hành động làm giảm uy danh Thượng Thanh Cung của lão đạo, còn hết sức phản đối. Tuy nhiên vì bối phận thấp, miệng không thể nói nhiều, nhưng chửi thầm trong lòng là điều khó tránh khỏi.
Đối với tình trạng đó, ở trong mắt Thanh Hà lão đạo, cũng là biết để trong lòng, càng không dám hy vọng hai tên đó "hòa đồng" với mình, cũng không lên tiếng nhờ bọn chúng giúp đỡ.
Dưới hình thế như vậy, thiếu niên Tỉnh Ngôn quen thân đến mức không thể thân hơn của lão, chính là hết sức thích hợp. Lúc Tỉnh Ngôn ở ban nhạc vào ban ngày, thường theo Thanh Hà lão đạo phụ việc cho lão, xách cái giỏ đựng bùa chú của lão, thiếu niên lanh lợi, hai người già trẻ phối hợp hết sức thuận buồm xuôi gió. Bởi vì mỗi lần theo lão đạo ra ngoài làm việc, đều có thể kiếm được ít bạc lẻ, Tỉnh Ngôn đối với việc này làm không biết chán.
Lại nói sáng hôm nay, Thanh Hà lão đạo lại có một mối làm ăn đến cửa. Thì ra là lão bản của tiệm gạo Chúc gia Chúc lão viên ngoại sai người đến mời, mời lão đạo sĩ Thanh Hà làm một pháp sự nhỏ trừ tà cho Chúc gia bọn họ.
Nói đến Chúc lão bản của tiệm gạo Chúc kí này, ở Nhiêu Châu thành cũng coi là nhân vật có tiếng, sinh ý của tiệm gạo hưng vượng, gia sản hết sức giàu có.
"Có lẽ kiếm được không ít từ vụ này rồi!"
Vừa nghe Chúc đại lão bản của tiệm gạo mời, trong lòng lão đạo liền vô cùng sung sướng, lập tức không dám chậm trễ, vội đến Hoa Nguyệt Lâu kêu Tỉnh Ngôn, chuẩn bị đủ các vật dụng, làm thành một cái quảy để Tỉnh Ngôn gánh phía sau,hai người già trẻ vui vẻ lên đường theo gia nhân của Chúc gia đi đến trang viên họ Chúc.
Sau khi đến Chúc gia, lão đạo đang phải mặc pháp y, phân phó Tỉnh Ngôn bày trí đồ vật, bắt đầu bắt tay làm phép trừ tà, nhưng Chúc viên ngoại đã lên tiếng:
"Đạo trưởng bôn ba trên đường, hãy dùng chút thức ăn trước. Chuyện trừ tà cũng không cần gấp gáp".
Chúc viên ngoại phân phó gia nhân, sai bày tiệc rượu, mời lão đạo và Tỉnh Ngôn vào tiệc dùng cơm, bản thân cũng ngồi bên tiếp đãi.
"Quả nhiên là nhà đại phú, hết sức khách khí!" Thấy chủ nhân ân cần, lại có rượu ngon thịt ngọt, lão đạo càng vui mừng khôn xiết. Tỉnh Ngôn cũng thầm vui vẻ, bụng nghĩ vận khí hôm nay thật tốt, bản thân còn được một bữa cơm ngon.
Chỉ là lúc ăn cao hứng, Tỉnh Ngôn lại không tránh được cảm giác có chút kì quái, bởi vì vị Chúc viên ngoại ngồi trong tiệc tiếp đãi này, lại là tuyệt đối không nhắc chuyện trừ tà, mà nhiệt tình mời ăn mời uống, so với bộ dạng vênh váo của gia đinh khi đến mời bọn họ vào buổi sáng, quả thật có chút không tương xứng. Bất quá đang ăn uống náo nhiệt, cũng không thể nghĩ ngợi nhiều, cứ ăn no rồi tính tiếp.
Uống chừng bốn năm ly rượu, lão đạo Thanh Hà mặt đã ửng đỏ, bộ dạng có chút chếch choáng.
Dưới tác dụng của tửu lực, cái miệng của lão đạo như không có gì chặn được, bắt đầu thổi phồng đạo pháp của lão. Lão đạo hùng hồn nói:
"Nhớ trước khi bần đạo đến Nhiêu Châu thành này, từng ở trên La Phù Sơn học qua đạo pháp nhiều năm. Không phải bần đạo khoác lác, mấy cái chuyện làm phép trừ tà, chỉ là việc dễ dàng".
Nghe lão đạo khoác lác, Chúc viên ngoại ở bên cạnh không ngừng phụ họa tán thưởng.
Đợi cạn thêm hai ly nữa, Thanh Hà lão đạo mặt càng đỏ, càng không biết miệng đang nói gì nữa, trong lúc gân cổ khoa trương, bất giác lôi đến cả sư môn Thượng Thanh Cung của mình, lão khoe khoang:
"Bỉ môn Thượng Thanh Cung, đạo pháp quả thật cao thâm mạc trắc. Tuy lão đạo ngu độn, nhưng học nghệ nhiều năm, cũng nắm chắc một ít. Bằng vào thuật chiêm tinh, phù kê( lên đồng), mấy chuyện nhỏ như cầu an trừ tà, hay bắt yêu hàng quái, cũng không thành vấn đề!"
Không tưởng được, lời này vừa nói, vị Chúc viên ngoại luôn ở bên nói hùa, lại đứng lên, bước ra cung kính thi lễ với Thanh Hà lão đạo, chân thành nói:
"Quý phái Thượng Thanh Cung đạo pháp cao thâm, có năng lực hàng long phục hổ, cả thiên hạ này đều biết. Hôm nay mời tiên trưởng đến, chính là có một chuyện thỉnh cầu, Bỉ môn bất hạnh, trang viện này có yêu dị, hôm nay cầu tiên trưởng thương xót, thi dụng đạo pháp của Thượng Thanh Cung hàng phục yêu quái!"
Vừa nghe lời này của Chúc viên ngoại, Thanh Hà lão đạo đang dương dương tự đắc, tay đang trút rượu vào mồm, bỗng cứng đơ giữa không trung.
Giống như trời tháng sáu bị một bầu nước tuyết dội vào, lão đạo Thanh Hà đã say năm sáu phần, thoáng chốc chợt tỉnh táo liền!
Lúc này trong lòng lão đạo thầm hô không ổn, lòng kêu cha gọi mẹ, hôm nay bản thân lại dự một Hồng môn yến! Đáng cười là bản thân vốn cho rằng gặp được một việc ngon lành, không tưởng được lại bị phỏng tay!
Lão đạo chửi thầm lão bản tiệm gạo giàu có này quả nhiên gian hoạt, trước tiên mời ăn thịt uống rượu, lời ngon tiếng ngọt tâng bốc, khiến mình đang bay bổng trên mây, cho nên khoa trương khoác lác quá lố, đến nỗi bây giờ có chút khó kết thúc, không thể cứ thế khước từ.
Chúc viên ngoại tuy gian ngoan, nhưng lão đạo Thanh Hà cũng không phải kẻ ngốc. Trong lòng lão đạo tuy oán hận Chúc lão đầu mời mình ăn Hồng môn yến, nhưng mặt không đổi sắc, nghiêm trang nói với Chúc viên ngoại:
"Lời này của viên ngoại sai rồi! Trong Nhiêu Châu thành này cảnh khí thanh hòa, làm sao có thể có yêu dị! Nghĩ mấy dạng yêu quái này, đều xuất phát từ lòng người. Trong Thượng Thanh Cung ta từng có trưởng lão dạy: 'Yêu dị đều do lòng người tưởng tượng ra'. Chúc viên ngoại à, yêu dị gì gì đó, đều là ảo ảnh, chỉ cần lòng trong sáng, tất cả đều mất đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.