Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)

Chương 28: Sở Huyên Nhi Kinh Ngạc

Lục Giới Tam Đạo

21/07/2021

Nhìn Diệp Thiên một chút, Sở Huyên Nhi không tiếp tục hỏi nữa mà đưa đôi mắt đẹp nhìn rừng cây um tùm bốn phía, cũng có lúc đưa mắt nhìn lên hư không, hỏi: "Vừa rồi ngươi có thấy cái gì đó bay qua hay không?"

"Có. . có có có, có một đạo bạch quang bay qua." Diệp Thiên nhớ tới đạo bạch quang xẹt qua bầu trời lúc nãy.

"Bay tới hướng nào?"

"Đông Bắc." Diệp Thiên cuống quít chỉ về hướng đông bắc, trong lòng thầm mong cho nữ tử mau mau rời khỏi nơi này, lỡ như nàng nhớ ra thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nghe vậy, Sở Huyên Nhi cuống quít lấy một đạo Truyền Âm Phù đang phát sáng ra, khẽ nói một tiếng với Truyền Âm Phù: "Sư huynh, bay qua hướng của ngươi đó."

"Canh giữ ở phía tây nam, không nên tới gần nơi này." Một giọng nói hùng hồn từ trong Truyền Âm Phù vọng ra.

"Đã rõ." Sở Huyên Nhi phất tay cất Truyền Âm Phù vào, khoanh chân ngồi xuống, sau đó hai tay kết ấn, đột nhiên đỉnh đầu có một đạo hồng quang phóng lên tận trời, hình thành một cái trận pháp khổng lồ trong hư không.

Oanh!

Không lâu sau, hướng đông bắc vang lên một tiếng nổ kinh thiên, khiến cho đại địa chấn động không thôi.

Rống!

Sau đó là một tiếng rống rung trời.

Tiếng rống này rất là kỳ dị, chẳng những đinh tai nhức óc mà còn mang theo ma lực mạnh mẽ, cho dù cách xa như vậy nhưng tâm thần Diệp Thiên cũng có chút hoảng hốt, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống.

Thấy thế, Sở Huyên Nhi khẽ vung ngọc thủ, bắn một đạo linh quang vào mi tâm Diệp Thiên.

Lúc này tâm thần Diệp Thiên mới khôi phục tỉnh táo, kinh hãi nhìn hướng đông bắc, một tiếng rống thôi mà suýt chút làm cho tâm thần hắn thất thủ, với kiến thức của hắn thì cũng biết đạo bạch quang đó rất bất phàm.

Cực kỳ khó hiểu, Diệp Thiên nghiễm nhiên quên chuyện Sở Huyên Nhi còn ở bên cạnh.

"Rốt cuộc thì nó là thứ gì?" Kinh ngạc nhìn hướng đó, Diệp Thiên tự mình lẩm bẩm, biết chắc chắn là Sở Huyên Nhi cũng đuổi theo đạo bạch quang đó mà đến, bọn họ gặp nhau ở chỗ này chỉ là trùng hợp mà thôi.

Mà bên cạnh, Sở Huyên Nhi thấy Diệp Thiên sợ run thì trầm giọng nói: "Còn đừng ngây ra đó làm gì, mau mau rời khỏi chỗ này."

Nghe vậy, lúc này Diệp Thiên mới kịp phản ứng.



Như được đại xá, thân thể căng cứng của hắn nhanh chóng phản ứng lại, không thèm quan tâm đạo bạch quang đó có lai lịch như thế nào, đâm đầu vào trong rừng, chạy một mạch không quay đầu lại.

"Dáng vẻ của ta đáng sợ như vậy hả?" Liếc nhìn Diệp Thiên đang chạy trốn, Sở Huyên Nhi ngạc nhiên, nếu không phải phải khống chế pháp trận thì nàng sẽ bắt Diệp Thiên lại tra hỏi một phen.

Phương xa, Diệp Thiên đã biến mất không thấy.

Sau khi Diệp Thiên đi, trên không trung lại có thần hồng bay tới, đáp xuống bên cạnh Sở Huyên Nhi, hóa thành một nữ tử mặc bạch y xinh đẹp, nhìn kỹ lại thì người này có dung mạo giống hệt như Sở Huyên Nhi, không cần phải nói, người này chính là Sở Linh Nhi.

“A!”

Sau khi Sở Linh Nhi đáp xuống, trong lòng khẽ ồ lên một tiếng.

Nhìn hướng mà Diệp Thiên đang chạy trốn, nàng không khỏi khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt đẹp chớp lóe, gãi đầu một cái, tự lẩm bẩm một tiếng: “Khí tức này rất quen thuộc.”

"Linh Nhi, không phải ngươi đang bế quan sao, sao lại ra đây làm gì?" Sở Huyên Nhi có chút lo lắng nhìn Sở Linh Nhi.

Thu tầm mắt lại, Sở Linh Nhi giang tay ra, nhún vai nói: "Động tĩnh lớn như vậy, không muốn xuất quan cũng không được!"

"Đúng là như vậy, lần bạo động này lớn hơn bình thường nhiều." Sắc mặt Sở Huyên Nhi trở nên ngưng trọng hơn.

"Kết giới này có thể vây khốn nó hay không?" Sở Linh Nhi ngẩng đầu nhìn pháp trận trong hư không một chút, sau đó đưa mắt nhìn Sở Huyên Nhi.

"Mấy người chưởng giáo sư huynh đang chặn xung quanh." Nghe Sở Linh Nhi hỏi, Sở Huyên Nhi khẽ đáp lại, vẻ mặt cũng không khá hơn chút nào: "Mấy ngày qua nó càng ngày càng bạo động hơn, không biết sau này còn phong ấn nó được nữa không."

"Ta giúp một tay." Thấy vẻ mặt Sở Huyên Nhi trở nên nghiêm túc, Sở Linh Nhi cũng cuống quít khoanh chân ngồi xuống, tế ra linh quang.

"A đúng rồi, vừa nãy ta gặp được một người kỳ quái."

"Kỳ quái, kỳ quái cỡ nào?" Sở Linh Nhi chớp đôi mắt to nhìn Sở Huyên Nhi, mặc dù tu đạo gần trăm năm nhưng nàng vẫn là một thiếu nữ đơn thuần không rành thế sự, đối với tất cả mọi chuyện nàng đều rất hiếu kỳ.

"Dù sao cũng là rất kỳ quái." Sở Huyên Nhi gãi đầu một cái, không biết phải hình dung như thế nào.

"Ách! Coi như ta chưa từng hỏi gì hết.”



Từ phía sau núi đi ra, Diệp Thiên chạy một mạch về tới Hằng Nhạc Tông.

Lúc này, sắc trời đã sáng rõ.

Các đệ tử Hằng Nhạc Tông bắt đầu đi ra hấp thu thiên địa tinh hoa, khi thấy Diệp Thiên chật vật như thế thì trong mắt có chút khó hiểu.

"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật." Không có để ý ánh mắt dị thường bốn phía, Diệp Thiên bước chậm lại, thở hổn hển, nhìn thoáng qua phía sau núi, trong lòng có chút nghĩ mà sợ, giống như hắn đã đi một vòng quanh quỷ môn quan.

Một lúc lâu sau hắn mới lấy lại bình tĩnh.

"Nàng không nhớ ta?"

"Chẳng lẽ bọn họ không phải là một người?"

"Không thể nào! Trong thiên hạ này làm gì có chuyện có hai người có dáng vẻ giống nhau như thế?"

Dọc đường đi Diệp Thiên vừa đi vừa nói lẩm bẩm, nếu như nữ tử đêm đó cũng ở trong Hằng Nhạc Tông thì hắn hắn không thể không rời khỏi đây, nếu như chỉ có dáng vẻ giống nhau thì hắn không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy.

"Ta không vào, ta không vào, ta chỉ đứng ở ngoài cửa Linh Sơn." Đang suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa, cắt ngang mạch suy nghĩ của Diệp Thiên, kèm theo đó là tiếng mắng.

"Ranh con, còn nói láo."

"Không thành thành thật thật ở dưới chân núi, còn chạy tới đây trộm đồ?"

"Không tự xem lại xem thân phận của ngươi là gì."

"Hổ Oa." Diệp Thiên từ xa thì đã nhận ra bóng dáng quen thuộc đó, không phải là Hổ Oa trong Tiểu Linh Viên sao?

Lúc này, một đám đệ tử Hằng Nhạc Tông đã vây hắn lại, có quát lớn, có giễu cợt, có mắng to, khiến cho Hổ Oa không thể không co thân thể nhỏ yếu lại, sưng mặt sưng mũi, không dám ngẩng đầu chút nào, giống như là một phạm nhân phạm tội lớn.

"Ta không có đi lên, ta chỉ đứng ở cửa nhìn." Hổ Oa như đang bị oan ức, cúi đầu nức nở.

"Còn dám giảo biện, muốn ăn đòn." Một tên đệ tử hung thần ác sát, vung bàn tay lên.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì cánh tay của hắn đã bị một cái tay khác nắm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook