Chương 444: Kỳ vọng của Mộ Linh Nhi
Khoái Xan Điếm
03/04/2013
Sóng triều và lôi xà nháy mắt đã bao phủ lấy Viên Hồng. Trong sóng gió dữ dội mơ hồ truyền ra những tiếng mắng tức giận mà âm thanh nguyền rủa của Viên Hồng. Nhưng hắn vẻn vẹn Chỉ kiên trì được nửa khắc, liền bị sóng triều màu xanh này thổi bay mấy trăm dặm, thân thể bị sấm gió cường đại phá tan, tứ phân ngũ liệt, bên ngoài bị cháy Đến một mảnh, tản mát một mùi khét lẹt do thịt cháy.
Thứ duy nhất hoàn hảo vô tổn chính là Truyền thừa linh bảo Huyền Ấn Phiến. Nó từ trên bầu trời xuống, phát ra một tiếng ầm vang.
Hưu
Nguyên Anh Viên Hồng từ trong thân thể bị phá hủy lao ra, sắc mặt tái nhợt, nhìn Trương Hằng một cái thật sâu rồi không do dự lao đi. Ngay cả Huyền Ấn Phiến cũng không dám lao tới cướp lại.
- Thoát được ư?!
Trương Hằng cười lạnh, ý niệm vừa động, Thông linh pháp bảo Phong Lôi Phiến xoay nhanh trên bầu trời, hóa thành một đạo lôi điện màu tím, chớp mắt lao xa hơn trăm dặm, lưu lại một đạo lôi hồ và thanh mang trên bầu trời, thanh thế mãnh liệt kinh người.
Hưu
Phong Lôi Phiến ẩn chứa hai đại thần thông phong và lôi, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng Trương Hằng. Chỉ qua hai lần hô hấp, nó đã đuổi kịp Nguyên Anh Viên Hồng.
- Không ổn!
Nguyên Anh kia cảm nhận được âm thanh lôi điện và tiếng xé gió phía sau liền cảm giác không ổn. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới tốc độ của một kiện Thông linh pháp bảo lại nhanh như vậy?!
Cắn răng một cái, Nguyên Anh Viên Hồng liền chuẩn bị trả giá đại giới thi triển bí thuật bỏ chạy.
Mà đúng lúc này, kình phong khiến người ta sợ hãi đã từ phía sau truyền tới. Nguyên Anh Viên Hồng vừa định phản ứng đã bị phong mang lóe ra từ Phong Lôi Phiến chặt làm hai nửa, lập tức bùng nổ giữa hư không.
Ông ông
Phong Lôi Phiến vang lên một trận chiến minh, phát ra tinh thần dao động hưng phấn, phong mang lóe ra từ hai cạnh sắc bén của cây quạt ẩn chứa sát khí khiến người ta kinh hãi.
Trải qua mười tám năm rèn luyện, Phong Linh Phiến vốn không hề yếu kém lúc trước chẳng những có được phạm vi thần thông công kích cường đại mà còn có lực công kích đơn thể cực kỳ mạnh mẽ. Lợi hại nhất của nó chính là tốc độ công kích, thậm chí không hề thua kém gì Phá Không Kiếm đã tiến vào hàng ngũ Thông linh pháp bảo trung phẩm.
Hưu—
Ý niệm Trương Hằng vừa động, Phong Lôi Phiến liền nổi lên một trận lôi minh, khoảnh khắc bay về, cuối cùng thuấn di, xuất hiện trong tay Trương Hằng.
Lấy tay chạm tới Phong Lôi Phiến cứng rắn nhưng không mất đi nhu tính, trên mặt Trương Hằng hiện ra ý cười, vừa lòng gật đầu. Sau đó, bá một tiếng, Phong Lôi Phiến đã tiến vào không gian Linh Hạch của Trương Hằng, cùng Phá Không Kiếm an ổn ở trong phiến không gian kỳ dị này.
Nhẹ nhàng diệt sát một tên tu sĩ Hóa Thần Trung Kỳ, ngoại trừ túi trữ vật của đối phương, Trương Hằng còn thu hồi chiến lợi phẩm lớn nhất là Huyền Ấn Phiến. Hắn đưa tay vuốt ve một chút, cảm thấy cây quạt này rất bất phàm, nhưng so sánh ra, hắn càng thích rèn luyện Phong Lôi Phiến dần trưởng thành hơn. Tuy rằng lúc này nhìn qua Huyền Ấn Phiến có phẩm giai tương đối cao.
Hưu-
Trương Hằng hóa thành một đạo hồ quang màu bạc, chớp mắt đã lướt tới trước mặt hai người Mộ Linh Nhi.
- Huyền Ấn Phiến này là của các ngươi, Mộ cô nương cần phải giữ tốt, đừng để người xấu đoạt lại lần nữa.
Trương Hằng mỉm cười, giao pháp bảo uy lực bất phàm này cho Mộ Linh Nhi.
Mộ Linh Nhi vươn tay ra, hơi run rẩy, đôi mắt cũng hiện ra cảm tình khác thường, tiếp nhận Huyền Ấn Phiến từ tay Trương Hằng, cảm kích nói:
- May mắn có Trương đạo hữu ra tay đúng lúc, Linh Nhi vô cùng cảm kích, toàn bộ Bích Vân Đảo sẽ không quên ân tình này của ngài!
Trương Hằng cũng thản nhiên đáp lại:
- Chỉ là cử thủ Chi lao mà thôi! Có thể gặp nhau trong hải vực mờ mịt kia vốn là một loại duyên phận. Trương mỗ lần này ra tay cũng là đáp lại một lần nhân tình của cô!
- Đối với Trương đạo hữu mà nói Chỉ là cử thủ Chi lao nhưng đối với Linh Nhi và Bích Vân Đảo mà nói lại không khác nào ân nghĩa tái tạo! Ta thấy đạo hữu còn có chút lạ lẫm đối với phiến hải vực này, đồng thời có chút khuyết thiếu kiến thức về Tu chân giới Chu Vương Triều. Linh Nhi lúc này cả gan mời ngài tới Bích Vân Đảo làm khác, để tận tình báo đáp ân nghĩ của Trương đạo hữu!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộ Linh Nhi hiện lên một vẻ chờ mong, khuôn mặt trắng xinh hoàn mỹ cũng hiện ra một vẻ hấp dẫn khác thường, như một đóa mẫu đơn mềm mại đang hé nở.
- Cái này...
Trương Hằng có chút do dự, cảm giác tuy Mộ Linh Nhi nói có chút đạo lý, vừa tới nơi này đúng là cần phải tăng cường hiểu biết hơn đối với phiến hải vực xa lạ này. Nhưng trong tiềm thức, Trương Hằng lại muốn tránh đi cảm tình mơ hồ của Mộ Linh Nhi đối với mình.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi ở chung, Trương Hằng đối với Mộ Linh Nhi trước mắt nếu nói không có chút cảm tình thì cũng Chỉ là tự dối mình mà thôi!
So với Ninh Tuyết Dung không màng danh lợi, Mộ Linh Nhi có loại thông minh lanh lợi, hoạt bát thanh tú, cũng không điêu ngoa và tùy hứng như những Đại tiểu thư bình thường. Dung nhan hoàn mỹ tinh xảo nhưng không mất đi vẻ nhu thuận, cũng chính là loại tình nhân mà trong lòng bất cứ nam nhân nào đều mong muốn!
- Vị ân công này, không bằng ngươi tới Bích Vân Đảo chúng ta làm khách mấy ngày. Nếu chê chúng ta chiêu đãi không tốt thì có thể phất áo rời đi. Nhưng trước đó, mong ngươi không cự tuyệt tấm lòng nhiệt tình của chúng ta!
Triệu Cương với thân chịu trọng thương cạnh đó cũng bay tới, ho khan mấy tiếng, phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch nói.
Mộ Linh Nhi nhìn sang Trương Hằng, vẻ kỳ dị trong mắt cũng dần thu liễm, buồn bã nói:
- Ta biết Trương đạo hữu ghét bỏ ta nhưng ngươi nhẫn tâm nhìn hai người bị thương chúng ta lưu lạc ở phiến hải vực này sao?! Giờ phút này, Chỉ cần hai gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng đủ tạo thành uy hiếp lớn lao đối với chúng ta rồi...
- Chỉ mong Trương đạo hữu đã làm việc tốt thì làm cho trót, giúp đỡ chúng ta một chuyến. Đợi khi trở lại Bích Vân Đảo rồi, chúng ta xin được hồi báo. Đến lúc
đó, Trương đạo hữu muốn ở lại hay đi sẽ do ngươi tự mình quyết định, chúng ta tuyệt đối sẽ không yêu cầu quá đáng!
Mộ Linh Nhi kiệt lực giữ lại, khuôn mặt xinh đẹp hơi hiện lên vài tia U oán và bi thống, đôi mắt sáng không nhìn Trương Hằng nữa mà nhìn về phía hải vực xa xa, tim nàng cũng đập hơi nhanh lên, dường như đang chờ đợi một cơ hội cuối cùng.
- Được! Ta sẽ cùng các ngươi đi Bích Vân Đảo!
Suy nghĩ hồi lâu, Trương Hằng cuối cùng vẫn làm ra quyết định như vậy!
Nhìn về nơi xa, hải vực vô tận này, Đông Vân đại lục rộng lớn vô cùng, hắn gần như không quen biết một ai. Trương Hằng cảm giác bản thân mình như một hạt cát cô linh, rơi vào trong sóng lớn, bị đánh cho không thể tự chủ.
- Thật sao?!
Mộ Linh Nhi có chút không tin vào tai mình. Khi 'Trương Hằng suy nghĩ quyết định, nàng cảm giác như chưa từng khi nào trong đời nàng lại khẩn trương đến vậy. Trong đời này, chưa từng có nam nhân nào có được địa vị như vậy trong lòng nàng.
Khi Trương Hằng đồng ý đi Bích Vân Đảo, trong lòng Mộ Linh Nhi vừa chờ mong, vừa lo lắng.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công? Tại hạ Triệu Cương, là tu sĩ bản địa của Bích Vân Đảo. về sa có chỗ nào khó khăn có thể trực tiếp đề xuất với ta!
Triệu Cương khom người thật sâu về phía Trương Hằng, vẻ mặt rất chân thành.
Trương Hằng cười cười:
- Ta tên là Trương Hằng, một tán tu vô danh mà thôi. Vì một số nguyên nhân không tiện nói ra mà đi tới phiến hải vực này.
“Ngươi thật sự đơn giản chỉ là một tán tu vô danh như vậy sao?!”
Đôi mắt Mộ Linh Nhi đảo qua người hắn, trong lòng sinh ra đôi chút hoài nghi về thân thế của Trương Hằng.
Bằng vào thực lực bản thân, chém giết hai còn yêu thú Hóa Thần hậu kỳ, đánh trọng thương Thần thú Hóa Thần đại viên mãn Tử Hàn, nhẹ nhàng giết chết Viên Hồng có được Truyền thừa linh bảo.
Hết thảy những điều này đã cho thấy sự bất phàm của Trương Hằng.
Sau khi làm ra quyết định, Trương Hằng tính toán nhường Mộ Linh Nhi và Triệu Cương tĩnh dường hai ngày trên hoang đảo này.
- Hai người các ngươi đều đang trọng thương, chỉ sợ không thể lập tức lên đường được.
Trương Hằng thản nhiên nói, ánh mắt xẹt qua Mộ Linh Nhi, phát hiện thân thể đối phương rất suy yếu, thương thế còn nghiêm trọng hơn Triệu Cương nhiều.
Sắc mặt Mộ Linh Nhi vui vẻ, vừa định đồng ý nhưng đột nhiên như nhớ tại điều gì, vẻ mặt lo lắng nói:
- Nhưng ta giờ rất lo lắng cho an nguy của phụ thân đại nhân...
- Đúng thế... Đảo chủ đại nhân bị tên súc sinh Viên Hồng đánh cho trọng thương, giờ cũng không biết sống chết như thế nào. Chúng ta hiện tại cũng nên nhanh chóng trở về Bích Vân Đảo.
Triệu Cương cũng lo lắng nói.
Trương Hằng có chút trầm ngầm rồi nói:
- Vậy được rồi, các ngươi cưỡi phi hành pháp bảo của ta đi, nhưng tốc độ phi hành có thể chậm một chút.
Tay hắn huơ một cái, Tử Diệu Thần Thảm liền xuất hiện giữa không trung.
Trương Hằng thầm nghĩ may mắn ngày đó không luyện hóa cắn nuốt pháp bảo này hoặc dung nhập để thăng cấp Phá Không Kiếm. Trên thực tế, hiện tại đối với Trương Hằng mà nó thì pháp bảo đỉnh cấp cũng không có nhiều tác dụng đối với hắn, Nếu muốn có được hiệu quả rõ rệt thì thì tốt nhất là kiếm được những bảo vật đẳng cấp như Ngụy linh bảo hoặc Thông linh pháp bảo!
Trương Hằng ra hiệu, Mộ Linh Nhi liền vui vẻ bay lên. Nhưng Triệu Cương bên cạnh cũng không đi lên.
- Ngươi sao không muốn đi lên?
Trương Hằng tò mò hỏi, trong lòng đã có phòng đoán.
- Triệu mỗ tuy bị một ít thương thế, muốn chiến đấu với tu sĩ cùng giai đúng là có chút khó khăn nhưng nếu Chỉ vẻn vẹn là phi hành thì cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Hơn nữa, nếu Triệu mỗ cũng cưỡi lên pháp bảo phi hành này thì e rằng sẽ ảnh hưởng tới tốc độ phi hành của Trương đạo hữu.
Nói tới đây, trên người Triệu Cương liền hiện lên một mảnh thanh quang, sau lưng bắt đầu nổi lên một đôi cánh, phong linh lực trong thiên địa mãnh liệt ập tới, ẩn chứa một cỗ uy thế mở mờ.
Thực hiển nhiên, đây là một kiện pháp bảo phi hành cấp Ngụy linh bảo, thích hợp cho một người sử dụng.
Ở tu chân giới, trong số các pháp bảo phi hành, pháp bảo phi hành dành cho một người thường nhanh hơn nhiều so với tu sĩ khống chế pháp bảo chịu tải trọng nhiều người.
Tử Diệu Thần Thảm của Trương Hằng chính là một kiện pháp bảo đỉnh cấp có thể chịu tải trọng được nhiều người, còn có năng lực phòng ngự nhất định, hiển nhiên chênh lệch không ít so với pháp bảo phi hành Ngụy linh bảo của Triệu Cương.
Tuy nhiên, Trương Hằng tự tin dù hắn sử dụng Chỉ là một kiện pháp bảo đỉnh cấp, thậm chí chờ nhiều người nhưng tốc độ tuyệt đối sẽ không chậm hơn đối phương.
- Ta đi trước dẫn đường...
Triệu Cương ăn vào mấy viên linh đan, đôi cánh sau lưng chợt rung lên, hóa thành một đạo quang lưu màu xanh, biến mất trong thiên địa. Tốc độ này đúng là nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Trương Hằng.
- Mộ tiểu thư ngồi ổn chưa?
Trương Hằng không quay đầu lại, cũng có thể ngửi được mùi hương đặc biệt từ người Mộ Linh Nhi phía sau.
- Uhm!
Phía sau truyền tới thanh âm nhẹ nhàng đáp lại của Mộ Linh Nhi:
- Chỉ mong Linh Nhi sẽ không ảnh hưởng tới tốc độ của Trương đại ca... đến nỗi khiến cho Triệu sư huynh ở phía trước chê cười.
Trương Hằng vừa nghe lời này, trong lòng bỗng nhiên phát hiện ra xưng hô của Mộ Linh Nhi với mình đã có thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.