Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)
Chương 20: Vạn Bảo Các
Lục Giới Tam Đạo
21/07/2021
"Tiểu tử này nhất chiến thành danh, nhưng mà thời gian sau này của hắn cũng không dễ qua."
Có nhiều đệ tử âm thầm bàn tán, chỉ trỏ vào Diệp Thiên.
"Cát Hồng là ai, sao có thể buông tha cho hắn dễ dàng như vậy được?"
"Ta nghe nói Cát Hồng cho một tên đệ tử chân truyền dưới trước xuất quan sớm, tuyên bố muốn đánh cho Diệp Thiên tàn phế."
"Có đúng không vậy, vậy thì có trò hay để nhìn rồi."
Kèm theo tiếng bàn tán xì xào bốn phía, Diệp Thiên đeo kiếm nhẹ nhàng đi qua, nhưng hắn có thính lực kinh người, nghe được một chút tin tức hữu dụng.
"Đệ tử chân truyền." Trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, Diệp Thiên biết mấy ngày tiếp theo khó mà bình tĩnh được.
Mặc dù đến Hằng Nhạc Tông không lâu nhưng hắn cũng biết về tính tình của Cát Hồng, có thù tất báo, dùng bất cứ thủ đoạn nào, hai câu này có thể nói rõ được bản tính của Cát Hồng, sau này chắc chắn hắn sẽ điên cuồng trả thù mình như là mưa to gió lớn.
"Xem ra phải tranh thủ tăng thực lực lên." Thì thào một tiếng, Diệp Thiên bước nhanh hơn.
Đi mấy vòng lớn, Diệp Thiên dừng lại trước một tòa lầu các.
Lầu các khổng lồ, phạm vi chừng vạn trượng, khí thế to lớn, chính là một biểu tượng hùng cứ nơi này, trên cửa treo một cái bảng hiệu, viết: Vạn Bảo Các.
Vạn Bảo Các, nói trắng ra là một cái quán nhỏ trong Hằng Nhạc Tông, nơi này bày bán nhiều thứ, linh thảo, linh dịch, linh quả, linh ngọc, huyền thuật, công pháp, Linh khí vân vân, cái gì cần có đều có, đều là thứ hữu dụng với tu sĩ.
Trừ những thứ đó ra thì ở đây còn có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái, nghe nói đều là bảo bối, là thật là giả thì không biết được.
Đệ tử Hằng Nhạc Tông có thể dùng linh thạch mua đồ ở chỗ này, đương nhiên cũng có thể lấy đồ của mình tới đây bán, trước kia, Chính Dương Tông cũng có một cái quán nhỏ tương tự như vậy, chuyện làm ăn vô cùng náo nhiệt.
"Không biết cái Vạn Bảo Các của Hằng Nhạc Tông này có bảo bối hay không." Nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, Diệp Thiên cất bước đi vào.
Người tọa trấn Vạn Bảo Các chính là một lão đầu bụng lớn, nhìn có vẻ tiện tiện, tai to mặt lớn, người trong Hằng Nhạc Tông gọi hắn là Bàng Đại Hải, không giống như Chu Đại Phúc của Linh Khí Các, kẻ này có đôi mắt to tròn, nhìn người nào cũng đều sáng ngời có thần, nếu ai trộm đồ ở chỗ này thì tuyệt đối là trốn không khỏi pháp nhãn của hắn.
"Chào trưởng lão." Diệp Thiên đi vào, cung kính thi lễ một cái.
"Ừm, cứ xem thoải mái." Bàng Đại Hải để ngực trần, nhìn giống như Phật Di Lặc, hai mắt sáng ngời có thần: "Thằng nhóc, đừng có trộm đồ."
"Đệ tử nào dám!" Diệp Thiên cười một tiếng, đi vào chỗ sâu.
Bên trong Vạn Bảo Các rất lớn, khắp nơi đều là mùi thơm của linh thảo và linh quả, liếc mắt nhìn, Diệp Thiên thấy được rất nhiều bảo bối bất phàm, khiến cho hai mắt hắn ứa ra tinh quang.
"Hỏa Liên Hoa."
Diệp Thiên hai mắt sáng lên, nhìn một gốc liên hoa, gốc liên hoa này như đang có hỏa diễm thiêu đốt, tỏa ra một luồng khí tức thuộc tính hỏa tinh thuần, còn có linh lực nồng đậm quanh quẩn trên đó, ẩn chứa linh nguyên tinh thuần.
Liếm môi một cái, Diệp Thiên nhìn lướt qua giá cả, không khỏi nuốt mấy ngụm nước bọt.
"Năm trăm linh thạch." Diệp Thiên lắc lắc đầu, lưu luyến đi ra, đúng là trong ngực hắn có linh thạch, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn một ngàn, mặc dù Diệp Thiên tài phú kinh người nhưng cũng không dám bỏ tiền ra mua.
Đi vài bước, ánh mắt Diệp Thiên không ngừng bị thu hút.
"Nhân Nguyên Thảo."
"Bích Dương Hoa."
"Tử Đằng Tham."
Từng bụi linh thảo linh khí dồi dào, khiến cho Diệp Thiên nhìn mà nuốt nước bọt, nếu thôn phệ sạch sẽ đám linh thảo này, sau đó luyện hóa thì chắc chắn tu vi sẽ tăng nhiều.
"Nhugw mà giá tiền của bọn chúng." Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Thiên không dám nhìn giá cả, càng xem càng đau lòng.
Mới đầu, hắn cứ nghĩ là trong người có hơn một ngàn linh thạch thì đã là một bút tài phú không nhỏ, bây giờ mới biết là hắn tưởng bở rồi, trong Vạn Bảo Các này, chút linh thạch đó của hắn không là cái thá gì cả.
Sau đó, Diệp Thiên đi lòng vòng trong đó gần một canh giờ.
Hắn chẳng thèm quan tâm tới khu vực chuyên bán Linh khí, có Thiên Khuyết trong tay, hắn chướng mắt những Linh khí khác.
Đi vào khu vực bán công pháp huyền thuật, Diệp Thiên tham lam cầm lấy từng cái quyển trục cổ, nhưng khiến hắn thất vọng là chỗ này đều là huyền thuật ngự khí cơ bản nhất, đối với hắn thì mấy thứ này có cũng được mà không có cũng không sao.
"Ngọc Linh Dịch." Trong một khu vực hẻo lánh bên trong Vạn Bảo Các, Diệp Thiên cầm một cái quyển trục rách nát lên, trên đó viết bốn chữ lớn: Ngọc Linh Cổ Quyển.
Trong lòng có chút nghi ngờ, hắn lật tờ thứ nhất ra, hơi chút kinh ngạc, bởi vì tờ thứ nhất trong Ngọc Linh Cổ Quyển ghi lại phương thức luyện chế ra Ngọc Linh Dịch.
"Vạn Bảo Các cũng có bán cả thứ này." Chẳng trách Diệp Thiên kinh ngạc, chủ yếu là Ngọc Linh Dịch này giống như linh thạch, không chỉ ẩn chứa linh lực mà còn có thể sử dụng như một loại tiền tệ, chính là đồ không thể thiếu trong tu luyện hàng ngày của đệ tử Hằng Nhạc Tông.
Từ xưa đến này, Ngọc Linh Dịch trong Hằng Nhạc Tông đều bị lũng đoạn, đều là do tông môn nhất thống bán ra.
Diệp Thiên vốn cho rằng phương pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, nhưng bây giờ phương pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch lại bị bày ra bán công khai ở chỗ này, chẳng lẽ không sợ đệ tử học lén sao?
Diệp Thiên gãi đầu một cái, không khỏi nhìn sang kia Ngọc Linh dịch giá cả, lập tức một trận ngạc nhiên.
"Đang đùa sao! Phương pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch quá trân quý, vậy mà chỉ bán có hai mươi linh thạch." Diệp Thiên lại nhìn quyển trục cổ trên tay, nhất thời cho rằng Ngọc Linh Cổ Quyển này chính là hàng giả.
Lúc này, Bàng Đại Hải lắc lư thân thể to mọng đi từ bên ngoài vào, thấy Diệp Thiên cầm Ngọc Linh Cổ Quyển sững sờ thì hiếu kỳ hỏi một câu: "Thằng nhóc, ngươi có hứng thú với Ngọc Linh Cổ Quyển?"
Diệp Thiên giật mình, gãi đầu một cái, cười hỏi: "Trưởng lão, không phải là giá tiền của Ngọc Linh Cổ Quyển này viết sai chứ?"
"Sao có thể như vậy chứ!"
"Vậy tại sao phương pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch này chỉ đáng giá hai mươi linh thạch?"
"Cái quyển trục cổ này đúng là có giá trị rất cao, nhưng mà tu sĩ bình thường có nó cũng không có tác dụng gì!"
"Tại sao lại như vậy."
Có nhiều đệ tử âm thầm bàn tán, chỉ trỏ vào Diệp Thiên.
"Cát Hồng là ai, sao có thể buông tha cho hắn dễ dàng như vậy được?"
"Ta nghe nói Cát Hồng cho một tên đệ tử chân truyền dưới trước xuất quan sớm, tuyên bố muốn đánh cho Diệp Thiên tàn phế."
"Có đúng không vậy, vậy thì có trò hay để nhìn rồi."
Kèm theo tiếng bàn tán xì xào bốn phía, Diệp Thiên đeo kiếm nhẹ nhàng đi qua, nhưng hắn có thính lực kinh người, nghe được một chút tin tức hữu dụng.
"Đệ tử chân truyền." Trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, Diệp Thiên biết mấy ngày tiếp theo khó mà bình tĩnh được.
Mặc dù đến Hằng Nhạc Tông không lâu nhưng hắn cũng biết về tính tình của Cát Hồng, có thù tất báo, dùng bất cứ thủ đoạn nào, hai câu này có thể nói rõ được bản tính của Cát Hồng, sau này chắc chắn hắn sẽ điên cuồng trả thù mình như là mưa to gió lớn.
"Xem ra phải tranh thủ tăng thực lực lên." Thì thào một tiếng, Diệp Thiên bước nhanh hơn.
Đi mấy vòng lớn, Diệp Thiên dừng lại trước một tòa lầu các.
Lầu các khổng lồ, phạm vi chừng vạn trượng, khí thế to lớn, chính là một biểu tượng hùng cứ nơi này, trên cửa treo một cái bảng hiệu, viết: Vạn Bảo Các.
Vạn Bảo Các, nói trắng ra là một cái quán nhỏ trong Hằng Nhạc Tông, nơi này bày bán nhiều thứ, linh thảo, linh dịch, linh quả, linh ngọc, huyền thuật, công pháp, Linh khí vân vân, cái gì cần có đều có, đều là thứ hữu dụng với tu sĩ.
Trừ những thứ đó ra thì ở đây còn có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái, nghe nói đều là bảo bối, là thật là giả thì không biết được.
Đệ tử Hằng Nhạc Tông có thể dùng linh thạch mua đồ ở chỗ này, đương nhiên cũng có thể lấy đồ của mình tới đây bán, trước kia, Chính Dương Tông cũng có một cái quán nhỏ tương tự như vậy, chuyện làm ăn vô cùng náo nhiệt.
"Không biết cái Vạn Bảo Các của Hằng Nhạc Tông này có bảo bối hay không." Nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, Diệp Thiên cất bước đi vào.
Người tọa trấn Vạn Bảo Các chính là một lão đầu bụng lớn, nhìn có vẻ tiện tiện, tai to mặt lớn, người trong Hằng Nhạc Tông gọi hắn là Bàng Đại Hải, không giống như Chu Đại Phúc của Linh Khí Các, kẻ này có đôi mắt to tròn, nhìn người nào cũng đều sáng ngời có thần, nếu ai trộm đồ ở chỗ này thì tuyệt đối là trốn không khỏi pháp nhãn của hắn.
"Chào trưởng lão." Diệp Thiên đi vào, cung kính thi lễ một cái.
"Ừm, cứ xem thoải mái." Bàng Đại Hải để ngực trần, nhìn giống như Phật Di Lặc, hai mắt sáng ngời có thần: "Thằng nhóc, đừng có trộm đồ."
"Đệ tử nào dám!" Diệp Thiên cười một tiếng, đi vào chỗ sâu.
Bên trong Vạn Bảo Các rất lớn, khắp nơi đều là mùi thơm của linh thảo và linh quả, liếc mắt nhìn, Diệp Thiên thấy được rất nhiều bảo bối bất phàm, khiến cho hai mắt hắn ứa ra tinh quang.
"Hỏa Liên Hoa."
Diệp Thiên hai mắt sáng lên, nhìn một gốc liên hoa, gốc liên hoa này như đang có hỏa diễm thiêu đốt, tỏa ra một luồng khí tức thuộc tính hỏa tinh thuần, còn có linh lực nồng đậm quanh quẩn trên đó, ẩn chứa linh nguyên tinh thuần.
Liếm môi một cái, Diệp Thiên nhìn lướt qua giá cả, không khỏi nuốt mấy ngụm nước bọt.
"Năm trăm linh thạch." Diệp Thiên lắc lắc đầu, lưu luyến đi ra, đúng là trong ngực hắn có linh thạch, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn một ngàn, mặc dù Diệp Thiên tài phú kinh người nhưng cũng không dám bỏ tiền ra mua.
Đi vài bước, ánh mắt Diệp Thiên không ngừng bị thu hút.
"Nhân Nguyên Thảo."
"Bích Dương Hoa."
"Tử Đằng Tham."
Từng bụi linh thảo linh khí dồi dào, khiến cho Diệp Thiên nhìn mà nuốt nước bọt, nếu thôn phệ sạch sẽ đám linh thảo này, sau đó luyện hóa thì chắc chắn tu vi sẽ tăng nhiều.
"Nhugw mà giá tiền của bọn chúng." Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Thiên không dám nhìn giá cả, càng xem càng đau lòng.
Mới đầu, hắn cứ nghĩ là trong người có hơn một ngàn linh thạch thì đã là một bút tài phú không nhỏ, bây giờ mới biết là hắn tưởng bở rồi, trong Vạn Bảo Các này, chút linh thạch đó của hắn không là cái thá gì cả.
Sau đó, Diệp Thiên đi lòng vòng trong đó gần một canh giờ.
Hắn chẳng thèm quan tâm tới khu vực chuyên bán Linh khí, có Thiên Khuyết trong tay, hắn chướng mắt những Linh khí khác.
Đi vào khu vực bán công pháp huyền thuật, Diệp Thiên tham lam cầm lấy từng cái quyển trục cổ, nhưng khiến hắn thất vọng là chỗ này đều là huyền thuật ngự khí cơ bản nhất, đối với hắn thì mấy thứ này có cũng được mà không có cũng không sao.
"Ngọc Linh Dịch." Trong một khu vực hẻo lánh bên trong Vạn Bảo Các, Diệp Thiên cầm một cái quyển trục rách nát lên, trên đó viết bốn chữ lớn: Ngọc Linh Cổ Quyển.
Trong lòng có chút nghi ngờ, hắn lật tờ thứ nhất ra, hơi chút kinh ngạc, bởi vì tờ thứ nhất trong Ngọc Linh Cổ Quyển ghi lại phương thức luyện chế ra Ngọc Linh Dịch.
"Vạn Bảo Các cũng có bán cả thứ này." Chẳng trách Diệp Thiên kinh ngạc, chủ yếu là Ngọc Linh Dịch này giống như linh thạch, không chỉ ẩn chứa linh lực mà còn có thể sử dụng như một loại tiền tệ, chính là đồ không thể thiếu trong tu luyện hàng ngày của đệ tử Hằng Nhạc Tông.
Từ xưa đến này, Ngọc Linh Dịch trong Hằng Nhạc Tông đều bị lũng đoạn, đều là do tông môn nhất thống bán ra.
Diệp Thiên vốn cho rằng phương pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, nhưng bây giờ phương pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch lại bị bày ra bán công khai ở chỗ này, chẳng lẽ không sợ đệ tử học lén sao?
Diệp Thiên gãi đầu một cái, không khỏi nhìn sang kia Ngọc Linh dịch giá cả, lập tức một trận ngạc nhiên.
"Đang đùa sao! Phương pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch quá trân quý, vậy mà chỉ bán có hai mươi linh thạch." Diệp Thiên lại nhìn quyển trục cổ trên tay, nhất thời cho rằng Ngọc Linh Cổ Quyển này chính là hàng giả.
Lúc này, Bàng Đại Hải lắc lư thân thể to mọng đi từ bên ngoài vào, thấy Diệp Thiên cầm Ngọc Linh Cổ Quyển sững sờ thì hiếu kỳ hỏi một câu: "Thằng nhóc, ngươi có hứng thú với Ngọc Linh Cổ Quyển?"
Diệp Thiên giật mình, gãi đầu một cái, cười hỏi: "Trưởng lão, không phải là giá tiền của Ngọc Linh Cổ Quyển này viết sai chứ?"
"Sao có thể như vậy chứ!"
"Vậy tại sao phương pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch này chỉ đáng giá hai mươi linh thạch?"
"Cái quyển trục cổ này đúng là có giá trị rất cao, nhưng mà tu sĩ bình thường có nó cũng không có tác dụng gì!"
"Tại sao lại như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.