Quyển 12 - Chương 202: Cuộc chiến giữa hai thế giới
Quan Kỳ
30/04/2015
Thông Thiên khẽ nhíu mày.
- Thiên giới Đại Chu nội tình không đủ. Chỉ có sư huynh và ta có thể chống đỡ được với những ác ma này. Người khác tuy mạnh, nhưng đối mặt với thủ lĩnh của ác ma chung quy vẫn chênh lệch một ít!
Võ Chiếu trầm giọng nói.
Thông Thiên nhìn Võ Chiếu:
- Võ Chiếu, không phải sư huynh nói muội. Thiên giới Đại Chu của muội nếu lại tiếp tục chịu đựng sẽ có ý nghĩa thế nào? Thiên hạ phân tranh, vẫn cần có vị trí của mình!
Võ Chiếu nhíu mày.
- Thực lực của muội tuy mạnh, tu vi tăng thêm cũng nhanh. Nhưng về đạo làm đế vương, chung quy muội vẫn kém hơn so với Diêm Xuyên một ít. Thiên hạ đại loạn, quần hùng cùng nổi lên, lại tiếp tục chịu đựng, áp lực chung quy quá lớn!
Thông Thiên khuyên nhủ.
Võ Chiếu cắn cắn môi, lắc đầu.
- Muội không bỏ quyền thế này xuống được sao?
Thông Thiên trầm hỏi.
Võ Chiếu thoáng cười khổ, yên lặng một hồi.
Một lát sau, Võ Chiếu mới lại mở miệng nói:
- Đại Chu ngày hôm nay, có thể nói không hoàn toàn là tâm huyết của ta, còn có tâm huyết của lão sư. Lão sư bảo sư huynh tới, chính là muốn sư huynh giúp Đại Chu ta. Vẫn mong sư huynh, xem như nể mặt lão sư tiếp tục giúp ta!
Thông Thiên nhìn chằm chằm vào Võ Chiếu, quan sát một hồi. Cuối cùng hắn tỏ ra bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nếu là quyết định của lão sư, ta giúp muội! Ta đi ra tiền tuyến, vì muội đánh bại tất cả thủ lĩnh ác ma!
- Đa tạ sư huynh!
Võ Chiếu trịnh trọng nói.
...
Dương gian, Hoàn Tây Nam Châu.
Theo thế giới Đại Thiên, thế giới Đại Ác xuất binh, Hoàn Tây Nam Châu căn bản không hề chống cự.
Đại quân hai giới, hung mãnh chà xát Hoàn Tây Nam Châu.
Hoàn Tây Nam Châu trải qua Trường Sinh Đại Đế gột rửa, dĩ nhiên không có kiêu hùng lợi hại.
Chiến tranh không được bao lâu, binh lực thế giới Đại Ác, thế giới Đại Thiên đã chính thức đối diện nhau.
Ầm!
Cường giả hai phe không có bên nào chịu nhường. Chiến tranh đến từ thế giới Đại Thiên, thế giới Đại Ác chính thức mở ra.
Dương gian, Tây Ngoại Châu!
Quần ma thế giới Đại Ác binh phạt Tây Ngoại Châu.
Trong lúc nhất thời tướng sĩ Tây Ngoại Châu liên tục bại lui. Tuy bọn họ có chống cự, nhưng thời điểm đối mặt với Thiên Cương, Đông Đại Tư Tế, Tây Đại Tư Tế, bọn họ chỉ có một đường chạy trốn.
Bên trên một cương vực.
Ầm!
Thiên Cương đến, một toà thành trì ầm ầm bị phá tan. Phía sau Thiên Cương, khắp trời đều là những đôi cánh ác ma màu đen, giang rộng lao về phía trong thành trì.
Tướng sĩ Đại Chu chống đỡ, nhưng dù sao bọn họ căn bản vẫn không phải là đối thủ của đám ác ma.
- A!
- Cứu mạng!
- Phụ thân!
......
...
...
Khắp thành vang lên những tiếng kêu la. Nhưng không ai có thể làm gì đối với đám ác ma quá mức hung mãnh kia.
Thiên Cương lạnh lùng quan sát tất cả, căn bản không thèm để ý tới sự sống chết của dân chúng trong thành.
Ầm!
Đột nhiên, hướng tây bắc có một đạo kiếm quang màu tím phóng tới.
Bành!
Kiếm quang đến gần, càng lúc càng lớn. Kiếm quang dần dần hóa thành một sông kiếm mênh mông xông thẳng về phía đám ác ma.
Ầm!
Nhất thời, rất nhiều ác ma bị vô số kiếm quang chém thành hai nửa.
- Lớn mật!
Sắc mặt Thiên Cương biến đổi, hắn vung tay lên, một thanh kiếm liền phóng ra.
Bành!
Dưới sự va chạm hung mãnh, trường kiếm của Thiên Cương ầm ầm đổ nát.
- A!
Trùng kích cực lớn, trong nháy mắt đã va chạm khiến Thiên Cương bay ngược ra.
Bành!
Bên ngoài mười dặm, Thiên Cương mới đứng vững thân hình.
Tất cả ác ma đều nhất thời biến sắc, đồng thời nhìn tới.
Vù!
Trên bầu trời của thành trì, Thông Thiên giáo chủ toàn thân mặc áo bào đen tuy bay trong gió, tay cầm Tru Tiên Kiếm, ánh mắt bình thản nhìn về phía một nhóm ác ma Thiên Cương.
- Là Thông Thiên giáo chủ!
- Thật tốt quá. Là Thông Thiên giáo chủ tới cứu chúng ta!
- Bái kiến Thông Thiên giáo chủ!
......
......
...
Trong thành vang lên những tiếng hoan hô. Thông Thiên lại không hề bị ảnh hưởng, nhìn về phía Thiên Cương đang đứng đối diện.
- Thông Thiên?
Sắc mặt Thiên Cương trầm xuống.
Một kiếm vừa nãy, Thiên Cương đã hiểu rõ sự cường đại của Thông Thiên. Tu vi thập lục trọng thiên, hơn nữa còn là kiếm tu thập lục trọng thiên.
- Thông Thiên giáo chủ, trong thiên hạ không thể phòng ngừa. Liên Thần giới chủ thế giới Đại Ác, đối với các hạ cực kỳ thưởng thức. Không biết Thông Thiên giáo chủ có nguyện vào thế giới Đại Ác ta hay không? Chủ thượng đồng ý lấy một châu phong cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?
Thiên Cương lập tức nói rằng.
- Ồ?
Thông Thiên giáo chủ lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Thiên Cương lại đang chiêu hàng mình sao?
- Thiên hạ đại loạn. Thiên giới Đại Chu chống đỡ không được bao lâu. Lấy khả năng của ngươi cần gì phải vây khốn trong chỗ nước cạn này đây?
Thiên Cương lại nói.
- Cút đi!
Thông Thiên thản nhiên nói.
- Sao?
Sắc mặt Thiên Cương biến đổi.
- Ta còn ở đây một ngày, các ngươi đừng hòng xâm lược Tây Ngoại Châu!
Thông Thiên lạnh lùng nói.
- Hừ, Thông Thiên, ngươi chỉ là bại tướng dưới tay Kiếm Ngạo. Chủ thượng để mắt tới ngươi, mới có thể bảo ta đúng lúc mời chào ngươi. Ngươi không nên không biết cân nhắc như vậy!
Thiên Cương quát lớn nói.
- Thua với Kiếm Ngạo, không phải là thua với ngươi. Ngươi kích động cái gì? Lấy khả năng của ngươi, đến bao nhiêu ta giết bao nhiêu!
Thông Thiên trầm giọng nói.
- Hừ!
Thiên Cương tức giận hừ lạnh một tiếng.
- Ngu xuẩn không hiểu chuyện, vậy không trách được ta nữa!
Thông Thiên lạnh lùng nói.
Tru Tiên Kiếm trong tay Thông Thiên chợt xoay một cái, đột nhiên đâm ra.
Một đạo kiếm quang màu tím xé rách hư không lại bay về phía Thiên Cương.
Ầm!
Tại nơi xa xôi, Đông Đại Tư Tế, Tây Đại Tư Tế cũng nghe được tiếng nổ vang. Cả hai đồng thời quay đầu nhìn tới.
- Thông Thiên ra tay sao?
Sắc mặt hai Đại Tư Tế gần như cùng lúc trầm xuống.
Tại Tây Ngoại Châu, thành Lạc Dương cửa Thái Cực Điện.
Võ Chiếu nhìn đại chiến của Thông Thiên ở phía đông nam, lông mày nhíu lại.
- Phu quân, năm đó Hồng Quân thay đổi mạng, để ta đoạt giang sơn Lý Đường của phu quân, đạt được Đại Chu. Phu quân không những không trách ta, còn tặng Thái Cực Đồ của tổ tiên cho ta. Phu quân, những điều ta đã đáp ứng phu quân, ta nhất định sẽ làm được. Ta sẽ bảo vệ Đại Chu, bất kỳ ai cũng đừng mong phá hoại được. Ta mặc kệ phải trả cái giá lớn tới mức nào, ta mặc kệ lớn tới mức nào!
Võ Chiếu nắm chặt nắm tay, trong mắt ửng đỏ.
Tại Vạn Liên Hải ở Nam Ngoại Châu, Liên Thần lại không quá quan tâm tới cuộc đại chiến ở Tây Ngoại Châu. Lúc này ánh mắt Liên Thần lại tập trung vào Hoàn Tây Nam Châu.
Thế giới Đại Ác, thế giới Đại Thiên, gần như mỗi thế giới đều chiếm cứ một nửa Hoàn Tây Nam Châu. Hai quân đang giao chiến kịch liệt.
Đây là cuộc chiến của hai đại thế giới. Liên Thần không thể tự chủ được phải cẩn thận chú ý hơn.
Liên Thần quan sát chiến trường phía xa một chút, tiếp theo nhìn về phía cửa Trường Sinh Bất Tử Điện ở Bắc Ngoại Châu.
Cửa Trường Sinh Bất Tử Điện, Chung Sơn cũng đang quan sát chiến trường ở Hoàn Tây Nam Châu. Tiếp theo, Chung Sơn cũng quay đầu nhìn về phía Liên Thần.
Hai người đại siêu thoát, hai đại giới chủ cách không gian nhìn nhau. Trong mắt mỗi người hiện ra vẻ hết sức lạnh lùng trang nghiêm.
- Thiên giới Đại Chu nội tình không đủ. Chỉ có sư huynh và ta có thể chống đỡ được với những ác ma này. Người khác tuy mạnh, nhưng đối mặt với thủ lĩnh của ác ma chung quy vẫn chênh lệch một ít!
Võ Chiếu trầm giọng nói.
Thông Thiên nhìn Võ Chiếu:
- Võ Chiếu, không phải sư huynh nói muội. Thiên giới Đại Chu của muội nếu lại tiếp tục chịu đựng sẽ có ý nghĩa thế nào? Thiên hạ phân tranh, vẫn cần có vị trí của mình!
Võ Chiếu nhíu mày.
- Thực lực của muội tuy mạnh, tu vi tăng thêm cũng nhanh. Nhưng về đạo làm đế vương, chung quy muội vẫn kém hơn so với Diêm Xuyên một ít. Thiên hạ đại loạn, quần hùng cùng nổi lên, lại tiếp tục chịu đựng, áp lực chung quy quá lớn!
Thông Thiên khuyên nhủ.
Võ Chiếu cắn cắn môi, lắc đầu.
- Muội không bỏ quyền thế này xuống được sao?
Thông Thiên trầm hỏi.
Võ Chiếu thoáng cười khổ, yên lặng một hồi.
Một lát sau, Võ Chiếu mới lại mở miệng nói:
- Đại Chu ngày hôm nay, có thể nói không hoàn toàn là tâm huyết của ta, còn có tâm huyết của lão sư. Lão sư bảo sư huynh tới, chính là muốn sư huynh giúp Đại Chu ta. Vẫn mong sư huynh, xem như nể mặt lão sư tiếp tục giúp ta!
Thông Thiên nhìn chằm chằm vào Võ Chiếu, quan sát một hồi. Cuối cùng hắn tỏ ra bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nếu là quyết định của lão sư, ta giúp muội! Ta đi ra tiền tuyến, vì muội đánh bại tất cả thủ lĩnh ác ma!
- Đa tạ sư huynh!
Võ Chiếu trịnh trọng nói.
...
Dương gian, Hoàn Tây Nam Châu.
Theo thế giới Đại Thiên, thế giới Đại Ác xuất binh, Hoàn Tây Nam Châu căn bản không hề chống cự.
Đại quân hai giới, hung mãnh chà xát Hoàn Tây Nam Châu.
Hoàn Tây Nam Châu trải qua Trường Sinh Đại Đế gột rửa, dĩ nhiên không có kiêu hùng lợi hại.
Chiến tranh không được bao lâu, binh lực thế giới Đại Ác, thế giới Đại Thiên đã chính thức đối diện nhau.
Ầm!
Cường giả hai phe không có bên nào chịu nhường. Chiến tranh đến từ thế giới Đại Thiên, thế giới Đại Ác chính thức mở ra.
Dương gian, Tây Ngoại Châu!
Quần ma thế giới Đại Ác binh phạt Tây Ngoại Châu.
Trong lúc nhất thời tướng sĩ Tây Ngoại Châu liên tục bại lui. Tuy bọn họ có chống cự, nhưng thời điểm đối mặt với Thiên Cương, Đông Đại Tư Tế, Tây Đại Tư Tế, bọn họ chỉ có một đường chạy trốn.
Bên trên một cương vực.
Ầm!
Thiên Cương đến, một toà thành trì ầm ầm bị phá tan. Phía sau Thiên Cương, khắp trời đều là những đôi cánh ác ma màu đen, giang rộng lao về phía trong thành trì.
Tướng sĩ Đại Chu chống đỡ, nhưng dù sao bọn họ căn bản vẫn không phải là đối thủ của đám ác ma.
- A!
- Cứu mạng!
- Phụ thân!
......
...
...
Khắp thành vang lên những tiếng kêu la. Nhưng không ai có thể làm gì đối với đám ác ma quá mức hung mãnh kia.
Thiên Cương lạnh lùng quan sát tất cả, căn bản không thèm để ý tới sự sống chết của dân chúng trong thành.
Ầm!
Đột nhiên, hướng tây bắc có một đạo kiếm quang màu tím phóng tới.
Bành!
Kiếm quang đến gần, càng lúc càng lớn. Kiếm quang dần dần hóa thành một sông kiếm mênh mông xông thẳng về phía đám ác ma.
Ầm!
Nhất thời, rất nhiều ác ma bị vô số kiếm quang chém thành hai nửa.
- Lớn mật!
Sắc mặt Thiên Cương biến đổi, hắn vung tay lên, một thanh kiếm liền phóng ra.
Bành!
Dưới sự va chạm hung mãnh, trường kiếm của Thiên Cương ầm ầm đổ nát.
- A!
Trùng kích cực lớn, trong nháy mắt đã va chạm khiến Thiên Cương bay ngược ra.
Bành!
Bên ngoài mười dặm, Thiên Cương mới đứng vững thân hình.
Tất cả ác ma đều nhất thời biến sắc, đồng thời nhìn tới.
Vù!
Trên bầu trời của thành trì, Thông Thiên giáo chủ toàn thân mặc áo bào đen tuy bay trong gió, tay cầm Tru Tiên Kiếm, ánh mắt bình thản nhìn về phía một nhóm ác ma Thiên Cương.
- Là Thông Thiên giáo chủ!
- Thật tốt quá. Là Thông Thiên giáo chủ tới cứu chúng ta!
- Bái kiến Thông Thiên giáo chủ!
......
......
...
Trong thành vang lên những tiếng hoan hô. Thông Thiên lại không hề bị ảnh hưởng, nhìn về phía Thiên Cương đang đứng đối diện.
- Thông Thiên?
Sắc mặt Thiên Cương trầm xuống.
Một kiếm vừa nãy, Thiên Cương đã hiểu rõ sự cường đại của Thông Thiên. Tu vi thập lục trọng thiên, hơn nữa còn là kiếm tu thập lục trọng thiên.
- Thông Thiên giáo chủ, trong thiên hạ không thể phòng ngừa. Liên Thần giới chủ thế giới Đại Ác, đối với các hạ cực kỳ thưởng thức. Không biết Thông Thiên giáo chủ có nguyện vào thế giới Đại Ác ta hay không? Chủ thượng đồng ý lấy một châu phong cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?
Thiên Cương lập tức nói rằng.
- Ồ?
Thông Thiên giáo chủ lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Thiên Cương lại đang chiêu hàng mình sao?
- Thiên hạ đại loạn. Thiên giới Đại Chu chống đỡ không được bao lâu. Lấy khả năng của ngươi cần gì phải vây khốn trong chỗ nước cạn này đây?
Thiên Cương lại nói.
- Cút đi!
Thông Thiên thản nhiên nói.
- Sao?
Sắc mặt Thiên Cương biến đổi.
- Ta còn ở đây một ngày, các ngươi đừng hòng xâm lược Tây Ngoại Châu!
Thông Thiên lạnh lùng nói.
- Hừ, Thông Thiên, ngươi chỉ là bại tướng dưới tay Kiếm Ngạo. Chủ thượng để mắt tới ngươi, mới có thể bảo ta đúng lúc mời chào ngươi. Ngươi không nên không biết cân nhắc như vậy!
Thiên Cương quát lớn nói.
- Thua với Kiếm Ngạo, không phải là thua với ngươi. Ngươi kích động cái gì? Lấy khả năng của ngươi, đến bao nhiêu ta giết bao nhiêu!
Thông Thiên trầm giọng nói.
- Hừ!
Thiên Cương tức giận hừ lạnh một tiếng.
- Ngu xuẩn không hiểu chuyện, vậy không trách được ta nữa!
Thông Thiên lạnh lùng nói.
Tru Tiên Kiếm trong tay Thông Thiên chợt xoay một cái, đột nhiên đâm ra.
Một đạo kiếm quang màu tím xé rách hư không lại bay về phía Thiên Cương.
Ầm!
Tại nơi xa xôi, Đông Đại Tư Tế, Tây Đại Tư Tế cũng nghe được tiếng nổ vang. Cả hai đồng thời quay đầu nhìn tới.
- Thông Thiên ra tay sao?
Sắc mặt hai Đại Tư Tế gần như cùng lúc trầm xuống.
Tại Tây Ngoại Châu, thành Lạc Dương cửa Thái Cực Điện.
Võ Chiếu nhìn đại chiến của Thông Thiên ở phía đông nam, lông mày nhíu lại.
- Phu quân, năm đó Hồng Quân thay đổi mạng, để ta đoạt giang sơn Lý Đường của phu quân, đạt được Đại Chu. Phu quân không những không trách ta, còn tặng Thái Cực Đồ của tổ tiên cho ta. Phu quân, những điều ta đã đáp ứng phu quân, ta nhất định sẽ làm được. Ta sẽ bảo vệ Đại Chu, bất kỳ ai cũng đừng mong phá hoại được. Ta mặc kệ phải trả cái giá lớn tới mức nào, ta mặc kệ lớn tới mức nào!
Võ Chiếu nắm chặt nắm tay, trong mắt ửng đỏ.
Tại Vạn Liên Hải ở Nam Ngoại Châu, Liên Thần lại không quá quan tâm tới cuộc đại chiến ở Tây Ngoại Châu. Lúc này ánh mắt Liên Thần lại tập trung vào Hoàn Tây Nam Châu.
Thế giới Đại Ác, thế giới Đại Thiên, gần như mỗi thế giới đều chiếm cứ một nửa Hoàn Tây Nam Châu. Hai quân đang giao chiến kịch liệt.
Đây là cuộc chiến của hai đại thế giới. Liên Thần không thể tự chủ được phải cẩn thận chú ý hơn.
Liên Thần quan sát chiến trường phía xa một chút, tiếp theo nhìn về phía cửa Trường Sinh Bất Tử Điện ở Bắc Ngoại Châu.
Cửa Trường Sinh Bất Tử Điện, Chung Sơn cũng đang quan sát chiến trường ở Hoàn Tây Nam Châu. Tiếp theo, Chung Sơn cũng quay đầu nhìn về phía Liên Thần.
Hai người đại siêu thoát, hai đại giới chủ cách không gian nhìn nhau. Trong mắt mỗi người hiện ra vẻ hết sức lạnh lùng trang nghiêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.