Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 41: Quyết Định của Mạnh Trường Sinh
Kiến Vương
05/09/2024
Linh Sơn Thành, trong một buổi hoàng hôn, ánh nắng đỏ rực chiếu xuyên qua lớp mây mỏng, nhuộm vàng cả cảnh quan xung quanh. Mặt trời dần lặn sau dãy núi xa xa, tạo nên bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Những cơn gió nhẹ lùa qua cành lá, mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ cây và đất đai, thối vào không khí cảm giác thanh bình.
Trong mật thất tối tăm, chỉ có ánh nến le lói chiếu sáng, Mạnh Trường Sinh ngồi trầm ngâm trước bàn, ánh sáng mờ ảo từ ngọn nến phản chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, đầy sự trải đời của hắn. Những bức họa cổ xưa treo trên tường, những cuộn thư tịch cũ kỹ và những vật phẩm trang trí cố điển xung quanh, tất cả đều tạo nên một không gian uy nghiêm và trang trọng.
Mạnh Trường Sinh nhăm mắt, hồi tưởng lại những tháng ngày gian khố đã qua, những trận chiến đầm máu, những lần cận kề cái chết và cả những khoảnh khắc vinh quang. Hôm nay, tâm trạng của hắn thật sự vui mừng.
Hắn bật cười, tiếng cười vang vọng trong căn phòng kín đáo: "Là hắn! Cuối cùng, ta cũng đã đợi được người đó."
Hắn đứng dậy, mạnh mẽ bước ra khỏi phòng, tiếng chân vang lên rõ ràng trên sàn đá. "Triệu tập tất cả các tướng quân và quân sư, ta có chuyện quan trọng muốn bàn!" Hắn ra lệnh, giọng nói mạnh mẽ vang dội.
Một thị vệ nghe lệnh lập tức chạy đi, không lâu sau, các tướng quân và mưu sĩ lần lượt xuất hiện. Họ bước vào mật thất với vẻ nghiêm trang và tò mò, không biết Thành Chủ sẽ tuyên bố điều gì. Căn phòng chật kín người nhưng không khí lại càng thêm trang nghiêm. Những gương mặt quen thuộc, từng ánh mắt đều hướng về Mạnh Trường Sinh, chờ đợi lời giải thích.
Mạnh Trường Sinh đứng ở trung tâm, ánh mắt nghiêm nghị quét qua từng người. Hắn thở dài, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyết tâm: "Hôm nay, ta muốn nói với mọi người một chuyện quan trọng. Ta đã tìm được người mà ta sẽ phụ tá suốt đời này."
Các tướng quân và mưu sĩ xôn xao, một số người ngạc nhiên, một số người lo lắng. Không ai dám lên tiếng, tất cả đều chăm chú lắng nghe.
"Chư vị huynh đệ, ta biết quyết định này sẽ khiến mọi người ly tán. Nhưng ta, Mạnh Trường Sinh, đã quyết ý thì sẽ muôn đời không đổi. Vậy nên, ai muốn cùng ta đi thì đi, ai không muốn thì có thể tìm một cuộc sống mới, hoặc gia nhập một phe thế lực nào đó cũng được." Giọng hắn trầm ấm nhưng kiên quyết, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Chư vị huynh đệ, các vị đã theo ta hơn hai mươi năm. Giờ đây, ta muốn đi theo người mà ta muốn phụ tá suốt đời này, nhưng ta cũng không nỡ bỏ các huynh đệ!" Hắn dừng lại, nhìn sâu vào mắt từng người, những ánh mắt đã từng cùng hắn chia sẻ biết bao kỷ niệm.
Mọi người trong phòng nhìn nhau, sự bất ngờ và nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt. Mạnh Trường Sinh tiếp tục, giọng nói đầy cảm xúc: "Nếu không, các huynh đệ cùng theo ta, chúng ta tạo phúc cho lê dân, bá tánh." Nói rồi,
Mạnh Trường Sinh chắp tay cúi đầu xá dài, thể hiện sự kính trọng và biết ơn đối với những người đã sát cánh cùng hắn.
Một khoảng im lặng bao trùm, không ai nói gì, chỉ có tiếng gió nhẹ từ bên ngoài lùa vào. Bất ngờ, Trụ Bính, một tướng quân trung thành đứng lên, giọng nói dõng dạc: "Thành Chủ, ta sẽ theo ngài, mạng này do ngài cứu, đời này sẽ bán cho ngài, dù có lên núi đao xuống biển lửa."
"Ta cũng sẽ theo ngài, trừ khi ngài vứt bỏ ta đi," Trần Phong cũng đứng lên tỏ thái độ, giọng nói chắc chắn và quyết liệt.
Mạnh Trường Sinh mỉm cười, cảm động đến rơi lệ: "Được, ta sẽ không phụ mọi người, có phúc cùng hưởng, có họa ta chịu." Hắn cười to, tiếng cười vang vọng khắp phòng, mang theo sự quyết tâm và niềm tin vững chắc.
"Ta sẽ đến Nam Vực, các huynh đệ hãy chờ tin tốt từ ta." Mạnh Trường Sinh nói xong, không chần chừ thêm nữa, hắn phi thân bay về hướng Nam Vực, trong lòng ngập tràn niềm vui sướng chưa từng có. Chuyến đi này, hắn biết rằng sẽ mở ra một chương mới trong cuộc đời, một hành trình đầy máu là lửa.
Ngoài trời, ánh hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Gió lạnh thổi qua, mang theo hương vị của những thay đổi sắp đến. Mạnh Trường Sinh bay vút lên bầu trời, hình ảnh của hắn như một ngôi sao sáng rực giữa đêm tối, mang theo hy vọng và khát khao của một người đã trải qua biết bao thăng trầm cuộc đời.
Trong mật thất tối tăm, chỉ có ánh nến le lói chiếu sáng, Mạnh Trường Sinh ngồi trầm ngâm trước bàn, ánh sáng mờ ảo từ ngọn nến phản chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, đầy sự trải đời của hắn. Những bức họa cổ xưa treo trên tường, những cuộn thư tịch cũ kỹ và những vật phẩm trang trí cố điển xung quanh, tất cả đều tạo nên một không gian uy nghiêm và trang trọng.
Mạnh Trường Sinh nhăm mắt, hồi tưởng lại những tháng ngày gian khố đã qua, những trận chiến đầm máu, những lần cận kề cái chết và cả những khoảnh khắc vinh quang. Hôm nay, tâm trạng của hắn thật sự vui mừng.
Hắn bật cười, tiếng cười vang vọng trong căn phòng kín đáo: "Là hắn! Cuối cùng, ta cũng đã đợi được người đó."
Hắn đứng dậy, mạnh mẽ bước ra khỏi phòng, tiếng chân vang lên rõ ràng trên sàn đá. "Triệu tập tất cả các tướng quân và quân sư, ta có chuyện quan trọng muốn bàn!" Hắn ra lệnh, giọng nói mạnh mẽ vang dội.
Một thị vệ nghe lệnh lập tức chạy đi, không lâu sau, các tướng quân và mưu sĩ lần lượt xuất hiện. Họ bước vào mật thất với vẻ nghiêm trang và tò mò, không biết Thành Chủ sẽ tuyên bố điều gì. Căn phòng chật kín người nhưng không khí lại càng thêm trang nghiêm. Những gương mặt quen thuộc, từng ánh mắt đều hướng về Mạnh Trường Sinh, chờ đợi lời giải thích.
Mạnh Trường Sinh đứng ở trung tâm, ánh mắt nghiêm nghị quét qua từng người. Hắn thở dài, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyết tâm: "Hôm nay, ta muốn nói với mọi người một chuyện quan trọng. Ta đã tìm được người mà ta sẽ phụ tá suốt đời này."
Các tướng quân và mưu sĩ xôn xao, một số người ngạc nhiên, một số người lo lắng. Không ai dám lên tiếng, tất cả đều chăm chú lắng nghe.
"Chư vị huynh đệ, ta biết quyết định này sẽ khiến mọi người ly tán. Nhưng ta, Mạnh Trường Sinh, đã quyết ý thì sẽ muôn đời không đổi. Vậy nên, ai muốn cùng ta đi thì đi, ai không muốn thì có thể tìm một cuộc sống mới, hoặc gia nhập một phe thế lực nào đó cũng được." Giọng hắn trầm ấm nhưng kiên quyết, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Chư vị huynh đệ, các vị đã theo ta hơn hai mươi năm. Giờ đây, ta muốn đi theo người mà ta muốn phụ tá suốt đời này, nhưng ta cũng không nỡ bỏ các huynh đệ!" Hắn dừng lại, nhìn sâu vào mắt từng người, những ánh mắt đã từng cùng hắn chia sẻ biết bao kỷ niệm.
Mọi người trong phòng nhìn nhau, sự bất ngờ và nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt. Mạnh Trường Sinh tiếp tục, giọng nói đầy cảm xúc: "Nếu không, các huynh đệ cùng theo ta, chúng ta tạo phúc cho lê dân, bá tánh." Nói rồi,
Mạnh Trường Sinh chắp tay cúi đầu xá dài, thể hiện sự kính trọng và biết ơn đối với những người đã sát cánh cùng hắn.
Một khoảng im lặng bao trùm, không ai nói gì, chỉ có tiếng gió nhẹ từ bên ngoài lùa vào. Bất ngờ, Trụ Bính, một tướng quân trung thành đứng lên, giọng nói dõng dạc: "Thành Chủ, ta sẽ theo ngài, mạng này do ngài cứu, đời này sẽ bán cho ngài, dù có lên núi đao xuống biển lửa."
"Ta cũng sẽ theo ngài, trừ khi ngài vứt bỏ ta đi," Trần Phong cũng đứng lên tỏ thái độ, giọng nói chắc chắn và quyết liệt.
Mạnh Trường Sinh mỉm cười, cảm động đến rơi lệ: "Được, ta sẽ không phụ mọi người, có phúc cùng hưởng, có họa ta chịu." Hắn cười to, tiếng cười vang vọng khắp phòng, mang theo sự quyết tâm và niềm tin vững chắc.
"Ta sẽ đến Nam Vực, các huynh đệ hãy chờ tin tốt từ ta." Mạnh Trường Sinh nói xong, không chần chừ thêm nữa, hắn phi thân bay về hướng Nam Vực, trong lòng ngập tràn niềm vui sướng chưa từng có. Chuyến đi này, hắn biết rằng sẽ mở ra một chương mới trong cuộc đời, một hành trình đầy máu là lửa.
Ngoài trời, ánh hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Gió lạnh thổi qua, mang theo hương vị của những thay đổi sắp đến. Mạnh Trường Sinh bay vút lên bầu trời, hình ảnh của hắn như một ngôi sao sáng rực giữa đêm tối, mang theo hy vọng và khát khao của một người đã trải qua biết bao thăng trầm cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.