Chương 63: Bồi Tiếp Ngươi Mười Chiêu
Đạo Tiên
02/11/2022
- Tiếp đệ nhất quyền của ta.
Đằng Thiếu Quân nghiến chặt hàm răng, lúc này trong lòng đã không còn chút kiêng dè nào nữa, quyền kình theo đó cũng trở nên thô bạo hơn bao giờ hết, thẳng tắp một đường hướng Phá Thiên giết tới. Nếu như trước đó Đằng Thiếu Quân chỉ có tâm tư phế bỏ Phá Thiên rồi giao cho tông môn xử lý thì bây giờ khi cầm được sinh tử khế trong tay, gã đã bỏ luôn tâm tư đó mà muốn thẳng tay giết chết Phá Thiên, trừ đi mối họa ngầm.
Đối diện vở kịch lớn do Phá Thiên đích thân bày ra, không thể nghi ngờ rằng nó đã trở thành một đả kích cực lớn với một thiếu chủ như gã. Loại tâm tư muốn trêu chọc Phá Thiên, biến Phá Thiên thành con rối sống hay viên đá lót đường cho mình hiện tại đã không còn, đổi lại là một sự e ngại sâu sắc rằng tương lai xa Phá Thiên sẽ gây ảnh hưởng đến kế hoạch thống nhất thiên hạ của hai cha con gã. Cho nên thay vì giữ lại một mối họa truyền kiếp, không bằng giết trước nói sau. Khế ước đã nằm trong tay, còn có Trần Bá Giang đứng ra làm chứng, tông môn dù tận tình tra xét thì cũng chỉ có thể kết luận do thực lực Phá Thiên quá yếu mà thôi, không thể trách ai được. Nghĩ thế, Đằng Thiếu Quân dù có đến mười chiêu nhưng ngay từ chiêu đầu tiên thì gã đã dốc toàn lực, muốn tiêu diệt Phá Thiên càng nhanh càng tốt.
Phá Thiên thì khác, hắn không xem thường Đằng Thiếu Quân nhưng cũng chưa từng xem nhẹ chính mình. Đối với thực lực bản thân hiện nay, chỉ có hắn là hiểu rõ nhất. Cũng là Ngự Khí tầng bốn, nhưng lần đột phá cảnh giới của hắn phải gánh chịu lực lượng tẩy lễ đến từ Ma Hoàng, cho nên sức chịu đựng của nhục thể cho đến tiềm lực của thần hồn đạt được vượt trên người khác không biết bao nhiêu mà tính. Có thể mô tả ngắn gọn rằng sự thống khổ mà da thịt và thần hồn Phá Thiên phải gánh chịu khi đột phá cảnh giới Ngự Khí tầng bốn không thua gì một tu sĩ đột phá cảnh giới Ngự Khí tầng năm trong khi Phá Thể cảnh giới chỉ mới ở tầng bốn. Đổi là người khác hẳn thân thể đã nổ nát thành từng mảnh rồi, làm sao còn sống đến bây giờ.
Nhưng tạo hóa vốn dĩ rất công bằng, song hành với nguy hiểm luôn là cơ hội, nguy hiểm càng lớn một khi vượt qua cũng mang lại tạo hoá kỳ diệu mà bất kỳ ai cũng khó lòng tưởng tượng nổi. Phần thưởng cho Phá Thiên chính là kinh mạch và vô số huyệt vị trong cơ thể bình thường rất khó đả thông bị lực lượng cuồng bạo đến từ Ma Hoàng đánh phá hết thảy, khiến cho linh khí bên trong thân thể hắn lưu chuyển càng thêm thông thuận, sức chịu đựng của thịt gân cốt đối với ngoại lực tác động cũng tăng lên không biết bao nhiêu lần, mà tu vi theo đó cũng tăng tiến một bước lớn.
Đối với sự tình đả phá huyệt vị, để phát huy hết tiềm lực của đồ tử đồ tôn khi còn nhỏ tuổi, rất nhiều gia tộc hay các môn phái cũng phải nhờ cậy các vị trưởng bối có tu vi cao thâm đích thân xuất thủ hỗ trợ đả thông. Mà việc đả thông này không thể làm một lần, cũng không thể khai thông hoàn toàn do cơ địa và sức chịu đựng mỗi người một khác. Hơn nữa loại đãi ngộ này cũng chỉ dừng lại ở một số hậu bối có thiên tư hơn người, được gia tộc hay môn phái đặc biệt bồi dưỡng mới có chứ không phải là loại phụ cấp đại trà ai ai cũng có thể nhận được.
Lại nói Phá Thiên mới bước lên con đường tu hành chưa được bao lâu, tu vi tăng nhanh khiến cho căn cơ bất ổn, khiếm khuyết nhiều như lá rụng mùa thu, muốn bù đắp không phải chuyện dễ. Nếu không nhờ hai đại cơ duyên là Loạn Đả Cân Kinh và Ma Hoàng chung tay mài giũa thì dù hắn có cố gắng bao nhiêu cũng không có được ngày hôm nay chứ đừng nói đến ngày mai tiến xa hơn trên con đường tu hành. Bất quá đó là việc của hiện tại, giả như hắn có thể vượt qua được hết thảy khó khăn này mà không chết, tương lai biến thành cái dạng gì rất khó nói rõ.
Phá Thiên dù không biết toàn bộ nội tình nhưng khi đối chiếu thực lực của hắn với các sư huynh đệ đồng môn trong những trận giao chiến ở thao trường sau núi thì hắn cũng kiến thức sơ bộ về loại năng lực bản thân đang sở hữu. Chính vì biết tiềm lực bản thân còn chưa khai phá hết cho nên hắn mới muốn tìm cách bức ép cỗ lực lượng này ra bên ngoài, thúc đẩy tu vi tăng lên một bước nữa. Chẳng qua cho đến hiện tại, hắn chưa tìm ra biện pháp nào khả thi cả. Mãi cho đến hôm nay khi Đằng Thiếu Quân tìm tới tận cửa thì hắn mới nghĩ ra chủ ý này, dùng Đằng Thiếu Quân làm đá mài đao, bức ép chỗ tiềm lực đang chất chứa ở một góc nào đó trong thân thể bùng phát ra, tìm biện pháp khống chế cỗ lực lượng đó theo ý mình.
Cùng Đằng Thiếu Quân cứng chọi cứng, đây là sự tình mà không có một đệ tử ngoại môn nào dám thực hiện, kể cả đệ tử nội môn cũng không phải ai cũng dám vỗ ngực nói rằng mình có thể cứng đối cứng với Đằng Thiếu Quân trong trường hợp cho phép gã xuất thủ toàn lực. Làm như thế không khác mang mạng mình ra cược, vô cùng mạo hiểm. Nhưng dưới hoàn cảnh này, Phá Thiên căn bản không có sự lựa chọn nào khác. Không chỉ cỗ tiềm lực to lớn kia hắn không có biện pháp bức ra được mà cả việc Đằng Thiếu Quân tìm tới gây rối cũng không có biện pháp nào khả thi. Hôm nay một là hắn bị đánh bẹp dí, hai là sống sót và tìm đến một ngày mai tươi sáng hơn. Dù gì thì hắn cũng không thể cứ trốn tránh mãi được, cứ cái đà này không sớm thì muộn cũng chết dưới tay cha con họ Đằng mà thôi.
- Được lắm, hôm nay ta chơi với ngươi.
Phá Thiên nói xong một quyền cũng dơ lên, tu vi toàn thân ngưng đọng lại dọc cánh tay nhanh chóng hóa thành một nắm đấm to tướng. Nhìn thấy Đằng Thiếu Quân trừng mắt lao tới, hắn cũng nhếch mép cười khẩy một tiếng sau đó cũng dùng một quyền lao tới chỗ Đằng Thiếu Quân.
- Đi chết đi.
Đằng Thiếu Quân vừa rống lên thì đã nghe ầm một tiếng, hai cự quyền đâm sầm vào nhau, khí cơ bắn loạn ra tứ phía, cây cối chung quanh như bị gió bão luồn qua thổi cho phấp phới không ngừng. Giữa bầu trời đêm, tiếng nổ ầm vang khiến cho không ít đệ tử canh gác sơn môn cũng buồn bực không thôi, một đám chỗ này một đám chỗ kia ghé tai nhau lầm bầm.
- Trời ạ, lũ nhóc này cũng lì gan phết đấy chứ, cả ngày đánh nhau còn chưa đủ đến tối cũng còn không chịu dừng tay cho người khác nghỉ ngơi, đúng là hết thuốc chữa.
- Kệ bọn chúng thôi, chúng ta hơi đâu mà quản. Nếu có quản cũng để năm đại trưởng lão đi mà quản, ai bảo sớm như thế đã đưa Bình Chướng Thuật cho bọn chúng làm gì.
- Ngươi nói be bé cái mồm thôi, đó là việc của các trưởng lão, chúng ta quản được chắc. Cứ làm tốt nhiệm vụ của chúng ta là được, còn việc bọn chúng hồ nháo cũng mặc kệ, khi nào có kẻ bò dậy không nổi chúng ta đến khiêng về là được rồi.
Dứt lời mấy đệ tử nhìn nhau cười ha hả, chốc lát đã phân tán ra khắp nơi tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình. Mà ở trong sơn viên vắng vẻ, Phá Thiên sau khi tiếp một quyền của Đằng Thiếu Quân thân thể bị hất văng về sau, chật vật mãi mới đứng thẳng người được. Xương cốt nơi cánh tay vừa tiếp một quyền của Đằng Thiếu Quân đã tê dại đi, cơ bắp co thắt nhói lên từng hồi đau đến nhăn nhó mặt mày. Nhưng Đằng Thiếu Quân thì không, thân thể gã bị lực phá toái đẩy lui một đoạn nhưng hết thảy vẫn bình an vô sự. Chỉ là lúc này, ánh mắt thâm trầm của Đằng Thiếu Quân vẫn không ngừng nhìn về chỗ Phá Thiên với đầy vẻ nghi hoặc, dường như vẫn còn chưa tin cảnh tượng vừa diễn ra là sự thật.
- Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp tu vi của hắn. Đây không thể là lực lượng mà một tu sĩ tu vi Ngự Khí tầng bốn sơ kỳ có thể có được, chắc hẳn phải trung kỳ trở lên. Nhưng mà hắn mới đột phá cách đây không lâu, làm sao có thể tiến cảnh nhanh như vậy được chứ? Chẳng lẽ hắn không thèm tu luyện Tịch Linh Thuật hay sao? Cũng không đúng, một quyền vừa rồi khí cơ ngưng đọng như thực, không luyện Tịch Linh Thuật thì một quyền vừa nãy làm sao ngăn nổi một kích toàn lực của ta?
Đằng Thiếu Quân tự hỏi mình, trước sau vẫn không biết giải thích sự tình thế nào cho hợp lý. Cũng là Phá Thiên, nhưng Phá Thiên trước mặt gã lúc này khiến cho gã có cảm giác cao thâm mạt trắc, không dễ nhìn thấu. Chỉ là khi thấy Phá Thiên đang dùng một tay còn lại xoa bóp cánh tay vừa tiếp một quyền của mình, Đằng Thiếu Quân liền hạ quyết tâm phải đè bẹp Phá Thiên cho bằng được. Rõ ràng gã nhìn ra Phá Thiên bị thương không nặng nhưng khả năng chiến đấu vẫn vì đó mà chịu ảnh hưởng không nhỏ. Nếu gã ra chiêu liên tục, rất có khả năng khiến cho Phá Thiên trở tay không kịp, cuối cùng trúng phải công kích chí mạng.
- Tiếp đệ nhị quyền của ta.
Phá Thiên lúc này vẫn đang miệt mài nắn bóp cơ bắp dọc cánh tay giúp cho máu huyết lưu chuyển nhanh hơn, giảm bớt sự đau nhức của xương khớp bên trong. Nhưng mặc kệ hắn chật vật ra sao, Đằng Thiếu Quân không chút để tâm lại hô lên mấy tiếng rồi vung quyền lao tới.
- Mẹ nó, sớm biết ngươi chẳng phải hạng tốt lành gì, lại còn dở loại thủ đoạn này.
Trước chiêu quyền thứ hai này của Đằng Thiếu Quân, Phá Thiên nhanh tay tra kiếm vào vỏ, đồng thời dùng một cánh tay khác thi triển chiêu thức lao lên đón đỡ. Vừa rồi một tay bị kình lực va chạm làm cho tê dại, nếu hắn còn dùng cánh tay đó tiếp thêm một quyền sợ rằng xương cốt không chịu nổi mà gãy làm mấy đoạn. Tuy tu vi hắn chưa cạn nhưng chênh lệch tu vi sẽ khiến cho lực lượng phản kích mỗi bên nhận phải hoàn toàn khác nhau, mà hắn tu vi thấp hơn nên lực lượng nghiền ép trở lại thân thể cũng cao hơn Đằng Thiếu Quân. Đó là còn chưa kể đối phương tu luyện Thiết Nhân Thần Công, khả năng chống cự ngoại lực tác động hết sức mạnh mẽ. Còn hắn thì chỉ là Phá Thể đơn thuần, chỉ bình bình như bao người mà thôi. Lại nghe á một tiếng, Phá Thiên lần nữa bị hất văng trở lại, một cánh tay khác cũng tê dại đến nỗi mất đi cảm giác. Nhưng không đợi Phá Thiên kịp xoa bóp cánh tay này thì Đằng Thiếu Quân đã tiếp tục vung một quyền khác nện tới.
- Họ Đằng khốn kiếp, ngươi ép người quá đáng.
- Hừ, trong khế ước cũng không có nói ta phải đợi ngươi chuẩn bị xong xuôi mới được động thủ.
Ầm ầm hai tiếng, hai chân của Phá Thiên lần lượt bị hai quyền của Đằng Thiếu Quân đánh cho run rẩy, đứng trên đất bằng mà như bơi thuyền trên sông, lảo đảo như thằng say rượu.
- Haha, thế nào rồi? Chỉ mới bốn chiêu mà ngươi đã chịu không nổi rồi sao? Để ta xem chiêu thứ năm này ngươi lấy cái gì ra mà đỡ, hay là dùng đầu của ngươi đi.
Mới nói dứt câu thì một chiêu quyền mới của Đằng Thiếu Quân đã tụ xong lực lượng, ý tứ muốn một mạch ép Phá Thiên đến đường cùng ngõ tận. Lúc này Phá Thiên không còn cách nào khác đành phải rút ra thiết kiếm. Hắn biết không thể dùng nhục thân để hứng lấy công kích cường đại của Đằng Thiếu Quân thêm nữa, bởi vì thân thể mới đạt Phá Thể tầng bốn căn bản không chịu nổi lực lượng trùng kích mạnh mẽ và liên tục như vậy. Lúc này chỉ có thể mượn binh khí ngăn cản Đằng Thiếu Quân, cầm cự thêm mấy chiêu mà thôi.
Đằng Thiếu Quân nghiến chặt hàm răng, lúc này trong lòng đã không còn chút kiêng dè nào nữa, quyền kình theo đó cũng trở nên thô bạo hơn bao giờ hết, thẳng tắp một đường hướng Phá Thiên giết tới. Nếu như trước đó Đằng Thiếu Quân chỉ có tâm tư phế bỏ Phá Thiên rồi giao cho tông môn xử lý thì bây giờ khi cầm được sinh tử khế trong tay, gã đã bỏ luôn tâm tư đó mà muốn thẳng tay giết chết Phá Thiên, trừ đi mối họa ngầm.
Đối diện vở kịch lớn do Phá Thiên đích thân bày ra, không thể nghi ngờ rằng nó đã trở thành một đả kích cực lớn với một thiếu chủ như gã. Loại tâm tư muốn trêu chọc Phá Thiên, biến Phá Thiên thành con rối sống hay viên đá lót đường cho mình hiện tại đã không còn, đổi lại là một sự e ngại sâu sắc rằng tương lai xa Phá Thiên sẽ gây ảnh hưởng đến kế hoạch thống nhất thiên hạ của hai cha con gã. Cho nên thay vì giữ lại một mối họa truyền kiếp, không bằng giết trước nói sau. Khế ước đã nằm trong tay, còn có Trần Bá Giang đứng ra làm chứng, tông môn dù tận tình tra xét thì cũng chỉ có thể kết luận do thực lực Phá Thiên quá yếu mà thôi, không thể trách ai được. Nghĩ thế, Đằng Thiếu Quân dù có đến mười chiêu nhưng ngay từ chiêu đầu tiên thì gã đã dốc toàn lực, muốn tiêu diệt Phá Thiên càng nhanh càng tốt.
Phá Thiên thì khác, hắn không xem thường Đằng Thiếu Quân nhưng cũng chưa từng xem nhẹ chính mình. Đối với thực lực bản thân hiện nay, chỉ có hắn là hiểu rõ nhất. Cũng là Ngự Khí tầng bốn, nhưng lần đột phá cảnh giới của hắn phải gánh chịu lực lượng tẩy lễ đến từ Ma Hoàng, cho nên sức chịu đựng của nhục thể cho đến tiềm lực của thần hồn đạt được vượt trên người khác không biết bao nhiêu mà tính. Có thể mô tả ngắn gọn rằng sự thống khổ mà da thịt và thần hồn Phá Thiên phải gánh chịu khi đột phá cảnh giới Ngự Khí tầng bốn không thua gì một tu sĩ đột phá cảnh giới Ngự Khí tầng năm trong khi Phá Thể cảnh giới chỉ mới ở tầng bốn. Đổi là người khác hẳn thân thể đã nổ nát thành từng mảnh rồi, làm sao còn sống đến bây giờ.
Nhưng tạo hóa vốn dĩ rất công bằng, song hành với nguy hiểm luôn là cơ hội, nguy hiểm càng lớn một khi vượt qua cũng mang lại tạo hoá kỳ diệu mà bất kỳ ai cũng khó lòng tưởng tượng nổi. Phần thưởng cho Phá Thiên chính là kinh mạch và vô số huyệt vị trong cơ thể bình thường rất khó đả thông bị lực lượng cuồng bạo đến từ Ma Hoàng đánh phá hết thảy, khiến cho linh khí bên trong thân thể hắn lưu chuyển càng thêm thông thuận, sức chịu đựng của thịt gân cốt đối với ngoại lực tác động cũng tăng lên không biết bao nhiêu lần, mà tu vi theo đó cũng tăng tiến một bước lớn.
Đối với sự tình đả phá huyệt vị, để phát huy hết tiềm lực của đồ tử đồ tôn khi còn nhỏ tuổi, rất nhiều gia tộc hay các môn phái cũng phải nhờ cậy các vị trưởng bối có tu vi cao thâm đích thân xuất thủ hỗ trợ đả thông. Mà việc đả thông này không thể làm một lần, cũng không thể khai thông hoàn toàn do cơ địa và sức chịu đựng mỗi người một khác. Hơn nữa loại đãi ngộ này cũng chỉ dừng lại ở một số hậu bối có thiên tư hơn người, được gia tộc hay môn phái đặc biệt bồi dưỡng mới có chứ không phải là loại phụ cấp đại trà ai ai cũng có thể nhận được.
Lại nói Phá Thiên mới bước lên con đường tu hành chưa được bao lâu, tu vi tăng nhanh khiến cho căn cơ bất ổn, khiếm khuyết nhiều như lá rụng mùa thu, muốn bù đắp không phải chuyện dễ. Nếu không nhờ hai đại cơ duyên là Loạn Đả Cân Kinh và Ma Hoàng chung tay mài giũa thì dù hắn có cố gắng bao nhiêu cũng không có được ngày hôm nay chứ đừng nói đến ngày mai tiến xa hơn trên con đường tu hành. Bất quá đó là việc của hiện tại, giả như hắn có thể vượt qua được hết thảy khó khăn này mà không chết, tương lai biến thành cái dạng gì rất khó nói rõ.
Phá Thiên dù không biết toàn bộ nội tình nhưng khi đối chiếu thực lực của hắn với các sư huynh đệ đồng môn trong những trận giao chiến ở thao trường sau núi thì hắn cũng kiến thức sơ bộ về loại năng lực bản thân đang sở hữu. Chính vì biết tiềm lực bản thân còn chưa khai phá hết cho nên hắn mới muốn tìm cách bức ép cỗ lực lượng này ra bên ngoài, thúc đẩy tu vi tăng lên một bước nữa. Chẳng qua cho đến hiện tại, hắn chưa tìm ra biện pháp nào khả thi cả. Mãi cho đến hôm nay khi Đằng Thiếu Quân tìm tới tận cửa thì hắn mới nghĩ ra chủ ý này, dùng Đằng Thiếu Quân làm đá mài đao, bức ép chỗ tiềm lực đang chất chứa ở một góc nào đó trong thân thể bùng phát ra, tìm biện pháp khống chế cỗ lực lượng đó theo ý mình.
Cùng Đằng Thiếu Quân cứng chọi cứng, đây là sự tình mà không có một đệ tử ngoại môn nào dám thực hiện, kể cả đệ tử nội môn cũng không phải ai cũng dám vỗ ngực nói rằng mình có thể cứng đối cứng với Đằng Thiếu Quân trong trường hợp cho phép gã xuất thủ toàn lực. Làm như thế không khác mang mạng mình ra cược, vô cùng mạo hiểm. Nhưng dưới hoàn cảnh này, Phá Thiên căn bản không có sự lựa chọn nào khác. Không chỉ cỗ tiềm lực to lớn kia hắn không có biện pháp bức ra được mà cả việc Đằng Thiếu Quân tìm tới gây rối cũng không có biện pháp nào khả thi. Hôm nay một là hắn bị đánh bẹp dí, hai là sống sót và tìm đến một ngày mai tươi sáng hơn. Dù gì thì hắn cũng không thể cứ trốn tránh mãi được, cứ cái đà này không sớm thì muộn cũng chết dưới tay cha con họ Đằng mà thôi.
- Được lắm, hôm nay ta chơi với ngươi.
Phá Thiên nói xong một quyền cũng dơ lên, tu vi toàn thân ngưng đọng lại dọc cánh tay nhanh chóng hóa thành một nắm đấm to tướng. Nhìn thấy Đằng Thiếu Quân trừng mắt lao tới, hắn cũng nhếch mép cười khẩy một tiếng sau đó cũng dùng một quyền lao tới chỗ Đằng Thiếu Quân.
- Đi chết đi.
Đằng Thiếu Quân vừa rống lên thì đã nghe ầm một tiếng, hai cự quyền đâm sầm vào nhau, khí cơ bắn loạn ra tứ phía, cây cối chung quanh như bị gió bão luồn qua thổi cho phấp phới không ngừng. Giữa bầu trời đêm, tiếng nổ ầm vang khiến cho không ít đệ tử canh gác sơn môn cũng buồn bực không thôi, một đám chỗ này một đám chỗ kia ghé tai nhau lầm bầm.
- Trời ạ, lũ nhóc này cũng lì gan phết đấy chứ, cả ngày đánh nhau còn chưa đủ đến tối cũng còn không chịu dừng tay cho người khác nghỉ ngơi, đúng là hết thuốc chữa.
- Kệ bọn chúng thôi, chúng ta hơi đâu mà quản. Nếu có quản cũng để năm đại trưởng lão đi mà quản, ai bảo sớm như thế đã đưa Bình Chướng Thuật cho bọn chúng làm gì.
- Ngươi nói be bé cái mồm thôi, đó là việc của các trưởng lão, chúng ta quản được chắc. Cứ làm tốt nhiệm vụ của chúng ta là được, còn việc bọn chúng hồ nháo cũng mặc kệ, khi nào có kẻ bò dậy không nổi chúng ta đến khiêng về là được rồi.
Dứt lời mấy đệ tử nhìn nhau cười ha hả, chốc lát đã phân tán ra khắp nơi tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình. Mà ở trong sơn viên vắng vẻ, Phá Thiên sau khi tiếp một quyền của Đằng Thiếu Quân thân thể bị hất văng về sau, chật vật mãi mới đứng thẳng người được. Xương cốt nơi cánh tay vừa tiếp một quyền của Đằng Thiếu Quân đã tê dại đi, cơ bắp co thắt nhói lên từng hồi đau đến nhăn nhó mặt mày. Nhưng Đằng Thiếu Quân thì không, thân thể gã bị lực phá toái đẩy lui một đoạn nhưng hết thảy vẫn bình an vô sự. Chỉ là lúc này, ánh mắt thâm trầm của Đằng Thiếu Quân vẫn không ngừng nhìn về chỗ Phá Thiên với đầy vẻ nghi hoặc, dường như vẫn còn chưa tin cảnh tượng vừa diễn ra là sự thật.
- Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp tu vi của hắn. Đây không thể là lực lượng mà một tu sĩ tu vi Ngự Khí tầng bốn sơ kỳ có thể có được, chắc hẳn phải trung kỳ trở lên. Nhưng mà hắn mới đột phá cách đây không lâu, làm sao có thể tiến cảnh nhanh như vậy được chứ? Chẳng lẽ hắn không thèm tu luyện Tịch Linh Thuật hay sao? Cũng không đúng, một quyền vừa rồi khí cơ ngưng đọng như thực, không luyện Tịch Linh Thuật thì một quyền vừa nãy làm sao ngăn nổi một kích toàn lực của ta?
Đằng Thiếu Quân tự hỏi mình, trước sau vẫn không biết giải thích sự tình thế nào cho hợp lý. Cũng là Phá Thiên, nhưng Phá Thiên trước mặt gã lúc này khiến cho gã có cảm giác cao thâm mạt trắc, không dễ nhìn thấu. Chỉ là khi thấy Phá Thiên đang dùng một tay còn lại xoa bóp cánh tay vừa tiếp một quyền của mình, Đằng Thiếu Quân liền hạ quyết tâm phải đè bẹp Phá Thiên cho bằng được. Rõ ràng gã nhìn ra Phá Thiên bị thương không nặng nhưng khả năng chiến đấu vẫn vì đó mà chịu ảnh hưởng không nhỏ. Nếu gã ra chiêu liên tục, rất có khả năng khiến cho Phá Thiên trở tay không kịp, cuối cùng trúng phải công kích chí mạng.
- Tiếp đệ nhị quyền của ta.
Phá Thiên lúc này vẫn đang miệt mài nắn bóp cơ bắp dọc cánh tay giúp cho máu huyết lưu chuyển nhanh hơn, giảm bớt sự đau nhức của xương khớp bên trong. Nhưng mặc kệ hắn chật vật ra sao, Đằng Thiếu Quân không chút để tâm lại hô lên mấy tiếng rồi vung quyền lao tới.
- Mẹ nó, sớm biết ngươi chẳng phải hạng tốt lành gì, lại còn dở loại thủ đoạn này.
Trước chiêu quyền thứ hai này của Đằng Thiếu Quân, Phá Thiên nhanh tay tra kiếm vào vỏ, đồng thời dùng một cánh tay khác thi triển chiêu thức lao lên đón đỡ. Vừa rồi một tay bị kình lực va chạm làm cho tê dại, nếu hắn còn dùng cánh tay đó tiếp thêm một quyền sợ rằng xương cốt không chịu nổi mà gãy làm mấy đoạn. Tuy tu vi hắn chưa cạn nhưng chênh lệch tu vi sẽ khiến cho lực lượng phản kích mỗi bên nhận phải hoàn toàn khác nhau, mà hắn tu vi thấp hơn nên lực lượng nghiền ép trở lại thân thể cũng cao hơn Đằng Thiếu Quân. Đó là còn chưa kể đối phương tu luyện Thiết Nhân Thần Công, khả năng chống cự ngoại lực tác động hết sức mạnh mẽ. Còn hắn thì chỉ là Phá Thể đơn thuần, chỉ bình bình như bao người mà thôi. Lại nghe á một tiếng, Phá Thiên lần nữa bị hất văng trở lại, một cánh tay khác cũng tê dại đến nỗi mất đi cảm giác. Nhưng không đợi Phá Thiên kịp xoa bóp cánh tay này thì Đằng Thiếu Quân đã tiếp tục vung một quyền khác nện tới.
- Họ Đằng khốn kiếp, ngươi ép người quá đáng.
- Hừ, trong khế ước cũng không có nói ta phải đợi ngươi chuẩn bị xong xuôi mới được động thủ.
Ầm ầm hai tiếng, hai chân của Phá Thiên lần lượt bị hai quyền của Đằng Thiếu Quân đánh cho run rẩy, đứng trên đất bằng mà như bơi thuyền trên sông, lảo đảo như thằng say rượu.
- Haha, thế nào rồi? Chỉ mới bốn chiêu mà ngươi đã chịu không nổi rồi sao? Để ta xem chiêu thứ năm này ngươi lấy cái gì ra mà đỡ, hay là dùng đầu của ngươi đi.
Mới nói dứt câu thì một chiêu quyền mới của Đằng Thiếu Quân đã tụ xong lực lượng, ý tứ muốn một mạch ép Phá Thiên đến đường cùng ngõ tận. Lúc này Phá Thiên không còn cách nào khác đành phải rút ra thiết kiếm. Hắn biết không thể dùng nhục thân để hứng lấy công kích cường đại của Đằng Thiếu Quân thêm nữa, bởi vì thân thể mới đạt Phá Thể tầng bốn căn bản không chịu nổi lực lượng trùng kích mạnh mẽ và liên tục như vậy. Lúc này chỉ có thể mượn binh khí ngăn cản Đằng Thiếu Quân, cầm cự thêm mấy chiêu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.