Quyển 3 - Chương 50: Trù trướng cương phong hà thái cấp.
Quản Bình Triều
15/04/2013
Đặc biệt khiến tiểu cô nương Linh Y Nhi cảm thấy phẫn nộ đó là, ông nội luôn thương yêu mình, lúc mình nhịn không được đề cập đến chuyện sáo ngọc đang ở trong tay thiếu niên, tức thì gương mặt già lão đỏ lên, bất quá thoáng qua đã bình thường lại, đứng ở đó giả ngây giả ngô. Như vậy cũng xong đi, không ngờ ông nội ý đồ còn chưa tận, ăn nói lung tung, nói hành động của thiếu niên ấy, chính là ngầm hợp thiên đạo, có duyên với sáo ngọc "Thần tuyết" của mình, khuyên mình chi bằng quên cây sáo yêu thích đó đi...
"Hừ hừ...ông nội liệu có phải quá già nên hồ đồ hay không?"
Từ trước đến giờ ông nội chưa từng làm trái ý nàng, sau khi quen biết thiếu niên đó, lại có bộ dạng đáng ghét như thế. Vừa nghĩ đến chuyện này, miệng của Linh Y Nhi đã mếu máo!
"Hành động của tên khốn đó cũng coi là 'Ngầm hợp thiên đạo' sao? Bất quá là mấy trò trộm gà bắt chó, phạm pháp bắt giữ thượng quan mà thôi!"
Nghe ông nội mặt mày hớn hở kể hết chuyện của Tỉnh Ngôn, Linh Y Nhi chỉ là hết sức coi thường.
"...Bất quá cũng phải nói lại, mấy cái chuyện này hình như cũng rất vui!"
"Hừ...tên đần độn kia, nếu là bổn cô nương cùng hành sự, chuyện đó nhất định làm còn hay hơn nhiều!"
"...Nữ hài ở cùng với y, có đúng xinh đẹp như ông nội kể không?"
Bất tri bất giác, mấy ngày nay trong đầu của nha đầu Linh Y Nhi, những suy nghĩ như thế cứ ùn ùn kéo đến, canh cánh bên lòng toàn là những chuyện của thiếu niên giảo hoạt đó.
"À! Mấy ngày này ta cũng rảnh rỗi, thuận tiện đến quan sát tiểu tử đó, coi thử y còn làm chuyện gì 'Ngầm hợp thiên đạo' không!"
Nói đến, tiểu cô nương này cũng biết vài pháp thuật, lần trước đã sử qua một chiêu "Băng Tâm Kết" trên người Tỉnh Ngôn. Nhưng chiêu thức nàng dùng thành thạo nhất, phải kể đến chiêu "Thủy Vô Ngân" có thể hoàn toàn ẩn giấu thân hình.
Sau khi nàng ở chỗ ông nội học thành chiêu "Thủy Vô Ngân" này, thì hay sử dụng đi chọc phá người khác. Đây cũng chính là mục đích duy nhất mà nàng quấy rầy ông nội đòi học cho bằng được chiêu thức đó.
Bất quá, mấy ngày nay tiểu nha đầu đã quyết định dùng nó làm một chuyện chân chính. Nói là làm, Linh Y Nhi liền đến, rình rập bên cạnh thiếu niên.
Có điều, lần thứ nhì nàng đến Hoa Nguyệt Lâu, thì nhặt được bài thơ của Tỉnh Ngôn:
" 'Dung quang vẫn mỹ lệ như thường?'...Hừ, dùng lời hoa mỹ, tên này nhất định là muốn lấy lòng vị nhị nương lạnh lùng đó rồi!"
Tiểu cô nương tự cho rằng đúng, hai ngày nay lại càng chú ý đến hành tung của Tỉnh Ngôn, xem y có còn làm chuyện tán tỉnh gì nữa không.
Bất quá, có lẽ là quá chú ý chuyện này mà có một chuyện nàng đã quên làm:
Kì thật, nàng hoàn toàn có thể dùng chiêu pháp ẩn thân "Thủy Vô Ngân" này, thu hồi lại sáo ngọc của mình...
May mà thiếu niên cũng nóng ruột, không để cho nàng đợi lâu, đã khiến Linh Y Nhi vừa hay phát giác được hành động mờ ám tối nay của y.
"Úy? Tên này tự biến mình thành xấu xí như thế, không giống là đi tán tỉnh gái, hình như là đi cướp bóc gì đấy. Mặc kệ, cứ đi theo xem rồi tính tiếp!"
Thế là, tiểu nha đầu không biết trong hồ lô của Tỉnh Ngôn còn bán thuốc gì, liền im lặng ẩn mình một bên, xem sự tình phát triển. Mãi đến khi thiếu niên nói những lời 'Dâm từ uế ngữ', thiếu nữ đang đỏ bừng mặt, không nhịn được đá cho y một cú!
Bất quá, người thiếu niên gặp xúi quẩy này, lại không biết nguyên nhân bên trong, đứng ngẩn đó nghi thần nghi quỷ:
"Ảo giác? Ảo tưởng? Hay là vừa rồi mình nói như thật khiến ông trời tức giận, phạt cảnh cáo ta?"
"...Mặc kệ nó! Ta làm chuyện này không thẹn với lòng, vở kịch này còn phải tiếp tục diễn cho xong!"
Thấy hành động của mình vừa rồi kinh động Tỉnh Ngôn, Linh Y Nhi cũng thầm cảnh giới trong lòng, nhắc nhở mình không được bộc phát tính nóng nảy, vạn nhất vở kịch này không diễn tiếp nữa thì làm sao?Hì...
Còn tên Hồ Thế An đó, đang tự cho rằng đã thành công. lại thấy tiếng cười nói của tặc nhân bên cạnh bỗng ngưng, tim liền đập dồn như trống đánh.
"Chẳng lẽ, tặc đồ này đã đổi chủ ý, không đi ngủ với nhị nương mà muốn hại tính mạng của ta?" Nguy cấp đến nơi, tên vô sỉ này không khỏi suy nghĩ lung tung, kinh nghi bất định.
May mà, tặc nhân hơi yên một tí, lại tiếp lời:
"Hình như lão tử từng nghe lời đồn, nói ngươi và nhị nương rất là thân thiết. Nhưng vì sao hiện tại lại sảng khoái như thế, hai tay dâng khoái hoạt cho ta?"
Tạ trời tạ đất! Không có muốn giết người. Tên Hồ Thế An vội vàng cuống quýt giải thích, muốn đánh tan nghi ngờ của tặc nhân, cho tặc nhân hiểu kiến nghị của mình, thuần túy là xuất phát từ tấm lòng:
"Hảo hán có chỗ không biết! Kì thật tiểu nhân và nhị nương, cũng chỉ là gặp nhau mua vui. Tôi dù sao cũng là con cháu của một sĩ tộc ở Sơn Đông, dạng kỹ nữ hạ lưu như thế, làm sao để ở trong lòng được? Còn thời gian qua ở với nàng ta, thật ra cũng chỉ là tham thân thể nõn nà của nàng ta, giải trí tạm thời mà thôi!"
"Buồn cười là nữ tử này, lại thật lòng cho rằng tôi sẽ chuộc thân cho nàng ta. Kì thật, ngân lượng của tôi đã thua hết, quay về nhà thì không biết nói sao, đang còn phải nghĩ ra một câu chuyện hoang đường để lừa dối cho qua, làm gì phải phí tiền với nàng ta. Còn cưới nàng ta hồi hương, làm vậy để nhục nhã gia môn à!"
"Thật sự tiểu nhân cũng đang khổ não không biết làm sao thoát thân, may mà tối nay đại vương đến, đúng là ngài đã giải cứu tiểu nhân khỏi hố lửa rồi!"
Chắc hẳn những lời này đã kìm nén trong lòng hắn đã lâu, hiện tại có cơ hội, tên này liền nói ra như nước chảy mây trôi, không vấp váp chút nào. Nói xong, trên mặt rặn một nụ cười xiểm nịnh, tạo ra vẻ lời của ta là tận đáy lòng, chú ý đến động tĩnh của Tỉnh Ngôn, chờ đợi sự tích cực từ những lời nói tận phế phủ của mình.
Nghe được lời tâm tình của tên Hồ Thế An, Tỉnh Ngôn không có chút kinh ngạc nào. Đúng ra cũng có tí chút kinh ngạc, đó là không ngờ tên này lại vô lương như thế, trước mặt nhị nương đã cùng ân ái một thời gian dài, lại nói những lời bạc bẽo ti bỉ như vậy. Thẳng thắn phải nói một câu thế này:
"Tên khốn kiếp này còn vô sỉ hơn Trần Khôn gấp nhiều lần!"
Vừa nhanh chóng đánh giá trong lòng, vừa lưu ý đến phản ứng sau tấm bình phong, thiếu niên kì quái nhận thấy, tiếng khóc sụt sịt vốn đang vang lên ở đó, hiện tại bỗng nhiên không còn bất cứ âm thanh nào...
Ách!...
Tỉnh Ngôn quau đầu nói với tên Hồ Thế An:
"Thật sự vị công tử này có chỗ không biết, cũng không hiểu rộng rồi, lão tử gần đây lòng đã hướng đạo, tạm thời không gần nữ sắc..."
"A! Hảo hán đã hướng đạo, nói như thế,"
Vừa nghe lời này, Hồ Thế An lập tức mừng rỡ trong lòng, ngoài miệng cẩn thận hỏi lại:
"Nói như thế, đại vương sẽ tha cho tôi?"
Thiếu niên lại không trả lời ngay, nhất thời, không khí trong phòng rơi vào im lặng...
Qua một lúc, Hồ Thế An đang rối rắm trong lòng, cùng vị thiếu nữ Linh Y Nhi cũng đang mơ hồ ở bên, bỗng nghe thiếu niên cuối cùng cũng lên tiếng:
"Đạo của ta, chính là thuận theo lòng ta à!"
Linh Y Nhi ở bên nhìn rất rõ, đợi câu nói hết sức thành khẩn đó vừa dứt, thiết kiếm trong tay thiếu niên liền đặt sang bên, tiếp đó thì...
Quyền bay như mưa!
"Hừ hừ...ông nội liệu có phải quá già nên hồ đồ hay không?"
Từ trước đến giờ ông nội chưa từng làm trái ý nàng, sau khi quen biết thiếu niên đó, lại có bộ dạng đáng ghét như thế. Vừa nghĩ đến chuyện này, miệng của Linh Y Nhi đã mếu máo!
"Hành động của tên khốn đó cũng coi là 'Ngầm hợp thiên đạo' sao? Bất quá là mấy trò trộm gà bắt chó, phạm pháp bắt giữ thượng quan mà thôi!"
Nghe ông nội mặt mày hớn hở kể hết chuyện của Tỉnh Ngôn, Linh Y Nhi chỉ là hết sức coi thường.
"...Bất quá cũng phải nói lại, mấy cái chuyện này hình như cũng rất vui!"
"Hừ...tên đần độn kia, nếu là bổn cô nương cùng hành sự, chuyện đó nhất định làm còn hay hơn nhiều!"
"...Nữ hài ở cùng với y, có đúng xinh đẹp như ông nội kể không?"
Bất tri bất giác, mấy ngày nay trong đầu của nha đầu Linh Y Nhi, những suy nghĩ như thế cứ ùn ùn kéo đến, canh cánh bên lòng toàn là những chuyện của thiếu niên giảo hoạt đó.
"À! Mấy ngày này ta cũng rảnh rỗi, thuận tiện đến quan sát tiểu tử đó, coi thử y còn làm chuyện gì 'Ngầm hợp thiên đạo' không!"
Nói đến, tiểu cô nương này cũng biết vài pháp thuật, lần trước đã sử qua một chiêu "Băng Tâm Kết" trên người Tỉnh Ngôn. Nhưng chiêu thức nàng dùng thành thạo nhất, phải kể đến chiêu "Thủy Vô Ngân" có thể hoàn toàn ẩn giấu thân hình.
Sau khi nàng ở chỗ ông nội học thành chiêu "Thủy Vô Ngân" này, thì hay sử dụng đi chọc phá người khác. Đây cũng chính là mục đích duy nhất mà nàng quấy rầy ông nội đòi học cho bằng được chiêu thức đó.
Bất quá, mấy ngày nay tiểu nha đầu đã quyết định dùng nó làm một chuyện chân chính. Nói là làm, Linh Y Nhi liền đến, rình rập bên cạnh thiếu niên.
Có điều, lần thứ nhì nàng đến Hoa Nguyệt Lâu, thì nhặt được bài thơ của Tỉnh Ngôn:
" 'Dung quang vẫn mỹ lệ như thường?'...Hừ, dùng lời hoa mỹ, tên này nhất định là muốn lấy lòng vị nhị nương lạnh lùng đó rồi!"
Tiểu cô nương tự cho rằng đúng, hai ngày nay lại càng chú ý đến hành tung của Tỉnh Ngôn, xem y có còn làm chuyện tán tỉnh gì nữa không.
Bất quá, có lẽ là quá chú ý chuyện này mà có một chuyện nàng đã quên làm:
Kì thật, nàng hoàn toàn có thể dùng chiêu pháp ẩn thân "Thủy Vô Ngân" này, thu hồi lại sáo ngọc của mình...
May mà thiếu niên cũng nóng ruột, không để cho nàng đợi lâu, đã khiến Linh Y Nhi vừa hay phát giác được hành động mờ ám tối nay của y.
"Úy? Tên này tự biến mình thành xấu xí như thế, không giống là đi tán tỉnh gái, hình như là đi cướp bóc gì đấy. Mặc kệ, cứ đi theo xem rồi tính tiếp!"
Thế là, tiểu nha đầu không biết trong hồ lô của Tỉnh Ngôn còn bán thuốc gì, liền im lặng ẩn mình một bên, xem sự tình phát triển. Mãi đến khi thiếu niên nói những lời 'Dâm từ uế ngữ', thiếu nữ đang đỏ bừng mặt, không nhịn được đá cho y một cú!
Bất quá, người thiếu niên gặp xúi quẩy này, lại không biết nguyên nhân bên trong, đứng ngẩn đó nghi thần nghi quỷ:
"Ảo giác? Ảo tưởng? Hay là vừa rồi mình nói như thật khiến ông trời tức giận, phạt cảnh cáo ta?"
"...Mặc kệ nó! Ta làm chuyện này không thẹn với lòng, vở kịch này còn phải tiếp tục diễn cho xong!"
Thấy hành động của mình vừa rồi kinh động Tỉnh Ngôn, Linh Y Nhi cũng thầm cảnh giới trong lòng, nhắc nhở mình không được bộc phát tính nóng nảy, vạn nhất vở kịch này không diễn tiếp nữa thì làm sao?Hì...
Còn tên Hồ Thế An đó, đang tự cho rằng đã thành công. lại thấy tiếng cười nói của tặc nhân bên cạnh bỗng ngưng, tim liền đập dồn như trống đánh.
"Chẳng lẽ, tặc đồ này đã đổi chủ ý, không đi ngủ với nhị nương mà muốn hại tính mạng của ta?" Nguy cấp đến nơi, tên vô sỉ này không khỏi suy nghĩ lung tung, kinh nghi bất định.
May mà, tặc nhân hơi yên một tí, lại tiếp lời:
"Hình như lão tử từng nghe lời đồn, nói ngươi và nhị nương rất là thân thiết. Nhưng vì sao hiện tại lại sảng khoái như thế, hai tay dâng khoái hoạt cho ta?"
Tạ trời tạ đất! Không có muốn giết người. Tên Hồ Thế An vội vàng cuống quýt giải thích, muốn đánh tan nghi ngờ của tặc nhân, cho tặc nhân hiểu kiến nghị của mình, thuần túy là xuất phát từ tấm lòng:
"Hảo hán có chỗ không biết! Kì thật tiểu nhân và nhị nương, cũng chỉ là gặp nhau mua vui. Tôi dù sao cũng là con cháu của một sĩ tộc ở Sơn Đông, dạng kỹ nữ hạ lưu như thế, làm sao để ở trong lòng được? Còn thời gian qua ở với nàng ta, thật ra cũng chỉ là tham thân thể nõn nà của nàng ta, giải trí tạm thời mà thôi!"
"Buồn cười là nữ tử này, lại thật lòng cho rằng tôi sẽ chuộc thân cho nàng ta. Kì thật, ngân lượng của tôi đã thua hết, quay về nhà thì không biết nói sao, đang còn phải nghĩ ra một câu chuyện hoang đường để lừa dối cho qua, làm gì phải phí tiền với nàng ta. Còn cưới nàng ta hồi hương, làm vậy để nhục nhã gia môn à!"
"Thật sự tiểu nhân cũng đang khổ não không biết làm sao thoát thân, may mà tối nay đại vương đến, đúng là ngài đã giải cứu tiểu nhân khỏi hố lửa rồi!"
Chắc hẳn những lời này đã kìm nén trong lòng hắn đã lâu, hiện tại có cơ hội, tên này liền nói ra như nước chảy mây trôi, không vấp váp chút nào. Nói xong, trên mặt rặn một nụ cười xiểm nịnh, tạo ra vẻ lời của ta là tận đáy lòng, chú ý đến động tĩnh của Tỉnh Ngôn, chờ đợi sự tích cực từ những lời nói tận phế phủ của mình.
Nghe được lời tâm tình của tên Hồ Thế An, Tỉnh Ngôn không có chút kinh ngạc nào. Đúng ra cũng có tí chút kinh ngạc, đó là không ngờ tên này lại vô lương như thế, trước mặt nhị nương đã cùng ân ái một thời gian dài, lại nói những lời bạc bẽo ti bỉ như vậy. Thẳng thắn phải nói một câu thế này:
"Tên khốn kiếp này còn vô sỉ hơn Trần Khôn gấp nhiều lần!"
Vừa nhanh chóng đánh giá trong lòng, vừa lưu ý đến phản ứng sau tấm bình phong, thiếu niên kì quái nhận thấy, tiếng khóc sụt sịt vốn đang vang lên ở đó, hiện tại bỗng nhiên không còn bất cứ âm thanh nào...
Ách!...
Tỉnh Ngôn quau đầu nói với tên Hồ Thế An:
"Thật sự vị công tử này có chỗ không biết, cũng không hiểu rộng rồi, lão tử gần đây lòng đã hướng đạo, tạm thời không gần nữ sắc..."
"A! Hảo hán đã hướng đạo, nói như thế,"
Vừa nghe lời này, Hồ Thế An lập tức mừng rỡ trong lòng, ngoài miệng cẩn thận hỏi lại:
"Nói như thế, đại vương sẽ tha cho tôi?"
Thiếu niên lại không trả lời ngay, nhất thời, không khí trong phòng rơi vào im lặng...
Qua một lúc, Hồ Thế An đang rối rắm trong lòng, cùng vị thiếu nữ Linh Y Nhi cũng đang mơ hồ ở bên, bỗng nghe thiếu niên cuối cùng cũng lên tiếng:
"Đạo của ta, chính là thuận theo lòng ta à!"
Linh Y Nhi ở bên nhìn rất rõ, đợi câu nói hết sức thành khẩn đó vừa dứt, thiết kiếm trong tay thiếu niên liền đặt sang bên, tiếp đó thì...
Quyền bay như mưa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.