Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)
Chương 47: Phong Vân ‘Cược Ngoài’
Lục Giới Tam Đạo
22/07/2021
Lúc này, một đám đệ tử rảnh rỗi không có chuyện gì làm đã chạy tới Phong Vân Đài sớm để chiếm chỗ.
"Xem thường Nhân Dương Phong ta, trừng trị một chút cũng tốt." Thủ tọa của Nhân Dương Phong là Thanh Dương Chân Nhân ngồi trên bệ đá cao cao, trog giọng nói tràn ngập tự tin với Tề Hạo.
"Cẩn tuân sư mệnh." Bên dưới, Tề Hạo phất áo bào, phong độ nhanh nhẹn, thần khí lộ rõ, khóe miệng mở một nụ cười giễu cợt.
"Chúng ta cũng đi." Tô Tâm Nguyệt và một đám đệ tử cũng lập tức đi theo.
Một bên khác, dưới Phong Vân Đài, các đệ tử Hằng Nhạc Tông đến xem náo nhiệt rất tự giác nhường ra một con đường, Diệp Thiên gánh Thiên Khuyết trọng kiếm chậm rãi đi vào.
"Trước đó hắn liên tiếp đánh bại đệ tử của hai phong, không biết lần này có thể đánh bại Tề Hạo hay không?"
"Vệ Dương và Triệu Long có thể so với Tề Hạo sao?"
"Ngưng Khí cảnh và Nhân Nguyên cảnh hoàn toàn không cùng một cấp bậc."
Nương theo tiếng bàn tán bốn phía, Diệp Thiên vừa định đi đến chiến đài thì lại bị một bóng người từ trong đám đông vọt ra kéo lại.
Theo bản năng nhìn lại thì khóe miệng Diệp Thiên không khỏi hơi nhếch lên.
Người kéo hắn chính là Hùng Nhị, nhìn dáng vẻ rất là chật vật, gương mặt vốn tràn đầy thịt mỡ nhưng giờ một bên sưng lên cao, mặt mũi sưng vù, hẳn là cái tên này đi về, sau đó bị cha hắn đánh không nhẹ.
"Tiểu tử, ngươi nói thật cho ca biết, ngươi có bao nhiêu phần thắng." Hùng Nhị trừng mắt hai con mắt nhỏ nhìn Diệp Thiên.
"Mười phần."
"Được rồi!" Hùng Nhị tới cũng nhanh đi cũng nhanh, khiến cho Diệp Thiên có chút không hiểu.
Thu tầm mắt lại, Diệp Thiên nhấc chân đi lên chiến đài.
"Tới tới tới, đặt cược, đạt càng nhiều thì thắng được càng nhiều, qua thôn này thì không có quán này đâu."
Diệp Thiên vừa mới đi lên chiến đài thì một giọng nói vang vọng phía dưới.
Nhìn kỹ lại thì đó chính là Hùng Nhị.
Không biết cái tên đó lấy đâu ra được một cái bàn, trên mặt bàn để hai tấm bảng, một bảng viết tên Diệp Thiên, một bảng khác viết tên Tề Hạo.
‘Cược ngoài’.
Diệp Thiên nhìn một cái thì biết ngay Hùng Nhị muốn làm gì.
Ngày bình thường người lên Phong Vân Đài đánh nhau thì đều sẽ đưa ra một chút tiền đặt cược.
Nhưng dù như vậy thì đám đệ tử lười tu luyện ở dưới cũng sẽ không ngồi không, bọn họ sẽ lấy linh thạch ra đặt cược, đây là ‘cược ngoài’, nếu may mắn thì có lẽ sẽ một đêm giàu nhanh, nếu xui xẻo thì rất có thể là sẽ táng gia bại sản.
"Tới tới tới, đặt Diệp Thiên một ăn mười, đặt Tề Hạo mười ăn một, đặt ít thắng ít, đặt nhiều thắng nhiều."
Thật hết nói, Hùng Nhị gào to một tiếng, đệ tử bốn phía tuôn qua như ong vỡ tổ.
"Đặt Tề Hạo."
"Ta cũng đặt Tề Hạo."
"Tề Hạo thắng."
Tỷ lệ đặt cược cũng không khó tưởng tượng được, đều không ngoại lệ, tất cả đều đặt Tề Hạo, bên đặt Tề Hạo thắng thì linh thạch chất rất cao, mà bên đặt Diệp Thiên thắng thì lại trống không.
"Ta kém cỏi như vậy sao?" Trên chiến đài, Diệp Thiên nhìn xuống phía dưới, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng khóe miệng của hắn lại nở một nụ cười.
"Đặt xong rút tay ra, đặt xong rút tay ra, đặt rồi không trả lại."
Tiếng gào của Hùng Nhị vang vọng Phong Vân Đài, cái tên này rất biết cách làm ăn, bận rộn trước bàn đặt cược, đồng thời còn không quên nháy mắt với Diệp Thiên trên đài một cái.
"Có tiền để kiếm rồi." Diệp Thiên như đã thấy được một đống linh thạch sáng lấp lánh.
Đang lo không có tiền mua Huyền Cương với Huyền Thiết, Hùng Nhị lại làm ra chuyện như vậy, hắn cũng muốn vớt một bút.
Không lâu sau, linh thạch chồng chất trên chiếu bạc còn cao hơn cả người, ước chừng nhiều tới năm sáu vạn.
Đám đệ tử đã đặt xong thì cũng về chỗ của mình, từng người đều ma quyền sát chưởng, chờ nhận tiền.
"Tề Hạo tới." Không lâu sau, có đệ tử tinh mắt hô lên một tiếng.
Đệ tử dưới đài đồng loạt nhìn về một hướng, Tề Hạo người mặc bạch y cầm bạch phiến trong tay đang chậm rãi đi đến, sau lưng còn có một đám đệ tử của Nhân Dương Phong, hẳn là đến trợ uy.
Vạn chúng chú mục, khóe miệng Tề Hạo nở một nụ cười nghiền ngẫm, phong độ lưu loát nhảy lên chiến đài Phong Vân Đài..
"Oa, rất đẹp trai!" Lập tức tiếng nữ đệ tử sợ hãi kêu lên vang khắp bốn phía.
Có vẻ như Tề Hạo rất hưởng thụ cảm giác này, khẽ lay động Chiết Phiến, tư thái ôn tồn lễ độ.
"Tề sư huynh, đánh hắn nhừ tử." Còn chưa khai chiến thì đám đệ tử Nhân Dương Phong đã sĩ khí tăng cao, hò hét trợ uy cho Tề Hạo.
"Sát niệm quá nặng, suy cho cùng ngươi cũng khó thành chính quả." Trong đám người phía dưới, Tô Tâm Nguyệt khinh thường lườm Diệp Thiên một cái.
Trên đài, Tề Hạo giễu cợt nhìn Diệp Thiên, châm chọc nói: "Diệp Thiên, là ai cho người lòng can đảm tới khiêu chiến ta?"
"Có phải là người cảm thấy mình rất tốt đẹp không?" Diệp Thiên cười lạnh một tiếng.
"Này này, tên là Tề Hạo, ngươi có muốn đặt cược hay không, không cược thì ta đóng bàn." Tiếng Hùng Nhị vang lên phía dưới.
"Đặt, đương nhiên phải đặt." Nhẹ nhàng khép Chiết Phiến lại, Tề Hạo tùy tiện ném một cái túi trữ vật xuống: "Đặt ta thắng, một vạn linh thạch."
Oa!
Hắn vừa dứt lời, bên dưới sôi trào lên.
Đặc biệt là đám nữ đệ tử không ngừng sợ hãi kêu lên, thầm nói Tề Hạo không chỉ có gia thế tốt, tu vi cao, dáng dấp đẹp trai mà ngay cả ra tay cũng có phách lực lớn như vậy, hoàn toàn phù hợp với hình tượng vương tử bạch mã trong lòng bọn họ.
"Ta không có nhiều tiền như Tề sư huynh ngươi, ta đặt một trăm."
Diệp Thiên cũng xuất thủ, để một trăm linh thạch lên bên phía cược mình thắng trên bàn cược, hắn nói một trăm linh thạch thì chắc chắn sẽ là một trăm linh thạch.
Đóng bàn!
Hùng Nhị gào to một tiếng, hắn đập một chùy lên bàn cược.
"Phía dưới có ‘cược ngoài’, ngươi không muốn cược chút gì đó với ta sao?" Tề Hạo cười nhìn Diệp Thiên, cằm nhấc lên cực cao, nếu còn nhấc cao hơn một chút nữa thì có lẽ con hàng này sẽ phi thăng lên trời.
"Ta không có tiền, không đánh cược với ngươi."
"Chẳng lẽ sợ."
"Không phải sợ." Diệp Thiên móc lỗ tai một cái: "Chờ lát nữa ta sẽ đánh ngươi ngất xỉu, toàn bộ những thứ đáng giá trên người của ngươi đều thành của ta."
"Khẩu khí thật lớn." Tề Hạo ánh mắt lạnh lẽo, bắt đầu hành động, nhón mũi chân lên, chớp lóe mấy cái thì đã vọt tới trước mặt Diệp Thiên, thân pháp quỷ dị, huyền ảo khó lường, sau lưng để lại vô số tàn ảnh.
"Tốc độ thật nhanh."
"Thân pháp này đúng là huyền diệu!" Ngay cả đối thủ của hắn là Diệp Thiên cũng không khỏi thầm thán phục.
Chỉ trong khoảnh khắc, Tề Hạo đã áp sát tới gần, đưa tay đánh ra một đạo chưởng ấn.
Thấy thế, Diệp Thiên vung mạnh Thiên Khuyết.
Bành!
Diệp Thiên bị một chưởng này đẩy lui, hắn không có dùng hết toàn lực, cũng sẽ không dùng hết toàn lực, sở dĩ một chiêu này hắn tỏ ra yếu thế là vì hắn muốn thăm dò thực lực của Tề Hạo!
"Xem thường Nhân Dương Phong ta, trừng trị một chút cũng tốt." Thủ tọa của Nhân Dương Phong là Thanh Dương Chân Nhân ngồi trên bệ đá cao cao, trog giọng nói tràn ngập tự tin với Tề Hạo.
"Cẩn tuân sư mệnh." Bên dưới, Tề Hạo phất áo bào, phong độ nhanh nhẹn, thần khí lộ rõ, khóe miệng mở một nụ cười giễu cợt.
"Chúng ta cũng đi." Tô Tâm Nguyệt và một đám đệ tử cũng lập tức đi theo.
Một bên khác, dưới Phong Vân Đài, các đệ tử Hằng Nhạc Tông đến xem náo nhiệt rất tự giác nhường ra một con đường, Diệp Thiên gánh Thiên Khuyết trọng kiếm chậm rãi đi vào.
"Trước đó hắn liên tiếp đánh bại đệ tử của hai phong, không biết lần này có thể đánh bại Tề Hạo hay không?"
"Vệ Dương và Triệu Long có thể so với Tề Hạo sao?"
"Ngưng Khí cảnh và Nhân Nguyên cảnh hoàn toàn không cùng một cấp bậc."
Nương theo tiếng bàn tán bốn phía, Diệp Thiên vừa định đi đến chiến đài thì lại bị một bóng người từ trong đám đông vọt ra kéo lại.
Theo bản năng nhìn lại thì khóe miệng Diệp Thiên không khỏi hơi nhếch lên.
Người kéo hắn chính là Hùng Nhị, nhìn dáng vẻ rất là chật vật, gương mặt vốn tràn đầy thịt mỡ nhưng giờ một bên sưng lên cao, mặt mũi sưng vù, hẳn là cái tên này đi về, sau đó bị cha hắn đánh không nhẹ.
"Tiểu tử, ngươi nói thật cho ca biết, ngươi có bao nhiêu phần thắng." Hùng Nhị trừng mắt hai con mắt nhỏ nhìn Diệp Thiên.
"Mười phần."
"Được rồi!" Hùng Nhị tới cũng nhanh đi cũng nhanh, khiến cho Diệp Thiên có chút không hiểu.
Thu tầm mắt lại, Diệp Thiên nhấc chân đi lên chiến đài.
"Tới tới tới, đặt cược, đạt càng nhiều thì thắng được càng nhiều, qua thôn này thì không có quán này đâu."
Diệp Thiên vừa mới đi lên chiến đài thì một giọng nói vang vọng phía dưới.
Nhìn kỹ lại thì đó chính là Hùng Nhị.
Không biết cái tên đó lấy đâu ra được một cái bàn, trên mặt bàn để hai tấm bảng, một bảng viết tên Diệp Thiên, một bảng khác viết tên Tề Hạo.
‘Cược ngoài’.
Diệp Thiên nhìn một cái thì biết ngay Hùng Nhị muốn làm gì.
Ngày bình thường người lên Phong Vân Đài đánh nhau thì đều sẽ đưa ra một chút tiền đặt cược.
Nhưng dù như vậy thì đám đệ tử lười tu luyện ở dưới cũng sẽ không ngồi không, bọn họ sẽ lấy linh thạch ra đặt cược, đây là ‘cược ngoài’, nếu may mắn thì có lẽ sẽ một đêm giàu nhanh, nếu xui xẻo thì rất có thể là sẽ táng gia bại sản.
"Tới tới tới, đặt Diệp Thiên một ăn mười, đặt Tề Hạo mười ăn một, đặt ít thắng ít, đặt nhiều thắng nhiều."
Thật hết nói, Hùng Nhị gào to một tiếng, đệ tử bốn phía tuôn qua như ong vỡ tổ.
"Đặt Tề Hạo."
"Ta cũng đặt Tề Hạo."
"Tề Hạo thắng."
Tỷ lệ đặt cược cũng không khó tưởng tượng được, đều không ngoại lệ, tất cả đều đặt Tề Hạo, bên đặt Tề Hạo thắng thì linh thạch chất rất cao, mà bên đặt Diệp Thiên thắng thì lại trống không.
"Ta kém cỏi như vậy sao?" Trên chiến đài, Diệp Thiên nhìn xuống phía dưới, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng khóe miệng của hắn lại nở một nụ cười.
"Đặt xong rút tay ra, đặt xong rút tay ra, đặt rồi không trả lại."
Tiếng gào của Hùng Nhị vang vọng Phong Vân Đài, cái tên này rất biết cách làm ăn, bận rộn trước bàn đặt cược, đồng thời còn không quên nháy mắt với Diệp Thiên trên đài một cái.
"Có tiền để kiếm rồi." Diệp Thiên như đã thấy được một đống linh thạch sáng lấp lánh.
Đang lo không có tiền mua Huyền Cương với Huyền Thiết, Hùng Nhị lại làm ra chuyện như vậy, hắn cũng muốn vớt một bút.
Không lâu sau, linh thạch chồng chất trên chiếu bạc còn cao hơn cả người, ước chừng nhiều tới năm sáu vạn.
Đám đệ tử đã đặt xong thì cũng về chỗ của mình, từng người đều ma quyền sát chưởng, chờ nhận tiền.
"Tề Hạo tới." Không lâu sau, có đệ tử tinh mắt hô lên một tiếng.
Đệ tử dưới đài đồng loạt nhìn về một hướng, Tề Hạo người mặc bạch y cầm bạch phiến trong tay đang chậm rãi đi đến, sau lưng còn có một đám đệ tử của Nhân Dương Phong, hẳn là đến trợ uy.
Vạn chúng chú mục, khóe miệng Tề Hạo nở một nụ cười nghiền ngẫm, phong độ lưu loát nhảy lên chiến đài Phong Vân Đài..
"Oa, rất đẹp trai!" Lập tức tiếng nữ đệ tử sợ hãi kêu lên vang khắp bốn phía.
Có vẻ như Tề Hạo rất hưởng thụ cảm giác này, khẽ lay động Chiết Phiến, tư thái ôn tồn lễ độ.
"Tề sư huynh, đánh hắn nhừ tử." Còn chưa khai chiến thì đám đệ tử Nhân Dương Phong đã sĩ khí tăng cao, hò hét trợ uy cho Tề Hạo.
"Sát niệm quá nặng, suy cho cùng ngươi cũng khó thành chính quả." Trong đám người phía dưới, Tô Tâm Nguyệt khinh thường lườm Diệp Thiên một cái.
Trên đài, Tề Hạo giễu cợt nhìn Diệp Thiên, châm chọc nói: "Diệp Thiên, là ai cho người lòng can đảm tới khiêu chiến ta?"
"Có phải là người cảm thấy mình rất tốt đẹp không?" Diệp Thiên cười lạnh một tiếng.
"Này này, tên là Tề Hạo, ngươi có muốn đặt cược hay không, không cược thì ta đóng bàn." Tiếng Hùng Nhị vang lên phía dưới.
"Đặt, đương nhiên phải đặt." Nhẹ nhàng khép Chiết Phiến lại, Tề Hạo tùy tiện ném một cái túi trữ vật xuống: "Đặt ta thắng, một vạn linh thạch."
Oa!
Hắn vừa dứt lời, bên dưới sôi trào lên.
Đặc biệt là đám nữ đệ tử không ngừng sợ hãi kêu lên, thầm nói Tề Hạo không chỉ có gia thế tốt, tu vi cao, dáng dấp đẹp trai mà ngay cả ra tay cũng có phách lực lớn như vậy, hoàn toàn phù hợp với hình tượng vương tử bạch mã trong lòng bọn họ.
"Ta không có nhiều tiền như Tề sư huynh ngươi, ta đặt một trăm."
Diệp Thiên cũng xuất thủ, để một trăm linh thạch lên bên phía cược mình thắng trên bàn cược, hắn nói một trăm linh thạch thì chắc chắn sẽ là một trăm linh thạch.
Đóng bàn!
Hùng Nhị gào to một tiếng, hắn đập một chùy lên bàn cược.
"Phía dưới có ‘cược ngoài’, ngươi không muốn cược chút gì đó với ta sao?" Tề Hạo cười nhìn Diệp Thiên, cằm nhấc lên cực cao, nếu còn nhấc cao hơn một chút nữa thì có lẽ con hàng này sẽ phi thăng lên trời.
"Ta không có tiền, không đánh cược với ngươi."
"Chẳng lẽ sợ."
"Không phải sợ." Diệp Thiên móc lỗ tai một cái: "Chờ lát nữa ta sẽ đánh ngươi ngất xỉu, toàn bộ những thứ đáng giá trên người của ngươi đều thành của ta."
"Khẩu khí thật lớn." Tề Hạo ánh mắt lạnh lẽo, bắt đầu hành động, nhón mũi chân lên, chớp lóe mấy cái thì đã vọt tới trước mặt Diệp Thiên, thân pháp quỷ dị, huyền ảo khó lường, sau lưng để lại vô số tàn ảnh.
"Tốc độ thật nhanh."
"Thân pháp này đúng là huyền diệu!" Ngay cả đối thủ của hắn là Diệp Thiên cũng không khỏi thầm thán phục.
Chỉ trong khoảnh khắc, Tề Hạo đã áp sát tới gần, đưa tay đánh ra một đạo chưởng ấn.
Thấy thế, Diệp Thiên vung mạnh Thiên Khuyết.
Bành!
Diệp Thiên bị một chưởng này đẩy lui, hắn không có dùng hết toàn lực, cũng sẽ không dùng hết toàn lực, sở dĩ một chiêu này hắn tỏ ra yếu thế là vì hắn muốn thăm dò thực lực của Tề Hạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.