Chương 7: Tiểu Sủng Vật Của Anh
Rin Lala
08/12/2015
Tiểu Bạch theo Vương Anh về nhà an an tĩnh tĩnh, không hề hay biết mình vừa quay đi, 3 đứa con gái kia đã bị dzai đẹp Thiên Nam ra lệnh đánh cho một trận tơi bời. 3 đứa con gái, 3 bộ hồ sơ, ngày mai lập tức bay ra khỏi hồ sơ sinh viên đại học Ngoại Thương. Hắn không phải là dạng không biết thương hoa tiếc ngọc. Thế nhưng hoa này ngọc này, hôm nay đúng là xui tận mạng. Vương Anh nổi giận với bọn con gái này, Thiên Nam có thể nương tay. Nhưng là hắn đang tức giận phừng phừng. Đường đường là một hot boy ở đất Hà thành, thế nhưng cô gái nhỏ kia chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt lập tức đã như vẻ chán ngán, thu về ngước lên Vương Anh. Hắn tức. Hắn chém. Chém hết. Cơ mà dù sao cũng là sủng vật mà Vương Anh yêu thích. Vậy nên hắn chỉ có thể giận cá chém thớt mà thôi.
Trên đường về, Vương Anh cư nhiên đem Tiểu Bạch tống lên taxi, chiếc SH cũng vứt lại, bắt Thiên Nam đưa về. Tiểu Bạch mệt mỏi nép vào lòng hắn, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tới lúc về tới nhà cũng là hắn phải nhẹ nhàng bế Tiểu Bạch vào nhà.
Tiểu Bạch ở trong lòng Vương Anh ngoan ngoãn ngủ. Tiểu Mễ ở nhà chờ cô về chơi cùng, thế nhưng nhìn thấy mặt Vương Anh đã lập tức nín khe. Cô bé lẳng lặng vào phòng của mình. Nói gì thì nói, cô bé cũng là đang ăn nhờ ở đậu, dù gì cũng nên biết điều.
Vương Anh đưa chân đá nhẹ cửa phòng, cố sức không gây ra tiếng động, sau đó bề Tiểu Bạch lại gần giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Tiết trời mùa đông rét buốt khiến cho da mặt Tiểu Bạch có chút tái. Vương Anh bật lò sưởi, nhẹ nhàng kéo chắn cho Tiểu Bạch, bản thân cũng chui vào nằm một bên cô.
Hắn nằm nghiêng sang phía Tiểu Bạch, chăm chú ngắm nhìn. Rốt cuộc là nữ nhân này làm bằng thứ gì? Tại sao lại xinh đẹp đến thế? Hắn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Tiểu Bạch. Tiểu sủng vật của hắn cũng thật kì lạ. Hắn là trước nay chưa hề biết lo lắng cho ai. Vậy mà lúc nãy đi tìm Tiểu Bạch, trong lòng lại lo lắng không yên. Bụng hắn sôi lên từng hồi. 3 đứa con gái kia quả thật gan to bằng trời. Cư nhiên dám bắt cóc Tiểu Bạch của hắn. Hắn dù gì cũng là người đứng đầu Nil. Bọn con gái kia chẳng lẽ lại không biết.
Tiểu Bạch trong mơ mấp máy môi, gọi một tiếng Phụ Vương. Vương Anh có chút giật mình, rụt tay lại. Ngay sau đó lại như nhận ra hành động kì lạ của mình, có chút đỏ mặt. Hắn vì cớ gì mà lại phải rụt tay lại? Tiểu Bạch là Tiểu sủng vật của hắn. Hắn muốn làm gì nàng cũng được. Cớ sao phải giật mình. Còn nữa. Tiểu Bạch, tới lúc nào thì cô mới gọi tên hắn trong lúc mơ?
Vương Anh có chút tò mò, lại đưa mắt ngắm nhìn Tiểu Bạch. Đúng lúc cô mơ màng mở mắt, cảm nhận được hắn, quay sang nhìn hắn một cái.
Ánh mắt Tiểu Bạch vừa chạm tới ánh mắt Vương Anh, cô đã lập tức nở một nụ cười còn mơ mơ màng màng. Tên bá đạo này lúc nãy tới cứu cô. Không hiểu vì cái gì, cô cảm thấy rất vui. Có thể là vì cô đặt niềm tin không sai chỗ. Trên đời này, ngoài phụ vương ra, hắn là nam nhân giỏi nhất.
Đối với Vương Anh mà nói, nụ cười của Tiểu Bạch có chút lay động hắn. Tiểu sủng vật xinh đẹp của hắn vẫn còn đang dở tỉnh dở mê. Quả thật quyến rũ lòng người. Vương Anh không cầm lòng được, đặt lên môi Tiểu Bạch một nụ hôn.
Tiểu Bạch mơ màng cảm nhận đôi môi Vương Anh. Lại chơi nữa sao? Cô bây giờ có chút buồn ngủ a.
Tiểu Bạch đẩy Vương Anh ra, giọng nũng nịu.
-“Vương Anh ca ca. Em muốn ngủ.”
Vương Anh nhìn Tiểu Bạch níu áo hắn, cảm thấy thật sự rất dễ thương. Chiếc sơ mi trắng của hắn lúc này xộc xệch nhăn nhúm, bị Tiểu Bạch níu lấy. Bàn tay còn lại của Tiểu Bạch đặt lên ngực hắn, nóng hổi. Vương Anh nhất thời không kiềm chế được, hắn hung hăng nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, hung hăng hôn cô.
Tiểu Bạch chống không được, đành cùng hắn chơi. Vương Anh càng lúc càng nóng bỏng hơn, chỉ một lát sau đã đem Tiểu Bạch ăn sạch sẽ.
Cơn kích tình qua đi, Tiểu Bạch có chút mệt mỏi nép vào lòng Vương Anh. Bờ ngực Vương anh cứng rắn, Tiểu Bạch gối lên lại cảm thấy rất thích. Bàn tay Vương Anh nắm chặt tay cô, thở gấp.
-“Vương Anh ca ca. Lúc nãy làm sao biết muội bị bắt đi?”
Vương An him lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi trả lời.
-“Anh chỉ nhìn thấy mập mờ. Nghi ngờ gọi người time m. Bản thân vào phòng vệ sinh đã không nhìn thấy em đâu. Vậy nên mới biết em bị bắt đi.”
Tiểu Bạch trố mắt, ngẩng đầu nhìn Vương Anh.
-“Vương Anh ca ca. Huynh vào nhà vệ sinh nữ sao? Chẳng phải huynh nói với muội rằng nữ nhân không được vào nhà vệ sinh nam, nam nhân cũng không được vào nhà vệ sinh nữ sao? Như vậy chẳng phải sẽ bị đánh sao? Vương Anh ca ca. Rốt cuộc lúc nãy huynh có bị đánh không? Có đau không?”
Tiểu Bạch có chút hốt hoảng, lo lắng cho Vương Anh. Thế nhưng hắn lại chỉ phì cười. Hắn không ngốc tới mức xông thẳng vào đó, không bị đánh cũng sẽ bị gọi là biến thái mất. Hắn chẳng qua là nhờ một nữ nhân vào tìm cô thôi.
Thế nhưng Tiểu Bạch lo lắng cho hắn. Chỉ như vậy thôi đã làm hắn cảm thấy vui vẻ. Từ nhỏ tới lớn, chỉ có ba mẹ hắn lo cho hắn. Người ngoài lại chưa có ai vì hắn mà lo lắng. Vương Anh không đừng được, môi cong lên thành một nụ cười. Hắn đưa tay, ôm lấy Tiểu Bạch vào lòng.
-“Tiểu Bạch. Lo lắng cho anh sao?”
-“ưm. Có chút lo.”
-“Vì sao lại lo lắng?”
-“Không biết.”
Vương Anh lúc này thực cười không nổi nữa. Trước tới nay, hắn vẫn là cảm thấy Tiểu Bạch ngốc nghếch cũng tốt. Thế nhưng lúc này lại chẳng tốt chút nào.
-“Vương Anh ca ca. huynh cũng lo lắng cho muội, thế nên mới đi tìm muội sao?”
-“Đúng.” Giọng nói Vương Anh mơ hồ. Lo lắng? Hắn quả thật đã lo tới phát sốt.
-“Vậy sao lại lo lắng?”
Vương Anh tách Tiểu Bạch ra, nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Tiểu Bạch là đang bẻ lại hắn sao?
Vương Anh mất mất nửa ngày mới thôi ngạc nhiên. Hắn lại kéo Tiểu Bạch vào lòng, nhẹ nhàng nói ra câu trả lời dường như không đúng với lòng.
-“Vì em bây giờ là sủng vật của anh
Trên đường về, Vương Anh cư nhiên đem Tiểu Bạch tống lên taxi, chiếc SH cũng vứt lại, bắt Thiên Nam đưa về. Tiểu Bạch mệt mỏi nép vào lòng hắn, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tới lúc về tới nhà cũng là hắn phải nhẹ nhàng bế Tiểu Bạch vào nhà.
Tiểu Bạch ở trong lòng Vương Anh ngoan ngoãn ngủ. Tiểu Mễ ở nhà chờ cô về chơi cùng, thế nhưng nhìn thấy mặt Vương Anh đã lập tức nín khe. Cô bé lẳng lặng vào phòng của mình. Nói gì thì nói, cô bé cũng là đang ăn nhờ ở đậu, dù gì cũng nên biết điều.
Vương Anh đưa chân đá nhẹ cửa phòng, cố sức không gây ra tiếng động, sau đó bề Tiểu Bạch lại gần giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Tiết trời mùa đông rét buốt khiến cho da mặt Tiểu Bạch có chút tái. Vương Anh bật lò sưởi, nhẹ nhàng kéo chắn cho Tiểu Bạch, bản thân cũng chui vào nằm một bên cô.
Hắn nằm nghiêng sang phía Tiểu Bạch, chăm chú ngắm nhìn. Rốt cuộc là nữ nhân này làm bằng thứ gì? Tại sao lại xinh đẹp đến thế? Hắn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Tiểu Bạch. Tiểu sủng vật của hắn cũng thật kì lạ. Hắn là trước nay chưa hề biết lo lắng cho ai. Vậy mà lúc nãy đi tìm Tiểu Bạch, trong lòng lại lo lắng không yên. Bụng hắn sôi lên từng hồi. 3 đứa con gái kia quả thật gan to bằng trời. Cư nhiên dám bắt cóc Tiểu Bạch của hắn. Hắn dù gì cũng là người đứng đầu Nil. Bọn con gái kia chẳng lẽ lại không biết.
Tiểu Bạch trong mơ mấp máy môi, gọi một tiếng Phụ Vương. Vương Anh có chút giật mình, rụt tay lại. Ngay sau đó lại như nhận ra hành động kì lạ của mình, có chút đỏ mặt. Hắn vì cớ gì mà lại phải rụt tay lại? Tiểu Bạch là Tiểu sủng vật của hắn. Hắn muốn làm gì nàng cũng được. Cớ sao phải giật mình. Còn nữa. Tiểu Bạch, tới lúc nào thì cô mới gọi tên hắn trong lúc mơ?
Vương Anh có chút tò mò, lại đưa mắt ngắm nhìn Tiểu Bạch. Đúng lúc cô mơ màng mở mắt, cảm nhận được hắn, quay sang nhìn hắn một cái.
Ánh mắt Tiểu Bạch vừa chạm tới ánh mắt Vương Anh, cô đã lập tức nở một nụ cười còn mơ mơ màng màng. Tên bá đạo này lúc nãy tới cứu cô. Không hiểu vì cái gì, cô cảm thấy rất vui. Có thể là vì cô đặt niềm tin không sai chỗ. Trên đời này, ngoài phụ vương ra, hắn là nam nhân giỏi nhất.
Đối với Vương Anh mà nói, nụ cười của Tiểu Bạch có chút lay động hắn. Tiểu sủng vật xinh đẹp của hắn vẫn còn đang dở tỉnh dở mê. Quả thật quyến rũ lòng người. Vương Anh không cầm lòng được, đặt lên môi Tiểu Bạch một nụ hôn.
Tiểu Bạch mơ màng cảm nhận đôi môi Vương Anh. Lại chơi nữa sao? Cô bây giờ có chút buồn ngủ a.
Tiểu Bạch đẩy Vương Anh ra, giọng nũng nịu.
-“Vương Anh ca ca. Em muốn ngủ.”
Vương Anh nhìn Tiểu Bạch níu áo hắn, cảm thấy thật sự rất dễ thương. Chiếc sơ mi trắng của hắn lúc này xộc xệch nhăn nhúm, bị Tiểu Bạch níu lấy. Bàn tay còn lại của Tiểu Bạch đặt lên ngực hắn, nóng hổi. Vương Anh nhất thời không kiềm chế được, hắn hung hăng nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, hung hăng hôn cô.
Tiểu Bạch chống không được, đành cùng hắn chơi. Vương Anh càng lúc càng nóng bỏng hơn, chỉ một lát sau đã đem Tiểu Bạch ăn sạch sẽ.
Cơn kích tình qua đi, Tiểu Bạch có chút mệt mỏi nép vào lòng Vương Anh. Bờ ngực Vương anh cứng rắn, Tiểu Bạch gối lên lại cảm thấy rất thích. Bàn tay Vương Anh nắm chặt tay cô, thở gấp.
-“Vương Anh ca ca. Lúc nãy làm sao biết muội bị bắt đi?”
Vương An him lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi trả lời.
-“Anh chỉ nhìn thấy mập mờ. Nghi ngờ gọi người time m. Bản thân vào phòng vệ sinh đã không nhìn thấy em đâu. Vậy nên mới biết em bị bắt đi.”
Tiểu Bạch trố mắt, ngẩng đầu nhìn Vương Anh.
-“Vương Anh ca ca. Huynh vào nhà vệ sinh nữ sao? Chẳng phải huynh nói với muội rằng nữ nhân không được vào nhà vệ sinh nam, nam nhân cũng không được vào nhà vệ sinh nữ sao? Như vậy chẳng phải sẽ bị đánh sao? Vương Anh ca ca. Rốt cuộc lúc nãy huynh có bị đánh không? Có đau không?”
Tiểu Bạch có chút hốt hoảng, lo lắng cho Vương Anh. Thế nhưng hắn lại chỉ phì cười. Hắn không ngốc tới mức xông thẳng vào đó, không bị đánh cũng sẽ bị gọi là biến thái mất. Hắn chẳng qua là nhờ một nữ nhân vào tìm cô thôi.
Thế nhưng Tiểu Bạch lo lắng cho hắn. Chỉ như vậy thôi đã làm hắn cảm thấy vui vẻ. Từ nhỏ tới lớn, chỉ có ba mẹ hắn lo cho hắn. Người ngoài lại chưa có ai vì hắn mà lo lắng. Vương Anh không đừng được, môi cong lên thành một nụ cười. Hắn đưa tay, ôm lấy Tiểu Bạch vào lòng.
-“Tiểu Bạch. Lo lắng cho anh sao?”
-“ưm. Có chút lo.”
-“Vì sao lại lo lắng?”
-“Không biết.”
Vương Anh lúc này thực cười không nổi nữa. Trước tới nay, hắn vẫn là cảm thấy Tiểu Bạch ngốc nghếch cũng tốt. Thế nhưng lúc này lại chẳng tốt chút nào.
-“Vương Anh ca ca. huynh cũng lo lắng cho muội, thế nên mới đi tìm muội sao?”
-“Đúng.” Giọng nói Vương Anh mơ hồ. Lo lắng? Hắn quả thật đã lo tới phát sốt.
-“Vậy sao lại lo lắng?”
Vương Anh tách Tiểu Bạch ra, nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Tiểu Bạch là đang bẻ lại hắn sao?
Vương Anh mất mất nửa ngày mới thôi ngạc nhiên. Hắn lại kéo Tiểu Bạch vào lòng, nhẹ nhàng nói ra câu trả lời dường như không đúng với lòng.
-“Vì em bây giờ là sủng vật của anh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.