Quyển 12 - Chương 180: Ép bộ tộc Bàn Thạch rời đi
Quan Kỳ
17/04/2015
- Ngươi đang đợi đám người Bàn Giáp sao? Bọn họ không kịp trở lại đâu. Hiện tại bọn họ đang trên đường đi tới thế giới Đại Thiện. Cho dù bọn họ trở về, trẫm cũng sẽ phong tỏa Hoàng Tuyền Lộ. Không còn kịp nữa! Động thủ! Kẻ dám phản kháng, giết!
Diêm Xuyên quát to một tiếng.
Ầm!
Một đám cường giả ầm ầm xông thẳng về phía bộ tộc Bàn Thạch.
- Dừng tay!
Sắc mặt Bàn Canh đại biến.
Nhưng Diêm Xuyên sao có thể để cho hắn kéo dài thời gian. cơ hội như vậy, ngàn năm một thuở. Diêm Xuyên căn bản sẽ không để ý tới lời nói của Bàn Canh. Còn những người khác lại chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diêm Xuyên, tất nhiên càng mặc kệ lời kêu gào của người khác.
Ầm!
Hai phe ầm ầm chiến đấu.
Năm người Bàn Kỷ, Bàn Canh, Bàn Tân, Bàn Nhâm, Bàn Quý gần như đồng thời xông tới. Năm người đều vô cùng lo lắng.
- Đánh nhau cái gì. Đúng là phiền nhất mà!
Đông Phương Chính Phái trực tiếp chống lại Bàn Kỷ, Bàn Tân, đồng thời trong nháy mắt đã áp chế được bọn họ.
Diêm Xuyên lao về phía Bàn Canh. Dưới chân Diêm Xuyên xuất hiện tế đàn Đại Đế.
Ầm!
Trong chớp mắt, Bàn Canh bị Diêm Xuyên đánh lùi.
Những người khác càng hung mãnh áp chế bộ tộc Bàn Thạch.
Bàn Nhâm, Bàn Quý đồng thời lao tới Diêm Xuyên với ý định bắt giặc phải bắt vua trước.
Diêm Xuyên tất nhiên không sợ hãi, quay đầu nhìn bọn họ. Mái tóc của Diêm Xuyên dài dần ra biến thành màu đỏ như máu. Khí thế mạnh mẽ bắn ra.
- Dừng tay!
Sắc mặt Bàn Canh điên cuồng biến đổi, cả kinh kêu lên.
Mới vừa rồi Bàn Căn bị Diêm Xuyên đánh một quyền, hắn đã biết Diêm Xuyên lợi hại. Bàn Canh chủ trì tất cả mọi chuyện trong bộ tộc Bàn Thạch. Đối với Diêm Xuyên, Bàn Căn tất nhiên đặc biệt hiểu rõ.
Vừa nãy, Diêm Xuyên còn ở trạng thái nguyên thủy nhất. Diêm Xuyên còn có biển máu, còn có vũ trụ trong lòng bàn tay, còn có lực lượng một triều.
Thậm chí, còn có Diêm Xuyên thứ hai có khả năng càng lợi hại hơn.
- Diêm đế, chúng ta lập tức rời khỏi Đông Ngoại Châu!
Bàn Canh nhất thời kêu lên.
- Cái gì?
Một đám cường giả bộ tộc Bàn Thạch nhất thời biến sắc.
Đám người do Diêm Xuyên dẫn đến cũng có chút sững sờ. Bọn họ còn không đánh, bộ tộc Bàn Thạch liền đầu hàng sao?
Mọi người có phần cổ quái nhìn Bàn Canh, lại cùng nhau nhìn về phía Diêm Xuyên.
Bàn Canh lại trịnh trọng nói:
- Diêm đế, ta biết đám người kia của ngươi rất cường đại. Nhưng ngươi hẳn cũng phải biết bộ tộc Bàn Thạch ta. Bộ tộc Bàn Thạch tất nhiên có thiên phú thần thông. Vì cuộc chiến chủng tộc, chúng ta nhất định sẽ không màng sống chết, cá chết lưới rách dưới. Ta nghĩ, đám thuộc hạ này của ngươi tất nhiên cũng phải tổn thất vô số!
- Không sai!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Nếu Diêm đế cảm thấy bộ tộc Bàn Thạch ta chướng mắt, chúng ta lập tức rời đi, rời khỏi Đông Ngoại Châu. Ta hy vọng Diêm đế thực hiện hứa hẹn lúc trước!
Bàn Canh trầm giọng nói.
- Lão Thất, ngươi làm gì vậy?
- Thất huynh! Cùng lắm thì chúng ta liều mạng.
- Chúng ta sợ cái gì?
...
...
...
Một đám cường giả bộ tộc Bàn Thạch lo lắng nói. Nhưng Bàn Canh không hề bị lay động. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn Bàn Canh, hai mắt híp lại. Cuối cùng Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:
- Có thể!
Phù!
Bàn Canh thầm thở phào một hơi.
- Tuy nhiên, thời gian nhiều nhất là hai ngày. Trẫm không hi vọng đám người Bàn Giáp trở về, sẽ nảy sinh biến số!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Được!
Bàn Canh một lời đáp ứng.
- Đi, đi tới hành cung gần đây!
Diêm Xuyên nói.
- Meo, Diêm Xuyên, như vậy là xong rồi sao?
Miêu Miêu đánh còn chưa đã thèm nói.
Chờ mọi người rời đi, bộ tộc Bàn Thạch liền sôi trào.
- Thất huynh, tại sao huynh lại làm vậy?
Bàn Tân lo lắng nói.
Bàn Canh nhẹ nhàng lắc đầu một cái:
- Chúng ta không phải là đối thủ của Diêm Xuyên. Diêm Xuyên hắn phát triển quá nhanh!
- Nhưng cho tới bây giờ bộ tộc Bàn Thạch ta chưa bao giờ phải sợ ai!
Bàn Tân vẫn không cam lòng nói.
- Tất cả vì Chân Chủ. Mọi việc trong bộ tộc Bàn Thạch, nếu do ta xử trí, vậy các ngươi hãy nghe ta. Nếu đại huynh trách tội, một mình ta gánh chịu. Hiện tại, lập tức chuẩn bị di chuyển!
Bàn Canh trầm giọng nói.
- Ôi!
Mọi người không cam lòng bất đắc dĩ nói.
Tất cả vì Chân Chủ. Vì nguyên nhân này bất kỳ ai cũng không có cách nào phản bác.
Quả nhiên, tốc độ làm việc của Bàn Canh cực nhanh. Trong vòng hai ngày, hắn đã tụ tập gần như tất cả người trong tộc, lại đối mặt với nhóm người Diêm Xuyên.
- Diêm đế, đa tạ Diêm đế đã mở ra một con đường. Cáo từ!
Bàn Canh quay về phía Diêm Xuyên cảm kích nói.
Nhưng những người khác trong tộc lại nhìn về phía Diêm Xuyên trong mắt bầm máu, đầy phẫn nộ.
Dù sao, nơi này chính là tổ địa của bọn họ. Bọn họ đời đời sống tại chỗ này. Từ kỷ thứ hai mãi cho đến ngày hôm nay, bọn họ vẫn chưa bao giờ phải rời đi. Bọn họ không nghĩ tới ngày hôm nay lại bị Diêm Xuyên ép đi như vậy.
Suy nghĩ mỗi người không giống nhau, thái độ đối với một chuyện thì không như vậy.
Diêm Xuyên lại nhẹ nhàng gật đầu một cái.
- Đi!
Bàn Canh vung tay áo lớn một cái.
Ầm!
Bộ tộc Bàn Thạch, dưới lực lượng của các cường giả nhanh chóng bay khỏi đó, càng chạy càng xa.
- Meo, Diêm Xuyên, tại sao ngươi lại muốn thả bọn họ đi?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Đúng vậy? Giữ lại đám người kia không phải là tai họa sao? Chờ khi đám người Bàn Giáp trở về, bọn họ sẽ trở lại gây phiền phức thì làm sao bây giờ?
Đông Phương Chính Phái cũng không hiểu nói.
- Bọn họ sẽ không làm như vậy đâu!
Diêm Xuyên tự tin lắc đầu một cái.
- Ồ? Tại sao?
- Bởi vì Tướng Thần. Không có mệnh lệnh của Tướng Thần, bọn họ không dám ra tay đối với Đại Trăn! Bọn họ là Tướng Thần dự trữ, sẽ không làm chuyện gì trái lại với ý chí của Tướng Thần!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Nhưng sau đó vẫn có phiền phức. Hiện tại giải quyết không phải càng tốt hơn sao?
Miêu Miêu tiếc nuối nói.
- Giết bọn họ? A, không. Có lẽ sẽ có một ngày, bọn họ trở thành thần tử Đại Trăn ta!
Diêm Xuyên cười nói.
- Meo? Thu phục bọn họ? Bọn họ không phải là không nguyện ý bị thu phục sao?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Đó là bởi vì Tướng Thần! Nhưng, nếu như không còn Tướng Thần thì sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Meo?
Trong mắt Miêu Miêu sáng ngời.
- Ách, chuyện các ngươi nghĩ thật phức tạp. Thật may bây giờ ta không làm Đại Đế nữa!
Đông Phương Chính Phái cổ quái nói.
- Thiên hạ phân tranh, không được có một chút sai lầm nào. Bộ tộc Bàn Thạch chung quy là một thế lực lớn. So với lưỡng bại câu thương, không bằng trù tính nạp để bản thân sử dụng. Thiên giới Đại Trăn, chính là biển lớn nạp trăm sông! Đây mới là một bước quan trọng khiến Đại Trăn nhanh chóng đi tới ngày hôm nay!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Được rồi!
Đông Phương Chính Phái buông tay than thở nói.
Quay đầu lại, Đông Phương Chính Phái nhìn về phía một đám Địa Sát tinh cùng chung chí hướng nói.
- Các huynh đệ, bản Xử trưởng gần đây đi tới một chỗ cực kỳ đặc biệt, cũng mang theo được một ít đồ tốt. Mọi người cùng nhau hưởng thụ một chút đi! Khà khà!
Đông Phương Chính Phái bỗng nhiên nụ cười, khuôn mặt càng trở nên vô sỉ hơn.
Diêm Xuyên quát to một tiếng.
Ầm!
Một đám cường giả ầm ầm xông thẳng về phía bộ tộc Bàn Thạch.
- Dừng tay!
Sắc mặt Bàn Canh đại biến.
Nhưng Diêm Xuyên sao có thể để cho hắn kéo dài thời gian. cơ hội như vậy, ngàn năm một thuở. Diêm Xuyên căn bản sẽ không để ý tới lời nói của Bàn Canh. Còn những người khác lại chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diêm Xuyên, tất nhiên càng mặc kệ lời kêu gào của người khác.
Ầm!
Hai phe ầm ầm chiến đấu.
Năm người Bàn Kỷ, Bàn Canh, Bàn Tân, Bàn Nhâm, Bàn Quý gần như đồng thời xông tới. Năm người đều vô cùng lo lắng.
- Đánh nhau cái gì. Đúng là phiền nhất mà!
Đông Phương Chính Phái trực tiếp chống lại Bàn Kỷ, Bàn Tân, đồng thời trong nháy mắt đã áp chế được bọn họ.
Diêm Xuyên lao về phía Bàn Canh. Dưới chân Diêm Xuyên xuất hiện tế đàn Đại Đế.
Ầm!
Trong chớp mắt, Bàn Canh bị Diêm Xuyên đánh lùi.
Những người khác càng hung mãnh áp chế bộ tộc Bàn Thạch.
Bàn Nhâm, Bàn Quý đồng thời lao tới Diêm Xuyên với ý định bắt giặc phải bắt vua trước.
Diêm Xuyên tất nhiên không sợ hãi, quay đầu nhìn bọn họ. Mái tóc của Diêm Xuyên dài dần ra biến thành màu đỏ như máu. Khí thế mạnh mẽ bắn ra.
- Dừng tay!
Sắc mặt Bàn Canh điên cuồng biến đổi, cả kinh kêu lên.
Mới vừa rồi Bàn Căn bị Diêm Xuyên đánh một quyền, hắn đã biết Diêm Xuyên lợi hại. Bàn Canh chủ trì tất cả mọi chuyện trong bộ tộc Bàn Thạch. Đối với Diêm Xuyên, Bàn Căn tất nhiên đặc biệt hiểu rõ.
Vừa nãy, Diêm Xuyên còn ở trạng thái nguyên thủy nhất. Diêm Xuyên còn có biển máu, còn có vũ trụ trong lòng bàn tay, còn có lực lượng một triều.
Thậm chí, còn có Diêm Xuyên thứ hai có khả năng càng lợi hại hơn.
- Diêm đế, chúng ta lập tức rời khỏi Đông Ngoại Châu!
Bàn Canh nhất thời kêu lên.
- Cái gì?
Một đám cường giả bộ tộc Bàn Thạch nhất thời biến sắc.
Đám người do Diêm Xuyên dẫn đến cũng có chút sững sờ. Bọn họ còn không đánh, bộ tộc Bàn Thạch liền đầu hàng sao?
Mọi người có phần cổ quái nhìn Bàn Canh, lại cùng nhau nhìn về phía Diêm Xuyên.
Bàn Canh lại trịnh trọng nói:
- Diêm đế, ta biết đám người kia của ngươi rất cường đại. Nhưng ngươi hẳn cũng phải biết bộ tộc Bàn Thạch ta. Bộ tộc Bàn Thạch tất nhiên có thiên phú thần thông. Vì cuộc chiến chủng tộc, chúng ta nhất định sẽ không màng sống chết, cá chết lưới rách dưới. Ta nghĩ, đám thuộc hạ này của ngươi tất nhiên cũng phải tổn thất vô số!
- Không sai!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Nếu Diêm đế cảm thấy bộ tộc Bàn Thạch ta chướng mắt, chúng ta lập tức rời đi, rời khỏi Đông Ngoại Châu. Ta hy vọng Diêm đế thực hiện hứa hẹn lúc trước!
Bàn Canh trầm giọng nói.
- Lão Thất, ngươi làm gì vậy?
- Thất huynh! Cùng lắm thì chúng ta liều mạng.
- Chúng ta sợ cái gì?
...
...
...
Một đám cường giả bộ tộc Bàn Thạch lo lắng nói. Nhưng Bàn Canh không hề bị lay động. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn Bàn Canh, hai mắt híp lại. Cuối cùng Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:
- Có thể!
Phù!
Bàn Canh thầm thở phào một hơi.
- Tuy nhiên, thời gian nhiều nhất là hai ngày. Trẫm không hi vọng đám người Bàn Giáp trở về, sẽ nảy sinh biến số!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Được!
Bàn Canh một lời đáp ứng.
- Đi, đi tới hành cung gần đây!
Diêm Xuyên nói.
- Meo, Diêm Xuyên, như vậy là xong rồi sao?
Miêu Miêu đánh còn chưa đã thèm nói.
Chờ mọi người rời đi, bộ tộc Bàn Thạch liền sôi trào.
- Thất huynh, tại sao huynh lại làm vậy?
Bàn Tân lo lắng nói.
Bàn Canh nhẹ nhàng lắc đầu một cái:
- Chúng ta không phải là đối thủ của Diêm Xuyên. Diêm Xuyên hắn phát triển quá nhanh!
- Nhưng cho tới bây giờ bộ tộc Bàn Thạch ta chưa bao giờ phải sợ ai!
Bàn Tân vẫn không cam lòng nói.
- Tất cả vì Chân Chủ. Mọi việc trong bộ tộc Bàn Thạch, nếu do ta xử trí, vậy các ngươi hãy nghe ta. Nếu đại huynh trách tội, một mình ta gánh chịu. Hiện tại, lập tức chuẩn bị di chuyển!
Bàn Canh trầm giọng nói.
- Ôi!
Mọi người không cam lòng bất đắc dĩ nói.
Tất cả vì Chân Chủ. Vì nguyên nhân này bất kỳ ai cũng không có cách nào phản bác.
Quả nhiên, tốc độ làm việc của Bàn Canh cực nhanh. Trong vòng hai ngày, hắn đã tụ tập gần như tất cả người trong tộc, lại đối mặt với nhóm người Diêm Xuyên.
- Diêm đế, đa tạ Diêm đế đã mở ra một con đường. Cáo từ!
Bàn Canh quay về phía Diêm Xuyên cảm kích nói.
Nhưng những người khác trong tộc lại nhìn về phía Diêm Xuyên trong mắt bầm máu, đầy phẫn nộ.
Dù sao, nơi này chính là tổ địa của bọn họ. Bọn họ đời đời sống tại chỗ này. Từ kỷ thứ hai mãi cho đến ngày hôm nay, bọn họ vẫn chưa bao giờ phải rời đi. Bọn họ không nghĩ tới ngày hôm nay lại bị Diêm Xuyên ép đi như vậy.
Suy nghĩ mỗi người không giống nhau, thái độ đối với một chuyện thì không như vậy.
Diêm Xuyên lại nhẹ nhàng gật đầu một cái.
- Đi!
Bàn Canh vung tay áo lớn một cái.
Ầm!
Bộ tộc Bàn Thạch, dưới lực lượng của các cường giả nhanh chóng bay khỏi đó, càng chạy càng xa.
- Meo, Diêm Xuyên, tại sao ngươi lại muốn thả bọn họ đi?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Đúng vậy? Giữ lại đám người kia không phải là tai họa sao? Chờ khi đám người Bàn Giáp trở về, bọn họ sẽ trở lại gây phiền phức thì làm sao bây giờ?
Đông Phương Chính Phái cũng không hiểu nói.
- Bọn họ sẽ không làm như vậy đâu!
Diêm Xuyên tự tin lắc đầu một cái.
- Ồ? Tại sao?
- Bởi vì Tướng Thần. Không có mệnh lệnh của Tướng Thần, bọn họ không dám ra tay đối với Đại Trăn! Bọn họ là Tướng Thần dự trữ, sẽ không làm chuyện gì trái lại với ý chí của Tướng Thần!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Nhưng sau đó vẫn có phiền phức. Hiện tại giải quyết không phải càng tốt hơn sao?
Miêu Miêu tiếc nuối nói.
- Giết bọn họ? A, không. Có lẽ sẽ có một ngày, bọn họ trở thành thần tử Đại Trăn ta!
Diêm Xuyên cười nói.
- Meo? Thu phục bọn họ? Bọn họ không phải là không nguyện ý bị thu phục sao?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Đó là bởi vì Tướng Thần! Nhưng, nếu như không còn Tướng Thần thì sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Meo?
Trong mắt Miêu Miêu sáng ngời.
- Ách, chuyện các ngươi nghĩ thật phức tạp. Thật may bây giờ ta không làm Đại Đế nữa!
Đông Phương Chính Phái cổ quái nói.
- Thiên hạ phân tranh, không được có một chút sai lầm nào. Bộ tộc Bàn Thạch chung quy là một thế lực lớn. So với lưỡng bại câu thương, không bằng trù tính nạp để bản thân sử dụng. Thiên giới Đại Trăn, chính là biển lớn nạp trăm sông! Đây mới là một bước quan trọng khiến Đại Trăn nhanh chóng đi tới ngày hôm nay!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Được rồi!
Đông Phương Chính Phái buông tay than thở nói.
Quay đầu lại, Đông Phương Chính Phái nhìn về phía một đám Địa Sát tinh cùng chung chí hướng nói.
- Các huynh đệ, bản Xử trưởng gần đây đi tới một chỗ cực kỳ đặc biệt, cũng mang theo được một ít đồ tốt. Mọi người cùng nhau hưởng thụ một chút đi! Khà khà!
Đông Phương Chính Phái bỗng nhiên nụ cười, khuôn mặt càng trở nên vô sỉ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.