Quyển 12 - Chương 239: Một kiếm chứng minh thực lực
Quan Kỳ
22/05/2015
Cửa Hoàng Kim Điện.
Kiếm Ngạo thỉnh chiến với Hoàng Kim Đại Đế.
Hai mắt Hoàng Kim Đại Đế híp lại. Tất nhiên Hoàng Kim Đại Đế nhận ra được người trước mắt là ai. Ngày xưa, Kiếm Ngạo khiêu chiến với Thông Thiên giáo chủ, nhưng lúc đó Thông Thiên giáo chủ danh chấn thiên hạ lại nương theo trận chiến ấy đột phá đến thập lục trọng thiên. Nhưng cho dù như thế, Thông Thiên vẫn bị đánh bại.
Bây giờ, Kiếm Ngạo lại khiêu chiến với mình sao?
- Vì sao ngươi lại lựa chọn trẫm?
Hoàng Kim Đại Đế trầm giọng nói.
- Kiếm mỗ bây giờ là thập ngũ trọng thiên. Trong thiên hạ, người có thể giúp Kiếm mỗ trùng kích tới thập lục trọng thiên, chỉ có Hoàng Kim Đại Đế ngươi thôi!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Sắc mặt Hoàng Kim Đại Đế thoáng đen lại:
Vì sao?
- Bởi vì Hoàng Kim Đại Đế ngươi có thiên phú dị bẩm. Bản thể hoàng kim thú là thần thú thứ hai trong thiên hạ, lại có tế đàn Đại Đế giúp đỡ, còn có đại đức chi ấn của kỷ thứ nhất ở bên cạnh người. Ngươi có thể có thể toàn lực kháng cự Kiếm mỗ, lại không có khả năng chém Kiếm mỗ!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Sắc mặt Hoàng Kim Đại Đế càng đen thêm. Nói chuyện một hồi, chính là mình giúp hắn luyện kiếm? Mình dù gì cũng là cường giả có năng lực đẩy lùi Liên Thần. Bây giờ trong mắt ngươi, ta lại chỉ là một kẻ giúp ngươi luyện kiếm thôi sao?
- Thập ngũ trọng thiên? Ngươi quá ngông cuồng rồi!
Hoàng Kim Đại Đế lạnh lùng nói.
Ánh mắt Kiếm Ngạo dần dần băng lạnh.
- Như vậy, Kiếm mỗ liền lấy một kiếm, chứng minh ta nói không sai!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, Kiếm Ngạo đưa tay lấy ra Thanh Phong trường kiếm.
Ầm!
Một kiếm đâm ra, khắp trời vang lên một tiếng chấn động rung chuyển thiên hạ. Trong lúc nhất thời, vô số trường kiếm của các kiếm tu tại ba mươi sáu cương vực Hoàn Đông Nam Châu đều rung lên thành tiếng.
Một đạo kiếm cương màu xanh xông thẳng về phía Hoàng Kim Đại Đế.
Chỉ là một đạo kiếm cương không có quá nhiều kiếm khí. Một kiếm cương với thế như chẻ tre, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hoàng Kim Đại Đế.
Thế kiếm cương không thể đỡ, một loại khí thế hủy diệt tất cả xông thẳng đến.
Hoàng Kim Đại Đế nhất thời biến sắc, đưa tay đánh ra một quyền về phía kiếm cương.
Tay phải Hoàng Kim Đại Đế chợt hiện lên một màu vàng óng. Một quyền vung ra, lực lượng cuồn cuộn ngưng tụ đến.
Ầm!
Kiếm quyền va chạm vào nhau.
Lực lượng quá khổng lồ. Dưới chân Hoàng Kim Đại Đế đột nhiên đạp xuống.
Ầm!
Đại địa phía dưới lấy Hoàng Kim Đại Đế làm trung tâm, nhất thời nứt ra vô số vết rạn. Những vết nứt giống như mạng nhện lan tỏa về bốn phương tám hướng.
Ầm!
Trong vạn vạn dặm, đại địa đều nổi lên vô số vết rạn. Từng vết rạn lớn như một cái cống ngầm, phá hủy tất cả kiến trúc xung quanh.
- A!
Khắp nơi đều vang lên những tiếng kêu lo lắng sợ hãi. Rất nhiều tu giả đều rơi vào trong rãnh lớn.
Xung quanh Hoàng Kim Đại Đế, bụi mù nổi lên bốn phía, hư không run rẩy dao động.
Một kiếm va chạm vào nhau, nhất thời kiếm quyền tách ra.
Hoàng Kim Đại Đế dẫn theo một sự chấn động nhìn Kiếm Ngạo trước mắt.
Thập ngũ trọng thiên? Hắn mới chỉ là thập ngũ trọng thiên thôi sao?
cường giả thập ngũ trọng thiên trong thiên hạ, ở tại trước mặt hắn không phải mặc cho xâu xé hay sao?
Trên nắm tay Hoàng Kim Đại Đế có một dấu vết của kiếm. Nhưng Hoàng Kim Đại Đế là tu vi thập lục trọng thiên. Hơn nữa, hắn có hoàng kim thú làm thân thể, đã nổi tiếng kiên cố.
- Hoàng Kim Đại Đế, kiếm lực của ta thế nào? Có thể có đủ tư cách thỉnh ngươi đánh một trận hay không?
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Ánh mắt Kiếm Ngạo cực kỳ kiên quyết, dường như buộc Hoàng Kim Đại Đế nhất định phải ra tay.
Tuy nhiên, Hoàng Kim Đại Đế cũng không úy kỵ. Đúng như Kiếm Ngạo từng nói, Hoàng Kim Đại Đế còn có tế đàn Đại Đế, còn có đại đức chi ấn.
- Cũng được, nếu ngươi đến thỉnh chiến, vậy đến đây đi!
Hoàng Kim Đại Đế lạnh lùng nói.
Kiếm Ngạo nhìn khắp nơi, trầm giọng nói:
- Trời cao có đức hiếu sinh, cuộc chiến giữa ngươi và ta nhất định sẽ có lực phá hoại tới cực điểm, sinh linh đồ thán. Vậy không bằng chúng ta tiến vào trong vô cực chiến đấu một trận. Ngươi thấy thế nào?
- Vào trong vô cực sao?
Hoàng Kim Đại Đế lại cảm thấy cổ quái.
Phải biết rằng, bình thường thập ngũ trọng thiên tiến vào vô cực, chính là hoàn toàn muốn chết. Cho dù thập lục trọng thiên tiến vào, cũng cực kỳ vất vả. Nhưng hôm nay, Kiếm Ngạo lại yêu cầu hắn vào trong vô cực để chiến đấu sao?
- Ngươi thấy thế nào?
Kiếm Ngạo lại nói.
- Ngươi còn không sợ, ta còn sợ gì. Đi thôi!
Hoàng Kim Đại Đế lên tiếng trả lời.
Ầm!
Hai đại cường giả bay vút lên trời, xông thẳng vào trong tinh không rời đi. Không bao lâu sau, bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lúc trước một lần kiếm và quyền va chạm vào nhau, đã thu hút ánh mắt hiếu kỳ của vô số cường giả trong thiên hạ.
Nhóm người Diêm Xuyên vừa bay đến Hoàn Đông Nam Châu, tự nhiên lập tức ngừng lại.
Trên một đỉnh núi.
- Diêm đế, chúng ta đi tiếp chứ?
Mộng Tam Sinh cau mày nói.
- Muộn mấy ngày cũng không sao. Chờ một chút đi. Trẫm muốn biết kết quả!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái nói.
Kiếm Ngạo? Hoàng Kim Đại Đế?
Hiện nay thực lực của Hoàng Kim Đại Đế đã tương đương với Tử Vi Đại Đế ngày xưa. Hắn lại có thêm đại đức chi ấn, càng không kém bao nhiêu.
Kiếm Ngạo với tu vi thập ngũ trọng thiên. Hắn là có thể khiêu chiến Hoàng Kim Đại Đế sao?
Trung Thiên Châu, Sát Đế đứng ở trên một đỉnh núi, cũng nhìn thấy cảnh tượng ở Hoàn Đông Nam Châu. Đứng phía sau Sát Đế chính là ba người Manh Lạc, Mẫn Hoàng, Ngọc Lân.
Sát Đế nhìn thấy Hoàng Kim Đại Đế chiến đấu, cũng không cảm thấy quan tâm mấy. Nhưng thời điểm hắn nhìn thấy nhóm người Diêm Xuyên, hai mắt đột nhiên thoáng nheo lại.
- Ba người? Kim Đại Vũ cũng tới sao?
Sắc mặt Sát Đế âm trầm nói.
- Là Lão Thất lấy danh nghĩa Tam huynh gọi!
Mẫn Hoàng nói.
- Cái gì?
Sát Đế đột nhiên nhìn về phía Mẫn Hoàng.
Thần sắc Mẫn Hoàng có chút cứng đờ:
- Trước khi lão Thất đi, Đại huynh tự mình căn dặn, khi nào đến Hàm Dương, bảo lão Thất nói với Kim Đại Vũ là Tam huynh muốn gặp hắn!
- Ta muốn gặp Kim Đại Vũ sao?
Sắc mặt Sát Đế trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía Mẫn Hoàng.
- Vâng!
Sắc mặt Mẫn Hoàng cứng đờ nói.
Sát Đế nhìn Manh Lạc và Ngọc Lân, ánh mắt lạnh như băng nói:
- Nói như vậy, mấy người các ngươi cũng biết, lại chỉ gạt một mình ta?
Manh Lạc và Ngọc Lân có chút xấu hổ cúi đầu.
- Ha ha ha ha, tốt. Các ngươi thật đúng là huynh đệ tốt của ta! Các ngươi cùng nhau lừa gạt ta sao?
Con mắt Sát Đế trợn ngược nhìn lên, hàm chứa một tức giận.
- Đại huynh nói, không cho phép chúng ta nói cho tam huynh biết. Đại huynh còn nói, tất cả đều phải lấy Thần giới ta làm trọng!
Mẫn Hoàng cười khổ nói.
- Hừ!
Sát Đế vung tay áo, hừ lạnh một tiếng.
Sát Đế quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Kim Đại Vũ ở nơi xa xôi.
Nhìn Kim Đại Vũ đi theo nhóm người Diêm Xuyên đến đây, trong mắt Sát Đế chợt hiện lên một tia phức tạp.
Ba đệ đệ của hắn đứng bên cạnh nhất thời cũng không dám nói gì, lùi sang một bên.
Kiếm Ngạo thỉnh chiến với Hoàng Kim Đại Đế.
Hai mắt Hoàng Kim Đại Đế híp lại. Tất nhiên Hoàng Kim Đại Đế nhận ra được người trước mắt là ai. Ngày xưa, Kiếm Ngạo khiêu chiến với Thông Thiên giáo chủ, nhưng lúc đó Thông Thiên giáo chủ danh chấn thiên hạ lại nương theo trận chiến ấy đột phá đến thập lục trọng thiên. Nhưng cho dù như thế, Thông Thiên vẫn bị đánh bại.
Bây giờ, Kiếm Ngạo lại khiêu chiến với mình sao?
- Vì sao ngươi lại lựa chọn trẫm?
Hoàng Kim Đại Đế trầm giọng nói.
- Kiếm mỗ bây giờ là thập ngũ trọng thiên. Trong thiên hạ, người có thể giúp Kiếm mỗ trùng kích tới thập lục trọng thiên, chỉ có Hoàng Kim Đại Đế ngươi thôi!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Sắc mặt Hoàng Kim Đại Đế thoáng đen lại:
Vì sao?
- Bởi vì Hoàng Kim Đại Đế ngươi có thiên phú dị bẩm. Bản thể hoàng kim thú là thần thú thứ hai trong thiên hạ, lại có tế đàn Đại Đế giúp đỡ, còn có đại đức chi ấn của kỷ thứ nhất ở bên cạnh người. Ngươi có thể có thể toàn lực kháng cự Kiếm mỗ, lại không có khả năng chém Kiếm mỗ!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Sắc mặt Hoàng Kim Đại Đế càng đen thêm. Nói chuyện một hồi, chính là mình giúp hắn luyện kiếm? Mình dù gì cũng là cường giả có năng lực đẩy lùi Liên Thần. Bây giờ trong mắt ngươi, ta lại chỉ là một kẻ giúp ngươi luyện kiếm thôi sao?
- Thập ngũ trọng thiên? Ngươi quá ngông cuồng rồi!
Hoàng Kim Đại Đế lạnh lùng nói.
Ánh mắt Kiếm Ngạo dần dần băng lạnh.
- Như vậy, Kiếm mỗ liền lấy một kiếm, chứng minh ta nói không sai!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, Kiếm Ngạo đưa tay lấy ra Thanh Phong trường kiếm.
Ầm!
Một kiếm đâm ra, khắp trời vang lên một tiếng chấn động rung chuyển thiên hạ. Trong lúc nhất thời, vô số trường kiếm của các kiếm tu tại ba mươi sáu cương vực Hoàn Đông Nam Châu đều rung lên thành tiếng.
Một đạo kiếm cương màu xanh xông thẳng về phía Hoàng Kim Đại Đế.
Chỉ là một đạo kiếm cương không có quá nhiều kiếm khí. Một kiếm cương với thế như chẻ tre, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hoàng Kim Đại Đế.
Thế kiếm cương không thể đỡ, một loại khí thế hủy diệt tất cả xông thẳng đến.
Hoàng Kim Đại Đế nhất thời biến sắc, đưa tay đánh ra một quyền về phía kiếm cương.
Tay phải Hoàng Kim Đại Đế chợt hiện lên một màu vàng óng. Một quyền vung ra, lực lượng cuồn cuộn ngưng tụ đến.
Ầm!
Kiếm quyền va chạm vào nhau.
Lực lượng quá khổng lồ. Dưới chân Hoàng Kim Đại Đế đột nhiên đạp xuống.
Ầm!
Đại địa phía dưới lấy Hoàng Kim Đại Đế làm trung tâm, nhất thời nứt ra vô số vết rạn. Những vết nứt giống như mạng nhện lan tỏa về bốn phương tám hướng.
Ầm!
Trong vạn vạn dặm, đại địa đều nổi lên vô số vết rạn. Từng vết rạn lớn như một cái cống ngầm, phá hủy tất cả kiến trúc xung quanh.
- A!
Khắp nơi đều vang lên những tiếng kêu lo lắng sợ hãi. Rất nhiều tu giả đều rơi vào trong rãnh lớn.
Xung quanh Hoàng Kim Đại Đế, bụi mù nổi lên bốn phía, hư không run rẩy dao động.
Một kiếm va chạm vào nhau, nhất thời kiếm quyền tách ra.
Hoàng Kim Đại Đế dẫn theo một sự chấn động nhìn Kiếm Ngạo trước mắt.
Thập ngũ trọng thiên? Hắn mới chỉ là thập ngũ trọng thiên thôi sao?
cường giả thập ngũ trọng thiên trong thiên hạ, ở tại trước mặt hắn không phải mặc cho xâu xé hay sao?
Trên nắm tay Hoàng Kim Đại Đế có một dấu vết của kiếm. Nhưng Hoàng Kim Đại Đế là tu vi thập lục trọng thiên. Hơn nữa, hắn có hoàng kim thú làm thân thể, đã nổi tiếng kiên cố.
- Hoàng Kim Đại Đế, kiếm lực của ta thế nào? Có thể có đủ tư cách thỉnh ngươi đánh một trận hay không?
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Ánh mắt Kiếm Ngạo cực kỳ kiên quyết, dường như buộc Hoàng Kim Đại Đế nhất định phải ra tay.
Tuy nhiên, Hoàng Kim Đại Đế cũng không úy kỵ. Đúng như Kiếm Ngạo từng nói, Hoàng Kim Đại Đế còn có tế đàn Đại Đế, còn có đại đức chi ấn.
- Cũng được, nếu ngươi đến thỉnh chiến, vậy đến đây đi!
Hoàng Kim Đại Đế lạnh lùng nói.
Kiếm Ngạo nhìn khắp nơi, trầm giọng nói:
- Trời cao có đức hiếu sinh, cuộc chiến giữa ngươi và ta nhất định sẽ có lực phá hoại tới cực điểm, sinh linh đồ thán. Vậy không bằng chúng ta tiến vào trong vô cực chiến đấu một trận. Ngươi thấy thế nào?
- Vào trong vô cực sao?
Hoàng Kim Đại Đế lại cảm thấy cổ quái.
Phải biết rằng, bình thường thập ngũ trọng thiên tiến vào vô cực, chính là hoàn toàn muốn chết. Cho dù thập lục trọng thiên tiến vào, cũng cực kỳ vất vả. Nhưng hôm nay, Kiếm Ngạo lại yêu cầu hắn vào trong vô cực để chiến đấu sao?
- Ngươi thấy thế nào?
Kiếm Ngạo lại nói.
- Ngươi còn không sợ, ta còn sợ gì. Đi thôi!
Hoàng Kim Đại Đế lên tiếng trả lời.
Ầm!
Hai đại cường giả bay vút lên trời, xông thẳng vào trong tinh không rời đi. Không bao lâu sau, bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lúc trước một lần kiếm và quyền va chạm vào nhau, đã thu hút ánh mắt hiếu kỳ của vô số cường giả trong thiên hạ.
Nhóm người Diêm Xuyên vừa bay đến Hoàn Đông Nam Châu, tự nhiên lập tức ngừng lại.
Trên một đỉnh núi.
- Diêm đế, chúng ta đi tiếp chứ?
Mộng Tam Sinh cau mày nói.
- Muộn mấy ngày cũng không sao. Chờ một chút đi. Trẫm muốn biết kết quả!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái nói.
Kiếm Ngạo? Hoàng Kim Đại Đế?
Hiện nay thực lực của Hoàng Kim Đại Đế đã tương đương với Tử Vi Đại Đế ngày xưa. Hắn lại có thêm đại đức chi ấn, càng không kém bao nhiêu.
Kiếm Ngạo với tu vi thập ngũ trọng thiên. Hắn là có thể khiêu chiến Hoàng Kim Đại Đế sao?
Trung Thiên Châu, Sát Đế đứng ở trên một đỉnh núi, cũng nhìn thấy cảnh tượng ở Hoàn Đông Nam Châu. Đứng phía sau Sát Đế chính là ba người Manh Lạc, Mẫn Hoàng, Ngọc Lân.
Sát Đế nhìn thấy Hoàng Kim Đại Đế chiến đấu, cũng không cảm thấy quan tâm mấy. Nhưng thời điểm hắn nhìn thấy nhóm người Diêm Xuyên, hai mắt đột nhiên thoáng nheo lại.
- Ba người? Kim Đại Vũ cũng tới sao?
Sắc mặt Sát Đế âm trầm nói.
- Là Lão Thất lấy danh nghĩa Tam huynh gọi!
Mẫn Hoàng nói.
- Cái gì?
Sát Đế đột nhiên nhìn về phía Mẫn Hoàng.
Thần sắc Mẫn Hoàng có chút cứng đờ:
- Trước khi lão Thất đi, Đại huynh tự mình căn dặn, khi nào đến Hàm Dương, bảo lão Thất nói với Kim Đại Vũ là Tam huynh muốn gặp hắn!
- Ta muốn gặp Kim Đại Vũ sao?
Sắc mặt Sát Đế trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía Mẫn Hoàng.
- Vâng!
Sắc mặt Mẫn Hoàng cứng đờ nói.
Sát Đế nhìn Manh Lạc và Ngọc Lân, ánh mắt lạnh như băng nói:
- Nói như vậy, mấy người các ngươi cũng biết, lại chỉ gạt một mình ta?
Manh Lạc và Ngọc Lân có chút xấu hổ cúi đầu.
- Ha ha ha ha, tốt. Các ngươi thật đúng là huynh đệ tốt của ta! Các ngươi cùng nhau lừa gạt ta sao?
Con mắt Sát Đế trợn ngược nhìn lên, hàm chứa một tức giận.
- Đại huynh nói, không cho phép chúng ta nói cho tam huynh biết. Đại huynh còn nói, tất cả đều phải lấy Thần giới ta làm trọng!
Mẫn Hoàng cười khổ nói.
- Hừ!
Sát Đế vung tay áo, hừ lạnh một tiếng.
Sát Đế quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Kim Đại Vũ ở nơi xa xôi.
Nhìn Kim Đại Vũ đi theo nhóm người Diêm Xuyên đến đây, trong mắt Sát Đế chợt hiện lên một tia phức tạp.
Ba đệ đệ của hắn đứng bên cạnh nhất thời cũng không dám nói gì, lùi sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.