Chương 3
Đồng Ny
29/04/2015
Tề Tranh không chịu để mặc như thế, xin sư muội của Trữ Tiếu Mộng là Tần Khả Tâm giúp đỡ, bắt cóc Tề Hạo ra cung mà Tề Tranh tự mình dịch dung thành Tề Hạo, là đế vương không chịu nghe theo sự sắp đặt của Lí Hữu Hợp và Chu Bằng.
Lí Hữu Hợp và Chu Bằng tước quyền Tề Tuyên, dùng lí do là đã gả cho thần tử, sẽ làm nước mất nhà tan, cho rằng đất nước dù gian nguy cỡ nào cũng không được để nữ nhân làm chủ, nếu không nước Tề sẽ bị diệt vong.
Tề Tranh có phần khinh thường ý nghĩ này. Khi còn bé, sự cực khổ khiến cho hắn nhận thức được, nữ tử có năng lực, mưu trí trên đời này chẳng ít hơn nam nhân là mấy. Tỷ như người trước mắt này, nhị sư muội Trữ Tiếu Mộng của Bộ Kinh Vân, luận võ nghệ hay mưu trí đề không thua kém gì bách quan trong triều. Lí Hữu Hợp và Chu Bằng không thể dung được một nữ tử tài giỏi thì chỉ có thể nói bọn họ lòng dạ quá hẹp hòi.
Sau khi Tề Tuyên và Bộ Kinh Vân bỏ trốn, Trữ Tiếu Mộng cũng rời khỏi hoàng cung nhưng hắn lại mời nàng quay về, ở lại Phượng Nghi cung, cho nên nàng không thể không để ý đến hắn.
Sau đó, hắn cũng định nhờ nàng thử Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng, xem lòng tham của bọn họ tột cùng đã bành trướng đến mức nào? Tốt nhất có thể để bọn họ động thủ trước thì hắn hạ lệnh giết người mới không mang tiếng.
Nhưng Trữ Tiếu Mộng không thích biến mình thành cái cớ chém giết người, không hiểu tâm tư của hắn.
– Mười mấy năm nay, Lí Hữu Hợp và Chu Bằng đều giả mạo ý chỉ, kết bè kết đảng, chuyện gì cũng làm, tùy tiện lấy một lí do cũng đủ để chém đầu bọn họ, sao phải đẩy cả ta xuống nước?
Hắn bĩu môi, vì nàng không hiểu nên cũng chẳng nói rõ, chỉ hàm hồ:
– Dù sao nàng cũng muốn báo thù cho Bộ Kinh Vân, chúng ta hợp tác, không được sao?
Nàng xì một tiếng:
– Không bằng nói ngươi không muốn dùng danh nghĩa của Tề Hạo mà giết người nên tìm ta hồi cung, bác bỏ chính sách của bọn họ, để bọn họ nghĩ ta xúi giục ngươi, ép bọn họ động thủ với ta, sau đó ngươi phản kích, bảo vệ thanh danh cho Tề Hạo, cũng thỏa mãn ý muốn thanh lọc triều đình. Hừ, ngươi thương đệ đệ, nghĩ mọi chuyện cho hắn nhưng lại muốn ta gánh tiếng bất trinh, tính hay lắm.
Thần sắc hắn phức tạp, hồi lâu sau, khàn khàn nói:
– Đã có ai nói với nàng, nữ nhân quá thông minh không phải là chuyện tốt
– Ta nghĩ ngươi là nam nhân có thể thưởng thức tài năng của nữ nhi
Nàng cao ngạo nhìn hắn rồi nhẹ nhàng đi vào phòng.
Hắn không khỏi bực mình, hơi nghĩ nghĩ rồi đột nhiên mỉm cười. Sớm biết nàng thông minh thì tâm kế này cũng chẳng cần giấu diếm nàng, sao khi bị vạch trần thì hắn ngược lại lại tức giận?
Bởi vì hắn cũng phạm phải lỗi của đại đa số nam nhân, cho rằng nữ tử không bằng nam tử. Nữ nhân coi nam tử là trời, cho nên trước mặt nam tử, nữ nhân phải vô cùng cung kính, nếu không đó là tội thất lễ.
Thứ hắn để ý đến chính là sự “thất lễ” của nàng
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến lễ nghi đâu? Có bản lĩnh thì là có bản lĩnh, trân châu dù có bị vùi dập cũng sẽ có ngày được tỏa sáng
Nếu hắn không thể tự thừa nhận thiếu sót của bản thân thì có khác gì đám Lí Hữu Hợp và Chu Bằng luôn tự cao tự đại?
Ai! Vì sao nàng mẫn cảm với chính trị, mưu lược như thế mà lại chẳng có tí cảm nhận nào với hắn? Là hắn làm còn ít hay căn bản nàng không có cảm giác gì với hắn?
Nếu ngay cả một nữ tử nho nhỏ cũng không chinh phục được thì dựa vào cái gì mà đòi tranh thiên hạ?
Một lần không được thì tiếp lần thứ hai, hắn tin tưởng, sẽ có ngày, sắt rèn thành kim
Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, buồn bực tiêu tan, hắn cười lớn, đi vào trong phòng
Trữ Tiếu Mộng thoải mái dựa vào thành ghế, đôi đũa gắp gắp điểm tâm vào bát.
Tề Tranh sửng sốt:
– Chẳng phải nàng sai người chuẩn bị bữa tối sao? Sao chỉ có điểm tâm, không có đồ ăn?
– Ta không thích ăn cơm.
Nàng cắn một miếng bánh phù dung rồi lại cắn bánh mai côi
– Nàng là trẻ con sao?
Chỉ thích ăn quà vặt
– Bất luận là người lớn hay trẻ con, ăn đồ ăn ngon đều là bản năng.
Nàng lại gẩy đũa về đĩa điểm tâm khác:
– Ngươi không thể phủ nhận, điểm tâm ăn ngon hơn đồ ăn.
– Như vậy không tốt cho sức khỏe
– Ăn những thứ không thể ăn, tâm tình bực bội mới hại cho sức khỏe
Nàng bĩu môi, thần thái vừa cao ngạo lại vừa đáng yêu, dung hợp lại thành khí chất khiến người khác vô cùng thương tiếc. Người nào nhìn thấy cũng không nhịn được mà muốn ôm vào lòng
Tề Hạo không khỏi có chút bất ngờ, đây chính là Trữ Tiếu Mộng luôn khôn khéo, thông mình?
Nhưng nhìn nàng chọn tới chọn lui mấy món điểm tâm, hắn lại có chút vui mừng. Hắn đã có cách để đến gần nàng rồi…
Lí Hữu Hợp và Chu Bằng tước quyền Tề Tuyên, dùng lí do là đã gả cho thần tử, sẽ làm nước mất nhà tan, cho rằng đất nước dù gian nguy cỡ nào cũng không được để nữ nhân làm chủ, nếu không nước Tề sẽ bị diệt vong.
Tề Tranh có phần khinh thường ý nghĩ này. Khi còn bé, sự cực khổ khiến cho hắn nhận thức được, nữ tử có năng lực, mưu trí trên đời này chẳng ít hơn nam nhân là mấy. Tỷ như người trước mắt này, nhị sư muội Trữ Tiếu Mộng của Bộ Kinh Vân, luận võ nghệ hay mưu trí đề không thua kém gì bách quan trong triều. Lí Hữu Hợp và Chu Bằng không thể dung được một nữ tử tài giỏi thì chỉ có thể nói bọn họ lòng dạ quá hẹp hòi.
Sau khi Tề Tuyên và Bộ Kinh Vân bỏ trốn, Trữ Tiếu Mộng cũng rời khỏi hoàng cung nhưng hắn lại mời nàng quay về, ở lại Phượng Nghi cung, cho nên nàng không thể không để ý đến hắn.
Sau đó, hắn cũng định nhờ nàng thử Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng, xem lòng tham của bọn họ tột cùng đã bành trướng đến mức nào? Tốt nhất có thể để bọn họ động thủ trước thì hắn hạ lệnh giết người mới không mang tiếng.
Nhưng Trữ Tiếu Mộng không thích biến mình thành cái cớ chém giết người, không hiểu tâm tư của hắn.
– Mười mấy năm nay, Lí Hữu Hợp và Chu Bằng đều giả mạo ý chỉ, kết bè kết đảng, chuyện gì cũng làm, tùy tiện lấy một lí do cũng đủ để chém đầu bọn họ, sao phải đẩy cả ta xuống nước?
Hắn bĩu môi, vì nàng không hiểu nên cũng chẳng nói rõ, chỉ hàm hồ:
– Dù sao nàng cũng muốn báo thù cho Bộ Kinh Vân, chúng ta hợp tác, không được sao?
Nàng xì một tiếng:
– Không bằng nói ngươi không muốn dùng danh nghĩa của Tề Hạo mà giết người nên tìm ta hồi cung, bác bỏ chính sách của bọn họ, để bọn họ nghĩ ta xúi giục ngươi, ép bọn họ động thủ với ta, sau đó ngươi phản kích, bảo vệ thanh danh cho Tề Hạo, cũng thỏa mãn ý muốn thanh lọc triều đình. Hừ, ngươi thương đệ đệ, nghĩ mọi chuyện cho hắn nhưng lại muốn ta gánh tiếng bất trinh, tính hay lắm.
Thần sắc hắn phức tạp, hồi lâu sau, khàn khàn nói:
– Đã có ai nói với nàng, nữ nhân quá thông minh không phải là chuyện tốt
– Ta nghĩ ngươi là nam nhân có thể thưởng thức tài năng của nữ nhi
Nàng cao ngạo nhìn hắn rồi nhẹ nhàng đi vào phòng.
Hắn không khỏi bực mình, hơi nghĩ nghĩ rồi đột nhiên mỉm cười. Sớm biết nàng thông minh thì tâm kế này cũng chẳng cần giấu diếm nàng, sao khi bị vạch trần thì hắn ngược lại lại tức giận?
Bởi vì hắn cũng phạm phải lỗi của đại đa số nam nhân, cho rằng nữ tử không bằng nam tử. Nữ nhân coi nam tử là trời, cho nên trước mặt nam tử, nữ nhân phải vô cùng cung kính, nếu không đó là tội thất lễ.
Thứ hắn để ý đến chính là sự “thất lễ” của nàng
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến lễ nghi đâu? Có bản lĩnh thì là có bản lĩnh, trân châu dù có bị vùi dập cũng sẽ có ngày được tỏa sáng
Nếu hắn không thể tự thừa nhận thiếu sót của bản thân thì có khác gì đám Lí Hữu Hợp và Chu Bằng luôn tự cao tự đại?
Ai! Vì sao nàng mẫn cảm với chính trị, mưu lược như thế mà lại chẳng có tí cảm nhận nào với hắn? Là hắn làm còn ít hay căn bản nàng không có cảm giác gì với hắn?
Nếu ngay cả một nữ tử nho nhỏ cũng không chinh phục được thì dựa vào cái gì mà đòi tranh thiên hạ?
Một lần không được thì tiếp lần thứ hai, hắn tin tưởng, sẽ có ngày, sắt rèn thành kim
Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, buồn bực tiêu tan, hắn cười lớn, đi vào trong phòng
Trữ Tiếu Mộng thoải mái dựa vào thành ghế, đôi đũa gắp gắp điểm tâm vào bát.
Tề Tranh sửng sốt:
– Chẳng phải nàng sai người chuẩn bị bữa tối sao? Sao chỉ có điểm tâm, không có đồ ăn?
– Ta không thích ăn cơm.
Nàng cắn một miếng bánh phù dung rồi lại cắn bánh mai côi
– Nàng là trẻ con sao?
Chỉ thích ăn quà vặt
– Bất luận là người lớn hay trẻ con, ăn đồ ăn ngon đều là bản năng.
Nàng lại gẩy đũa về đĩa điểm tâm khác:
– Ngươi không thể phủ nhận, điểm tâm ăn ngon hơn đồ ăn.
– Như vậy không tốt cho sức khỏe
– Ăn những thứ không thể ăn, tâm tình bực bội mới hại cho sức khỏe
Nàng bĩu môi, thần thái vừa cao ngạo lại vừa đáng yêu, dung hợp lại thành khí chất khiến người khác vô cùng thương tiếc. Người nào nhìn thấy cũng không nhịn được mà muốn ôm vào lòng
Tề Hạo không khỏi có chút bất ngờ, đây chính là Trữ Tiếu Mộng luôn khôn khéo, thông mình?
Nhưng nhìn nàng chọn tới chọn lui mấy món điểm tâm, hắn lại có chút vui mừng. Hắn đã có cách để đến gần nàng rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.