Quyển 3 - Chương 57: Tiểu cô cư xử bổn vô lang.
Quản Bình Triều
15/04/2013
Thần nữ sanh nhai nguyên thị mộng, Tiểu cô cư xử bổn vô lang.
Dật Danh.
Tỉnh Ngôn đang ngớ ngẩn nhìn vị bạch y thiếu nữ tựa cửa như khói như sương, lại thấy nàng đột nhiên ngừng thổi, xoay người qua, nhìn Tỉnh Ngôn mỉm cười nói:
"Hiện tại còn muốn đi chứ? Trời đã mưa rồi..."
Dưới ánh nến chiếu rọi, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng nhìn rõ, trên mặt Linh Y Nhi hiện tại, đang hiện vẻ cười đắc ý.
Thấy tình trạng vậy, Tỉnh Ngôn cười khổ, nhủ thầm:
"Nha đầu này thật nghịch ngợm. Nếu chưa muốn ta đi, cứ nói thẳng với ta một tiếng, đâu cần làm vậy?"
Lại nói Linh Y Nhi đưa sáo trong tay cho Tỉnh Ngôn, ngồi xuống cười nói:
"Không cần ngồi ngớ ngẩn đó, nghe khúc 'Phong Thủy Dẫn' của ta thế nào? Có muốn học hay không?"
Tỉnh Ngôn vừa nghe lời này, liền liên thanh đáp ứng:
"Muốn học, muốn học!"
"Hà...nếu thật muốn học, trước tiên phải gọi bổn công chúa một tiếng sư phụ !"
"Ách? Công chúa? Không phải nghe nhầm chứ?"
Tỉnh Ngôn nghi hoặc trong lòng. Bất quá việc học sáo khúc là quan trọng nhất, cũng không thắc mắc chuyện đó.
Tỉnh Ngôn chăm chăm nhìn Linh Y Nhi, thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng, đang cười ranh mãnh. Thấy tình hình thế, Tỉnh Ngôn liền biết trong lòng nha đầu này đang muốn hí lộng mình, muốn nhân cơ hội này chiếm lấy tiện nghi.
"Sư phụ!"
Đối với Tỉnh Ngôn mà nói, nếu có thể học được sáo khúc huyền diệu hô phong hoán vũ vừa rồi, đừng nói gọi một tiếng, cho dù là gọi trăm tiếng ngàn tiếng, thì có sao chứ? Tỉnh Ngôn không cần suy nghĩ, hai chữ "Sư phụ", tựa hồ như buột miệng nói ra, gọi vừa lớn vừa rõ!
"Hà! đồ nhi ngoan...rất ngoan! Khúc này đây!"
Linh Y Nhi giữ lời định giảng khúc phổ cho Tỉnh Ngôn, nhưng đột nhiên ngừng lại. Nghĩ một chút, mới tiếp tục nói:
"Được rồi, có lẽ trí nhớ của ngươi rất tệ, khúc phổ này dài, nói ngươi cũng không nhớ nổi. Hay là lần tới ta đem theo sách, cho ngươi mượn để tham khảo tu luyện!"
"Vậy cũng được!"
Tỉnh Ngôn tự nhiên là đáp ứng. Y thầm nói, từ bây giờ bản thân phải cẩn thận hầu hạ vị nữ thần tiên này. Vạn nhất gây cho nàng ta mất hứng, nói không chừng tiểu nha đầu tinh nghịch cổ quái này suy ngẫm không thông, muốn nuốt lời thì gay go!
"Đúng rồi, ta còn có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo sư phụ".
Tỉnh Ngôn theo lễ nghi đối với lão sư Quý lão học cứu, ngữ khí cung cung kính kính, tựa hồ hiện tại đúng là đang đối diện với một vị lão sư tiền bối học vấn cao thâm.
"Nói đi, đồ nhi ngoan".
Linh Y Nhi ra vẻ đức cao vọng trọng, tựa hồ hàm vị lão sư này đối với bản thân là chuyện dĩ nhiên.
"Vì sao thổi khúc này, có thể hô phong hoán vũ, thậm chí dẫn động cả sấm sét vậy?"
"Chuyện này..."
Liếc mắt nhìn Tỉnh Ngôn đang nhóng cổ lên chờ nghe, Linh Y Nhi cố tình kéo dài ngữ điệu:
"Hỏi ta là ngươi đã hỏi đúng người rồi..."
Làm dáng làm vẻ xong, rốt cuộc Linh Y Nhi cũng đáp lời thật với y:
"Ngũ âm sáo này thổi ra, chính ứng với ngũ hành: Cung làm thổ, thương làm kim, giác làm mộc, trưng làm hỏa, vũ làm thủy. Nếu đem ngũ âm cung, thương, giác, trưng, vũ sắp xếp theo một phương pháp nhất định, tiếp đến dùng sáo ngọc Thần Tuyết vốn không phải là vật phàm thổi ra, dùng thần chú phụ trợ, thi triển thêm pháp thuật, sẽ có hiệu quả như thế. Còn cụ thể vì sao như thế, ta cũng không giảng rõ được".
"Khúc 'Thủy Long Ngâm" đó, nghe nói còn là ông nội của ông nội ta truyền lại, đã qua rất rất nhiều năm rồi, ta cũng nhớ không nổi. Khúc 'Phong Thủy Dẫn' này, lại là ông nội ta đặc biệt viết cho ta, bởi vì ta không thổi được khúc 'Thủy Long Ngâm'".
Nói đến chỗ này, Linh Y Nhi lại làm mặt quỷ, trong lòng nghĩ, ông nội quả là rất thương yêu mình.
Bản 'Phong Thủy Dẫn' này, trong nhà nàng kì thực còn có một biệt danh, gọi là "Y Chi Tư". Chỉ là không biết sao, Linh Y Nhi bỗng nhiên cảm thấy tên gọi này có chút xấu hổ, ở trước mặt thiếu niên không sao nói ra được.
Tỉnh Ngôn nghe Linh Y Nhi giảng giải một phen, cũng là nửa hiểu nửa không. Tuy vẫn không hiểu rõ, nhưng dù sao cũng đại khái biết là chuyện thế nào.
Hiện tại chớ thấy thần sắc trên mặt Tỉnh Ngôn như bình thường mà tưởng y bình tĩnh, trong lòng y, đang cảm thấy hết sức chấn kinh. Cảm giác chấn kinh này chưa từng xảy ra trong người y. Cho dù trận thiểm điện lôi minh quỷ dị trên Mã Đề Sơn đêm đó, cũng không khiến lòng y chấn kinh như hiện giờ.
Thiếu niên cuối cùng cũng biết, tất cả những gì trước đây mình cho là xảo hợp thì không phải như thế. Các pháp thuật hô phong hoán vũ, chiêu lôi dẫn điện...ở trên thế gian đúng là thật sự tồn tại.
Đặc biệt khiến y cảm thấy hưng phấn đó là, nghe Linh Y Nhi nói vừa nãy, dạng pháp thuật thần kì huyền diệu như thế, dường như đều có bài bản để học!
Lời của "Sư phụ" Linh Y Nhi giống như một tia sáng chói lòa lóe qua mắt của vị thiếu niên đang mơ mơ hồ hồ này, giúp y mở toang cánh cửa bước sang một thế giới mới. Y bỗng nhiên cảm thấy một cảnh tượng hoành tráng đẹp đẽ mà trước đây chưa từng dám tưởng tượng đến.
Lại nói Linh Y Nhi, nói xong thì phát hiện thiếu niên trước mặt mình, không biết vì sao phát ngẩn ra. Đang định đưa tay lay y thì không ngờ thiếu niên vừa mới ngẩn như phỗng đó, lại đột nhiên đứng lên, đi đến cầu thang gọi lớn:
"Tiểu nhị! Đem một vò rượu lên!"
Sau đó, vị thiếu niên trên mặt vì quá hưng phấn mà đang xuất hiện mấy phần huyết sắc, trang trọng cúi chào tiểu cô nương Linh Y Nhi còn chưa biết xảy ra chuyện gì, cung kính nói:
"Đa tạ sư phụ chỉ dạy! Xin nhận tiểu tử một lạy...đồ nhi mời người uống rượu, biểu thị lòng cảm kích của đồ nhi!"
Nghe lời này của Tỉnh Ngôn, Linh Y Nhi vừa định từ chối không biết uống rượu, nhưng thiếu niên hứng thú nài ép như vậy, khó lòng từ chối, liền nuốt lời xuống không nói ra, ôn hòa đáp:
"Hì....mấy cái chuyện nhỏ này, không cần khách khí như thế!"
Đợi tiểu nhị đem vò rượu lên, Tỉnh Ngôn rót cho Linh Y Nhi một chung trước. Xem ra y cũng sợ thiếu nữ tửu lực non kém, rót không không đầy chung. Sau đó, lại châm cho mình một chung đầy, rồi chạm chung với Linh Y Nhi.
Tỉnh Ngôn trước đây ở nhà cũng thường uống rượu Tùng quả nhà làm, cũng luyện được vài phần tửu lực. Tuy thời này rượu đa phần là nước, thanh thuần không cay, khó mà say người, do đó mới có câu "Ngàn chung không say" khoa trương. Nhưng hiện tại Tỉnh Ngôn đã uống liên tục năm sáu chung, trên gương mặt thanh tú, đã hiện ra vài phần tửu ý.
Linh Y Nhi lúc này không muốn chọc y. Bản thân nàng chỉ ngồi mân mê chung rượu cạn, thỉnh thoảng còn khuyên Tỉnh Ngôn đừng uống quá nhanh.
Chỉ là, trong lòng Tỉnh Ngôn đang khoái hoạt, không sao nghe theo sự khuyên nhủ của thiếu nữ. Đợi uống đến lúc cao hứng, mấy phần tửu ý đó đã xông lên trán. Trong nhất thời, trong đầu của Tỉnh Ngôn, hình ảnh Lăng Ba tiên tử nhẹ nhàng ca múa, huyễn hoặc như nằm mộng, tình cảnh mưa gió đầy trời Bà Dương Hồ hôm đó, trận thiểm điện lôi minh trên Mã Đề Sơn, sáo ngọc, yêu quái ghế, vô danh kiếm, Thủy Long Ngâm, còn có ưu thương, sầu khổ, vui sướng của những năm lăn lộn kiếm sống, tất cả lần lượt như đèn cù trôi qua đôi mắt đã lờ đờ của y.
Trong sát na, vị thiếu niên phố chợ luôn cung cẩn cầu sống, cảm thấy tất cả uất ức tích lũy trong bụng, như đã bị rượu trong chung tiêu hóa. Tỉnh Ngôn cảm thấy một cổ khí thương tâm bi hào xộc thẳng lên đầu mình. Chỉ thấy y đột nhiên đứng bật dậy, giơ cái chung sứ, nhìn mưa thu mênh mang ngoài song, dùng đũa gõ phách, ngâm nga:
Tằng yêu minh nguyệt ẩm cao lâu
Hồng trang tá tửu
Túy kích kim âu
Lương thương tùy phong xướng vãn thu
Thiên dã du du
Tâm dã du du
Hước ngôn nghệ ngữ thiên ôn nhu
Tôn trung hoàn ảnh
Mộng lí lan chu
Lãnh dạ thanh hồn hà xử lưu?
Cúc hoa hạng nội
Yên vũ trúc lâu
Ngâm xong một khúc, quay đầu nhìn Linh Y thì thấy nàng nghe mình ngâm bài thơ hỗn hợp này, mặt đang ngớ ra, mắt nhìn y không chớp.
Lúc này, trong đôi mắt mông lung say rượu của Tỉnh Ngôn, chỉ cảm thấy thiếu nữ dưới đèn này, mũi miệng như tiên, mày mắt như họa, lập tức tự nhiên sinh ra một cổ ý sảng khoái. Thiếu niên lại nhìn ra mặt hồ lao xao hoa sóng trong mưa thu bay bay, khảng khái cất giọng ca:
"Cúc hoa vạn chu hề thu phong hàn, đăng lâu lãm thắng hề thủy lưu quang. Mĩ nhân ca khúc hề vận u dương, hàn hương phi vũ hề loan hạc hồi tường. Phiên phiên khinh cử hề ngao du đế hương, phủ ngưỡng đại khối hề nguyệt bạch yên thương, thanh tuyệt nhất khí hề thiên tái mang mang!..."
Lời ca bi khái tịch liêu, giống như tiếng kêu của Thanh long trong động, vang vọng thật lâu trên vạn khoảnh hồ sương khói mênh mang.
Tỉnh Ngôn ca xong, lúc quay người lại thì thấy không ổn, say rượu phục xuống bàn trước mặt Linh Y Nhi.
Vừa thấy y say ngã, Linh Y Nhi còn đang say sưa trong lời ca vang vọng, chợt giật mình bừng tỉnh, có chút lúng túng.
Chống cằm suy nghĩ một hồi, Linh Y mới hạ quyết tâm, gọi tiểu nhị đến tính tiền, rồi nỗ lực dìu người thiếu niên đang say rượu bất tỉnh đó, cẩn thận lần xuống cầu thang, đi khỏi Vọng Hồ Lâu, men theo bờ hồ lạnh lẽo đi tới trước.
Tuy hiện tại trên trời vẫn có mưa bay bay, nhưng kì quái là, trong mấy thước quanh hai người, không có hạt mưa nào rơi vào. Mưa bay lượn đầy trời đó, đến gần hai người thì giống như chạm vào một cái vòng vô hình, rẽ sang hai bên bay đi, một giọt cũng không đến được người bọn họ.
Đi được một lúc, đến một chỗ yên tĩnh, Linh Y Nhi cẩn thận quan sát bốn bên, thấy yên lặng vắng người, liền dìu Tỉnh Ngôn dựa vào một thân cây cạnh hồ.
Chỉ thấy nàng vuốt vuốt lại y phục vừa rối loạn do dìu Tỉnh Ngôn đi, sau đó cúi đầu lẩm nhẩm. Một lát sau, niệm chú hoàn tất thì thấy Linh Y Nhi đưa ngón tay như ngọc của nàng ra, bỗng chỉ vào Tỉnh Ngôn đang vô tri vô giác. Chỉ thấy người thiếu niên đang tựa nghiêng vào thân cây đó, trên người lập tức bốc lên một làn ánh sáng xanh mờ mờ.
Thấy pháp thuật có công hiệu, Linh Y Nhi liền đi lên trước, cho Tỉnh Ngôn tựa vào vai mình lần nữa, đỡ cánh tay của y, đi đến bên hồ tiếng sóng rì rào.
Chỉ thấy nàng đỡ lấy thiếu niên say rượu bên người, sau đó hai chân điểm nhẹ bờ hồ, mang theo Tỉnh Ngôn, nhẹ nhàng hạ xuống hồ.
Rơi vào trong hồ, hai người chỉ hơi ngừng một chút, rồi cùng chìm xuống nước...
Mưa đã ngưng rơi, bốn bề lặng ngắt,
Trên mặt hồ thu lạnh lẽo tịch liêu, vòng sóng do hai người tạo ra nhanh chóng tan biến, mặt hồ lại trầm mặc như cũ.
Dật Danh.
Tỉnh Ngôn đang ngớ ngẩn nhìn vị bạch y thiếu nữ tựa cửa như khói như sương, lại thấy nàng đột nhiên ngừng thổi, xoay người qua, nhìn Tỉnh Ngôn mỉm cười nói:
"Hiện tại còn muốn đi chứ? Trời đã mưa rồi..."
Dưới ánh nến chiếu rọi, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng nhìn rõ, trên mặt Linh Y Nhi hiện tại, đang hiện vẻ cười đắc ý.
Thấy tình trạng vậy, Tỉnh Ngôn cười khổ, nhủ thầm:
"Nha đầu này thật nghịch ngợm. Nếu chưa muốn ta đi, cứ nói thẳng với ta một tiếng, đâu cần làm vậy?"
Lại nói Linh Y Nhi đưa sáo trong tay cho Tỉnh Ngôn, ngồi xuống cười nói:
"Không cần ngồi ngớ ngẩn đó, nghe khúc 'Phong Thủy Dẫn' của ta thế nào? Có muốn học hay không?"
Tỉnh Ngôn vừa nghe lời này, liền liên thanh đáp ứng:
"Muốn học, muốn học!"
"Hà...nếu thật muốn học, trước tiên phải gọi bổn công chúa một tiếng sư phụ !"
"Ách? Công chúa? Không phải nghe nhầm chứ?"
Tỉnh Ngôn nghi hoặc trong lòng. Bất quá việc học sáo khúc là quan trọng nhất, cũng không thắc mắc chuyện đó.
Tỉnh Ngôn chăm chăm nhìn Linh Y Nhi, thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng, đang cười ranh mãnh. Thấy tình hình thế, Tỉnh Ngôn liền biết trong lòng nha đầu này đang muốn hí lộng mình, muốn nhân cơ hội này chiếm lấy tiện nghi.
"Sư phụ!"
Đối với Tỉnh Ngôn mà nói, nếu có thể học được sáo khúc huyền diệu hô phong hoán vũ vừa rồi, đừng nói gọi một tiếng, cho dù là gọi trăm tiếng ngàn tiếng, thì có sao chứ? Tỉnh Ngôn không cần suy nghĩ, hai chữ "Sư phụ", tựa hồ như buột miệng nói ra, gọi vừa lớn vừa rõ!
"Hà! đồ nhi ngoan...rất ngoan! Khúc này đây!"
Linh Y Nhi giữ lời định giảng khúc phổ cho Tỉnh Ngôn, nhưng đột nhiên ngừng lại. Nghĩ một chút, mới tiếp tục nói:
"Được rồi, có lẽ trí nhớ của ngươi rất tệ, khúc phổ này dài, nói ngươi cũng không nhớ nổi. Hay là lần tới ta đem theo sách, cho ngươi mượn để tham khảo tu luyện!"
"Vậy cũng được!"
Tỉnh Ngôn tự nhiên là đáp ứng. Y thầm nói, từ bây giờ bản thân phải cẩn thận hầu hạ vị nữ thần tiên này. Vạn nhất gây cho nàng ta mất hứng, nói không chừng tiểu nha đầu tinh nghịch cổ quái này suy ngẫm không thông, muốn nuốt lời thì gay go!
"Đúng rồi, ta còn có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo sư phụ".
Tỉnh Ngôn theo lễ nghi đối với lão sư Quý lão học cứu, ngữ khí cung cung kính kính, tựa hồ hiện tại đúng là đang đối diện với một vị lão sư tiền bối học vấn cao thâm.
"Nói đi, đồ nhi ngoan".
Linh Y Nhi ra vẻ đức cao vọng trọng, tựa hồ hàm vị lão sư này đối với bản thân là chuyện dĩ nhiên.
"Vì sao thổi khúc này, có thể hô phong hoán vũ, thậm chí dẫn động cả sấm sét vậy?"
"Chuyện này..."
Liếc mắt nhìn Tỉnh Ngôn đang nhóng cổ lên chờ nghe, Linh Y Nhi cố tình kéo dài ngữ điệu:
"Hỏi ta là ngươi đã hỏi đúng người rồi..."
Làm dáng làm vẻ xong, rốt cuộc Linh Y Nhi cũng đáp lời thật với y:
"Ngũ âm sáo này thổi ra, chính ứng với ngũ hành: Cung làm thổ, thương làm kim, giác làm mộc, trưng làm hỏa, vũ làm thủy. Nếu đem ngũ âm cung, thương, giác, trưng, vũ sắp xếp theo một phương pháp nhất định, tiếp đến dùng sáo ngọc Thần Tuyết vốn không phải là vật phàm thổi ra, dùng thần chú phụ trợ, thi triển thêm pháp thuật, sẽ có hiệu quả như thế. Còn cụ thể vì sao như thế, ta cũng không giảng rõ được".
"Khúc 'Thủy Long Ngâm" đó, nghe nói còn là ông nội của ông nội ta truyền lại, đã qua rất rất nhiều năm rồi, ta cũng nhớ không nổi. Khúc 'Phong Thủy Dẫn' này, lại là ông nội ta đặc biệt viết cho ta, bởi vì ta không thổi được khúc 'Thủy Long Ngâm'".
Nói đến chỗ này, Linh Y Nhi lại làm mặt quỷ, trong lòng nghĩ, ông nội quả là rất thương yêu mình.
Bản 'Phong Thủy Dẫn' này, trong nhà nàng kì thực còn có một biệt danh, gọi là "Y Chi Tư". Chỉ là không biết sao, Linh Y Nhi bỗng nhiên cảm thấy tên gọi này có chút xấu hổ, ở trước mặt thiếu niên không sao nói ra được.
Tỉnh Ngôn nghe Linh Y Nhi giảng giải một phen, cũng là nửa hiểu nửa không. Tuy vẫn không hiểu rõ, nhưng dù sao cũng đại khái biết là chuyện thế nào.
Hiện tại chớ thấy thần sắc trên mặt Tỉnh Ngôn như bình thường mà tưởng y bình tĩnh, trong lòng y, đang cảm thấy hết sức chấn kinh. Cảm giác chấn kinh này chưa từng xảy ra trong người y. Cho dù trận thiểm điện lôi minh quỷ dị trên Mã Đề Sơn đêm đó, cũng không khiến lòng y chấn kinh như hiện giờ.
Thiếu niên cuối cùng cũng biết, tất cả những gì trước đây mình cho là xảo hợp thì không phải như thế. Các pháp thuật hô phong hoán vũ, chiêu lôi dẫn điện...ở trên thế gian đúng là thật sự tồn tại.
Đặc biệt khiến y cảm thấy hưng phấn đó là, nghe Linh Y Nhi nói vừa nãy, dạng pháp thuật thần kì huyền diệu như thế, dường như đều có bài bản để học!
Lời của "Sư phụ" Linh Y Nhi giống như một tia sáng chói lòa lóe qua mắt của vị thiếu niên đang mơ mơ hồ hồ này, giúp y mở toang cánh cửa bước sang một thế giới mới. Y bỗng nhiên cảm thấy một cảnh tượng hoành tráng đẹp đẽ mà trước đây chưa từng dám tưởng tượng đến.
Lại nói Linh Y Nhi, nói xong thì phát hiện thiếu niên trước mặt mình, không biết vì sao phát ngẩn ra. Đang định đưa tay lay y thì không ngờ thiếu niên vừa mới ngẩn như phỗng đó, lại đột nhiên đứng lên, đi đến cầu thang gọi lớn:
"Tiểu nhị! Đem một vò rượu lên!"
Sau đó, vị thiếu niên trên mặt vì quá hưng phấn mà đang xuất hiện mấy phần huyết sắc, trang trọng cúi chào tiểu cô nương Linh Y Nhi còn chưa biết xảy ra chuyện gì, cung kính nói:
"Đa tạ sư phụ chỉ dạy! Xin nhận tiểu tử một lạy...đồ nhi mời người uống rượu, biểu thị lòng cảm kích của đồ nhi!"
Nghe lời này của Tỉnh Ngôn, Linh Y Nhi vừa định từ chối không biết uống rượu, nhưng thiếu niên hứng thú nài ép như vậy, khó lòng từ chối, liền nuốt lời xuống không nói ra, ôn hòa đáp:
"Hì....mấy cái chuyện nhỏ này, không cần khách khí như thế!"
Đợi tiểu nhị đem vò rượu lên, Tỉnh Ngôn rót cho Linh Y Nhi một chung trước. Xem ra y cũng sợ thiếu nữ tửu lực non kém, rót không không đầy chung. Sau đó, lại châm cho mình một chung đầy, rồi chạm chung với Linh Y Nhi.
Tỉnh Ngôn trước đây ở nhà cũng thường uống rượu Tùng quả nhà làm, cũng luyện được vài phần tửu lực. Tuy thời này rượu đa phần là nước, thanh thuần không cay, khó mà say người, do đó mới có câu "Ngàn chung không say" khoa trương. Nhưng hiện tại Tỉnh Ngôn đã uống liên tục năm sáu chung, trên gương mặt thanh tú, đã hiện ra vài phần tửu ý.
Linh Y Nhi lúc này không muốn chọc y. Bản thân nàng chỉ ngồi mân mê chung rượu cạn, thỉnh thoảng còn khuyên Tỉnh Ngôn đừng uống quá nhanh.
Chỉ là, trong lòng Tỉnh Ngôn đang khoái hoạt, không sao nghe theo sự khuyên nhủ của thiếu nữ. Đợi uống đến lúc cao hứng, mấy phần tửu ý đó đã xông lên trán. Trong nhất thời, trong đầu của Tỉnh Ngôn, hình ảnh Lăng Ba tiên tử nhẹ nhàng ca múa, huyễn hoặc như nằm mộng, tình cảnh mưa gió đầy trời Bà Dương Hồ hôm đó, trận thiểm điện lôi minh trên Mã Đề Sơn, sáo ngọc, yêu quái ghế, vô danh kiếm, Thủy Long Ngâm, còn có ưu thương, sầu khổ, vui sướng của những năm lăn lộn kiếm sống, tất cả lần lượt như đèn cù trôi qua đôi mắt đã lờ đờ của y.
Trong sát na, vị thiếu niên phố chợ luôn cung cẩn cầu sống, cảm thấy tất cả uất ức tích lũy trong bụng, như đã bị rượu trong chung tiêu hóa. Tỉnh Ngôn cảm thấy một cổ khí thương tâm bi hào xộc thẳng lên đầu mình. Chỉ thấy y đột nhiên đứng bật dậy, giơ cái chung sứ, nhìn mưa thu mênh mang ngoài song, dùng đũa gõ phách, ngâm nga:
Tằng yêu minh nguyệt ẩm cao lâu
Hồng trang tá tửu
Túy kích kim âu
Lương thương tùy phong xướng vãn thu
Thiên dã du du
Tâm dã du du
Hước ngôn nghệ ngữ thiên ôn nhu
Tôn trung hoàn ảnh
Mộng lí lan chu
Lãnh dạ thanh hồn hà xử lưu?
Cúc hoa hạng nội
Yên vũ trúc lâu
Ngâm xong một khúc, quay đầu nhìn Linh Y thì thấy nàng nghe mình ngâm bài thơ hỗn hợp này, mặt đang ngớ ra, mắt nhìn y không chớp.
Lúc này, trong đôi mắt mông lung say rượu của Tỉnh Ngôn, chỉ cảm thấy thiếu nữ dưới đèn này, mũi miệng như tiên, mày mắt như họa, lập tức tự nhiên sinh ra một cổ ý sảng khoái. Thiếu niên lại nhìn ra mặt hồ lao xao hoa sóng trong mưa thu bay bay, khảng khái cất giọng ca:
"Cúc hoa vạn chu hề thu phong hàn, đăng lâu lãm thắng hề thủy lưu quang. Mĩ nhân ca khúc hề vận u dương, hàn hương phi vũ hề loan hạc hồi tường. Phiên phiên khinh cử hề ngao du đế hương, phủ ngưỡng đại khối hề nguyệt bạch yên thương, thanh tuyệt nhất khí hề thiên tái mang mang!..."
Lời ca bi khái tịch liêu, giống như tiếng kêu của Thanh long trong động, vang vọng thật lâu trên vạn khoảnh hồ sương khói mênh mang.
Tỉnh Ngôn ca xong, lúc quay người lại thì thấy không ổn, say rượu phục xuống bàn trước mặt Linh Y Nhi.
Vừa thấy y say ngã, Linh Y Nhi còn đang say sưa trong lời ca vang vọng, chợt giật mình bừng tỉnh, có chút lúng túng.
Chống cằm suy nghĩ một hồi, Linh Y mới hạ quyết tâm, gọi tiểu nhị đến tính tiền, rồi nỗ lực dìu người thiếu niên đang say rượu bất tỉnh đó, cẩn thận lần xuống cầu thang, đi khỏi Vọng Hồ Lâu, men theo bờ hồ lạnh lẽo đi tới trước.
Tuy hiện tại trên trời vẫn có mưa bay bay, nhưng kì quái là, trong mấy thước quanh hai người, không có hạt mưa nào rơi vào. Mưa bay lượn đầy trời đó, đến gần hai người thì giống như chạm vào một cái vòng vô hình, rẽ sang hai bên bay đi, một giọt cũng không đến được người bọn họ.
Đi được một lúc, đến một chỗ yên tĩnh, Linh Y Nhi cẩn thận quan sát bốn bên, thấy yên lặng vắng người, liền dìu Tỉnh Ngôn dựa vào một thân cây cạnh hồ.
Chỉ thấy nàng vuốt vuốt lại y phục vừa rối loạn do dìu Tỉnh Ngôn đi, sau đó cúi đầu lẩm nhẩm. Một lát sau, niệm chú hoàn tất thì thấy Linh Y Nhi đưa ngón tay như ngọc của nàng ra, bỗng chỉ vào Tỉnh Ngôn đang vô tri vô giác. Chỉ thấy người thiếu niên đang tựa nghiêng vào thân cây đó, trên người lập tức bốc lên một làn ánh sáng xanh mờ mờ.
Thấy pháp thuật có công hiệu, Linh Y Nhi liền đi lên trước, cho Tỉnh Ngôn tựa vào vai mình lần nữa, đỡ cánh tay của y, đi đến bên hồ tiếng sóng rì rào.
Chỉ thấy nàng đỡ lấy thiếu niên say rượu bên người, sau đó hai chân điểm nhẹ bờ hồ, mang theo Tỉnh Ngôn, nhẹ nhàng hạ xuống hồ.
Rơi vào trong hồ, hai người chỉ hơi ngừng một chút, rồi cùng chìm xuống nước...
Mưa đã ngưng rơi, bốn bề lặng ngắt,
Trên mặt hồ thu lạnh lẽo tịch liêu, vòng sóng do hai người tạo ra nhanh chóng tan biến, mặt hồ lại trầm mặc như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.