Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)

Chương 31: Hình Phạt Quất Roi (2)

Lục Giới Tam Đạo

21/07/2021

Khi hắn tỉnh lại thì đã là ban đêm.

Cảm giác đau rát, đau nhức toàn thân vẫn không có tiêu tán, Hỏa Tiên đó rất là quỷ dị, dù hắn dùng chân khí ôn dưỡng nhưng vẫn khó mà ngăn được đau nhứt do liệt diễm thiêu đốt.

"Tất cả chờ đó cho ta." Diệp Thiên lạnh lùng nói một tiếng.

Cố nén đau nhức kịch liệt trên người, Diệp Thiên chật vật khoanh chân ngồi trên giường.

Không lâu sau, tiếng xương cốt va chạm rắc tiếng vang lên trong cơ thể hắn, hắn lại vận chuyển pháp môn Man Hoang Luyện Thể.

Lập tức, trên mặt hắn hiện lên vẻ thống khổ.

Nhưng theo thời gian trôi qua và số lần luyện thể gia tăng, hắn đã dần dần thích ứng với loại đau đớn này, nhưng cho dù như thế thì cảm giác đau đớn khi Hỏa Tiên đánh vào người vẫn không thể sánh được với đau đớn khi luyện thể.

Ba canh giờ, Diệp Thiên chật vật vận chuyển một chu thiên.

Nhưng khiến hắn kinh ngạc là Man Hoang Luyện Thể còn có hiệu lực thần kỳ, có thể gia tốc khôi phục vết thương, huyết nhục mục nát bị tróc ra, mà thông qua luyện thể thì lại có huyết nhục mới sinh sôi ra.

Niềm vui ngoài ý muốn!

Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng, không ngờ Man Hoang Luyện Thể còn có ảo diệu như thế này.

"Hóa ra bị đánh cũng là một kiểu tu hành."

Lập tức hắn nhất tâm nhị dụng, vừa luyện thể, vừa mở rộng lỗ chân lông toàn thân, thôn phệ thiên địa linh khí, mà linh khí trong thiên địa cũng theo miệng vết thương mà đi vào trong cơ thể của hắn.

Như thế, hắn vận chuyển Man Hoang Luyện Thể một chu thiên. Hiệu quả càng thêm rõ ràng, vết thương trên người đã khép lại rất nhiều.

"Rất tốt." Diệp Thiên mỉm cười, cũng không ngừng lại mà tiếp tục rèn luyện thân thể.

Cho đến đêm khuya, hắn mới ngừng vận chuyển pháp môn luyện thể.

Giờ phút này, làn da toàn thân hắn trở nên mịn màng sáng bóng, thậm chí còn không tìm được chút vết thương nào, sức khôi phục như thế này, nếu để cho người khác nhìn thấy thì chắc sẽ hoảng hồn.

"Man Hoang Luyện Thể quả là bá đạo." Cười lớn một tiếng, Diệp Thiên nhảy xuống giường trúc, lách mình chạy ra ngoài phòng.



Đi vào trong vườn, hắn đánh ra một cái trọng quyền, sau đó lại đá xéo một cái.

Sau khi luyện thể, lại phục dụng Ngọc Linh Dịch, hắn tinh lực dồi dào, thi triển kỹ xảo cách đấu trong Thú Tâm Nộ, thả lỏng gân cốt cứng ngắc của mình.

Rống!

Rống!

Trong lúc hắn ra chiêu, mỗi chiêu đều có biến hóa kỳ dị, nói đúng hơn là mỗi lần ra chiêu thì đều kèm theo một tiếng thú rống, có hổ gầm, có ưng tê minh, có lang tru, có vượn khiếu.

Diệp Thiên hoàn toàn đắm chìm trong lĩnh ngộ áo nghĩa ý cảnh của Thú Tâm Nộ, từng cái áo nghĩa dần dần bị hắn dung hội quán thông, chiêu thức cũng từ từ thay đổi một cách vô tri vô giác, tiến vào một loại trạng thái thăng hoa kỳ dị.

"Rất tốt." Cảm giác chiêu thức trở nên kỳ dị huyền diệu, Diệp Thiên nhịn không được cười lớn một tiếng, trong tiếng cười cũng có tiếng thú rống như có như không.

Trong lúc bất tri bất giác, sắc trời đã sáng rõ.

Mà Diệp Thiên còn đang thi triển quyền cước cách đấu của mình, có lẽ là do quá mê mẩn, Diệp Thiên không hề phát hiện Trương Phong Niên từ trong cửa phòng đi ra.

"Chàng… chàng trai trẻ!" Nhìn thấy Diệp Thiên, Trương Phong Niên giật mình.

"Lão gia gia, ngươi đã dậy rồi." Thu quyền cước, Diệp Thiên quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Trương Phong Niên.

"Ngươi…" Trương Phong Niên há to miệng, không nói nên lời.

Hắn từng là trưởng lão Hằng Nhạc Tông, hắn biết quá rõ Hỏa Tiên đó lợi hại như thế nào, cho dù có linh dược trị liệu thì ít nhất cũng nửa tháng mới khỏi.

Hôm qua hắn cõng một Diệp Thiên máu me đầy mình, khắp người toàn là vết thương, bây giờ mới qua một đêm, vết thương toàn thân Diệp Thiên không chỉ biến mất mà còn sinh long hoạt hổ như chưa từng bị gì cả.

Bây giờ, cho dù bất kỳ người nào nhìn thấy thì cũng sẽ hoảng sợ.

Thấy Trương Phong Niên khiếp sợ như vậy, Diệp Thiên lại mỉm cười nói: "Lão gia gia, ngươi lại cứu ta một lần."

"Thương thế của ngươi . ."



"Đều khỏi hẳn, ta cũng nói là ta da dày thịt béo."

"Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi." Trương Phong Niên rất kích động, hắn cũng xem Diệp Thiên như người thân, bây giờ thấy Diệp Thiên không sao, trong lòng nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

"Tới tới tới, cất kỹ cái này." Sau khi kích động, chỉ thấy Trương Phong Niên đút bàn tay già nua vào trong ngực, sau đó run rẩy lấy một cái cẩm nang lớn chừng bàn tay ra, kín đáo đưa cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên có chút không hiểu, nhưng vẫn cầm lấy cẩm nang.

Khi mở cẩm nang ra thì hắn mới phát hiện trong cẩm nang chỉ có một tấm linh phù, trên linh phù khắc phù văn lít nha lít nhít, còn có hai chữ lớn: Thiên Linh.

"Thiên Linh Chú?" Diệp Thiên quay qua nhìn Trương Phong Niên.

Trương Phong Niên gật đầu cười, hắn biết gần đây Diệp Thiên chọc tới quá nhiều người, truyền Thiên Linh Chú cho hắn là cũng hi vọng trong thời khắc mấu chốt thì tấm phù chú này có thể giúp hắn thoát khỏi cửa khó.

"Tiền bối, lễ vật này quá quý giá, tha thứ cho vãn bối không thể nhận." Diệp Thiên biết giá trị của Thiên Linh Chú, muốn trả cẩm nang lại nhưng lại bị Trương Phong Niên đẩy ngược lại.

"Thiên Linh Chú cần chân khí mới có thể thôi động, ta cầm nó cũng vô dụng." Trương Phong Niên thở dài một tiếng.

Diệp Thiên lặng lẽ, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Thiên Linh Chú chính là một trong ba đại chú phù của Hằng Nhạc Tông, có thể giam cầm chân khí của tu sĩ trong một thời gian ngắn, quá trân quý, Trương Phong Niên giữ nó lâu như vậy, chịu rất nhiều khuất nhục mà cũng không có giao ra, bây giờ lại đưa cho hắn.

"Đa tạ tiền bối biếu tặng."

"Chàng trai trẻ, cố gắng hết sức là được." Trương Phong Niên vỗ vỗ vai Diệp Thiên, cười ha hả đi ra.

Sau khi Trương Phong Niên đi, Diệp Thiên mới móc tấm Thiên Linh Chú đó ra.

Thiên Linh Chú là một đạo hoàng phù, hoàng phù làm từ chất liệu giấy, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là phù văn được khắc vẽ trên hoàng phù, nhìn nó cực kỳ rườm rà, lộ ra một luồng lực lượng kỳ dị.

"Có thể phong ấn chân khí của người khác trong một thời gian ngắn, đúng là đồ tốt." Diệp Thiên bỏ Thiên Linh Chú vào trong cẩm nang lại, thứ này quý giá lắm.

Ăn chút điểm tâm đơn giản, Diệp Thiên đổi một bộ quần áo sạch sẽ, vác Thiên Khuyết khổng lồ nặng nề lên.

"Chàng trai trẻ, ngươi. ." Trương Phong Niên muốn nói lại thôi, biết Diệp Thiên muốn lên núi tìm người tính sổ, trong đôi mắt già nua vẩn đục tràn đầy lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook