Chương 440: Tử Hãn
Khoái Xan Điếm
03/04/2013
Trương Hằng nghe vậy, có chút động tâm: ừ. mình chạy trốn để cho người khác chống đỡ, có vẻ là một lựa chọn không tệ.
Đúng lúc này, Tử Hãn Hóa Thần Kỳ đại viên mãn kia cười một tiếng dài, hạt châu màu tím trong tay bỗng dưng bùng lên một mảnh hào quang hoa lệ. dấy lên ngọn lửa màu tím hừng hực, đánh trúng Thất Thải Linh Quang Tán của Mộ Linh Nhi.
Ầm!
Quầng sáng bảy màu cùng màu tím của hạt châu từ chỗ va chạm của hai kiện Pháp bảo thông linh, phát ra một tiếng trầm đục làm người ta sợ hãi, một mảnh tử diễm lan tràn tới Thất Thải Linh Quang Tán.
Mộ Linh Nhi mặt nhỏ trắng bệch, tay ngọc bùng lên ánh sáng xanh, rót nguyên lực mạnh mẽ vào Thất Thải Linh Quang Tán. ánh mắt sáng vội liếc sang Trương Hằng bên cạnh, vừa gấp vừa giận nói:
- Sao ngươi còn không đi?
Trương Hằng nghe vậy nhàn nhạt đáp lại:
- Cô tự lo cho mình là được.
Nói xong, Trương Hằng bụp một cái. chủ động rời khỏi vòng bảo hộ Thất Thải Linh Quang Tán Pháp bảo thông linh của Mộ Linh Nhi.
Trong mắt Mộ Linh Nhi hiện một tia dị sắc, nghĩ rằng lòng tự trọng đối phương quấy phá, không chịu đứng dưới sự bảo hộ của một cô gái.
Nhưng hành động của Trương Hằng Ngay sau đó, lại làm cho nàng vô cùng thất vọng.
- Ha ha... Giao con bé này cho các người. Trương mỗ đi đây.
Dưới chân Trương Hằng lóe ánh bạc, lóe ra mười dặm, bỏ chạy mất bóng.
- Coi như ta nhìn lầm người...
Mộ Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, trong lòng cũng có chút kỳ quái. Vừa rồi mình còn thúc giục Trương Hằng đi mau, đợi khi đối phương thật sự bỏ lại mình mặc kệ chạy mất. vì sao trong lòng lại tức giận chứ?
- Hai ngươi đi diệt hắn. con bé này giao cho ta!
Tử Hãn thao túng hạt châu màu tím cấp bậc Pháp bảo thông linh, làm cho hào quang càng mạnh hơn đánh lên quầng sáng bảy màu trước mặt Mộ Linh Nhi, tạo ra từng cơn sóng gợn. Còn ngọn lửa màu tím cũng bám vào quầng sáng, đang xâm nhập vào bản thể Pháp bảo.
- Mộ Linh Nhi tiểu thư, ta xem cô nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói thì hơn. Tuy rằng chúng ta là yêu thú. nhưng đã vượt qua Hóa Hình Kỳ. năng lực nhân loại có thì ta cũng có. năng lực nhân loại không thể có thì ta cũng có. Đều là người tu chân, cô làm đạo lữ song tu với ta, tuyệt đối sẽ không bị thiệt. Huống hồ, chuyện người - yêu kết hợp trên Đông Vân đại lục cũng không quá kỳ lạ. cô nói sao?
Tử Hãn công kích tới chậm rì rì, cũng không lo lắng Mộ Linh Nhi chạy trốn không ngừng khuyên giải.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Nghe Tử Hãn nói một phen, Mộ Linh Nhi cảm thấy thực ghê tởm. mặt ngọc xấu hổ phẫn nộ giao nhau, nhưng Chỉ có đốc sức ứng phó công kích của đối phương.
Bản thân Tử Hãn không phải là yêu thú bình thường, hơn nữa là yêu thú Hóa Thần đại viên mãn thực lực cao hơn Mộ Linh Nhi mấy bậc. Nếu không phải muốn bắt sống, thắng bại đã sớm rõ ràng.
- Chờ ta bắt cô về Tử Hoàng Phủ sẽ nghĩ biện pháp để cho nàng chậm rãi thích ta...
Tử Hãn nói không biết xấu hổ, khóe miệng dần lộ ra tươi cười đắc ý.
Hai người giằng co một hồi, đột nhiên Tử Hãn sực nhớ, khẽ cau mày.
Hai tên hộ vệ của hắn vừa nãy đã đi đuổi giết Trương Hằng. theo lý thuyết hai yêu thú Hóa Thần hậu Kỳ đi chặn đầu một tu sĩ nhân loại sơ kỳ sơ kỳ. hẳn là dễ như trở bàn tay mới phải, vì sao đến giờ còn chưa trở về?
Mơ hồ, Tử Hãn cảm giác đâu đó xảy ra vấn đề, trong lòng có chút bất an. dùng thần thức quét qua bốn phía. Nhưng Băng hỏa Đảo này vốn là một Nơi cấm kỵ trong đông đảo hải vực. lấy tu vi thần thức của hắn, ở chỗ này cũng Chỉ kéo dài ra không đến trăm dặm.
Thu hồi thần thức, ánh mắt Tử Hãn liếc qua Mộ Linh Nhi đối diện liều mình chống đỡ, quyết định trọng thương đối phương rồi mới bắt giữ.
Hạt châu màu tím đột nhiên phát ra tiếng ô ô. mặt ngoài bùng lên ngọn lửa tím dài đến mấy trượng, hình thành một con chim lửa màu tím xòe cánh.
Con chim lửa màu tím phát ra một tiếng hót chấn động tâm thần, phốc một cái nặng nề đánh lên trên quầng sáng bảy màu.
Rắc!
Lập tức, phòng ngự trước mặt Mộ Linh Nhi bị đánh nát, quầng sáng bảy màu vỡ tan thành những đốm sáng, còn Pháp bảo thông linh Thất Thải Linh Quang Tán cũng bất lực rơi xuống.
Mộ Linh Nhi mặt nhỏ trắng bệt, phun ra một ngụm máu nhỏ, cảm thấy trong cơ thể pháp lực hư không, tâm thần bị thương.
- Ha ha ha... Mộ cô nương yên tâm, chờ về Tử Hoàng Phủ ta sẽ chiếu cố nàng.
Tử Hãn vươn tay ngoắc lấy, con chim lửa màu tím kia lại hóa thành hạt châu màu tím, dừng lại giữa không trung.
Mộ Linh Nhi vừa định nói lời châm chọc, đột nhiên thấy phương xa lóe ra ánh bạc. Trương Hằng ngự trên Ngân Quang Độn đang bay về phía này.
- Sao ngươi lại quay về?
Mộ Linh Nhi gấp đến đậm chân, nôn nóng công tâm, lại phun ra một ngụm máu nhỏ. thân thể đứng không vững, suýt nữa té xuống đất.
Trương Hằng lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Vì sao ta không thể trở về?
sắc mặt Tử Hãn lại đại biến, ánh mắt phát lạnh:
- Hai tên hộ vệ của ta đâu?
-Hộ vệ?
Trương Hằng vươn tay, chỉ thấy hai quả cầu ánh sáng màu tím nhạt, to bằng trứng chim, trong suốt long lanh, tán ra một cỗ lực lượng kinh người lơ lửng trong tay hắn.
Rõ ràng đây là hai viên nội đan yêu thú Hóa Thần KỲ!
- Ngươi giết bọn họ?
Tử quan trên đầu Tử Hãn chấn động, hai tay nắm chặt, ánh mắt bùng lên ngọn lửa thù hận sát khí lạnh băng hiện rõ trên mặt hắn nhìn chằm chằm Trương Hằng.
- Không phải ta giết bọn họ. là bọn họ muốn tự sát...
Trương Hằng chậm rì rì đi đến bên cạnh Mộ Linh Nhi, phát hiện đối phương hao tổn tâm thần nghiêm trọng, pháp lực trống rỗng, đã mất đi sức chiến đấu, không khỏi thở dài một hơi.
Thấy Trương Hằng đi tới. Mộ Linh Nhi oán giận liếc hắn vừa định nói chuyện thân thể mềm mại mỏi mệt hết sức. trước mắt tối đen, liền ngã vào người Trương Hằng.
Trương Hằng thực không hiểu ánh mắt của Mộ Linh Nhi, thấy đột nhiên đối phương ngã vào, theo bản năng Vươn tay ôm nàng vào lòng, một cỗ mùi hương kỳ lạ truyền đến, làm cho tâm thần hắn phải rung động.
- Này này... cô có chết cũng không thể chết trong lòng ta được chứ!
Trương Hằng kêu hai tiếng, nhưng Mộ Linh Nhi vẫn nằm yên trong lòng hắn trên người vẫn còn khí tức sinh mệnh.
- Đáng chết, ngươi mau buông nữ nhân của ta ra!
Tử Hãn thấy Trương Hằng ôm Mộ Linh Nhi vào lòng, trong mắt toát lửa giận, rõ ràng hết sức ghen ghét.
- Má nó. ngươi có nhìn rõ hay không, là nàng đang chiếm tiện nghi của ta mới đúng?
Lúc này, Trương Hằng khôi phục cá tính vô sỉ của trạch nam Địa cầu thế kỷ hai mươi hai, quay sang mắng to Tử Hãn.
Tử Hãn thiếu chút bị tức chết tươi, tay run run Chỉ vào Trương Hằng:
-Ngươi... Ngươi....
Đúng lúc này, ánh mắt Trương Hằng chợt phát lạnh, vươn tay nắm chặt trong hư không, một thanh bảo kiếm màu bạc vô cùng kỳ lạ xuất hiện tmg tay hắn. Vật này vừa xuất hiện, linh khí trong thiên địa rung động một trận một cỗ uy áp hùng hồn sinh ra.
- Pháp bảo thông linh trung phẩm?
Sắc mặt Tử Hãn lập tức trắng bệch, vừa nảy ra ý niệm phòng ngự, liền thấy tia chớp bạc đã đâm vào ngực mình.
- A!
Tử Hãn phát ra một tiếng rống chấn động trời cao. tử quan trên đầu lưu chuyến một mảnh ánh sáng tím hoa mỹ, bảo hộ chặt chẽ hắn ở bên trong.
Rống!
Toàn thân Tử Hãn chớp động ánh sáng tím, khoảng khắc hóa thành một con ngựa màu tím trên đầu có hai sừng, trên vó ngựa cùng đuôi đều thiêu đốt ngọn lửa màu tím.
Trên đầu con ngựa tím kia vẫn đội tử quan, hai mắt U lãnh, bụp một cái nhảy ra xa trăm dặm, biến mất trước mắt Trương Hằng.
- Đáng tiếc quá... Thần thú Tử Diễm Câu.
Trương Hằng ôm Mộ Linh Nhi, Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Diễm Câu am hiểu tốc độ bỏ chạy. Trên phương diện tốc độ, Trương Hằng cũng không chiếm ưu thế hơn đối phương, huống hồ Nơi này là hải vực, yêu thú đông đảo. Ngoài ra, "tử quan" trên đầu Tử Hãn rất kỳ lạ, mơ hồ mang tới cho Trương Hằng một loại nguy cơ. cho nên một kiếm vừa rồi Trương Hằng đâm vào tim hắn mà không phải vào đầu.
Oong....
Ý niệm Trương Hằng vừa động. Phá Không Kiếm hóa thành một điểm sáng màu bạc, thuấn di quay vào không gian Linh hạch trong cơ thể.
"Chỗ này không nên ở lâu. Tử Hãn kia rõ ràng không phải yêu thú bình thường, thân phận bất phàm..."
Trong lòng Trương Hằng nhanh chóng suy tư. nhưng hắn không quen thuộc nhân sinh ở mảnh hải vực này, muốn chạy đi đâu cũng không biết.
Thật vất vả tìm được một cái đảo nhỏ, thật vất vả mới gặp được một tu sĩ nhân loại, lại dụng tới cái chuyện lộn xộn như thế, khó trách làm người ta buồn bực
Dời ánh mắt vào mặt Mộ Linh Nhi trong lòng, Trương Hằng khẽ thở dài một hơi:
- Xin lỗi...
Nói xong câu đó, trên tay Trương Hằng lóe ra ánh bạc. một đoàn ánh bạc chiếu vào trong cơ thể nàng.
Mộ Linh Nhi hừ một tiếng, bị Trương Hằng mạnh mẽ làm cho giật mình tỉnh lại. mở ra đôi mắt đẹp. hàng mi run lên, vừa lúc thấy được mặt Trương Hằng.
- A....
Đột nhiên Mộ Linh Nhi cảm thấy mình lại bị Trương Hằng ôm trong lòng, theo bản năng la hoảng lên, muốn đẩy Trương Hằng ra, thân thể lại không có sức. Tinh thần cũng cực kỳ mệt mỏi.
- Cô không nên cử động, bằng bộ dạng của cô. Trương mỗ không biết sẽ làm ra chuyện gì...
Trương Hằng không chút lưu tình trào phúng Mộ Linh Nhi một câu. phòng ngừa nàng lại mê man.
-Ngươi... ngươi...
Vừa nghe lời này, trên mặt nhỏ của Mộ Linh Nhi lại nổi lên một trận tức giận bực bội. thân thể khẽ run lên. Nếu có thể động đậy. Chỉ sợ hiện giờ nàng đã ôm Trương Hằng cắn mấy cái.
Trải qua kích thích như vậy, thần sắc mệt mỏi của Mộ Linh Nhi đã giảm đi một nửa, Trương Hằng thầm thở phào, ngữ khí ngưng trọng nói:
- Mộ cô nương, hiện giờ là thời khắc nguy cơ. xin cho ta nói vài câu.
Mộ Linh Nhi vừa thấy vẻ mặt của Trương Hằng. ánh mắt sáng chợt lóe lên. thần sắc dịu đi một chút, chờ đợi hắn nói tiếp.
- Vừa rồi ta đánh Tử Hãn kia trọng thương, lại để hắn bỏ chạy. ta không hiểu nhiều về mảnh hải vực này, hy vọng Mộ cô nương có thể Chỉ cho ta một đường sáng.
- Là ta hiểu lầm ngươi...
Tức giận tiêu tan trên mặt Mộ Linh Nhi, nhưng lại nghĩ tới gì đó, oán giận nhìn Trương Hằng:
- Rõ ràng ngươi có thực lực mạnh như thế. vì sao còn muốn giả dạng nhỏ yếu trước mặt ta...
- Ta có giả vỡ sao? Trương mỗ vốn là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ...
Vẻ mặt Trương Hằng hiện một tia khinh thường, lại khẽ giọng quát một tiếng:
- Bây giờ nói nhanh thì hơn... Nếu không nói. Trương mỗ không ngại sử dụng thuật sưu hồn với cô.
Trên thực tế, nếu Mộ Linh Nhi thật sự không muốn nói. Trương Hằng sẽ trực tiếp thi triển Ký Hồn Thuật với nàng.
- Được, ta Chỉ đường cho ngươi...
Ánh mắt Mộ Linh Nhi phức tạp nhìn Trương Hằng:
- Hiện giờ ngươi đi bay về phía tây bắc. như vậy có thể tiếp cận Tam Tiên Đảo, thường thì thế lực yêu thú không dám tiến vào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.