Tiêu Dao Bá Vương

Chương 16

Đồng Ny

29/04/2015

Tề Tranh đoán Trữ Tiếu Mộng phát thiệp anh hùng, mời những thế gia danh môn gia nhập hàng ngũ của hắn thì ít nhất cũng phải mất 10 ngày, nửa tháng

Bản thân Trữ Tiếu Mộng cũng nghĩ như vậy, nàng chỉ là sư muội của Bộ Kinh Vân chứ không phải là võ lâm minh chủ thực sự, những người đó nhận lời dù là vì nể tình nhưng cũng không chắc họ sẽ nghe lời

Nhưng nàng cùng Tề Tranh đều quá coi thường danh vọng của Vân Mộng Sơn trong chốn giang hồ

Không nói Bộ Kinh Vân và Trữ Tiếu Mộng võ công kinh người, cho dù sư muội Tần Khả Tâm võ công chỉ hàng hai nhưng y thuật giỏi, người ta nói có thể đắc tội ai nhưng chớ đắc tội với thần y. Đây là ý nghĩ của tất cả võ lâm nhân sĩ

Cho nên thiệp anh hùng Trữ Tiếu Mộng vừa gửi đi, Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Thanh Thành…… Phàm là những môn phái có tiếng trên chốn giang hồ đều lập tức hạ lệnh cho đám đệ tử bên ngoài đến kinh thành, chờ Tề Tranh sai bảo

Bởi vậy, qua một ngày sau khi Tề Tranh và Trữ Tiếu Mộng chia tay thì đã có đến 7,8 người nửa đêm đến quân trướng, tỏ lòng trung thành với Tề Tranh

Tề Tranh thậm chí còn chưa kịp liên hệ với mật thám bên cạnh Chu Bằng thì bên mình đã có thêm một đám người giang hồ đi tới đi lui

Mấy lần hắn vào hoàng cung tìm Trữ Tiếu Mộng, muốn thuyết phục nàng đổi ý nhưng bất hạnh là nàng bế quan, khi nào xuất quan không ai biết

Sau đó, chỉ trong sáu ngày ngắn ngủi, trong tay hắn có thêm hai trăm đệ tử giang hồ, người càng ngày càng tăng. Dù sao, những môn phái ở Thiên Sơn hay Lĩnh Nam muốn phái người đến kinh thành cũng mất nửa tháng.

Tề Tranh không có cách nào khác, chỉ đành thu nhận đám cao thủ đó. Hắn tập trung đám cao thủ không có kỉ luật đó thành một đội gọi là “Thiết vệ” chuyên bảo vệ hắn.

Không thể không nói, có những người này gia nhập, sĩ khí quân đội lên cao không ít

Những người giang hồ đó không hiểu đánh trận nhưng bọn họ có võ công cao cường, xông vào thiên quân vạn mã chém tướng đoạt cờ cũng không phải là khó. Đám binh sĩ vô cùng thích bọn họ

Giờ, cho dù Tề Tranh không muốn dùng Chu Bằng để luyện binh cũng không được, binh sĩ trong quân đội ai nấy như sói, kêu gào muốn xuất chinh, hắn cũng chỉ có thể mỗi ngày phái năm ngàn quân chém giết với đại quân Chu Bằng một hồi, cố gắng để ai cũng được chiến tranh tôi luyện

Cũng may mà mấy ngày nay, quân đội Chu Bằng để lại ở Bàn Long quan mới đến thêm được 15 vạn người, nếu không chỉ dựa vào những binh lĩnh kia thì chưa đủ cơ để đánh nhau với Tề Tranh

– Ai, Tiếu Mộng ơi Tiếu Mộng, không phải nói nàng đừng mở rộng nội chiến sao? Sao giờ…

Nàng có ý tốt muốn bảo vệ hắn nhưng giờ lại thành châm ngòi nội chiến

– Giờ thế nào?

Không hề báo trước, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng kề sát bên tai hắn

– Tiếu Mộng!

Hắn nhảy dựng lên, quả nhiên nhìn thấy trước trướng là một giai nhân như ngọc, dáng người yểu điệu, ngạo nghễ như đóa u lan trên núi. không phải Trữ Tiếu Mộng thì là ai?

– Vương gia

Lúc này mới có người bị tiếng kêu của Tề Tranh đánh thức, vội chạy đến

Năm người quần áo khác nhau, có tăng có tục, chạy vào trướng chủ soái, nhìn thấy Trữ Tiếu Mộng thì đao kiếm giương lên

– Ngươi là ai, dám xông vào quân doanh

Trữ Tiếu Mộng không nói, chỉ lấy một khối ngọc bài trong người ra rồi giơ lên.

– Minh chủ! Mọi người kinh hãi.

– Chúng ta còn chưa so tài, sao các ngươi đã gọi ta là minh chủ?

Trữ Tiếu Mộng vốn tưởng mọi người sẽ chiến đấu một hồi, đợi nàng lần lượt đánh gục các môn phái mới có thể chính thức lên ngôi minh chủ

Năm thiết vệ choáng váng. Đùa sao, năm đó Bộ Kinh Vân một mình đánh bại mười tám môn phái, danh tiếng lẫy lừng còn đến giờ, mà Trữ Tiếu Mộng, nghe nói võ công nàng còn cao hơn Bộ Kinh Vân một bậc, đánh nhau với nàng khác gì nước vào não

Trong lúc nhất thời, không khí xấu hổ.

Vẫn là Tề Tranh ho nhẹ một tiếng, đánh tan sựu yên lặng.

– Không có việc gì, chỉ là hiểu lầm, ai về chỗ nấy đi

– Vâng thưa Vương gia

Năm thiết vệ sờ sờ mũi, lục tục đi ra khỏi trước. Đi qua trước mắt Trữ Tiếu Mộng còn không quên chắp tay hành lễ, hiển nhiên là nhận định thân phận minh chủ của nàng

Thì ra minh chủ dễ làm như thế, Trữ Tiếu Mộng nghĩ vậy, đúng là giảm bớt chuyện phiền phức



Lại nhìn về phía Tề Tranh, nàng đã chế tạo xong áo giáp mỏng như cánh ve cho hắn

– Những người này đúng là rất có trách nhiệm

– Đều vì nàng

Hắn cười khổ

– Từ lúc nàng bế quan, ở đây mỗi ngày đều có người giang hồ đến xin gia nhập, giờ cũng có hơn 200 cao thủ rồi. Tiếu Mộng, bọn họ vô cùng hiếu chiến.

– Hiếu chiến mới tốt, thế mới có thể bảo vệ ngươi

– Như vậy thì rất khó để chấm dứt nội chiến

– Ngươi không phải định luyện binh trong ba tháng? Đổi ý

Hắn ngửa đầu thở dài. Nên nói thế nào? Hắn vẫn định luyện binh nhưng hắn không muốn kéo Trữ Tiếu Mộng vào, đao thương vô tình, hắn rất lo lắng cho nàng.

– Thật ra… trực tiếp chém chết Lí Hữu Hợp, Chu Bằng, tiến quân ra Bàn Long quan, dùng quân đội nước Địch để luyện binh cũng vậy thôi. Hắn thoái thác

– Cũng có thế! Chờ ngươi chuẩn bị tốt, báo cho ta một tiếng, ta và ngươi cùng đi

– Khụ khụ khụ!

Thiếu chút nữa hắn sặc nước bọt mà chết

– Đừng ho nữa, mặc quần áo vào rồi nấu cơm cho ta

Nàng chỉ vào Ô kim giáp trên bàn, nói:

– Nhanh lên

Thật sự mong có ngày nàng tìm đến hắn không đòi ăn cơm mà có thể nói câu: “tương tư thật đau khổ” thì tốt biết bao. Ai, hắn hối hận rồi, không nên đem khả năng bếp núp ra để dụ dỗ nương tử

– Tiếu Mộng, đây là cái gì?

Tề Tranh cầm lấy bộ áo giáp đó, nhìn trái nhìn phải, chẳng phải lụa cũng không phải gấm, không biết là làm bằng cái gì

– Ô kim giáp, dùng để phòng thân

Thần sắc của nàng có hơi mất kiên nhẫn. Vì chế tạo gấp gáp chiếc áo giáp này mà nàng đã nhịn ăn suốt 6 ngày, không ngủ không nghỉ, chỉ ăn mấy chiếc bánh cầm hơi, giờ đói đến mờ mắt

– Ô kim giáp?

Đây là thứ áo giáp mềm mại nhất trên đời

– Sao nàng có được thứ đồ quý giá này?

– Làm

Khẩu khí nàng đã lạnh như băng:

– Ngươi mặc vào nhanh lên, sau đó đi nấu cơm, ta đói lắm rồi

Hắn cầm áo giáp lên đo đo, vừa vặn đến bất ngờ

– Không thể nghĩ được lần đầu tiên nàng may áo cho ta lại vừa như thế, rất vừa với vóc người của ta

– Ôm nhiều lần như thế có gì mà không biết. Mặt nàng không biến sắc

Nhưng mặt hắn lại đỏ bừng, lại sặc mà ho đến chết.

– Nàng… những lời này nếu để người khác nghe được sẽ bị hiểu lầm đó

Tuy rằng hắn không để ý, nhưng sợ danh tiết của nàng bị tổn hại

– Có sao nói vậy, thích nghĩ gì là việc của người ta



Giờ nàng đã mất kiên nhẫn, đã muốn phát hỏa

– Rốt cuộc ngươi có mặc không

– Ta… hắn cười khổ: Tiếu Mộng, nàng muốn ta thay quần áo thì cũng phải tránh đi một chút chứ

– Sao phải tránh?

– Chẳng lẽ nàng muốn nhìn ta thoát y, mặc đồ

– Đương nhiên.

Hắn ho còn ghê hơn. Sao cảm thấy sau khi lưỡng tình tương duyệt, nàng càng ngày càng thoải mái, giờ còn dám khiêu khích hắn.

Ai! Thật nhớ những ngày trước kia, hắn nói hai câu nàng đỏ đỏ mặt, tai hồng, vẻ mặt thẹn thùng của nàng rất đáng yêu

– Ngươi còn ho cái gì, nhanh mặc đi

Ánh mắt nàng đã lóe hàn quang, hoàn toàn có thể khiến người khác đông lạnh.

– Tiếu Mộng, ta… ta không quen thay đồ trước mặt các cô nương

Lúc này, đổi lại, mặt hắn đã đỏ như máu

Nàng trừng mắt nhìn, sự mỏi mệt suốt 6 ngày nháy mắt biến mấy, trong mắt chỉ còn khuôn mặt như ngọc kia, hai má ửng hồng, còn hơn cả Phan An, Tống Ngọc

Trong lòng nàng nóng lên, người hóa thành cơn gió, lướt tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn

Đôi môi kia nóng quá, đồng thời người cũng nóng lên, thân thể nhũn ra

Nàng có chút hoài niệm khi trước, lúc ở bên bếp, hắn vuốt ve lưng nàng, cảm giác đó nhưng muốn bay lên, thật muốn thử lại lần nữa

Nhưng mà… nàng sờ bụng, ăn no mới nghĩ những chuyện đó được, bất luận trong lòng nàng muốn làm chuyện tốt hay xấu thì cũng phải lấp đầy bụng đã

– Ô kim giáp này phải điều chỉnh một chút mới hoàn toàn phù hợp với hình thể ngươi, cho nên nhất định ngươi phải mặc nó vào trước mặt ta

Thì ra là thế. Hắn vừa thở phào cũng vừa có chút cô đơn, đúng là hắn vẫn muốn gần nàng hơn một chút

Thôi, cũng chẳng có gì, ai yêu ai hơn? Ai trả giá nhiều hơn? Cái đó không quan trọng, hắn có thể ở bên nàng, cũng ngắm mặt trời mọc, ngắm trăng tròn mới là quan trọng nhất.

Vừa nghĩ, hắn nhanh chóng cởi bỏ áo giáp, quần áo, chỉ còn chiếc quần lót

– Quần lót cũng cởi ra, Ô Kim giáp mặc tiếp vào da thịt là tốt nhất. Nàng nói

Hắn đỏ bừng mặt, phát hiện tay cởi áo đang run lên. Thật đúng là điên rồi, đây không phải là đêm động phòng hoa chúc, hắn cũng chẳng phải là tân nương, có gì mà xấu hổ?

Hắn nhanh chóng mặc áo giáp vào, Trữ Tiếu Mộng đi vòng quanh hắn, nhìn trái nhìn phải một hồi.

– Phần eo bó lại một chút mới được

Nói xong nàng giúp hắn điều chỉnh áo giáp

Hắn chỉ cảm thấy cơ thể như bị điểm huyệt, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động.

– Được rồi

Điều chỉnh xong, nàng vỗ tay:

– Mặc quần áo ngoài vào rồi ra ngoài ăn cơm đi

– Ừm

Hắn thề rằng đời này, lần đó là lần hắn mặc quần áo xong nhanh nhất

Chuẩn bị xong, hắn kéo nàng về phía bếp, bên tai nghe thấy mấy tiếng cười trộm, không cần nghĩ cũng biết là mấy người trên giang hồ đến bảo vệ hắn. Bọn họ võ công cao cường, những lời đối thoại trong trướng lại không hề bé, chỉ cần bọn họ vểnh tai lên thì có thể nghe được hết

Vừa nghĩ đến những lời khi nãy nói cùng Trữ Tiếu Mộng lúc thoát y thành trò cười cho người khác, khuôn mặt tuấn tú của Tề Tranh nóng bừng

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, anh danh một đời của hắn đã anh dũng ra đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Dao Bá Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook