Chương 667: Dung hợp, Kình Thiên Ma Thần
Khoái Xan Điếm
03/04/2013
Vù xẹt...
Kiếm ti màu vàng cùng huyết quang mơ hồ, chớp mắt đâm đến hình ảnh lập thể thu nhỏ.
Bóng hình đáng sợ kia thấy cảnh này, cười lạnh một tiếng, vươn tay chỉ vào Phá Không Kiếm.
Thoáng cái, một kiếm khí thế hung mãnh của Trương Hằng không thể động đậy cố định tại chỗ, không thể động đậy.
Lại là thời gian ngưng lại!
Trương Hằng nhướng mày, dù là hắn tìm hiểu Loạn Thời Quyết vạn năm ở tinh không thần bí, nhưng cũng chỉ lĩnh ngộ được một chút bề ngoài.
Vừa rồi sở dĩ có thể đánh vỡ trói buộc thời gian ngưng lại, phần lớn là mượn dụng thần uy bỏ qua pháp tắc của bảo tháp.
Nhưng mà, lần này chỉ có Phá Không Kiếm bị ngưng lại, Trương Hằng cảm giác được lực lượng hình chiếu kia đang trôi đi.
"Hình chiếu Thái thượng Yêu Long Hoàng này nhất định có hạn chế ở hạ giới..."
Trong lòng Trương Hằng vừa động, ra lệnh Phá Không Kiếm liều mạng giãy dụa, còn chính hắn lại bay thẳng đánh vào quyển tranh thần bí kia.
Ầm!
Trương Hằng bằng phương thức dã man nhất đánh ra một quyền, không khí chấn động, ánh vàng sắc bén uốn lượn.
- Ngươi muốn chết!
Bóng dáng đáng sợ kia vươn tay, lăng không chỉ vào Trương Hằng.
Bỗng nhiên, không gian trong phạm vi mười trượng đột nhiên co rụt, áp lực kinh khủng ập thẳng vào Trương Hằng.
Và lúc này, dưới áp lực không gian như thế, bất cứ thần thông pháp thuật gì đều thật bé nhỏ.
Đây là lực pháp tắc không gian.
Thái thượng Yêu Long Hoàng không hổ là cường giả đứng đầu ba mươi sáu giới, đồng thời lĩnh ngộ pháp tắc không gian cùng pháp tắc thời gian.
Khó trách từng là cường giả thượng giới, mỗi người đều thua trong tay hắn? Ai nói hắn trừ phòng ngự ra, không còn có gì giỏi lắm?
Trương Hằng bị thiên uy vũ trụ không gian to lớn đè ép, ngay cả hít thở cũng cực kỳ khó khăn, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Thân thể hắn bị áp lực lõm vào trong.
Hơn nữa, cỗ áp lực này không chỉ nhắm vào thân thể, ngay cả linh hồn cũng bị đè ép.
"Vừa rồi hắn sử dụng pháp tắc thời gian, hiện giờ lại đổi thành pháp tắc không gian, nếu đã thế..."
Trong đầu Trương Hằng lại hiện ra đủ loại ảo diệu bảo tháp thức thứ ba.
Bỗng nhiên, trên người hắn bùng lên ánh vàng, bảo tháp trong hư không ầm ầm nện xuống, bổ ra một đạo ánh sáng vàng hoa lệ.
Thức thứ ba: Đoạn Không Quyết!
Rắc!
Trong vô hình truyền ra một tiếng vang thanh thúy, không gian vẫn không bị phá vỡ.
Nhưng mà, pháp tắc không gian của Thái thượng Yêu Long Hoàng lại bị Trương Hằng một chiêu đánh tan.
- Hả... Sao có thể như thế được?
Bóng ảnh đáng sợ chấn động:
- Hình chiếu của ta dù cho phát huy lực lượng pháp tắc có hạn, nhưng cũng có đẳng cấp cực cao, làm sao mà một tên tu sĩ hạ giới có thể chống lại được?
Vù!
Thân thể Trương Hằng khôi phục bình thường, trán toát mồ hôi hột.
Nếu không phải vì hình chiếu kia bị hạn chế rất lớn, chỉ bằng Đoạn Không Quyết mà hắn mới lĩnh ngộ được chút bề ngoài, còn xa mới đủ đánh tan pháp tắc của đối phương.
- Ha ha, ngươi đã hết chiêu rồi phải không?
Trương Hằng vươn tay hút Phá Không Kiếm vào trong tay, khí thế trên người lại ngưng tụ đến đĩnh cao, chậm rãi bức về phía hình chiếu.
Oong...
Hình chiếu trong quyển tranh thần bí đột nhiên biến mất, thay vào đó là ba mươi sáu lốc xoáy ánh sáng, một cỗ lực lượng đại đạo trong xa xăm phun trào ra.
Trương Hằng bổ tới một kiếm, khiến cho quyển tranh thần bí kia khẽ run lên, nhưng không tổn hại chút nào.
Nhưng một kiếm qua đi, lốc xoáy ánh sáng trong quyển tranh kia lại ảm đạm một chút.
Rõ ràng, Trương Hằng sử dụng Phá Không Kiếm công kích kiếm ý cực mạnh, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với công kích bình thường.
Phốc xẹt!
Trương Hằng đánh xong một kiếm, lại liên tục bổ ra bảy tám kiếm, đã thấy lốc xoáy ánh sáng trong quyển tranh kia ảm đạm từng chút.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh Huyết Thần Trì xa xa truyền đến một trận kinh hô, là tiếng của Vân Dịch cùng Lạc Hà.
"Không tốt!"
Trương Hằng tương thông ý niệm với phân thân, nhìn lại phát hiện Huyền Long Đại Vương đột nhiên mang theo hai đại yêu thú cấp Chân Tiên, cùng với Băng Hỏa Đảo bản tôn Uyên Hồng bức về phía hai người Lạc Hà.
- Đáng giận!
Trương Hằng nổi giận, vội vàng bay về phía kia, nhưng bản tôn của hắn còn có một khoảng cách với bên đó.
- Vân Dịch lui ra!
Lạc Hà đẩy Vân Dịch ra, mở tay giao nhau, hình thành một cái lốc xoáy màu xanh thật lớn.
-Đi!
Lốc xoáy màu xanh đột nhiên mở ra, hình thành một cơn lốc lớn đánh về phía mấy người kia.
- Đom đóm nho nhỏ.
Phục Yêu Tháp trong tay Huyền Long Đại Vương bắn ra một đoàn ánh sáng đỏ, lập tức đánh nát cơn lốc thanh thế to lớn kia.
- Các ngươi cuốn lấy hắn, để ta đi bắt sống đệ tử của Trương Hằng.
Trên mặt Huyền Long Đại Vương hiện lên một tia âm lãnh, ra lệnh cho Uyên Hồng và hai yêu vật Chân Tiên.
Vù!
Hắn nâng Phục Yêu Tháp, bay về phía Vân Dịch.
Mục tiêu của hắn là bắt sống Vân Dịch, cho nên không dám lấy thần thông công kích. Một tên tu sĩ Độ Kiếp Kỳ làm sao thừa nhận được uy lực Phục Yêu Tháp.
- Hèn hạ, ngươi đứng lại!
Một cái phân thân của Trương Hằng ngăn cản Huyền Long Đại Vương, hai phân thân khác giúp Lạc Hà giải trừ nguy cơ.
- Hừ hừ, Trương Hằng, không phải là ngươi lãnh khốc với kẻ địch, che chở người một nhà hay sao? Để ta bắt sống đệ tử của ngươi, xem ngươi làm sao tranh giành trọng bảo với ta.
Trong lòng Huyền Long Đại Vương âm thầm đắc ý, không tới một hai nhịp thở là hắn có thể bắt sống Vân Dịch.
Ầm!
Phân thân Trương Hằng đuổi theo, một quyền phách không đánh tới Huyền Long Đại Vương.
Sau lưng Huyền Long Đại Vương ngưng tụ ánh sáng vàng hình long lân như thực chất, cứng rắn chịu một kích này, thậm chí mượn thế đi tới trước.
Phốc!
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, bỗng nhiên tiếp cận Vân Dịch, cách không hút vào tay.
Thân hình Vân Dịch ngừng lại, không tự chủ lùi vào trong tay hắn.
- Ta không cho ngươi toại nguyện! Sư tôn hẹn gặp lại!
Vân Dịch hét lớn một tiếng, mắt đỏ rực, thực lực tăng lên, nhảy vụt lên lao Thẳng vào Huyết Thần Trì bên cạnh.
Bùm!
Hắn không chút chùn bước nhảy vào Huyết Thần Trì, khí tức biến mất.
Biến cố như thế làm cho Huyền Long Đại Vương giật mình sững sờ.
Hắn không hề đoán được, đệ tử của Trương Hằng có khí khái như thế, thà chết cũng không chịu để mình liên lụy sư tôn.
- Vân Dịch....
Trương Hằng phát ra tiếng rống kinh thiên, gần như điên cuồng, ánh mắt lộ ra nổi giận sát khí ngập trời.
- Vân Dịch...
Lạc Hà giật mình.
Tất cả mọi người nơi này đều ngừng động tác.
- Huyền Long.... Ta muốn bằm thây ngươi vạn đoạn!
Trương Hằng bay đến gần, cơn giận ngập trời!
- Mau ngăn hắn lại!
Huyền Long Đại Vương lòng sinh sợ hãi, ra lệnh Uyên Hồng, hai yêu vật cấp Chân Tiên cản trở Trương Hằng.
- Dung hợp...
Bản tôn Trương Hằng sừng sừng đứng đó, ba đại phân thân lao tới từ ba hướng. Oong!
Trong phút chốc, bốn Trương Hằng hợp thành một thể, một cỗ uy lực chấn nhiếp cổ kim phủ xuống khu vực này.
Ầm!
Mặt đất khẽ run lên, thân thể Trương Hằng mạnh mẽ cao thêm mười trượng, hóa thành Kình Thiên Ma Thần.
- A!
Tất cả mọi người bị khí thế ngập trời chấn nhiếp.
Bốp!
Trương Hằng vung tay, vỗ lên Băng Hỏa Đảo bản tôn của Uyên Hồng.
Rắc!
Hòn đảo to như thế, Uyên Hồng có sở trường phòng ngự cũng vỡ nát thành bụi trong khoảng khắc!
Miễu sát!
- Huyền Long...
Trương Hằng nhìn chằm chàm Huyền Long Đại Vương.
- Nhanh, nhanh lên... Nhanh cản hắn lại!
Huyền Long Đại Vương thất kinh.
Hai đại yêu vật cấp Chân Tiên ngăn cản trước Trương Hằng.
Vù!
Trương Hằng như Kình Thiên Ma Thần há mồm, phun ra một đoàn khí.
- A....
Hai đại yêu vật cấp Chân Tiên như tờ giấy, bị thổi ra mấy ngàn dặm.
Đây là loại uy lực cỡ nào?
Kình Thiên Ma Thần, Thông thiên triệt địa, ngạo thị cổ kim!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.