Chương 18: Thiết Trụ
Thiên Thu Vô Ngân
23/04/2013
Lý Phàm mang theo Tiểu Bạch trên vai, lặng yên đến gần nơi có tiếng tranh đấu.
Trong một vạt rừng thưa, cây cối nghiêng ngả, kình khí tung hoành, hai nhóm nhân mã đang liều mạng chém giết. Trong đó một bên dẫn đầu chính là trung niên nhân mặt lạnh của Tử Ưng Môn, hắn lúc này toàn thân nguyên khí sôi trào, từ đan điền tiếng tim đập tình thịch trầm ổn vang lên, trên tay nguyên lực ngưng kết thành một đôi ưng trảo màu tím, thập phần sắc bén, mỗi khi huy động lại xuyên phá không gian, đánh ra một bộ trảo pháp thập phần ưng mãnh. Rõ ràng đã là cảnh giới Tông Sư hàng thật giá thật.
Mà phía sau trung niên mặt lạnh này là hơn mươi kẻ mặc tử y, cũng đều đồng dạng sử dụng trảo pháp, trảo phong linh hoạt sắc bén, toái kim liệt thạch, tất cả đều có tu vi võ sư đỉnh phong.
Mà đang giao thủ với trung niên mặt lạnh chính là vị thiếu chủ Đinh Trác của Đinh Hoàng Phái. Kẻ này đồng dạng cũng là Tông Sư cảnh giới, lúc này toàn thân kim quang chiếu rọi, hai quyền uy vũ trầm ổn đánh ra, chính là tuyệt học thành danh của Đinh Hoàng Phái Thiên Hạ Vương Quyền. Nhưng mà hắn dường như mới chỉ sơ nhập Tông Sư, so với vị trung niên mặt lạnh của Tử Ưng Môn thì kém hơn một chút, trong lúc giao đấu dần dần đã bị ép xuống hạ phong. Mà phía sau Đinh Trác cũng đồng dạng có hơn chục hoàng y đại hán, đang điên cuồng cùng với người bên Tử Ưng Môn chém giết.
Lý Phàm nấp sau một thân cây, thu hết tất cả tình cảnh này vào trong mắt. Nhưng mà hắn cũng không quá để ý đến đám người này mà ngưng thần nhìn một khoảng rừng cách đó hơn trăm mét.
Phanh phanh...!
Khoảng rừng này cuồng phong gào thét, cây cối gãy đổ, từ bên trong vang lên những tiếng da thịt chạm nhau chát chúa, hai người đang giao chiến không ngoại lệ đều là Tông Sư cao thủ, hơn nữa còn là cường giả trong Tông Sư cảnh.
Bên trong khoảng rừng, một cự hán đầu trọc thân cao đến sáu thước, thân trên để trần để lộ ra cơ thể màu cổ đồng săn chắc, cơ bắp toàn thân gồ lên lực lưỡng, ẩn chứa một sức mạnh vô cùng khủng bố. Chỉ có điều hắn lúc này cả người trên dưới dày đặc vết thương, máu tươi như không cần mạng mà ồ ạt chảy ra, thấm ướt cả một khoảnh đấy dưới chân đại hán. Đại hán đối với điều này dường như không để ý tới, hai mắt gắt gao nhìn về phía trước.
Trước mặt đại hán, một lão nhân mặc tử y, sắc mặt lạnh lùng, hai tay móng tay dài đến nửa thước, ánh lên hàn quang sắc bén, mà trên móng tay mơ hồ còn thấy được một chút máu thịt đỏ lòm lưu lại.
Lão nhân nhìn đại hán, âm trầm nói:
"Tiểu tử, ngươi không phải là đối thủ của lão phu. Không muốn chết thì cút ra."
Đại hán đối diện với lời nói của lão nhân vẫn là không hề quan tâm, sau khi hét lớn một tiếng dưới chân bước ra một bước, quyền đầu mang theo đạm hoàng nhan sắc hướng tới lão nhân đánh tới.
Một quyền này của đại hán thế tới vô cùng trầm trọng, như đại địa cuộn trào, thiên sơn áp bức, uy lực đủ có thể đánh nát cả một tảng đá lớn.
"Muốn chết! Đã vậy lão phu sẽ thành toàn cho ngươi."
Lão nhân tử y thấy đại hán này không ngờ vẫn còn dám hướng mình đánh tới, tức giận cười lên một tiếng, theo sau thân ảnh như đại ưng vỗ cánh, nhanh chóng né qua tránh thoát một quyền của đại hán. Theo sau năm ngón tay lão nhân co lại thành trảo, móng tay ánh lên hàn quang lạnh lẽo hướng tới bụng đại hán một trảo cào qua.
Phập...!
Máu tươi bắn ra, kèm theo đó là một thân ảnh như lưu tinh bay ngược ra sau, sau khi đụng ngà hàng loạt cây cối mới miễn cưỡng đứng lại, tạo nên trên nền đất một rãnh sâu thật dài.
Đại hán cả người khẽ run lên, phái dưới phần bụng hắn một miếng thịt cứ thế không cánh mà bay bị lão nhân kia trảo đứt, máu tươi lại càng tuôn ra kịch liệt hơn trước. Nhưng mà hắn vẫn cố gắng chịu đựng, ánh mắt vẫn quật cường như cũ mà nhìn thẳng lão nhân kia.
"Có cốt khí! Chẳng qua những kẻ như ngươi thường là yểu mệnh. Mà ngươi, hôm nay cũng không ngoại lệ."
Lão nhân tiện tay đem một mảnh thịt nát từ tay ném xuống, theo sau hướng tới đại hán âm trầm nói. Đối với cái tên dây dưa này, hắn đã động nộ thật rồi.
Oanh...!
Nhưng chưa đợi lão nhân tiếp tục động thủ, bên kia vạt rừng nơi nhóm người trung niên mặt lạnh và thiếu chủ Đinh Hoàng Phái tranh đấu, một tiếng nổ lớn vang lên, từng đạo hoàng kim hỏa diễm trải rộng không trung, tất cả biến thành một mảnh hỗn loạn. Mà theo sau chỉ thấy thiếu chủ Đinh Trác dẫn theo hai tên hoàng y nam tử chật vật từ một góc bỏ chạy, mà đám người trung niên mặt lạnh vì bị hoàng kim hỏa diễm bao phủ, nhất thời không thể thoát thân truy đuổi.
"Đáng chết, tên này không ngờ lại có Kim Ô Vương Hỏa."
Lão nhân tử y thấy cảnh này trong lòng mắng to một tiếng, chẳng qua hắn cũng không chần chờ, dưới chân dụng lực lao đi, hướng tới đám người Đinh Trác vừa đuổi vừa quát lạnh:
"Tên tiểu bối Đinh gia kia, khôn hồn thì để nội đan Thanh Lân Bích Tuyến Xà lại cho lão phu, bằng không hôm nay ngươi đừng mong toàn mạng rời khỏi đây."
Mà Đinh Trác đang bỏ chạy phái trước nghe vậy cũng là sắc mặt tái nhợt, nhưng mà bảo vật tới tay, hắn sao có thể cam lòng buông tha chứ.
Đinh Trác trong mắt tia máu nổi lên, hướng tới phía sau gầm lên giận dữ:
"Tử Ưng Môn lũ súc sinh, bảo vật vào tay bản thiếu gia sao có thể cho các ngươi muốn lấy là lấy được."
Theo sau hắn hướng tới đại hán toàn thân đầy máu đang đuổi theo lão giả quát lạnh:
"Thiết Trụ, mau giúp ta ngăn cản lão giả đó lại. Gia quyến nhà ngươi bản thiếu gia sẽ lo, mau ngăn hắn lại cho ta."
Trong lòng hắn biết lão già này là Tông Sư đỉnh phong cao thủ, nửa bước Tiên Thiên, tên Thiết Trụ này ở lại dây dưa với lão già tất nhiên sẽ khó thoát khỏi cái chết. Chẳng qua giờ hắn cũng không nghĩ được nhiều như vậy nữa, mất một tên thuộc hạ đắc lực còn hơn mất đi cái mạng nhỏ a.
Mà đại hán Thiết Trụ nghe thấy lời này, cơ thể chỉ hơi khẽ run lên, theo sau vẻ mặt vẫn là không hề thay đổi, hét lớn một tiếng cả người nguyên khí kịch liệt sôi trào. Trong thoáng chốc hai mắt hắn biến thành đỏ quạch, khí tức so với lúc trước còn mạnh hơn ba phần hướng tới lão giả tử y điên cuồng lao tới, cũng không sử ra bất kì chiêu thức quyền pháp nào mà đơn giản hai tay vươn ra, túm chặt lấy hắn.
"Ngươi điên rồi, lại dám tự hủy nguyên thai đổi lấy lực lượng nhất thời kìm chế lão phu, ngươi muốn chết sao? Tên Đinh Trác kia đã bỏ ngươi mà chạy, loại chủ tử như vậy đáng để ngươi làm như vậy sao?"
Tử y lão già trong lúc không đề phòng thoáng cái đã bị Thiết Trụ bắt được, hắn trong lòng vừa kinh vừa sợ giận dữ gầm lên.
Nhưng mà Thiết Trụ đối với lời nói của lão giả cũng không phản ứng gì, cả người vận lực, đối với lão già càng gắt gao giữ chặt lại.
Lão già bị Thiết Trụ kháo chặt, mắt thấy tên thiếu môn chủ Đinh Hoàng Phái sắp sửa chạy thoát, trong lòng càng là sát ý ngập trời nổi lên, hướng tới tên ngu ngốc đang giữ lấy mình một chưởng nặng nề đánh tới, thét dài một tiếng:
"Tên súc sinh ngu ngốc, ngươi đã như vậy thì đừng trách lão phu hạ thủ độc ác, chết đi cho ta.'
Phanh...!
Hộc!
Một chưởng này chứa hết mười thành nguyên khí toàn thân lão già tử y, hung hăng đánh thẳng vào ngực Thiết Trụ làm hắn kêu lên một tiếng đau đớn, một ngụm máu tươi từ miệng hộc ra, nhưng mà hai mắt vẫn là một mảnh điên cuồng, liều mang giữ chặt lão già, khàn khàn nói:
"Ta là cận vệ của hắn. Bảo vệ hắn là chức trách của ta, dù hôm nay có mất mạng cũng đã là làm tròn lời hứa, có gì mà phải hối tiếc."
"Được, vậy xem đầu ngươi cứng hay quyền của lão phu cứng."
Lão già tử y thấy Đinh Trác rốt cuộc trốn thoát, giận quá hóa cười hữu thủ nắm lại thành quyền, hướng tới đỉnh đầu Thiết Trụ một quyền hung hăng đánh tới. Nếu dính một quyền này, đừng nói là đầu người, mà có là đầu lâu một con tứ cấp linh thú thì cũng phải nát bấy đương trường.
"Dừng tay."
Mắt thấy một quyền sắp sửa đánh tới đỉnh đầu Thiết Trụ, bất chợt một tiếng quát lạnh vang lên, theo sau một bàn tay nhẹ nhàng vươn ra chặn lại quyền đầu.
Oanh...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, dư kình phát ra làm Thiết Trụ rốt cuộc cũng không thể kiên trì quấn lấy lão già được nữa, cả người như diều đứt dây bay ngược ra ngoài. Nhưng mà trong lúc hắn bay đi, một cái bàn tay đã vươn ra chạm vào lưng hắn, theo sau giữ cho cả người hắn trầm ổn hạ xuống.
Thiết Trụ trong lòng một mảnh ngạc nhiên, theo sau quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy sau lưng hắn một thiếu niên tóc xõa trên vai, gương mặt thanh tú, hai mắt như hai hố sâu đen tuyền thâm thúy, mặc một bộ hắc y đang đứng đó nhìn hắn mỉm cười. Mà trên vai thiếu niên, một con tiểu lang ba mắt toàn thân tuyết bạch cũng đang trừng mắt nhìn hắn.
"Các hạ...!"
"Đừng nói gì cả, ngươi bị nội thương không nhẹ." Thiếu niên vỗ nhẹ vào lưng Thiết Trụ, theo sau nhàn nhạt cười nói:
"Ta chỉ là không muốn thấy một kẻ hảo hán như ngươi chết đi như vậy mà thôi."
Mà lúc này đối diện hai người tử y lão giả cũng đã định thân lại, theo sau âm trầm nhìn Lý Phàm khàn khàn nói.
"Tiểu tử ở đâu ra dám tham dự vào chuyện của Tử Ưng Môn ta, ngươi ngại sống chưa đủ lâu ư?"
"Ta cũng không muốn tham dự cái gì, chẳng qua hán tử này là một kẻ trung nghĩa như vậy, ta không đành lòng nhìn hắn chết đi vậy thôi."
Lý Phàm nhìn tử y lão giả bình tĩnh nói.
"Vậy sao? Ngươi muốn cứu hắn cũng được thôi, lấy cái mạng nhỏ của mình ra mà bù vào."
Tử y lão giả nghe vậy hung ác nói. Hắn vốn đã là một bụng lửa giận, cho dù thiếu niên trước mặt này có chút cổ quái thì giờ hắn cũng chẳng quan tâm, một tên tiểu bối mà thôi, cho dù mạnh thì có thể mạnh được bao nhiêu?
Mà tử y lão giả vừa dứt lời, dưới chân bước ra ba bước đến trước mặt hai người Lý Phàm, hữu thủ mang theo móng tay sắc bén như liêm đao hướng Lý Phàm một trảo đánh tới.
Trảo phong đánh ra vang lên từng tiếng ưng kêu bén nhọn, còn có thêm một tiếng anh nhi loáng thoáng gào khóc, tinh phong huyết vũ, hung ác vô cùng hướng mặt Lý Phàm mà cào, muốn đem cả mặt hắn da thịt cấu xé ra.
"Hừ!"
Mà Lý Phàm đối với trảo này trong miệng vang lên một tiếng hừ lạnh. Dưới chân đồng dạng bước ra đối kháng lão già, một quyền trực diện đánh ra. Quyền phong đánh ra, mang theo chúng thần gào thét chi âm, ngoài ra còn có hư ảnh trường mâu nhàn nhạt quấn quánh, hướng tới một trảo của tử y lão giả đánh thẳng tới.
Rầm...!
Một tiếng nổ lớn vang vọng, hai người giao tiếp một chiêu khiến cho không gian khẽ vặn vẹo, hình thành một vòng sóng khí lấy hai người làm trung tâm khuếch tán mà ra, sóng khí đi đến đâu tất cả cây cỏ xung quanh đều là đồng loạt nát bấy, tan thành bụi phấn.
Hai người một quyền đối kháng, tử y lão già dưới chân cấp tốc lui lại ba bước, mà Lý Phàm vẫn là an an ổn ổn đứng yên tại chỗ, vững như bàn thạch.
"Làm sao có thể?"
Tử y lão giả nhìn hữu thủ vẫn còn mơ hồ truyền tới từng hồi đau nhức, thất thanh nói. Hắn là một tông sư đỉnh phong cao thủ, mà tên tiểu tử trước mắt này nhìn qua mới chỉ là đạp nhập vào tông sư cảnh chưa lâu, vậy mà hai người trực diện đối kháng một quyền, người thối lui lại là hắn.
Chỉ có điều hắn nếu biết thân thể Lý Phàm hiện giờ trình độ cứng rắn ngang với cấp bốn đỉnh phong yêu thú thì cũng sẽ không ngạc nhiên như vậy nữa.
Mấy ngày nay Lý Phàm ở Tử Nhật thành phục dụng qua một số linh dược bổ phẩm cường hóa nguyên thai, hơn nữa còn càng thêm sau một bước củng cố Tông Sư cảnh, so với khi giao đấu với Băng Hàn Phong đã là mạnh hơn gấp đôi.
"Tiền bối, ta với ngài không có ân oán gì, chỉ muốn dẫn người này đi, tin rằng Tử Ưng môn sẽ không làm khó chứ?"
Lý Phàm nhìn lão giả tử y nhàn nhạt nói. Với thực lực của hắn hiện giờ hoàn toàn có thể chém giết lão già này, chẳng qua hắn muốn thanh bình tu luyện, cũng không nguyện ý tự dưng gây thù chuốc oán với Tử Ưng môn.
"Hừ! Người này là một kẻ ngu ngốc mà thôi, giết hay không giết cũng chẳng có gì quan trọng với chúng ta. Nếu các hạ đã muốn cứu hắn một mạng vậy thì ta sẽ nể mặt ngươi mà tha cho hắn."
Tử y lão già tròng mắt khẽ đảo, theo sau âm trầm nói. Thiếu niên trước mắt này hắn không nắm chắc ứng phó được, mà mấy người trung niên mặt lạnh bên mình vẫn còn bị kim diễm vây khốn ở bên kia, đi cứu người trước mới là chuyện nên làm hơn cả.
"Vậy xin đa tạ tiền bối rồi!"
Lý Phàm nhìn lão già ôm quyền cười khẽ. Theo sau hắn một tay dìu Thiết Trụ cả người đầy máu đứng một bên, dưới chân khẽ động hướng khoảng rừng bên cạnh lướt tới, không lâu sau đã khuất dạng.
Tử y lão già đứng tại chỗ nhìn hai người dần dần mất hút, sắc mặt tương đối khó coi. Nhưng mà cuối cùng hắn cũng đành phải thở dài một tiếng buông tha. Thiếu niên kia lai lịch thần bí, bản thân lại chưa chắc đã thắng được hắn, vì vậy ngoài để mặc hai người bỏ đi cũng chẳng còn cách nào.
Quan trọng nhất là một quyền khi nãy hai người va chạm, theo quyền đầu của đối phương, tử y lão già cảm nhân được một loại uy áp vô cùng khủng bố, như chúng thần trên cao, chúng ma phía dưới, khiến trong lòng hắn vô cùng khiếp sơ.
"Người này khi trở về sẽ nhắc nhở môn chủ điều tra!"
Tử y lão già lẩm bẩm một câu, theo sau hướng tới phương hướng bọn người trung niên mặt lạnh vẫn còn đang bị vây khốn lao tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.