Chương 511: Quyết sách, thần linh
Khoái Xan Điếm
17/05/2017
Từ cách đó vạn dặm truyền tới một tiếng thét của nam tử. một luồng khí tức cường đại của Yêu tộc theo đó mà tới. nước biển bắt đầu cuồn cuộn không ngừng.
Trương Hằng cười ha hả, khống chế Tử cô nương ở trong tay, khóa pháp lực của nàng lại.
Đôi mắt của hắn lóe lên một ánh mắt cơ trí nhìn hải vực có thanh âm truyền tới. như thể xuyên qua hái vực vạn dặm. nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng phẫn nộ.
- Yêu thú Hợp Thể Kỳ, tới hay lắm.
Trương Hằng lộ ra vẻ vui mừng, thu ánh mắt lại, lẳng lặng đứng chờ.
Tử cô nương tuy bị hắn khống chế nhưng vẫn còn có thể nói chuyện được. Chiếc cổ tao nhã mê người của nàng bị Trương Hằng nắm lấy, lan ra một màu ửng hồng, khuôn mặt cùng đỏ bừng lên, cực kỳ khó chịu.
Nàng cố gắng hết sức nói:
- Ngươi tới hải vực này rốt cuộc là vì mục đích gì. sao lại đột nhiên xuống tay với ta...
Trương Hằng nhẹ nhàng nói:
- Mỹ nhân ngư là loài hiếm gặp. ta Chỉ cảm thấy hứng thú mà thôi. Tuy nhiên ngươi yên tâm. Trương mỗ sẽ không dễ dàng lấy đi tính mạng của ngươi đâu. Nếu có khả năng, có lẽ ta sẽ mang ngươi tới thế giới loài người.
- Ngươi... Ngươi cho rằng ta là một thứ đồ chơi sao?
Tử cô nương nói với vẻ khuất nhục, nhìn ánh mắt Trương Hằng lộ ra một sự oán hận không thể hiểu nổi.
Trong những giới thiệu có liên quan tới mỹ nhân ngư trong sách cỏ đều có đề cập rằng: mỹ nhân ngư bị bắt tới thế giới loài người hơn phân nửa đều trở Thành đồ chơi cho loài người, đây cũng là nguyên nhân khiến cho loài mỹ nhân ngư này càng ngày càng trở nên hiếm.
Hiển hiển là Tử cô nương này cho rằng Trương Hằng là loại người này.
Trương Hằng suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, không khỏi cười khẽ:
- Trương mỗ cùng không có ham muốn về phương diện kia. nhưng nếu ngươi tình nguyện yêu thương Nhung nhớ. thì có lẽ ta sẽ thử một chút...
Tử cô nương nghe Thấy vậy, sắc mặt liền đỏ bừng lên, nhắm hai mắt lại, đau buồn nói:
- Hiện giờ ta đã rơi vào tay ngươi, vận mệnh sau này khó có thể tưởng tượng được... Nhưng ta cầu xin ngươi không được làm thương tổn tới những yêu thú vô tội này, rời khỏi Cửu U hải vực.
Trương Hằng lắc đầu nói:
- Chuyện này không thể được, mục đích Trương mỗ tới Cửu U hải vực còn chưa đạt được, sao lại dễ dàng rời khỏi được?
- Ngươi tới Ma Xà Phủ rốt cuộc là để làm gì?
Tử cô nương ran giọng nói, mơ hồ cảm thấy chuyến đi này của Trương Hằng tuyệt đối không ổn.
- Ngươi thật là muốn biết sao?
Ý cười trên mặt của Trương Hằng dần bớt đi, nói ra vài chữ:
- Mục đích của ta đó chính là đồ sát.
Đồ sát.
Đây chính là mục đích của Trương Hằng khi tới nơi này. cùng là kế hoạch dự định đã lâu. là mấu chốt để tấn công công pháp tầng thứ tư.
Chỉ khi tién vào tầng cổ tháp thứ tư, thực lực của Trương Hằng mới có thể tăng vọt, đến lúc đó có lẽ sẽ có thể tung hoành hạ giới.
- Đồ sát?
Tử cô nương không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong thần sắc nhìn về phía Trương Hằng lộ ra một sự kính sợ và hãi hùng rất sâu.
- Loài người, mau thả nàng ra!
Đúng lúc này, yêu thú Hợp Thể KỲ ở đằng xa đã bay tới cách đó mấy ngàn dặm. Một luồng sát khí nông đậm lao thẳng tới hải vực này. thậm chí khiến cho động tác tàn sát yêu thú của hai người Vân Dịch và Nam Kiếm Phong phải chậm lại.
- Con yêu thú này để cho ta. các ngươi tiếp tục giết sạch yêu thú trong hải vực này. không để sót lại một con nào.
Trương Hằng không để ý tới yêu thú đang bay thẳng tới nơi này chút nào, ra lệnh cho hai đại Huyết Sát Quân Vương kia tiếp tục tàn sát yêu thú trong hải vực này.
Nam Kiếm Phong và Vân Dịch sớm đã xuống sâu dưới đáy biên mấy trăm thước, Chỉ phát huy ra thực lực Hóa Thần Kỳ. giống như là cắt lúa mạch càn quét đám yêu thú. nước biển bị nhuộm thành một màu đỏ, nhìn vô cùng kinh hãi.
Sau khi tiến vào trạng thái sát lục, thần trí của hai người Bắt đầu mê muội. Trương Hằng đem đại bộ phận tâm thần đặt lên hai người bọn họ.
Rất nhanh, hai mắt của Nam Kiếm Phong đỏ như máu. mặt lộ ra vẻ điên cuồng và dữ tợn. sát khí càng ngày càng nặng.
Lập tức hắn đã sắp vượt qua giới hạn thần trí hỗn loạn. Lúc này, hắn Chỉ miễn cưỡng giữ lại được ba phần tỉnh táo. hơn nữa trạng thái này vẫn còn đang xuống thêm một bước nữa.
Trương Hằng cũng không nói gì. từ trong hư không đột nhiên sinh, ra một uy áp tinh thần, tấn công lên linh hồn của Nam Kiếm Phong, khiến cho thân mình hắn trong khoảnh khắc này liền hơi tỉnh táo lại được vài phần.
Nếu như thần trí của hắn tiếp tục mê muội hơn nữa. cho dù có thực lực mạnh đến đâu cũng Chỉ là uổng phí.
Chỉ trong chốc lát, Vân Dịch cũng sắp đạt tới giới hạn quy định của Trương Hằng, trên mặt tràn đầy sát lục khí. huyết quang chảy xiết, Chỉ còn lại không tới bảy phân thần trí tỉnh táo.
Trương Hằng dùng cùng một cách tương tự. uy áp tinh thần vừa phải đánh tới.
Cứ như vậy, trong quá trình sát lục Sau đó, sự kiên định của hai người vẫn được giữ vững, cho dù dục vọng sát lục rất mạnh, nhưng đều có thể khống chế được.
Trong toàn bộ quá trình này, Trương Hằng đều Chỉ làm người đứng quan sát. ở góc độ khách quan phân tích thực lực của hai người.
Quả nhiên không ngoài sự dự liệu của hắn. Nam Kiếm Phong tuy không tỉnh táo như Vân Dịch, nhưng mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có thể đem lực lượng Huyết Sát trong cơ thể phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn, uy lực vô cùng to lớn. Những yêu thú kia Chỉ cần bị hắn tiếp cận đều bị khí tức từ vong có thể đồn người ta vào chỗ chết kia bao phủ, ngay cả buông lỏng ý thức cũng không thể chống cự.
Ngược lại, đầu óc của đệ tử Vân Dịch tương đối tỉnh táo hơn một chút, công kích chẳng những cuồng bạo vô cùng, hơn nữa lại còn linh hoạt và đa dạng.
Đối với biểu hiện của hai người, Trương Hằng vô cùng hài lòng, hơi gật đầu. ánh mắt nhìn về phía Vân Dịch cũng lộ ra một sự quan tâm xuất phát từ trong lòng.
Tử cô nương lúc này đã mở mắt ra, nhận thấy được sự biến hóa trong vẻ mặt của Trương Hằng. nàng đột nhiên phát hiện ra đối phương cũng không phải là một tên đồ tể độc ác vô tình.
- Ta biết ngươi cũng không phải là hạng người vô tinh, tại sao lại làm cái việc thương thiên hại lý này?
Nàng cận thận hỏi, cảm thấy bàn tay nắm trên cổ mình hơi lỏng hơn một chút.
- Sự độc ác vô tình của Trương mỗ là nhầm vào kẻ địch, không bao giờ làm hại tới bất cứ một bằng hữu nào. Những yêu thú này có lòng dạ bất lương với ta, hiển nhiên là phải trả giá thê thảm, giết hại chúng trong lòng ta không có một sự áy náy nào.
Trương Hằng vui vẻ hớn hở nói không hề e ngại tới yêu thú Hợp Thể Kỳ đang ở phía trước kia, nói vài câu chuyện phiếm với Tử cô nương có thân phận mỹ nhân ngư này.
- Một chút áy náy cũng không có sao?
Sắc mặt Tử cô nương hơi lạnh lùng:
- Nếu những yêu thú này đổi lại là loài người các ngươi, ngươi còn có thể không áy náy một chút nào hay không?
Đối mặt với sự mỉa mai của Tử cô nương. Trương Hằng cũng thoáng cảm nhận được một áp lực: Nếu hàng ngàn vạn yêu thú này đổi lại là loài người, thì ngay cả khi hắn có thể hạ thủ được, thì trong lòng ít nhiều sẽ có chút không đành lòng.
Dù sao Trương Hằng cũng là một người có tình cảm. chứ không phải là một cổ máy Chỉ biết giết chóc.
- Ngươi nói không sai, đây cùng là Nguyên nhân mà Trương mỗ chọn đi tới Cửu U hải vực trong thế lực của Yêu tộc. Giết hại yêu thú trong lòng ta không cảm thấy áy náy, còn tu sĩ nhân loại rốt cuộc vẫn là đồng loại của ta.
Trương Hằng thản nhiên nói, dễ dàng đem sự phản kích của Tử cỏ nương hóa thành vô hình.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, loài người là đồng loại của ta, hiển nhiên là phải thiên vị.
Trương Hằng cùng sẽ không tôn trọng cái gọi là sinh linh bình đẳng. Giữa Yêu tộc và loài người, hắn sẽ thiên vị loài người. Giữa tu sĩ bình thường và bằng hữu. hắn sẽ thiên vị bằng hữu.
Cũng như vậy giữa Nam Kiếm Phong và Vân Dịch, hắn sẽ thiên vị đệ tử của mình, hết sức chiếu cố tới Vân Dịch, bảo toàn tính mạng cho hắn.
Bác ái vô tư, ở trong mắt Trương Hằng Chỉ là một trò cười hư vô, Chỉ cần là sinh, linh có tình cảm. thì sẽ có tư tâm.
Tử cô nương lập tức á khẩu không nói được lời nào. tuy cảm thấy việc làm của Trương Hằng có hơi cố chấp, nhưng cũng không thể không thừa nhận đạo lý ở Trong đó,
- Ha ha. cuối cùng cũng đã tới rồi. tốc độ của ngươi còn chậm hơn cả tưởng tượng của ta...
Trương Hằng đảo mắt nhìn về phía đằng xa.
Ở cách đó tám trăm dặm. một nam tử mặc giáp trụ màu lam hóa thành một đạo Lưu Quang hướng về phía này nhanh chóng bay tới.
Sau khi bay tới gần hơn vài trăm dặm, hắn liền thuấn di một cái, trực tiếp đi tới trước mặt Trương Hằng.
Hình dáng của nam tử này có chút uy mãnh, mày đựng mắt hổ. mũi cao thẳng, tóc trên đầu màu lam cuồn cuộn tung bay trong gió.
- Lam Ngọc Điền, là ngươi...
Tử cô nương lộ ra vẻ kinh hãi, đột nhiên nhận ra thân phận của nam tử này.
- Tử cô nương, nàng cứ yên tâm. Lam mỗ nhất định sẽ giết chết người này. cứu nàng ra khỏi miệng hổ.
Thanh âm của Lam Ngọc Điền vang vọng, trên mặt mang theo một vẻ tự tin vô cùng, đôi mắt chớp động Thần Quang, nhìn Tử cô nương vài lần, mang theo một tình cảm đặc biệt.
- Lam Ngọc Điền, ngươi mau đi đi. chúng ta mới Chỉ gặp nhau một lần, ngươi không nên vì ta mà vứt bỏ tính mạng.
Tử cô nương mang theo vẻ thúc giục nói.
- Tử cô nương chê cười rồi. Lam Ngọc Điền ta sống ở hải vực này đã mấy vạn năm. chưa từng sợ một ai. Chỉ là một tu sĩ loài người sao có thể làm khó được ta chứ?
Lúc này Lam Ngọc Điền mới hướng ánh mắt lên mặt Trương Hằng, thần sắc khinh miệt.
- Xem ra ngươi sẽ là yêu thú đầu tiên mà ta giết khi tới Ma Xà Phủ này. Trương mỗ cho ngươi ra tay trước, nếu không sẽ không còn có cơ hội nữa đâu...
Trương Hằng nói với một vẻ thiện ý.
Yêu thú này đối với hẳn không thù không oán. Trương Hằng cũng không muốn giết hắn ngay Lập tức, quyết định cho hắn một cơ hội duy nhất.
- Tu sĩ nhân loại, ngươi chắc chắn sẽ vì cuồng vọng mà chết tại Ma Xà Phủ. Ngươi đã nhường ta ra tay trước thì ta cùng cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Lam mỗ một chút.
Lam Ngọc Điền nhẹ nhàng vung tay. Một vật thể giống chiếc búa xanh thẫm hiện ra trong tay hắn. tỏa ra uy áp cường đại. Trong phạm vi trăm dặm hải vực lập tức trở nên kích động bất an.
-Đi!
Lưỡi búa màu làm này xoẹt qua hư không, tạo Thành một bóng mờ. đánh mạnh về phía Trương Hằng.
- Đáng tiếc Chỉ là một kiện thông linh pháp bảo hạ phẩm...
Trương Hằng tiếc nuối mười phần, thầm than vận khí của bản thân không tốt.
Ngay cả là tu sĩ hay yêu thú Hợp Thể Kỳ cũng không phải ai nấy đều có thông linh pháp bảo trung phẩm.
Tuy nhiên yêu thú hợp thể Kỳ bản thân cũng có giá trị cao. bao gồm các loại yêu đan. ẩn chứa tinh túy thiên địa, có thể so với một kiện thông linh pháp bảo trung phẩm.
Hắn nhẹ nhàng khoát tay một cái. ánh sáng bạc lóe lên liên dẫn đắt luồng uy lực tự nhiên của thiên địa đánh tới lưỡi búa màu lam thanh thế rất mạnh đang lao tới này.
- Keng!
Một cái khoát tay nhìn như vô lực nhưng lại có uy lực không thể tưởng tượng nồi chấn bay thông linh pháp bảo này ra mấy trăm trượng.
Mà bản thân Trương Hằng lại chẳng hề sứt mẻ chút nào, đứng yên trong hư không, thản nhiên thu hôi bàn tay của mình.
-Ngươi...
Sắc mặt Lam Ngọc Điền trắng bệch, trong mắt lộ vẻ sợ hãi rất sâu.
Ánh mắt Tử cô nương lóe lên vẻ khác thường, hoảng sợ nhìn về phía Trương Hằng bên cạnh, dường như không thể tin là hắn làm nổi điều này.
Lấy bàn tay không đọ với thông linh pháp bảo. tu sĩ nhân loại có thể làm được điều này sao?
Ngay cả yêu thú Hợp Thể Kỳ có thân thể cường hãn cũng không dám làm việc nguy hiểm tới mức này.
Đích xác thân thể của Trương Hằng có thể so với Thần thú. có uy lực tinh thần so được với tu sĩ nhân loại Độ Kiếp Kỳ. Toàn bộ Chu Vương Triều Chỉ sợ không tìm ra người thứ hai như hắn.
- Phụt!
Lam Ngọc Điền rốt cục không kìm nổi mà phải phun ra một ngụm máu tươi, thu hồi thông linh pháp bảo của mình.
Khi ánh mắt của Tử cô nương chạm tới lưỡi búa thông linh pháp bảo màu lam kia thì trong lòng không khỏi run lên.
Trên mặt ngoài lưỡi búa xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
- Hắn lấy tay đánh rách của một kiện thông linh pháp bảo...
Tử cô nương hít ngược một hơi khí lạnh.
Tâm thần Lam Ngọc Điền bị hao tổn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trương Hằng nhìn qua hắn cười nhạt nói:
- Đây là công kích của ngươi sao? Rốt cục là Trương mỗ cuồng vọng hay là ngươi chăng biết gì?
-Phụt!
Lam Ngọc Điền lại hộc ra một ngụm máu nữa, thân thể lắc lư vài cái trên bầu trời, lung lay sắp đổ.
Thông linh pháp bảo này của hắn là bản mạng pháp bảo hắn tự mình bồi dưỡng mấy vạn năm.
- Trương đạo hữu. ngươi có thể tha cho hắn một con đường sống hay không...
Tử cô nương nhận ra sát khí trên ngươi Trương Hằng, vội vàng đau khổ cầu xin.
Đông thời nàng còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lam Ngọc Điền, khiến hắn mau chóng rời khỏi nơi này.
Vẻ mặt Lam Ngọc Điền kiên định, lắc đầu nói:
- Tử cô nương, hôm nay dù có phải liều cái mạng này ta cũng phải cứu ngươi.
Vẻ mặt Tử cô nương cảm động, lại cười khổ nói:
- Ngươi và ta Chỉ gặp mặt một lần cũng chẳng phải bằng hữu chí thân, tại sao lại quật cường như vậy? Hiện tại ngươi thi triển bí thuật, có lẽ còn có cơ hội chạy trốn. Ta không muốn vì bản thân mình mà liên lụy tới ngươi.
Lam Ngọc Điền hít sâu một hơi, nhìn giai nhân cách đó không xa, chua xót nói:
- Tử cô nương, từ sau ngày đó gặp mặt thì ngươi đã trở thành tồn tại không thể xóa nhòa trong lòng Lam mỗ. vốn lần này Lam Ngọc Điền tới là muốn ngươi trở thành đạo lữ song tu của ta. nhưng...
Nói xong hắn lại dùng ánh mắt Cừu hận nhìn chằm chằm vào Trương Hằng, nhưng cũng không che dấu nổi sự sợ hãi trong lòng.
Nhưng trong lòng Lam Ngọc Điền đột nhiên sinh ra một lực lượng tinh thần lớn lao. khiến hắn trong thời gian ngắn có thể chiến thắng nỗi sợ đối với Trương Hằng.
Dưới tình huống như vậy mặc dù hắn đối mặt với Phủ chủ Ma Xà Phủ cũng sẽ không sợ hãi.
- Lam Ngọc Điền...
Trong mắt Tử cô nương ầng ầng nước. trên mặt hiện lên chút đau buôn và bất đắc dĩ.
Là mỹ nhân ngư, ánh mắt của nàng có mị lực cường đại. Đó cũng không phải là một loại pháp thuật mà là một loại bản năng. Khi nàng hoàn toàn thi triển loại bản năng này thì chính là thần thông bản mệnh của mỹ nhân ngư.
Theo sách cổ ghi lại thì khi nam nhân bị ánh mắt của mỹ nhân ngư mê hoặc thì sẽ nhớ mãi không quên nàng, cả đời Chỉ yêu một người, cho tới khi chết mới thôi.
- Trương đạo hữu. Chỉ cần ngươi buông tha cho hắn thì Tử Yên Vũ ta nguyện ý trả tất cả mọi giá...
Trong Giờ khắc này, Tử cô nương rốt cục nói ra tên thật của mình, kiệt lực cố gắng lần cuối.
-Tử Yên Vũ...
Ánh mắt Lam Ngọc Điền sáng lên. Hiển nhiên lúc này hắn mới biết được tên thật của Tử cô nương.
Tuy nhiên ngay sau đó hắn liền lập tức phản ứng, cả kinh kêu lên:
- Tử cô nương, ngươi không cần coi rẻ bản thân, lại càng không được đáp ứng yêu cầu nhơ bẩn của nhân loại này. Nếu không ta chết cũng không nhắm mắt...
- Hai người các ngươi không cần sinh lý tử biệt vào Lúc này,..
Đúng lúc này thì giọng nói của Trương Hằng vang lên, mang theo chút tiếc hận.
Hắn chưa từng đoán được là yêu thú trong cảm nhận của mình lại cùng là một sinh linh có tình cảm, so với nhân loại chẳng hề kém chút nào.
Trong trận đánh lúc trước với đại công tử của Tử Hoàng Phủ Tử Lượng. Trương Hằng cảm nhận được tình cảm huynh đệ chân thành tha thiết của bọn họ. Mặc dù dùng mạng mình đổi lại mạng của Tử Hãn, kẻ làm đại ca cũng cam tâm tình nguyện.
Lam Ngọc Điền và Tử Yên Vũ nhìn chằm chằm vào Trương Hằng. Người này có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Đúng lúc này thì từ đáy biển sâu lao lên hai luồng huyết ảnh.
Phì phò phì phò!
Vân Dịch và Nam Kiếm Phong bay lên bên cạnh Trương Hằng.
- Sư tôn, dựa theo lời người, chúng ta đã giết sạch tất cả yêu thú ở phụ cận rồi. Trong phạm vi một ngàn hải lý không còn một con yêu thú nào.
Vân Dịch nói với Trương Hằng.
Hai người Lam Ngọc Điền và Tử Yên Vũ đều cảm thấy khí tức sát lục đáng sợ truyền tới từ hai người kia, đánh thẳng tới linh hồn.
- Chỉ với một trong hai người này cũng đủ giết chết ta...
Lam Ngọc Điền thầm hoảng sợ. ánh mắt phức tạp nhìn Trương Hằng.
Trương Hằng thấy hai người này sát khí tận trời liên khẽ cau mày quát:
- Các ngươi còn không thu liễm khí tức, chẳng lẽ muốn khiến yêu thú của cả Ma Xà Phủ tới đây sao?
- Vâng, sư tôn (chủ nhân)!
Hai đại Huyết Sát Quân Vương lập tức nghe lệnh, nhắm mắt lại, đứng yên trong hư không, bắt đầu thu liễm Huyết Sát khí kinh thiên.
- Trương đạo hữu. ngài có bằng lòng đáp ứng yêu cầu của ta không...
Tử Yên Vũ cầu xin. đôi con mắt trong sáng lộ vẻ bi ai.
- Ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Hôm nay hắn nhất định phải chết, không ai thay đổi được vận mệnh của hắn...
Vẻ mặt Trương Hằng lạnh nhạt nói.
Nói xong hắn liền từ từ vươn tay chụp về phía Lam Ngọc Điền.
- Khoan. Trương đạo hữu tới Ma Xà Phủ hẳn là có mục đích. Không biết ngài cần thứ gì. có lẽ ta có thể cung cấp cho ngài.
Vào thời điểm cuối cùng Tử Yên Vũ vội nói khiến Trương Hằng động tâm.
Trương Hằng thu hồi bàn tay của mình, thầm thở phào một hơi. Nói thật nếu ra tay giết Lam Ngọc Điền thì cùng có hơi vi phạm ý nguyện trong nội tâm hắn.
Trong mắt Trương Hằng, yêu thú có tình có nghĩa cũng không đáng bị giết chết.
Trên thực tế từ khi tu luyện tới cấp bậc Nguyên Anh Kỳ xong thì yêu thú và nhân loại ngày càng tiếp cận nhau.
- Được rồi. ta cho các ngươi một cơ hội...
Trương Hằng khoanh tay đứng ngạo nghễ trong hư không, đôi mắt phát ra ánh sáng bạc thản nhiên.
Vào một khắc này ánh sáng mắt hắn phát ra vô số điểm sáng bạc, phân bố trong con ngươi màu đen giống như tinh không thần bí vô ngần.
Sau đó vô số điểm sáng màu bạc hình thành một cơn lốc xoáy không thấy đáy trong mắt hắn. giống như có thể hiểu rõ thời không, khiến ngươi ta có một loại ảo giác là có thể xuyên thủng cả không gian thời gian.
Rốt cục Trương Hằng đã tiến vào cảnh giới Thần Linh Nhãn thứ ba đỉnh phong. Linh Tâm Thông Minh, cả người giống nhưng không gì không làm được, nắm tất cả thế gian trong tay.
Một luồng dao động mờ mịt đấy lên bên trong cơn lốc xoáy màu bạc thần bí. vận chuyển cùng pháp tắc trong thiên địa.
Trương Hằng ở trạng thái này khiến bốn người có ảo giác như đối mặt với toàn bộ vù trụ thiên nhiên.
Nếu là địch của người này thì tương đương với đối nghịch với thiên đạo, đấu tranh với thiên mệnh.
Trong phút chốc, bốn người cảm thấy mình giống như hạt muối trong biển rộng, nhỏ bé không đáng kể gì.
Bọn họ Không biết là Trương Hằng đang thừa dịp một tia hoang mang trong lòng mà thi triển Thần Linh Nhãn, ý đồ đoán trước vận mệnh tương lai.
- Giết, hay không giết.
Cơn lốc màu bạc trong mắt Trương Hằng bỗng nhiên vọt ra.
Bốn người bên cạnh đều bị cơn lốc này hấp dẫn.
Đột nhiên một lực hút lớn lao từ bên trong cơn lốc này truyền tới.
Ầm!
Bốn người không làm chủ được bản thân, toàn bộ ý thức bị hút vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.