Chương 2: Giật Mình Như Mộng (2)
Thái Thượng Bố Y
01/03/2023
Vụt!
Lúc này Hứa Hằng chợt quay đầu, nhìn vào trong phòng.
Trên bốn bức tường ố vàng cũ nát, nơi tường nhà bong tróc mọc đầy nấm mốc.
Các vật dụng xếp chồng trong góc dính đầy mạng nhện.
Trên sàn nhà phủ đầy bụi bẩn, còn có cả dấu giày mất trật tự của mình.
Trên bàn cơm cách đó không xa cũng phủ đầy bụi, duy chỉ có vị trí mà hắn từng ngồi là để lại chút dấu vết đã bị lau đi.
Mà lão Hứa vừa ngồi đọc báo trước mặt hắn, căn bản không tồn tại!
Tất cả chợt tỉnh như mộng!
“Lại là thế này!”
Hứa Hằng thở hắt ra một hơi dài, giơ tay lên day trán, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Đây đã là lần thứ ba hắn tự dưng chạy về căn nhà cũ này trong gần một tháng qua rồi.
Trước đó cũng từng có loại tình huống này, nhưng không nhiều lần giống như khoảng thời gian qua.
Mỗi một lần hắn ở trong căn nhà cũ này, đều gặp phải rất nhiều sự vi diệu khó hiểu đầy trùng hợp.
Ví dụ như ngày hôm nay, hắn không nhớ rõ lão Hứa sớm đã không còn ở nơi này, nhưng lại nhớ được mình đúng là đã bị thương đứt gãy kinh mạch, quyết định không đi theo con đường võ đạo nữa.
Tất cả vừa hỗn loạn mà lại chân thực!
Loại tình huống này rất giống như tiết khí bị ô nhiễm vào tiết thanh minh, hay còn gọi là gặp quỷ.
Vì thế hắn còn lắp đặt camera trong nhà cũ, lần nào tỉnh dậy hắn cũng đều kiểm tra video theo dõi, trong màn hình vẫn luôn chỉ có một mình hắn.
Hơn nữa theo lý mà nói, lão Hứa hẳn là còn chưa chết mà, hẳn là…
“Hứa Hằng, gần đây ngươi rốt cuộc bị sao vậy?” Trên mặt Đường Hậu mang theo vẻ sầu lo, hắn đã sớm phát hiện ra gần đây trạng thái của Hứa Hằng không được đúng lắm.
“Không có gì đâu, chỉ là có hơi nhớ ba ta.”
Hứa Hằng nặn ra nụ cười trên mặt, cất bước lại đi đến phòng ăn.
“Ta mơ thấy hắn, hắn ngồi ở đây đọc báo, ngồi bên cạnh ăn sáng, lại còn ăn bánh mì nữa, nhưng hắn nói ta ăn ít, sợ mẹ ta nhìn thấy ta gầy lại trách hắn, còn… Ô ngươi xem, trên bàn có một tờ báo cũ thật này!”
Nói rồi, hắn cầm tờ báo bị phủi đầy bụi lên.
“Keng!”
Theo vài tiếng vang lanh lảnh, mấy đồng tiền xu rơi ra từ trong tờ báo, rớt xuống mặt sàn nhà.
Hứa Hằng cúi đầu nhìn, lập tức ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn mấy đồng tiền xu toàn là rỉ sét.
“Haizz, Hứa Hằng, chuyện của ba ngươi…” Đường Hậu thở dài, mở miệng muốn an ủi.
“Không sao đâu!”
Hứa Hằng phun một hơi thật dài, lắc đầu, không muốn nói thêm về chuyện này nữa.
“Trở về trường học đi, đừng tới trễ tiết học sáng sớm hôm nay.”
“Tới trễ?” Đường Hậu mở to hai mắt nhìn: “Đại ca ơi, ngươi còn nghĩ đến trễ á? Giờ đều đã là giữa trưa rồi, ngươi đã trốn học cho đến tận trưa rồi đó có biết không?”
“Buổi trưa?”
Hứa Hằng có chút kinh ngạc, mình thế mà ngủ lâu như vậy?
“Xem ra ngươi ngủ mơ hồ thật rồi, nhưng mà cũng may, người không có việc gì là được. Sáng nay ta gọi cho ngươi tận mấy cuộc mà toàn là tắt máy, suýt thì tưởng ngươi cũng đã xảy ra chuyện gì rồi cơ.”
“Cũng gặp chuyện không may? Là sao cơ?” Hứa Hằng tiện tay móc điện thoại ra từ trong túi nhìn xem, nó đã hết pin tự động tắt máy rồi.
“Sáng sớm hôm nay đều đã truyền khắp trường học rồi, Lâm Thành chết, nghe nói là chết trong nhà mình. Ta thấy ngươi sáng nay cũng không tới, sợ ngươi cũng…”
“Cái gì? Lâm Thành chết?”
Hứa Hằng trợn to hai mắt, Lâm Thành cũng là bạn học cùng lớp của hắn, nhưng quan hệ không được tốt cho lắm.
“Bất ngờ không? Ta nhớ nhà bọn họ ở tại tiểu khu an ninh nghiêm khắc nhất thành phố chúng ta đấy, không ngờ được thế mà lại chết tại nhà mình…” Đường Hậu đang nói.
Cốc cốc cốc!
Đột nhiên, phía sau lại vang lên một hồi tiếng gõ cửa.
Hứa Hằng và Đường Hậu đều vô thức quay đầu nhìn lại.
Cửa không được đóng từ vừa nãy, mấy nam nữ mặc áo gió dài màu nâu không biết đứng ngoài cửa từ lúc nào.
Người đàn ông trung niên cầm đầu càng bắt mắt hơn, thân hình cao lớn gần như che kín hết ánh sáng từ bên ngoài, ánh mắt sắc bén đang gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Hằng.
“Tuần Kiểm ti?”
Đường Hậu kinh hãi hô lên.
Ở thành phố Đại Dung, áo gió màu nâu là cách ăn mặc đại biểu cho Tuần Kiểm ti, đương nhiên, mấu chốt nhất là trước ngực bọn họ cài một huy hiệu thân phận, tượng trưng cho quyền lực chấp pháp của bọn họ!
“Hứa Hằng!”
Sắc mặt người đàn ông trung niên không chút thay đổi, giọng nói khàn khàn truyền ra từ cổ họng: “Ngươi bị tình nghi mưu sát học sinh của trường ngươi Lâm Thành, bây giờ ngươi hãy lập tức theo bọn ta trở về tiếp thu điều tra.”
Lúc này Hứa Hằng chợt quay đầu, nhìn vào trong phòng.
Trên bốn bức tường ố vàng cũ nát, nơi tường nhà bong tróc mọc đầy nấm mốc.
Các vật dụng xếp chồng trong góc dính đầy mạng nhện.
Trên sàn nhà phủ đầy bụi bẩn, còn có cả dấu giày mất trật tự của mình.
Trên bàn cơm cách đó không xa cũng phủ đầy bụi, duy chỉ có vị trí mà hắn từng ngồi là để lại chút dấu vết đã bị lau đi.
Mà lão Hứa vừa ngồi đọc báo trước mặt hắn, căn bản không tồn tại!
Tất cả chợt tỉnh như mộng!
“Lại là thế này!”
Hứa Hằng thở hắt ra một hơi dài, giơ tay lên day trán, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Đây đã là lần thứ ba hắn tự dưng chạy về căn nhà cũ này trong gần một tháng qua rồi.
Trước đó cũng từng có loại tình huống này, nhưng không nhiều lần giống như khoảng thời gian qua.
Mỗi một lần hắn ở trong căn nhà cũ này, đều gặp phải rất nhiều sự vi diệu khó hiểu đầy trùng hợp.
Ví dụ như ngày hôm nay, hắn không nhớ rõ lão Hứa sớm đã không còn ở nơi này, nhưng lại nhớ được mình đúng là đã bị thương đứt gãy kinh mạch, quyết định không đi theo con đường võ đạo nữa.
Tất cả vừa hỗn loạn mà lại chân thực!
Loại tình huống này rất giống như tiết khí bị ô nhiễm vào tiết thanh minh, hay còn gọi là gặp quỷ.
Vì thế hắn còn lắp đặt camera trong nhà cũ, lần nào tỉnh dậy hắn cũng đều kiểm tra video theo dõi, trong màn hình vẫn luôn chỉ có một mình hắn.
Hơn nữa theo lý mà nói, lão Hứa hẳn là còn chưa chết mà, hẳn là…
“Hứa Hằng, gần đây ngươi rốt cuộc bị sao vậy?” Trên mặt Đường Hậu mang theo vẻ sầu lo, hắn đã sớm phát hiện ra gần đây trạng thái của Hứa Hằng không được đúng lắm.
“Không có gì đâu, chỉ là có hơi nhớ ba ta.”
Hứa Hằng nặn ra nụ cười trên mặt, cất bước lại đi đến phòng ăn.
“Ta mơ thấy hắn, hắn ngồi ở đây đọc báo, ngồi bên cạnh ăn sáng, lại còn ăn bánh mì nữa, nhưng hắn nói ta ăn ít, sợ mẹ ta nhìn thấy ta gầy lại trách hắn, còn… Ô ngươi xem, trên bàn có một tờ báo cũ thật này!”
Nói rồi, hắn cầm tờ báo bị phủi đầy bụi lên.
“Keng!”
Theo vài tiếng vang lanh lảnh, mấy đồng tiền xu rơi ra từ trong tờ báo, rớt xuống mặt sàn nhà.
Hứa Hằng cúi đầu nhìn, lập tức ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn mấy đồng tiền xu toàn là rỉ sét.
“Haizz, Hứa Hằng, chuyện của ba ngươi…” Đường Hậu thở dài, mở miệng muốn an ủi.
“Không sao đâu!”
Hứa Hằng phun một hơi thật dài, lắc đầu, không muốn nói thêm về chuyện này nữa.
“Trở về trường học đi, đừng tới trễ tiết học sáng sớm hôm nay.”
“Tới trễ?” Đường Hậu mở to hai mắt nhìn: “Đại ca ơi, ngươi còn nghĩ đến trễ á? Giờ đều đã là giữa trưa rồi, ngươi đã trốn học cho đến tận trưa rồi đó có biết không?”
“Buổi trưa?”
Hứa Hằng có chút kinh ngạc, mình thế mà ngủ lâu như vậy?
“Xem ra ngươi ngủ mơ hồ thật rồi, nhưng mà cũng may, người không có việc gì là được. Sáng nay ta gọi cho ngươi tận mấy cuộc mà toàn là tắt máy, suýt thì tưởng ngươi cũng đã xảy ra chuyện gì rồi cơ.”
“Cũng gặp chuyện không may? Là sao cơ?” Hứa Hằng tiện tay móc điện thoại ra từ trong túi nhìn xem, nó đã hết pin tự động tắt máy rồi.
“Sáng sớm hôm nay đều đã truyền khắp trường học rồi, Lâm Thành chết, nghe nói là chết trong nhà mình. Ta thấy ngươi sáng nay cũng không tới, sợ ngươi cũng…”
“Cái gì? Lâm Thành chết?”
Hứa Hằng trợn to hai mắt, Lâm Thành cũng là bạn học cùng lớp của hắn, nhưng quan hệ không được tốt cho lắm.
“Bất ngờ không? Ta nhớ nhà bọn họ ở tại tiểu khu an ninh nghiêm khắc nhất thành phố chúng ta đấy, không ngờ được thế mà lại chết tại nhà mình…” Đường Hậu đang nói.
Cốc cốc cốc!
Đột nhiên, phía sau lại vang lên một hồi tiếng gõ cửa.
Hứa Hằng và Đường Hậu đều vô thức quay đầu nhìn lại.
Cửa không được đóng từ vừa nãy, mấy nam nữ mặc áo gió dài màu nâu không biết đứng ngoài cửa từ lúc nào.
Người đàn ông trung niên cầm đầu càng bắt mắt hơn, thân hình cao lớn gần như che kín hết ánh sáng từ bên ngoài, ánh mắt sắc bén đang gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Hằng.
“Tuần Kiểm ti?”
Đường Hậu kinh hãi hô lên.
Ở thành phố Đại Dung, áo gió màu nâu là cách ăn mặc đại biểu cho Tuần Kiểm ti, đương nhiên, mấu chốt nhất là trước ngực bọn họ cài một huy hiệu thân phận, tượng trưng cho quyền lực chấp pháp của bọn họ!
“Hứa Hằng!”
Sắc mặt người đàn ông trung niên không chút thay đổi, giọng nói khàn khàn truyền ra từ cổ họng: “Ngươi bị tình nghi mưu sát học sinh của trường ngươi Lâm Thành, bây giờ ngươi hãy lập tức theo bọn ta trở về tiếp thu điều tra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.