Chương 37
Tiêu Lâm
14/03/2018
CHƯƠNG 37…
Hiểu lầm được tháo bỏ, Thịnh Minh Hiên không biết là nên khóc hay nên cười.
Y không biết rằng Trạch Đằng cư nhiên đặt cho y một biệt danh trẻ con như vậy, quả thực…….quá ngây thơ.
“Đặt biệt danh cũng không phải là một thói quen tốt, cậu còn nhỏ, không nên học y.”
Trạch Vũ thầm nghĩ, nếu ta tính là nhỏ, vậy ngươi còn nhỏ hơn cả thụ tinh noãn nữa, “Thói quen chọc gậy bánh xe tựa hồ cũng không cao minh hơn là mấy, Thịnh tiên sinh.”
Thịnh Minh Hiên nghẹn họng, cho dù tố chất tâm lý của y khá cứng rắn, nhưng khi bị một hài tử mỉa mai, cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt xấu hổ —— Trạch Đằng này sao lại nói chuyện không suy xét như vậy, đem cả chuyện của người lớn nói với tiểu tử này?
“Tiểu bằng hữu hiểu lầm rồi, tôi và sư đệ đã quen biết khá lâu, cũng hiểu rõ lẫn nhau, tôi nghĩ là tôi thích hợp với cậu ấy hơn.”
Trạch Vũ nghe xong lời này, khóe miệng xinh đẹp nhẹ nhàng nhếch lên, vẻ mặt lãnh miệt, tựa như nghe được chuyện gì rất buồn cười: “Dù cho các ngươi có là thiên tác chi hợp* chăng nữa, Sâm ca cũng không thích ngươi, đừng uổng công nữa.”
*thiên tác chi hợp: được ông trời tác hợp
Thịnh Minh Hiên hơi kinh ngạc.
Đối phương rõ ràng chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, dưới lớp tóc mái đen nhánh lộ ra một đôi mắt lạnh nhạt như nước, khí chất phát ra không giống như những đứa trẻ cùng lứa tuổi, so với ca ca dở hơi của cậu thì hoàn toàn là hai cực đối nghịch.
Y bỗng nhiên sinh ra một chút hứng thú.
Trạch Vũ thấy Thịnh Minh Hiên không nói lời nào, cũng không có ý muốn cùng y tiếp tục thảo luận vấn đề tình cảm của Đàm Sâm nữa, bụng mình đã réo to rồi, ăn cơm quan trọng hơn.
Mới vừa bước được hai bước, lại nghe Thịnh Minh Hiên nói: “Tiểu bằng hữu, cậu đi đâu?”
“Đổi tiền.”
Thịnh Minh Hiên mỉm cười lắc đầu: “Cậu làm vậy không phải là sẽ khiến cho Sâm ca khó xử sao.”
Trạch Vũ nheo mắt: “Có ý gì?”
“Nếu cậu ấy biết đã đưa tiền giả cho cậu đi mua cơm ,cậu ấy khẳng định sẽ áy náy, không bằng như vậy đi, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, bữa cơm này coi như tôi mời cậu, thế nào?”
Nói xong, không đợi Trạch Vũ cự tuyệt, lần lượt thanh toán hai phần cơm hộp.
Trạch Vũ nhíu mày nhìn về phía y, Thịnh Minh Hiên mỉm cười, vẫy tay gọi: “Lại đây ngồi đi.”
Đắn đo vài giây, Trạch Vũ vẫn đi đến ngồi xuống.
Lời người này cũng đúng, hắn thà là ăn cơm cùng với người đại ca ghét còn hơn làm cho Đàm Sâm cảm thấy áy náy.
Lúc Trạch Vũ ăn cơm không nói chuyện, mùi vị cơm hộp rất bình thường, hơn nữa người ngồi đối diện lại là Thịnh Minh Hiên, hắn càng không có hứng thú mở miệng, cái miệng nhỏ buồn bực cứ yên lặng nhai cơm.
Thịnh Minh Hiên quả thật là cao thủ biết làm nóng bầu không khí, y liếc mắt đánh giá Trạch Vũ một cái, thân thiện hỏi: “Trạch Đằng là ca ca của cậu sao?”
“Ân.”Trạch Vũ trả lời cụt ngủn.
“Vậy cậu tên là gì?”
‘Tiểu bằng hữu’ nhíu nhíu mày, “Trạch Vũ.”
“Ha hả, quả thật người nhà các cậu tên đều rất đặc biệt. Đúng rồi, nhà cậu có bao nhiêu anh chị em?”
“Bốn.”
Thịnh Minh Hiên cười nói: “Nhiều như vậy a, sao kế hoạch hóa gia đình lại không kế hoạch đến nhà cậu nhỉ?”
Trạch Vũ nghi hoặc hỏi: “Kế hoạch hóa gia đình là cái gì?”
Thịnh Minh Hiên nhìn cậu đầy kinh ngạc, Trạch Vũ cũng ý thức được mình vừa nói gì đó bất thường, vì thế nên trầm mặc không nói, tiếp tục cuối đầu ăn cơm.
“Kế hoạch hóa gia đình….Nghĩa là sinh con phải biết hạn chế, sinh nhiều quá sẽ bị phạt.”Qua một lúc lâu, ngoài dự kiến của hắn, Thịnh Minh Hiên lại nghiêm túc giải thích, “Áp lực dân số quá lớn, bất đắc dĩ phải ban bố chính sách này, sinh con ít thì đứa bé sẽ được nuôi dưỡng tốt hơn, hạnh phúc cả đời nha.”
Trạch Vũ cái biết cái không, gật đầu, không rõ nhân loại vì sao lại thích ban hành cái này, chỉnh sửa cái nọ, làm phức tạp mọi chuyện như thế.
Thịnh Minh Hiên lại hỏi: “Cậu ở nhà là con thứ mấy?”
“Thứ hai.”
“Vậy Trạch Đằng chính là đại ca của cậu a? Có một người….ca ca hoạt bát như vậy, bình thường chắc cậu cũng vất vả lắm nhỉ.”
Ý trong lời nói này của Thịnh Minh Hiên cũng không phải là cố ý muốn gây xích mích tình cảm anh em của họ, chỉ đơn thuần là đùa một chút thôi, không ngờ Trạch Vũ nghe xong, biểu cảm bình thản đột nhiên thay đổi, tuy thay đổi kia rất nhỏ, nhưng Thịnh Minh Hiên lại cảm thấy cả người cậu nhóc đều tản mát ra một loại khí thế tên là ‘Cảnh giới’, khiến cho y không tự chủ được, muốn lùi về sau vài bước.
“Đại ca dù như thế nào thì cũng là người thân, người ngoài cho dù tốt…. chung quy cũng là người ngoài.” Trạch Vũ lạnh lùng nói.
Thịnh Minh Hiên gật đầu đồng tình.
Trong khoảnh khắc, y bỗng dưng sản sinh trong đầu một nghi vấn kỳ lạ —— tiểu hài tử này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Sao có thể rèn luyện được tính cách điềm tĩnh đến như vậy……
Suy nghĩ này vừa nảy ra, tay Thịnh Minh Hiên đang cầm đũa thoáng dừng lại.
…..Vì sao lại cảm thấy hứng thú với đệ đệ của Trạch Đằng, đầu óc của y chắc chắc có vấn đề rồi.
Mỉm cười che giấu, Thịnh Minh Hiên buông phần cơm đã ăn được một nửa nói: “Tôi ăn no rồi.”
Trạch Vũ ngước mắt nhìn, dường như rất đỗi ngạc nhiên vì sao y lại ăn ít như vậy.
Trước đó Thịnh Minh Hiên kì thực đã ăn cơm rồi, chỉ là muốn cùng tiểu hài tử đặc biệt này nói vài câu nên mới ủy khuất bụng mình ăn thêm một chút, vì thế cười giải thích: “Gần đây thời tiết quá nóng, không có hứng thú ăn uống, nên đành phải giảm ăn nhiều cơm.”
“Giảm ăn nhiều cơm…..” Trạch Vũ cân nhắc trước khi nói, gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, “Biện pháp tốt.”
Thịnh Minh Hiên trong lòng vừa động, nhưng lại vì vẻ mặt này của hắn mà cảm thấy vui vẻ, “Vậy cậu từ từ ăn đi, tôi còn có việc, không thể đi cùng.”
Nói xong đứng lên lui về sau một bước, lập tức có nhân viên cửa hàng tiến đến thu dọn hộp cơm của y.
Trạch Vũ lạnh nhạt nói: “Tái kiến.”
“Hảo, hy vọng có cơ hội gặp lại cậu.” Thịnh Minh Hiên đi tới cửa, quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên thân hình mảnh khảnh.
Không biết chuyện gì xảy ra, y lại hé môi, gọi tên thiếu niên: “Trạch Vũ.”
“?” Trạch Vũ nâng lên ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía y.
Hai người bốn mắt đối nhau, Thịnh Minh Hiên bỗng nhiên phát giác diện mạo đối phương vô cùng dễ nhìn.
Vẻ đẹp của Trạch Vũ không giống như Trạch Đằng, ấn tượng đầu tiên khi nhìn Trạch Đằng có thể làm cho người ta cảm thấy vô cùng kinh diễm, mị lực toát ra mê người; mà Trạch Vũ lại thanh tuyển nội liễm, mi dài ôn nhã cùng đôi mắt hắc bạch phân minh giống như một bức tranh sơn thủy đầy ý vị, khiến y trong nhất thời không thể di dời tầm mắt, thầm nghĩ cứ như vậy mà ngắm nhìn.
Sửng sốt vài giây, Thịnh Minh Hiên mau chóng ý thức thu hồi ánh mắt càng ngày càng càn rỡ của mình (=)))), điềm đạm lễ độ nói: “Không có việc gì, tái kiến.”
Trạch Vũ không hiểu ra sao, thấy lần này Thịnh Minh Hiên thật sự ly khai, mới cúi đầu tiếp tục ăn bữa cơm không hợp khẩu vị kia.
Tổng cảm thấy……. người này cũng không đến mức chịu không nổi như đại ca nói.
Bất quá cũng không có quan hệ gì tới mình.
Buổi phỏng vấn Trạch Đằng thuận lợi kết thúc, tảng đá lớn trong lòng Đàm Sâm rốt cục cũng hạ xuống.
Sau khi cùng nhân viên công tác nói lời cảm ơn và từ biệt, ba người lên đường về nhà.
Trạch Vũ cũng không đem chuyện gặp được “Cơm thừa” nói cho Trạch Đằng, hắn biết Trạch Đằng không ưa người nọ, nói ra chỉ làm y ấm ức thêm.
Đàm Sâm lần này nhờ bằng hữu giúp đỡ, đương nhiên không quên mời khách dùng cơm, kế tiếp bận rộn lập kế hoạch đãi tiệc cùng đủ loại chuyện tình. Trạch Đằng và Trạch Vũ ngồi trên sofa ở văn phòng hắn chơi máy tính, thấy hắn hăng say làm việc đến sấm rền gió cuốn, thỉnh thoảng liền phóng tới một cái ánh mắt đầy sùng bái.
Chu Nam cũng không nhàn rỗi, công việc phải xử lý cẩn thận, không có nửa điểm qua loa, Trạch Đằng thấy bọn họ đều bận rộn như vậy, bản thân mình lại vô cùng buồn chán, cảm thấy có chút không được tự nhiên, liền hỏi: “Tiểu Chu, hôm nay ta có cần ra ngoài làm công việc không?”
“Tạm thời không cần, sao vậy, nhàn rỗi phát chán luôn rồi hả?” Trạch Đằng rất ít khi chủ động yêu cầu làm việc, Chu Nam nhịn không được cảm thấy thú vị.
Trạch Vũ nhìn đại ca mình, tựa hồ đã thấu rõ suy nghĩ của y.
Trạch Đằng “Nga” một tiếng, rầu rĩ ngồi xuống, không tập trung chơi đặt mìn, không chú ý một cái, mìn nổ mạnh, tiếng kêu than lập tức dậy khắp đất trời.
Y ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đứa nhóc chu miệng vẻ mặt cầu xin trên màn hình máy tính, cảm thấy biểu tình này thật phù hợp với mình.
“Đại ca,” tay mảnh khảnh của Trạch Vũ đặt lên bờ vai y, trong giọng nói ẩn hàm an ủi, “Nếu không vui, tìm Sâm ca tâm sự đi.”
Đàm Sâm vừa mới rời khỏi văn phòng, hiện giờ chỉ còn hai huynh đệ bọn họ, Trạch Đằng cũng không giấu diếm vô thố của bản thân nữa, khoanh tay nói: “Nếu ta nói ra, Tiểu Sâm nhất định sẽ khuyên ta không cần lo lắng chuyện công việc, trước kia ta cảm thấy chỉ cần có thể đứng chung với hắn là được, thế nhưng hiện tại……”
“Đúng, không thể để cho Sâm ca nuôi cả đời, dù sao nếu có một bản lĩnh nào đó, như vậy sẽ có đủ điều kiện để ganh đua với Thịnh tiên sinh.”
“……Cơm thừa?” Trạch Đằng sửng sốt, “Nhắc đến y làm gì, y rất giỏi quản lý a.”
Trạch Vũ hơi nhướng mày, nếu không chú ý kỹ sẽ không thể nhận ra: “Không phải ý tứ này, bất quá đối với nhân loại mà nói, y là một nam nhân không tồi.”
“Uy uy, ngươi là đệ đệ ruột của ta, ngay cả ngươi cũng đứng về phe y sao?” Trạch Đằng chồm người lên làm bộ như bóp cổ Trạch Vũ, dù trong lòng khó chịu nhưng cũng không thể không đồng ý lời hắn nói. Dù sao ở công ty Đàm Sâm lâu như vậy, ít nhiều cũng nghe qua vài chuyện về Thịnh Minh Hiên, mấy nữ đồng nghiệp không ngớt lời khen y, còn nói muốn gả cho người như y vậy, vừa có tiền vừa có phong độ……
Trạch Đằng chua xót khinh thường một hồi, đột nhiên lại có chút tự ti.
—— Tiền, tài, phong độ. Mấy thứ này hình như mình đều không có? …….. A phi phi! Mấy thứ này đềi có thể từ từ bồi dưỡng, sao lại tự dập tắt uy phong của mình chứ!
Lúc này Đàm Sâm vào cửa, vừa lúc nhìn thấy Trạch Đằng ý chí chiến đấu sục sôi mà giơ nắm tay, bên cạnh còn có Trạch nhị đệ biểu tính lạnh nhạt vỗ tay cổ vũ.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Muốn nháo động làm cách mạng sao?”
Trạch Đằng vài bước tiến lên giữ lấy bờ vai hắn, nghiêm mặt nói: “Ta vừa mới đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, ta muốn đổi nghề.”
Đàm Sâm giật mình, lo lắng chốc lát, cư nhiên gật đầu nói: “Hảo, ta sẽ lưu ý giúp người tìm công việc thích hợp, trước cứ bắt đầu làm công việc ngắn hạn, tích lũy kinh nghiệm.”
Trạch Đằng không dự đoán được hắn sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, có chút bất ngờ: “Tiểu Sâm, ta không phải không muốn ở cùng một chỗ với ngươi…….”
“Ta biết, ngươi không cần giải thích, kỳ thật ta cũng đang lo lắng chuyện này, vừa lúc ngươi nói ra, chúng ta nhân tiện bàn bạc một chút.”
Đàm Sâm thật sự không phải là ghét bỏ Trạch Đằng không bản lĩnh, mà là vừa rồi hắn cũng thận trọng suy xét, chung quy một ngày nào đó sinh mệnh mình cũng sẽ chấm dứt, mà Trạch Đằng còn có thể sống thật lâu, nếu sau này Trạch Đằng……. thích một người khác, mà người nọ lại không có khả năng chiếu cố ngốc xà này, cho y ăn mặc, cung cấp cho y một nơi ở an toàn, đến lúc đó Trạch Đằng phải tự sống thế nào?
Tim Đàm Sâm xoắn lại đau nhói, như là bị xiềng xích quấn quanh chặt chẽ, theo tỉnh cảm mà nói hắn đương nhiên không vui vẻ dự đoán những chuyện phát sinh sau này của Trạch Đằng, nhưng nếu đứng ở vị trí Trạch Đằng, hắn không thể không thừa nhận cần phải vì Trạch Đằng trù tính mục tiêu phát triển.
Nếu vẫn đem Trạch Đằng giam cầm bên mình, chẳng khác gì chặt đi đôi cánh tự do của chim trời, chém đi vây bơi của cá nước, như vậy có khác gì hại y.
Hai người hiếm khi có chung nhận thức, Trạch Đằng có chút lo lắng vì phát hiện Đàm Sâm cũng không phải thật cao hứng, tuy rằng hắn đã che giấu, nhưng số lần nhíu mày hôm nay của hắn so với trước đây rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.
Trạch Đằng là một tên thần kinh thô không rành sát ngôn quan đắc (thăm dò ý tứ qua sắc mặt và lời nói), liền lấy khuỷu tay húc nhẹ Trạch Vũ, nói: “Ca giao cho ngươi một nhiệm vụ rất quang vinh, ngươi đi cảm ứng một chút xem Tiểu Sâm suy nghĩ gì đi.”
Trạch Vũ không chịu đáp ứng: “Sâm ca không thích như vậy, tự ngươi đi hỏi đi.”
Trạch Đằng bĩu môi, mặt dày đứng lên định đi hỏi, đi được một nửa lại đảo về, mở máy tính ra nhỏ giọng nói: “Ta trước tìm xem xem có công việc gì không.”
Hành động so với suy nghĩ khó hơn vạn phần, Trạch Đằng một không bằng cấp hai không năng khiếu, ngay cả chứng minh thư cơ bản nhất cũng không có, cho dù có khuôn mặt dễ nhìn đi, nhưng làm gì có chỗ nào đồng ý thuê một cái bình hoa nam? —— Làm người mẫu? Làm diễn viên? Đó cũng không phải chuyện đơn giản, cũng phải mất vài năm huấn luyện. Kết quả Trạch Đằng tìm cả buổi, cũng không tìm được công việc nào thích hợp với mình.
Đàm Sâm thấy y ủ rũ như vậy, liền tìm lời an ủi: “Đừng nản chí, từ từ sẽ có thôi, công việc cũng không phải dễ dàng tìm được trong nhất thời, người ta sinh viên đại học cũng phải lăn lộn ở xã hội một thời gian mới có thể an định chẳng phải sao?”
Trạch Vũ gật đầu tán thành.
Hai người cùng trò chuyện như vậy, Trạch Đằng cảm thấy dễ chịu không ít.
Không lâu sau, Đàm Sâm nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ, màn hình báo người gọi đến cư nhiên là Tôn tổng giám đã lâu không gặp mặt.
Nam nhân cả người tràn ngập hơi thở nghệ thuật này từng giúp đỡ bọn họ không ít chuyện, Đàm Sâm đối với hắn rất có hảo cảm, bởi vậy vừa nghe đối phương mở tiệc ở nhà hàng Vân Hương, không nói nhiều lời liền đáp ứng dự tiệc.
Tôn Mộ Bạch vẫn không thay đổi, vừa thấy Trạch Đằng hai mắt liền tỏa sáng, “Yêu, đại soái ca vẫn đẹp trai như vậy, ta không mang máy ảnh đến thật là đáng tiếc!”
Đàm Sâm giới thiệu Trạch Vũ, Tôn tổng giám từ điện thoại đã biết về đệ đệ của Trạch Đằng, thấy tiểu hài tử này bộ dáng im lặng nhu thuận, cảm thấy vô cùng yêu thích, liền sắp xếp để Trạch Vũ ngồi bên cạnh mình.
Trạch Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại nhiệt tình như vậy, có chút ngỡ ngàng, mãi đến khi Đàm Sâm cấp hắn một ánh mắt an tâm mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Toàn bộ thức ăn đẹp mắt ngon miệng được đem lên đồng loạt, Tôn tổng giám cấp mỗi người một ly rượu, đề nghị cùng cạn ly.
Ở đây ngoại trừ bốn người bọn họ còn có một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, dung mạo nhã nhặn, trên mặt luôn lộ ra nụ cười, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái. Đàm Sâm nâng ly rượu lễ tiết đối y gật đầu, Tôn tổng giám liền thừa dịp giới thiệu: “Đây là lão hàng xóm của tôi, họ Triệu, gần đây mới vùng khác trở về, hiện đang làm người lãnh đạo ở vườn bách thú.”
Đàm Sâm mỉm cười cùng y bắt tay: “Triệu tiên sinh, hạnh ngộ.”
Ánh mắt Tôn Mộ Bạch nhìn qua hai người, nói: “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa* nha, lão Triệu, vườn thú của cậu gần đây không phải đang muốn làm áp-phích tuyên truyền trên diện rộng sao, còn phải in tờ rơi nữa? Vị Đàm tổng này là người có năng lực, không bằng cứ giao cho cậu ấy, khẳng định có thể cho cậu kết quả vừa lòng!
*Tục ngữ nói “Tân quan thượng nhâm tam hỏa” ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba ngọn lửa bừng bừng” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.
Theo redfox.
Kéo khách lộ liễu như vậy, Đàm Sâm ngược lại ngượng ngùng, Triệu tiên sinh lại ôn hòa cười cười, nói: “Người cậu tin tưởng thì tuyệt đối không chê vào đâu được, hôm nào tôi tìm Đàm tổng bàn chuyện, không biết Đàm tổng có thể bỏ ra chút thời gian không?”
Nào có đạo lý công việc tìm tới cửa lại đẩy ra, nói sao thì vườn bách thú cũng là đơn vị thuộc nhà nước, có thể hợp tác đương nhiên rất tốt.
Đàm Sâm lập tức đáp ứng, “Triệu tiên sinh quá khách khí rồi, bất cứ lúc nào tôi cũng rất sẵn lòng.”
Tôn Mộ Bạch cố ý giúp đỡ hắn hẳn là đã biết, mấy ngày trước bởi vì xảy ra sự việc của Trạch Đằng, công ty Đàm Sâm ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, nếu có thể cùng vườn bách thú hợp tác thành công, chắc chắn rằng đó là phương pháp vãn hồi hình tượng khá tốt. Nhưng mà hắn cũng có chút không rõ ràng, dù sao giao tình giữa Tôn tổng giám và hắn cũng không tính là quá sâu, vì sao lại muốn giúp hắn?
Nếu lên tiếng hỏi sẽ không ý tứ cho lắm, Đàm Sâm chỉ có thể thuận theo tự nhiên tiếp nhận ý tốt của người khác, dù sao hắn cũng vô cùng thích tính cách của Tôn tổng giám, có thêm bằng hữu chung quy cũng là chuyện làm cho người ta vui vẻ.
.
.
. Đăng bởi: admin
Hiểu lầm được tháo bỏ, Thịnh Minh Hiên không biết là nên khóc hay nên cười.
Y không biết rằng Trạch Đằng cư nhiên đặt cho y một biệt danh trẻ con như vậy, quả thực…….quá ngây thơ.
“Đặt biệt danh cũng không phải là một thói quen tốt, cậu còn nhỏ, không nên học y.”
Trạch Vũ thầm nghĩ, nếu ta tính là nhỏ, vậy ngươi còn nhỏ hơn cả thụ tinh noãn nữa, “Thói quen chọc gậy bánh xe tựa hồ cũng không cao minh hơn là mấy, Thịnh tiên sinh.”
Thịnh Minh Hiên nghẹn họng, cho dù tố chất tâm lý của y khá cứng rắn, nhưng khi bị một hài tử mỉa mai, cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt xấu hổ —— Trạch Đằng này sao lại nói chuyện không suy xét như vậy, đem cả chuyện của người lớn nói với tiểu tử này?
“Tiểu bằng hữu hiểu lầm rồi, tôi và sư đệ đã quen biết khá lâu, cũng hiểu rõ lẫn nhau, tôi nghĩ là tôi thích hợp với cậu ấy hơn.”
Trạch Vũ nghe xong lời này, khóe miệng xinh đẹp nhẹ nhàng nhếch lên, vẻ mặt lãnh miệt, tựa như nghe được chuyện gì rất buồn cười: “Dù cho các ngươi có là thiên tác chi hợp* chăng nữa, Sâm ca cũng không thích ngươi, đừng uổng công nữa.”
*thiên tác chi hợp: được ông trời tác hợp
Thịnh Minh Hiên hơi kinh ngạc.
Đối phương rõ ràng chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, dưới lớp tóc mái đen nhánh lộ ra một đôi mắt lạnh nhạt như nước, khí chất phát ra không giống như những đứa trẻ cùng lứa tuổi, so với ca ca dở hơi của cậu thì hoàn toàn là hai cực đối nghịch.
Y bỗng nhiên sinh ra một chút hứng thú.
Trạch Vũ thấy Thịnh Minh Hiên không nói lời nào, cũng không có ý muốn cùng y tiếp tục thảo luận vấn đề tình cảm của Đàm Sâm nữa, bụng mình đã réo to rồi, ăn cơm quan trọng hơn.
Mới vừa bước được hai bước, lại nghe Thịnh Minh Hiên nói: “Tiểu bằng hữu, cậu đi đâu?”
“Đổi tiền.”
Thịnh Minh Hiên mỉm cười lắc đầu: “Cậu làm vậy không phải là sẽ khiến cho Sâm ca khó xử sao.”
Trạch Vũ nheo mắt: “Có ý gì?”
“Nếu cậu ấy biết đã đưa tiền giả cho cậu đi mua cơm ,cậu ấy khẳng định sẽ áy náy, không bằng như vậy đi, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, bữa cơm này coi như tôi mời cậu, thế nào?”
Nói xong, không đợi Trạch Vũ cự tuyệt, lần lượt thanh toán hai phần cơm hộp.
Trạch Vũ nhíu mày nhìn về phía y, Thịnh Minh Hiên mỉm cười, vẫy tay gọi: “Lại đây ngồi đi.”
Đắn đo vài giây, Trạch Vũ vẫn đi đến ngồi xuống.
Lời người này cũng đúng, hắn thà là ăn cơm cùng với người đại ca ghét còn hơn làm cho Đàm Sâm cảm thấy áy náy.
Lúc Trạch Vũ ăn cơm không nói chuyện, mùi vị cơm hộp rất bình thường, hơn nữa người ngồi đối diện lại là Thịnh Minh Hiên, hắn càng không có hứng thú mở miệng, cái miệng nhỏ buồn bực cứ yên lặng nhai cơm.
Thịnh Minh Hiên quả thật là cao thủ biết làm nóng bầu không khí, y liếc mắt đánh giá Trạch Vũ một cái, thân thiện hỏi: “Trạch Đằng là ca ca của cậu sao?”
“Ân.”Trạch Vũ trả lời cụt ngủn.
“Vậy cậu tên là gì?”
‘Tiểu bằng hữu’ nhíu nhíu mày, “Trạch Vũ.”
“Ha hả, quả thật người nhà các cậu tên đều rất đặc biệt. Đúng rồi, nhà cậu có bao nhiêu anh chị em?”
“Bốn.”
Thịnh Minh Hiên cười nói: “Nhiều như vậy a, sao kế hoạch hóa gia đình lại không kế hoạch đến nhà cậu nhỉ?”
Trạch Vũ nghi hoặc hỏi: “Kế hoạch hóa gia đình là cái gì?”
Thịnh Minh Hiên nhìn cậu đầy kinh ngạc, Trạch Vũ cũng ý thức được mình vừa nói gì đó bất thường, vì thế nên trầm mặc không nói, tiếp tục cuối đầu ăn cơm.
“Kế hoạch hóa gia đình….Nghĩa là sinh con phải biết hạn chế, sinh nhiều quá sẽ bị phạt.”Qua một lúc lâu, ngoài dự kiến của hắn, Thịnh Minh Hiên lại nghiêm túc giải thích, “Áp lực dân số quá lớn, bất đắc dĩ phải ban bố chính sách này, sinh con ít thì đứa bé sẽ được nuôi dưỡng tốt hơn, hạnh phúc cả đời nha.”
Trạch Vũ cái biết cái không, gật đầu, không rõ nhân loại vì sao lại thích ban hành cái này, chỉnh sửa cái nọ, làm phức tạp mọi chuyện như thế.
Thịnh Minh Hiên lại hỏi: “Cậu ở nhà là con thứ mấy?”
“Thứ hai.”
“Vậy Trạch Đằng chính là đại ca của cậu a? Có một người….ca ca hoạt bát như vậy, bình thường chắc cậu cũng vất vả lắm nhỉ.”
Ý trong lời nói này của Thịnh Minh Hiên cũng không phải là cố ý muốn gây xích mích tình cảm anh em của họ, chỉ đơn thuần là đùa một chút thôi, không ngờ Trạch Vũ nghe xong, biểu cảm bình thản đột nhiên thay đổi, tuy thay đổi kia rất nhỏ, nhưng Thịnh Minh Hiên lại cảm thấy cả người cậu nhóc đều tản mát ra một loại khí thế tên là ‘Cảnh giới’, khiến cho y không tự chủ được, muốn lùi về sau vài bước.
“Đại ca dù như thế nào thì cũng là người thân, người ngoài cho dù tốt…. chung quy cũng là người ngoài.” Trạch Vũ lạnh lùng nói.
Thịnh Minh Hiên gật đầu đồng tình.
Trong khoảnh khắc, y bỗng dưng sản sinh trong đầu một nghi vấn kỳ lạ —— tiểu hài tử này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Sao có thể rèn luyện được tính cách điềm tĩnh đến như vậy……
Suy nghĩ này vừa nảy ra, tay Thịnh Minh Hiên đang cầm đũa thoáng dừng lại.
…..Vì sao lại cảm thấy hứng thú với đệ đệ của Trạch Đằng, đầu óc của y chắc chắc có vấn đề rồi.
Mỉm cười che giấu, Thịnh Minh Hiên buông phần cơm đã ăn được một nửa nói: “Tôi ăn no rồi.”
Trạch Vũ ngước mắt nhìn, dường như rất đỗi ngạc nhiên vì sao y lại ăn ít như vậy.
Trước đó Thịnh Minh Hiên kì thực đã ăn cơm rồi, chỉ là muốn cùng tiểu hài tử đặc biệt này nói vài câu nên mới ủy khuất bụng mình ăn thêm một chút, vì thế cười giải thích: “Gần đây thời tiết quá nóng, không có hứng thú ăn uống, nên đành phải giảm ăn nhiều cơm.”
“Giảm ăn nhiều cơm…..” Trạch Vũ cân nhắc trước khi nói, gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, “Biện pháp tốt.”
Thịnh Minh Hiên trong lòng vừa động, nhưng lại vì vẻ mặt này của hắn mà cảm thấy vui vẻ, “Vậy cậu từ từ ăn đi, tôi còn có việc, không thể đi cùng.”
Nói xong đứng lên lui về sau một bước, lập tức có nhân viên cửa hàng tiến đến thu dọn hộp cơm của y.
Trạch Vũ lạnh nhạt nói: “Tái kiến.”
“Hảo, hy vọng có cơ hội gặp lại cậu.” Thịnh Minh Hiên đi tới cửa, quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên thân hình mảnh khảnh.
Không biết chuyện gì xảy ra, y lại hé môi, gọi tên thiếu niên: “Trạch Vũ.”
“?” Trạch Vũ nâng lên ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía y.
Hai người bốn mắt đối nhau, Thịnh Minh Hiên bỗng nhiên phát giác diện mạo đối phương vô cùng dễ nhìn.
Vẻ đẹp của Trạch Vũ không giống như Trạch Đằng, ấn tượng đầu tiên khi nhìn Trạch Đằng có thể làm cho người ta cảm thấy vô cùng kinh diễm, mị lực toát ra mê người; mà Trạch Vũ lại thanh tuyển nội liễm, mi dài ôn nhã cùng đôi mắt hắc bạch phân minh giống như một bức tranh sơn thủy đầy ý vị, khiến y trong nhất thời không thể di dời tầm mắt, thầm nghĩ cứ như vậy mà ngắm nhìn.
Sửng sốt vài giây, Thịnh Minh Hiên mau chóng ý thức thu hồi ánh mắt càng ngày càng càn rỡ của mình (=)))), điềm đạm lễ độ nói: “Không có việc gì, tái kiến.”
Trạch Vũ không hiểu ra sao, thấy lần này Thịnh Minh Hiên thật sự ly khai, mới cúi đầu tiếp tục ăn bữa cơm không hợp khẩu vị kia.
Tổng cảm thấy……. người này cũng không đến mức chịu không nổi như đại ca nói.
Bất quá cũng không có quan hệ gì tới mình.
Buổi phỏng vấn Trạch Đằng thuận lợi kết thúc, tảng đá lớn trong lòng Đàm Sâm rốt cục cũng hạ xuống.
Sau khi cùng nhân viên công tác nói lời cảm ơn và từ biệt, ba người lên đường về nhà.
Trạch Vũ cũng không đem chuyện gặp được “Cơm thừa” nói cho Trạch Đằng, hắn biết Trạch Đằng không ưa người nọ, nói ra chỉ làm y ấm ức thêm.
Đàm Sâm lần này nhờ bằng hữu giúp đỡ, đương nhiên không quên mời khách dùng cơm, kế tiếp bận rộn lập kế hoạch đãi tiệc cùng đủ loại chuyện tình. Trạch Đằng và Trạch Vũ ngồi trên sofa ở văn phòng hắn chơi máy tính, thấy hắn hăng say làm việc đến sấm rền gió cuốn, thỉnh thoảng liền phóng tới một cái ánh mắt đầy sùng bái.
Chu Nam cũng không nhàn rỗi, công việc phải xử lý cẩn thận, không có nửa điểm qua loa, Trạch Đằng thấy bọn họ đều bận rộn như vậy, bản thân mình lại vô cùng buồn chán, cảm thấy có chút không được tự nhiên, liền hỏi: “Tiểu Chu, hôm nay ta có cần ra ngoài làm công việc không?”
“Tạm thời không cần, sao vậy, nhàn rỗi phát chán luôn rồi hả?” Trạch Đằng rất ít khi chủ động yêu cầu làm việc, Chu Nam nhịn không được cảm thấy thú vị.
Trạch Vũ nhìn đại ca mình, tựa hồ đã thấu rõ suy nghĩ của y.
Trạch Đằng “Nga” một tiếng, rầu rĩ ngồi xuống, không tập trung chơi đặt mìn, không chú ý một cái, mìn nổ mạnh, tiếng kêu than lập tức dậy khắp đất trời.
Y ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đứa nhóc chu miệng vẻ mặt cầu xin trên màn hình máy tính, cảm thấy biểu tình này thật phù hợp với mình.
“Đại ca,” tay mảnh khảnh của Trạch Vũ đặt lên bờ vai y, trong giọng nói ẩn hàm an ủi, “Nếu không vui, tìm Sâm ca tâm sự đi.”
Đàm Sâm vừa mới rời khỏi văn phòng, hiện giờ chỉ còn hai huynh đệ bọn họ, Trạch Đằng cũng không giấu diếm vô thố của bản thân nữa, khoanh tay nói: “Nếu ta nói ra, Tiểu Sâm nhất định sẽ khuyên ta không cần lo lắng chuyện công việc, trước kia ta cảm thấy chỉ cần có thể đứng chung với hắn là được, thế nhưng hiện tại……”
“Đúng, không thể để cho Sâm ca nuôi cả đời, dù sao nếu có một bản lĩnh nào đó, như vậy sẽ có đủ điều kiện để ganh đua với Thịnh tiên sinh.”
“……Cơm thừa?” Trạch Đằng sửng sốt, “Nhắc đến y làm gì, y rất giỏi quản lý a.”
Trạch Vũ hơi nhướng mày, nếu không chú ý kỹ sẽ không thể nhận ra: “Không phải ý tứ này, bất quá đối với nhân loại mà nói, y là một nam nhân không tồi.”
“Uy uy, ngươi là đệ đệ ruột của ta, ngay cả ngươi cũng đứng về phe y sao?” Trạch Đằng chồm người lên làm bộ như bóp cổ Trạch Vũ, dù trong lòng khó chịu nhưng cũng không thể không đồng ý lời hắn nói. Dù sao ở công ty Đàm Sâm lâu như vậy, ít nhiều cũng nghe qua vài chuyện về Thịnh Minh Hiên, mấy nữ đồng nghiệp không ngớt lời khen y, còn nói muốn gả cho người như y vậy, vừa có tiền vừa có phong độ……
Trạch Đằng chua xót khinh thường một hồi, đột nhiên lại có chút tự ti.
—— Tiền, tài, phong độ. Mấy thứ này hình như mình đều không có? …….. A phi phi! Mấy thứ này đềi có thể từ từ bồi dưỡng, sao lại tự dập tắt uy phong của mình chứ!
Lúc này Đàm Sâm vào cửa, vừa lúc nhìn thấy Trạch Đằng ý chí chiến đấu sục sôi mà giơ nắm tay, bên cạnh còn có Trạch nhị đệ biểu tính lạnh nhạt vỗ tay cổ vũ.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Muốn nháo động làm cách mạng sao?”
Trạch Đằng vài bước tiến lên giữ lấy bờ vai hắn, nghiêm mặt nói: “Ta vừa mới đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, ta muốn đổi nghề.”
Đàm Sâm giật mình, lo lắng chốc lát, cư nhiên gật đầu nói: “Hảo, ta sẽ lưu ý giúp người tìm công việc thích hợp, trước cứ bắt đầu làm công việc ngắn hạn, tích lũy kinh nghiệm.”
Trạch Đằng không dự đoán được hắn sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, có chút bất ngờ: “Tiểu Sâm, ta không phải không muốn ở cùng một chỗ với ngươi…….”
“Ta biết, ngươi không cần giải thích, kỳ thật ta cũng đang lo lắng chuyện này, vừa lúc ngươi nói ra, chúng ta nhân tiện bàn bạc một chút.”
Đàm Sâm thật sự không phải là ghét bỏ Trạch Đằng không bản lĩnh, mà là vừa rồi hắn cũng thận trọng suy xét, chung quy một ngày nào đó sinh mệnh mình cũng sẽ chấm dứt, mà Trạch Đằng còn có thể sống thật lâu, nếu sau này Trạch Đằng……. thích một người khác, mà người nọ lại không có khả năng chiếu cố ngốc xà này, cho y ăn mặc, cung cấp cho y một nơi ở an toàn, đến lúc đó Trạch Đằng phải tự sống thế nào?
Tim Đàm Sâm xoắn lại đau nhói, như là bị xiềng xích quấn quanh chặt chẽ, theo tỉnh cảm mà nói hắn đương nhiên không vui vẻ dự đoán những chuyện phát sinh sau này của Trạch Đằng, nhưng nếu đứng ở vị trí Trạch Đằng, hắn không thể không thừa nhận cần phải vì Trạch Đằng trù tính mục tiêu phát triển.
Nếu vẫn đem Trạch Đằng giam cầm bên mình, chẳng khác gì chặt đi đôi cánh tự do của chim trời, chém đi vây bơi của cá nước, như vậy có khác gì hại y.
Hai người hiếm khi có chung nhận thức, Trạch Đằng có chút lo lắng vì phát hiện Đàm Sâm cũng không phải thật cao hứng, tuy rằng hắn đã che giấu, nhưng số lần nhíu mày hôm nay của hắn so với trước đây rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.
Trạch Đằng là một tên thần kinh thô không rành sát ngôn quan đắc (thăm dò ý tứ qua sắc mặt và lời nói), liền lấy khuỷu tay húc nhẹ Trạch Vũ, nói: “Ca giao cho ngươi một nhiệm vụ rất quang vinh, ngươi đi cảm ứng một chút xem Tiểu Sâm suy nghĩ gì đi.”
Trạch Vũ không chịu đáp ứng: “Sâm ca không thích như vậy, tự ngươi đi hỏi đi.”
Trạch Đằng bĩu môi, mặt dày đứng lên định đi hỏi, đi được một nửa lại đảo về, mở máy tính ra nhỏ giọng nói: “Ta trước tìm xem xem có công việc gì không.”
Hành động so với suy nghĩ khó hơn vạn phần, Trạch Đằng một không bằng cấp hai không năng khiếu, ngay cả chứng minh thư cơ bản nhất cũng không có, cho dù có khuôn mặt dễ nhìn đi, nhưng làm gì có chỗ nào đồng ý thuê một cái bình hoa nam? —— Làm người mẫu? Làm diễn viên? Đó cũng không phải chuyện đơn giản, cũng phải mất vài năm huấn luyện. Kết quả Trạch Đằng tìm cả buổi, cũng không tìm được công việc nào thích hợp với mình.
Đàm Sâm thấy y ủ rũ như vậy, liền tìm lời an ủi: “Đừng nản chí, từ từ sẽ có thôi, công việc cũng không phải dễ dàng tìm được trong nhất thời, người ta sinh viên đại học cũng phải lăn lộn ở xã hội một thời gian mới có thể an định chẳng phải sao?”
Trạch Vũ gật đầu tán thành.
Hai người cùng trò chuyện như vậy, Trạch Đằng cảm thấy dễ chịu không ít.
Không lâu sau, Đàm Sâm nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ, màn hình báo người gọi đến cư nhiên là Tôn tổng giám đã lâu không gặp mặt.
Nam nhân cả người tràn ngập hơi thở nghệ thuật này từng giúp đỡ bọn họ không ít chuyện, Đàm Sâm đối với hắn rất có hảo cảm, bởi vậy vừa nghe đối phương mở tiệc ở nhà hàng Vân Hương, không nói nhiều lời liền đáp ứng dự tiệc.
Tôn Mộ Bạch vẫn không thay đổi, vừa thấy Trạch Đằng hai mắt liền tỏa sáng, “Yêu, đại soái ca vẫn đẹp trai như vậy, ta không mang máy ảnh đến thật là đáng tiếc!”
Đàm Sâm giới thiệu Trạch Vũ, Tôn tổng giám từ điện thoại đã biết về đệ đệ của Trạch Đằng, thấy tiểu hài tử này bộ dáng im lặng nhu thuận, cảm thấy vô cùng yêu thích, liền sắp xếp để Trạch Vũ ngồi bên cạnh mình.
Trạch Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại nhiệt tình như vậy, có chút ngỡ ngàng, mãi đến khi Đàm Sâm cấp hắn một ánh mắt an tâm mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Toàn bộ thức ăn đẹp mắt ngon miệng được đem lên đồng loạt, Tôn tổng giám cấp mỗi người một ly rượu, đề nghị cùng cạn ly.
Ở đây ngoại trừ bốn người bọn họ còn có một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, dung mạo nhã nhặn, trên mặt luôn lộ ra nụ cười, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái. Đàm Sâm nâng ly rượu lễ tiết đối y gật đầu, Tôn tổng giám liền thừa dịp giới thiệu: “Đây là lão hàng xóm của tôi, họ Triệu, gần đây mới vùng khác trở về, hiện đang làm người lãnh đạo ở vườn bách thú.”
Đàm Sâm mỉm cười cùng y bắt tay: “Triệu tiên sinh, hạnh ngộ.”
Ánh mắt Tôn Mộ Bạch nhìn qua hai người, nói: “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa* nha, lão Triệu, vườn thú của cậu gần đây không phải đang muốn làm áp-phích tuyên truyền trên diện rộng sao, còn phải in tờ rơi nữa? Vị Đàm tổng này là người có năng lực, không bằng cứ giao cho cậu ấy, khẳng định có thể cho cậu kết quả vừa lòng!
*Tục ngữ nói “Tân quan thượng nhâm tam hỏa” ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba ngọn lửa bừng bừng” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.
Theo redfox.
Kéo khách lộ liễu như vậy, Đàm Sâm ngược lại ngượng ngùng, Triệu tiên sinh lại ôn hòa cười cười, nói: “Người cậu tin tưởng thì tuyệt đối không chê vào đâu được, hôm nào tôi tìm Đàm tổng bàn chuyện, không biết Đàm tổng có thể bỏ ra chút thời gian không?”
Nào có đạo lý công việc tìm tới cửa lại đẩy ra, nói sao thì vườn bách thú cũng là đơn vị thuộc nhà nước, có thể hợp tác đương nhiên rất tốt.
Đàm Sâm lập tức đáp ứng, “Triệu tiên sinh quá khách khí rồi, bất cứ lúc nào tôi cũng rất sẵn lòng.”
Tôn Mộ Bạch cố ý giúp đỡ hắn hẳn là đã biết, mấy ngày trước bởi vì xảy ra sự việc của Trạch Đằng, công ty Đàm Sâm ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, nếu có thể cùng vườn bách thú hợp tác thành công, chắc chắn rằng đó là phương pháp vãn hồi hình tượng khá tốt. Nhưng mà hắn cũng có chút không rõ ràng, dù sao giao tình giữa Tôn tổng giám và hắn cũng không tính là quá sâu, vì sao lại muốn giúp hắn?
Nếu lên tiếng hỏi sẽ không ý tứ cho lắm, Đàm Sâm chỉ có thể thuận theo tự nhiên tiếp nhận ý tốt của người khác, dù sao hắn cũng vô cùng thích tính cách của Tôn tổng giám, có thêm bằng hữu chung quy cũng là chuyện làm cho người ta vui vẻ.
.
.
. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.