Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)

Chương 27: Mua Linh Thảo

Lục Giới Tam Đạo

21/07/2021

Màn đêm buông xuống, trong một hang động bí ẩn sau núi Hằng Nhạc Tông tỏa ra ánh sáng kim sắc lập lòe.

Diệp Thiên mồ hôi đầm đìa ngồi bên cạnh lò lửa.

Từ sau khi thu thập xong linh thảo thì hắn bắt đầu luyện chế Ngọc Linh Dịch, không ngừng nghỉ dù chỉ một khắc, đến bây giờ hắn đã luyện chế thành công hơn ba mươi bình Ngọc Linh Dịch, mặc dù trong lúc luyện chế thì cũng có sản phẩm thất bại nhưng xác suất thành công đang từ từ tăng cao.

Diệp Thiên luyện chế suốt ba ngày.

Một đêm của ba ngày sau, hắn thu hồi Chân Hỏa, mà bên cạnh hắn đã bày chừng hơn hai mươi bình Ngọc Linh Dịch, trừ bỏ sản phẩm thất bại thì số này chính là thành quả trong ba ngày của hắn.

Hô!

Phun ra một ngụm trọc khí, Diệp Thiên rót một bình Ngọc Linh Dịch vào trong miệng.

Linh dịch giống như linh dược, như thanh tuyền chảy khắp toàn thân, ôn dưỡng thân thể của hắn, bổ sung tiêu hao cho hắn.

Hắn cầm từng bình Ngọc Linh Dịch lên, không lâu sau, hơn hai mươi bình Ngọc Linh Dịch đều bị hắn uống hết sạch.

Nếu có người ở chỗ này thì chắc chắn sẽ bị hù cho hết hồn, Ngọc Linh Dịch ẩn chứa linh lực bàng bạc, nếu uống cạn một bình thì có nguy hiểm sẽ khiến cho đan điền no tới nổ tung, cho dù là đệ tử Ngưng Khí thất trọng cũng không dám một hơi uống hết một bình.

Hắn thì ngon rồi, một hơi uống hết hai mươi bình.

Đây chính là chỗ bá đạo của Đan Hải, dung lượng khổng lồ đủ để dung nạp linh lực bàng bạc trong hơn hai mươi bình Ngọc Linh Dịch, lại có Chân Hỏa luyện hóa, quả thực là được trời ưu ái.

Hơn hai mươi bình Ngọc Linh Dịch đi vào cơ thể, bị Chân Hỏa mạnh mẽ luyện hóa, khiến cho toàn thân Diệp Thiên nóng hổi, mỗi một cái kinh mạch, mỗi một cái lỗ chân lông đều tràn ngập chân khí tinh thuần, Đan Hải được chân khí lấp đầy, tỏa ra ánh sáng vang rực.

Ba!

Trong thoáng chốc, một tiếng vang nhỏ như vọng lại từ trong cõi u minh.

Tiến giai!

Chưa tới mấy ngày mà Diệp Thiên đã đột phá một cảnh giới nữa.

"Ngưng Khí tam trọng, bây giờ ta đã có vốn liếng để chính diện chống lại Nhân Nguyên cảnh." Nắm chặt nắm đấm, cảm nhận lực lượng mạnh mẽ trên nắm tay, khóe miệng Diệp Thiên nở một nụ cười thỏa mãn.



Luyện chế Ngọc Linh Dịch suốt ba ngày, lần đầu tiên Diệp Thiên đi ra khỏi hang động.

“A?”

Mới vừa đi ra khỏi sơn động thì Diệp Thiên nhìn thấy ngay một đạo bạch quang từ xa bay tới, tốc độ cực nhanh, xẹt qua thiên không, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

"Là thứ gì đó." Nhìn thoáng qua hướng mà bạch quang bay qua, Diệp Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, sau đó quay người.

Sàn sạt!

Sàn sạt!

Không lâu sau, tiếng vang sàn sạt xuất hiện trong núi rừng um tùm, một luồng gió nhẹ thổi đến, kèm theo đó là một mùi hương nữ nhân thấm vào gan ruột.

Sau đó, một bóng người xinh đẹp như gió bay tới.

Nàng thanh lệ thoát tục, được ánh trăng chiếu rọi, thánh khiết không tỳ vết, giống như tiên tử giáng trần, không nhiễm chút bụi trần thế.

Nhìn kỹ lại thì người này không phải là Sở Linh Nhi sao, à không, nói đúng hơn thì là tỷ tỷ của Sở Linh Nhi, Sở Huyên Nhi.

Tại sao lại là nàng?

Nhìn thấy Sở Huyên Nhi giống Sở Linh Nhi như đúc, Diệp Thiên vừa mới bước ra thì rụt chân lại.

Nàng cũng là người trong Hằng Nhạc Tông.

Suy nghĩ một chốc, Diệp Thiên bỗng nhiên quay người co cẳng chạy, có lẽ là chạy gấp nên bị vướng dây mây dưới chân, ngã cắm đầu xuống đất, cũng không để toàn thân chật vật, hắn bò dậy, nhanh chóng bò vào trong chỗ sâu.

Thấy thế, Sở Huyên Nhi khẽ nhăn đôi lông mày xinh đẹp, ngọc thủ nhô ra.

Diệp Thiên chưa chạy được mấy trượng thì đã bị Sở Huyên Nhi túm ngược lại như đang xác một con gà con, Diệp Thiên vừa muốn nhúc nhích thì đã bị khí thế mạnh mẽ của Sở Huyên Nhi giam cầm.

"Tiền… tiền bối, chào… chào buổi sáng!" Diệp Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, lòng đã nguội một nửa, trong lòng mắng không biết bao nhiêu lần, đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải sát tinh này ở đây.

Giờ phút này, Diệp Thiên đang mặc niệm cho mình, trái tim nhỏ đập bịch bịch, Không Minh cảnh quá mạnh, tuyệt đối có thực lực miểu sát hắn, nói không chừng sau một khắc thì sẽ đầu một nơi mình một nẻo.

Trên trán Diệp Thiên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.



Chỉ là Sở Huyên Nhi cũng không giận tím mặt như trong tưởng tượng của hắn, cũng không có lộ ra sát cơ, chỉ dùng khí thế mạnh mẽ đè chặt Diệp Thiên, đôi mắt đẹp long lanh híp lại nhìn Diệp Thiên.

Quan trọng nhất là nàng lại không nhận ra Diệp Thiên.

"Ngươi là đệ tử của Hằng Nhạc Tông?" Sở Huyên Nhi chăm chú nhìn Diệp Thiên.

Nàng vừa dứt lời, Diệp Thiên khẽ giật mình.

Nàng không nhớ ta?

Trong lòng Diệp Thiên rất kinh ngạc mới qua mấy ngày! Trí nhớ của ngươi cũng quá kém đi chứ?

Nhớ tới cảnh xuân đêm hôm đó, Diệp Thiên không khỏi xoa xoa mi tâm, ai sẽ ngờ hắn sẽ làm cái chuyện đó với một vị mỹ nữ tiền bối Không Minh cảnh, rõ ràng là cứu người nhưng suýt chút nữa là cái mạng nhỏ cũng không có.

"Ta đang hỏi ngươi đó, ngươi có phải là đệ tử của Hằng Nhạc Tông không?" Thấy Diệp Thiên không đáp lời, Sở Huyên Nhi hỏi lại một lần nữa.

"Vâng vâng vâng." Mặc dù trong lòng chửi thầm nhưng ngoài mặt Diệp Thiên vẫn luống cuống tay móc thân phận ngọc bài của mình ra.

Sở Huyên Nhi nhìn thân phận ngọc bài, lại chăm chú nhìn Diệp Thiên: "Đêm khuya ngươi lén lén lút lút ở sau núi này làm gì?"

"Ta ta hái linh thảo."

"Vậy tại sao ngươi vừa nhìn thấy ta là chạy?" Có lẽ là vì vẻ mặt Diệp Thiên có chút bối rối, Sở Huyên Nhi lại nhìn chằm chằm Diệp Thiên, khiến cho Diệp Thiên áp lực cực lớn, giống như mỗi tiếng nói mỗi cử động của Diệp Thiên đều không chạy thoát được ánh mắt của nàng, nếu hắn Diệp Thiên nói dối thì chắc chắn hắn sẽ chạy không khỏi pháp nhãn của nàng.

"Ta đáng sợ như vậy sao?"

"Ta ta sợ ngươi cướp đồ của ta." Diệp Thiên tuỳ tiện lấy một lý do, hơn nữa còn ăn nói khúm núm, kỹ thuật diễn rất tốt, vẻ mặt vô hại đó, cho dù bất kỳ người nào nhìn thấy cũng đều sẽ cho rằng hắn là một đứa trẻ ngoan.

“Cướp đồ của ngươi?”

Sở Huyên Nhi bị chọc cười.

Đây là nơi nào, tuy chỗ này là phía sau núi Hằng Nhạc Tông nhưng cũng trong phạm vi bao phủ của kết giới của Hằng Nhạc Tông, ngoại trừ người của Hằng Nhạc Tông thì chẳng lẽ còn có người của môn phái khác? Đường đường là trưởng lão Hằng Nhạc Tông, chẳng lẽ lại ăn cướp một đệ tử Ngưng Khí cảnh?

Sở Huyên Nhi cho là hành động vừa rồi của mình hù dọa thằng nhóc này, khiến cho đứa nhỏ này sợ chết khiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook