Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 62: Hải Đảo Tranh Đoạt: Khai Mở Quyền Uy
Kiến Vương
05/09/2024
Hoàng Hôn nhận lệnh từ Đạo Chủ Hoàng Thiên, không hề do dự, như một con mãnh thú đã lâu không được săn mồi. Trong mắt hắn, biển cả mênh mông trải dài trước mặt chỉ là một trở ngại nhỏ, không thể ngăn cản quyết tâm bừng bừng chinh phục. Hắn hiểu rằng mỗi bước đi của mình đều đang viết nên một chương sử mới cho Càn Nguyên Điện.
Hoàng Đình và Hoang Đông, hai cánh quân tinh nhuệ, được giao nhiệm vụ đầu tiên. Chiến thuyền Hoàng Đình với cánh buồm mang biểu tượng rồng vàng uy nghi, tựa như một thần thú sẵn sàng phóng thích sự giận dữ của mình. Hoang Đông cũng không kém phần oai phong, chiến thuyền mạnh mẽ, binh lính tinh nhuệ sẵn sàng đổ bộ bất cứ lúc nào. Cả hai không ai nói một lời, nhưng trong ánh mắt đều ngầm hiểu, trận chiến này sẽ quyết định số phận của họ.
Mục tiêu đầu tiên của họ là Tiên Thiên Thành, một thành trì vững chắc, nơi các tu sĩ Tiên Thiên Thành tiềm tu. Từ lâu, Tiên Thiên Thành đã được xem là một pháo đài bất khả xâm phạm, nhưng giờ đây, nó phải đối mặt với cơn cuồng phong đến từ Càn Nguyên Phủ. Khi chiến thuyền của Hoàng Đình và Hoang Đông cập bến, biển cả như tự biết mình sắp chứng kiến một trận chiến vĩ đại, mặt nước nổi lên những đợt sóng ngầm, tựa như tiếng vọng của đại dương chờ đợi cơn bão đến.
Hoàng Đình bước lên bờ, lòng hắn tràn ngập sự kiêu hãnh nhưng không kém phần lo lắng. Tiền Phi Bằng, thành chủ Tiên Thiên Thành, xuất hiện ngay tức khắc. Một người cao lớn với vẻ mặt lạnh lùng, áo bào trắng tinh khôi như tuyết, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng bí ẩn của những năm tháng tu luyện khắc khổ.
"Hoàng Đình, ngươi thật to gan dám xâm phạm Tiên Thiên Thành, chớ trách ta vô tình!" Tiền Phi Bằng cất lên tiếng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy quyền. Trong giọng nói đó, Hoàng Đình cảm nhận được sự tự tin không hề nao núng.
Hoàng Đình cười lớn, nhưng trong lòng hắn biết rằng đây sẽ là một trận chiến không dễ dàng: "Tiền Phi Bằng,
hôm nay là ngày tàn của ngươi! Giao nộp thành trì, hoặc chịu diệt vong!"
Hoang Đông bước tới, ánh mắt chứa đầy sát khí, lời nói vang vọng: "Đừng phí lời, Tiền Phi Bằng! Hôm nay, chúng ta đến đây để kết thúc kỷ nguyên của Tiên Thiên Thành."
Tiền Phi Bằng nhếch mép cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia giận dữ: "Ngông cuồng! Để ta xem các ngươi có bản lĩnh gì!"
Lập tức, Tiền Phi Bằng vung tay, những trận đồ bảo vệ của Tiên Thiên Thành bỗng sáng rực lên. Pháp trận kích hoạt, kết giới bao quanh thành trì trở nên kiên cố như một bức tường không thể xuyên phá. Tiền Phi Bằng biết rằng đây là lúc để chứng minh sức mạnh và bảo vệ danh dự của Tiên Thiên Thành.
Hoàng Đình không chậm trễ, cùng Hoang Đông triển khai công kích. Pháp bảo từ hai chiến thuyền phóng ra như hàng ngàn tia sét, đập thẳng vào kết giới của Tiên Thiên Thành. Tiếng nổ vang trời, đất trời rung chuyển, kết giới bắt đầu rạn nứt từng chút một. Nhưng điều đó không khiến Hoàng Đình hài lòng. Hắn biết, đằng sau sự phòng thủ kiên cố này là một kế hoạch mà Tiền Phi Bằng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tiền Phi Bằng hít sâu, khí tức của hắn tăng vọt, thân hình lập tức biến mất trong một luồng ánh sáng trắng, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Hoàng Đình. Cả hai đối đầu, như hai cột sét giữa trời, khiến không gian xung quanh méo mó vì sức mạnh tỏa ra.
"Ngươi chỉ có bấy nhiêu sao?" Tiền Phi Bằng quát lớn, tung ra một chưởng lực mạnh mẽ, khiến không khí xung quanh bốc cháy. Hoàng Đình lách người né tránh, nhưng hắn cảm thấy một áp lực vô hình đang đè nặng lên vai, như thể có thứ gì đó vô hình đang giám sát mỗi bước di chuyển của mình.
Trong lúc đó, Hoang Đông dẫn đầu binh lính, phá vỡ từng lớp phòng thủ của Tiên Thiên Thành. Hắn hét lớn:
"Chúng ta không thể để Hoàng Tướng Quân đơn độc! Nhanh chóng chiếm lấy thành trì!"
Binh lính hưởng ứng, xông lên như mãnh hổ đói mồi. Tiếng hô vang dội, pháp bảo bay lượn trên bầu trời, đâm thẳng vào các tu sĩ Tiên Thiên Thành. Nhưng ngay khi họ tiến gần hơn, một loạt đòn phản kích bất ngờ từ phía các tu sĩ trấn thủ bắt đầu, khiến quân của Hoàng Đình lúng túng và bất ngờ chùn bước.
Trên không, Hoàng Đình và Tiền Phi Bằng tiếp tục giao đấu, mỗi chiêu thức đều mang theo sức mạnh hủy diệt.
Bầu trời trở nên hỗn loạn, gió bão cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng. Tiền Phi Bằng bắt đầu thấm mệt, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn còn đó sự cương quyết. Hoàng Đình nhận ra cơ hội, nở một nụ cười lạnh:
"Tiền Phi Bằng, ngươi xong rồi!"
"Đừng mơ!" Tiền Phi Bằng gầm lên, tập trung toàn bộ năng lượng, tung ra một đòn cuối cùng. Một luồng ánh sáng chói lòa bắn thẳng về phía Hoàng Đình. Hắn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ đòn tấn công này, nhưng không né tránh, mà hợp nhất ba phân thân lại, tạo thành một khiên năng lượng khống lồ.
Đòn tấn công của Tiền Phi Bằng đập vào khiên, tạo nên một vụ nổ kinh hoàng, ánh sáng bao trùm cả chiến trường. Khi bụi mù tan đi, Tiền Phi Bằng đã kiệt sức, rơi xuống đất. Hoàng Đình đáp xuống trước mặt hắn, kiếm kề cổ.
"Đầu hàng đi!" Hoàng Đình lạnh lùng nói.
Tiền Phi Bằng cười đau khổ, ánh mắt chứa đầy thất vọng: "Ta đã thua... nhưng đừng nghĩ rằng chiến thắng này sẽ dễ dàng như vậy. Tiên Thiên Thành từ nay thuộc về các ngươi, nhưng U Minh Cung không dễ dàng cho qua."
Hoàng Đình và Hoang Đông, hai cánh quân tinh nhuệ, được giao nhiệm vụ đầu tiên. Chiến thuyền Hoàng Đình với cánh buồm mang biểu tượng rồng vàng uy nghi, tựa như một thần thú sẵn sàng phóng thích sự giận dữ của mình. Hoang Đông cũng không kém phần oai phong, chiến thuyền mạnh mẽ, binh lính tinh nhuệ sẵn sàng đổ bộ bất cứ lúc nào. Cả hai không ai nói một lời, nhưng trong ánh mắt đều ngầm hiểu, trận chiến này sẽ quyết định số phận của họ.
Mục tiêu đầu tiên của họ là Tiên Thiên Thành, một thành trì vững chắc, nơi các tu sĩ Tiên Thiên Thành tiềm tu. Từ lâu, Tiên Thiên Thành đã được xem là một pháo đài bất khả xâm phạm, nhưng giờ đây, nó phải đối mặt với cơn cuồng phong đến từ Càn Nguyên Phủ. Khi chiến thuyền của Hoàng Đình và Hoang Đông cập bến, biển cả như tự biết mình sắp chứng kiến một trận chiến vĩ đại, mặt nước nổi lên những đợt sóng ngầm, tựa như tiếng vọng của đại dương chờ đợi cơn bão đến.
Hoàng Đình bước lên bờ, lòng hắn tràn ngập sự kiêu hãnh nhưng không kém phần lo lắng. Tiền Phi Bằng, thành chủ Tiên Thiên Thành, xuất hiện ngay tức khắc. Một người cao lớn với vẻ mặt lạnh lùng, áo bào trắng tinh khôi như tuyết, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng bí ẩn của những năm tháng tu luyện khắc khổ.
"Hoàng Đình, ngươi thật to gan dám xâm phạm Tiên Thiên Thành, chớ trách ta vô tình!" Tiền Phi Bằng cất lên tiếng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy quyền. Trong giọng nói đó, Hoàng Đình cảm nhận được sự tự tin không hề nao núng.
Hoàng Đình cười lớn, nhưng trong lòng hắn biết rằng đây sẽ là một trận chiến không dễ dàng: "Tiền Phi Bằng,
hôm nay là ngày tàn của ngươi! Giao nộp thành trì, hoặc chịu diệt vong!"
Hoang Đông bước tới, ánh mắt chứa đầy sát khí, lời nói vang vọng: "Đừng phí lời, Tiền Phi Bằng! Hôm nay, chúng ta đến đây để kết thúc kỷ nguyên của Tiên Thiên Thành."
Tiền Phi Bằng nhếch mép cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia giận dữ: "Ngông cuồng! Để ta xem các ngươi có bản lĩnh gì!"
Lập tức, Tiền Phi Bằng vung tay, những trận đồ bảo vệ của Tiên Thiên Thành bỗng sáng rực lên. Pháp trận kích hoạt, kết giới bao quanh thành trì trở nên kiên cố như một bức tường không thể xuyên phá. Tiền Phi Bằng biết rằng đây là lúc để chứng minh sức mạnh và bảo vệ danh dự của Tiên Thiên Thành.
Hoàng Đình không chậm trễ, cùng Hoang Đông triển khai công kích. Pháp bảo từ hai chiến thuyền phóng ra như hàng ngàn tia sét, đập thẳng vào kết giới của Tiên Thiên Thành. Tiếng nổ vang trời, đất trời rung chuyển, kết giới bắt đầu rạn nứt từng chút một. Nhưng điều đó không khiến Hoàng Đình hài lòng. Hắn biết, đằng sau sự phòng thủ kiên cố này là một kế hoạch mà Tiền Phi Bằng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tiền Phi Bằng hít sâu, khí tức của hắn tăng vọt, thân hình lập tức biến mất trong một luồng ánh sáng trắng, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Hoàng Đình. Cả hai đối đầu, như hai cột sét giữa trời, khiến không gian xung quanh méo mó vì sức mạnh tỏa ra.
"Ngươi chỉ có bấy nhiêu sao?" Tiền Phi Bằng quát lớn, tung ra một chưởng lực mạnh mẽ, khiến không khí xung quanh bốc cháy. Hoàng Đình lách người né tránh, nhưng hắn cảm thấy một áp lực vô hình đang đè nặng lên vai, như thể có thứ gì đó vô hình đang giám sát mỗi bước di chuyển của mình.
Trong lúc đó, Hoang Đông dẫn đầu binh lính, phá vỡ từng lớp phòng thủ của Tiên Thiên Thành. Hắn hét lớn:
"Chúng ta không thể để Hoàng Tướng Quân đơn độc! Nhanh chóng chiếm lấy thành trì!"
Binh lính hưởng ứng, xông lên như mãnh hổ đói mồi. Tiếng hô vang dội, pháp bảo bay lượn trên bầu trời, đâm thẳng vào các tu sĩ Tiên Thiên Thành. Nhưng ngay khi họ tiến gần hơn, một loạt đòn phản kích bất ngờ từ phía các tu sĩ trấn thủ bắt đầu, khiến quân của Hoàng Đình lúng túng và bất ngờ chùn bước.
Trên không, Hoàng Đình và Tiền Phi Bằng tiếp tục giao đấu, mỗi chiêu thức đều mang theo sức mạnh hủy diệt.
Bầu trời trở nên hỗn loạn, gió bão cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng. Tiền Phi Bằng bắt đầu thấm mệt, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn còn đó sự cương quyết. Hoàng Đình nhận ra cơ hội, nở một nụ cười lạnh:
"Tiền Phi Bằng, ngươi xong rồi!"
"Đừng mơ!" Tiền Phi Bằng gầm lên, tập trung toàn bộ năng lượng, tung ra một đòn cuối cùng. Một luồng ánh sáng chói lòa bắn thẳng về phía Hoàng Đình. Hắn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ đòn tấn công này, nhưng không né tránh, mà hợp nhất ba phân thân lại, tạo thành một khiên năng lượng khống lồ.
Đòn tấn công của Tiền Phi Bằng đập vào khiên, tạo nên một vụ nổ kinh hoàng, ánh sáng bao trùm cả chiến trường. Khi bụi mù tan đi, Tiền Phi Bằng đã kiệt sức, rơi xuống đất. Hoàng Đình đáp xuống trước mặt hắn, kiếm kề cổ.
"Đầu hàng đi!" Hoàng Đình lạnh lùng nói.
Tiền Phi Bằng cười đau khổ, ánh mắt chứa đầy thất vọng: "Ta đã thua... nhưng đừng nghĩ rằng chiến thắng này sẽ dễ dàng như vậy. Tiên Thiên Thành từ nay thuộc về các ngươi, nhưng U Minh Cung không dễ dàng cho qua."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.