Quyển 7 - Chương 115: Vấn thủy thính sơn, giai ngôn bất như quy khứ.
Quản Bình Triều
15/04/2013
Giống như có hẹn trước vậy, khi chiến sự trừ phỉ của Nam Hải quận binh hoàn tất, màn đêm cũng đồng thời buông xuống.
Hiện tại, đám quân binh đã dựng năm, sáu doanh trại trên mảnh đất rộng, quân y đang chữa trị cho binh sĩ bị thương trong đó.
Đội ngũ trừ phỉ trước khi hành quân đến Hỏa Vân sơn, lúc xuất phát chưa hề nghĩ đến phải hạ trại qua đêm trong núi, do đó chỉ mang theo ít trướng bồng, cho nên hiện tại các binh sĩ may mắn còn mạng, chỉ có thể ngủ trên những đám cỏ. Bốn phía quân doanh lộ thiên này, có vài đống lửa cháy phựt phựt để dọa những con mãnh thú săn đêm không dám đến gần.
Bất quá, những hành động bận rộn của quận binh, hiện chẳng liên quan gì đến Tỉnh Ngôn. Từ lúc dọa hai tên sát thần của man cương bỏ chạy, Tỉnh Ngôn hoàn toàn đặt mình ra ngoài chiến trường trước mặt. Vị Trương đường chủ sức lực cạn kiệt, hiện đang ngồi xếp bằng tập trung tinh thần luyện khí.
Thấy y như vậy, bọn người Bảo Sở Hùng cũng không dám đến quấy rầy. Chỉ có Quỳnh Dung, hiện đã chơi đùa đến đuối sức, tựa vào người ca ca mà ngủ.
Màn đêm đen nghịt dần dần trở nên tĩnh lặng. Chỉ có sương mù lảng đãng trong không khí, bám vào quân phục rách rưới của binh sĩ.
Sáng ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời từ đông chiếu đến mặt, mới khiến đám người chinh chiến mệt mỏi này miễn cưỡng nhướng cặp mặt ngái ngủ lên. Một nửa Hỏa Vân sơn đã tắm mình trong ánh nắng, lúc này trong mắt của đám người Bảo Sở Hùng, cảm thấy cảnh tượng này hết sức thân thiết. Làn khí tối tăm không tan đêm qua, cũng dường như bị ánh nắng tươi tắn quét sạch. Chỉ có mấy cánh tay, chân còn sót trong các lùm cây ở xa xa, vẫn âm thầm nhắc nhở bọn họ:
Tất cả những gì phát sinh hôm qua, không phải chỉ là một giấc mộng không hiện thực.
Trong ánh nắng ấm áp, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng đã tỉnh. Lúc này y mới phát giác, đêm qua bản thân ngồi luyện khí, nhưng hiện tại lại đang nằm trên đất. Trên người, không biết là ai đã đắp cho y một cái chiến bào đen, bên trên còn dính vài vết máu.
Nhìn lướt qua người, đang suy nghĩ thì phát hiện bên cạnh còn có một người đang ngủ. Liếc mắt nhìn, thì ra là Quỳnh Dung muội muội, đang gối lên cánh tay trái của y ngủ ngon lành. Hiện tại, tiểu nha đầu này, giống như một con mèo thu mình, tay ôm lấy gối, hai hàng lông mi, khẽ rung rung theo nhịp thở của nó.
Nhìn tư thế của Quỳnh Dung, Tỉnh Ngôn có thể tưởng tượng được, đêm qua lúc y vô thức ngủ thiếp ngã xuống đất, tiểu nha đầu ôm gối ngồi tựa vào y cũng đồng thời ngã theo.
Thấy nó chưa tỉnh, Tỉnh Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế để cho nó tiếp tục ngủ ngon. Trên gương mặt vốn thuần khiết như ngọc của nó, hiện đang có mấy vết nhọ. Nhìn thấy vết nhọ, Tỉnh Ngôn không khỏi nhớ đến trận chiến hôm qua:
"Nhớ rồi, hôm qua Quỳnh Dung cản Ma hộ pháp cho ta, cuối cùng còn chặn hai ngọn phi đao giúp ta..."
"Thật không ngờ, tiểu nha đầu lén theo ta lại cứu tính mạng của ta!"
Mãi đến lúc này, Tỉnh Ngôn mới ý thức rằng vị tiểu muội muội khả ái của mình, hôm qua đã kéo mình từ nhạn môn quan trở về!
"Đúng rồi, nó học đao pháp cổ quái đó từ đâu chứ?"
Trong lúc cảm kích, Tỉnh Ngôn đối với biểu hiện của Quỳnh Dung hôm qua, cảm thấy có chút khó hiểu. Tuy đương thời y không quan sát được hết, nhưng thân pháp thần diệu như bướm vờn hoa của tiểu nha đầu, vẫn loang loáng trong đầu y.
"Xem ra, sau khi quay về ta phải nhanh chóng khổ luyện 'Ngự kiếm quyết'. Vạn nhất ngày sau đụng phải chuyện hung hiểm, cũng không khiến Quỳnh Dung mạo hiểm nữa".
Trải qua chuyện hôm qua, Tỉnh Ngôn đã rút ra mấy kinh nghiệm quý báu. Ngoài việc phải tu luyện tốt pháp thuật, y đã định chủ ý, nhất định phải tìm chút thời gian giáo huấn tiểu nha đầu này không được đi theo sau mình. Chỉ là, nhiệm vụ này xem ra rất gian khó, bất quá nếu làm không được thì cũng không gấp. Sau này bản thân hết sức an phận thủ kỷ, kết giao với người, không ra ngoài nhiều, không tranh đấu cùng người là được rồi.
Ngay khi Tỉnh Ngôn tính toán như thế, thì nghe bên cạnh có người nói:
"Ca ca, muội lại dậy trễ rồi".
Thì ra, là Quỳnh Dung đã tỉnh.
Sau khi vươn mình đứng lên, không bao lâu đã thấy Bảo Sở Hùng đi nhanh đến, ôm quyền thưa:
"Trương đường chủ, Quỳnh đạo cô, bữa sáng đã chuẩn bị xong trong trướng bồng bên kia, mời nhị vị qua dùng!"
"...Đô úy đại nhân sao lại khách khí như thế?"
Một đại quan như thế, đối với mình lại dùng tư thế như đối với một bậc tiền bối, lập tức khiến y như có kim châm vào lưng, không thấy tự tại!
Khi chúng nhân cùng ngồi ăn sáng, Tỉnh Ngôn bỗng nhớ đến một chuyện, liền hỏi:
"Đô úy đại nhân, không biết mấy thương binh hôm qua, đã được chữa trị tốt chưa?"
"Nhờ phúc của Đường chủ, mấy vết thương đó đều đã được băng bó ổn thỏa. Còn hỏa độc của yêu nhân, cũng được Vân Nhân đạo cô thi thuật chữa trị, chỉ cần quay về nghỉ ngơi mấy ngày là ổn".
Trương Vân Nhân của Thiên Sư tông cũng nhẹ giọng nói:
"Kì thật cũng không phải pháp lực của Vân Nhân, là nhờ Hồng bối giải độc mà gia phụ tặng cho, mới có thể giải hỏa độc. Chỉ là hiệu năng Hồng bối có hạn, sau khi hấp thụ cho vài người trúng hỏa độc, hiện tại hỏa độc chứa đầy trong nó. Nếu muốn khôi phục hiệu dụng, phải mất hai, ba tháng, còn lúc này chỉ là một vật bình thường".
Nghe lời này của Trương Vân Nhân, Tỉnh Ngôn mới phát hiện ngọc bối hồng nhạt trên ngực nàng, hiện đã biến thành đỏ sẫm, hiển nhiên, đó là chứa đầy hỏa độc như lời nàng.
Thấy trang sức giải độc đó, Tỉnh Ngôn đột nhiên máy động trong lòng, lên tiếng:
"Nói đến giải độc, ta có một món đồ do một người bạn tặng, cũng có khả năng giải độc. Không biết đô úy đại nhân có thể cho tiểu tử thử không?"
Trương đường chủ chủ động lên tiếng, Bảo Sở Hùng làm sao không đáp ứng. Tuy nghe y nói khiêm tốn, nhưng tất cả người trong trướng, đều phảng phất nhìn thấy dáng vẻ sung sướng bình phục của binh sĩ trúng độc.
Nếu Tỉnh Ngôn biết được suy nghĩ của bọn họ lúc này, e rằng phải hết sức khẩn trương, bởi vì y đúng là chỉ định thử xem sao. Bất quá may mắn đó là, tình cảnh đương nhiên trong tưởng tượng của chúng nhân, thật đã biến thành sự thật.
Khối ngọc bội tinh nhuận trong tay Tỉnh Ngôn, chỉ cần đưa đến cách chỗ trúng hỏa độc nửa tấc, liền tự động phát ra hào quang trắng lóa. Sau đó, vô số tia hồng rất mảnh, nhanh chóng bị hấp thu vào trong khối ngọc.
Hơi lệch với tưởng tượng của chúng nhân đó là, sau khi cứu chữa qua mười mấy người, khối ngọc đó vẫn sáng rỡ như thường, không có chút dị sắc nào. Hiện tại bọn người Bảo Sở Hùng đối với thủ đoạn thần kì của Tỉnh Ngôn, đã là thấy lạ mà không bất ngờ, chỉ tán thưởng trong lòng:
"Quả nhiên là bảo bối của La Phù sơn, vô cùng thần diệu!"
Trong chúng nhân, chỉ có hai người có suy nghĩ khác:
Một người là Trương Vân Nhân. Nhìn thấy Tỉnh Ngôn lấy ngọc bội trên cổ xuống hấp thu hỏa độc cho quân binh, vị nữ đệ tử của Thiên Sư tông này, không biết thế nào lại thoáng qua nét hồng trên mặt. Chỉ bất quá chút ửng hồng này, dưới ánh sáng của khối ngọc, nhất thời chẳng có ai phát giác.
Người còn lại chính là chủ nhân của ngọc bội. Tuy thần sắc của y như thường, nhưng trong lòng đang vô cùng cảm khái:
"Không ngờ Cứ Doanh cô nương lại tặng cho ta bảo vật như thế!"
"Hà, tuy cơ hội gặp lại nàng không nhiều, nhưng lần tới nếu gặp được Linh Thành sư tổ, có thể nhờ ông chuyển lời cảm ơn của ta đến nàng".
Sau một vài hiệu lệnh, không lâu sau, quân binh trừ phỉ đã thu thập cờ trống, cả đội lên đường về thành.
Cũng như lúc đến, vẫn là Quỳnh Dung ngồi trên lưng bạch mã, chỉ bất quá hiện tại thớt ngựa "Phi tuyết" mà Thái thú trịnh trọng đem tặng, chân bước khật khà khật khiễng. Dáng vẻ nó như thế, là do người trên lưng nó ban tặng. Tỉnh Ngôn thì nhất định từ chối hảo ý của Bảo đô ý, một lòng làm mã phu cho Quỳnh Dung. Trên đường đi, cơ bản không có ai nói chuyện với Tỉnh Ngôn, chỉ có vị Thịnh Hoành Đường của Thiên Sư t ông, trên đường có nói với y mấy câu.
Mấy lời Thịnh Hoành Đường nói, Tỉnh Ngôn lúc mới nghe, cảm thấy rất là đột ngột. Cái gì mà "Đại quang minh thuẫn", "Phi điểu trảm", y đều chưa từng nghe qua. Lúc đầu nghe ông ta nói, Tỉnh Ngôn mơ hồ chẳng hiểu. Đợi nói thêm một lúc, Tỉnh Ngôn mới dần dần minh bạch, thì ra "Húc nhật huyên hoa quyết" mà y sử dụng hôm qua, chính là bí kỹ "Đại quang minh thuẫn" của Thượng Thanh cung mà Thịnh Hoành Đường tán dương. Còn một phen bay lượn tấn công của Quỳnh Dung, thì chính là "Phi điểu trảm" khiến ông ta tắc lưỡi khen ngợi không thôi.
Hiển nhiên, tiểu nha đầu Quỳnh Dung chưa từng học qua tuyệt học "Phi điểu trảm", Tỉnh Ngôn hiểu rất rõ lai lịch của nó, thủ đoạn mà tiểu nha đầu lộ ra hôm qua, toàn bộ là nhờ vào tuệ phú trời cho. Bất quá cái tên "Phi điểu trảm" nghe cũng rất thích hợp. Nghĩ kỹ một chút, liền phát giác thân hình múa kiếm của Quỳnh Dung, chính là thoát thai từ việc truy bắt lũ chim trên Thiên điểu nhai hằng ngày.
Bất quá, "Đại quang minh thuẫn" mà Thịnh Hoành Đường nhắc đến, đúng là khiến Tỉnh Ngôn có thêm hiểu biết. Thì ra, theo vị đạo nhân trung niên này, "Đại quang minh thuẫn" chính là pháp thuật nổi tiếng của Thương Thanh cung La Phù sơn, có thể dùng để ngăn chặn không ít pháp thuật công kích, còn có tác dụng hồi phục khí lực. Nghe nói, "Thanh Hà đạo nhân" liên tục đứng đầu bốn kỳ Gia Nguyên hội của đạo giáo, đã đạt đến định cao nhất của thuật này.
Nghe hồi lâu, Tỉnh Ngôn cuối cùng mới minh bạch, mấy chữ "Đại quang minh thuẫn", e rằng chính là cách xưng hô của phái khác đối với thuật "Húc diệu huyên hoa quyết". Nghe đến khả năng phục hồi khí lực, Tỉnh Ngôn chợt động lòng:
"Cuối cùng đã hiểu vì sao hôm qua khí lực lại khôi phục nhanh như thế!"
Trong lòng y vốn đang kì quái, đêm qua một phen luyện thần hóa hư, nỗ lực khôi phục chút Thái hoa đạo lực, nhưng chỉ giúp tinh thân sảng khoái hơn, khí lực toàn thân vẫn không tốt. Hiện tại xem ra, nguyên nhân chính là ở đây. Nếu không phải cố kị việc tự nhiên phát xuất kim quang, Tỉnh Ngôn đã lập tức thử xem công hiệu của pháp quyết này, phải chăng đúng như lời của Thịnh Hoành Đường.
Không bao lâu sau cuộc nói chuyện với Tỉnh Ngôn, mấy người Thịnh Hoành Đường liền cáo từ Bảo đô úy. Tuy mọi người đều mời ở lại, nhưng mấy vị đệ tử Thiên Sư tông vẫn thong dong cáo từ lên đường. Xem ra, chắc nghĩ đến kế sách Lâm Húc đề ra suýt chút đã khiến quân binh lâm vào tuyệt cảnh, cảm thấy không bằng giữa đường cáo từ, tránh khỏi hổ thẹn khi gặp lại Thái thú. Tuy nói trải qua đồng sinh cộng tử, bọn Bảo Sở Hùng cũng chẳng để ý chuyện này, nhưng mấy người Thịnh Hoành Đường là loại nhân vật nào, tự biết không thể để mất mặt trước người khác. Như vậy quyết tâm ra đi, cũng là chuyện thường.
Lúc chia tay, chúng nhân khó tránh khỏi quyến luyến, Tỉnh Ngôn cũng hẹn ngày gặp lại với mấy vị đạo hữu.
Các đệ tử Thiên Sư giáo, lúc đến chừng mười một, mười hai người, nhưng lúc này ra đi, chỏ còn lại sáu người. Dưới bầu trời mênh mông, thân ảnh của bọn họ dần dần mờ đi trong gió bụi, hiển hiện sự cô đơn tịch mịch vô cùng.
Đưa mắt tiễn bọn họ dần xa, trong lòng thiếu niên dâng lên cảm xúc bi thương. Vào thời khắc này, Tỉnh Ngôn đột nhiên cảm thấy rất nhớ sinh hoạt thanh đạm trên Thiên điểu nhai.
Trở về Yết Dương, sau khi cùng Bảo Sở Hùng bẩm qua chiến sự trừ phỉ cho Thái thú, Tỉnh Ngôn liền lên tiếng cáo từ. Tuy Đoạn thái thú hết lòng lưu khách, nhưng lúc này Tỉnh Ngôn chỉ muốn trở về, lập tức khéo léo chối từ.
Thấy thái độ kiên quyết của y, Đoạn thái thú cũng không miễn cưỡng. Theo bẩm cáo vừa rồi của Bảo Sở Hùng, Đoạn Tuyên Hoài liền sai người mang đến một túi vàng, tặng cho y làm lộ phí. Một phen từ chối nhưng do người tặng quá có tâm ý, Tỉnh Ngôn đành phải thu nhận. Còn thớt tuấn mã Phi tuyết, Thái thú đại nhân cũng cương quyết tặng cho y cỡi, nhưng khi nghe y nói trên La Phù sơn không tiện chăm sóc ngựa, đến Truyện La huyện cũng phải bán thôi, Đoạn Tuyên Hoài cũng không miễn cưỡng y nữa. Chỉ là lão lại có ý không tặng ngựa thì tặng thêm tiền, lại cho người đem đến cho Tỉnh Ngôn một túi bạc.
Đến đây, một phen bôn ba gian khổ, cũng đã nhận được thù lao xứng đáng.
Tuy hiện tại các đệ tử Thiên Sư tông đã đi, nhưng Bảo Sở Hùng vẫn không quên ủy thác của bọn họ. Lúc Tỉnh Ngôn còn chưa động thân, Bảo đô úy đã vì những giáo dân Thiên Sư giáo trong tù mà lên tiếng cầu tình.
Chỉ bất quá, Đoạn thái thú vốn đang hết sức cao hứng, vừa nghe chuyện giáo dân Thiên Sư giáo, liền cau mặt nhíu mày, hứng trí tiêu tan. Cuối cùng may nhờ Tỉnh Ngôn xin cho mấy câu, Đoạn Tuyên Hoài mới miễn cưỡng đồng ý. Thấy Thái thú đáp ứng, Bảo Sở Hùng như trút được tâm sự. Hiện tại, vị Quận đô úy thoải mái tâm tình, lên tiếng:
"Đoạn đại nhân, hôm nay thuộc hạ quả thật rất phục người!"
"Sao?"
"Đại nhân nhìn người quả nhiên rất hay! Lần này trừ phỉ nếu không có Trương đường chủ tương trợ, Sở Hùng chỉ sợ sớm đã thành quỷ. Trước khi xuất chinh thấy đại nhân trọng đãi Trương đường chủ, vốn có chỗ không hiểu. Hiện tại xem lại, đúng là Sở Hùng ngu độn!"
"Khà, khà, khà!"
"Đây là lần đầu tiên Đô úy đại nhân tâng bốc lão phu! Kì thật Trương đường chủ thiếu niên anh tài, pháp lực vô biên, hạ quan nghe danh đã lâu!"
Nghe Bảo Sở Hùng chịu phục, Đoạn Tuyên Hoài vuốt râu cười khà khà, rõ ràng hết sức đắc ý. Đương nhiên đối với câu khách sáo sau cùng, Tỉnh Ngôn đúng là không gánh nổi.
Cáo biệt mấy người Thái thú, Đô úy, Tỉnh Ngôn và Quỳnh Dung cùng cưỡi con lừa gầy đó lên đường về nhà. Hiện tại trong lòng thiếu niên, chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ đến đao quang kiếm ảnh, đánh đấm tranh hùng. Trong lòng y, chỉ có nghĩ đến Thiên điểu nhai yên bình thanh nhã.
Phía sau hai người, lá cờ Chu tước cắm nơi đóng quân của Nam Hải quận, đang đón gió bay phần phật trên không trung Yết Dương...
Hiện tại, đám quân binh đã dựng năm, sáu doanh trại trên mảnh đất rộng, quân y đang chữa trị cho binh sĩ bị thương trong đó.
Đội ngũ trừ phỉ trước khi hành quân đến Hỏa Vân sơn, lúc xuất phát chưa hề nghĩ đến phải hạ trại qua đêm trong núi, do đó chỉ mang theo ít trướng bồng, cho nên hiện tại các binh sĩ may mắn còn mạng, chỉ có thể ngủ trên những đám cỏ. Bốn phía quân doanh lộ thiên này, có vài đống lửa cháy phựt phựt để dọa những con mãnh thú săn đêm không dám đến gần.
Bất quá, những hành động bận rộn của quận binh, hiện chẳng liên quan gì đến Tỉnh Ngôn. Từ lúc dọa hai tên sát thần của man cương bỏ chạy, Tỉnh Ngôn hoàn toàn đặt mình ra ngoài chiến trường trước mặt. Vị Trương đường chủ sức lực cạn kiệt, hiện đang ngồi xếp bằng tập trung tinh thần luyện khí.
Thấy y như vậy, bọn người Bảo Sở Hùng cũng không dám đến quấy rầy. Chỉ có Quỳnh Dung, hiện đã chơi đùa đến đuối sức, tựa vào người ca ca mà ngủ.
Màn đêm đen nghịt dần dần trở nên tĩnh lặng. Chỉ có sương mù lảng đãng trong không khí, bám vào quân phục rách rưới của binh sĩ.
Sáng ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời từ đông chiếu đến mặt, mới khiến đám người chinh chiến mệt mỏi này miễn cưỡng nhướng cặp mặt ngái ngủ lên. Một nửa Hỏa Vân sơn đã tắm mình trong ánh nắng, lúc này trong mắt của đám người Bảo Sở Hùng, cảm thấy cảnh tượng này hết sức thân thiết. Làn khí tối tăm không tan đêm qua, cũng dường như bị ánh nắng tươi tắn quét sạch. Chỉ có mấy cánh tay, chân còn sót trong các lùm cây ở xa xa, vẫn âm thầm nhắc nhở bọn họ:
Tất cả những gì phát sinh hôm qua, không phải chỉ là một giấc mộng không hiện thực.
Trong ánh nắng ấm áp, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng đã tỉnh. Lúc này y mới phát giác, đêm qua bản thân ngồi luyện khí, nhưng hiện tại lại đang nằm trên đất. Trên người, không biết là ai đã đắp cho y một cái chiến bào đen, bên trên còn dính vài vết máu.
Nhìn lướt qua người, đang suy nghĩ thì phát hiện bên cạnh còn có một người đang ngủ. Liếc mắt nhìn, thì ra là Quỳnh Dung muội muội, đang gối lên cánh tay trái của y ngủ ngon lành. Hiện tại, tiểu nha đầu này, giống như một con mèo thu mình, tay ôm lấy gối, hai hàng lông mi, khẽ rung rung theo nhịp thở của nó.
Nhìn tư thế của Quỳnh Dung, Tỉnh Ngôn có thể tưởng tượng được, đêm qua lúc y vô thức ngủ thiếp ngã xuống đất, tiểu nha đầu ôm gối ngồi tựa vào y cũng đồng thời ngã theo.
Thấy nó chưa tỉnh, Tỉnh Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế để cho nó tiếp tục ngủ ngon. Trên gương mặt vốn thuần khiết như ngọc của nó, hiện đang có mấy vết nhọ. Nhìn thấy vết nhọ, Tỉnh Ngôn không khỏi nhớ đến trận chiến hôm qua:
"Nhớ rồi, hôm qua Quỳnh Dung cản Ma hộ pháp cho ta, cuối cùng còn chặn hai ngọn phi đao giúp ta..."
"Thật không ngờ, tiểu nha đầu lén theo ta lại cứu tính mạng của ta!"
Mãi đến lúc này, Tỉnh Ngôn mới ý thức rằng vị tiểu muội muội khả ái của mình, hôm qua đã kéo mình từ nhạn môn quan trở về!
"Đúng rồi, nó học đao pháp cổ quái đó từ đâu chứ?"
Trong lúc cảm kích, Tỉnh Ngôn đối với biểu hiện của Quỳnh Dung hôm qua, cảm thấy có chút khó hiểu. Tuy đương thời y không quan sát được hết, nhưng thân pháp thần diệu như bướm vờn hoa của tiểu nha đầu, vẫn loang loáng trong đầu y.
"Xem ra, sau khi quay về ta phải nhanh chóng khổ luyện 'Ngự kiếm quyết'. Vạn nhất ngày sau đụng phải chuyện hung hiểm, cũng không khiến Quỳnh Dung mạo hiểm nữa".
Trải qua chuyện hôm qua, Tỉnh Ngôn đã rút ra mấy kinh nghiệm quý báu. Ngoài việc phải tu luyện tốt pháp thuật, y đã định chủ ý, nhất định phải tìm chút thời gian giáo huấn tiểu nha đầu này không được đi theo sau mình. Chỉ là, nhiệm vụ này xem ra rất gian khó, bất quá nếu làm không được thì cũng không gấp. Sau này bản thân hết sức an phận thủ kỷ, kết giao với người, không ra ngoài nhiều, không tranh đấu cùng người là được rồi.
Ngay khi Tỉnh Ngôn tính toán như thế, thì nghe bên cạnh có người nói:
"Ca ca, muội lại dậy trễ rồi".
Thì ra, là Quỳnh Dung đã tỉnh.
Sau khi vươn mình đứng lên, không bao lâu đã thấy Bảo Sở Hùng đi nhanh đến, ôm quyền thưa:
"Trương đường chủ, Quỳnh đạo cô, bữa sáng đã chuẩn bị xong trong trướng bồng bên kia, mời nhị vị qua dùng!"
"...Đô úy đại nhân sao lại khách khí như thế?"
Một đại quan như thế, đối với mình lại dùng tư thế như đối với một bậc tiền bối, lập tức khiến y như có kim châm vào lưng, không thấy tự tại!
Khi chúng nhân cùng ngồi ăn sáng, Tỉnh Ngôn bỗng nhớ đến một chuyện, liền hỏi:
"Đô úy đại nhân, không biết mấy thương binh hôm qua, đã được chữa trị tốt chưa?"
"Nhờ phúc của Đường chủ, mấy vết thương đó đều đã được băng bó ổn thỏa. Còn hỏa độc của yêu nhân, cũng được Vân Nhân đạo cô thi thuật chữa trị, chỉ cần quay về nghỉ ngơi mấy ngày là ổn".
Trương Vân Nhân của Thiên Sư tông cũng nhẹ giọng nói:
"Kì thật cũng không phải pháp lực của Vân Nhân, là nhờ Hồng bối giải độc mà gia phụ tặng cho, mới có thể giải hỏa độc. Chỉ là hiệu năng Hồng bối có hạn, sau khi hấp thụ cho vài người trúng hỏa độc, hiện tại hỏa độc chứa đầy trong nó. Nếu muốn khôi phục hiệu dụng, phải mất hai, ba tháng, còn lúc này chỉ là một vật bình thường".
Nghe lời này của Trương Vân Nhân, Tỉnh Ngôn mới phát hiện ngọc bối hồng nhạt trên ngực nàng, hiện đã biến thành đỏ sẫm, hiển nhiên, đó là chứa đầy hỏa độc như lời nàng.
Thấy trang sức giải độc đó, Tỉnh Ngôn đột nhiên máy động trong lòng, lên tiếng:
"Nói đến giải độc, ta có một món đồ do một người bạn tặng, cũng có khả năng giải độc. Không biết đô úy đại nhân có thể cho tiểu tử thử không?"
Trương đường chủ chủ động lên tiếng, Bảo Sở Hùng làm sao không đáp ứng. Tuy nghe y nói khiêm tốn, nhưng tất cả người trong trướng, đều phảng phất nhìn thấy dáng vẻ sung sướng bình phục của binh sĩ trúng độc.
Nếu Tỉnh Ngôn biết được suy nghĩ của bọn họ lúc này, e rằng phải hết sức khẩn trương, bởi vì y đúng là chỉ định thử xem sao. Bất quá may mắn đó là, tình cảnh đương nhiên trong tưởng tượng của chúng nhân, thật đã biến thành sự thật.
Khối ngọc bội tinh nhuận trong tay Tỉnh Ngôn, chỉ cần đưa đến cách chỗ trúng hỏa độc nửa tấc, liền tự động phát ra hào quang trắng lóa. Sau đó, vô số tia hồng rất mảnh, nhanh chóng bị hấp thu vào trong khối ngọc.
Hơi lệch với tưởng tượng của chúng nhân đó là, sau khi cứu chữa qua mười mấy người, khối ngọc đó vẫn sáng rỡ như thường, không có chút dị sắc nào. Hiện tại bọn người Bảo Sở Hùng đối với thủ đoạn thần kì của Tỉnh Ngôn, đã là thấy lạ mà không bất ngờ, chỉ tán thưởng trong lòng:
"Quả nhiên là bảo bối của La Phù sơn, vô cùng thần diệu!"
Trong chúng nhân, chỉ có hai người có suy nghĩ khác:
Một người là Trương Vân Nhân. Nhìn thấy Tỉnh Ngôn lấy ngọc bội trên cổ xuống hấp thu hỏa độc cho quân binh, vị nữ đệ tử của Thiên Sư tông này, không biết thế nào lại thoáng qua nét hồng trên mặt. Chỉ bất quá chút ửng hồng này, dưới ánh sáng của khối ngọc, nhất thời chẳng có ai phát giác.
Người còn lại chính là chủ nhân của ngọc bội. Tuy thần sắc của y như thường, nhưng trong lòng đang vô cùng cảm khái:
"Không ngờ Cứ Doanh cô nương lại tặng cho ta bảo vật như thế!"
"Hà, tuy cơ hội gặp lại nàng không nhiều, nhưng lần tới nếu gặp được Linh Thành sư tổ, có thể nhờ ông chuyển lời cảm ơn của ta đến nàng".
Sau một vài hiệu lệnh, không lâu sau, quân binh trừ phỉ đã thu thập cờ trống, cả đội lên đường về thành.
Cũng như lúc đến, vẫn là Quỳnh Dung ngồi trên lưng bạch mã, chỉ bất quá hiện tại thớt ngựa "Phi tuyết" mà Thái thú trịnh trọng đem tặng, chân bước khật khà khật khiễng. Dáng vẻ nó như thế, là do người trên lưng nó ban tặng. Tỉnh Ngôn thì nhất định từ chối hảo ý của Bảo đô ý, một lòng làm mã phu cho Quỳnh Dung. Trên đường đi, cơ bản không có ai nói chuyện với Tỉnh Ngôn, chỉ có vị Thịnh Hoành Đường của Thiên Sư t ông, trên đường có nói với y mấy câu.
Mấy lời Thịnh Hoành Đường nói, Tỉnh Ngôn lúc mới nghe, cảm thấy rất là đột ngột. Cái gì mà "Đại quang minh thuẫn", "Phi điểu trảm", y đều chưa từng nghe qua. Lúc đầu nghe ông ta nói, Tỉnh Ngôn mơ hồ chẳng hiểu. Đợi nói thêm một lúc, Tỉnh Ngôn mới dần dần minh bạch, thì ra "Húc nhật huyên hoa quyết" mà y sử dụng hôm qua, chính là bí kỹ "Đại quang minh thuẫn" của Thượng Thanh cung mà Thịnh Hoành Đường tán dương. Còn một phen bay lượn tấn công của Quỳnh Dung, thì chính là "Phi điểu trảm" khiến ông ta tắc lưỡi khen ngợi không thôi.
Hiển nhiên, tiểu nha đầu Quỳnh Dung chưa từng học qua tuyệt học "Phi điểu trảm", Tỉnh Ngôn hiểu rất rõ lai lịch của nó, thủ đoạn mà tiểu nha đầu lộ ra hôm qua, toàn bộ là nhờ vào tuệ phú trời cho. Bất quá cái tên "Phi điểu trảm" nghe cũng rất thích hợp. Nghĩ kỹ một chút, liền phát giác thân hình múa kiếm của Quỳnh Dung, chính là thoát thai từ việc truy bắt lũ chim trên Thiên điểu nhai hằng ngày.
Bất quá, "Đại quang minh thuẫn" mà Thịnh Hoành Đường nhắc đến, đúng là khiến Tỉnh Ngôn có thêm hiểu biết. Thì ra, theo vị đạo nhân trung niên này, "Đại quang minh thuẫn" chính là pháp thuật nổi tiếng của Thương Thanh cung La Phù sơn, có thể dùng để ngăn chặn không ít pháp thuật công kích, còn có tác dụng hồi phục khí lực. Nghe nói, "Thanh Hà đạo nhân" liên tục đứng đầu bốn kỳ Gia Nguyên hội của đạo giáo, đã đạt đến định cao nhất của thuật này.
Nghe hồi lâu, Tỉnh Ngôn cuối cùng mới minh bạch, mấy chữ "Đại quang minh thuẫn", e rằng chính là cách xưng hô của phái khác đối với thuật "Húc diệu huyên hoa quyết". Nghe đến khả năng phục hồi khí lực, Tỉnh Ngôn chợt động lòng:
"Cuối cùng đã hiểu vì sao hôm qua khí lực lại khôi phục nhanh như thế!"
Trong lòng y vốn đang kì quái, đêm qua một phen luyện thần hóa hư, nỗ lực khôi phục chút Thái hoa đạo lực, nhưng chỉ giúp tinh thân sảng khoái hơn, khí lực toàn thân vẫn không tốt. Hiện tại xem ra, nguyên nhân chính là ở đây. Nếu không phải cố kị việc tự nhiên phát xuất kim quang, Tỉnh Ngôn đã lập tức thử xem công hiệu của pháp quyết này, phải chăng đúng như lời của Thịnh Hoành Đường.
Không bao lâu sau cuộc nói chuyện với Tỉnh Ngôn, mấy người Thịnh Hoành Đường liền cáo từ Bảo đô úy. Tuy mọi người đều mời ở lại, nhưng mấy vị đệ tử Thiên Sư tông vẫn thong dong cáo từ lên đường. Xem ra, chắc nghĩ đến kế sách Lâm Húc đề ra suýt chút đã khiến quân binh lâm vào tuyệt cảnh, cảm thấy không bằng giữa đường cáo từ, tránh khỏi hổ thẹn khi gặp lại Thái thú. Tuy nói trải qua đồng sinh cộng tử, bọn Bảo Sở Hùng cũng chẳng để ý chuyện này, nhưng mấy người Thịnh Hoành Đường là loại nhân vật nào, tự biết không thể để mất mặt trước người khác. Như vậy quyết tâm ra đi, cũng là chuyện thường.
Lúc chia tay, chúng nhân khó tránh khỏi quyến luyến, Tỉnh Ngôn cũng hẹn ngày gặp lại với mấy vị đạo hữu.
Các đệ tử Thiên Sư giáo, lúc đến chừng mười một, mười hai người, nhưng lúc này ra đi, chỏ còn lại sáu người. Dưới bầu trời mênh mông, thân ảnh của bọn họ dần dần mờ đi trong gió bụi, hiển hiện sự cô đơn tịch mịch vô cùng.
Đưa mắt tiễn bọn họ dần xa, trong lòng thiếu niên dâng lên cảm xúc bi thương. Vào thời khắc này, Tỉnh Ngôn đột nhiên cảm thấy rất nhớ sinh hoạt thanh đạm trên Thiên điểu nhai.
Trở về Yết Dương, sau khi cùng Bảo Sở Hùng bẩm qua chiến sự trừ phỉ cho Thái thú, Tỉnh Ngôn liền lên tiếng cáo từ. Tuy Đoạn thái thú hết lòng lưu khách, nhưng lúc này Tỉnh Ngôn chỉ muốn trở về, lập tức khéo léo chối từ.
Thấy thái độ kiên quyết của y, Đoạn thái thú cũng không miễn cưỡng. Theo bẩm cáo vừa rồi của Bảo Sở Hùng, Đoạn Tuyên Hoài liền sai người mang đến một túi vàng, tặng cho y làm lộ phí. Một phen từ chối nhưng do người tặng quá có tâm ý, Tỉnh Ngôn đành phải thu nhận. Còn thớt tuấn mã Phi tuyết, Thái thú đại nhân cũng cương quyết tặng cho y cỡi, nhưng khi nghe y nói trên La Phù sơn không tiện chăm sóc ngựa, đến Truyện La huyện cũng phải bán thôi, Đoạn Tuyên Hoài cũng không miễn cưỡng y nữa. Chỉ là lão lại có ý không tặng ngựa thì tặng thêm tiền, lại cho người đem đến cho Tỉnh Ngôn một túi bạc.
Đến đây, một phen bôn ba gian khổ, cũng đã nhận được thù lao xứng đáng.
Tuy hiện tại các đệ tử Thiên Sư tông đã đi, nhưng Bảo Sở Hùng vẫn không quên ủy thác của bọn họ. Lúc Tỉnh Ngôn còn chưa động thân, Bảo đô úy đã vì những giáo dân Thiên Sư giáo trong tù mà lên tiếng cầu tình.
Chỉ bất quá, Đoạn thái thú vốn đang hết sức cao hứng, vừa nghe chuyện giáo dân Thiên Sư giáo, liền cau mặt nhíu mày, hứng trí tiêu tan. Cuối cùng may nhờ Tỉnh Ngôn xin cho mấy câu, Đoạn Tuyên Hoài mới miễn cưỡng đồng ý. Thấy Thái thú đáp ứng, Bảo Sở Hùng như trút được tâm sự. Hiện tại, vị Quận đô úy thoải mái tâm tình, lên tiếng:
"Đoạn đại nhân, hôm nay thuộc hạ quả thật rất phục người!"
"Sao?"
"Đại nhân nhìn người quả nhiên rất hay! Lần này trừ phỉ nếu không có Trương đường chủ tương trợ, Sở Hùng chỉ sợ sớm đã thành quỷ. Trước khi xuất chinh thấy đại nhân trọng đãi Trương đường chủ, vốn có chỗ không hiểu. Hiện tại xem lại, đúng là Sở Hùng ngu độn!"
"Khà, khà, khà!"
"Đây là lần đầu tiên Đô úy đại nhân tâng bốc lão phu! Kì thật Trương đường chủ thiếu niên anh tài, pháp lực vô biên, hạ quan nghe danh đã lâu!"
Nghe Bảo Sở Hùng chịu phục, Đoạn Tuyên Hoài vuốt râu cười khà khà, rõ ràng hết sức đắc ý. Đương nhiên đối với câu khách sáo sau cùng, Tỉnh Ngôn đúng là không gánh nổi.
Cáo biệt mấy người Thái thú, Đô úy, Tỉnh Ngôn và Quỳnh Dung cùng cưỡi con lừa gầy đó lên đường về nhà. Hiện tại trong lòng thiếu niên, chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ đến đao quang kiếm ảnh, đánh đấm tranh hùng. Trong lòng y, chỉ có nghĩ đến Thiên điểu nhai yên bình thanh nhã.
Phía sau hai người, lá cờ Chu tước cắm nơi đóng quân của Nam Hải quận, đang đón gió bay phần phật trên không trung Yết Dương...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.