Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 37: Đạo Chủ và Ngọc Thiên Hành: Âm Mưu Trước Trận Chiến
Kiến Vương
05/09/2024
Hoàng Thiên nhắm mắt lại, trong tâm trí hắn hiện lên hình ảnh chiến trường sắp tới. Sau một lúc lâu, hắn mở mắt, giọng nói dứt khoát vang lên:
"Truyền lệnh ngay lập tức cho tứ đại Thiên Vương đến trợ trận. Với sự kết hợp của bốn vị Kim Đan đỉnh phong và Lục Đô Đốc, Đặng Thao sẽ không còn thời gian để quấy rối. Lệnh cho Đại Đô Đốc toàn quyền quyết định mọi hành động, nhớ kỹ, an toàn là trên hết."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh như dao.
"Cửu Thiên Bồng ở Nam Kinh, ngươi hãy nhanh chóng thiết lập chiêu sinh đệ tử. Những ai có linh căn không phân biệt hạ trung đều phải nhập Càn Nguyên Quan. Đặc biệt là những linh căn Thượng giai, hãy mang về đây cho ta!"
Hoàng Thiên quay sang các tướng lĩnh khác, giọng hắn trở nên uy nghiêm hơn:
"Chuẩn bị báo cáo chi tiết về tình hình quân đội và tài nguyên. Ta dự định tấn công Liên Minh Tán Tu, ngươi cần chuẩn bị điểm binh. Trong trận chiến này, Thiên Bồng, ngươi sẽ chỉ huy. Nhớ kỹ, không được kết thù với hoàng thất, vì chúng ta không đủ lực lượng để mở nhiều chiến tuyến cùng lúc."
"Tuân lệnh," Thiên Bồng Nguyên Soái ôm quyền, đôi mắt kiên định không chút dao động.
Ngay lúc đó, một tu sĩ hối hả chạy vào, quỳ xuống với vẻ mặt lo lắng:
"Đạo Chủ, Gia Chủ Ngọc Thiên Gia, Ngọc Thiên Hành, đã đến bái kiến."
"Để ta tự mình tiếp đón," Hoàng Thiên nói, ánh mắt chuyển từ quyết đoán sang sắc sảo, như thể đang chuẩn bị đối mặt với một thử thách không thể lường trước.
Khi Ngọc Thiên Hành bước vào, ánh sáng từ những ngọn đèn lồng phản chiếu trên áo bào của hắn, tạo nên một hình ảnh hào nhoáng nhưng không kém phần nghiêm nghị. Hoàng Thiên bước ra đón tiếp, nở nụ cười xã giao nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi kiếm:
"Haha, Ngọc gia chủ, có cơn gió nào đưa ngài đến đây? Sứ giả của chúng tôi đâu mà không cho hắn vào?"
Ngọc Thiên Hành không che giấu sự ngưỡng mộ trong ánh mắt khi nhìn Hoàng Thiên.
"Hoàng Thiên, quả thật ngài là rồng trong loài người. Còn trẻ mà đã đạt đến Nguyên Anh cảnh. Chưa đến năm mươi đã Nguyên Anh kỳ, quả thật kỳ tài ngút trời, có thể sáng ngang Mạnh Trường Sinh."
Hoàng Thiên nhch môi, nụ cười của hắn đầy thâm trầm.
"Chúng ta đều là nhất gia chi chủ, không cần vòng vo. Nếu có việc gì, hãy nói thẳng."
Ngọc Thiên Hành đứng thẳng, giọng nói trở nên nghiêm nghị.
"Ta cần ngươi xuất binh đánh Trung Vực. Điều kiện tùy ngươi sách."
Hoàng Thiên suy nghĩ một lát, rồi đáp:
"Được, ta sẽ phái Vương Bài Tinh Anh đến hỗ trợ các ngươi đánh Trung Vực."
Hoàng Thiên cười cười nói:
"Điều kiện đơn giản thôi, ta cần một người tên là Lạc Long Thành. Nghe nói hắn đang ẩn cư ở Trung Vực, tại U Tuyết Cốc. Ta không thể đến đó, nên giao cho ngươi. Nếu tìm thấy hắn hạ lạc, báo ngay cho ta."
"Được, quyết định vậy đi," Hoàng Thiên và Ngọc Thiên Hành đồng thuận. Mặc dù cuộc gặp gỡ có vẻ hợp tác vui vẻ, nhưng không một chi tiết nào trong cuộc trao đối này thoát khỏi sự theo dõi của các thế lực khác. Những kẻ này nhanh chóng truyền tin về.
Hoàng Thiên mở rộng thần thức, bao phủ toàn bộ thành Nam Kinh. Hắn biết rõ những thám tử đang âm thầm theo dõi, nhưng hắn không hành động ngay lập tức. Hắn cân nhắc, việc tiêu diệt bọn chúng có thể không phải là ưu tiên hàng đầu vào lúc này.
Trong khi đó, Bát Thương Nhân đã tiến lên Bắc Vực, nhưng một năm trôi qua vẫn không có tin tức gì. Hoàng Thiên thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc cần phải xem xét hành động tiếp theo.
Bắc Vực, Linh Sơn
Mạnh Trường Sinh đang tiếp đón Lê Duy Tùng. Lê Duy Tùng giờ đây như chó nhà có tang, hắn lĩnh quân cố thủ thành trì, chỉ là Đại Nam không viện trợ cũng không chu cấp, hắn bại trận rút quân về Đại Nam thì lại cho là tạo phản, bị truy sát, ánh mắt đầy sợ hãi và mệt mỏi. Hắn đến xin gia nhập Linh Sơn, chỉ còn lại năm ngàn quân dưới quyền.
"Tướng quân, ngươi có thể mô tả rõ tình hình ở Nam Vực không?" Mạnh Trường Sinh hỏi, giọng đầy lo lắng.
Lê Duy Tùng cúi đầu, vẻ mặt u sầu.
"Chủ công, khi chúng tôi rút khỏi thành, Nam Cung gia chỉ còn khoảng mười ba vạn quân. Hiện tại, Nam Cung gia có thể đã ổn định được Tây Hà, nhưng với quân số ít ỏi, họ khó lòng giữ vững các vị trí trọng yếu. Tình hình chiến sự rất căng thẳng."
Mạnh Trường Sinh nhíu mày, ánh mắt lo lắng.
"Nếu vậy, chúng ta cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Tình hình không thể xem nhẹ."
Lê Duy Tùng cúi đầu, vẻ mặt u sầu và mệt mỏi hiện rõ. Mạnh Trường Sinh lặng lẽ nhìn hắn, tay cầm tách trà nhưng không uống, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
"Ngươi đã thấy tình hình như thế, vậy thì có thể nói cho ta biết thêm về các hoạt động gần đây của Nam Cung gia không?" Mạnh Trường Sinh hỏi, giọng điệu thể hiện sự căng thẳng đang dâng lên từng chút một.
"Chủ công," Lê Duy Tùng lắc đầu, "Nam Cung gia đã chuyển các lực lượng chủ chốt về Tây Hà, nhưng họ vẫn phải đối mặt với Càn Nguyên Quan. Các thể lực Liên Minh Tán Tu cũng đã nhúng tay vào Nam Vực. Không chỉ Đại Nam, mà ngay cả các thế lực xung quanh cũng đang âm thầm thay đổi."
Mạnh Trường Sinh gõ nhẹ lên bàn, đôi mắt híp lại, như đang cân nhắc một kế hoạch quan trọng.
"Chúng ta phải hành động nhanh chóng. Nếu tình hình ở Nam Vực đã trở nên nghiêm trọng như vậy, việc quân đội của chúng ta đến Nam Vực bố cục, có thể là cơ hội để chúng ta điều chỉnh lại chiến lược."
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên, làm cho không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn. Một người hầu bước vào, thông báo:
"Chủ công, có tin tức thám báo từ Nam Kinh."
Mạnh Trường Sinh chớp mắt, ánh mắt chớp sáng như ánh lửa trong đêm tối.
"Đem tin tức vào đây."
Người hầu đưa một cuộn báo cáo được cuộn tròn và niêm phong đến trước mặt Mạnh Trường Sinh. Hắn mở ra, ánh mắt dán chặt vào những dòng chữ đầy nghiêm trọng.
"Nam Vực đã đối chủ, bây giờ Nam Vực là của Càn Nguyên quan, Nam Cung gia đã rút về Tây Vực, Hoàng Thiên Đạo Chủ đang chuẩn bị đại quân tiến đánh Trung Vực," Mạnh Trường Sinh nhíu mày. "Hắn ta cũng đề nghị Ngọc Thiên gia điều tra về Lạc Long Thành, người đang ẩn cư ở U Tuyết Cốc."
Ánh mắt của Mạnh Trường Sinh trở nên sắc bén hơn.
"Lạc Long Thành... Nguyên Anh đỉnh phong. Nếu chúng ta có thể tìm ra hắn và mời hắn ta gia nhập Linh Sơn, sẽ giúp chúng ta không chỉ tăng cường sức mạnh mà còn tạo ra sự thay đổi lớn trong thế cục hiện tại."
Lê Duy Tùng cúi đầu, cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình.
"Chủ công, ta từng gặp qua Lạc Long Thành, ta sẽ lập tức xuất phát để tìm hiểu thông tin về Lạc Long Thành và tình hình ở Trung Vực."
"Ngươi hãy chuẩn bị thật kỹ lưỡng," Mạnh Trường Sinh ra lệnh, "Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng. Chúng ta không thể để bất kỳ điều gì bất ngờ xảy ra. Đồng thời, ta cũng cần ngươi báo cáo thường xuyên về những diễn biến mới nhất."
Khi Lê Duy Tùng rời đi, Mạnh Trường Sinh đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn ra xa xăm. Bầu trời Bắc Vực đầy những đám mây xám, như báo hiệu một cuộc chiến sắp tới.
"Lạc Long Thành..." Mạnh Trường Sinh thì thầm, ánh mắt rực cháy quyết tâm.
"Truyền lệnh ngay lập tức cho tứ đại Thiên Vương đến trợ trận. Với sự kết hợp của bốn vị Kim Đan đỉnh phong và Lục Đô Đốc, Đặng Thao sẽ không còn thời gian để quấy rối. Lệnh cho Đại Đô Đốc toàn quyền quyết định mọi hành động, nhớ kỹ, an toàn là trên hết."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh như dao.
"Cửu Thiên Bồng ở Nam Kinh, ngươi hãy nhanh chóng thiết lập chiêu sinh đệ tử. Những ai có linh căn không phân biệt hạ trung đều phải nhập Càn Nguyên Quan. Đặc biệt là những linh căn Thượng giai, hãy mang về đây cho ta!"
Hoàng Thiên quay sang các tướng lĩnh khác, giọng hắn trở nên uy nghiêm hơn:
"Chuẩn bị báo cáo chi tiết về tình hình quân đội và tài nguyên. Ta dự định tấn công Liên Minh Tán Tu, ngươi cần chuẩn bị điểm binh. Trong trận chiến này, Thiên Bồng, ngươi sẽ chỉ huy. Nhớ kỹ, không được kết thù với hoàng thất, vì chúng ta không đủ lực lượng để mở nhiều chiến tuyến cùng lúc."
"Tuân lệnh," Thiên Bồng Nguyên Soái ôm quyền, đôi mắt kiên định không chút dao động.
Ngay lúc đó, một tu sĩ hối hả chạy vào, quỳ xuống với vẻ mặt lo lắng:
"Đạo Chủ, Gia Chủ Ngọc Thiên Gia, Ngọc Thiên Hành, đã đến bái kiến."
"Để ta tự mình tiếp đón," Hoàng Thiên nói, ánh mắt chuyển từ quyết đoán sang sắc sảo, như thể đang chuẩn bị đối mặt với một thử thách không thể lường trước.
Khi Ngọc Thiên Hành bước vào, ánh sáng từ những ngọn đèn lồng phản chiếu trên áo bào của hắn, tạo nên một hình ảnh hào nhoáng nhưng không kém phần nghiêm nghị. Hoàng Thiên bước ra đón tiếp, nở nụ cười xã giao nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi kiếm:
"Haha, Ngọc gia chủ, có cơn gió nào đưa ngài đến đây? Sứ giả của chúng tôi đâu mà không cho hắn vào?"
Ngọc Thiên Hành không che giấu sự ngưỡng mộ trong ánh mắt khi nhìn Hoàng Thiên.
"Hoàng Thiên, quả thật ngài là rồng trong loài người. Còn trẻ mà đã đạt đến Nguyên Anh cảnh. Chưa đến năm mươi đã Nguyên Anh kỳ, quả thật kỳ tài ngút trời, có thể sáng ngang Mạnh Trường Sinh."
Hoàng Thiên nhch môi, nụ cười của hắn đầy thâm trầm.
"Chúng ta đều là nhất gia chi chủ, không cần vòng vo. Nếu có việc gì, hãy nói thẳng."
Ngọc Thiên Hành đứng thẳng, giọng nói trở nên nghiêm nghị.
"Ta cần ngươi xuất binh đánh Trung Vực. Điều kiện tùy ngươi sách."
Hoàng Thiên suy nghĩ một lát, rồi đáp:
"Được, ta sẽ phái Vương Bài Tinh Anh đến hỗ trợ các ngươi đánh Trung Vực."
Hoàng Thiên cười cười nói:
"Điều kiện đơn giản thôi, ta cần một người tên là Lạc Long Thành. Nghe nói hắn đang ẩn cư ở Trung Vực, tại U Tuyết Cốc. Ta không thể đến đó, nên giao cho ngươi. Nếu tìm thấy hắn hạ lạc, báo ngay cho ta."
"Được, quyết định vậy đi," Hoàng Thiên và Ngọc Thiên Hành đồng thuận. Mặc dù cuộc gặp gỡ có vẻ hợp tác vui vẻ, nhưng không một chi tiết nào trong cuộc trao đối này thoát khỏi sự theo dõi của các thế lực khác. Những kẻ này nhanh chóng truyền tin về.
Hoàng Thiên mở rộng thần thức, bao phủ toàn bộ thành Nam Kinh. Hắn biết rõ những thám tử đang âm thầm theo dõi, nhưng hắn không hành động ngay lập tức. Hắn cân nhắc, việc tiêu diệt bọn chúng có thể không phải là ưu tiên hàng đầu vào lúc này.
Trong khi đó, Bát Thương Nhân đã tiến lên Bắc Vực, nhưng một năm trôi qua vẫn không có tin tức gì. Hoàng Thiên thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc cần phải xem xét hành động tiếp theo.
Bắc Vực, Linh Sơn
Mạnh Trường Sinh đang tiếp đón Lê Duy Tùng. Lê Duy Tùng giờ đây như chó nhà có tang, hắn lĩnh quân cố thủ thành trì, chỉ là Đại Nam không viện trợ cũng không chu cấp, hắn bại trận rút quân về Đại Nam thì lại cho là tạo phản, bị truy sát, ánh mắt đầy sợ hãi và mệt mỏi. Hắn đến xin gia nhập Linh Sơn, chỉ còn lại năm ngàn quân dưới quyền.
"Tướng quân, ngươi có thể mô tả rõ tình hình ở Nam Vực không?" Mạnh Trường Sinh hỏi, giọng đầy lo lắng.
Lê Duy Tùng cúi đầu, vẻ mặt u sầu.
"Chủ công, khi chúng tôi rút khỏi thành, Nam Cung gia chỉ còn khoảng mười ba vạn quân. Hiện tại, Nam Cung gia có thể đã ổn định được Tây Hà, nhưng với quân số ít ỏi, họ khó lòng giữ vững các vị trí trọng yếu. Tình hình chiến sự rất căng thẳng."
Mạnh Trường Sinh nhíu mày, ánh mắt lo lắng.
"Nếu vậy, chúng ta cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Tình hình không thể xem nhẹ."
Lê Duy Tùng cúi đầu, vẻ mặt u sầu và mệt mỏi hiện rõ. Mạnh Trường Sinh lặng lẽ nhìn hắn, tay cầm tách trà nhưng không uống, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
"Ngươi đã thấy tình hình như thế, vậy thì có thể nói cho ta biết thêm về các hoạt động gần đây của Nam Cung gia không?" Mạnh Trường Sinh hỏi, giọng điệu thể hiện sự căng thẳng đang dâng lên từng chút một.
"Chủ công," Lê Duy Tùng lắc đầu, "Nam Cung gia đã chuyển các lực lượng chủ chốt về Tây Hà, nhưng họ vẫn phải đối mặt với Càn Nguyên Quan. Các thể lực Liên Minh Tán Tu cũng đã nhúng tay vào Nam Vực. Không chỉ Đại Nam, mà ngay cả các thế lực xung quanh cũng đang âm thầm thay đổi."
Mạnh Trường Sinh gõ nhẹ lên bàn, đôi mắt híp lại, như đang cân nhắc một kế hoạch quan trọng.
"Chúng ta phải hành động nhanh chóng. Nếu tình hình ở Nam Vực đã trở nên nghiêm trọng như vậy, việc quân đội của chúng ta đến Nam Vực bố cục, có thể là cơ hội để chúng ta điều chỉnh lại chiến lược."
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên, làm cho không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn. Một người hầu bước vào, thông báo:
"Chủ công, có tin tức thám báo từ Nam Kinh."
Mạnh Trường Sinh chớp mắt, ánh mắt chớp sáng như ánh lửa trong đêm tối.
"Đem tin tức vào đây."
Người hầu đưa một cuộn báo cáo được cuộn tròn và niêm phong đến trước mặt Mạnh Trường Sinh. Hắn mở ra, ánh mắt dán chặt vào những dòng chữ đầy nghiêm trọng.
"Nam Vực đã đối chủ, bây giờ Nam Vực là của Càn Nguyên quan, Nam Cung gia đã rút về Tây Vực, Hoàng Thiên Đạo Chủ đang chuẩn bị đại quân tiến đánh Trung Vực," Mạnh Trường Sinh nhíu mày. "Hắn ta cũng đề nghị Ngọc Thiên gia điều tra về Lạc Long Thành, người đang ẩn cư ở U Tuyết Cốc."
Ánh mắt của Mạnh Trường Sinh trở nên sắc bén hơn.
"Lạc Long Thành... Nguyên Anh đỉnh phong. Nếu chúng ta có thể tìm ra hắn và mời hắn ta gia nhập Linh Sơn, sẽ giúp chúng ta không chỉ tăng cường sức mạnh mà còn tạo ra sự thay đổi lớn trong thế cục hiện tại."
Lê Duy Tùng cúi đầu, cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình.
"Chủ công, ta từng gặp qua Lạc Long Thành, ta sẽ lập tức xuất phát để tìm hiểu thông tin về Lạc Long Thành và tình hình ở Trung Vực."
"Ngươi hãy chuẩn bị thật kỹ lưỡng," Mạnh Trường Sinh ra lệnh, "Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng. Chúng ta không thể để bất kỳ điều gì bất ngờ xảy ra. Đồng thời, ta cũng cần ngươi báo cáo thường xuyên về những diễn biến mới nhất."
Khi Lê Duy Tùng rời đi, Mạnh Trường Sinh đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn ra xa xăm. Bầu trời Bắc Vực đầy những đám mây xám, như báo hiệu một cuộc chiến sắp tới.
"Lạc Long Thành..." Mạnh Trường Sinh thì thầm, ánh mắt rực cháy quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.