Chương 342: Dự cảm
Khoái Xan Điếm
03/04/2013
Tưởng tượng tới yêu thú khủng bố siêu cấp Thiết Mộc. Trương Hằng cũng vẫn còn sợ hãi. Nếu không phải Vũ Vô Cực tới đúng lúc thì không biết mình sẽ lưu lạc tới trình độ nào nữa!? Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh hậu Kỳ Tương Sơn trưởng lão cũng không hề có sức phản kháng trong tay đối phương.
- Thực lực của yêu thú này có lẽ đã chạm tới trình độ Hóa Thần Kỳ rồi. đích xác chúng ta hiện tại không thể chống lại!
Trương Hằng âm thầm thở dài!
- Đại ca không cần lo lắng! Yêu thú này tuy rằng lợi hại nhưng cũng không dám dễ dàng diệt sát tu sĩ nhân loại. Trong Tu Chân Giới Tam Tinh Vực. cả tu sĩ nhân loại và yêu tu đều có ước thúc. Việc Phi Linh Đảo bị yêu thú tập kích, tu sĩ nhân loại quyết không bỏ qua cho chúng. Hơn nữa tiềm lực của chúng ta vô hạn. qua thêm vài năm cũng không cần phải sợ những yêu thú Biến Hóa Kỳ kia...
Triệu Thụy bình thản nói.
Trương Hằng hơi gật đầu:
- Nói không sai! Nhưng Nhị đệ ngươi cũng phải cận thận chút mới được! Nói không chừng con Thanh Vũ Điểu kia lại dẫn dắt lũ yêu thú giết tới Cực Diễm Môn ngươi đó! Theo quan sát của ta ở Vô Ưu Lâm, phát hiện ra Thanh Vũ Điểu có quan hệ tương đối thân thiết với Thiết Mộc đó!
sắc mặt Triệu Thụy hơi đổi. trước mắt như hiện ra tình cảnh rất đông yêu thí giết tới Cực Diễm Môn Nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ đạm mạc:
- Cảm ơn đại ca đã nhắc nhỡ! Đệ sẽ cận thận.
Hai người lại hàn Huyền thêm một lúc rồi Trương Hằng mới đề nghị:
- Nhị đệ. thời gian còn sớm. không bằng ngươi giờ đi tiếp kiến hai nữ nhân kia đi!
Triệu Thụy có chút do dự nói:
- Vốn cũng không định đi vì không muốn gặp Hoa Ngữ Môn chủ.
- Có chuyện gì vậy!?
Trương Hằng kinh ngạc hỏi.
- Đại ca hẳn còn nhớ ra cuộc sống một thời gian khi đệ chạy tới Thanh Hồ Sơn, bị một gã tu sĩ Kết Đan hậu Kỳ đánh cho trọng thương, nhờ một nữ đệ tử Hoa Ngữ Môn trị liệu và chăm sóc mới có thể còn mạng, Qua vài năm, đệ luôn mang lòng biết ơn để báo đáp nàng ta. như đưa tặng pháp bảo và tinh thạch, nhưng nàng ta một mực không chịu nhận! Sau khi đệ trở thành Cực Diễm Môn chủ, nàng tự nguyện trở thành thị thiếp của đệ. đệ cuối cùng cũng phải đáp ứng...
- Thị thiếp?
Trương Hằng hơi sửng sốt. không ngờ Triệu Thụy còn làm ra chuyện như vậy!?
sắc mặt Triệu Thụy hơi đỏ lên, cũng nói thêm:
- Chỉ là trên danh nghĩa thôi...
Triệu Thụy cười ha hả, lại nói:
- Nếu Nhị đệ ngươi thích thì để nàng trở thành thê tử của mình cũng có sao đâu?!
Cách biệt mười năm, biến hóa của Triệu Thụy tuy rất lớn nhưng về mặt tình cảm lại vẫn gà mờ như cũ.
- Nhưng đệ vĩnh viễn không quên được Ngưng Tuyết tỷ... Dù nàng đã mất nhưng... Tú Hương từng cứu đệ một mạng, đoạn cuộc sống kia cũng chiếu cố đệ rất cận thận... Đệ biết nàng là một cô gái tốt. cũng có chút cảm tình với nàng ta... Nhưng đệ không cho phép nội tâm đệ làm Như vậy...
Khi Triệu Thụy đề cập tới cô gái Tú Hương thì ánh mắt hơi sáng lên nhưng lập tức ảm đạm lại, lâm vào trầm mặc.
Trương Hằng hơi kinh ngạc, trong lòng cũng đột nhiên nghĩ tới Ninh Tuyết Dung. Nếu một ngày nào đó Ninh Tuyết Dung chết đi, chính mình có thể thừa nhận nữ nhân nào khác sao?! Có thể hay là không thể?! Hoặc là cũng giống như Triệu Thụy, khó có thể lựa chọn?!
Trong khoảnh khắc này, một nét tình cảm hiện lên trong mắt Trương Hằng. Hắn đưa tay siết chặt túi trữ vật màu xanh bên mình, chỉ sợ nó đột nhiên lại biến mất!
Hít một hơi thật sâu. Trương Hằng mới nói một câu. hàm ý sâu xa:
- Hãy biết quý trọng người trước mặt mình...
Không biết là cảm thán hay đang nói với chính mình. Trương Hằng cứ tự nhiên mà thốt ra những lời Như vậy...
- Quy trọng người trước mắt mình...
Triệu Thụy hơi nghi hoặc, trong lòng lại khẽ động, tiện mồm nói:
- Đệ sẽ ghi nhớ lời của Đại ca!
Trương Hằng gật gật đầu, ánh mắt hơi chớp chớp.
Theo sau, Triệu Thụy trầm ngâm một chút rồi nói thêm:
- Đại ca. đệ trước mang huynh rời khỏi đây, đi gặp hai nữ tu kia.
Hô!
Triệu Thụy phất tay áo. dung nhập Hỏa Dong Tinh dưới chân phát ra từng trận hỏa diễm màu xanh, không ngừng phiêu đãng, lại khôi phục lại độ nóng khủng bố lúc trước.
- Đại ca đi theo đệ.
Trên tay Triệu Thụy nổi lên một cỗ quang mang đỏ như lửa, bao bọc lấy Trương Hằng lại. Hai người một trước một sau bay đi, nhanh chóng hỏa vào trong ngọn lửa màu xanh.
Khi bay tới một nơi có vị trí đặc biệt, trong tay Triệu Thụy đánh ra một pháp quyết mông lung không rõ. ánh sáng màu trắng Nhoáng lên một cái, bọc lấy hai người lại.
Ông!
Trong ánh sáng mờ mờ. hai người hiện ra ở một lầu Các tao nhã trong Cực Diễm Môn. Xa xa là non xanh nước biếc, ngoài trời màn đêm đã buông xuống, bầu trời như khảm mấy ngôi sao thưa thớt, không ngừng lấp lánh, thật có vài phần Ý cảnh!
- Nhiếp đạo hữu. ngươi xác định Trương đạo hữu kia sẽ khiến Chí Viêm Ma Tôn gặp chúng ta sao?!
ở một phòng khách của Cực Diễm MÔN Nhiếp Mộng và Hoa Ngữ Môn chủ đang ngồi đối diện nhau. Người vừa lên tiếng chính là Hoa Ngữ Môn chủ, giọng nói cũng có chút nóng ruột.
Vẻ mặt Nhiếp Mộng lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Huynh đệ gặp mặt. đương nhiên còn nhiều chuyện muốn nói. Dù là chờ vài ngày cũng có sao đâu.
Lúc trước khi Trương Hằng ở Kim Kiếm Môn đã đáp ứng với Nhiếp Mộng sẽ giúp nàng gặp Chí Viêm Ma TÔN hỏi tình hình liên quan tới Vũ Vô Cực.
- Ta hoài nghi ma đầu kia đang cố ý tránh né ta. về phần Trương Hằng mà ngươi nói. phẩm hạnh cũng không nhất định có thể tin được...
Hoa Ngữ Môn chủ thấp giọng nói. trên mặt hiện ra vẻ không mấy xác định. Hai người chờ đã lâu mà cũng không thấy Trương Hằng hay Chí Viêm Ma Tôn tới.
Trên bầu trời Cực Diễm Môn, Trương Hằng và Triệu Thụy sóng vai nhau mà đi, nhìn bầu trời vô tận bên trên.
- Nhị đệ. ngươi đã giao chiến nhiều lần với Vũ Vô Cực. có biết chi tiết của hắn không?!
Trương Hằng đột nhiên hỏi.
Hai người tạm thời cũng chưa có ý hạ xuống.
- Vũ Vô Cực ư ? Đệ và hắn cũng có quan hệ không địch không bạn. Mỗi lần giao chiến cũng chỉ vẻn vẹn giới hạn trong luận bàn mà thôi. Thi thoảng hắn cũng tán gẫu vài câu với đệ. Hắn là một người cô độc... về phần chi tiết của hắn. đệ cũng không biết nhiều. Vũ Vô Cực từng nói rằng ở trong mộng, hắn thấy mình là một người đứng trên đỉnh thế giới, nhìn xuống toàn bộ thế giới. Hắn cũng từng thấy mình hóa thân thành rồng, tung hoàng triệu vạn dặm tinh hà. Trong mộng, ấn tượng sâu nhất trong lòng hắn chính là một phiến đại lục vô tận. ở nơi đó, cường giả như mây, có rất nhiều đối thủ...
Ngừng một chút. Triệu Thụy lại nói tiếp:
- Hắn thường xuyên thở dài nói rằng thời gian không lâu nữa dường như phải rời khỏi Tam Tinh Vực. thậm chí Đông Vân đại lục. Điều này khiến đệ thấy rất buồn bực nhưng nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm...
Trong đầu Triệu Thụy không khỏi hiện lên thiếu niên hắc bào mà hắn dường như không thể đánh bại, không tự chủ được nói:
- Trên thực tế, hắn cũng không phải là người xấu, cũng không tính là người cuồng vọng. Xét đến cùng, hắn rất cô độc.
- Cô độc?!
Trương Hằng tự giễu. Đây cũng là lý do sao?! Mỗi người sinh ra đều có điểm vô cùng thích hợp cho mình. Đối với Vũ Vô Cực mà nói. cổ độc mới chính là điều phù hợp với hắn!
Đúng Lúc này, từ Cực Diễm Môn có hai đạo độn quang bay lên. Hai nữ tu với váy áo phiêu động bay lên bầu trời. Đúng là Nhiếp Mộng và Hoa Ngữ Môn chủ.
Trương Hằng và Triệu Thụy liền dừng lại giữa hư không, thôi nói chuyện, đạm mạc nhìn hai nữ nhân này.
Nhiếp Mộng nhìn hai nam nhân đang sóng vai đứng giữ hư không, trong lòng Bỗng nhiên sinh ra đôi chút xúc động. Nàng có một dự cảm khó hiểu rằng hai nam nhân trước mắt này mấy chục năm nữa có lẽ sẽ trở thành chúa tể chân chính của Tam Tinh Vực...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.