Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)

Chương 24: Có Tiền Kiếm

Lục Giới Tam Đạo

21/07/2021

Bởi vì đã có một lần thành công, cho nên hắn khống chế hỏa diễm càng thêm thành thạo, mà linh lực của Ngọc Linh Dịch cũng trở nên tinh túy hơn.

Khi màn đêm buông xuống, hắn mới đình chỉ luyện chế.

Cũng không phải là hắn muốn dừng lại mà là dược thảo cần để luyện chế Ngọc Linh Dịch đã sử dụng hết, nói đúng hơn thì hắn đã dùng hết Tuyết Ngọc Lan Hoa.

"Những linh thảo dùng để luyện chế Ngọc Linh Dịch khác thì không khó để tìm được ở sau núi, nhưng mà Tuyết Ngọc Lan Hoa này."

Diệp Thiên nghĩ đến vấn đề này, hôm qua hắn tìm ở sau núi rất lâu, những linh thảo đều tìm được không ít nhưng Tuyết Ngọc Lan Hoa lại khó mà tìm được ở sau núi, hắn chỉ đào được chín bụi thôi.

"Phải nghĩ cách kiếm thêm Tuyết Ngọc Lan Hoa." Diệp Thiên sờ cằm, chỗ đầu tiên mà hắn nghĩ đến là Vạn Bảo Các.

"Vạn Bảo Các trân tàng phong phú, hẳn là mua một ít Tuyết Ngọc Lan Hoa cũng không khó lắm, nhưng linh thạch thì..." Diệp Thiên nhỏ giọng thầm thì, nhìn nhìn túi trữ vật của mình, không khỏi ho khan một tiếng.

Trước đó vì mua cái Tử Kim Hồ Lô trong Vạn Bảo Các, hắn tiêu hết tất cả tích súc, mặc dù rất muốn mua thêm một ít Tuyết Ngọc Lan Hoa nhưng xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, hắn không khỏi vò đầu bứt tai.

"Hay là đi kiếm ít tiền!" Gãi đầu một cái, Diệp Thiên có chút xoắn xuýt, giờ hắn phát hiện không có linh thạch thì vạn sự khó làm!

"Diệp Thiên, sáng mai quyết chiến ở Phong Vân Đài." Ngay lúc Diệp Thiên còn đang suy tư thì một giọng nói vọng lên trên đỉnh núi nhỏ.

Nghe vậy, hai mắt Diệp Thiên sáng lên.

"Cơ hội kiếm tiền tới rồi." Chà chà hai tay, Diệp Thiên không khỏi nhìn lên sơn phong cứng cáp bàng bạc của Thiên Dương Phong.

Bởi vì hắn nhận ra, người vừa hạ chiến thư đó chính là Vệ Dương của Thiên Dương Phong.

Cũng đúng, hắn từ chối lời mời của Thiên Dương Phong, như vậy cũng có thể nói là đang vả mặt Thiên Dương Phong.

Mặc dù thủ tọa Chung lão đạo của Thiên Dương Phong cũng không có có thù tất báo như Cát Hồng nhưng dù sao Diệp Thiên hắn cũng làm Thiên Dương Phong bẽ mặt, không dạy dỗ Diệp Thiên hắn một chút thì chắc chắn Thiên Dương Phong sẽ mất hết uy nghiêm.

Nhưng bây giờ Diệp Thiên cũng không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ trong mắt của hắn chỉ có tiền.

Vì kiếm tiền, hắn không ngại lại lên Phong Vân Đài lần nữa.



Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đảo mắt đã tới bình minh.

Trời còn chưa sáng hẳn nhưng đa số đệ tử ngoại môn đã chạy ra ngoài.

Đêm qua, bọn họ đều nghe được tiếng khiêu chiến của Vệ Dương của Thiên Dương Phong, đối tượng bị khiêu chiến chính là Diệp Thiên, đám đệ tử thích xem náo nhiệt đã tụ tập dưới Phong Vân Đài từ rất sớm.

"Ta nói, lần này ngươi đoán xem Diệp Thiên có thể thắng không."

Hai bên quyết đấu còn chưa tới thì bên dưới đài đã bàn tán ầm ĩ.

"Ta nghĩ là khó lắm, Vệ Dương chính là Ngưng Khí thất trọng đỉnh phong, cao hơn Triệu Long một cái cảnh giới nhỏ, mặc dù chỉ là một cái cảnh giới nhỏ nhưng thực lực chênh lệch lớn lắm."

"Nhưng sao ta lại có cảm giác như Diệp Thiên sẽ thắng?"

"Không thể nào, chẳng lẽ ngươi quên thủ đoạn của Vệ Dương?"

"Hàn Băng Chân Khí." Nói tới thủ đoạn của Vệ Dương, các đệ tử đang có mặt ở đây không khỏi rùng mình một cái.

"Nhìn kìa, Vệ Dương tới."

Không biết là ai nói một tiếng, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về một hướng.

Nơi đó, đám người rất ăn ý tránh ra một con đường, Vệ Dương người mặc đạo bào màu trắng, phong độ nhanh nhẹn đi đến, có vẻ như là uy vọng của hắn cũng không thấp, trên đường đi tới toàn là những lời a dua nịnh hót.

Mà hình như Vệ Dương cũng rất hưởng thụ ánh mắt kính sợ bốn phía, ánh mắt như vậy khiến hắn cảm thấy lâng lâng.

Mặc dù như thế nhưng hắn vẫn giả vờ như không màng danh lợi, trực tiếp đi lên Phong Vân Đài, sau đó chắp hai tay sau lưng, nghiễm nhiên đứng đó, bễ nghễ tứ phương.

"Diệp Thiên cũng tới."

Không lâu sau, đệ tử quan chiến lại bạo động.

Đám người lại ăn ý tránh ra một con đường.



Diệp Thiên nhanh chân đi đến, bước đi vững vàng hữu lực, trên người còn gánh thanh trọng kiếm Thiên Khuyết nặng hơn hai trăm cân.

Ừng ực!

Nhìn thấy thanh trọng kiếm Thiên Khuyết đó, rất nhiều đệ tử cũng không khỏi âm thầm nuốt nước miếng một cái, còn nhớ mấy ngày trước Triệu Long bị thanh kiếm này đập cho quỳ xuống đất, nếu là đệ tử bình thường bị một kiếm này nện xuống thì không chừng sẽ bị nện cho nát như như tương.

"Các vị sư huynh, chào buổi sáng." Diệp Thiên xem mọi người như người quen, trên đường đi tới hắn không ngừng khoác tay chào, nhưng mà nhiệt tình của hắn không được đáp lại chút nào khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

Không ai phản ứng tới hắn, Diệp Thiên không khỏi ho khan một tiếng, sau đó đi lên Phong Vân Đài.

Mà giờ khắc này, Vệ Dương đang đứng trên Phong Vân Đài cũng mở hai mắt ra.

"Diệp Thiên, ngươi thật to gan, dám từ chối lời mời của Thiên Dương Phong ta." Vừa lên đến, Vệ Dương liền quát lớn một tiếng, dường như muốn ra oai phủ đầu, lại giống như là đang trách móc.

Nghe vậy, Diệp Thiên nhướn lông mày lên: "Vệ sư huynh, ngươi nói như vậy là không đúng, môn quy không có quy định ta nhất định phải gia nhập vào Thiên Dương Phong các ngươi, gia nhập hay không gia nhập vào Thiên Dương Phong ngươi là lựa chọn của ta, chẳng lẽ như vậy cũng vi phạm môn quy."

"Nhanh mồm nhanh mép." Vệ Dương cười lạnh: "Vậy hôm nay ta sẽ cho người biết hậu quả khi xem thường Thiên Dương Phong ta là gì."

Nói xong, Vệ Dương khẽ giẫm chân một cái.

Lấy chân tay hắn làm trung tâm, một luồng chân khí lạnh lẽo màu trắng nhanh chóng lan tràn, những nơi chân khí màu trắng đi qua thì mặt ngoài Phong Vân Đài đóng băng lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

"Hàn Băng Chân Khí." Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thiên hơi kinh ngạc một chút.

"Tiểu tử, ngươi cũng biết không ít!" Vệ Dương nhếch miệng lên, nở một nụ cười châm chọc.

"Ánh mắt vụng về." Diệp Thiên không khỏi sờ cằm.

Ở Chính Dương Tông, hắn đã từng nhìn thấy người có được chân khí có thuộc tính âm hàng như thế này.

Loại Hàn Băng Chân Khí này có là trời sinh, cũng có do hậu thiên dưỡng thành, hậu thiên dưỡng thành thì phải chịu nổi thống khổ cực lớn khi lạnh lẽo thấu xương, không phải ai cũng vượt qua nổi khổ khi bị lạnh tới thấu xương như vậy.

Còn Vệ Dương, Diệp Thiên hơi kinh ngạc một chút, hắn là người trời sinh có Hàn Băng Chân Khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook