Chương 4: Căn phòng
Trường Cung Nan Minh
23/10/2021
Dư Hề đưa tay xoa nhẹ bức thư đã ố vàng, rõ ràng
đã có dấu vết của thời gian, sau đó đưa lại cho Trương Tiểu Mãn, “Không
ngờ Lâm Vũ Tuyên lại có quá khứ như vậy. Đã 5 năm rồi, e rằng nhiều
người đã quên mất từng có một người như vậy.”
“Ít nhất thì anh vẫn chưa quên.” Trương Tiểu Mãn lẩm bẩm một mình khi đứng bên cửa sổ phòng tư vấn, nhìn mọi người tới lui bên dưới lầu.
“Chẳng trách sao đội điều tra cũng sớm khép lại vụ án, có lẽ là do tác dụng của bức thư này.”
Trương Tiểu Mãn gật đầu, “Đúng vậy, anh đã chuyển bức thư cho cảnh sát Hà vào lúc đó, nhưng bên cảnh sát cũng nhanh chóng trả lại bức thư cho anh. Vụ án đã được khép lại, nhưng...” Trương Tiểu Mãn chợt mỉm cười một cách khó hiểu, “Mãi đến hiện tại, dường như người đó vẫn chưa chịu từ bỏ...”
“Thật là một kẻ cứng đầu! Còn anh thì sao?” Dư Hề chỉ về phía ghế sofa, tỏ ý bảo Trương Tiểu Mãn ngồi xuống: “Sao lại bàn về chuyện này trước khi bắt đầu trị liệu vậy? Chẳng phải khi đó, anh từng nói cứ để chuyện này trôi qua à?”
“Thật ra, cũng nên đi xem thử đấy. Chỉ là, hơi muộn màng rồi.” Trương Tiểu Mãn chậm rãi nhắm mắt lại: “Bắt đầu thôi!”
“OK! Chúng ta bắt đầu vậy. Nơi đây không có gì có thể quấy rầy anh, ngoại trừ giọng nói của em và âm thanh của giọt nước. Anh không nghe thấy bất cứ thứ gì...” Dư Hề đặt đồng hồ cát xuống, bật bút ghi âm len, “Theo tiếng đếm của em, anh sẽ càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ hơn.
1! Hãy tưởng tượng anh đang nằm trong bồn tắm nhà mình; một dòng nước ấm áp chạy khắp cơ thể anh. Anh cảm thấy cực kỳ thoải mái...”
2! Tâm trí của anh bắt đầu mờ mịt...
3! Xung quanh yên lặng quá, anh không nghe thấy gì cả...”
...
Dư Hề cầm lấy cuốn sổ bên cạnh, bắt đầu ghi chép, “Bây giờ, hãy nói cho em nghe, anh trông thấy những gì...”
“Đen kịt... Dưới chân anh là một cầu thang dài đi xuống.”
“Tốt lắm, bây giờ, anh hãy thử bước xuống xem sao?”
“Có một cánh cửa ở đây...”
“Có gì đặc biệt không? Ví dụ, có dấu hiệu gì trên cánh cửa hay không?”
“Không ... không có gì cả, chỉ là...,” Trương Tiểu Mãn cau mày, “Ổ khóa bị hỏng.”
“Giờ anh thử mở cửa rồi bước vào đi.”
“Đây... là nhà của anh”, Trương Tiểu Mãn nhặt lấy quyển sách giáo khoa môn toán lớp 5 trên bàn, sau đó nhìn đến chiếc giường gỗ nhỏ được phủ lên bởi một tấm ga thêu hình những đóa hoa lộn xộn của mình. Trên tường có dán vài tấm giấy khen cũ nát; có một giá sách gỗ đơn sơ trên bàn học; trên trần nhà đầy mạng nhện có một chiếc đèn sợi đốt được treo trơ trọi tại đó. Tất cả mọi thứ trong căn phòng này rất quen thuộc, như thể vừa mới hôm qua, “Nói chính xác hơn, đây là căn phòng mà anh ở khi còn bé.”
“Giống như đúc luôn à? Nhìn kỹ hơn đi anh, xem coi có bất kỳ điểm khác biệt nào không. Có thể là thiếu thứ gì đó, hoặc là dư ra một món đồ nào đó mà trước kia chưa từng có?”
“Cơ hồ giống nhau như đúc... Khoan đã.” Trương Tiểu Mãn đột nhiên nhận nhận ra rằng, đằng sau giá sách có một cái hộp gỗ nhỏ, bên trên bị phủ đầy bụi bậm, như thể là vật này bị trượt khỏi giá sách từ lúc nào, sau đó là tình cờ bị kẹt giữa giá sách và vách tường nơi đó. Nhưng hắn không nhớ là bản thân mình từng có một cái hộp gỗ nhỏ như vậy. Hắn kéo mạnh bàn học ra, chộp lấy chiếc hộp: “Là một chiếc hộp bằng gỗ.”
“Anh có thể mở nó ra không?”
“Ừ. Để anh xem trước...” Trương Tiểu Mãn nhẹ nhàng thổi đi lớp bụi trên nắp hộp, sau đó mở nắp của chiếc hộp bằng gỗ ra. Bên trong chiếc hộp là một cây kéo mới tinh, tay cầm màu đen, lưỡi kéo sáng loáng, “Là... Một cây kéo...”
Ngay khi Trương Tiểu Mãn còn đang ngẩn người, giá sách đột nhiên bị lật ngược lại, đè lên chân trái của hắn. Cạnh gỗ của giá sách cắm vào đùi hắn, khiến máu phún tung tóe ra. Không những thế, chẳng biết một ngọn lửa nào đó lại bùng lên, và cũng không biết là bùng lên từ vị trí nào trong căn phòng này, mà cứ thế lại càng lúc càng cháy dữ dội, tỏa ra từng luồng khói đen cuồn cuộn phả vào mặt hắn. Dần dần, Trương Tiểu Mãn càng cảm thấy khó thở hơn.
Thấy Trương Tiểu Mãn đột nhiên co rúm lại khi đang ngồi trên ghế sofa, Dư Hề dần khẩn trương lên, “Có chuyện gì vậy?”
“Xảy ra hỏa hoạn rồi!”
“Đừng lo lắng! Bình tĩnh, anh nhé! Anh có thể chạy ra ngoài không?”
“Không! Đôi chân của anh bị đè lại rồi.!”
“Không sao cả! Anh có thể mà! Anh làm theo thứ tự mà em bày nhé! Một, thử đẩy giá sách ra, bất kể phương pháp nào...”
Trương Tiểu Mãn nắm chắc khung gỗ của giá sách, nhấc lên rồi từ từ nhích nhẹ chân trái của mình ra, “Ặc, khụ, khụ... đẩy ra được rồi!”
“Hai, che miệng và mũi của anh lại, cố gắng kông hít khói đen vào, sau đó kiếm xem cửa chính nằm ở đâu...”
“Khụ khụ... Cánh cửa... biến mất rồi!”
“Có cửa sổ không?”
“Có!”
“ Nhảy ra ngoài ngay!”
“Ok!” Thấy thế lửa càng lúc lớn càng lớn, Trương Tiểu Mãn ôm hộp gỗ lao mạnh vào cửa sổ.
“Ra chưa anh?”
“Ra... ra rồi!”, Trương Tiểu Mãn ngồi xuống bậc thang, “Chỉ là, hình như quay lại nơi lúc nãy...”
“Ở đâu?”
“Cầu thang vừa rồi. Giờ trước mặt cũng có một cánh cửa.” Trương Tiểu Mãn đẩy mạnh, nhưng dù đẩy thế nào cũng không mở được, “Mở không ra!”
Đột nhiên, cánh cửa ấy duỗi ra rất nhiều cánh tay con nít, dùng sức giữ chặt Trương Tiểu Mãn. Có tay tóm lấy tay và chân của hắn, một số cánh tay khác thì ôm lấy eo hắn, hoặc siết chặt cổ hắn, hoặc che kín miệng của hắn... khiến hắn vô cùng hoảng sợ!
Nhìn dáng vẻ của Trương Tiểu Mãn thế này, Dư Hề vội vàng tắt đi âm thanh của giọt nước rơi trong điện thoại rồi bước đến bên cạnh hắn, “Bây giờ, em sẽ đếm từ 5 đến 1. Khi đếm đến 1, anh có thể tỉnh lại...
5! Đầu óc của anh bắt đầu trở nên minh mẫn, và cơ bắp của anh từ từ lấy lại độ đàn hồi và sức mạnh.
4! Tai của anh bắt đầu nhạy cảm dần, và anh có thể nghe thấy tiếng ồn ào của dòng người bên ngoài.
...
1! Anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Thức dậy đi!”
Nói xong, Dư Hề vỗ nhẹ tay mình.
Trương Tiểu Mãn chậm rãi mở mắt ra; trán của hắn lấm tấm mồ hôi. Hắn im lặng thở hắt ra một hơi; Dư Hề bèn rót một ly nước đưa cho hắn, “Xem ra, anh đang che giấu rất nhiều chuyện từ tận sâu nơi đáy lòng. Khó mà có thể cởi bỏ những khúc mắc này trong một thời gian ngắn được, thế nên anh cũng không cần phải gấp gáp.”
Trương Tiểu Mãn uống một hớp nước, “Cảm giác vừa rồi rất giống... rất giống với một tai nạn khi còn bé của anh. Loại cảm giác này giống như tạc vào thịt, đóng vào xương, nhưng đồng thời lại giống như một người ngoài cuộc đứng đó quan sát. Rất kỳ lạ.”
“Trí nhớ của anh cũng vì vụ tai nạn đó mà bị thiếu hụt. Bây giờ, có nhiều thứ mà anh không thể nhớ chính xác được. Chúng đều xuất phát từ tiềm thức và trí tưởng tượng của anh, thế nên anh mới có cảm giác tự phủ nhận như vậy.” Dư Hề lấy ra một lọ thuốc từ trong ngăn kéo, sau đó đưa lọ thuốc đến trước mặt Trương Tiểu Mãn, “Uống một viên trước khi đi ngủ. Đêm nay, cứ ngủ một giấc ngon lành nhé.”
Trương Tiểu Mãn yên lặng cất lọ thuốc vào túi áo, đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay lúc đó, hắn tình cờ liếc ngang, để rồi trông thấy quyển sổ tay của Dư Hề có ghi lại những từ sau: “Cầu thang,” “Khóa cửa bị hư,” “Căn phòng ấu thơ,” “Chiếc hộp bằng gỗ,” “Cây kéo,” “Lửa,” “Cánh cửa biến mất,” “Ô cửa sổ duy nhất.” Hắn trầm ngâm một hồi, sau đó bèn mở lời: “Còn thiếu một thứ.”
“Hả?” Vì đang thu dọn đồ đạc, Dư Hề cũng chẳng hiểu hắn đang nói gì, bèn ngẩng đầu hỏi rõ.
“Nên thêm một từ khóa nữa.” Trương Tiểu Mãn chỉ vào cuốn sổ trên ghế sô pha, “Còn thiếu 'Một bài đồng dao thiếu nhi.' Trước khi anh tỉnh dậy, anh lại nghe thấy bài đồng dao thiếu nhi kia rồi.”
Nói xong, hắn lập tức đi ra ngoài. Giữa hành lang dài đằng đẵng, giọng hát ngâm nga của Trương Tiểu Mãn nhẹ nhàng vang lên:
Thợ rèn Trương,
Thợ rèn Lý
Rèn cây kéo tặng cho chị hai
Chị hai kêu mình ở lại nghỉ ngơi, nhưng mình không nghỉ ngơi
Mình phải về nhà gặt yến mạch
Trong cây yến mạch có một con rắn
Cắn chảy máu lỗ tai của mình.
“Ít nhất thì anh vẫn chưa quên.” Trương Tiểu Mãn lẩm bẩm một mình khi đứng bên cửa sổ phòng tư vấn, nhìn mọi người tới lui bên dưới lầu.
“Chẳng trách sao đội điều tra cũng sớm khép lại vụ án, có lẽ là do tác dụng của bức thư này.”
Trương Tiểu Mãn gật đầu, “Đúng vậy, anh đã chuyển bức thư cho cảnh sát Hà vào lúc đó, nhưng bên cảnh sát cũng nhanh chóng trả lại bức thư cho anh. Vụ án đã được khép lại, nhưng...” Trương Tiểu Mãn chợt mỉm cười một cách khó hiểu, “Mãi đến hiện tại, dường như người đó vẫn chưa chịu từ bỏ...”
“Thật là một kẻ cứng đầu! Còn anh thì sao?” Dư Hề chỉ về phía ghế sofa, tỏ ý bảo Trương Tiểu Mãn ngồi xuống: “Sao lại bàn về chuyện này trước khi bắt đầu trị liệu vậy? Chẳng phải khi đó, anh từng nói cứ để chuyện này trôi qua à?”
“Thật ra, cũng nên đi xem thử đấy. Chỉ là, hơi muộn màng rồi.” Trương Tiểu Mãn chậm rãi nhắm mắt lại: “Bắt đầu thôi!”
“OK! Chúng ta bắt đầu vậy. Nơi đây không có gì có thể quấy rầy anh, ngoại trừ giọng nói của em và âm thanh của giọt nước. Anh không nghe thấy bất cứ thứ gì...” Dư Hề đặt đồng hồ cát xuống, bật bút ghi âm len, “Theo tiếng đếm của em, anh sẽ càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ hơn.
1! Hãy tưởng tượng anh đang nằm trong bồn tắm nhà mình; một dòng nước ấm áp chạy khắp cơ thể anh. Anh cảm thấy cực kỳ thoải mái...”
2! Tâm trí của anh bắt đầu mờ mịt...
3! Xung quanh yên lặng quá, anh không nghe thấy gì cả...”
...
Dư Hề cầm lấy cuốn sổ bên cạnh, bắt đầu ghi chép, “Bây giờ, hãy nói cho em nghe, anh trông thấy những gì...”
“Đen kịt... Dưới chân anh là một cầu thang dài đi xuống.”
“Tốt lắm, bây giờ, anh hãy thử bước xuống xem sao?”
“Có một cánh cửa ở đây...”
“Có gì đặc biệt không? Ví dụ, có dấu hiệu gì trên cánh cửa hay không?”
“Không ... không có gì cả, chỉ là...,” Trương Tiểu Mãn cau mày, “Ổ khóa bị hỏng.”
“Giờ anh thử mở cửa rồi bước vào đi.”
“Đây... là nhà của anh”, Trương Tiểu Mãn nhặt lấy quyển sách giáo khoa môn toán lớp 5 trên bàn, sau đó nhìn đến chiếc giường gỗ nhỏ được phủ lên bởi một tấm ga thêu hình những đóa hoa lộn xộn của mình. Trên tường có dán vài tấm giấy khen cũ nát; có một giá sách gỗ đơn sơ trên bàn học; trên trần nhà đầy mạng nhện có một chiếc đèn sợi đốt được treo trơ trọi tại đó. Tất cả mọi thứ trong căn phòng này rất quen thuộc, như thể vừa mới hôm qua, “Nói chính xác hơn, đây là căn phòng mà anh ở khi còn bé.”
“Giống như đúc luôn à? Nhìn kỹ hơn đi anh, xem coi có bất kỳ điểm khác biệt nào không. Có thể là thiếu thứ gì đó, hoặc là dư ra một món đồ nào đó mà trước kia chưa từng có?”
“Cơ hồ giống nhau như đúc... Khoan đã.” Trương Tiểu Mãn đột nhiên nhận nhận ra rằng, đằng sau giá sách có một cái hộp gỗ nhỏ, bên trên bị phủ đầy bụi bậm, như thể là vật này bị trượt khỏi giá sách từ lúc nào, sau đó là tình cờ bị kẹt giữa giá sách và vách tường nơi đó. Nhưng hắn không nhớ là bản thân mình từng có một cái hộp gỗ nhỏ như vậy. Hắn kéo mạnh bàn học ra, chộp lấy chiếc hộp: “Là một chiếc hộp bằng gỗ.”
“Anh có thể mở nó ra không?”
“Ừ. Để anh xem trước...” Trương Tiểu Mãn nhẹ nhàng thổi đi lớp bụi trên nắp hộp, sau đó mở nắp của chiếc hộp bằng gỗ ra. Bên trong chiếc hộp là một cây kéo mới tinh, tay cầm màu đen, lưỡi kéo sáng loáng, “Là... Một cây kéo...”
Ngay khi Trương Tiểu Mãn còn đang ngẩn người, giá sách đột nhiên bị lật ngược lại, đè lên chân trái của hắn. Cạnh gỗ của giá sách cắm vào đùi hắn, khiến máu phún tung tóe ra. Không những thế, chẳng biết một ngọn lửa nào đó lại bùng lên, và cũng không biết là bùng lên từ vị trí nào trong căn phòng này, mà cứ thế lại càng lúc càng cháy dữ dội, tỏa ra từng luồng khói đen cuồn cuộn phả vào mặt hắn. Dần dần, Trương Tiểu Mãn càng cảm thấy khó thở hơn.
Thấy Trương Tiểu Mãn đột nhiên co rúm lại khi đang ngồi trên ghế sofa, Dư Hề dần khẩn trương lên, “Có chuyện gì vậy?”
“Xảy ra hỏa hoạn rồi!”
“Đừng lo lắng! Bình tĩnh, anh nhé! Anh có thể chạy ra ngoài không?”
“Không! Đôi chân của anh bị đè lại rồi.!”
“Không sao cả! Anh có thể mà! Anh làm theo thứ tự mà em bày nhé! Một, thử đẩy giá sách ra, bất kể phương pháp nào...”
Trương Tiểu Mãn nắm chắc khung gỗ của giá sách, nhấc lên rồi từ từ nhích nhẹ chân trái của mình ra, “Ặc, khụ, khụ... đẩy ra được rồi!”
“Hai, che miệng và mũi của anh lại, cố gắng kông hít khói đen vào, sau đó kiếm xem cửa chính nằm ở đâu...”
“Khụ khụ... Cánh cửa... biến mất rồi!”
“Có cửa sổ không?”
“Có!”
“ Nhảy ra ngoài ngay!”
“Ok!” Thấy thế lửa càng lúc lớn càng lớn, Trương Tiểu Mãn ôm hộp gỗ lao mạnh vào cửa sổ.
“Ra chưa anh?”
“Ra... ra rồi!”, Trương Tiểu Mãn ngồi xuống bậc thang, “Chỉ là, hình như quay lại nơi lúc nãy...”
“Ở đâu?”
“Cầu thang vừa rồi. Giờ trước mặt cũng có một cánh cửa.” Trương Tiểu Mãn đẩy mạnh, nhưng dù đẩy thế nào cũng không mở được, “Mở không ra!”
Đột nhiên, cánh cửa ấy duỗi ra rất nhiều cánh tay con nít, dùng sức giữ chặt Trương Tiểu Mãn. Có tay tóm lấy tay và chân của hắn, một số cánh tay khác thì ôm lấy eo hắn, hoặc siết chặt cổ hắn, hoặc che kín miệng của hắn... khiến hắn vô cùng hoảng sợ!
Nhìn dáng vẻ của Trương Tiểu Mãn thế này, Dư Hề vội vàng tắt đi âm thanh của giọt nước rơi trong điện thoại rồi bước đến bên cạnh hắn, “Bây giờ, em sẽ đếm từ 5 đến 1. Khi đếm đến 1, anh có thể tỉnh lại...
5! Đầu óc của anh bắt đầu trở nên minh mẫn, và cơ bắp của anh từ từ lấy lại độ đàn hồi và sức mạnh.
4! Tai của anh bắt đầu nhạy cảm dần, và anh có thể nghe thấy tiếng ồn ào của dòng người bên ngoài.
...
1! Anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Thức dậy đi!”
Nói xong, Dư Hề vỗ nhẹ tay mình.
Trương Tiểu Mãn chậm rãi mở mắt ra; trán của hắn lấm tấm mồ hôi. Hắn im lặng thở hắt ra một hơi; Dư Hề bèn rót một ly nước đưa cho hắn, “Xem ra, anh đang che giấu rất nhiều chuyện từ tận sâu nơi đáy lòng. Khó mà có thể cởi bỏ những khúc mắc này trong một thời gian ngắn được, thế nên anh cũng không cần phải gấp gáp.”
Trương Tiểu Mãn uống một hớp nước, “Cảm giác vừa rồi rất giống... rất giống với một tai nạn khi còn bé của anh. Loại cảm giác này giống như tạc vào thịt, đóng vào xương, nhưng đồng thời lại giống như một người ngoài cuộc đứng đó quan sát. Rất kỳ lạ.”
“Trí nhớ của anh cũng vì vụ tai nạn đó mà bị thiếu hụt. Bây giờ, có nhiều thứ mà anh không thể nhớ chính xác được. Chúng đều xuất phát từ tiềm thức và trí tưởng tượng của anh, thế nên anh mới có cảm giác tự phủ nhận như vậy.” Dư Hề lấy ra một lọ thuốc từ trong ngăn kéo, sau đó đưa lọ thuốc đến trước mặt Trương Tiểu Mãn, “Uống một viên trước khi đi ngủ. Đêm nay, cứ ngủ một giấc ngon lành nhé.”
Trương Tiểu Mãn yên lặng cất lọ thuốc vào túi áo, đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay lúc đó, hắn tình cờ liếc ngang, để rồi trông thấy quyển sổ tay của Dư Hề có ghi lại những từ sau: “Cầu thang,” “Khóa cửa bị hư,” “Căn phòng ấu thơ,” “Chiếc hộp bằng gỗ,” “Cây kéo,” “Lửa,” “Cánh cửa biến mất,” “Ô cửa sổ duy nhất.” Hắn trầm ngâm một hồi, sau đó bèn mở lời: “Còn thiếu một thứ.”
“Hả?” Vì đang thu dọn đồ đạc, Dư Hề cũng chẳng hiểu hắn đang nói gì, bèn ngẩng đầu hỏi rõ.
“Nên thêm một từ khóa nữa.” Trương Tiểu Mãn chỉ vào cuốn sổ trên ghế sô pha, “Còn thiếu 'Một bài đồng dao thiếu nhi.' Trước khi anh tỉnh dậy, anh lại nghe thấy bài đồng dao thiếu nhi kia rồi.”
Nói xong, hắn lập tức đi ra ngoài. Giữa hành lang dài đằng đẵng, giọng hát ngâm nga của Trương Tiểu Mãn nhẹ nhàng vang lên:
Thợ rèn Trương,
Thợ rèn Lý
Rèn cây kéo tặng cho chị hai
Chị hai kêu mình ở lại nghỉ ngơi, nhưng mình không nghỉ ngơi
Mình phải về nhà gặt yến mạch
Trong cây yến mạch có một con rắn
Cắn chảy máu lỗ tai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.