Quyển 12 - Chương 195: Hoành mi sinh nhất kế, thổ khí diệt tam hồn.
Quản Bình Triều
15/04/2013
Sáng hôm sau, mới đầu giờ mão, Tỉnh Ngôn đã thức giấc. Bỗng gặp kịch biến, đêm qua y thế nào cũng không ngủ ngon được.
Lúc tỉnh giấc, nhìn sắc trời vẫn còn mờ mờ, chỉ có chân trời đông là ửng sáng. Xoay người đứng dậy, Tỉnh Ngôn quan sát bốn phía, thấy phụ cận nơi dựng trại vẫn rất yên tĩnh, chưa có ai thức giấc. Chỉ có ở vòng ngoài không xa là có mấy binh sĩ tuần tra không ngừng qua lại.
Vươn vai vặn lưng, sợ kinh động người khác, Tỉnh Ngôn men theo khe suối nhỏ cạnh doanh trại, chầm chậm đi xuống hạ du. Trải qua trận khói lửa đêm qua, Tỉnh Ngôn hiện cảm thấy trên mặt hơi bẩn, muốn dùng nước suối rửa mặt cho thoải mái.
Cứ thong thả đi một lúc, bỗng thấy khe suối cong cong dần uốn lượn vào trong một khu rừng nhỏ xanh tốt. Đến bên rừng, Tỉnh Ngôn không đi nữa, ngồi trên một tảng đá tròn màu trắng bên bờ suối, hai tay khoát nước rửa mặt.
Khi nước suối mát lạnh táp vào mặt, y mới cảm thấy trên mặt có mấy chỗ hơi rát, đoán chừng đêm qua lúc đột vi bị lửa liếm trúng.
Rửa ráy một lúc thì bắt chước Quỳnh Dung, hai tay chùi loạn trên mặt, coi như đã sạch sẽ. Sau đó chuyển thân đứng lên, chuẩn bị quay về doanh trại.
Đúng lúc này, Tỉnh Ngôn bỗng nghe đằng trước có một thanh âm êm ái nói với mình:
"Tỉnh Ngôn, cầm cái này chùi mặt đi".
Bị nước còn bám trên mặt khiến tầm nhìn mơ hồ, nhưng nghe thoại âm quen thuộc đó liền biết người nói chính là vị công chúa Cứ Doanh. Tuy không biết công chúa đến gần lúc nào, Tỉnh Ngôn vẫn đáp một tiếng, nhận lấy khăn tay thơm phức, cẩn thận chùi nhè nhẹ lên mặt.
Chùi sạch nước bám trên mặt, Tỉnh Ngôn mới thấy Cứ Doanh váy dài phết đất, đang mỉm cười nhìn y.
Đợi nàng cũng đến bên suối rửa mặt xong, thấy trời đã sáng, Tỉnh Ngôn cùng nàng nhàn nhã dạo quanh đó.
Không khí buổi sáng vô cùng thanh khiết, gió mát nhẹ lùa, hít sâu một hơi còn ngửi thấy cả mùi cỏ dại thoang thoảng theo vào trong phổi. Hai người cứ im lặng đi bên nhau, không biết từ lúc nào trong núi xuất hiện màn sương mù mỏng, nhàn nhạt vây lấy hai người bọn họ.
Khi nắng mai đã khoác lên cảnh vật xung quanh một sắc màu mới, Tỉnh Ngôn rốt cuộc cũng tìm đươc đề tài, hắng nhẹ giọng lên tiếng:
"Cứ Doanh".
"À..."
Thiếu nữ nhẹ giọng đáp một tiếng, hai người dừng lại, đứng đối mặt dưới một tán cây còn đọng sương đêm lóng lánh, Tỉnh Ngôn nói tiếp:
"Cứ Doanh, ta gần đây mới biết, ngọc bội khi xưa cô tặng ta, thì ra là tín vật xác định thân phận của cô".
"Ừ".
Cứ Doanh đáp một tiếng, ngẫm nghĩ lại nói:
"Khối ngọc đó có tên là 'Tích trần', là phụ hoàng tặng cho ta khi ta còn nhỏ".
"Tích trần?"
"Ừ! Bởi vì ngọc này không chỉ có thể hấp thụ độc tố, còn có công hiệu trừ bụi. Chỉ cần ngươi mang nó, bụi đất bay trong không trung không thể bám vào người ngươi".
"A, không ngờ thần kỳ như thế!"
Nghe Cứ Doanh nói, Tỉnh Ngôn vội lấy ngọc bội ra xem kỹ, vừa quan sát vừa tự nói:
"Chẳng trách, mang nó khiến người cảm thấy mát mẻ hơn nhiều..."
Quan sát thêm một chút, Tỉnh Ngôn bỗng tỉnh thần, liền đưa ngọc bội cho thiếu nữ trước mặt:
"Cứ Doanh, ta không ngờ ngọc bội này lại là bảo vật, như thế là không thể nhận. Hơn nữa, cô là công chúa hoàng gia, thân thể kiều quý, tự nhiên không thể để nhiễm bụi trần. Ngọc bội Tích trần này, hôm nay hoàn lại cho cô".
Nói rồi y cúi đầu chuẩn bị tháo ngọc bội ra khỏi cổ. Chỉ là, đang tháo thì bị Cứ Doanh đưa tay cản lại.
Chỉ thấy vị Doanh Cúc công chúa phẩm chất cao quý đó, lúc này lại khôi phục vẻ linh hoạt của "Nha đầu Cứ Doanh", đang mỉm cười nhìn y, nói:
"Tỉnh Ngôn, ngọc này vẫn để ở chỗ ngươi".
"Doanh Cúc hiện tại cảm thấy, bụi trần tục thế cũng có một ý vị khác..."
Tươi cười nói xong, không để Tỉnh Ngôn nhì nhằng, nàng đã chuyển sang đề tài khác:
"Đúng rồi, hôm đó Duyệt Như tỷ có tìm ngươi?"
"Có. Làm sao vậy?"
Tỉnh Ngôn hồi đáp xong thì cảm thấy hơi kì quái, thiếu nữ trước mặt y chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không chịu nói tiếp. Y thì không biết, lúc này Cứ Doanh đang có chút hối hận vì đã buột miệng hỏi câu vừa rồi.
Nhớ lại những lời mà Tông Duyệt Như kể cho nàng nghe, Cứ Doanh không khỏi lộ sắc thẹn thùng. Qua một lúc mới lên tiếng:
"Tỉnh Ngôn, Tông nha đầu đó có lúc ruột để ngoài da. Mấy lời đó, ngươi không cần để ý".
Nghe lời này, Tỉnh Ngôn mới nhớ đến những gì mà Tông Duyệt Như và y nói hôm đó.
Nhìn thiếu nữ xấu hổ trước mặt, không biết sao từ đáy lòng y bỗng dâng lên một cổ dũng khí khó tả. Thế là, thiếu nữ liền thấy thiếu niên trước mặt mình nghiêm túc nói:
"Cứ Doanh, mấy lời đó tự nhiên là ta không để tâm đến. Bởi vì hiện tại ta đã nghĩ thông".
"Sao?"
Nghe y nói trịnh trọng như thế, thiếu nữ đã đỏ bừng hai má hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thì thấy thiếu niên trịnh trọng nói tiếp:
"Cứ Doanh, cô dù là công chúa, thân phận cao quý, ta tự nhiên không dám với cao. Chỉ là, mặc kệ cô xem ta thế nào, nhưng ta vẫn thích cô".
Câu nói của Tỉnh Ngôn giống như sấm giữa trời quang, khiến vị thiếu nữ mới lớn lần đầu tiên nghe được người khác nói thích mình, nhất thời bị chấn động đến mơ hồ, dường như không nghe rõ mấy câu tiếp theo của thiếu niên.
"Ta thích cô, tuy nhiên cô là công chúa, không thể thích ta, nhưng chí ít về phần ta, ta vẫn có quyền thích cô".
Thiếu niên không cẩn thận để lộ tâm tình, hiện tại cũng ý thức được vấn đề, đang cẩn thận lựa chọn ngôn từ để vá víu. Chỉ là, khi y càng nói càng rối thì thấy thiếu nữ trước mặt, thân kiều bỗng lắc lư, hệt như lá rơi trong gió, có vẻ sắp ngã ra đất!
Thấy tình cảnh đó, Tỉnh Ngôn cũng không cố giải thích, vội đưa tay đỡ lấy thiếu nữ. Đang định lên tiếng nhắc nàng phải cẩn thận thì bỗng nghe bên tai có một thanh âm yếu ớt truyền vào:
"Tỉnh Ngôn, ta, ta cũng thích ngươi..."
...
Đột nhiên, Tỉnh Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Tay thơm eo mềm, là thật? hay không?
Tóc xanh má thắm, mộng ư? Ảo ư?
Tất cả đều không có hồi đáp, đôi nam nữ tương phùng nơi hồng trần lãng mạn, đã quên hết tất cả ngoài thân, chỉ biết có nàng và ta, ta và chàng...
Thế là, vào lúc người ngựa đang chuẩn bị lên đường trong sơn dã gần đó, bỗng nghe trong không trung có khúc âm uyển chuyển như thần xướng. Khi mắt nhìn lên không trung bao la xán lạn, muốn lắng nghe cho rõ xướng âm đó thì phát hiện không trung đã yên lặng vô thanh, chỉ có tiếng chim rừng rúc rích trong sớm mai.
Lúc khúc âm kì dị đó truyền đến, Quỳnh Dung linh giác mẫn duệ, cứ kéo tay Tuyết Nghi tỷ chạy về phía rừng tùng. Vừa chạy vừa nói:
"Tuyết Nghi tỷ, mau lên, ca ca và Cứ Doanh tỷ đang ở đó!"
Chỉ là, khi Tuyết Nghi tỷ của nó đến bên rừng tùng, vừa đưa mắt nhìn vào trong rừng thì lập tức đỏ bừng mặt, vội quay người bịt mắt tiểu nha đầu đang nhong nhóng muốn tiến vào.
Đang đợi Quỳnh Dung lên tiếng kháng nghị thì bỗng nghe bên cạnh có tiếng thở dài, sau đó có người nhỏ giọng nhắc bọn họ đừng lên tiếng.
Đợi hai tỷ muội nghe tiếng xoay đầu nhìn thì phát hiện đó là vị đại tướng quân khôi giáp sáng rỡ, ngón tay đang đặt trên môi, ra hiệu cho bọn họ chớ lên tiếng.
Sau đó, vị tướng quân uy nghiêm đó dẫn bọn họ nhẹ nhàng rời khỏi rừng tùng. Lúc di chuyển, vị đại tướng quân dẫn đầu còn không quên cảnh báo con gái của lão:
"Nha đầu, ngươi nghe cho rõ, chuyện này trọng đại, trước khi phụ thân nghĩ ra kế sách vẹn toàn, ngươi sau khi hồi kinh chớ có nhiều chuyện!"
Lúc lão dặn dò, Khấu Tuyết Nghi cũng níu tiểu thiếu nữ đang muốn chạy theo lũ bướm dập dờn, dặn nó không được nhìn trộm. Thế là Quỳnh Dung kinh ngạc nói:
"A! Tỷ tỷ, tỷ có thể thấy được suy nghĩ trong đầu muội!"
Khi bọn họ lúng túng rời khỏi rừng tùng, trong ánh nắng sớm phủ lên khu rừng yên tĩnh, cuối cùng cũng có tiếng người cất lên:
"...Cứ Doanh, đa tạ nàng. Hiện tại ta cảm thấy, mấy chỗ đau trên mặt ta đã hết đau rồi!"
Nói xong thấy thiếu nữ má hồng như ráng chiều, không dám đáp lời, y lại nói:
"Chỉ là, ta hiện lại cảm thấy đau..."
Nghe Tỉnh Ngôn nói như thế, khi thiếu nữ đang chần chừ thì thấy y nhoẻn miệng cười:
"Cứ Doanh, chúng ta phải về thôi. Kì thật ta chỉ là thấy nàng không nói chuyện nên chọc nàng. Hiện tại thật đã hết đau rồi".
Nghe y nói thế, thiếu nữ xấu hổ vung quyền đấm y mấy cái, sau đó hai người một trước một sau đuổi nhau chạy khỏi khu rừng.
Đợi khi chạy khỏi khu rừng, trong ánh nắng mai rực rỡ, thiếu niên đưa tay vén tóc mai rối bời lại cho Cứ Doanh, cả hai nhìn nhau tươi cười. Sóng gió đã tận, hiện tại đối với bọn họ mà nói, tất cả mọi thứ đã khác xa trước đây.
Thế là, trong buổi sáng kỳ diệu đó, có chim hót trong núi, có suối róc rách, có lời thề ước giữa rừng. Lúc Cứ Doanh, Tỉnh Ngôn chia tay, chẳng có không khí buồn bã như những lần trước, chỉ có lời dặn dò và cả lời hứa hẹn cho tương lại.
Cáo biệt Cứ Doanh, ba người Tỉnh Ngôn quay lại tiềm ẩn ở phụ cận Úc lâm quận.
Đoạn hạnh phúc bất ngờ đến đó không hề khiến Tứ Hải đường chủ quên đi phẫn hận trong lòng. Từ sau chuyện đêm qua, Bạch Thế Tuấn cũng chẳng thèm che giấu nữa, đem toàn bộ lương thực tích trữ được chuyển vào trong Úc giai thành. Lương thực do các quận khác chuyển đến giúp, đều chuyển vào nhưng không chuyển ra, cứ thế, Úc lâm quận càng lúc càng thảm.
Thấy tình cảnh thế, Tỉnh Ngôn hết sức nôn nóng.
Hiện tại, đối với sự nôn nóng trong lòng, y cũng từng nghĩ, liệu có đi ngược với đạo thanh tĩnh mà y tu tập hay không. Chỉ bất quá, sau mỗi lần tự xét lại, nhìn cảnh hoang lương nơi thôn quê, dân chúng đói khổ, tính hiệp nghĩa của y lại trỗi lên chiếm thượng phong:
"Nếu giết một người mà cứu sống vạn người, cho dù không tu thành đạo thì có sao?"
Chỉ bất quá, tuy lập thệ phải giết ác tặc hại dân đó, nhưng Bạch Thế Tuấn từ sau đêm kinh hoảng đó, chỉ ở trong Úc giai thành không ra. Còn thủ vệ ở Úc giai thành càng thâm nghiêm hơn trước, cho dù một con chim cũng không bay lọt, lập tức bị cung tên bắn hạ. Thậm chí, dần dần dân gian còn có truyền ngôn, nói có mấy sơn dân vào Tê minh sơn nhặt củi, không cẩn thận đến gần Úc giai thành, lập tức bị quan binh đi tuần bắn chết.
Nghe phố phường lan truyền những chuyện tàn ác của Bạch Thế Tuấn, Tỉnh Ngôn càng thêm nôn nóng.
Cứ như thế qua hơn nửa tháng, y cuối cùng không nhịn nổi, kêu Quỳnh Dung, Tuyết Nghi lại thương nghị, chuẩn bị trực tiếp xông vào Úc giai thành.
Đúng lúc này, y bỗng nghe được một tin tức:
Quận thái thú Bạch Thế Tuấn, vì xây dựng lại trang viện tránh nóng, mở "Trân bảo cục", thu mua đồ cổ trong dân gian.
Thì ra, không biết là ý trời, hay là do Quỳnh Dung thổi thêm mấy hơi, mà Thủy Vân sơn trang đêm đó bị lửa thiêu thành bình địa. Thế là tên công tử quý tộc đó, thấy phong ba dần yên thì nổi lòng hưởng thụ, chuẩn bị sưu tập bảo vật trong dân gian, xây dựng lại Thủy vân sơn trang. Đương nhiên, với hành vi của Bạch quận thủ, cái gọi là "Trân bảo cục" đó, chẳng qua là chiêu bài để vơ vét vật báu trong dân gian mà thôi.
Nghe được tin tức này, Tứ Hải đường chủ như có ý gì đó, cứ lẩm nhẩm:
"Trân bảo cục, trân bảo cục..."
Thế là, sau hai ngày ngay cả quỷ ảnh cũng không đến cửa, hôm đó bỗng nhiên có một thiếu niên khất cái lam lũ, mặt mũi bụi bặm dơ dáy tìm đến cửa "Trân bảo cục". Khi khất cái đó đang do dự trước cửa thì vị chịu trách nhiệm ở Trân bảo cục là Chu Phưởng, vừa phái hai đội sai dịch đi cưỡng đoạt vật quý ở nhà phú hộ, đang đưa mắt nhìn bọn chúng lên đường.
Khi Chu Phưởng chuyển thân, đang định quay vào sảnh thì thấy khất cái đó lê bước đến.
Thấy là một tên ăn mày, tức thì lão giận bốc khói:
Xúi quẩy! Trân bảo cục khai trương hai ngày này, chủ động tìm đến cửa, lại là một tên ăn mày!
Đang khi Chu Phưởng nổi giận, chuẩn bị quát thủ hạ tống cổ tên ăn mày đi, thì bỗng nhìn thấy, vị thiếu niên khất cái sau khi đến gần nhìn lão mỉm cười, thần sắc bí ẩn nhỏ giọng nói:
"Chu đại nhân, hôm nay tôi đến không phải xin ăn, chỉ có một bảo vật cổ truyền định đưa đại nhân xem!"
Nghe y nói như thế, Chu Phưởng liếc mắt nhìn, lộ vẻ không tin tưởng.
Thấy lão không động dung, tiểu khất cái cũng chẳng để ý, mò loạn trong bụng, sau đó lấy ra một cái nhẫn ngọc, cung kính trình lên.
Thấy tiểu khất cái thật sự lấy ra bảo vật, Chu Phưởng cẩn thận đặt chiếc nhẫn dính đầy mồ hôi lên bàn tay, đưa ra sáng quan sát:
Chỉ thấy chiếc nhẫn trước mặt kiểu dáng cổ xưa, ở giữa có một khối ngọc đen, bên trên có hai con rồng có sừng quấn quanh.
"Úy, nhìn hình dạng bề ngoài, xác thật rất giống bảo vật".
Chu Phưởng xuất thân từ giới cầm đồ, tự nhiên có kiến thức về đồ cổ hơn người.
Ngay khi lão giám thưởng thì nghe thiếu niên trước mặt nói:
"Chu đại nhân, chiếc nhẫn 'Thanh tâm' này chính là bảo vật gia truyền nhà tôi. Đeo nó có thể thanh thần trừ tà, kéo dài tuổi thọ, chính là một bảo bối khó kiếm".
"Nếu không phải tiểu nhân gần đây không kiếm cơm được, cũng không đem bảo bối tổ truyền đi hiến..."
Nghe y giải thích, Chu Phưởng mới lưu ý quan sát, quả nhiên thấy trong viên ngọc có một cổ thanh khí ẩn ẩn tỏa ra khiến người cầm nó bình tâm tĩnh khí, cảm giác rất thư thái.
"Quả nhiên là bảo vật!"
Thấy chỗ hay, Chu Phưởng cuối cùng cũng nhận định, chiếc nhẫn trong tay đúng là bảo vật thật sự.
Lúc này, khất cái hiến bảo lại lải nhải:
"...Tiểu nhân nghe người khác nói, Thái thú đại nhân chịu kinh hãi nên đặc biệt đến hiến bảo vật này. Đại nhân người xem bảo vật này có giá trị như thế, xin trả tiểu nhân giá cao một chút..."
Nghe y nói như thế, Chu Phương bỗng giật mình tỉnh táo, trước mắt sáng bừng, tỉnh ngộ:
"Tên khất cái này nói đúng, Bạch thái thú là hoàng thân quốc thích, mấy ngày nay đúng là tâm thần không yên. Nếu như ta hiến bảo nhẫn này lên, há chẳng phải khiến ngài vui vẻ? Nói không chừng từ đó có thể gia quan tấn tước..."
Nghĩ đến chỗ này, vị Chu Phưởng xuất thân là thương nhân này, lập tức nóng lòng. Lại thấy tiểu khất cái nói đến giá tiền, lão đột nhiên cười lạnh một tiếng, quát:
"Hay cho tên điêu dân phạm pháp dám giả mạo khất cái, lại định gạt ai?"
Bị lão quát, thiếu niên khất cái lập tức kinh hoảng. Chỉ bất quá, sự hoảng hốt nhanh chóng biến mất, y đột nhiên cười hì hì, nhỏ giọng nói:
"Đại nhân, mắt ngài sáng như đèn, sao gạt được ngài chứ!"
"Kì thật, tiểu nhân chỉ là có mấy bằng hữu đào mộ, chiếc nhẫn này, không giấu đại nhân, tuy là bảo vật nhưng là một vị bằng hữu của tôi tìm được trong một ngôi cổ mộ. Tôi nghĩ đại nhân ngài cũng không phát giác được..."
"..."
Nghe thiếu niên lanh lẹ nói thẳng, Chu Phưởng không khỏi trầm ngâm. Qua một lúc, thiếu niên đang đợi lão hồi đáp, nghe lão đột nhiên la lớn:
"Tên tiểu oa này thật là đáng ghét!"
Nghe lão đột nhiên la lớn, thiếu niên đó vô cùng kinh hoảng. Đang định tìm cách làm dịu tình thế thì lại nghe Chu Phưởng mắng tiếp:
"Hay cho tên tiểu tử vô lại! Một chiếc nhẫn nhỏ thế này mà đòi ta năm chục lượng bạc, còn đòi thêm trường bào bằng lụa trên người ta!"
"Ách..."
Đột nhiên thấy lão nói nhảm, thiếu niên lam lũ chẳng hiểu gì cả. Đang ngẩn ra thì thấy vị Chu Phưởng vào trong cầm ra một bao ngân lượng đưa cho thiếu niên, sau đó quả thật cởi luôn trường bào trên người xuống.
Đang không biết nguyên do, thiếu niên thấy Chu đại nhân tiến đến trước mặt, hung dữ:
"Tiểu tử, ngươi cầm rồi cút đi!"
Sau đó nhét trường bào bằng lụa trắng vào tay thiếu niên đang đứng phát ngốc.
Thấy hành động như bị điên của lão, thiếu niên nhất thời cũng không dám nhiều chuyện, sau khi lủi ra đường mới minh bạch sự ảo diệu bên trong:
Thì ra một chuỗi hành động của lão khi nãy, chỉ gói gọn trong hai chữ: "Nịnh bợ".
"Khà, một phen khổ tâm của lão, ngược lại đã thành toàn cho ta!"
Vỗ vỗ bao tiền trong tay, thiếu niên bật cười ha hả.
Tự nhiên, thiếu niên khất cái lanh lẹ đó chính là đường chủ của thiên hạ đệ nhất đạo môn, Trương Tỉnh Ngôn. Còn chiếc nhẫn đó...
Khi y đưa tay dắt Quỳnh Dung, chiếc nhẫn huyền sắc trên tay trái đã không còn thấy tung tích.
Thế là, chỉ hai ngày sau, mấy quan viên quen biết với Thái thú, thông qua các loại kênh biết được, Bạch thái thú phát điên rồi.
Tin tức kinh người này, mới đầu từ chỗ một kẻ hầu hạ Thái thú truyền ra. Nghe nói, cũng không biết sao, Bạch thái thú đột nhiên giống như ban ngày thấy quỷ, lảm nhảm điên khùng, mặt mày si ngốc, sau đó dần dần không còn sức sống, giống như kẻ không hồn, cả ngày ngây ngốc chẳng màn chuyện chính sự.
Nghe sự thể cổ quái đó, những kẻ biết chuyện ồn ào nghị luận. Bởi vì, Bạch Thế Tuấn có rất nhiều đạo nhân vũ sĩ bảo vệ, sao dễ dàng gặp quỷ được? Thế gian này còn có quỷ linh cường đại thế ư!
Nói không chừng...chuyện này bất quá là mượn cớ mà thôi.
Thế là, liên hệ đến nạn châu chấu trước đây, tin vịt lan truyền khắp nơi trong Úc lâm quận, chỗ nào cũng có.
Tỉnh Ngôn hiện đang ở trong bóng râm của một cây cổ thụ, tiếp một cự linh ác thần cao đến ba trượng đang thành khẩn xin lỗi:
"Chủ nhân, xin lỗi, lần này đều do lão Tiêu tự tung tự tác, lần tới nhất định không dám!"
"Lần tới nhất định tôi sẽ nghe rõ ý của chủ nhân, rốt cuộc là muốn tên đó là sống hay là chết".
"Ách..."
Ba ngày sau, khi Tỉnh Ngôn dẫn theo Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đi trên con đường quanh co bụi bặm dẫn đến bến đò thì bỗng nghe phía sau hình như có người hô hoán:
"Trương thí chủ, xin dừng bước!"
Tỉnh Ngôn nghe tiếng quay đầu nhìn, thì thấy có một đạo nhân đang từ xa sải bước đi tới.
Đợi đạo nhân đó đến gần, Tỉnh Ngôn nhận ra đạo sĩ đó chính là người đã từng giao thủ với bên mình ở Thủy vân trang trước đây, Thanh Vân đạo nhân.
Minh bạch được trước sau mọi chuyện, gặp lại vị Thanh Vân đạo trưởng đó, Tỉnh Ngôn có chút xấu hổ. Đanh định lên tiếng xin lỗi lão thì bỗng thấy Thanh Vân đạo nhân cúi thấp đầu, thi hành đại lễ với y!
Đợi Thanh Vân đạo sĩ ngẩng đầu lên, Tỉnh Ngôn liền thấy trên mặt lão đang lộ thần sắc kính phục, hướng về y nói:
"Trương thí chủ, vừa rồi là bần đạo thay mặt bách tính Úc lâm quận cảm tạ ngài!"
Nghe được lời này, Tỉnh Ngôn đã biết nguyên do. Cúi người trả lễ, khiêm tốn mấy tiếng thì nhẹ giọng tán thưởng:
"Tiền bối thật là pháp nhãn như đuốc!"
Lần này, là y thật tâm khen ngợi.
Nghe y tán dương, Thanh Vân đạo nhân liên thanh khách sáo, sau đó thành khẩn nói với thiếu niên:
"Thí chủ ngài pháp lực cao cường, bần đạo không bì được. Chỉ bất quá, có một chuyện bần đạo vẫn bâng khuâng, mong ngài giải thích rõ dùm".
"...Tiền bối khách khí rồi, có gì cứ nói thẳng, vãn bối xin lắng tai nghe!"
"Được!"
Thấy thiếu niên khiêm tốn lễ phép, Thanh Vân đạo nhân xuất thân chánh đạo gật gù, sau đó nói ra lời phế phủ:
"Theo bần đạo quan sát, tuy thí chủ pháp lực cao cường, nhưng dường như có chút bàng môn. Tuy trên thế gian có nhiều con đường tu đạo, chẳng hạn như yêu đạo, quỷ đạo, hiệu quả rất nhanh. Nhưng về lâu dài thì hậu hoạn vô cùng!".
Nói đến đây, nhìn chiếc nhẫn tỏa ra quỷ khí trên tay thiếu niên, Thanh Vân đạo nhân từ trong ngực lấy ra một cuốn sách, hai tay đưa cho Tỉnh Ngôn, thành khẩn nói:
"Khi bần đạo tu đạo, nhờ một vị đệ tử Thượng Thanh cung yêu mến, tặng cho cuốn Thượng Thanh chính pháp này. Bần đạo mấy chục năm nghiên cứu nó, quả thật nhờ Thượng Thanh chính pháp này giúp ích rất nhiều".
"Hiện tại, tôi đem nó chuyển tặng cho ngài, hy vọng có thể giúp ngài hóa giải quỷ khí, sớm đắc chứng đại đạo!"
Nói xong, Thanh Vân đạo nhân đặt cuốn sách vào tay người thiếu niên có lòng thiện lương trước mặt lão.
Khi Tỉnh Ngôn nhận quyển kinh sách mỏng đó, lật nhanh qua một lượt, phát hiện cuốn kinh sách mà Thanh Vân đạo nhân trịnh trọng tặng y, chính là một cuốn "Thượng Thanh kinh".
Chỉ bất quá, vị Thượng Thanh đường chủ chẳng lộ chút ngạc nhiên nào.
Cất quyển kinh vào lòng, y ôm quyền bái tạ Thanh Vân tiền bối đã có lòng tặng sách. Sau đó, đưa mắt tiễn lão rời đi, nhìn theo thân ảnh lão khuất dần trên con đường bụi đất. Chính là:
Đọc kinh không hiểu xem sách mới
Cơ duyên nhiều lúc ở giang hồ.
Lúc tỉnh giấc, nhìn sắc trời vẫn còn mờ mờ, chỉ có chân trời đông là ửng sáng. Xoay người đứng dậy, Tỉnh Ngôn quan sát bốn phía, thấy phụ cận nơi dựng trại vẫn rất yên tĩnh, chưa có ai thức giấc. Chỉ có ở vòng ngoài không xa là có mấy binh sĩ tuần tra không ngừng qua lại.
Vươn vai vặn lưng, sợ kinh động người khác, Tỉnh Ngôn men theo khe suối nhỏ cạnh doanh trại, chầm chậm đi xuống hạ du. Trải qua trận khói lửa đêm qua, Tỉnh Ngôn hiện cảm thấy trên mặt hơi bẩn, muốn dùng nước suối rửa mặt cho thoải mái.
Cứ thong thả đi một lúc, bỗng thấy khe suối cong cong dần uốn lượn vào trong một khu rừng nhỏ xanh tốt. Đến bên rừng, Tỉnh Ngôn không đi nữa, ngồi trên một tảng đá tròn màu trắng bên bờ suối, hai tay khoát nước rửa mặt.
Khi nước suối mát lạnh táp vào mặt, y mới cảm thấy trên mặt có mấy chỗ hơi rát, đoán chừng đêm qua lúc đột vi bị lửa liếm trúng.
Rửa ráy một lúc thì bắt chước Quỳnh Dung, hai tay chùi loạn trên mặt, coi như đã sạch sẽ. Sau đó chuyển thân đứng lên, chuẩn bị quay về doanh trại.
Đúng lúc này, Tỉnh Ngôn bỗng nghe đằng trước có một thanh âm êm ái nói với mình:
"Tỉnh Ngôn, cầm cái này chùi mặt đi".
Bị nước còn bám trên mặt khiến tầm nhìn mơ hồ, nhưng nghe thoại âm quen thuộc đó liền biết người nói chính là vị công chúa Cứ Doanh. Tuy không biết công chúa đến gần lúc nào, Tỉnh Ngôn vẫn đáp một tiếng, nhận lấy khăn tay thơm phức, cẩn thận chùi nhè nhẹ lên mặt.
Chùi sạch nước bám trên mặt, Tỉnh Ngôn mới thấy Cứ Doanh váy dài phết đất, đang mỉm cười nhìn y.
Đợi nàng cũng đến bên suối rửa mặt xong, thấy trời đã sáng, Tỉnh Ngôn cùng nàng nhàn nhã dạo quanh đó.
Không khí buổi sáng vô cùng thanh khiết, gió mát nhẹ lùa, hít sâu một hơi còn ngửi thấy cả mùi cỏ dại thoang thoảng theo vào trong phổi. Hai người cứ im lặng đi bên nhau, không biết từ lúc nào trong núi xuất hiện màn sương mù mỏng, nhàn nhạt vây lấy hai người bọn họ.
Khi nắng mai đã khoác lên cảnh vật xung quanh một sắc màu mới, Tỉnh Ngôn rốt cuộc cũng tìm đươc đề tài, hắng nhẹ giọng lên tiếng:
"Cứ Doanh".
"À..."
Thiếu nữ nhẹ giọng đáp một tiếng, hai người dừng lại, đứng đối mặt dưới một tán cây còn đọng sương đêm lóng lánh, Tỉnh Ngôn nói tiếp:
"Cứ Doanh, ta gần đây mới biết, ngọc bội khi xưa cô tặng ta, thì ra là tín vật xác định thân phận của cô".
"Ừ".
Cứ Doanh đáp một tiếng, ngẫm nghĩ lại nói:
"Khối ngọc đó có tên là 'Tích trần', là phụ hoàng tặng cho ta khi ta còn nhỏ".
"Tích trần?"
"Ừ! Bởi vì ngọc này không chỉ có thể hấp thụ độc tố, còn có công hiệu trừ bụi. Chỉ cần ngươi mang nó, bụi đất bay trong không trung không thể bám vào người ngươi".
"A, không ngờ thần kỳ như thế!"
Nghe Cứ Doanh nói, Tỉnh Ngôn vội lấy ngọc bội ra xem kỹ, vừa quan sát vừa tự nói:
"Chẳng trách, mang nó khiến người cảm thấy mát mẻ hơn nhiều..."
Quan sát thêm một chút, Tỉnh Ngôn bỗng tỉnh thần, liền đưa ngọc bội cho thiếu nữ trước mặt:
"Cứ Doanh, ta không ngờ ngọc bội này lại là bảo vật, như thế là không thể nhận. Hơn nữa, cô là công chúa hoàng gia, thân thể kiều quý, tự nhiên không thể để nhiễm bụi trần. Ngọc bội Tích trần này, hôm nay hoàn lại cho cô".
Nói rồi y cúi đầu chuẩn bị tháo ngọc bội ra khỏi cổ. Chỉ là, đang tháo thì bị Cứ Doanh đưa tay cản lại.
Chỉ thấy vị Doanh Cúc công chúa phẩm chất cao quý đó, lúc này lại khôi phục vẻ linh hoạt của "Nha đầu Cứ Doanh", đang mỉm cười nhìn y, nói:
"Tỉnh Ngôn, ngọc này vẫn để ở chỗ ngươi".
"Doanh Cúc hiện tại cảm thấy, bụi trần tục thế cũng có một ý vị khác..."
Tươi cười nói xong, không để Tỉnh Ngôn nhì nhằng, nàng đã chuyển sang đề tài khác:
"Đúng rồi, hôm đó Duyệt Như tỷ có tìm ngươi?"
"Có. Làm sao vậy?"
Tỉnh Ngôn hồi đáp xong thì cảm thấy hơi kì quái, thiếu nữ trước mặt y chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không chịu nói tiếp. Y thì không biết, lúc này Cứ Doanh đang có chút hối hận vì đã buột miệng hỏi câu vừa rồi.
Nhớ lại những lời mà Tông Duyệt Như kể cho nàng nghe, Cứ Doanh không khỏi lộ sắc thẹn thùng. Qua một lúc mới lên tiếng:
"Tỉnh Ngôn, Tông nha đầu đó có lúc ruột để ngoài da. Mấy lời đó, ngươi không cần để ý".
Nghe lời này, Tỉnh Ngôn mới nhớ đến những gì mà Tông Duyệt Như và y nói hôm đó.
Nhìn thiếu nữ xấu hổ trước mặt, không biết sao từ đáy lòng y bỗng dâng lên một cổ dũng khí khó tả. Thế là, thiếu nữ liền thấy thiếu niên trước mặt mình nghiêm túc nói:
"Cứ Doanh, mấy lời đó tự nhiên là ta không để tâm đến. Bởi vì hiện tại ta đã nghĩ thông".
"Sao?"
Nghe y nói trịnh trọng như thế, thiếu nữ đã đỏ bừng hai má hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thì thấy thiếu niên trịnh trọng nói tiếp:
"Cứ Doanh, cô dù là công chúa, thân phận cao quý, ta tự nhiên không dám với cao. Chỉ là, mặc kệ cô xem ta thế nào, nhưng ta vẫn thích cô".
Câu nói của Tỉnh Ngôn giống như sấm giữa trời quang, khiến vị thiếu nữ mới lớn lần đầu tiên nghe được người khác nói thích mình, nhất thời bị chấn động đến mơ hồ, dường như không nghe rõ mấy câu tiếp theo của thiếu niên.
"Ta thích cô, tuy nhiên cô là công chúa, không thể thích ta, nhưng chí ít về phần ta, ta vẫn có quyền thích cô".
Thiếu niên không cẩn thận để lộ tâm tình, hiện tại cũng ý thức được vấn đề, đang cẩn thận lựa chọn ngôn từ để vá víu. Chỉ là, khi y càng nói càng rối thì thấy thiếu nữ trước mặt, thân kiều bỗng lắc lư, hệt như lá rơi trong gió, có vẻ sắp ngã ra đất!
Thấy tình cảnh đó, Tỉnh Ngôn cũng không cố giải thích, vội đưa tay đỡ lấy thiếu nữ. Đang định lên tiếng nhắc nàng phải cẩn thận thì bỗng nghe bên tai có một thanh âm yếu ớt truyền vào:
"Tỉnh Ngôn, ta, ta cũng thích ngươi..."
...
Đột nhiên, Tỉnh Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Tay thơm eo mềm, là thật? hay không?
Tóc xanh má thắm, mộng ư? Ảo ư?
Tất cả đều không có hồi đáp, đôi nam nữ tương phùng nơi hồng trần lãng mạn, đã quên hết tất cả ngoài thân, chỉ biết có nàng và ta, ta và chàng...
Thế là, vào lúc người ngựa đang chuẩn bị lên đường trong sơn dã gần đó, bỗng nghe trong không trung có khúc âm uyển chuyển như thần xướng. Khi mắt nhìn lên không trung bao la xán lạn, muốn lắng nghe cho rõ xướng âm đó thì phát hiện không trung đã yên lặng vô thanh, chỉ có tiếng chim rừng rúc rích trong sớm mai.
Lúc khúc âm kì dị đó truyền đến, Quỳnh Dung linh giác mẫn duệ, cứ kéo tay Tuyết Nghi tỷ chạy về phía rừng tùng. Vừa chạy vừa nói:
"Tuyết Nghi tỷ, mau lên, ca ca và Cứ Doanh tỷ đang ở đó!"
Chỉ là, khi Tuyết Nghi tỷ của nó đến bên rừng tùng, vừa đưa mắt nhìn vào trong rừng thì lập tức đỏ bừng mặt, vội quay người bịt mắt tiểu nha đầu đang nhong nhóng muốn tiến vào.
Đang đợi Quỳnh Dung lên tiếng kháng nghị thì bỗng nghe bên cạnh có tiếng thở dài, sau đó có người nhỏ giọng nhắc bọn họ đừng lên tiếng.
Đợi hai tỷ muội nghe tiếng xoay đầu nhìn thì phát hiện đó là vị đại tướng quân khôi giáp sáng rỡ, ngón tay đang đặt trên môi, ra hiệu cho bọn họ chớ lên tiếng.
Sau đó, vị tướng quân uy nghiêm đó dẫn bọn họ nhẹ nhàng rời khỏi rừng tùng. Lúc di chuyển, vị đại tướng quân dẫn đầu còn không quên cảnh báo con gái của lão:
"Nha đầu, ngươi nghe cho rõ, chuyện này trọng đại, trước khi phụ thân nghĩ ra kế sách vẹn toàn, ngươi sau khi hồi kinh chớ có nhiều chuyện!"
Lúc lão dặn dò, Khấu Tuyết Nghi cũng níu tiểu thiếu nữ đang muốn chạy theo lũ bướm dập dờn, dặn nó không được nhìn trộm. Thế là Quỳnh Dung kinh ngạc nói:
"A! Tỷ tỷ, tỷ có thể thấy được suy nghĩ trong đầu muội!"
Khi bọn họ lúng túng rời khỏi rừng tùng, trong ánh nắng sớm phủ lên khu rừng yên tĩnh, cuối cùng cũng có tiếng người cất lên:
"...Cứ Doanh, đa tạ nàng. Hiện tại ta cảm thấy, mấy chỗ đau trên mặt ta đã hết đau rồi!"
Nói xong thấy thiếu nữ má hồng như ráng chiều, không dám đáp lời, y lại nói:
"Chỉ là, ta hiện lại cảm thấy đau..."
Nghe Tỉnh Ngôn nói như thế, khi thiếu nữ đang chần chừ thì thấy y nhoẻn miệng cười:
"Cứ Doanh, chúng ta phải về thôi. Kì thật ta chỉ là thấy nàng không nói chuyện nên chọc nàng. Hiện tại thật đã hết đau rồi".
Nghe y nói thế, thiếu nữ xấu hổ vung quyền đấm y mấy cái, sau đó hai người một trước một sau đuổi nhau chạy khỏi khu rừng.
Đợi khi chạy khỏi khu rừng, trong ánh nắng mai rực rỡ, thiếu niên đưa tay vén tóc mai rối bời lại cho Cứ Doanh, cả hai nhìn nhau tươi cười. Sóng gió đã tận, hiện tại đối với bọn họ mà nói, tất cả mọi thứ đã khác xa trước đây.
Thế là, trong buổi sáng kỳ diệu đó, có chim hót trong núi, có suối róc rách, có lời thề ước giữa rừng. Lúc Cứ Doanh, Tỉnh Ngôn chia tay, chẳng có không khí buồn bã như những lần trước, chỉ có lời dặn dò và cả lời hứa hẹn cho tương lại.
Cáo biệt Cứ Doanh, ba người Tỉnh Ngôn quay lại tiềm ẩn ở phụ cận Úc lâm quận.
Đoạn hạnh phúc bất ngờ đến đó không hề khiến Tứ Hải đường chủ quên đi phẫn hận trong lòng. Từ sau chuyện đêm qua, Bạch Thế Tuấn cũng chẳng thèm che giấu nữa, đem toàn bộ lương thực tích trữ được chuyển vào trong Úc giai thành. Lương thực do các quận khác chuyển đến giúp, đều chuyển vào nhưng không chuyển ra, cứ thế, Úc lâm quận càng lúc càng thảm.
Thấy tình cảnh thế, Tỉnh Ngôn hết sức nôn nóng.
Hiện tại, đối với sự nôn nóng trong lòng, y cũng từng nghĩ, liệu có đi ngược với đạo thanh tĩnh mà y tu tập hay không. Chỉ bất quá, sau mỗi lần tự xét lại, nhìn cảnh hoang lương nơi thôn quê, dân chúng đói khổ, tính hiệp nghĩa của y lại trỗi lên chiếm thượng phong:
"Nếu giết một người mà cứu sống vạn người, cho dù không tu thành đạo thì có sao?"
Chỉ bất quá, tuy lập thệ phải giết ác tặc hại dân đó, nhưng Bạch Thế Tuấn từ sau đêm kinh hoảng đó, chỉ ở trong Úc giai thành không ra. Còn thủ vệ ở Úc giai thành càng thâm nghiêm hơn trước, cho dù một con chim cũng không bay lọt, lập tức bị cung tên bắn hạ. Thậm chí, dần dần dân gian còn có truyền ngôn, nói có mấy sơn dân vào Tê minh sơn nhặt củi, không cẩn thận đến gần Úc giai thành, lập tức bị quan binh đi tuần bắn chết.
Nghe phố phường lan truyền những chuyện tàn ác của Bạch Thế Tuấn, Tỉnh Ngôn càng thêm nôn nóng.
Cứ như thế qua hơn nửa tháng, y cuối cùng không nhịn nổi, kêu Quỳnh Dung, Tuyết Nghi lại thương nghị, chuẩn bị trực tiếp xông vào Úc giai thành.
Đúng lúc này, y bỗng nghe được một tin tức:
Quận thái thú Bạch Thế Tuấn, vì xây dựng lại trang viện tránh nóng, mở "Trân bảo cục", thu mua đồ cổ trong dân gian.
Thì ra, không biết là ý trời, hay là do Quỳnh Dung thổi thêm mấy hơi, mà Thủy Vân sơn trang đêm đó bị lửa thiêu thành bình địa. Thế là tên công tử quý tộc đó, thấy phong ba dần yên thì nổi lòng hưởng thụ, chuẩn bị sưu tập bảo vật trong dân gian, xây dựng lại Thủy vân sơn trang. Đương nhiên, với hành vi của Bạch quận thủ, cái gọi là "Trân bảo cục" đó, chẳng qua là chiêu bài để vơ vét vật báu trong dân gian mà thôi.
Nghe được tin tức này, Tứ Hải đường chủ như có ý gì đó, cứ lẩm nhẩm:
"Trân bảo cục, trân bảo cục..."
Thế là, sau hai ngày ngay cả quỷ ảnh cũng không đến cửa, hôm đó bỗng nhiên có một thiếu niên khất cái lam lũ, mặt mũi bụi bặm dơ dáy tìm đến cửa "Trân bảo cục". Khi khất cái đó đang do dự trước cửa thì vị chịu trách nhiệm ở Trân bảo cục là Chu Phưởng, vừa phái hai đội sai dịch đi cưỡng đoạt vật quý ở nhà phú hộ, đang đưa mắt nhìn bọn chúng lên đường.
Khi Chu Phưởng chuyển thân, đang định quay vào sảnh thì thấy khất cái đó lê bước đến.
Thấy là một tên ăn mày, tức thì lão giận bốc khói:
Xúi quẩy! Trân bảo cục khai trương hai ngày này, chủ động tìm đến cửa, lại là một tên ăn mày!
Đang khi Chu Phưởng nổi giận, chuẩn bị quát thủ hạ tống cổ tên ăn mày đi, thì bỗng nhìn thấy, vị thiếu niên khất cái sau khi đến gần nhìn lão mỉm cười, thần sắc bí ẩn nhỏ giọng nói:
"Chu đại nhân, hôm nay tôi đến không phải xin ăn, chỉ có một bảo vật cổ truyền định đưa đại nhân xem!"
Nghe y nói như thế, Chu Phưởng liếc mắt nhìn, lộ vẻ không tin tưởng.
Thấy lão không động dung, tiểu khất cái cũng chẳng để ý, mò loạn trong bụng, sau đó lấy ra một cái nhẫn ngọc, cung kính trình lên.
Thấy tiểu khất cái thật sự lấy ra bảo vật, Chu Phưởng cẩn thận đặt chiếc nhẫn dính đầy mồ hôi lên bàn tay, đưa ra sáng quan sát:
Chỉ thấy chiếc nhẫn trước mặt kiểu dáng cổ xưa, ở giữa có một khối ngọc đen, bên trên có hai con rồng có sừng quấn quanh.
"Úy, nhìn hình dạng bề ngoài, xác thật rất giống bảo vật".
Chu Phưởng xuất thân từ giới cầm đồ, tự nhiên có kiến thức về đồ cổ hơn người.
Ngay khi lão giám thưởng thì nghe thiếu niên trước mặt nói:
"Chu đại nhân, chiếc nhẫn 'Thanh tâm' này chính là bảo vật gia truyền nhà tôi. Đeo nó có thể thanh thần trừ tà, kéo dài tuổi thọ, chính là một bảo bối khó kiếm".
"Nếu không phải tiểu nhân gần đây không kiếm cơm được, cũng không đem bảo bối tổ truyền đi hiến..."
Nghe y giải thích, Chu Phưởng mới lưu ý quan sát, quả nhiên thấy trong viên ngọc có một cổ thanh khí ẩn ẩn tỏa ra khiến người cầm nó bình tâm tĩnh khí, cảm giác rất thư thái.
"Quả nhiên là bảo vật!"
Thấy chỗ hay, Chu Phưởng cuối cùng cũng nhận định, chiếc nhẫn trong tay đúng là bảo vật thật sự.
Lúc này, khất cái hiến bảo lại lải nhải:
"...Tiểu nhân nghe người khác nói, Thái thú đại nhân chịu kinh hãi nên đặc biệt đến hiến bảo vật này. Đại nhân người xem bảo vật này có giá trị như thế, xin trả tiểu nhân giá cao một chút..."
Nghe y nói như thế, Chu Phương bỗng giật mình tỉnh táo, trước mắt sáng bừng, tỉnh ngộ:
"Tên khất cái này nói đúng, Bạch thái thú là hoàng thân quốc thích, mấy ngày nay đúng là tâm thần không yên. Nếu như ta hiến bảo nhẫn này lên, há chẳng phải khiến ngài vui vẻ? Nói không chừng từ đó có thể gia quan tấn tước..."
Nghĩ đến chỗ này, vị Chu Phưởng xuất thân là thương nhân này, lập tức nóng lòng. Lại thấy tiểu khất cái nói đến giá tiền, lão đột nhiên cười lạnh một tiếng, quát:
"Hay cho tên điêu dân phạm pháp dám giả mạo khất cái, lại định gạt ai?"
Bị lão quát, thiếu niên khất cái lập tức kinh hoảng. Chỉ bất quá, sự hoảng hốt nhanh chóng biến mất, y đột nhiên cười hì hì, nhỏ giọng nói:
"Đại nhân, mắt ngài sáng như đèn, sao gạt được ngài chứ!"
"Kì thật, tiểu nhân chỉ là có mấy bằng hữu đào mộ, chiếc nhẫn này, không giấu đại nhân, tuy là bảo vật nhưng là một vị bằng hữu của tôi tìm được trong một ngôi cổ mộ. Tôi nghĩ đại nhân ngài cũng không phát giác được..."
"..."
Nghe thiếu niên lanh lẹ nói thẳng, Chu Phưởng không khỏi trầm ngâm. Qua một lúc, thiếu niên đang đợi lão hồi đáp, nghe lão đột nhiên la lớn:
"Tên tiểu oa này thật là đáng ghét!"
Nghe lão đột nhiên la lớn, thiếu niên đó vô cùng kinh hoảng. Đang định tìm cách làm dịu tình thế thì lại nghe Chu Phưởng mắng tiếp:
"Hay cho tên tiểu tử vô lại! Một chiếc nhẫn nhỏ thế này mà đòi ta năm chục lượng bạc, còn đòi thêm trường bào bằng lụa trên người ta!"
"Ách..."
Đột nhiên thấy lão nói nhảm, thiếu niên lam lũ chẳng hiểu gì cả. Đang ngẩn ra thì thấy vị Chu Phưởng vào trong cầm ra một bao ngân lượng đưa cho thiếu niên, sau đó quả thật cởi luôn trường bào trên người xuống.
Đang không biết nguyên do, thiếu niên thấy Chu đại nhân tiến đến trước mặt, hung dữ:
"Tiểu tử, ngươi cầm rồi cút đi!"
Sau đó nhét trường bào bằng lụa trắng vào tay thiếu niên đang đứng phát ngốc.
Thấy hành động như bị điên của lão, thiếu niên nhất thời cũng không dám nhiều chuyện, sau khi lủi ra đường mới minh bạch sự ảo diệu bên trong:
Thì ra một chuỗi hành động của lão khi nãy, chỉ gói gọn trong hai chữ: "Nịnh bợ".
"Khà, một phen khổ tâm của lão, ngược lại đã thành toàn cho ta!"
Vỗ vỗ bao tiền trong tay, thiếu niên bật cười ha hả.
Tự nhiên, thiếu niên khất cái lanh lẹ đó chính là đường chủ của thiên hạ đệ nhất đạo môn, Trương Tỉnh Ngôn. Còn chiếc nhẫn đó...
Khi y đưa tay dắt Quỳnh Dung, chiếc nhẫn huyền sắc trên tay trái đã không còn thấy tung tích.
Thế là, chỉ hai ngày sau, mấy quan viên quen biết với Thái thú, thông qua các loại kênh biết được, Bạch thái thú phát điên rồi.
Tin tức kinh người này, mới đầu từ chỗ một kẻ hầu hạ Thái thú truyền ra. Nghe nói, cũng không biết sao, Bạch thái thú đột nhiên giống như ban ngày thấy quỷ, lảm nhảm điên khùng, mặt mày si ngốc, sau đó dần dần không còn sức sống, giống như kẻ không hồn, cả ngày ngây ngốc chẳng màn chuyện chính sự.
Nghe sự thể cổ quái đó, những kẻ biết chuyện ồn ào nghị luận. Bởi vì, Bạch Thế Tuấn có rất nhiều đạo nhân vũ sĩ bảo vệ, sao dễ dàng gặp quỷ được? Thế gian này còn có quỷ linh cường đại thế ư!
Nói không chừng...chuyện này bất quá là mượn cớ mà thôi.
Thế là, liên hệ đến nạn châu chấu trước đây, tin vịt lan truyền khắp nơi trong Úc lâm quận, chỗ nào cũng có.
Tỉnh Ngôn hiện đang ở trong bóng râm của một cây cổ thụ, tiếp một cự linh ác thần cao đến ba trượng đang thành khẩn xin lỗi:
"Chủ nhân, xin lỗi, lần này đều do lão Tiêu tự tung tự tác, lần tới nhất định không dám!"
"Lần tới nhất định tôi sẽ nghe rõ ý của chủ nhân, rốt cuộc là muốn tên đó là sống hay là chết".
"Ách..."
Ba ngày sau, khi Tỉnh Ngôn dẫn theo Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đi trên con đường quanh co bụi bặm dẫn đến bến đò thì bỗng nghe phía sau hình như có người hô hoán:
"Trương thí chủ, xin dừng bước!"
Tỉnh Ngôn nghe tiếng quay đầu nhìn, thì thấy có một đạo nhân đang từ xa sải bước đi tới.
Đợi đạo nhân đó đến gần, Tỉnh Ngôn nhận ra đạo sĩ đó chính là người đã từng giao thủ với bên mình ở Thủy vân trang trước đây, Thanh Vân đạo nhân.
Minh bạch được trước sau mọi chuyện, gặp lại vị Thanh Vân đạo trưởng đó, Tỉnh Ngôn có chút xấu hổ. Đanh định lên tiếng xin lỗi lão thì bỗng thấy Thanh Vân đạo nhân cúi thấp đầu, thi hành đại lễ với y!
Đợi Thanh Vân đạo sĩ ngẩng đầu lên, Tỉnh Ngôn liền thấy trên mặt lão đang lộ thần sắc kính phục, hướng về y nói:
"Trương thí chủ, vừa rồi là bần đạo thay mặt bách tính Úc lâm quận cảm tạ ngài!"
Nghe được lời này, Tỉnh Ngôn đã biết nguyên do. Cúi người trả lễ, khiêm tốn mấy tiếng thì nhẹ giọng tán thưởng:
"Tiền bối thật là pháp nhãn như đuốc!"
Lần này, là y thật tâm khen ngợi.
Nghe y tán dương, Thanh Vân đạo nhân liên thanh khách sáo, sau đó thành khẩn nói với thiếu niên:
"Thí chủ ngài pháp lực cao cường, bần đạo không bì được. Chỉ bất quá, có một chuyện bần đạo vẫn bâng khuâng, mong ngài giải thích rõ dùm".
"...Tiền bối khách khí rồi, có gì cứ nói thẳng, vãn bối xin lắng tai nghe!"
"Được!"
Thấy thiếu niên khiêm tốn lễ phép, Thanh Vân đạo nhân xuất thân chánh đạo gật gù, sau đó nói ra lời phế phủ:
"Theo bần đạo quan sát, tuy thí chủ pháp lực cao cường, nhưng dường như có chút bàng môn. Tuy trên thế gian có nhiều con đường tu đạo, chẳng hạn như yêu đạo, quỷ đạo, hiệu quả rất nhanh. Nhưng về lâu dài thì hậu hoạn vô cùng!".
Nói đến đây, nhìn chiếc nhẫn tỏa ra quỷ khí trên tay thiếu niên, Thanh Vân đạo nhân từ trong ngực lấy ra một cuốn sách, hai tay đưa cho Tỉnh Ngôn, thành khẩn nói:
"Khi bần đạo tu đạo, nhờ một vị đệ tử Thượng Thanh cung yêu mến, tặng cho cuốn Thượng Thanh chính pháp này. Bần đạo mấy chục năm nghiên cứu nó, quả thật nhờ Thượng Thanh chính pháp này giúp ích rất nhiều".
"Hiện tại, tôi đem nó chuyển tặng cho ngài, hy vọng có thể giúp ngài hóa giải quỷ khí, sớm đắc chứng đại đạo!"
Nói xong, Thanh Vân đạo nhân đặt cuốn sách vào tay người thiếu niên có lòng thiện lương trước mặt lão.
Khi Tỉnh Ngôn nhận quyển kinh sách mỏng đó, lật nhanh qua một lượt, phát hiện cuốn kinh sách mà Thanh Vân đạo nhân trịnh trọng tặng y, chính là một cuốn "Thượng Thanh kinh".
Chỉ bất quá, vị Thượng Thanh đường chủ chẳng lộ chút ngạc nhiên nào.
Cất quyển kinh vào lòng, y ôm quyền bái tạ Thanh Vân tiền bối đã có lòng tặng sách. Sau đó, đưa mắt tiễn lão rời đi, nhìn theo thân ảnh lão khuất dần trên con đường bụi đất. Chính là:
Đọc kinh không hiểu xem sách mới
Cơ duyên nhiều lúc ở giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.