Chương 12: Cắt Đầu Uống Rượu!
Thiên Thu Vô Ngân
23/04/2013
Lý Phàm, ngươi không thể làm như vậy. Mi nhi đã được một vị chí cao vô thượng ở Thiên Ngân học viện là Đồng Thánh nhìn trúng, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Ngươi hôm nay nếu giết ta, sau này thiên địa rộng lớn cũng không có chỗ cho ngươi dung thân đâu. Hiện giờ ngươi mau dừng tay lại, hướng ta dập lỗi vẫn còn kịp đấy, ta sẽ coi chuyện hôm nay như không có gì mà không nói với Mi nhi, tha cho ngươi một con đường sống."
Băng Hàn Phong mắt thấy song chỉ cách mắt mình còn không đến một tấc vội vàng sợ hãi hét lên. Hắn thân là tông sư đỉnh phong cao thủ, sinh cơ cường đại, một mâu vừa rồi tuy xuyên qua người hắn nhưng không phải chỗ yếu hại, vẫn còn có thể chữa trị nhưng nếu để Lý Phàm tiếp tục ra tay, đấy chính là tử lộ a.
"Đồng Thánh? Vậy thì sao? Ta là một kẻ mãng phu mà thôi, quản hắn cái gì đồng thánh lão thánh, nếu như trợ Triều vi ngược(*), dung túng cho Băng Mi thì ta cũng sẽ một mâu đâm hắn. Còn lão thất phu ngươi, trên trời dưới đất hiện nay không ai có thể cứu được ngươi, ngoan ngoãn chịu mệnh đi."
(*):1. Lê Ngọa Triều (1005-1009): Giết anh cướp ngôi, hoang dâm vô độ, thường hay bầy ra những trò dã man để mua vui. Ví như để mía lên đầu nhà sư rồi róc vỏ, thỉnh thoảng bổ vào đầu sư mà cười. Lý Phàm vừa nghe Băng Hàn Phong nhắc tới Đồng Thánh, đồng tử không khỏi hơi co rút lại. Nhưng chợt nghĩ đến những khuất nhục mà mình đã phải chịu đựng, nào còn để ý đến hắn là cái thần tiên mẹ gì, việc Lý Phàm ta muốn làm trước giờ chưa từng thay đổi. Theo sau cũng không nhiều lờ hai ngón tay mạnh mẽ hướng đôi mắt Băng Hàn Phong mà trảo tới.
"Không thể... á!"
Băng Hàn Phong kêu thảm một tiếng, theo sau đôi con ngươi bị Lý Phàm mạnh mẽ đào ra, chảy xuôi hai dòng máu tươi diễm lệ. Hắn gương mặt bị máu nhuộm đỏ trông như lệ quỷ, há miệng gào lên thê lương:
"Tiểu súc sinh, ngươi là ác ma, là ác ma. Ngươi tương lai sẽ không được chết tử tế, nhất định sẽ bị vạn mã phân thây, ngàn đao róc thịt. Ta Băng Hàn Phong hôm nay dù chết cũng phải hóa thành lệ quỷ, nguyền rủa mười tám đời tổ tiên của ngươi."
Những lời lẽ Băng Hàn Phong gào lên vô cùng ác độc, có thể hù chết tươi một người bình thường nhưng Lý Phàm nghe xong khóe miệng vẫn là nở một nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên nói:
"Băng lão quỷ, nếu ngươi còn nói thêm một câu, hôm nay không chỉ một mạng ngươi mà là toàn bộ mạng người của Băng gia cũng sẽ bồi táng cùng đó. Ngươi có gan nói thêm một câu cho ta nghe."
"Ngươi..."
Băng Hàn Phong vừa nghe vậy sắc mặt trắng bệch, một ngụm máu tươi theo đó phun ra. Nhưng hắn cũng là triệt đẻ sợ hãi rồi, không dám nói thêm một câu nào nữa. Hắn sợ, sợ Lý Phàm đủ ngoan tâm, ra tay hoàn toàn diệt tuyệt Băng gia.
"Băng lão quỷ, hôm nay ngươi nhất định phải chết, điều này là không thể thay đổi. Nhưng Lý Phàm ta là người ân oán phân minh, có oán báo oán có ân báo ân. Băng gia ngươi nuôi dưỡng ta mười mấy năm, tuy có mục đích nhưng sự thật là không thể thay đổi. Vì vậy hôm nay ngoài lão thất phu ngươi ra, ta sẽ không giết thêm một ai ở Băng gia."
Lý Phàm một tay rút trường mâu ở ngực Băng Hàn Phong ra, theo sau nhìn hắn nhàn nhạt nói.
"Thật sự?"
Trường mâu bị rút ra khiến máu tươi thoáng chốc đã nhiễm đỏ ngực, nhưng Băng Hàn Phong không thèm để ý, hắn gắt gao hỏi lại. Hôm nay hắn đã triệt để thất bại rồi. Tuy Băng gia còn có một vị bạch bào lão giả là tông sư cảnh nhưng hắn biết dù có mười tên như vậy xông lên cũng không đủ để Lý Phàm giết, giờ nghe Lý Phàm lại có ý buông tha cho Băng Gia một đường khiến hắn không khỏi vừa vui mừng vừa khiếp sợ hỏi lại.
"Tất nhiên. Nhưng, có một điều kiện."
Lý Phàm thờ ơ đáp, theo sau đột nhiên lạnh lùng nói.
"Điều kiện gì? Dù là gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi."
Băng Hàn Phong khẩn cấp hỏi. Đừng nói một điều, dù là mười điều để đổi lấy con đường sống cho Băng gia hắn cũng nguyện ý. Nên nhó giờ Băng gia vẫn còn có một Băng Mi, chỉ cần nó ở trong Thiên Ngân học viện phát triển, tương lai Băng gia thế nào lại không có cơ hội trở mình. Hắn Bằng Hàn Phong tuy là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, kiêu hùng một phương nhưng cũng rất là coi trọng gia tộc. Hắn bản thân là tộc trưởng vì vậy luôn nghĩ về một con đường lùi cho gia tộc.
Lý Phàm một tay kéo đầu Băng Hàn Phong lại gần trầm trầm nói:
"Rất đơn giản, ta cần ngươi nói cho ta biết phụ thân ta đã nói với ngươi những gì trước khi bỏ ta ở đây mà bỏ đi biệt tích. Hãy nói hết cho ta, nếu có nửa lời dối trá, hậu quả ngươi hãy tự suy nghĩ."
"Phụ thân ngươi?"
Băng Hàn Phong hơi ngây ra, hắn vốn tưởng Lý Phàm sẽ đòi hỏi những điều rất khó khăn, thật không ngờ hắn lại chỉ hỏi chuyện này. Điều này cũng làm Băng Hàn Phong thờ phào một hơi. Theo sau hơi nhíu mày nhớ lại kí ức trong đầu, hắn mới từ từ lên tiếng:
"Cái này thật ra cũng không có gì. Cha ngươi trước kia từng quen biết ta trong một lần hành tẩu ở Lạc Nhật sâm lâm. Hai chúng ta sau đó cũng là qua lại vài lần, cuối cùng xem như bằng hữu. Mười hai năm trước trong một đêm mưa to, phụ thân ngươi dẫn theo ngươi lúc đó mới năm tuổi đầu đến Băng gia. Hắn đưa ta một cái túi, trong đó không ngờ lại là ba miếng Địa nguyên thạch, nói với ta phải đi làm một việc, không biết bao giờ mới có thể trở về vì vậy số tiền này là nhơ ta chăm sóc ngươi không lớn. Sau đó hắn dứt khoát bỏ đi, ta cũng không biết là hắn đi đâu."
"Lão súc sinh!"
Lý Phàm không nhịn được chửi một câu. Địa nguyên thạch, đó là quý giá thế nào? Chỉ có quý tộc vương triều mới có thể được hưởng dụng a, một Địa nguyên thạch giá trị phải bằng mười vạn viên Hoàn nguyên thạch cũng không đủ. Cái loại thành trì nho nhỏ như Huyền Phong thành này Huyền nguyên thạch đã rất là hiếm rồi, nói chi đến Địa nguyên thạch? Cũng là vì ba viên Địa nguyên thạch này mà Băng gia hắn mới có thể xuất hiện nhiều tông sư cao thủ như vậy, mà bản thân Băng Hàn Phong hắn còn tu luyện đến Tông Sư đỉnh phong Phụ thân hắn đã đem ba viên Địa nguyên thạch giao cho Băng Hàn Phong, thành ý mười phần thật không ngờ lão súc sinh này lấy oán trả ơn, vì tham lam Thanh Minh Linh Nhãn của Lý gia mà hãm hại Lý Phàm hắn, thật không bằng loài heo chó a.
Băng Hàn Phong cũng là hơi xấu hổ. Nhưng hắn đã là người sắp chết còn quản nhiều như vậy làm gì, vì vậy hướng tới Lý Phàm thành khẩn nói:
"Ta hôm nay tự biết mạng đã tận, khó thoát cái chết, nhưng xin ngươi hãy giữ trọn lời hứa mà tha cho Băng gia một con đường sống."
"Yên tâm đi, ta Lý Phàm đã nói là làm, sẽ không giống như lão thất phu ngươi. Ngươi hiện giờ nên chết được rồi."
Lý Phàm lạnh lùng nói, theo sau hắn trường mâu đưa ngang, hướng tới cổ Băng Hàn Phong chém mạnh xuống.
Phụt...!
Máu tươi bắn lên, đầu người rơi xuống.
Băng Hàn Phong một tuyệt thế kiêu hùng, dã tâm bừng bừng Tông Sư đỉnh phong cường giả, hôm nay không ngờ lại ở đây bị một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi một mâu chém bay đầu, chết đi như vậy cũng là làm cho nhiều người trong sân vô cùng khảng khái
Nhưng cảm khái thì cảm khái, không ai dám tiến lên ngăn cản, kể cả tên bạch bào lão giả kia cũng vậy. Chưa nói đến những gì mà Băng Hàn Phong đã làm khiến họ khinh bỉ nhân cách của hắn, chỉ nói đến vũ lực khủng bố có thể chém giết tông sư như giết gà của thiếu niên trước mặt cũng là chúng nhân tại trường trong lòng sợ hãi thật sâu.
Lý Phàm một mâu chém đầu Băng Hàn Phong, theo sau tiện tay lấy một tấm khăn trải bàn gói đầu hắn lại, xách ra sau lưng. Hắn dưới chân bước ra giữa sân, trên tay vớ lấy một bình rượu lớn, đoạn ngửa đầu uống cạn.
"Thống khoái thống khoái. Khoái ý ân cừu, càn không thiện ác. Ta Lý Phàm hôm nay cắt đầu uống rượu, trả một phần cừu hận thiết nghĩ thật lả thống khoái làm sao, ha ha ha..."
Lý Phàm ngửa mặt cười dài một hồi. Rượu theo khóe miệng chảy xuống, thấm ướt người hắn, dung nhập với những vết máu tươi loang lổ trên người. Rượu và máu, ân và cừu, từ người Lý Phàm một thứ khí chất hiệp khách cổ đại, vô pháp vô thiên tỏa ra làm chúng nhân trong trường không khỏi hoảng sợ lùi lại. Hắn lúc này, phía sau xách bọc đầu người, phía trước ngửa đầu uống rượu giống như một pho tượng vĩ đại chiến thần hành tẩu nhân gian, bá đạo, hung tàn mà lại vô cùng mê hoặc lòng người.
Lý Phàm một hơi uống hết vò rượu, theo sau quay qua bạch bào lão giả vẫn còn đứng đó cười lớn:
"Ta hôm nay làm tròn lới hứa với Băng Hàn Phong, sẽ không lấy cái mạng chó của ngươi. Nhưng hãy chuyển một lời của ta đến Băng Mi, mắt của ta vẫn là mắt của ta, mà mắt của nàng cũng sẽ là của ta, vì vậy ngửa cổ mà chờ chết đi, ha ha ha."
Hắn vừa dứt lời, dưới chân hướng cổng chính thản nhiên bước ra, không ai ở đây dám ngăn lại.
Chỉ thấy một bóng ảnh thiếu niên mang theo bọc đầu người, dưới ánh chiều tà đỏ máu dần dần biến mất phía cuối chân trời. Thứ lưu lại, chỉ là hai cái xác người và một tiếng cười cuồng dã vẫn còn vang vọng trong không gian.
Băng Hàn Phong mắt thấy song chỉ cách mắt mình còn không đến một tấc vội vàng sợ hãi hét lên. Hắn thân là tông sư đỉnh phong cao thủ, sinh cơ cường đại, một mâu vừa rồi tuy xuyên qua người hắn nhưng không phải chỗ yếu hại, vẫn còn có thể chữa trị nhưng nếu để Lý Phàm tiếp tục ra tay, đấy chính là tử lộ a.
"Đồng Thánh? Vậy thì sao? Ta là một kẻ mãng phu mà thôi, quản hắn cái gì đồng thánh lão thánh, nếu như trợ Triều vi ngược(*), dung túng cho Băng Mi thì ta cũng sẽ một mâu đâm hắn. Còn lão thất phu ngươi, trên trời dưới đất hiện nay không ai có thể cứu được ngươi, ngoan ngoãn chịu mệnh đi."
(*):1. Lê Ngọa Triều (1005-1009): Giết anh cướp ngôi, hoang dâm vô độ, thường hay bầy ra những trò dã man để mua vui. Ví như để mía lên đầu nhà sư rồi róc vỏ, thỉnh thoảng bổ vào đầu sư mà cười. Lý Phàm vừa nghe Băng Hàn Phong nhắc tới Đồng Thánh, đồng tử không khỏi hơi co rút lại. Nhưng chợt nghĩ đến những khuất nhục mà mình đã phải chịu đựng, nào còn để ý đến hắn là cái thần tiên mẹ gì, việc Lý Phàm ta muốn làm trước giờ chưa từng thay đổi. Theo sau cũng không nhiều lờ hai ngón tay mạnh mẽ hướng đôi mắt Băng Hàn Phong mà trảo tới.
"Không thể... á!"
Băng Hàn Phong kêu thảm một tiếng, theo sau đôi con ngươi bị Lý Phàm mạnh mẽ đào ra, chảy xuôi hai dòng máu tươi diễm lệ. Hắn gương mặt bị máu nhuộm đỏ trông như lệ quỷ, há miệng gào lên thê lương:
"Tiểu súc sinh, ngươi là ác ma, là ác ma. Ngươi tương lai sẽ không được chết tử tế, nhất định sẽ bị vạn mã phân thây, ngàn đao róc thịt. Ta Băng Hàn Phong hôm nay dù chết cũng phải hóa thành lệ quỷ, nguyền rủa mười tám đời tổ tiên của ngươi."
Những lời lẽ Băng Hàn Phong gào lên vô cùng ác độc, có thể hù chết tươi một người bình thường nhưng Lý Phàm nghe xong khóe miệng vẫn là nở một nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên nói:
"Băng lão quỷ, nếu ngươi còn nói thêm một câu, hôm nay không chỉ một mạng ngươi mà là toàn bộ mạng người của Băng gia cũng sẽ bồi táng cùng đó. Ngươi có gan nói thêm một câu cho ta nghe."
"Ngươi..."
Băng Hàn Phong vừa nghe vậy sắc mặt trắng bệch, một ngụm máu tươi theo đó phun ra. Nhưng hắn cũng là triệt đẻ sợ hãi rồi, không dám nói thêm một câu nào nữa. Hắn sợ, sợ Lý Phàm đủ ngoan tâm, ra tay hoàn toàn diệt tuyệt Băng gia.
"Băng lão quỷ, hôm nay ngươi nhất định phải chết, điều này là không thể thay đổi. Nhưng Lý Phàm ta là người ân oán phân minh, có oán báo oán có ân báo ân. Băng gia ngươi nuôi dưỡng ta mười mấy năm, tuy có mục đích nhưng sự thật là không thể thay đổi. Vì vậy hôm nay ngoài lão thất phu ngươi ra, ta sẽ không giết thêm một ai ở Băng gia."
Lý Phàm một tay rút trường mâu ở ngực Băng Hàn Phong ra, theo sau nhìn hắn nhàn nhạt nói.
"Thật sự?"
Trường mâu bị rút ra khiến máu tươi thoáng chốc đã nhiễm đỏ ngực, nhưng Băng Hàn Phong không thèm để ý, hắn gắt gao hỏi lại. Hôm nay hắn đã triệt để thất bại rồi. Tuy Băng gia còn có một vị bạch bào lão giả là tông sư cảnh nhưng hắn biết dù có mười tên như vậy xông lên cũng không đủ để Lý Phàm giết, giờ nghe Lý Phàm lại có ý buông tha cho Băng Gia một đường khiến hắn không khỏi vừa vui mừng vừa khiếp sợ hỏi lại.
"Tất nhiên. Nhưng, có một điều kiện."
Lý Phàm thờ ơ đáp, theo sau đột nhiên lạnh lùng nói.
"Điều kiện gì? Dù là gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi."
Băng Hàn Phong khẩn cấp hỏi. Đừng nói một điều, dù là mười điều để đổi lấy con đường sống cho Băng gia hắn cũng nguyện ý. Nên nhó giờ Băng gia vẫn còn có một Băng Mi, chỉ cần nó ở trong Thiên Ngân học viện phát triển, tương lai Băng gia thế nào lại không có cơ hội trở mình. Hắn Bằng Hàn Phong tuy là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, kiêu hùng một phương nhưng cũng rất là coi trọng gia tộc. Hắn bản thân là tộc trưởng vì vậy luôn nghĩ về một con đường lùi cho gia tộc.
Lý Phàm một tay kéo đầu Băng Hàn Phong lại gần trầm trầm nói:
"Rất đơn giản, ta cần ngươi nói cho ta biết phụ thân ta đã nói với ngươi những gì trước khi bỏ ta ở đây mà bỏ đi biệt tích. Hãy nói hết cho ta, nếu có nửa lời dối trá, hậu quả ngươi hãy tự suy nghĩ."
"Phụ thân ngươi?"
Băng Hàn Phong hơi ngây ra, hắn vốn tưởng Lý Phàm sẽ đòi hỏi những điều rất khó khăn, thật không ngờ hắn lại chỉ hỏi chuyện này. Điều này cũng làm Băng Hàn Phong thờ phào một hơi. Theo sau hơi nhíu mày nhớ lại kí ức trong đầu, hắn mới từ từ lên tiếng:
"Cái này thật ra cũng không có gì. Cha ngươi trước kia từng quen biết ta trong một lần hành tẩu ở Lạc Nhật sâm lâm. Hai chúng ta sau đó cũng là qua lại vài lần, cuối cùng xem như bằng hữu. Mười hai năm trước trong một đêm mưa to, phụ thân ngươi dẫn theo ngươi lúc đó mới năm tuổi đầu đến Băng gia. Hắn đưa ta một cái túi, trong đó không ngờ lại là ba miếng Địa nguyên thạch, nói với ta phải đi làm một việc, không biết bao giờ mới có thể trở về vì vậy số tiền này là nhơ ta chăm sóc ngươi không lớn. Sau đó hắn dứt khoát bỏ đi, ta cũng không biết là hắn đi đâu."
"Lão súc sinh!"
Lý Phàm không nhịn được chửi một câu. Địa nguyên thạch, đó là quý giá thế nào? Chỉ có quý tộc vương triều mới có thể được hưởng dụng a, một Địa nguyên thạch giá trị phải bằng mười vạn viên Hoàn nguyên thạch cũng không đủ. Cái loại thành trì nho nhỏ như Huyền Phong thành này Huyền nguyên thạch đã rất là hiếm rồi, nói chi đến Địa nguyên thạch? Cũng là vì ba viên Địa nguyên thạch này mà Băng gia hắn mới có thể xuất hiện nhiều tông sư cao thủ như vậy, mà bản thân Băng Hàn Phong hắn còn tu luyện đến Tông Sư đỉnh phong Phụ thân hắn đã đem ba viên Địa nguyên thạch giao cho Băng Hàn Phong, thành ý mười phần thật không ngờ lão súc sinh này lấy oán trả ơn, vì tham lam Thanh Minh Linh Nhãn của Lý gia mà hãm hại Lý Phàm hắn, thật không bằng loài heo chó a.
Băng Hàn Phong cũng là hơi xấu hổ. Nhưng hắn đã là người sắp chết còn quản nhiều như vậy làm gì, vì vậy hướng tới Lý Phàm thành khẩn nói:
"Ta hôm nay tự biết mạng đã tận, khó thoát cái chết, nhưng xin ngươi hãy giữ trọn lời hứa mà tha cho Băng gia một con đường sống."
"Yên tâm đi, ta Lý Phàm đã nói là làm, sẽ không giống như lão thất phu ngươi. Ngươi hiện giờ nên chết được rồi."
Lý Phàm lạnh lùng nói, theo sau hắn trường mâu đưa ngang, hướng tới cổ Băng Hàn Phong chém mạnh xuống.
Phụt...!
Máu tươi bắn lên, đầu người rơi xuống.
Băng Hàn Phong một tuyệt thế kiêu hùng, dã tâm bừng bừng Tông Sư đỉnh phong cường giả, hôm nay không ngờ lại ở đây bị một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi một mâu chém bay đầu, chết đi như vậy cũng là làm cho nhiều người trong sân vô cùng khảng khái
Nhưng cảm khái thì cảm khái, không ai dám tiến lên ngăn cản, kể cả tên bạch bào lão giả kia cũng vậy. Chưa nói đến những gì mà Băng Hàn Phong đã làm khiến họ khinh bỉ nhân cách của hắn, chỉ nói đến vũ lực khủng bố có thể chém giết tông sư như giết gà của thiếu niên trước mặt cũng là chúng nhân tại trường trong lòng sợ hãi thật sâu.
Lý Phàm một mâu chém đầu Băng Hàn Phong, theo sau tiện tay lấy một tấm khăn trải bàn gói đầu hắn lại, xách ra sau lưng. Hắn dưới chân bước ra giữa sân, trên tay vớ lấy một bình rượu lớn, đoạn ngửa đầu uống cạn.
"Thống khoái thống khoái. Khoái ý ân cừu, càn không thiện ác. Ta Lý Phàm hôm nay cắt đầu uống rượu, trả một phần cừu hận thiết nghĩ thật lả thống khoái làm sao, ha ha ha..."
Lý Phàm ngửa mặt cười dài một hồi. Rượu theo khóe miệng chảy xuống, thấm ướt người hắn, dung nhập với những vết máu tươi loang lổ trên người. Rượu và máu, ân và cừu, từ người Lý Phàm một thứ khí chất hiệp khách cổ đại, vô pháp vô thiên tỏa ra làm chúng nhân trong trường không khỏi hoảng sợ lùi lại. Hắn lúc này, phía sau xách bọc đầu người, phía trước ngửa đầu uống rượu giống như một pho tượng vĩ đại chiến thần hành tẩu nhân gian, bá đạo, hung tàn mà lại vô cùng mê hoặc lòng người.
Lý Phàm một hơi uống hết vò rượu, theo sau quay qua bạch bào lão giả vẫn còn đứng đó cười lớn:
"Ta hôm nay làm tròn lới hứa với Băng Hàn Phong, sẽ không lấy cái mạng chó của ngươi. Nhưng hãy chuyển một lời của ta đến Băng Mi, mắt của ta vẫn là mắt của ta, mà mắt của nàng cũng sẽ là của ta, vì vậy ngửa cổ mà chờ chết đi, ha ha ha."
Hắn vừa dứt lời, dưới chân hướng cổng chính thản nhiên bước ra, không ai ở đây dám ngăn lại.
Chỉ thấy một bóng ảnh thiếu niên mang theo bọc đầu người, dưới ánh chiều tà đỏ máu dần dần biến mất phía cuối chân trời. Thứ lưu lại, chỉ là hai cái xác người và một tiếng cười cuồng dã vẫn còn vang vọng trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.