Chương 4: Điên cuồng ma luyện
Thiên Thu Vô Ngân
23/04/2013
Trên tay hắn yêu hạch, từng tia từng tia năng lượng nhàn nhạt đang thẩm thấu qua da tay, chui vào trong cơ thể, theo sau tiến đến hắc động bên trong đan điền.
Hắc động hấp thu năng lượng yêu hạch, lại từ đó phun ra từng tia hắc khí nhàn nhạt, mạnh mẽ chảy xuôi một vòng trong cơ thể Lý Phàm, tiến vào mỗi một tấc da thịt. Một lần này, tương đương với hắn tu luyện ba ngày liền.
Mà trên tay Lý Phàm, viên yêu hạch hiện tại đã mất đi độ sáng bóng, từng chút nứt vỡ ra, theo sau biến thành bột tan biến.
"Đan điền của ta, lại có thể... trực tiếp hấp thu yêu hạch năng lượng?"
Lý Phàm cả người ngây ra tại chỗ, trực tiếp hấp thu yêu hạch năng lượng, đây là cái khái niệm gì.
Nên biết rằng yêu thú yêu hạch, tuy bản chất năng lượng cũng là giống với nhân loại tu luyện hấp thu thiên định linh khí, nhưng thực sự lại bất đồng rất lớn. Yêu hạch của yêu thú, bên trên sẽ thấm đẫm yêu khí, tu luyện giả muốn sử dụng, là phải đem đi luyện chế, tinh lọc yêu khí trong đó, đến khi chỉ còn lại tinh thuần năng lượng mới có thể phục dụng a.
Nếu không cứ liều lĩnh hấp thu, trước sau cũng sẽ bị yêu khí bên trong yêu hạch xâm nhập vào cơ thể, qua thời gian dài sẽ biến thành nửa người nửa yêu nhân yêu quái vật, thần trí mất đi, trở thành một kẻ cuồng sát dã tính, so ra còn không bằng yêu thú.
Nhưng mà bây giờ Lý Phàm lại có thể đem yêu hạch năng lượng trực tiếp hấp thu, không phải trải qua cái gì tinh luyện các loại, cũng không phải bỏ công sức ra luyện chế thành đan dược linh tinh gì gì đó, vậy thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ phải nhanh thêm bao nhiêu?
Người khác cực cực khổ khổ săn giết yêu thú, lại phải bỏ ra công sức tài phú luyện chế thành đan dược, nhưng hắn lại... ăn tươi nuốt sống. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy khủng bố ra sao rồi.
Trong truyền thuyết tại thái cổ thời kì, có một con hung thú gọi là Thao Thiết, mắt to miệng rộng, tham ăn vô cùng. Nó cắn nuốt tinh không, thôn phệ nhật nguyệt, một ngụm nuốt vào cả chư thiên vạn giới. Cái gì tiên nhân, cái gì thần ma các loại, cũng chỉ là thực vật của nó mà thôi. Về sau Thao Thiết ăn sạch tất cả mọi vật không còn gì nữa, do quá tham ăn nên cuối cùng đã hướng đến cả bản thân mà nuốt, cuối cùng diệt vong...
Hắc động đan điền của Lý Phàm hiện tại tuy chưa có được khả năng thôn phệ đáng sợ của Thao Thiết, nhưng cũng đã có vài phần bóng dáng. Chỉ cần sau này tiếp tục săn giết yêu thú hấp thu yêu hạch, không những nguyên khí có thể hồi phục trở lại trong thời gian ngắn, mà dù là lớn mạnh hơn trước cũng không phải là việc khó a.
Nghĩ đến điều này, trên mặt Lý Phàm không khỏi hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Hắn đưa mắt nhìn vào phía sâu trong Lạc Nhật sâm lâm, hai mắt tỏa sáng. Dường như trong lòng hắn, Lạc Nhật sâm lâm này đã không phải là một khu vực yêu thú hoành hoành, hung hiểm sâm lâm mà là một cái bảo tàng sống, là vô hạn đan dược để hắn khôi phục.
Há miệng cười to một tiếng vui sướng, Lý Phàm dưới chân phát lực, cả người đã như một bóng u ảnh, chạy sâu vào trong sâm lâm.
Ba ngày sau tại một góc rừng, một con mãng xà thân dài ba trượng, vòng eo to như thùng nước bình thường bị một thanh cổ phác trường mâu đâm sâu trên mặt đất, máu đen chảy ra, hai mắt trợn trừng. Mà đứng bên cạnh nó là một thiếu niên tóc xõa trên vai, quần áo toàn thân rách nát, trên tay cầm một viên tử hắc yêu hạch mỉm cười hưng phấn...
Năm ngày sau, tại một hồ nước trong rừng, một con bạch hổ hai mắt bốn tai, miệng trào bọt máu, cả người bị một mâu ghim trên nền đất...
Bảy ngày sau, một con cự viên toàn thân lông xanh, đầu lâu bị người bứt ra, máu phun ba thước...
Hai tháng sau!
Trong hang động, Lý Phàm khoanh chân xếp bằng đả tọa, hai mắt đen nhánh hữu thần. Trước mặt hắn lúc này, là một chồng yêu hạch thật lớn đủ mọi sắc màu lẫn lộn, tối thiểu cũng phải có trên hai chục viên.
"Hai tháng khổ cực cũng không uổng phí a. Từng này yêu hạch, cũng đủ để ta tấn cấp Đại Võ Sư rồi."
Lý Phàm nhìn đống yêu hạch trước mắt, lẩm bẩm nói. Trên khóe miệng là một nụ cười vui mừng không thể che dấu. Từ hơn một tháng trước, hắn đã hồi phục trở lại Võ Sư cảnh giới. Mà trong hơn một tháng trở lại này, Lý Phàm điên cuồng săn giết nhất cấp yêu thú đào ra yêu hạch. Tuy có mấy lần nguy hiểm sinh tử, gặp phải một đàn nhị cấp yêu thú nhưng dựa vào công dụng thần kì của Hoàng Hôn Chi Nhân, vẫn là hữu kinh vô hiểm mà đào thoát.
Mà trong nửa tháng này, bản thân hắn cũng tiến bộ thật lớn. Không nói đối với nắm giữ Sám Hối Chi Mâu đã thập phần thuần thục, dù là nguyên khí bản thân cũng đã đạt đến đỉnh phong của Võ Sư Cảnh, đột phá Đại Võ Sư cũng chỉ còn một bước.
"Cũng nên đột phá thôi."
Lý Phàm khẽ nói, theo sau bàn tay đột nhiên đập mạnh xuống đất một chưởng, miệng quát lớn:
"Lên cho ta."
Theo tiếng quát của hắn, chỉ thấy toàn bộ yêu hạch bị kình lực đẩy mạnh lên lơ lững trên không. Lý Phàm nhìn hơn hai chục viên yêu hạch này, trong mắt hắc quang lẫm liệt bắn ra, miệng há rộng, một hơi... hút mạnh.
Hắn một cái hút này, khí lớn vô cùng, trong hang động gió to nổi lên, năng lượng bên trong yêu hạch như không cần mạng mà tuôn ra, giống như một dòng linh thủy lũ lượt chảy vào trong miệng Lý Phàm. Một cái hút này của hắn, đã có được vài phần ý cảnh của Thao Thiết thôn thiên.
Năng lượng linh thủy tiến vào trong mồm Lý Phàm, theo sau mạnh mẽ chui vào bên trong hắc động tại đan điền.
Oanh long long...!
Đan điền hắc động kịch liệt rung động, chợt co lại một chút, tiếp theo hàng đàn hàng lũ hắc khí chợt xối xả tuôn ra hướng đến toàn thân Lý Phàm chảy xuôi một vòng.
Rắc rắc...!
Toàn thân hắn bất chợt vang lên một loạt tiếng nổ lốp bốp, cả cơ thể trở nên cao lớn hơn một chút, mà bên trong đan điền khí hải, hắc khí tinh thuần chợt ngưng tụ lại, như một thiết chùy hướng tới một tầng bình chướng mỏng manh tại khí hải đâm mạnh.
Rắc...!
Một tiếng động như mạt kính vỡ nát vang thanh thúy vang lên, theo sau nguyên khí toàn thân Lý Phàm bất chợt đột nhiên sôi trào, cuối cùng tăng mạnh.
Hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, hai mắt hắc quang phun ra nuốt vào, toàn thân cương khí lốp bốp nổ mạnh.
" Đại Võ Sư, ta rốt cục cũng đã tiến tới một bước này. Băng Mi, Cốc Dư, hai ngươi chuẩn bị ngửa cổ chờ chết đi."
Lý Phàm cười to một tiếng, thống khoái vô cùng. Từ lúc bị phế đan điền đến giờ mới được bao lâu?
Cũng chỉ là gần ba tháng thời gian ngắn ngủi mà thôi. Hắn không những khôi phục mà còn trở nên mạnh hơn trước. Thù này, cũng sắp báo được rồi.
"Nhưng Băng gia gia chủ, còn có Dư gia gia chủ, hai lão bất tử này nghe đồn đã tu luyện tới Tông Sư Cảnh đỉnh phong, ta hiện tại vẫn còn chưa phải đối thủ. Vẫn cần rèn luyện thêm một thời gian nữa a. Chỉ cần ta đột phá tông sư, nhất định sẽ bắt các ngươi trả giá."
Lý Phàm sau khi hưng phấn, nhưng là nghĩ đến tu vi của hai người Dư, Băng gia chủ, khẽ thở dài một hơi.
Tông Sư cảnh giới, hắn giờ vẫn còn không thể đối địch được. Mình muốn báo thù, vẫn cần ma luyện thêm nữa, rèn luyện võ học, trui rèn nguyên khí, chỉ cân bản thân đột phá Tông Sư cảnh, vậy là mọi việc đều có thể giải quyết.
Hắc động hấp thu năng lượng yêu hạch, lại từ đó phun ra từng tia hắc khí nhàn nhạt, mạnh mẽ chảy xuôi một vòng trong cơ thể Lý Phàm, tiến vào mỗi một tấc da thịt. Một lần này, tương đương với hắn tu luyện ba ngày liền.
Mà trên tay Lý Phàm, viên yêu hạch hiện tại đã mất đi độ sáng bóng, từng chút nứt vỡ ra, theo sau biến thành bột tan biến.
"Đan điền của ta, lại có thể... trực tiếp hấp thu yêu hạch năng lượng?"
Lý Phàm cả người ngây ra tại chỗ, trực tiếp hấp thu yêu hạch năng lượng, đây là cái khái niệm gì.
Nên biết rằng yêu thú yêu hạch, tuy bản chất năng lượng cũng là giống với nhân loại tu luyện hấp thu thiên định linh khí, nhưng thực sự lại bất đồng rất lớn. Yêu hạch của yêu thú, bên trên sẽ thấm đẫm yêu khí, tu luyện giả muốn sử dụng, là phải đem đi luyện chế, tinh lọc yêu khí trong đó, đến khi chỉ còn lại tinh thuần năng lượng mới có thể phục dụng a.
Nếu không cứ liều lĩnh hấp thu, trước sau cũng sẽ bị yêu khí bên trong yêu hạch xâm nhập vào cơ thể, qua thời gian dài sẽ biến thành nửa người nửa yêu nhân yêu quái vật, thần trí mất đi, trở thành một kẻ cuồng sát dã tính, so ra còn không bằng yêu thú.
Nhưng mà bây giờ Lý Phàm lại có thể đem yêu hạch năng lượng trực tiếp hấp thu, không phải trải qua cái gì tinh luyện các loại, cũng không phải bỏ công sức ra luyện chế thành đan dược linh tinh gì gì đó, vậy thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ phải nhanh thêm bao nhiêu?
Người khác cực cực khổ khổ săn giết yêu thú, lại phải bỏ ra công sức tài phú luyện chế thành đan dược, nhưng hắn lại... ăn tươi nuốt sống. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy khủng bố ra sao rồi.
Trong truyền thuyết tại thái cổ thời kì, có một con hung thú gọi là Thao Thiết, mắt to miệng rộng, tham ăn vô cùng. Nó cắn nuốt tinh không, thôn phệ nhật nguyệt, một ngụm nuốt vào cả chư thiên vạn giới. Cái gì tiên nhân, cái gì thần ma các loại, cũng chỉ là thực vật của nó mà thôi. Về sau Thao Thiết ăn sạch tất cả mọi vật không còn gì nữa, do quá tham ăn nên cuối cùng đã hướng đến cả bản thân mà nuốt, cuối cùng diệt vong...
Hắc động đan điền của Lý Phàm hiện tại tuy chưa có được khả năng thôn phệ đáng sợ của Thao Thiết, nhưng cũng đã có vài phần bóng dáng. Chỉ cần sau này tiếp tục săn giết yêu thú hấp thu yêu hạch, không những nguyên khí có thể hồi phục trở lại trong thời gian ngắn, mà dù là lớn mạnh hơn trước cũng không phải là việc khó a.
Nghĩ đến điều này, trên mặt Lý Phàm không khỏi hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Hắn đưa mắt nhìn vào phía sâu trong Lạc Nhật sâm lâm, hai mắt tỏa sáng. Dường như trong lòng hắn, Lạc Nhật sâm lâm này đã không phải là một khu vực yêu thú hoành hoành, hung hiểm sâm lâm mà là một cái bảo tàng sống, là vô hạn đan dược để hắn khôi phục.
Há miệng cười to một tiếng vui sướng, Lý Phàm dưới chân phát lực, cả người đã như một bóng u ảnh, chạy sâu vào trong sâm lâm.
Ba ngày sau tại một góc rừng, một con mãng xà thân dài ba trượng, vòng eo to như thùng nước bình thường bị một thanh cổ phác trường mâu đâm sâu trên mặt đất, máu đen chảy ra, hai mắt trợn trừng. Mà đứng bên cạnh nó là một thiếu niên tóc xõa trên vai, quần áo toàn thân rách nát, trên tay cầm một viên tử hắc yêu hạch mỉm cười hưng phấn...
Năm ngày sau, tại một hồ nước trong rừng, một con bạch hổ hai mắt bốn tai, miệng trào bọt máu, cả người bị một mâu ghim trên nền đất...
Bảy ngày sau, một con cự viên toàn thân lông xanh, đầu lâu bị người bứt ra, máu phun ba thước...
Hai tháng sau!
Trong hang động, Lý Phàm khoanh chân xếp bằng đả tọa, hai mắt đen nhánh hữu thần. Trước mặt hắn lúc này, là một chồng yêu hạch thật lớn đủ mọi sắc màu lẫn lộn, tối thiểu cũng phải có trên hai chục viên.
"Hai tháng khổ cực cũng không uổng phí a. Từng này yêu hạch, cũng đủ để ta tấn cấp Đại Võ Sư rồi."
Lý Phàm nhìn đống yêu hạch trước mắt, lẩm bẩm nói. Trên khóe miệng là một nụ cười vui mừng không thể che dấu. Từ hơn một tháng trước, hắn đã hồi phục trở lại Võ Sư cảnh giới. Mà trong hơn một tháng trở lại này, Lý Phàm điên cuồng săn giết nhất cấp yêu thú đào ra yêu hạch. Tuy có mấy lần nguy hiểm sinh tử, gặp phải một đàn nhị cấp yêu thú nhưng dựa vào công dụng thần kì của Hoàng Hôn Chi Nhân, vẫn là hữu kinh vô hiểm mà đào thoát.
Mà trong nửa tháng này, bản thân hắn cũng tiến bộ thật lớn. Không nói đối với nắm giữ Sám Hối Chi Mâu đã thập phần thuần thục, dù là nguyên khí bản thân cũng đã đạt đến đỉnh phong của Võ Sư Cảnh, đột phá Đại Võ Sư cũng chỉ còn một bước.
"Cũng nên đột phá thôi."
Lý Phàm khẽ nói, theo sau bàn tay đột nhiên đập mạnh xuống đất một chưởng, miệng quát lớn:
"Lên cho ta."
Theo tiếng quát của hắn, chỉ thấy toàn bộ yêu hạch bị kình lực đẩy mạnh lên lơ lững trên không. Lý Phàm nhìn hơn hai chục viên yêu hạch này, trong mắt hắc quang lẫm liệt bắn ra, miệng há rộng, một hơi... hút mạnh.
Hắn một cái hút này, khí lớn vô cùng, trong hang động gió to nổi lên, năng lượng bên trong yêu hạch như không cần mạng mà tuôn ra, giống như một dòng linh thủy lũ lượt chảy vào trong miệng Lý Phàm. Một cái hút này của hắn, đã có được vài phần ý cảnh của Thao Thiết thôn thiên.
Năng lượng linh thủy tiến vào trong mồm Lý Phàm, theo sau mạnh mẽ chui vào bên trong hắc động tại đan điền.
Oanh long long...!
Đan điền hắc động kịch liệt rung động, chợt co lại một chút, tiếp theo hàng đàn hàng lũ hắc khí chợt xối xả tuôn ra hướng đến toàn thân Lý Phàm chảy xuôi một vòng.
Rắc rắc...!
Toàn thân hắn bất chợt vang lên một loạt tiếng nổ lốp bốp, cả cơ thể trở nên cao lớn hơn một chút, mà bên trong đan điền khí hải, hắc khí tinh thuần chợt ngưng tụ lại, như một thiết chùy hướng tới một tầng bình chướng mỏng manh tại khí hải đâm mạnh.
Rắc...!
Một tiếng động như mạt kính vỡ nát vang thanh thúy vang lên, theo sau nguyên khí toàn thân Lý Phàm bất chợt đột nhiên sôi trào, cuối cùng tăng mạnh.
Hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, hai mắt hắc quang phun ra nuốt vào, toàn thân cương khí lốp bốp nổ mạnh.
" Đại Võ Sư, ta rốt cục cũng đã tiến tới một bước này. Băng Mi, Cốc Dư, hai ngươi chuẩn bị ngửa cổ chờ chết đi."
Lý Phàm cười to một tiếng, thống khoái vô cùng. Từ lúc bị phế đan điền đến giờ mới được bao lâu?
Cũng chỉ là gần ba tháng thời gian ngắn ngủi mà thôi. Hắn không những khôi phục mà còn trở nên mạnh hơn trước. Thù này, cũng sắp báo được rồi.
"Nhưng Băng gia gia chủ, còn có Dư gia gia chủ, hai lão bất tử này nghe đồn đã tu luyện tới Tông Sư Cảnh đỉnh phong, ta hiện tại vẫn còn chưa phải đối thủ. Vẫn cần rèn luyện thêm một thời gian nữa a. Chỉ cần ta đột phá tông sư, nhất định sẽ bắt các ngươi trả giá."
Lý Phàm sau khi hưng phấn, nhưng là nghĩ đến tu vi của hai người Dư, Băng gia chủ, khẽ thở dài một hơi.
Tông Sư cảnh giới, hắn giờ vẫn còn không thể đối địch được. Mình muốn báo thù, vẫn cần ma luyện thêm nữa, rèn luyện võ học, trui rèn nguyên khí, chỉ cân bản thân đột phá Tông Sư cảnh, vậy là mọi việc đều có thể giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.