Quyển 2 - Chương 82: Mượn phân thân.
Quan Kỳ
21/09/2013
Diêm Xuyên lắc đầu đi hướng Phùng Thái Nhiên, hiện tại hắn ngược lại
không lo lắng, bởi vì mới rồi hắn lại buộc Cổ Nguyệt thánh tử nói một
câu.
- Đây là ân oán cá nhân của Đại Hà tông và Nhật Nguyệt Minh, ta không nhúng tay, những người ta mang đến cũng sẽ không xen vào.
Nhìn như Diêm Xuyên tự tìm mất mặt, bị nhục nhã, nhưng đó là hứa hẹn mà hắn muốn.
Cổ Nguyệt thánh tử không nhúng tay, người khác cũng không xen vào, đối thủ của Diêm Xuyên chỉ có người Nhật Nguyệt Minh.
Diêm Xuyên đi hướng Phùng Thái Nhiên, lão vẫn đang mặt ủ mày chau.
Phùng Thái Nhiên cảm thấy đoàn người bọn họ thật sự tiêu đời.
Chỗ này có sau ngàn tu giả Tinh cảnh, ba trăm tu giả Khí cảnh, năm Thần cảnh của Nhật Nguyệt Minh, căn bản không thể so sánh.
Diêm Xuyên đi tới trước mặt Phùng Thái Nhiên, kêu lên:
- Lão phùng!
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
- Lần này liên lụy các ngươi rồi!
Diêm Xuyên cười nói:
- Không, ai nói chúng ta sẽ thua?
Nhìn nụ cười của Diêm Xuyên, Phùng Thái Nhiên giật mình, khó hiểun hìn hắn.
Diêm Xuyên cười nói:
- Bên lão Đoàn chắc chắn không chống được bao lâu, mà ngươi thì cũng không ra sức được, nhưng căn cơ của ngươi không tệ, để ta ra tay là được rồi.
Phùng Thái Nhiên khó hiểu hỏi:
- A?
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngưng tụ ra một tinh khí phân thân để ta khống chế, ta đi đối phó với họ.
Phùng Thái Nhiên ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
- Như thế nào? Lo lắng ta khống chế ngươi?
Phùng Thái Nhiên lạnh nhạt nói:
- Ha ha, ta có gì mà lo? Ngươi muốn khống chế thì cứ làm đi.
Diêm Xuyên gật đầu, ngón tay đặt ở trán Phùng Thái Nhiên, hai người nhắm mắt lại.
Vù vù!
Lỗ chân lông của Phùng Thái Nhiên bốc lên nhiều tinh khí, từng tia tinh khí đỏ dần ngưng tụ ra bóng dáng giống y hệt Phùng Thái Nhiên.
Một tinh khí phân thân, tinh khí phân thân của Phùng Thái Nhiên.
Nhưng hiện tại ánh mắt của Phùng Thái Nhiên khác hẳn, là đôi mắt bá khí của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên khống chế 'Phùng Thái Nhiên' vươn tay rút Ngọc Đế kiếm sau lưng hắn ra.
Keng keng!
‘Phùng Thản Nhiên’ đi tới trước mặt mọi người, gió nhẹ thổi tóc dài, biểu tình kiêu ngạo nhìn toàn bộ người Nhật Nguyệt Minh xung quanh.
‘Phùng Thản Nhiên’ đi tới khiến nhiều người tò mò nhìn.
Tinh khí phân thân là của chính mình, bất cứ người nào cũng không thể nhúng chàm. Ai mà sẽ xem mình như con rối đưa cho người ta khống chế?
Đương nhiên, giờ phút này cũng xem như hợp tình hợp lý, dù sao người sắp chết, làm chút việc khác người cũng rất bình thường.
Nhưng một Tinh cảnh dù khống chế tinh khí phân thân của Thần cảnh thì sao? Có thể phát huy bao nhiêu uy lực?
Ầm!
Không trung vang một tiếng nổ thật lớn, Đoạn Tam Thuật như sao băng đập xuống đất.
Bùm!
‘Phùng Thản Nhiên’ vung tay chộp đỡ lấy Đoạn Tam Thuật, nhưng hiện tại người gã đẫm máu, chỉ còn một hơi thở.
- Tam sư thúc!
Đám Túy Kiếm Sinh vội vàng lao lên.
Diêm Xuyên ném Đoạn Tam Thuật cho mọi người, nhìn hướng Ngụy Giáp, Ngụy Ất ở giữa không trung.
Ngụy Ngã cường như điên:
- Ha ha ha ha! Diêm Xuyên?
Ngụy Ngã mắng:
- Cha ngươi là đồ ngốc, biết rõ ở lại Đại Hà tông là chết cũng không muốn trốn. Ngươi còn ngốc hơn cha ngươi, không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng ngươi khống chế một tinh khí phân thân là có thể đánh bại Thần cảnh sao? Nằm mơ đi!
Ngụy Giáp cười to nói:
- Minh chủ, hãy để ta bóp nát tinh khí phân thân này, ha ha ha!
Vèo!
Ngụy Giáp hóa thành luồng sáng xông hướng ‘Phùng Thản Nhiên’.
‘Phùng Thản Nhiên’ mắt lóe tia sáng lạnh, tay vung Ngọc Đế kiếm.
Bùm!
Ngọc Đế kiếm bỗng phát ra mấy trăm luồng kiếm khí, kiếm khí bắn ra hình thành một kiếm hà.
Một kiếm vung, kiếm khí thành sông.
- A?
Ầm!
Ngụy Giáp kinh sợ vội xuất kiếm nhưng vẫn bị ‘Phùng Thản Nhiên’ một kiếm đánh văng ra.
Ngụy Giáp dù có sơ sẩy nhưng không thể nào bại nhanh như vậy đi?
Người xung quanh vốn không xem trọng Diêm Xuyên chợt nâng tinh thần.
Ngụy Ngã biểu tình khó xem, Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt âm trầm.
‘Phùng Thản Nhiên’ cười nhạt nói:
- Chỉ có như vậy? Nhật Nguyệt Minh sao? Ta đến đây!
Mũi kiếm Ngọc Đế kiếm chĩa xuống đất, ‘Phùng Thản Nhiên’ bước ra, trườmg kiếm kéo lê để lại vết kiếm dài trên mặt đất, phát ra tiếng giòn vang chói tai.
Ngụy Giáp biến sắc mặt.
- Hừ!
Ngụy Giáp xoay trườmg kiếm lại chém hướng Diêm Xuyên.
‘Phùng Thản Nhiên’ cười lạnh nói:
- Kiếm pháp của Nhật Nguyệt Minh chỉ có như thế!
Vù vù!
‘Phùng Thản Nhiên’ đâm ra trườmg kiếm, Ngọc Đế kiếm rung động bần bật.
Ầm!
Hai kiếm va nhau, trườmg kiếm của Ngụy Giáp vỡ vụn, một kiếm lần thứ hai đâm vào cổ họng của gã.
- Không thể nào!
Ngụy Giáp bùng phát khí thế áp hướng ‘Phùng Thản Nhiên’, tránh thoát một kiếm.
- Chạy đi đâu?
- Kiếm thứ năm!
Ngọc Đế kiếm phát ra ánh sáng đỏ chói mắt.
Đinh!
Đinh!
- Kiếm thứ sáu!
Đinh đinh đinh đinh!
.........
......
- Kiếm thứ mười!
‘Phùng Thản Nhiên’ một kiếm nhanh hơn một kiếm, như bùa đòi mạng không ngừng đâm hướng Ngụy Giáp. Bị ‘Phùng Thản Nhiên’ liên tục bức lùi, Ngụy Giáp không có chút sức chống đỡ.
- Không có khả năng, không có khả năng!
Bùm!
Đạo kế của Ngụy Giáp bị Diêm Xuyên chém bay, tóc tai bung ra bù xù, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Trên trời cao Ngụy Ất hét to lao xuống:
- Diêm Xuyên tiểu nhi, đừng càn rỡ!
Gần sát đất cát bay đá chạy, bụi mù nổi lên bốn phía, mơ hồ thấy bóng dáng của ba người.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Trong tiếng kiếm va nhau, trăm ngàn kiếm khí bắn lên trời.
- Kiếm thứ mười ba!
- Huyền Minh Khí!
.........
......
...
- Kiếm thứ mười bốn!
- A, ta của ta!
.........
......
...
Trong bụi mù truyền ra thanh âm khiến mọi người kinh ngạc.
Từ đầu đến cuối giọng của ‘Phùng Thản Nhiên’ rất bình tĩnh, Ngụy Giáp, Ngụy Ất thì càng la càng nóng nảy.
Trong bị mù truyền ra tiếng Ngụy Giáp kinh kêu:
- Sư huynh, mau, mau đến cứu ta!
Ngụy Ngã biểu tình khó coi hét với hai Thần cảnh khác:
- Sao có thể? Ngụy Bính, Ngụy Đinh, các ngươi... Các ngươi đi giúp đỡ...
- Kiếm thứ mười lăm!
- A!!!
Tiếng hét của Ngụy Giáp thấu tới trời.
Bùm!
Gió to thổi qua, quét đi bụi mù.
Keng keng!
Trong hiệp cốc, Ngọc Đế kiếm của ‘Phùng Thản Nhiên’ đã biến thành màu đỏ, một kiếm chém Ngụy Ất từ đầu tới chân, chém thẳng xuống.
Bùm!
Ngụy Ất không thể tin bị chém thành hai nửa, nội tang bắn tung tòe, xanh xanh đỏ đỏ rải đầy đất. Nhưng, không có máu, hình như máu bị hút khô.
Ngụy Ất nửa người té xuống đất, đến chết vẫn không tin đây là sự thật, con mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
- Sư đệ!!!
- Sư huynh!!!
Ngụy Ngã, Ngụy Bính, Ngụy Đinh kinh sợ hét to.
Các cường giả xung quanh tóc gáy dựng đứng.
Bởi vì ‘Phùng Thản Nhiên’ giết chết Ngụy Ất biểu tình lạnh nhạt xoay người đi trở lại đội ngũ Đại Hà tông, mặt lạnh như tiền.
Còn có một người, Ngụy Giáp đâu?
Mọi người ngẩng đầu nhìn.
Ngụy Giáp ở giữa không trung từ từ rớt xuống.
Trong quá trình rơi xuống thân thể cũng chia thành hai nửa, không có máu tươi, chỉ có nội tạng rơi xuống. Gã đến chết vẫn không tin bị người giết chết.
Bùm!
Xác Ngụy Giáp rớt xuống đất, hình dạng cực kỳ thảm.
Một mình ‘Phùng Thản Nhiên’ chớp mắt giết hai Thần cảnh?
Đám cường giả da đầu mát lạnh.
- Nhi tử của Huyết Ma Diêm Đào, hắn cũng là Huyết Ma!
- Tinh cảnh, hắn thật sự chỉ là Tinh cảnh?
- Diêm Xuyên?
...............
.........
Tám trăm tu giả Khí cảnh đi theo Diêm Xuyên giờ đây lòng lạnh lẽo, tiểu tử này là người tàn nhẫn đây
- Đây là ân oán cá nhân của Đại Hà tông và Nhật Nguyệt Minh, ta không nhúng tay, những người ta mang đến cũng sẽ không xen vào.
Nhìn như Diêm Xuyên tự tìm mất mặt, bị nhục nhã, nhưng đó là hứa hẹn mà hắn muốn.
Cổ Nguyệt thánh tử không nhúng tay, người khác cũng không xen vào, đối thủ của Diêm Xuyên chỉ có người Nhật Nguyệt Minh.
Diêm Xuyên đi hướng Phùng Thái Nhiên, lão vẫn đang mặt ủ mày chau.
Phùng Thái Nhiên cảm thấy đoàn người bọn họ thật sự tiêu đời.
Chỗ này có sau ngàn tu giả Tinh cảnh, ba trăm tu giả Khí cảnh, năm Thần cảnh của Nhật Nguyệt Minh, căn bản không thể so sánh.
Diêm Xuyên đi tới trước mặt Phùng Thái Nhiên, kêu lên:
- Lão phùng!
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
- Lần này liên lụy các ngươi rồi!
Diêm Xuyên cười nói:
- Không, ai nói chúng ta sẽ thua?
Nhìn nụ cười của Diêm Xuyên, Phùng Thái Nhiên giật mình, khó hiểun hìn hắn.
Diêm Xuyên cười nói:
- Bên lão Đoàn chắc chắn không chống được bao lâu, mà ngươi thì cũng không ra sức được, nhưng căn cơ của ngươi không tệ, để ta ra tay là được rồi.
Phùng Thái Nhiên khó hiểu hỏi:
- A?
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngưng tụ ra một tinh khí phân thân để ta khống chế, ta đi đối phó với họ.
Phùng Thái Nhiên ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
- Như thế nào? Lo lắng ta khống chế ngươi?
Phùng Thái Nhiên lạnh nhạt nói:
- Ha ha, ta có gì mà lo? Ngươi muốn khống chế thì cứ làm đi.
Diêm Xuyên gật đầu, ngón tay đặt ở trán Phùng Thái Nhiên, hai người nhắm mắt lại.
Vù vù!
Lỗ chân lông của Phùng Thái Nhiên bốc lên nhiều tinh khí, từng tia tinh khí đỏ dần ngưng tụ ra bóng dáng giống y hệt Phùng Thái Nhiên.
Một tinh khí phân thân, tinh khí phân thân của Phùng Thái Nhiên.
Nhưng hiện tại ánh mắt của Phùng Thái Nhiên khác hẳn, là đôi mắt bá khí của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên khống chế 'Phùng Thái Nhiên' vươn tay rút Ngọc Đế kiếm sau lưng hắn ra.
Keng keng!
‘Phùng Thản Nhiên’ đi tới trước mặt mọi người, gió nhẹ thổi tóc dài, biểu tình kiêu ngạo nhìn toàn bộ người Nhật Nguyệt Minh xung quanh.
‘Phùng Thản Nhiên’ đi tới khiến nhiều người tò mò nhìn.
Tinh khí phân thân là của chính mình, bất cứ người nào cũng không thể nhúng chàm. Ai mà sẽ xem mình như con rối đưa cho người ta khống chế?
Đương nhiên, giờ phút này cũng xem như hợp tình hợp lý, dù sao người sắp chết, làm chút việc khác người cũng rất bình thường.
Nhưng một Tinh cảnh dù khống chế tinh khí phân thân của Thần cảnh thì sao? Có thể phát huy bao nhiêu uy lực?
Ầm!
Không trung vang một tiếng nổ thật lớn, Đoạn Tam Thuật như sao băng đập xuống đất.
Bùm!
‘Phùng Thản Nhiên’ vung tay chộp đỡ lấy Đoạn Tam Thuật, nhưng hiện tại người gã đẫm máu, chỉ còn một hơi thở.
- Tam sư thúc!
Đám Túy Kiếm Sinh vội vàng lao lên.
Diêm Xuyên ném Đoạn Tam Thuật cho mọi người, nhìn hướng Ngụy Giáp, Ngụy Ất ở giữa không trung.
Ngụy Ngã cường như điên:
- Ha ha ha ha! Diêm Xuyên?
Ngụy Ngã mắng:
- Cha ngươi là đồ ngốc, biết rõ ở lại Đại Hà tông là chết cũng không muốn trốn. Ngươi còn ngốc hơn cha ngươi, không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng ngươi khống chế một tinh khí phân thân là có thể đánh bại Thần cảnh sao? Nằm mơ đi!
Ngụy Giáp cười to nói:
- Minh chủ, hãy để ta bóp nát tinh khí phân thân này, ha ha ha!
Vèo!
Ngụy Giáp hóa thành luồng sáng xông hướng ‘Phùng Thản Nhiên’.
‘Phùng Thản Nhiên’ mắt lóe tia sáng lạnh, tay vung Ngọc Đế kiếm.
Bùm!
Ngọc Đế kiếm bỗng phát ra mấy trăm luồng kiếm khí, kiếm khí bắn ra hình thành một kiếm hà.
Một kiếm vung, kiếm khí thành sông.
- A?
Ầm!
Ngụy Giáp kinh sợ vội xuất kiếm nhưng vẫn bị ‘Phùng Thản Nhiên’ một kiếm đánh văng ra.
Ngụy Giáp dù có sơ sẩy nhưng không thể nào bại nhanh như vậy đi?
Người xung quanh vốn không xem trọng Diêm Xuyên chợt nâng tinh thần.
Ngụy Ngã biểu tình khó xem, Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt âm trầm.
‘Phùng Thản Nhiên’ cười nhạt nói:
- Chỉ có như vậy? Nhật Nguyệt Minh sao? Ta đến đây!
Mũi kiếm Ngọc Đế kiếm chĩa xuống đất, ‘Phùng Thản Nhiên’ bước ra, trườmg kiếm kéo lê để lại vết kiếm dài trên mặt đất, phát ra tiếng giòn vang chói tai.
Ngụy Giáp biến sắc mặt.
- Hừ!
Ngụy Giáp xoay trườmg kiếm lại chém hướng Diêm Xuyên.
‘Phùng Thản Nhiên’ cười lạnh nói:
- Kiếm pháp của Nhật Nguyệt Minh chỉ có như thế!
Vù vù!
‘Phùng Thản Nhiên’ đâm ra trườmg kiếm, Ngọc Đế kiếm rung động bần bật.
Ầm!
Hai kiếm va nhau, trườmg kiếm của Ngụy Giáp vỡ vụn, một kiếm lần thứ hai đâm vào cổ họng của gã.
- Không thể nào!
Ngụy Giáp bùng phát khí thế áp hướng ‘Phùng Thản Nhiên’, tránh thoát một kiếm.
- Chạy đi đâu?
- Kiếm thứ năm!
Ngọc Đế kiếm phát ra ánh sáng đỏ chói mắt.
Đinh!
Đinh!
- Kiếm thứ sáu!
Đinh đinh đinh đinh!
.........
......
- Kiếm thứ mười!
‘Phùng Thản Nhiên’ một kiếm nhanh hơn một kiếm, như bùa đòi mạng không ngừng đâm hướng Ngụy Giáp. Bị ‘Phùng Thản Nhiên’ liên tục bức lùi, Ngụy Giáp không có chút sức chống đỡ.
- Không có khả năng, không có khả năng!
Bùm!
Đạo kế của Ngụy Giáp bị Diêm Xuyên chém bay, tóc tai bung ra bù xù, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Trên trời cao Ngụy Ất hét to lao xuống:
- Diêm Xuyên tiểu nhi, đừng càn rỡ!
Gần sát đất cát bay đá chạy, bụi mù nổi lên bốn phía, mơ hồ thấy bóng dáng của ba người.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Trong tiếng kiếm va nhau, trăm ngàn kiếm khí bắn lên trời.
- Kiếm thứ mười ba!
- Huyền Minh Khí!
.........
......
...
- Kiếm thứ mười bốn!
- A, ta của ta!
.........
......
...
Trong bụi mù truyền ra thanh âm khiến mọi người kinh ngạc.
Từ đầu đến cuối giọng của ‘Phùng Thản Nhiên’ rất bình tĩnh, Ngụy Giáp, Ngụy Ất thì càng la càng nóng nảy.
Trong bị mù truyền ra tiếng Ngụy Giáp kinh kêu:
- Sư huynh, mau, mau đến cứu ta!
Ngụy Ngã biểu tình khó coi hét với hai Thần cảnh khác:
- Sao có thể? Ngụy Bính, Ngụy Đinh, các ngươi... Các ngươi đi giúp đỡ...
- Kiếm thứ mười lăm!
- A!!!
Tiếng hét của Ngụy Giáp thấu tới trời.
Bùm!
Gió to thổi qua, quét đi bụi mù.
Keng keng!
Trong hiệp cốc, Ngọc Đế kiếm của ‘Phùng Thản Nhiên’ đã biến thành màu đỏ, một kiếm chém Ngụy Ất từ đầu tới chân, chém thẳng xuống.
Bùm!
Ngụy Ất không thể tin bị chém thành hai nửa, nội tang bắn tung tòe, xanh xanh đỏ đỏ rải đầy đất. Nhưng, không có máu, hình như máu bị hút khô.
Ngụy Ất nửa người té xuống đất, đến chết vẫn không tin đây là sự thật, con mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
- Sư đệ!!!
- Sư huynh!!!
Ngụy Ngã, Ngụy Bính, Ngụy Đinh kinh sợ hét to.
Các cường giả xung quanh tóc gáy dựng đứng.
Bởi vì ‘Phùng Thản Nhiên’ giết chết Ngụy Ất biểu tình lạnh nhạt xoay người đi trở lại đội ngũ Đại Hà tông, mặt lạnh như tiền.
Còn có một người, Ngụy Giáp đâu?
Mọi người ngẩng đầu nhìn.
Ngụy Giáp ở giữa không trung từ từ rớt xuống.
Trong quá trình rơi xuống thân thể cũng chia thành hai nửa, không có máu tươi, chỉ có nội tạng rơi xuống. Gã đến chết vẫn không tin bị người giết chết.
Bùm!
Xác Ngụy Giáp rớt xuống đất, hình dạng cực kỳ thảm.
Một mình ‘Phùng Thản Nhiên’ chớp mắt giết hai Thần cảnh?
Đám cường giả da đầu mát lạnh.
- Nhi tử của Huyết Ma Diêm Đào, hắn cũng là Huyết Ma!
- Tinh cảnh, hắn thật sự chỉ là Tinh cảnh?
- Diêm Xuyên?
...............
.........
Tám trăm tu giả Khí cảnh đi theo Diêm Xuyên giờ đây lòng lạnh lẽo, tiểu tử này là người tàn nhẫn đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.