Tiên Ma Biến

Quyển 7 - Chương 42: Đây cũng là vinh quang?

Vô Tội

23/06/2013

Bên trong hộp ngọc màu trắng còn có những bức vẽ khác, không phải là phù văn, mà là bức vẽ phương pháp sử dụng hồn lực để tu hành.

Lâm Tịch nhận lấy hộp ngọc màu trắng, nhìn bức vẽ dưới đáy, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc.

Trong học viện Thanh Loan, bạn tốt Mông Bạch của hắn chính là đệ tử khoa Nội Tương. Trong các nội dung khoa Nội Tương nghiên cứu, họ thường xuyên chú trọng đến những điều huyền bí trong cơ thể người tu hành, thông qua những phương pháp đặc biệt để giúp một vài phương diện của người tu hành trở nên mạnh mẽ hơn, có thể nói đây là một nội dung cực kỳ quan trọng ở khoa Nội Tương.

Mới chỉ nhìn lướt qua, nhưng Lâm Tịch đã biết đây là một phương pháp dùng đâm châm phối hợp với hồn lực, kích thích đôi mắt người tu hành, giúp thị lực hơn xa những người khác.

- Ông có thể nhìn rõ trong đêm tối như vậy là vì thị lực của ông hơn người khác.

Lâm Tịch lầm bầm tự nói, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Minh Thu Trì, nói:

- Nhưng thế gian này không có yêu hận vô duyên vô cớ, càng không có bữa ăn trưa miễn phí.

- Người xưa nói không sai, thế gian này không có yêu hận vô duyên vô cớ. Hơn nữa, đây là bí mật bất truyền của Minh gia chúng ta, nên ta truyền cho ngươi tất nhiên là có nguyên nhân.

Minh Thu Trì nhìn Lâm Tịch, ôn hoà nói.

Lâm Tịch biết ở Vân Tần có rất nhiều thế gia có những phương pháp tu hành đặc biệt bất truyền, nhưng hắn cũng biết chính vì có những phương pháp tu hành đặc biệt này nên con cháu của các thế gia đó luôn có những điều rất đặc biệt, là lợi thế để họ vượt hơn những người bình thường. Bởi vì liên quan đến hậu thế, nên đối với những phương pháp tu hành bất truyền này, các thế gia luôn chú tâm coi trọng, tuyệt đối không thể ngoại truyền. Nghe Minh Thu Trì nói thế, hắn cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng đấy, chờ Minh Thu Trì nói nguyên nhân thật sự.

- Ở Vân Tần này, Minh gia chúng ta không nổi danh, cũng không phải là vọng tộc, ngoại trừ người trong Minh gia chúng ta, chỉ sợ toàn bộ Vân Tần này cũng không có ai biết đến lai lịch Minh gia chúng ta.

Minh Thu Trì nhìn Lâm Tịch, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:

- Nhưng Minh gia chúng ta vẫn có chút lai lịch…Minh gia chúng ta vốn là biên dân lăng Bích Lạc.

- Ở Vân Tần này, ai cũng biết lăng Bích Lạc vốn là lãnh địa của Tây Di thập ngũ bộ, nhưng ngoại trừ mười lăm bộ lạc đó, xung quanh lăng Bích Lạc còn có những bộ lạc nhỏ hơn thường xuyên bị họ xâm lấn, áp bức. Minh gia chúng ta vốn là một gia tộc vu y trong những bộ lạc nhỏ đấy.

- Tây Di thập ngũ bộ liên thủ xâm lấn phía đông, muốn một đường đánh tới Trung Châu, thế nhưng Trương viện trưởng lại xuất hiện, một đêm chém đầu ba mươi người tu hành mạnh nhất trong Tây Di thập ngũ bộ. Sau đó phụ thân ta liền tham gia, đi theo Trương viện trưởng đến hồ Truỵ Tinh.

Lâm Tịch lập tức mở to mắt, nói:

- Phụ thân ông là một trong năm ngàn biên quân tử thủ ở hồ Truỵ Tinh?

Minh Thu Trì cười cười, gật đầu nói:

- Sau chiến dịch hồ Truỵ Tinh mười ba năm, mẫu thân ta sinh hạ ta. Trước đó phụ thân ta đang ở bên ngoài, muốn về trước khi ta được sinh ra, nhưng không ngờ năm đó lại có mưa to, rất nhiều đoạn đường bị sụt lún không thể đi được, hành trình bị gián đoạn, nên ông ta không thể đúng hạn quay về. Nhưng cả ông ta và mẫu thân ta đều không thể ngờ rằng lại có một người đến nhà.

Lâm Tịch run giọng hỏi:

- Là Trương viện trưởng?

Minh Thu Trì gật đầu, thở dài nói:

- Trong chiến dịch hồ Truỵ Tinh, phụ thân ta chỉ là một quân y bình thường, còn Trương viện trưởng là ai cơ chứ, không có ai có thể ngờ rằng Trương viện trưởng lại nhớ đến ông ta. Thậm chí, sau mười ba năm, tình cờ đi qua nhà ta, ngài ấy vẫn nhớ để bái phỏng.

Lâm Tịch nhất thời không lên tiếng.

Hắn biết trận chiến ở hồ Truỵ Tinh đã đúc nên vinh quang vô thượng cho cả Vân Tần và Trương viện trưởng. Năm xưa, cũng vì trận chiến đấy mà đế quốc nắm giữ ba mươi vạn hùng binh muốn xâm chiếm Vân Tần đã sụp đổ, cuối cùng biến thành vương triều Đại Mãng. Nhưng Lâm Tịch cũng biết, đối với đại thúc trung niên kia, sợ rằng trận chiến đó cũng vô cùng thảm thiết, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đã biến thành những ký ức mãi mãi không thể quên trong lòng ông ta. Cho nên, sau mười ba năm, ông ta còn có thể nhớ và tự mình đến bái phỏng một người quân nhân bình thường trong rất nhiều quân nhân, tất cả đã đủ để chứng minh bọn họ đã gắn bó với nhau như thế nào.

- Có lẽ Trương viện trưởng đã biết trước phụ thân ta sẽ trở về, nhưng ngài ấy cũng không thể ngờ rằng vì trận mưa lớn nên phụ thân ta không thể về kịp được.

Minh Thu Trì nói:

- Ngài ấy không thể gặp phụ thân ta, lúc ấy đã cảm thán, thở dài nói một câu thơ: “Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ, Ba Sơn dạ vũ trướng thu trì”(*), sau đó phụ thân ta đã lấy hai chữ Thu Trì đặt tên cho ta. Chỉ là phụ thân ta, còn có ta, đến nay vẫn không biết Ba Sơn là chỗ nào. Có thể là nơi Trương viện trưởng đã từng đi qua, nhưng người khác lại không biết hoặc chưa từng nghe nói tới.

Lâm Tịch khẽ mỉm cười.

Trên đời này, chỉ có hắn mới hiểu được ý nghĩa thật sự của hai câu thơ này, chỉ có hắn mới biết vì sao ở Vân Tần không hề có địa danh Ba Sơn kia. Và cũng nhờ có hai câu thơ này, hắn biết những gì Minh Thu Trì nói đến là sự thật.



- Chỉ vì tại hạ là dòng chính Thanh Loan, ngài liền truyền phương pháp bất truyền của Minh gia ngài cho tại hạ sao? Những người Minh gia còn lại không phản đối?

Lâm Tịch khẽ khom người hành lễ với Minh Thu Trì, hỏi.

Minh Thu Trì cười cười, nói:

- Minh gia chúng ta không phải là vọng tộc, đến đời ta chỉ còn lại một mình, dưới ta cũng chỉ có một tiểu nữ. Những phương pháp tu hành này cũng nên truyền thừa xuống.

Hơi dừng lại chốc lát, Minh Thu Trì lại nhìn Lâm Tịch, hơi cảm thán nói:

- Nói thật, khi nhìn thấy ngươi dám nhảy ở thác nước đó…ta rất bội phục sự can đảm của ngươi, chính ta cũng không dám làm như vậy. Hơn nữa, cộng với những việc ngươi đã làm trước kia, ta mới quyết định như vậy.

Lâm Tịch nhìn đôi mắt của Minh Thu Trì, cười nói:

- Phương pháp tu hành này không có di chứng nào chứ?

Minh Thu Trì lắc đầu, nói:

- Phụ thân ta chết ở tuổi già, lúc mất là chín mươi mốt tuổi, đến lúc đó còn chưa xuất hiện di chứng gì.

Lâm Tịch nói:

- Nhưng sao đôi mắt của ngài lại lớn như vậy, con ngươi cũng rất đen nữa.

Minh Thu Trì ngượng ngùng, xấu hổ nói:

- Những biên dân ở chỗ ta đều như vậy…không phải là vì phương pháp tu hành này.

Lâm Tịch tươi cười, nhưng hắn lập tức nghiêm mặt lại, hỏi:

- Không biết bên trên xử trí tại hạ như thế nào? Còn Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm?

Minh Thu Trì cũng nghiêm mặt lại, nói:

- Hai người họ đều được thăng một cấp, bị điều tới kho lúa động Xích Lâu Long Xà. Còn ngươi, bởi vì có công ngăn đê vỡ, trước vạch trần tướng liên doanh tam trấn tư thông với địch, tra ra mười ba bộ trọng giáp Thiên Ma, mà chính ngươi còn có một quả huân chương ánh sáng, nên lần này tiếp tục được đặc biệt thăng quan, thánh thượng đích thân phê chuẩn cho người thăng đến Tòng thất phẩm, điều nhiệm làm Tuần mục uý ở vùng núi Dương Tiêm Long Xà.

- Tuần mục uý?

Lâm Tịch nhíu mày, nói:

- Nếu như tại hạ nhớ không nhầm, đây chỉ là chức quan phụ trách tiếp ứng và lùng bắt?

Minh Thu Trì hiểu được ẩn ý trong câu nói Lâm Tịch, nên gật đầu nói:

- Trước kia, lương kho biên quân Long Xà là trọng điểm bọn Huyệt man đánh lén, nên có rất nhiều kho lúa của biên quân Long Xà đều được xây dựng trong lòng núi, nhưng vì Huyệt man thường xuyên công kích, nên quân đội thủ vệ kho lúa thường xuyên đối mặt với nguy hiểm. Tuần mục uý vốn chỉ có trách nhiệm lùng bắt những phạm nhân chạy trốn hoặc gian tế, cùng với truy đuổi những người tu hành khác có thể ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng hiện giờ tình hình ở biên quân Long Xà vô cùng căng thẳng, hành tung bọn Huyệt man trở nên xuất quỷ nhập thần, tập tính bọn chúng cũng trở nên khác lúc trước. Hơn nữa, bây giờ chưa đến mùa đông, không phải là thời điểm bọn Huyệt man thiếu lương thực. Trong những chiến dịch vừa rồi, có người nói bọn Huyệt man không hề công kích kho lúa, mà là đánh úp, giết những tiểu đội biên quân đi tuần tra…Tuần mục uý là người dẫn đầu biên quân đi tuần, cũng là đội quân có tính cơ động nhất, nếu như có ai muốn đưa nhiệm vụ để ngươi chấp hành, đây là việc rất dễ dàng.

Lâm Tịch lắc đầu, nói:

- Làm như vậy thật không quang minh.

Minh Thu Trì chân thành nói:

- Cho nên, mặc dù học viện Thanh Loan các ngươi có sắp xếp, ngươi cũng nên cẩn trọng.

Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nói tiếp:

- Từ vùng núi Dương Tiêm đến động Xích Lâu của họ có xa không? Còn nữa...ngài bị điều tới chỗ nào?

- Khoảng cách bọn ngươi không xa, chỉ cần đi một buổi là tới. Động Xích Lâu ở ngay giữa sơn mạch Long Xà, còn vùng núi Dương Tiêm của ngươi ở hướng bắc động Xích Lâu. Ta lại ở hơi xa.



Minh Thu Trì nói:

- Ta phải tới núi Hắc Xà, chính xác là cực nam sơn mạch Long Xà. Ta thuộc đội quân tiên phong.

- Đội quân tiên phong có trách nhiệm đi đầu, hơi nguy hiểm.

Lâm Tịch nhíu mày.

Minh Thu Trì cười cười, nói:

- Cũng vừa dịp thật, chúng ta chỉ bị một trận gió cuốn vào chốn này thôi. Đại quân do Vân Tần chúng ta kiến thiết rất mạnh, hơn nữa ta lại là tiễn thủ, nhiều lúc không cần phải xuất hiện.

- Đi thôi.

Nhìn Lâm Tịch đã cất hộp ngọc màu trắng, ông ta nghiêm giọng nói:

- Ta còn phải hoàn thành mệnh lệnh quan trên đưa ra, tuyên đọc công văn trước công chúng.

- Tuyên đọc công văn trước công chúng?

Lâm Tịch lắc đầu, trào phúng nói:

- Đây cũng là vinh quang sao?

- Mặc kệ là thủ đoạn hay vinh quang, nhưng những thứ này đều là vinh quang ngươi giành được.

Minh Thu Trì tất nhiên hiểu ý Lâm Tịch, nên nghiêm túc nói:

- Ngoài ra, đối với dân chúng Vân Tần, đây chính là vinh quang, bọn họ cần vinh quang và chính nghĩa như vậy. Chỉ có thế mới có nhiều người truy tầm vinh quang xuất hiện.





Toàn bộ các con phố ở trấn Yến Lai đều yên lặng, ngay cả khu vực xây đê nhiều người nhất, khí thế nhất, mọi người cũng đồng loạt ngừng lại, tất cả nhanh chóng chạy đến doanh trại luyện võ trên quan đạo ngoài trấn.

Tất cả dân chúng trong trấn đều rất kích động, bởi vì đây là tin tức do chính phủ Tổng trấn truyền ra, quan viên hành tỉnh chuẩn bị tuyên đọc công văn khen ngợi tiểu Lâm đại nhân mà mọi người vẫn kính yêu.

Bởi vì thật tâm tôn kính và yêu thích, nên khi nhìn thấy Lâm Tịch, Minh Thu Trì và nhiều quan viên khác cùng nhau đi lên đài diễn võ, tất cả dân chúng đều cùng nhau hoan hô, âm thanh to rõ như tiếng sấm.

Tiếng hoan hô này dường như càng làm cho ánh mặt trời rực rỡ trở nên chói mắt hơn, Minh Thu Trì bất giác mỉm cười. Ông ta mở bản công văn có đóng đại ấn hành tỉnh ra, bắt đầu tuyên đọc.

- Tổng trấn trấn Yến Lai Lâm Tịch, tuy còn trẻ nhưng thông minh anh dũng hơn người, được đích thân thánh thượng phê chuẩn, đặc biệt ngợi khen…có công xây dựng lại đê, đạt được huân chương ánh sáng, nay thăng từ Chính cửu phẩm lên Tòng bát phẩm.

- Vì bắt được thích khách, vạch trần âm mưu cấu kết của tướng liên doanh tam trấn Từ Trữ Thân với người tu hành Đại Mãng, nay thăng từ Tòng bát phẩm lên Chính bát phẩm.

- Vì bắt được giao dịch ngầm ở biên quan, thu được nhiều quân giới trọng yếu, nay thăng từ Chính bát phẩm lên Tòng thất phẩm.

Doanh trại luyện võ bỗng nhiên yên lặng trong chốc lát, sau đó nhanh chóng ồn ào hẳn lên, mọi người cùng nhau hô vạn tuế. Khi biết được tiểu Lâm đại nhân mình yêu thích đã âm thầm lập được thêm nhiều công lao to lớn mà mình không hề hay biết, bọn họ càng vui vẻ hơn. Nay tiểu Lâm đại nhân lại được thăng liền ba cấp, bọn họ cảm thấy tiểu Lâm đại nhân đã được thừa nhận và tán thưởng, nên bọn họ rất hưng phấn.

Trong lúc nhất thời, các quan viên ở đây đều cảm thấy khuôn mặt và thân thể của mỗi một dân chúng trấn Yến Lai như đang phát sáng.

Lâm Tịch hơi cảm thán, nhưng hắn vẫn nhanh chóng bật cười, khom người đáp lễ với bách tính.

Minh Thu Trì nói đúng, đối với những bách tính đơn thuần, các vinh quang này vô cùng sạch sẽ, chúng có thể giúp họ trở nên mạnh mẽ và vui sướng hơn. Cho nên, vào thời khắc này, Lâm Tịch cũng rất vui vẻ.

~~o0 0o~~

(*) Hai câu thơ trong bài thơ "Dạ Vũ Ký Bắc" - tác giả: Lý Thương Ẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ma Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook