Quyển 4 - Chương 66: Nhất sinh si tuyệt xứ, vô mộng đáo la phù.
Quản Bình Triều
15/04/2013
Như là một giấc mộng, Thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn ở Nhiêu Châu, năm mười bảy tuổi, đã thành Phó đường chủ 'Tứ Hải Đường' của Thượng Thanh cung danh động thiên hạ.
Mộng tưởng cầu khẩn nhiều năm mà chưa thành, hôm nay lại thành hiện thực, thật khiến ngươi ta khó tin nổi.
Vì vậy, trong mấy ngày này, Tỉnh Ngôn đối với chuyện đó, cũng thường bán tín bán nghi, đừng nói Phó đường chủ gì gì đó, ngay cả bản thân trở thành đệ tử Thượng Thanh cung cũng còn chưa dám tin, thường hay kéo Thanh Hà lão đạo, hỏi đi hỏi lại bắt lão xác nhận đến mức lão cũng chịu không thấu, cứ thấy Tỉnh Ngôn ở đằng xa là lập tức như thỏ thấy chó sói, vội kiếm đường vòng mà lủi đi!
Chỉ bất quá, hiệu suất làm việc của thiên hạ đệ nhất giáo không hề tầm thường, chẳng bao lâu đã khiến Tỉnh Ngôn hoàn toàn yên tâm. Sau hôm mưa xuân đầy trời mà đám người Linh Thành Tử bước trên Hồng kiều xuống núi đó, chỉ qua ba ngày, đã có mấy vị đệ tử Thượng Thanh đến, tuyển chọn thuê mướn lượng lớn thợ thuyền ở Nhiêu Châu và lân cận Bà Dương, bắt đầu rầm rộ xây dựng trên Mã Đề Sơn.
Hiện tại, Tỉnh Ngôn đã bỏ việc nhạc công ở Hoa Nguyệt Lâu, cả ngày loanh quanh ở Mã Đề Sơn, cùng mấy đệ tử Thượng Thanh cung giám sát, tuần tra.
Chỉ là, Tỉnh Ngôn vốn là con cái nhà cùng khổ, trước giờ quen tay làm hàm nhai. Hiện tại không có gì làm, chỉ ở bên lăng xăng khiến y không quen. Thế là, Tỉnh Ngôn cứ thường chạy đến giúp đỡ bọn thợ thuyền.
Đương nhiên, hành động nhiệt tình của thiếu niên, ở trong mắt của các đạo sĩ Thượng Thanh cung, thì là hết sức trái với đạo lý, Tỉnh Ngôn luôn bị đạo sĩ ở bên ngăn cản:
"Ngừng đi! Bọn ta là đệ tử Thượng Thanh cung, há có thể xoắn tay áo làm mấy việc này, đây là chuyện thấp kém, chớ để ảnh hưởng đến thanh danh của La Phù Sơn chúng ta!"
Tuy thiếu niên vẫn không thể lý giải, thuận tay giúp đỡ thì sao có thể tổn hại đến thanh danh của giáo môn. Bất quá, mấy đạo nhân này cũng có thể nói là tiền bối của mình, đã nhắc nhở như thế, tự nhiên có đạo lý của nó, hiện tại cũng không cần cố gắng suy nghĩ làm gì.
Đồng thời, lúc nhàn nhã, Tỉnh Ngôn mới đột nhiên nhớ ra mình đã là đệ tử của thiên hạ đệ nhất đạo giáo, còn là Phó đường chủ gì đấy nữa chứ!
Theo quan sát của Tỉnh Ngôn mấy ngày nay, hiểu rõ được La Phù Sơn Thượng Thanh cung, xem ra thế lực đúng là to lớn. Không nói cái khác, chỉ riêng tiền tài đã hết sức dồi dào. Như việc thuê mướn nhân công, mua vật tư, thiếu niên chỉ cảm thấy tiền xuất ra cứ như nước chảy. Phụ trách tiền bạc là Thanh Hồ sư thúc, mỗi lần xuất tiền mua sắm sắc mặt vẫn bình thường, còn thiếu niên chưa từng thấy qua cảnh xuất tiền nhiều như thế, lần nào cũng tặc lưỡi tán thán không thôi!
Còn lão đạo Thanh Hà mà Tỉnh Ngôn quen, vì nhận đúng người có công nên cũng được ủy nhiệm làm giám sát công trình biệt viện Thượng Thanh cung Mã Đề Sơn, từ đó tạm biệt cái chốn vớ vẩn "Thiện duyên Nhiêu Châu".
Chỉ bất quá, Tỉnh Ngôn thấy lão đầu này tuy nói đảm nhiệm trọng trách, thế nhưng vẫn chẳng khác gì lúc thường, cả ngày nhàn nhã đùa bỡn, chẳng coi việc xây dựng biệt viện ra gì, cứ thường hay rủ Tỉnh Ngôn đến các quán rượu trong Nhiêu Châu thành nhậu nhẹt.
Ngày tháng cứ trôi qua nhàn nhã như thế. Chớp mắt đã qua hơn nửa tháng, hiện tại đã đến cuối tháng ba mùa xuân.
Lúc này trên Mã Đề Sơn, khắp núi xanh ngát, cây cỏ um tùm. Trong màu xanh biếc của cỏ dại lá rừng, thỉnh thoảng lại nổi bật lên một loài hoa dại màu sắc chấp chới, sâu bướm dệt những sợi tơ óng ánh trong không khí , tất cả điểm xuyến cho bức tranh xuân Mã Đề Sơn càng lộng lẫy.
Cũng không thể phân biệt đâu là hương hoa, đâu là hơi cỏ, hiện tại cả tòa Mã Đề Sơn đều như dày đặc một làn khí hỗn hợp khiến người ta hít vào muốn say ngất đi, chẳng khác gì được uống rượu thuần chất.
Chính là:
Khắp núi xanh đỗ quyên bừng đỏ, hương thơm cỏ dại say lòng người!
Trong ánh nắng xuân dìu dịu, người thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn vừa mới thích ứng với thân phận đệ tử của Thượng Thanh cung, lại nghe được một tin tức. Tin tức này, lại khiến y bán tín bán nghi hết mấy ngày:
Thì ra, đường chủ của "Tứ Hải Đường" ở La Phù Sơn xa xôi đó, Lưu Tông Bách Lưu đạo huynh, hiện đã chính thức từ chức Đường chủ, trở về Hà Phong Hoằng Pháp Điện trong Thượng Thanh cung, chuyên tâm nghiên cứu đạo thuật, đạo hiệu là "Thanh Bách". Còn chỗ khuyết đó thì do "Thượng Thanh tứ tử" có bối phận cao nhất hiện nay trong Thượng Thanh cung thảo luận, nhất trí quyết: Xét thấy Phó đường chủ Tứ Hải đường tuổi trẻ có tài, tận tụy siêng năng, giờ chính thức thăng làm Đường chủ "Tứ Hải đường", hy vọng sớm ngày gánh vác chuyện của La Phù Sơn.
Tin tức được đưa đến bằng phi cáp truyền thư, Tỉnh Ngôn lòng nghĩ:
"A! Mấy ngày nay cứ loanh quanh, vẫn không biết trong Tứ Hải đường của ta, lại còn có Phó đường chủ khác".
Thế là, thiếu niên liền hỏi Thanh Hà lão đạo đang ở bên.
Nghe thiếu niên hỏi như thế, lão đầu nhân đó cười khà khà đáp:
"Khà khà khà...ta nói Trương..đường...chủ nghe, ngươi có chỗ không biết, tục gia đệ tử đường này của Thượng Thanh cung ta, nhiều năm rồi chỉ có một vị Đường chủ. 'Đạo huynh" Tỉnh Ngôn chính là vị Phó đường chủ đầu tiên, cũng là duy nhất đó!"
Nhìn gương mặt kinh ngạc của thiếu niên, lão đạo Thanh Hà cảm thấy rất vui vẻ, nói tiếp:
"Câu 'Tuổi trẻ có tài' chẳng phải nói ngươi sao! Chẳng lẽ là nói lão đầu nhân nát rượu ta? Khà khà!"
"..."
Thiếu niên vừa biết sự thật, nhất thời không biết nói gì cho hay.
"Cung hỉ cung hỉ! Lần này Trương đường chủ có thể đãi bần đạo mấy chung rượu Tùng quả được rồi!"
Thanh Hà lão đạo này, từ lúc thưởng thức qua rượu Tùng quả của nhà Tỉnh Ngôn thì không thể quên mùi vị tinh khiết của nó. Hiện tại lão nhớ đến cái vò rượu nhà Tỉnh Ngôn, vừa có cơ hội, liền vận dụng hết đầu óc khiến Tỉnh Ngôn phải mời lão uống rượu.
"Ai...phải ly khai Nhiêu Châu rồi".
Tỉnh Ngôn nhất thời hơi thất thần, không để ý đến quấy nhiễu của Thanh Hà lão đầu nhân.
Chẳng trách Tỉnh Ngôn xuất thần. Nói đến, y lớn như thế, tuy sớm phải rời núi vào trong Nhiêu Châu thành kiếm sống, nhưng vô luận thế nào, cũng chưa từng đi khỏi địa giới Nhiêu Châu. Xa nhất cũng chẳng qua là chạy quanh Bà Dương hồ ở Bà Dương huyện, cũng vẫn trong địa giới Nhiêu Châu.
Tuy Tỉnh Ngôn ở vào gia cảnh bần khổ, sớm đã mưu sinh kiếm ăn ở nơi quán rượu, lầu xanh, người xuôi nam ngược bắc, tam giáo cửu lưu cũng thấy rất nhiều rồi, mỗi lần nghe thương lữ giang hồ kể chuyện lạ bắc nam, y đều háo hức không thôi. Nhưng hiện tại "Lệnh điều động" đã đến trước mắt, thật sự phải lìa xa quê nhà, đi đến đất khách quê người ở Đông nam xa xôi, thì có chút không nỡ, đồng thời cũng có chút mù mờ.
Bất quá, qua phút chốc ngẩn ngơ ban đầu, Tỉnh Ngôn ngẫm nghĩ lại thấy thoải mái, "Nam nhi chí tại bốn phương", có thể lên La Phù Sơn Thượng Thanh cung vang danh thiên hạ tu luyện đạo pháp, là mong ước cầu mà không được của rất nhiều người, bản thân mình lại có cơ hội tốt vậy, sao có thể băn khoăn như thế!
Nhớ đến pháp thuật thần diệu mà Linh Thành Tử đạo trưởng biểu diễn, Tỉnh Ngôn càng thấy động tâm!
Đem tình hình này bàn với cha mẹ, bọn họ cũng hết sức tán thành. Tuy là thôn dân sơn dã, nhưng không phải mê muội ngu dốt, bọn họ cũng là người thông hiểu tình lý.
Đối với vợ chồng Trương thị mà nói, hôm đó thấy mấy vị đạo trưởng ở trước nhà mình hiển lộ pháp thuật thần kì, hiện tại trong đầu bọn họ, đạo sĩ của La Phù Sơn Thượng Thanh cung, ai nấy đều là thần tiên. Nếu như con trai nhà mình cũng có thể đến nơi đó tu đạo, thật là phúc đức tích cóp mấy đời, đâu có lý do gì để không đi chứ!
Chính vì trong lòng lo lắng cho tiền đồ của hài nhi, vợ chồng lão Trương đầu không có ý gì khác với con trai, còn lên tiếng khích lệ, nói hai người thân thể vẫn khỏe mạnh, bảo Tỉnh Ngôn không cần lo lắng. Lão thần tiên trên La Phù Sơn đã có lời gọi, phải sớm ngày lên đường, không cần nán lại nhà nữa.
Nghe cha mẹ hiểu rõ tình lý như thế, Tỉnh Ngôn cũng rất cảm động. Bởi vì, tuy nói "Nam nhi chí tại bốn phương", nhưng đương thời trọng hiếu, lại có thuyết pháp "Phụ mẫu còn, không xa nhà". Lúc đầu đề cập chuyện này với cha mẹ, trong lòng Tỉnh Ngôn vẫn lo lắng hành vi này của mình, liệu có phải là bất hiếu hay không...
Cha mẹ đã nói như thế, Tỉnh Ngôn cũng thoải mái. Cũng may triều đình vừa ban thưởng, hiện giờ trong nhà cũng đầy đủ. Lại được miễn lao dịch địa tô, như thế cha già cũng không phải chịu khổ đi làm không công nữa.
Chỉ bất quá, Tỉnh Ngôn vẫn còn chưa yên tâm, lại nhờ Thanh Hà lão đạo thay y chiếu cố dùm. Hiện tại vì rượu Tùng quả nhà mình, lão đạo Thanh Hà này và lão Trương đầu cha mình, đã quen nhau rất thân.
Biết bản thân không dễ dàng trở về nhà như trước, Tỉnh Ngôn hoãn lại hành trình mấy ngày, lấy chút ngân lượng thuê người sửa sang lại ngôi nhà tranh, dùng gạch đá gia cố lại tường nhà, làm xong mấy việc đó mới thấy an tâm.
Trong mấy ngày này, Linh Y Nhi biết Tỉnh Ngôn không bao lâu nữa sẽ đến La Phù Sơn ở Đông nam Việt Châu, đúng là núi cao sông rộng, đường đi hiểm ác, thiếu nữ có chút không an tâm. Thế là, Linh Y Nhi liền hẹn Tỉnh Ngôn đến chỗ vắng vẻ bên Bà Dương hồ, đem pháp môn "Băng Tâm Kết", "Thủy Vô Ngân" dạy cho Tỉnh Ngôn.
Đợi y thành thục, Long cung công chúa lại như nhớ đến gì đó, nghiêm túc nói:
" 'Băng Tâm Kết' e là không phải đáng tin, lúc sử dụng nhất định phải chú ý. Vạn nhất tình hình không ổn thì nhanh chân chạy đi!"
Thì ra, thiếu nữ này bình thường cũng rất ít khi sử dụng pháp thuật, nàng vừa rồi đột nhiên nhớ đến tình hình lần đầu gặp Tỉnh Ngôn, cảm thấy "Băng Tâm Kết" e rằng uy lực không phải lớn như thế, vì vậy vội nhắc nhở Tỉnh Ngôn, sợ ngày sau gặp chuyện.
Tỉnh Ngôn thấy thiếu nữ lo lắng như thế, trong lòng khó hiểu, nghĩ thầm:
"Ách! Ta là đến Thượng Thanh cung trên La Phù Sơn học đạo, đâu phải đi bắt yêu quái hay là đánh nhau với người khác, Long cung thiếu nữ này quả thật là tốt bụng".
Nghĩ được điểm này, Tỉnh Ngôn liền thành khẩn cảm tạ Linh Y Nhi.
Thấy thiếu niên đa lễ như thế, Linh Y Nhi bĩu môi cười, nói:
"Cây sáo ngọc 'Thần Tuyết' cứ để ở chỗ ngươi. Nếu lên La Phù Sơn thấy buồn thì thổi sáo giải sầu. Chỉ là, sau này chớ có làm xấu danh tiếng 'Tuyết Địch Linh Y' của bổn cung à! Đúng rồi, chút nữa quên mất, bổn công chúa trước giờ rộng rãi, lần này Tỉnh Ngôn ngươi đi xa, ít nhiều cũng phải thưởng cho ngươi gì đấy..."
Tuy nàng nói lời này có vẻ vênh váo, nhưng Tỉnh Ngôn quen nàng đã lâu, biết Linh Y Nhi nói thế với y chỉ là đùa giỡn mà thôi.
Linh Y Nhi nói xong, từ trong tay áo lấy ra hai bông sen bạch ngọc, đưa cho Tỉnh Ngôn:
"Này, đây là bổn công chúa thưởng cho ngươi, mau nhận đi!"
Đợi Tỉnh Ngôn nhận lấy, thiếu nữ nhịn không nổi thêm vào một câu:
"Ngươi...nếu như lúc thiếu thốn cần tiền, đem bán nó cũng có thể được mấy lượng bạc trắng!".
Tình cảm bộc lộ rõ trong lời nói.
Chỉ là, vị Long cung thiếu nữ lại không hiểu rõ giá trị của vật này: Hai đóa sen ngọc ở Long cung, là do bàn tay quỷ thần, tạo hóa thiên nhiên tạc thành, là bảo vật vô giá, nếu thật sự đem bán, sao chỉ có giá vài lượng bạc chứ!
Nhìn đôi sen ngọc tương xứng, tinh nhuận trong tay, Tỉnh Ngôn làm sao không biết được giá trị của nó. Lập tức, y hết sức cảm động, nói:
"Đa tạ công chúa ban cho bảo vật. Thế nhưng...ta không có mang vật gì có giá trị đến đây, chẳng có gì tặng cô khi chia biệt cả!"
"Như vậy..."
Có chút ngoài ý liệu của thiếu niên, vị Long cung công chúa nghe y nói vậy thì cúi đầu im lặng, dường như rất là thất vọng.
Thấy thần thái của thiếu nữ như thế, Tỉnh Ngôn cũng rất hổ thẹn, thầm trách bản thân quá sơ suất. Đang định nói ngày mai sẽ mang tặng vật đến cho nàng, thì đột nhiên nhìn thấy Linh Y Nhi, hình như bỗng nghĩ ra được biện pháp gì đó rất hay, ngẩng đầu tươi cười nói với Tỉnh Ngôn:
"Bổn...vừa rồi bổn cung tặng cho ngươi đôi sen ngọc đó, không phải vừa hay có hai cái sao? Bây giờ ngươi chỉ cần lấy một cái trong đó, tặng ngược lại cho ta!"
"Ách? Vốn là cô tặng, đem tặng lại cho cô...vậy có thích hợp không?"
Nghe được lời này, Tỉnh Ngôn lại cảm thấy có chút quái dị, không khỏi hơi ngập ngừng.
"Đâu có gì, dù sao người ta cũng cảm thấy rất thích hợp!"
Nhận lấy một đóa sen ngọc từ tay thiếu niên, trên mặt thiếu nữ chợt ửng hồng. Ngay khi tay nàng vuốt ve sen ngọc, tâm hồn xao động, thì nghe thiếu niên trước mặt hỏi:
"Đúng rồi Linh Y, trước đây từng nghe cô nhắc đến, danh hiệu 'Tuyết Địch Linh Y' của cô là vang danh bốn biển. Chỉ là, ta ở trong Nhiêu Châu thành cũng được coi là biết nhiều tin tức, nhưng vì sao chưa từng nghe có người nói qua danh hiệu này?"
"Ngốc à! Danh hiệu nổi tiếng khắp bốn biển, đương nhiên các ngươi không biết".
Vừa nói đến chỗ này, trên mặt vị thiếu nữ đang ửng hồng, như nhớ đến gì đấy, bất chợt im bặt không nói tiếp.
Tỉnh Ngôn thấy nàng chỉ nói một nửa thì hơi kinh ngạc. Ngưng thần quan sát gương mặt của Linh Y Nhi thì thấy vị thiếu nữ vốn vui vẻ hoạt bát đó, lúc này sắc mặt có chút ảm đạm.
Thiếu niên không biết nguyên do, lên tiếng hỏi Linh Y nhưng nàng không trả lời.
Gió vờn mặt nước, khói sóng mịt mờ. Ở bên bờ hồ cỏ nước rậm rạp, hai người cứ như thế quyến luyến chia tay.
.....
Cuối cùng cũng đến ngày phải lên đường đến La Phù Sơn.
Không nhắc đến cảnh bịn rịn không nỡ chia tay giữa Tỉnh Ngôn với cha mẹ y, với hàng xóm láng giềng, với những người quen trong Nhiêu Châu thành. Lại nói đến Thanh Hà lão đạo đưa Tỉnh Ngôn đi một đoạn đường rất xa, cuối cùng đến lúc chia tay thì lấy ra một quyển sách trong tay áo, đưa cho Tỉnh Ngôn.
Tỉnh Ngôn mê hoặc nhận lấy cuốn sách đưa qua, thấy trên mặt giấy viết mấy chữ lệ ngay thẳng:
"Trấn Trạch Khu Tà Phù Lục Kinh".
Thiếu niên không hiểu là ý gì, thì nghe Thanh Hà lão đạo với bộ dạng nghiêm trang hiếm có dặn dò:
"Tỉnh Ngôn, khi đến La Phù Sơn làm Tứ hải đường chủ, nếu như không đắc ý, có thể nghiên cứu kinh này, cũng qua ngày đoạn tháng, kiếm được chút tiền thưởng".
Nói rồi liền xoay người, cứ nhẹ nhàng như thế mà đi....
Chính là:
Từng thổi Thủy Long Ngâm
Từng thấy Lăng ba vũ
Cả đời nhiều chuyện lạ
Bất ngờ đến La Phù.
Mộng tưởng cầu khẩn nhiều năm mà chưa thành, hôm nay lại thành hiện thực, thật khiến ngươi ta khó tin nổi.
Vì vậy, trong mấy ngày này, Tỉnh Ngôn đối với chuyện đó, cũng thường bán tín bán nghi, đừng nói Phó đường chủ gì gì đó, ngay cả bản thân trở thành đệ tử Thượng Thanh cung cũng còn chưa dám tin, thường hay kéo Thanh Hà lão đạo, hỏi đi hỏi lại bắt lão xác nhận đến mức lão cũng chịu không thấu, cứ thấy Tỉnh Ngôn ở đằng xa là lập tức như thỏ thấy chó sói, vội kiếm đường vòng mà lủi đi!
Chỉ bất quá, hiệu suất làm việc của thiên hạ đệ nhất giáo không hề tầm thường, chẳng bao lâu đã khiến Tỉnh Ngôn hoàn toàn yên tâm. Sau hôm mưa xuân đầy trời mà đám người Linh Thành Tử bước trên Hồng kiều xuống núi đó, chỉ qua ba ngày, đã có mấy vị đệ tử Thượng Thanh đến, tuyển chọn thuê mướn lượng lớn thợ thuyền ở Nhiêu Châu và lân cận Bà Dương, bắt đầu rầm rộ xây dựng trên Mã Đề Sơn.
Hiện tại, Tỉnh Ngôn đã bỏ việc nhạc công ở Hoa Nguyệt Lâu, cả ngày loanh quanh ở Mã Đề Sơn, cùng mấy đệ tử Thượng Thanh cung giám sát, tuần tra.
Chỉ là, Tỉnh Ngôn vốn là con cái nhà cùng khổ, trước giờ quen tay làm hàm nhai. Hiện tại không có gì làm, chỉ ở bên lăng xăng khiến y không quen. Thế là, Tỉnh Ngôn cứ thường chạy đến giúp đỡ bọn thợ thuyền.
Đương nhiên, hành động nhiệt tình của thiếu niên, ở trong mắt của các đạo sĩ Thượng Thanh cung, thì là hết sức trái với đạo lý, Tỉnh Ngôn luôn bị đạo sĩ ở bên ngăn cản:
"Ngừng đi! Bọn ta là đệ tử Thượng Thanh cung, há có thể xoắn tay áo làm mấy việc này, đây là chuyện thấp kém, chớ để ảnh hưởng đến thanh danh của La Phù Sơn chúng ta!"
Tuy thiếu niên vẫn không thể lý giải, thuận tay giúp đỡ thì sao có thể tổn hại đến thanh danh của giáo môn. Bất quá, mấy đạo nhân này cũng có thể nói là tiền bối của mình, đã nhắc nhở như thế, tự nhiên có đạo lý của nó, hiện tại cũng không cần cố gắng suy nghĩ làm gì.
Đồng thời, lúc nhàn nhã, Tỉnh Ngôn mới đột nhiên nhớ ra mình đã là đệ tử của thiên hạ đệ nhất đạo giáo, còn là Phó đường chủ gì đấy nữa chứ!
Theo quan sát của Tỉnh Ngôn mấy ngày nay, hiểu rõ được La Phù Sơn Thượng Thanh cung, xem ra thế lực đúng là to lớn. Không nói cái khác, chỉ riêng tiền tài đã hết sức dồi dào. Như việc thuê mướn nhân công, mua vật tư, thiếu niên chỉ cảm thấy tiền xuất ra cứ như nước chảy. Phụ trách tiền bạc là Thanh Hồ sư thúc, mỗi lần xuất tiền mua sắm sắc mặt vẫn bình thường, còn thiếu niên chưa từng thấy qua cảnh xuất tiền nhiều như thế, lần nào cũng tặc lưỡi tán thán không thôi!
Còn lão đạo Thanh Hà mà Tỉnh Ngôn quen, vì nhận đúng người có công nên cũng được ủy nhiệm làm giám sát công trình biệt viện Thượng Thanh cung Mã Đề Sơn, từ đó tạm biệt cái chốn vớ vẩn "Thiện duyên Nhiêu Châu".
Chỉ bất quá, Tỉnh Ngôn thấy lão đầu này tuy nói đảm nhiệm trọng trách, thế nhưng vẫn chẳng khác gì lúc thường, cả ngày nhàn nhã đùa bỡn, chẳng coi việc xây dựng biệt viện ra gì, cứ thường hay rủ Tỉnh Ngôn đến các quán rượu trong Nhiêu Châu thành nhậu nhẹt.
Ngày tháng cứ trôi qua nhàn nhã như thế. Chớp mắt đã qua hơn nửa tháng, hiện tại đã đến cuối tháng ba mùa xuân.
Lúc này trên Mã Đề Sơn, khắp núi xanh ngát, cây cỏ um tùm. Trong màu xanh biếc của cỏ dại lá rừng, thỉnh thoảng lại nổi bật lên một loài hoa dại màu sắc chấp chới, sâu bướm dệt những sợi tơ óng ánh trong không khí , tất cả điểm xuyến cho bức tranh xuân Mã Đề Sơn càng lộng lẫy.
Cũng không thể phân biệt đâu là hương hoa, đâu là hơi cỏ, hiện tại cả tòa Mã Đề Sơn đều như dày đặc một làn khí hỗn hợp khiến người ta hít vào muốn say ngất đi, chẳng khác gì được uống rượu thuần chất.
Chính là:
Khắp núi xanh đỗ quyên bừng đỏ, hương thơm cỏ dại say lòng người!
Trong ánh nắng xuân dìu dịu, người thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn vừa mới thích ứng với thân phận đệ tử của Thượng Thanh cung, lại nghe được một tin tức. Tin tức này, lại khiến y bán tín bán nghi hết mấy ngày:
Thì ra, đường chủ của "Tứ Hải Đường" ở La Phù Sơn xa xôi đó, Lưu Tông Bách Lưu đạo huynh, hiện đã chính thức từ chức Đường chủ, trở về Hà Phong Hoằng Pháp Điện trong Thượng Thanh cung, chuyên tâm nghiên cứu đạo thuật, đạo hiệu là "Thanh Bách". Còn chỗ khuyết đó thì do "Thượng Thanh tứ tử" có bối phận cao nhất hiện nay trong Thượng Thanh cung thảo luận, nhất trí quyết: Xét thấy Phó đường chủ Tứ Hải đường tuổi trẻ có tài, tận tụy siêng năng, giờ chính thức thăng làm Đường chủ "Tứ Hải đường", hy vọng sớm ngày gánh vác chuyện của La Phù Sơn.
Tin tức được đưa đến bằng phi cáp truyền thư, Tỉnh Ngôn lòng nghĩ:
"A! Mấy ngày nay cứ loanh quanh, vẫn không biết trong Tứ Hải đường của ta, lại còn có Phó đường chủ khác".
Thế là, thiếu niên liền hỏi Thanh Hà lão đạo đang ở bên.
Nghe thiếu niên hỏi như thế, lão đầu nhân đó cười khà khà đáp:
"Khà khà khà...ta nói Trương..đường...chủ nghe, ngươi có chỗ không biết, tục gia đệ tử đường này của Thượng Thanh cung ta, nhiều năm rồi chỉ có một vị Đường chủ. 'Đạo huynh" Tỉnh Ngôn chính là vị Phó đường chủ đầu tiên, cũng là duy nhất đó!"
Nhìn gương mặt kinh ngạc của thiếu niên, lão đạo Thanh Hà cảm thấy rất vui vẻ, nói tiếp:
"Câu 'Tuổi trẻ có tài' chẳng phải nói ngươi sao! Chẳng lẽ là nói lão đầu nhân nát rượu ta? Khà khà!"
"..."
Thiếu niên vừa biết sự thật, nhất thời không biết nói gì cho hay.
"Cung hỉ cung hỉ! Lần này Trương đường chủ có thể đãi bần đạo mấy chung rượu Tùng quả được rồi!"
Thanh Hà lão đạo này, từ lúc thưởng thức qua rượu Tùng quả của nhà Tỉnh Ngôn thì không thể quên mùi vị tinh khiết của nó. Hiện tại lão nhớ đến cái vò rượu nhà Tỉnh Ngôn, vừa có cơ hội, liền vận dụng hết đầu óc khiến Tỉnh Ngôn phải mời lão uống rượu.
"Ai...phải ly khai Nhiêu Châu rồi".
Tỉnh Ngôn nhất thời hơi thất thần, không để ý đến quấy nhiễu của Thanh Hà lão đầu nhân.
Chẳng trách Tỉnh Ngôn xuất thần. Nói đến, y lớn như thế, tuy sớm phải rời núi vào trong Nhiêu Châu thành kiếm sống, nhưng vô luận thế nào, cũng chưa từng đi khỏi địa giới Nhiêu Châu. Xa nhất cũng chẳng qua là chạy quanh Bà Dương hồ ở Bà Dương huyện, cũng vẫn trong địa giới Nhiêu Châu.
Tuy Tỉnh Ngôn ở vào gia cảnh bần khổ, sớm đã mưu sinh kiếm ăn ở nơi quán rượu, lầu xanh, người xuôi nam ngược bắc, tam giáo cửu lưu cũng thấy rất nhiều rồi, mỗi lần nghe thương lữ giang hồ kể chuyện lạ bắc nam, y đều háo hức không thôi. Nhưng hiện tại "Lệnh điều động" đã đến trước mắt, thật sự phải lìa xa quê nhà, đi đến đất khách quê người ở Đông nam xa xôi, thì có chút không nỡ, đồng thời cũng có chút mù mờ.
Bất quá, qua phút chốc ngẩn ngơ ban đầu, Tỉnh Ngôn ngẫm nghĩ lại thấy thoải mái, "Nam nhi chí tại bốn phương", có thể lên La Phù Sơn Thượng Thanh cung vang danh thiên hạ tu luyện đạo pháp, là mong ước cầu mà không được của rất nhiều người, bản thân mình lại có cơ hội tốt vậy, sao có thể băn khoăn như thế!
Nhớ đến pháp thuật thần diệu mà Linh Thành Tử đạo trưởng biểu diễn, Tỉnh Ngôn càng thấy động tâm!
Đem tình hình này bàn với cha mẹ, bọn họ cũng hết sức tán thành. Tuy là thôn dân sơn dã, nhưng không phải mê muội ngu dốt, bọn họ cũng là người thông hiểu tình lý.
Đối với vợ chồng Trương thị mà nói, hôm đó thấy mấy vị đạo trưởng ở trước nhà mình hiển lộ pháp thuật thần kì, hiện tại trong đầu bọn họ, đạo sĩ của La Phù Sơn Thượng Thanh cung, ai nấy đều là thần tiên. Nếu như con trai nhà mình cũng có thể đến nơi đó tu đạo, thật là phúc đức tích cóp mấy đời, đâu có lý do gì để không đi chứ!
Chính vì trong lòng lo lắng cho tiền đồ của hài nhi, vợ chồng lão Trương đầu không có ý gì khác với con trai, còn lên tiếng khích lệ, nói hai người thân thể vẫn khỏe mạnh, bảo Tỉnh Ngôn không cần lo lắng. Lão thần tiên trên La Phù Sơn đã có lời gọi, phải sớm ngày lên đường, không cần nán lại nhà nữa.
Nghe cha mẹ hiểu rõ tình lý như thế, Tỉnh Ngôn cũng rất cảm động. Bởi vì, tuy nói "Nam nhi chí tại bốn phương", nhưng đương thời trọng hiếu, lại có thuyết pháp "Phụ mẫu còn, không xa nhà". Lúc đầu đề cập chuyện này với cha mẹ, trong lòng Tỉnh Ngôn vẫn lo lắng hành vi này của mình, liệu có phải là bất hiếu hay không...
Cha mẹ đã nói như thế, Tỉnh Ngôn cũng thoải mái. Cũng may triều đình vừa ban thưởng, hiện giờ trong nhà cũng đầy đủ. Lại được miễn lao dịch địa tô, như thế cha già cũng không phải chịu khổ đi làm không công nữa.
Chỉ bất quá, Tỉnh Ngôn vẫn còn chưa yên tâm, lại nhờ Thanh Hà lão đạo thay y chiếu cố dùm. Hiện tại vì rượu Tùng quả nhà mình, lão đạo Thanh Hà này và lão Trương đầu cha mình, đã quen nhau rất thân.
Biết bản thân không dễ dàng trở về nhà như trước, Tỉnh Ngôn hoãn lại hành trình mấy ngày, lấy chút ngân lượng thuê người sửa sang lại ngôi nhà tranh, dùng gạch đá gia cố lại tường nhà, làm xong mấy việc đó mới thấy an tâm.
Trong mấy ngày này, Linh Y Nhi biết Tỉnh Ngôn không bao lâu nữa sẽ đến La Phù Sơn ở Đông nam Việt Châu, đúng là núi cao sông rộng, đường đi hiểm ác, thiếu nữ có chút không an tâm. Thế là, Linh Y Nhi liền hẹn Tỉnh Ngôn đến chỗ vắng vẻ bên Bà Dương hồ, đem pháp môn "Băng Tâm Kết", "Thủy Vô Ngân" dạy cho Tỉnh Ngôn.
Đợi y thành thục, Long cung công chúa lại như nhớ đến gì đó, nghiêm túc nói:
" 'Băng Tâm Kết' e là không phải đáng tin, lúc sử dụng nhất định phải chú ý. Vạn nhất tình hình không ổn thì nhanh chân chạy đi!"
Thì ra, thiếu nữ này bình thường cũng rất ít khi sử dụng pháp thuật, nàng vừa rồi đột nhiên nhớ đến tình hình lần đầu gặp Tỉnh Ngôn, cảm thấy "Băng Tâm Kết" e rằng uy lực không phải lớn như thế, vì vậy vội nhắc nhở Tỉnh Ngôn, sợ ngày sau gặp chuyện.
Tỉnh Ngôn thấy thiếu nữ lo lắng như thế, trong lòng khó hiểu, nghĩ thầm:
"Ách! Ta là đến Thượng Thanh cung trên La Phù Sơn học đạo, đâu phải đi bắt yêu quái hay là đánh nhau với người khác, Long cung thiếu nữ này quả thật là tốt bụng".
Nghĩ được điểm này, Tỉnh Ngôn liền thành khẩn cảm tạ Linh Y Nhi.
Thấy thiếu niên đa lễ như thế, Linh Y Nhi bĩu môi cười, nói:
"Cây sáo ngọc 'Thần Tuyết' cứ để ở chỗ ngươi. Nếu lên La Phù Sơn thấy buồn thì thổi sáo giải sầu. Chỉ là, sau này chớ có làm xấu danh tiếng 'Tuyết Địch Linh Y' của bổn cung à! Đúng rồi, chút nữa quên mất, bổn công chúa trước giờ rộng rãi, lần này Tỉnh Ngôn ngươi đi xa, ít nhiều cũng phải thưởng cho ngươi gì đấy..."
Tuy nàng nói lời này có vẻ vênh váo, nhưng Tỉnh Ngôn quen nàng đã lâu, biết Linh Y Nhi nói thế với y chỉ là đùa giỡn mà thôi.
Linh Y Nhi nói xong, từ trong tay áo lấy ra hai bông sen bạch ngọc, đưa cho Tỉnh Ngôn:
"Này, đây là bổn công chúa thưởng cho ngươi, mau nhận đi!"
Đợi Tỉnh Ngôn nhận lấy, thiếu nữ nhịn không nổi thêm vào một câu:
"Ngươi...nếu như lúc thiếu thốn cần tiền, đem bán nó cũng có thể được mấy lượng bạc trắng!".
Tình cảm bộc lộ rõ trong lời nói.
Chỉ là, vị Long cung thiếu nữ lại không hiểu rõ giá trị của vật này: Hai đóa sen ngọc ở Long cung, là do bàn tay quỷ thần, tạo hóa thiên nhiên tạc thành, là bảo vật vô giá, nếu thật sự đem bán, sao chỉ có giá vài lượng bạc chứ!
Nhìn đôi sen ngọc tương xứng, tinh nhuận trong tay, Tỉnh Ngôn làm sao không biết được giá trị của nó. Lập tức, y hết sức cảm động, nói:
"Đa tạ công chúa ban cho bảo vật. Thế nhưng...ta không có mang vật gì có giá trị đến đây, chẳng có gì tặng cô khi chia biệt cả!"
"Như vậy..."
Có chút ngoài ý liệu của thiếu niên, vị Long cung công chúa nghe y nói vậy thì cúi đầu im lặng, dường như rất là thất vọng.
Thấy thần thái của thiếu nữ như thế, Tỉnh Ngôn cũng rất hổ thẹn, thầm trách bản thân quá sơ suất. Đang định nói ngày mai sẽ mang tặng vật đến cho nàng, thì đột nhiên nhìn thấy Linh Y Nhi, hình như bỗng nghĩ ra được biện pháp gì đó rất hay, ngẩng đầu tươi cười nói với Tỉnh Ngôn:
"Bổn...vừa rồi bổn cung tặng cho ngươi đôi sen ngọc đó, không phải vừa hay có hai cái sao? Bây giờ ngươi chỉ cần lấy một cái trong đó, tặng ngược lại cho ta!"
"Ách? Vốn là cô tặng, đem tặng lại cho cô...vậy có thích hợp không?"
Nghe được lời này, Tỉnh Ngôn lại cảm thấy có chút quái dị, không khỏi hơi ngập ngừng.
"Đâu có gì, dù sao người ta cũng cảm thấy rất thích hợp!"
Nhận lấy một đóa sen ngọc từ tay thiếu niên, trên mặt thiếu nữ chợt ửng hồng. Ngay khi tay nàng vuốt ve sen ngọc, tâm hồn xao động, thì nghe thiếu niên trước mặt hỏi:
"Đúng rồi Linh Y, trước đây từng nghe cô nhắc đến, danh hiệu 'Tuyết Địch Linh Y' của cô là vang danh bốn biển. Chỉ là, ta ở trong Nhiêu Châu thành cũng được coi là biết nhiều tin tức, nhưng vì sao chưa từng nghe có người nói qua danh hiệu này?"
"Ngốc à! Danh hiệu nổi tiếng khắp bốn biển, đương nhiên các ngươi không biết".
Vừa nói đến chỗ này, trên mặt vị thiếu nữ đang ửng hồng, như nhớ đến gì đấy, bất chợt im bặt không nói tiếp.
Tỉnh Ngôn thấy nàng chỉ nói một nửa thì hơi kinh ngạc. Ngưng thần quan sát gương mặt của Linh Y Nhi thì thấy vị thiếu nữ vốn vui vẻ hoạt bát đó, lúc này sắc mặt có chút ảm đạm.
Thiếu niên không biết nguyên do, lên tiếng hỏi Linh Y nhưng nàng không trả lời.
Gió vờn mặt nước, khói sóng mịt mờ. Ở bên bờ hồ cỏ nước rậm rạp, hai người cứ như thế quyến luyến chia tay.
.....
Cuối cùng cũng đến ngày phải lên đường đến La Phù Sơn.
Không nhắc đến cảnh bịn rịn không nỡ chia tay giữa Tỉnh Ngôn với cha mẹ y, với hàng xóm láng giềng, với những người quen trong Nhiêu Châu thành. Lại nói đến Thanh Hà lão đạo đưa Tỉnh Ngôn đi một đoạn đường rất xa, cuối cùng đến lúc chia tay thì lấy ra một quyển sách trong tay áo, đưa cho Tỉnh Ngôn.
Tỉnh Ngôn mê hoặc nhận lấy cuốn sách đưa qua, thấy trên mặt giấy viết mấy chữ lệ ngay thẳng:
"Trấn Trạch Khu Tà Phù Lục Kinh".
Thiếu niên không hiểu là ý gì, thì nghe Thanh Hà lão đạo với bộ dạng nghiêm trang hiếm có dặn dò:
"Tỉnh Ngôn, khi đến La Phù Sơn làm Tứ hải đường chủ, nếu như không đắc ý, có thể nghiên cứu kinh này, cũng qua ngày đoạn tháng, kiếm được chút tiền thưởng".
Nói rồi liền xoay người, cứ nhẹ nhàng như thế mà đi....
Chính là:
Từng thổi Thủy Long Ngâm
Từng thấy Lăng ba vũ
Cả đời nhiều chuyện lạ
Bất ngờ đến La Phù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.