Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi
Chương 29: Cô độc
jenny282003
07/09/2016
Mặt trời chiều ngã về phía Nam, mặc dù xinh đẹp nhưng cũng ngắn ngủi, một bóng dáng
đứng trước cửa sổ sát đất, cô đơn mà lạnh lẽo.
- Tổng giám đốc, anh cần trở về để giải quyết một số chuyện- Mặc dù biết lúc này không nên quấy rầy, nhưng công ty cần anh
- Vẫn không có tin tức của cô ấy sao?
Mặc dù biết tin tức này tổn thương người mình, nhưng anh vẫn muốn xác định, tìm năm năm rồi, nhưng không có một chút tin tức nào của cô.
Năm năm qua, anh đi cô, tuy nhiên vẫn tìm không được bóng dáng của cô? Ngay cả một chút tin tức cũng không có? Giống như biến mất vào hư không?
-Thật xin lỗi tổng giám đốc, vẫn không có tin tức của tiểu thư.
Nghe trợ lý nói, Lục Phong đau đớn nhắm mắt lại, tiếp theo xoay người:
- Đi thôi!- Giọng nói tràn đầy từ tính mang theo thật nhiều mất mác.
Lướt qua trợ lý đi ra ngoài, thấy bóng lưng mất mác của anh, trợ lý than thở, những chuyện anh làm trong năm năm này, anh đều nhìn thấy, mỗi lần lòng đầy tin tưởng, cuối cùng lại mất mác trở về, sớm biết như thế sao lúc trước còn như vậy?Đúng là có không giữ mất đừng tìm !
Bên trong xe, Lục Phong trước sau như một không nói gì, đây đã thành thói quen của anh năm năm qua rồi, trợ lý nhìn thấy mà nóng nảy nhưng cũng đành lặng im
Bây giờ trái tim Lục Phong như bị cắt từng miếng một, anh đã làm cái gì, lạnh nhạt thờ ơ, hiểu lầm, anh chính là một tên khốn kiếp.
**Công ty PBM**
- Tổng giám đốc, anh có cần về nhà nghỉ ngơi một chút hay không?- Trợ lý thấy anh làm việc không ngừng, sắc mặt thì nhợt nhạt , có chút lo lắng !
Nhà, mặc dù mệt, nhưng Lục Phong không muốn trở về, bởi vì, cái nhà kia đối với anh mà nói, thật sự là quá mức lạnh lẽo, nơi không có cô, sao có thể gọi là nhà !
Ngay cả hiện tại anh cũng xem thường mình, khi đó cô ở đây, cả ngày mình cũng không về nhà, suốt ngày ở công ty, hiện tại lại hi vọng cô ở đây, suy nghĩ một chút liền cảm thấy buồn cười.
- Không, tôi muốn đến công ty nghỉ ngơi!
Rõ ràng là mệt chết đi được, lại không ngủ được, Lục Phong nhìn khung hình trong tay, cô vẫn cười đẹp như vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve:
- Em đang ở đâu? Tại sao không tìm được em? Em ghét anh đến nỗi không muốn anh gặp lại em sao? Làm ơn cho anh gặp em đi !
Cửa được mở ra, Minh Huy vừa tiến đến liền nhìn thấy Lục Phong ngây ngốc nhìn một tấm hình, trong lòng khó chịu, đã năm năm rồi, anh vẫn luôn không ngừng tìm kiếm, mỗi lần tìm không được, sẽ trở lại ôm hình của cô.
- Lục Phong
Lục Phong ngẩng đầu, Minh Huy kinh ngạc phát hiện sự tự trách , nước mắt và nỗi đau xuất hiện trong mắt anh
- Vẫn không tìm được sao?- Minh Huy thở dài khe khẽ, ngồi xuống đối diện với anh.
-Minh Huy , cậu nói tớ nên làm thế nào?
- Cậu. . . . . .- Mắt Minh Huy trợn to không thể tin.
- Bấy lâu nay cậu tìm cô ấy ở đâu ?
- Nước Mỹ!
- Lục Phong, cậu có nghĩ tới hay không, có lẽ cô ấy không có ở nước Mỹ, nếu không lâu như vậy, làm sao có thể ngay cả một tin tức cũng không có?- Minh Huy nghi ngờ mở miệng, bọn họ ban đầu chỉ biết là Bảo Nhi lên máy bay đi nước Mỹ, nhưng cô cũng có thể từ nước Mỹ đi những nơi khác!
Lục Phong chợt hốt hoảng giống như tìm được hi vọng, đôi mắt ảm đạm sáng lên rất nhiều.
- Giúp tôi điều tra một chút, những hành khách đã đăng ký ở tất cả các sân bay ở nước Mỹ trong năm năm qua, phải nhanh lên!
______________________________-
Sau khi Hiển Hiển một mình chơi trên ghế sofa đã mệt, Bảo Nhi liền ôm cậu bé trở về trong phòng ngủ.
Thu xếp xong cho Hiển Hiển, nhìn ngoài cửa sổ một chút, sắc trời đã tối lắm rồi, xoay người liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười giờ, trễ như vậy rồi sao Huỳnh Gia Minh còn chưa về, cô định lấy áo khoác lên thì có tiếng xe chạy vào trong sân:
- Sao anh về trễ vậy ?
- Anh có chút công việc bên công ty nên về hơi trễ, Hiển Hiển đâu ?
- Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, Hiển Hiển đã đi ngủ từ sớm
- A đúng rồi, đây là thư mời của em!
- Thư mời?-Bảo Nhi không hiểu nhận lấy, không biết anh nói như vậy là ý gì?
Huỳnh Gia Minh đi lại gần cô, giải thích cho cô hiểu :
- Đây là tổng giám đốc tập đoàn Lục Bảo nói anh giao cho em
- Tập đoàn Lục Bảo?- Bảo Nhi hơi bối rối, cô không biết?
- Anh cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ nghe nói tổng giám đốc của bọn họ trong lúc vô tình nhìn thấy tác phẩm của em cảm thấy rất tốt , cho nên quyết định trang phục cho hoạt động ' Chắp cánh tình yêu ' lần này sẽ do em thiết kế
- Có thật không?
Bảo Nhi quả thật không dám tưởng tượng, tập đoàn Lục Bảo có lẽ cô chưa từng nghe qua, nhưng hoạt động ' Chắp cánh tình yêu ' này lại nghe rất nhiều, trước đó vài ngày cô vẫn còn đang hâm mộ không biết ai có thể làm thiết kế trang phục cho lần hoạt động này đây? Không ngờ lại có thể là mình! Vui quá!
- Hiệu Saphia của em trong thị trường đang rất nổi đấy !
- Thật sao ?- Cô vui mừng nói
- Đúng!- Huỳnh Gia Minh mỉm cười nói!
- Anh hai, cảm ơn !- Cô cười lớn nói!
Ách!- Đây là việc vui vẻ nhất trong năm năm qua của cô. . . . . . phải cố gắng hoàn thiện!
- Tổng giám đốc, anh cần trở về để giải quyết một số chuyện- Mặc dù biết lúc này không nên quấy rầy, nhưng công ty cần anh
- Vẫn không có tin tức của cô ấy sao?
Mặc dù biết tin tức này tổn thương người mình, nhưng anh vẫn muốn xác định, tìm năm năm rồi, nhưng không có một chút tin tức nào của cô.
Năm năm qua, anh đi cô, tuy nhiên vẫn tìm không được bóng dáng của cô? Ngay cả một chút tin tức cũng không có? Giống như biến mất vào hư không?
-Thật xin lỗi tổng giám đốc, vẫn không có tin tức của tiểu thư.
Nghe trợ lý nói, Lục Phong đau đớn nhắm mắt lại, tiếp theo xoay người:
- Đi thôi!- Giọng nói tràn đầy từ tính mang theo thật nhiều mất mác.
Lướt qua trợ lý đi ra ngoài, thấy bóng lưng mất mác của anh, trợ lý than thở, những chuyện anh làm trong năm năm này, anh đều nhìn thấy, mỗi lần lòng đầy tin tưởng, cuối cùng lại mất mác trở về, sớm biết như thế sao lúc trước còn như vậy?Đúng là có không giữ mất đừng tìm !
Bên trong xe, Lục Phong trước sau như một không nói gì, đây đã thành thói quen của anh năm năm qua rồi, trợ lý nhìn thấy mà nóng nảy nhưng cũng đành lặng im
Bây giờ trái tim Lục Phong như bị cắt từng miếng một, anh đã làm cái gì, lạnh nhạt thờ ơ, hiểu lầm, anh chính là một tên khốn kiếp.
**Công ty PBM**
- Tổng giám đốc, anh có cần về nhà nghỉ ngơi một chút hay không?- Trợ lý thấy anh làm việc không ngừng, sắc mặt thì nhợt nhạt , có chút lo lắng !
Nhà, mặc dù mệt, nhưng Lục Phong không muốn trở về, bởi vì, cái nhà kia đối với anh mà nói, thật sự là quá mức lạnh lẽo, nơi không có cô, sao có thể gọi là nhà !
Ngay cả hiện tại anh cũng xem thường mình, khi đó cô ở đây, cả ngày mình cũng không về nhà, suốt ngày ở công ty, hiện tại lại hi vọng cô ở đây, suy nghĩ một chút liền cảm thấy buồn cười.
- Không, tôi muốn đến công ty nghỉ ngơi!
Rõ ràng là mệt chết đi được, lại không ngủ được, Lục Phong nhìn khung hình trong tay, cô vẫn cười đẹp như vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve:
- Em đang ở đâu? Tại sao không tìm được em? Em ghét anh đến nỗi không muốn anh gặp lại em sao? Làm ơn cho anh gặp em đi !
Cửa được mở ra, Minh Huy vừa tiến đến liền nhìn thấy Lục Phong ngây ngốc nhìn một tấm hình, trong lòng khó chịu, đã năm năm rồi, anh vẫn luôn không ngừng tìm kiếm, mỗi lần tìm không được, sẽ trở lại ôm hình của cô.
- Lục Phong
Lục Phong ngẩng đầu, Minh Huy kinh ngạc phát hiện sự tự trách , nước mắt và nỗi đau xuất hiện trong mắt anh
- Vẫn không tìm được sao?- Minh Huy thở dài khe khẽ, ngồi xuống đối diện với anh.
-Minh Huy , cậu nói tớ nên làm thế nào?
- Cậu. . . . . .- Mắt Minh Huy trợn to không thể tin.
- Bấy lâu nay cậu tìm cô ấy ở đâu ?
- Nước Mỹ!
- Lục Phong, cậu có nghĩ tới hay không, có lẽ cô ấy không có ở nước Mỹ, nếu không lâu như vậy, làm sao có thể ngay cả một tin tức cũng không có?- Minh Huy nghi ngờ mở miệng, bọn họ ban đầu chỉ biết là Bảo Nhi lên máy bay đi nước Mỹ, nhưng cô cũng có thể từ nước Mỹ đi những nơi khác!
Lục Phong chợt hốt hoảng giống như tìm được hi vọng, đôi mắt ảm đạm sáng lên rất nhiều.
- Giúp tôi điều tra một chút, những hành khách đã đăng ký ở tất cả các sân bay ở nước Mỹ trong năm năm qua, phải nhanh lên!
______________________________-
Sau khi Hiển Hiển một mình chơi trên ghế sofa đã mệt, Bảo Nhi liền ôm cậu bé trở về trong phòng ngủ.
Thu xếp xong cho Hiển Hiển, nhìn ngoài cửa sổ một chút, sắc trời đã tối lắm rồi, xoay người liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười giờ, trễ như vậy rồi sao Huỳnh Gia Minh còn chưa về, cô định lấy áo khoác lên thì có tiếng xe chạy vào trong sân:
- Sao anh về trễ vậy ?
- Anh có chút công việc bên công ty nên về hơi trễ, Hiển Hiển đâu ?
- Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, Hiển Hiển đã đi ngủ từ sớm
- A đúng rồi, đây là thư mời của em!
- Thư mời?-Bảo Nhi không hiểu nhận lấy, không biết anh nói như vậy là ý gì?
Huỳnh Gia Minh đi lại gần cô, giải thích cho cô hiểu :
- Đây là tổng giám đốc tập đoàn Lục Bảo nói anh giao cho em
- Tập đoàn Lục Bảo?- Bảo Nhi hơi bối rối, cô không biết?
- Anh cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ nghe nói tổng giám đốc của bọn họ trong lúc vô tình nhìn thấy tác phẩm của em cảm thấy rất tốt , cho nên quyết định trang phục cho hoạt động ' Chắp cánh tình yêu ' lần này sẽ do em thiết kế
- Có thật không?
Bảo Nhi quả thật không dám tưởng tượng, tập đoàn Lục Bảo có lẽ cô chưa từng nghe qua, nhưng hoạt động ' Chắp cánh tình yêu ' này lại nghe rất nhiều, trước đó vài ngày cô vẫn còn đang hâm mộ không biết ai có thể làm thiết kế trang phục cho lần hoạt động này đây? Không ngờ lại có thể là mình! Vui quá!
- Hiệu Saphia của em trong thị trường đang rất nổi đấy !
- Thật sao ?- Cô vui mừng nói
- Đúng!- Huỳnh Gia Minh mỉm cười nói!
- Anh hai, cảm ơn !- Cô cười lớn nói!
Ách!- Đây là việc vui vẻ nhất trong năm năm qua của cô. . . . . . phải cố gắng hoàn thiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.