Quyển 3 - Chương 58: Tâm tình diêu động nhị châu cung.
Quản Bình Triều
15/04/2013
Thập lí quang đằng tinh túc hải, Thiên tằng diễm ánh nhị châu cung.
(Thanh khê phong vũ lục).
Đợi sau khi hai người xuống nước, lại thấy Linh Y Nhi kéo tay Tỉnh Ngôn, thân kiều mềm mại, di chuyển như cá lượn trong nước.
Sau một lát, nước hồ đêm thu đen thẫm đang bao bọc hai người, lại dần dần chuyển sáng. Không bao lâu, hai người Linh Y đã đến một chỗ rất kì dị.
Dưới mặt nước Bà Dương Hồ khói sóng vạn khoảnh, tại nơi xa xôi tận đáy hồ, có một màn nước vô cùng rộng lớn, ẩn ẩn tán phát quang hoa rực rỡ.
Đi đến trước màn nước lung linh, Linh Y Nhi không ngập ngừng chút nào, kéo Tỉnh Ngôn xông thẳng vào trong màn sáng kì dị đó.
.......
Trong màn sáng cực lớn đó, lại tựa hồ có một cái động lớn. Chỉ thấy trong đó cung điện liên miên bất tuyệt, ẩn ẩn phát ra đủ loại hào quang. Tràn ngập khắp không gian quanh cung vàng điện ngọc đó, lại có một dạng khói xanh, tựa khí mà không phải khí, tựa nước mà không phải nước. Mấy dạng kỳ hoa dị tảo, ở trong không gian như nước như gió này, lắc lư dao động.
Không ngờ, Linh Y thiếu nữ trước giờ không ngừng quấy rầy Tỉnh Ngôn, lại ở một nơi động phủ thần tiên thế này!
Tỉnh Ngôn nửa say nửa Tỉnh, còn không biết bản thân đã đến chỗ kì dị này, được thiếu nữ bên cạnh nửa dìu nửa kéo, nửa đi nửa bay, không bao lâu thì đến trong một sân vườn u nhã của Phấn viên.
Qua cổng tròn hình trăng, đi trên con đường trải đầy đá cuội tinh oánh, lại thấy hai bên con đường nhỏ đó, cây san hô quý bày biện chen kẽ sáng lấp lánh. Trên đỉnh những cây san hô rực rỡ đó, đều đính một mảnh trai sáng bóng. Trong mỗi mảnh trai, đều ngậm một viên Dạ minh trân châu thế gian khó thấy, đang phát ra ánh sáng vàng nhạt dìu dịu, chiếu khắp sân vườn như mộng như ảo.
Trên đường bay qua. Linh Y Nhi phất tay áo dài, mấy con trai ngậm ngọc đó như hiểu ý người, sau khi hai người lướt qua, lần lượt tự động khép lại. Đợi Linh Y Nhi và Tỉnh Ngôn vào trong nhà, trong sân vườn cũng không còn viên Dạ minh châu nào chiếu nữa, mấy cây san hô quý đó cũng đều âm ám. Sân vườn tinh khiết đó cũng như bị màn đêm phủ xuống.
Hai cánh cửa làm bằng rong biển, khi hai người đi đến thì tự động mở toan ra.
Khi hai người vào trong nhà, trong nhà vốn như không có người, lập tức có bốn năm nha hoàn từ phía bên chạy ra.
Mấy thị nữ này đang định giống như thường ngày, thi lễ thỉnh an nàng, hầu hạ Linh Y Nhi nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên không hẹn mà đồng thời há hốc mồm miệng, không nói được nửa câu.
Thì ra, bọn họ đều nhìn thấy, vị công chúa tôn quý vô cùng lạnh lùng của mình, đối với mấy nam tử đồng lứa luôn chẳng xem ra gì, lúc này lại đang dùng đôi tay ngọc ngà của nàng, cẩn thận đỡ lấy một người thiếu niên xa lạ rõ ràng đã say xỉn.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, thật là quá "Kinh thế hãi tục", trong nhất thời không ai nói ra được lời nào!
Ngẩn ngơ một hồi, cuối cùng có một tì nữ rất được lòng Linh Y Nhi, can đảm lên tiếng hỏi:
"Công chúa, người này là..."
Linh Y đang toàn tâm đỡ lấy thiếu niên bên mình, lúc này mới đột nhiên nhớ đến sự tồn tại của đám tì nữ. Nghe tì nữ hỏi, vị công chúa trẻ tuổi xinh đẹp này, cố gắng dùng khẩu khí bình thường đáp:
"Bổn cung hôm nay đến bờ hồ du ngoạn, tình cờ phát hiện thiếu niên này đang say rượu gục bên đường, Hà...Bổn công chúa thấy y thật đáng thương, thuận tiện mang y trở về luôn".
Giải thích qua loa cho xong, Linh Y Nhi liền cẩn thận chuyên tâm đỡ lấy thiếu niên bên cạnh, đi vào trong phòng.
Dìu Tỉnh Ngôn đi được vài bước, đang định ngoặc qua tấm bình phong hải ngọc liên hoa, vị công chúa uy nghiêm này hình như nghĩ đến chuyện gì, bỗng ngừng lại, quay người hướng về các thị nữ vẫn còn ngẩn ra ở sau, tin tưởng dặn dò:
"Chuyện ngày hôm nay, các ngươi chỉ được biết bổn công chúa là một lòng cứu người, không được thì thầm bàn tán. Các ngươi phải nhớ kỹ lời ta".
"Dạ".
Đám thị nữ đồng thanh đáp.
"À, cứ lui về nghỉ đi. Chuyện này bổn cung tự an bài, không cần các ngươi phục dịch".
Nghe mệnh lệnh của công chúa, mấy tì nữ xinh xắn này liền cùng nhau lui ra.
Thấy toàn bộ thị nữ đã lui hết, vị "Công chúa" vừa mới còn hết sức uy nghiêm, hiện tại lại khẽ vuốt ngực, thở phào một hơi.
Đuổi mấy thị nữ lui rồi, mới xem đến người thiếu niên vẫn ngây ngây ngô ngô bên cạnh, trên mặt Linh Y Nhi xuất hiện vẻ thương xót, vội dìu y đến chiếc giường san hô ngọc, kéo tấm màn bằng da cá giao mỏng nhưng kín đáo lại, cẩn thận đặt Tỉnh Ngôn nằm xuống giường.
Nhìn Tỉnh Ngôn ngửa mặt nằm trên chiếc giường thơm của mình, Linh Y không khỏi một trận tim đập thình thịch. Ngẩn ra một hồi, mới nhớ đến y phục giày dép của thiếu niên vẫn còn nguyên. Nghĩ đến điểm này, người thiếu nữ chưa từng thân cận với nam tử thế này, trên gương mặt xinh đẹp chợt đỏ bừng. Trong lòng đấu tranh rất lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm, đưa tay tháo đôi giày vải giúp người thiếu niên say rượu đó.
Nói đến, vị công chúa thủy tộc từ nhỏ đã sống trong cung vàng gác tía, mọi chuyện đều có người làm thay nàng, chưa từng làm qua mấy chuyện này. Hà huống, đó còn là một thiếu niên nam tử!
Hiện tại, Linh Y hơi luống cuống tay chân, mất cả buổi mới tháo được đôi giày vải của Tỉnh Ngôn ra. Đến khi nàng đang định cởi áo ngoài giúp thiếu niên thoải mái hơn, thì Tỉnh Ngôn đột nhiên xoay người, miệng lẩm nhẩm một câu gì đó nghe không rõ. Cử động của thiếu niên không nhanh, nhưng lại dọa Linh Y công chúa giật mình kinh hãi, thót ra bên cạnh, tim đập như trống đánh, hệt như vừa làm một chuyện xấu gì đó!
Lại qua lúc lâu, thấy thiếu niên vẫn ngủ say, không thấy có động tĩnh gì, Linh Y Nhi lúc này mới dám đến gần, lấy cái chăn thơm mềm mại, nhẹ nhàng đắp lên người thiếu niên.
Vị công chúa đã quen được người khác phục vụ này, hiện tại làm mấy chuyện đó cho thiếu niên, trong lòng lại cảm thấy đầy cảm giác êm ấm như từng thể nghiệm qua.
Hiện tại, trước mắt Linh Y Nhi, người thiếu niên uống quá chén, quần áo bằng vải bố này, đang ngủ say trên đống bông lụa mềm mại tựa mây đó, chính là:
Hương thơm ngan ngát như hoa lan, khiến người say càng say li bì.
Tạm không nhắc Tỉnh Ngôn nằm ngủ thoải mái ở đó, lại nói đến vị Linh Y công chúa dìu y quay về, lúc này không có chỗ nằm nghỉ, trong khuê phòng của nàng, chỉ có một chiếc giường lụa đã bị Tỉnh Ngôn nằm. May mà hiện tại Linh Y cũng không có buồn ngủ, liền ngồi bên cạnh chiếc giường lụa, yên lặng ngắm thiếu niên đang thở đều đều.
Thiếu nữ đang rảnh rỗi, hiện giờ không ngừng nhớ đến từ khúc ca phú của thiếu niên tối nay. Thưởng thức lại từ cú phát từ trong lòng thiếu niên, thiếu nữ cảm thấy rất thú vị, trên mặt cũng bất giác lộ ra nét cười, nhủ thầm:
"Thiếu niên này, cũng không giảo hoạt như tưởng tượng. Y chỉ là một nhạc công nhỏ trong lầu xanh, lại có tài năng như thế, thật là khó kiếm! Bài thơ hỗn hợp mà y ngâm, so với mấy bài thơ quy quy củ củ bình thường ta đọc, thú vị hơn nhiều".
Linh Y ở cạnh Tỉnh Ngôn, đưa tay chống cằm, thần thái phiêu đãng. Trên đỉnh tấm màn da cá giao, một viên Dạ minh châu lóng lánh, đang lặng lẽ phát ra ánh sáng xanh dịu dịu...
........
........
"Úi? Ta đang ở đâu đây? Hoa Nguyệt Lâu?"
Qua mấy canh giờ, Tỉnh Ngôn say rượu ngủ yên, cuối cùng đã tỉnh lại.
Lúc hé cặp mắt mơ hồ ra, chưa thấy rõ tình cảnh xung quanh, cũng không để ý. Đợi thêm một lát, Tỉnh Ngôn hoàn toàn tỉnh ngủ mới phát hiện, bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
"Ta đang nằm mộng sao?"
Mở mắt nhìn lên tấm màn màu hồng mỏng tanh như khói, còn đính một viên đại trân châu thế gian khó kiếm, Tỉnh Ngôn liền cho rằng bản thân còn đang ở trong mộng.
Đợi khi ngẩng đầu, nhìn thấy tỉnh cảnh trước mắt, Tỉnh Ngôn mới có chút minh bạch.
Vị Linh Y thiếu nữ đêm qua đạp sóng ca múa, hiện tại lại như một con mèo ngoan ngoãn, cong người tựa vào mình. Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, đang tựa vào ngực y, tóc xanh như mây xõa tung, phủ trên người y và chiếc giường lụa.
Thấy Linh Y Nhi đang ngủ say, Tỉnh Ngôn không dám cử động, sợ không cẩn thận làm nàng giật mình tỉnh giấc.
Vừa hay, có thể lợi dụng lúc này, nghĩ lại coi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tỉnh Ngôn vốn rất thông minh, xaoy chuyển đầu óc mấy bận, nhớ lại mấy chuyện huyền diệu trước đây của thiếu nữ, lại cảm thụ được bầu không êm ái tựa khí mà không phải khí, tựa nước mà không phải nước, Tỉnh Ngôn đột nhiên nghĩ đến một khả năng kinh thế hãi tục:
"Chẳng lẽ, ta đã đến Long cung dưới nước như trong truyền thuyết!"
"Vị Linh Y Nhi cô nương chính là công chúa của Long cung?"
"...Không sai! Ta nhớ hình như đêm qua, vị Linh Y Nhi cháu gái của Vân Trung Quân này, tự xưng mình là 'Công chúa'!"
"Nói như thế, vị Vân Trung Quân lão trượng, chính là Long thần dưới nước? Vân Trung Quân, Thủy Long Ngâm..."
Trong lúc Tỉnh Ngôn đang nhẩm qua nhẩm lại hai cái tên đó, tự nhiên trước mắt như có ánh sáng xẹt qua, thiếu niên nhịn không được hô lên:
" 'Hổ vờn gió, rồng giỡn mây', vị lão trượng Vân Trung Quân này, nhất định là Long thần trong hồ không sai rồi!"
"Không ngờ một kẻ mọn phố chợ như ta, lại có tao ngộ như thế!"
Kì ngộ liên tiếp mấy ngày nay, thần kinh vốn rất kiên cường của thiếu niên, cũng đã không chịu nổi nữa. Trong nhất thời, Tỉnh Ngôn không khỏi vạn phần kích động.
Thế là, y đang lúc quá hưng phấn, lại quên mất thiếu nữ đang tựa trên ngực mình ngủ. Y bật người dậy, Linh Y Nhi liền theo thế bật của y trợt xuống mặt giường lụa.
Thấy kinh động đến Long thần công chúa đang ngủ, Tỉnh Ngôn lập tức chấn kinh, vội cẩn thận xoay mặt qua, xem thử Linh Y Nhi đã tỉnh chưa, nhưng thấy nàng vẫn im lìm, hơi thở vẫn bình hòa, có lẽ đang trong giấc mộng ngọt ngào.
Hiện tại, hai người gần nhau như thế, hơi thở thơm tho của Linh Y Nhi từng đợt từng đợt nhẹ nhàng phà lên gò má Tỉnh Ngôn. Hít vào hương khí kỳ diệu đó, Tỉnh Ngôn nhất thời chỉ cảm giác hết sức dễ chịu, không nhịn được suy nghĩ lung tung:
"Hôm nay xem ra, cổ nhân gọi 'Hơi thở như lan', đúng là không sai, ta..."
"Hà, chẳng thẹn là tiên tử trong nước, Linh Y Nhi nhìn thật xinh đẹp..."
Liếc nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa sen đó, một suy nghĩ kì quái chợt xuất hiện trong đầu thiếu niên.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thì không thể xóa bỏ. Cuối cùng, Tỉnh Ngôn đã làm một hành động, một hành động can đảm nhất cho đến giờ trong đời y:
Nhìn lúm đồng tiền trên gương mặt xinh đẹp cận kề mình, thiếu niên chỉ cảm thấy trong sát na mắt ảo thần mê, không nhịn được chồm tới một chút, hôn lên má của thiếu nữ đó...
(Thanh khê phong vũ lục).
Đợi sau khi hai người xuống nước, lại thấy Linh Y Nhi kéo tay Tỉnh Ngôn, thân kiều mềm mại, di chuyển như cá lượn trong nước.
Sau một lát, nước hồ đêm thu đen thẫm đang bao bọc hai người, lại dần dần chuyển sáng. Không bao lâu, hai người Linh Y đã đến một chỗ rất kì dị.
Dưới mặt nước Bà Dương Hồ khói sóng vạn khoảnh, tại nơi xa xôi tận đáy hồ, có một màn nước vô cùng rộng lớn, ẩn ẩn tán phát quang hoa rực rỡ.
Đi đến trước màn nước lung linh, Linh Y Nhi không ngập ngừng chút nào, kéo Tỉnh Ngôn xông thẳng vào trong màn sáng kì dị đó.
.......
Trong màn sáng cực lớn đó, lại tựa hồ có một cái động lớn. Chỉ thấy trong đó cung điện liên miên bất tuyệt, ẩn ẩn phát ra đủ loại hào quang. Tràn ngập khắp không gian quanh cung vàng điện ngọc đó, lại có một dạng khói xanh, tựa khí mà không phải khí, tựa nước mà không phải nước. Mấy dạng kỳ hoa dị tảo, ở trong không gian như nước như gió này, lắc lư dao động.
Không ngờ, Linh Y thiếu nữ trước giờ không ngừng quấy rầy Tỉnh Ngôn, lại ở một nơi động phủ thần tiên thế này!
Tỉnh Ngôn nửa say nửa Tỉnh, còn không biết bản thân đã đến chỗ kì dị này, được thiếu nữ bên cạnh nửa dìu nửa kéo, nửa đi nửa bay, không bao lâu thì đến trong một sân vườn u nhã của Phấn viên.
Qua cổng tròn hình trăng, đi trên con đường trải đầy đá cuội tinh oánh, lại thấy hai bên con đường nhỏ đó, cây san hô quý bày biện chen kẽ sáng lấp lánh. Trên đỉnh những cây san hô rực rỡ đó, đều đính một mảnh trai sáng bóng. Trong mỗi mảnh trai, đều ngậm một viên Dạ minh trân châu thế gian khó thấy, đang phát ra ánh sáng vàng nhạt dìu dịu, chiếu khắp sân vườn như mộng như ảo.
Trên đường bay qua. Linh Y Nhi phất tay áo dài, mấy con trai ngậm ngọc đó như hiểu ý người, sau khi hai người lướt qua, lần lượt tự động khép lại. Đợi Linh Y Nhi và Tỉnh Ngôn vào trong nhà, trong sân vườn cũng không còn viên Dạ minh châu nào chiếu nữa, mấy cây san hô quý đó cũng đều âm ám. Sân vườn tinh khiết đó cũng như bị màn đêm phủ xuống.
Hai cánh cửa làm bằng rong biển, khi hai người đi đến thì tự động mở toan ra.
Khi hai người vào trong nhà, trong nhà vốn như không có người, lập tức có bốn năm nha hoàn từ phía bên chạy ra.
Mấy thị nữ này đang định giống như thường ngày, thi lễ thỉnh an nàng, hầu hạ Linh Y Nhi nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên không hẹn mà đồng thời há hốc mồm miệng, không nói được nửa câu.
Thì ra, bọn họ đều nhìn thấy, vị công chúa tôn quý vô cùng lạnh lùng của mình, đối với mấy nam tử đồng lứa luôn chẳng xem ra gì, lúc này lại đang dùng đôi tay ngọc ngà của nàng, cẩn thận đỡ lấy một người thiếu niên xa lạ rõ ràng đã say xỉn.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, thật là quá "Kinh thế hãi tục", trong nhất thời không ai nói ra được lời nào!
Ngẩn ngơ một hồi, cuối cùng có một tì nữ rất được lòng Linh Y Nhi, can đảm lên tiếng hỏi:
"Công chúa, người này là..."
Linh Y đang toàn tâm đỡ lấy thiếu niên bên mình, lúc này mới đột nhiên nhớ đến sự tồn tại của đám tì nữ. Nghe tì nữ hỏi, vị công chúa trẻ tuổi xinh đẹp này, cố gắng dùng khẩu khí bình thường đáp:
"Bổn cung hôm nay đến bờ hồ du ngoạn, tình cờ phát hiện thiếu niên này đang say rượu gục bên đường, Hà...Bổn công chúa thấy y thật đáng thương, thuận tiện mang y trở về luôn".
Giải thích qua loa cho xong, Linh Y Nhi liền cẩn thận chuyên tâm đỡ lấy thiếu niên bên cạnh, đi vào trong phòng.
Dìu Tỉnh Ngôn đi được vài bước, đang định ngoặc qua tấm bình phong hải ngọc liên hoa, vị công chúa uy nghiêm này hình như nghĩ đến chuyện gì, bỗng ngừng lại, quay người hướng về các thị nữ vẫn còn ngẩn ra ở sau, tin tưởng dặn dò:
"Chuyện ngày hôm nay, các ngươi chỉ được biết bổn công chúa là một lòng cứu người, không được thì thầm bàn tán. Các ngươi phải nhớ kỹ lời ta".
"Dạ".
Đám thị nữ đồng thanh đáp.
"À, cứ lui về nghỉ đi. Chuyện này bổn cung tự an bài, không cần các ngươi phục dịch".
Nghe mệnh lệnh của công chúa, mấy tì nữ xinh xắn này liền cùng nhau lui ra.
Thấy toàn bộ thị nữ đã lui hết, vị "Công chúa" vừa mới còn hết sức uy nghiêm, hiện tại lại khẽ vuốt ngực, thở phào một hơi.
Đuổi mấy thị nữ lui rồi, mới xem đến người thiếu niên vẫn ngây ngây ngô ngô bên cạnh, trên mặt Linh Y Nhi xuất hiện vẻ thương xót, vội dìu y đến chiếc giường san hô ngọc, kéo tấm màn bằng da cá giao mỏng nhưng kín đáo lại, cẩn thận đặt Tỉnh Ngôn nằm xuống giường.
Nhìn Tỉnh Ngôn ngửa mặt nằm trên chiếc giường thơm của mình, Linh Y không khỏi một trận tim đập thình thịch. Ngẩn ra một hồi, mới nhớ đến y phục giày dép của thiếu niên vẫn còn nguyên. Nghĩ đến điểm này, người thiếu nữ chưa từng thân cận với nam tử thế này, trên gương mặt xinh đẹp chợt đỏ bừng. Trong lòng đấu tranh rất lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm, đưa tay tháo đôi giày vải giúp người thiếu niên say rượu đó.
Nói đến, vị công chúa thủy tộc từ nhỏ đã sống trong cung vàng gác tía, mọi chuyện đều có người làm thay nàng, chưa từng làm qua mấy chuyện này. Hà huống, đó còn là một thiếu niên nam tử!
Hiện tại, Linh Y hơi luống cuống tay chân, mất cả buổi mới tháo được đôi giày vải của Tỉnh Ngôn ra. Đến khi nàng đang định cởi áo ngoài giúp thiếu niên thoải mái hơn, thì Tỉnh Ngôn đột nhiên xoay người, miệng lẩm nhẩm một câu gì đó nghe không rõ. Cử động của thiếu niên không nhanh, nhưng lại dọa Linh Y công chúa giật mình kinh hãi, thót ra bên cạnh, tim đập như trống đánh, hệt như vừa làm một chuyện xấu gì đó!
Lại qua lúc lâu, thấy thiếu niên vẫn ngủ say, không thấy có động tĩnh gì, Linh Y Nhi lúc này mới dám đến gần, lấy cái chăn thơm mềm mại, nhẹ nhàng đắp lên người thiếu niên.
Vị công chúa đã quen được người khác phục vụ này, hiện tại làm mấy chuyện đó cho thiếu niên, trong lòng lại cảm thấy đầy cảm giác êm ấm như từng thể nghiệm qua.
Hiện tại, trước mắt Linh Y Nhi, người thiếu niên uống quá chén, quần áo bằng vải bố này, đang ngủ say trên đống bông lụa mềm mại tựa mây đó, chính là:
Hương thơm ngan ngát như hoa lan, khiến người say càng say li bì.
Tạm không nhắc Tỉnh Ngôn nằm ngủ thoải mái ở đó, lại nói đến vị Linh Y công chúa dìu y quay về, lúc này không có chỗ nằm nghỉ, trong khuê phòng của nàng, chỉ có một chiếc giường lụa đã bị Tỉnh Ngôn nằm. May mà hiện tại Linh Y cũng không có buồn ngủ, liền ngồi bên cạnh chiếc giường lụa, yên lặng ngắm thiếu niên đang thở đều đều.
Thiếu nữ đang rảnh rỗi, hiện giờ không ngừng nhớ đến từ khúc ca phú của thiếu niên tối nay. Thưởng thức lại từ cú phát từ trong lòng thiếu niên, thiếu nữ cảm thấy rất thú vị, trên mặt cũng bất giác lộ ra nét cười, nhủ thầm:
"Thiếu niên này, cũng không giảo hoạt như tưởng tượng. Y chỉ là một nhạc công nhỏ trong lầu xanh, lại có tài năng như thế, thật là khó kiếm! Bài thơ hỗn hợp mà y ngâm, so với mấy bài thơ quy quy củ củ bình thường ta đọc, thú vị hơn nhiều".
Linh Y ở cạnh Tỉnh Ngôn, đưa tay chống cằm, thần thái phiêu đãng. Trên đỉnh tấm màn da cá giao, một viên Dạ minh châu lóng lánh, đang lặng lẽ phát ra ánh sáng xanh dịu dịu...
........
........
"Úi? Ta đang ở đâu đây? Hoa Nguyệt Lâu?"
Qua mấy canh giờ, Tỉnh Ngôn say rượu ngủ yên, cuối cùng đã tỉnh lại.
Lúc hé cặp mắt mơ hồ ra, chưa thấy rõ tình cảnh xung quanh, cũng không để ý. Đợi thêm một lát, Tỉnh Ngôn hoàn toàn tỉnh ngủ mới phát hiện, bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
"Ta đang nằm mộng sao?"
Mở mắt nhìn lên tấm màn màu hồng mỏng tanh như khói, còn đính một viên đại trân châu thế gian khó kiếm, Tỉnh Ngôn liền cho rằng bản thân còn đang ở trong mộng.
Đợi khi ngẩng đầu, nhìn thấy tỉnh cảnh trước mắt, Tỉnh Ngôn mới có chút minh bạch.
Vị Linh Y thiếu nữ đêm qua đạp sóng ca múa, hiện tại lại như một con mèo ngoan ngoãn, cong người tựa vào mình. Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, đang tựa vào ngực y, tóc xanh như mây xõa tung, phủ trên người y và chiếc giường lụa.
Thấy Linh Y Nhi đang ngủ say, Tỉnh Ngôn không dám cử động, sợ không cẩn thận làm nàng giật mình tỉnh giấc.
Vừa hay, có thể lợi dụng lúc này, nghĩ lại coi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tỉnh Ngôn vốn rất thông minh, xaoy chuyển đầu óc mấy bận, nhớ lại mấy chuyện huyền diệu trước đây của thiếu nữ, lại cảm thụ được bầu không êm ái tựa khí mà không phải khí, tựa nước mà không phải nước, Tỉnh Ngôn đột nhiên nghĩ đến một khả năng kinh thế hãi tục:
"Chẳng lẽ, ta đã đến Long cung dưới nước như trong truyền thuyết!"
"Vị Linh Y Nhi cô nương chính là công chúa của Long cung?"
"...Không sai! Ta nhớ hình như đêm qua, vị Linh Y Nhi cháu gái của Vân Trung Quân này, tự xưng mình là 'Công chúa'!"
"Nói như thế, vị Vân Trung Quân lão trượng, chính là Long thần dưới nước? Vân Trung Quân, Thủy Long Ngâm..."
Trong lúc Tỉnh Ngôn đang nhẩm qua nhẩm lại hai cái tên đó, tự nhiên trước mắt như có ánh sáng xẹt qua, thiếu niên nhịn không được hô lên:
" 'Hổ vờn gió, rồng giỡn mây', vị lão trượng Vân Trung Quân này, nhất định là Long thần trong hồ không sai rồi!"
"Không ngờ một kẻ mọn phố chợ như ta, lại có tao ngộ như thế!"
Kì ngộ liên tiếp mấy ngày nay, thần kinh vốn rất kiên cường của thiếu niên, cũng đã không chịu nổi nữa. Trong nhất thời, Tỉnh Ngôn không khỏi vạn phần kích động.
Thế là, y đang lúc quá hưng phấn, lại quên mất thiếu nữ đang tựa trên ngực mình ngủ. Y bật người dậy, Linh Y Nhi liền theo thế bật của y trợt xuống mặt giường lụa.
Thấy kinh động đến Long thần công chúa đang ngủ, Tỉnh Ngôn lập tức chấn kinh, vội cẩn thận xoay mặt qua, xem thử Linh Y Nhi đã tỉnh chưa, nhưng thấy nàng vẫn im lìm, hơi thở vẫn bình hòa, có lẽ đang trong giấc mộng ngọt ngào.
Hiện tại, hai người gần nhau như thế, hơi thở thơm tho của Linh Y Nhi từng đợt từng đợt nhẹ nhàng phà lên gò má Tỉnh Ngôn. Hít vào hương khí kỳ diệu đó, Tỉnh Ngôn nhất thời chỉ cảm giác hết sức dễ chịu, không nhịn được suy nghĩ lung tung:
"Hôm nay xem ra, cổ nhân gọi 'Hơi thở như lan', đúng là không sai, ta..."
"Hà, chẳng thẹn là tiên tử trong nước, Linh Y Nhi nhìn thật xinh đẹp..."
Liếc nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa sen đó, một suy nghĩ kì quái chợt xuất hiện trong đầu thiếu niên.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thì không thể xóa bỏ. Cuối cùng, Tỉnh Ngôn đã làm một hành động, một hành động can đảm nhất cho đến giờ trong đời y:
Nhìn lúm đồng tiền trên gương mặt xinh đẹp cận kề mình, thiếu niên chỉ cảm thấy trong sát na mắt ảo thần mê, không nhịn được chồm tới một chút, hôn lên má của thiếu nữ đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.