Chương 84: Chu Hạo Mệnh Lệnh
Tà Thiếu
18/11/2020
Đông. Đông. Đông………..
Chín tiếng chuông to lớn phát ra cũng khiến cho toàn trường im lạng như tờ.
Thậm chí đang như nước với lửa Diêu Lam cùng Tô Uyển cũng nghiêm chỉnh đứng vào hàng.
Trên đài cao chúng Trưởng Lão cùng Chấp Sự cũng cung kính đứng đợi.
Lúc này trên thiên khung một đoàn người đang hướng phía Diễn Vĩ Trường hạ xuống. Dẫn đầu là Chu Hạo đứng bên cạnh là Lý Thành.
Thấy đoàn người hạ xuống mấy vị trưởng lão cung kính hô:
“Tham Kiến Các Vị Thái Thượng Trưởng Lão”
“ Tham Kiến Môn Chủ”
“Cung Nghênh Lý Thiêu Gia cùng các vị bằng hữu”
Mà đám đệ tử nghe vậy cũng hô theo trên mặt cũng tràn đầy hiếu kỳ, Lý Thiếu Gia này là thần thánh phương nào mà đến Môn Chủ cùng các vị Thái Thượng phai khách khí như vậy?
Mặc kệ bên dưới đài cho mấy chục vạn đệ tử suy đoán.
Bên cạnh Chu Hạo cung kính mời nói:
“Lý Thiếu các vị mời vào Hàn Môn”
Lý Thành thấy long trọng như vậy một màn cũng cười khổ lắc đầu nói: “Chu Môn Chủ ngươi cũng thật là đâu cần khách khí như vậy!”
“Không sao đây là nên phải. Lý Thiếu ngài tặng chúng ta hậu lễ như vậy hơn nữa còn giúp chúng ta Môn Phái chuyện lớn đây là việt nên làm”
Đi Theo phía sau một đám cao tầng Môn Phái cũng gật đầu phụ hoạ.
Ở bên dưới nghe vậy lại được một phen ồn ào.
“ Trời ạ. Thiếu Niên này là ai tại sao Môn Chủ đối với hắn lại khách khí như vậy a?”
“Ngươi nhìn xem hắn thật là anh tuấn a. Yêu Yêu.” Một nữ đệ tử nhịn không được nói.
“Ngươi soi lại mặt ngươi nhìn ngươi xứng sao? Hắn chỉ có ta mới xứng” đứng bên cạnh một cái nữ gần 200 cân mở miệng nói.
Bên cạnh một đám nam nữ đệ tử nghe vậy cũng nhìn về phía nàng ta ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
“Con mẹ nó ngươi thử nhìn lại mình. Thân hình như heo còn thích tự sướng” một nam tử nhìn lại nói.
“Lão nương nói liên quan gì tới ngươi” mà Thân Hình đẩy đà nữ nhân cũng hùng hổ đả kích lại xung quanh đám người.
Mà phía trên hàng Đệ Tử Hạch Tâm thì gần 10 người khi nhìn thấy mấy người Lý Thành trong mắt cũng tràn đầy kích động kèm theo sùng bái.
“Là Lý Tiền Bối cùng mấy vị Tiền Bối cũng tới” Lúc này một Thiếu Nữ ánh mắt sáng lên mà nói.
Cạnh nàng mấy người đã tầng gặp qua nhóm Lý Thành cũng gật đầu không thôi.
Thấy như vậy một vị sư huynh nhìn bọn hắn hỏi?
“Mấy vị sư đệ sư muội các ngươi biết vị công tử này?”
“Vâng Sư Huynh. Hắn chính là Người đã diệt [Thi Ma Tông] tại [Thập Vạn Đại Sơn] mà nữ tử áo trắng là mẫu thân của hắn. Còn vị nữ tử Áo Xanh kia là Đạo Lữ của hắn. Mấy người còn lại chúng ta cũng không nhận ra.”
Nói xong nàng còn nhìn về Tống Cầm đầy vẻ ước ao.
Mà Tô Uyển trước đến nay nổi tiếng lạnh lùng nhìn thấy dung mạo của Lý Thành cũng không cầm được ánh mắt mà chăm chú quan sát.
Nam yêu nhan sắc. Nữ nhân cũng vậy. Huống gì từ mấy vị sư đệ sư muội nàng nghe ra được nam nhân này không tầm thường.
Trẻ Tuổi Soái Khí. Tu Vi thân bất khả trắc. Thậm chí cao tầng môn phái đối với hắn còn phải cung kính.
Mà khi nàng lơ đãng nhìn về Phía Tô Như cũng có chút ngẩn ra sau đó suy tư nhưng lại không nghĩ ra. Nàng lại thôi,
Mà Đang lâm vào âm trầm Diêu Lam nghe được Lai Lịch Lý Thành hắn cũng nhanh chóng suy đoán ra tác giả vụ diệt tộc Diêu Gia không ai khác ngoài Thiếu Niên này. Trong lòng bừng lên ngọn lửa vô danh.
Sát Khí không kịp kiểm soát mà phát ra. Nhưng nhanh chóng được thu lại.
Nhưng phia lý Thành thấp nhất cũng là Kim Đan Hậu Kỳ Bạch Linh. Cũng dễ dàng cảm nhận sát ý đó. Chứ không nói gì đến đám người Lý Thành.
Mà bên cạnh Chu Hạo cùng cai tầng [Thiên Kiếm Môn] cũng là khuôn mặt đen lại trong ánh mắt của bọn hắn đệ tử của hắn lại sát ý hướng Lý Thành mà đến đây không phải là đánh mặt bọn hắn sao?
Chu Hạo âm trầm ánh mắt tràn đầy giết người chi ý hướng về Nam Cung Trần nói:
“Nam Cung trưởng lão. Bắt tên nghiệt đồ kia lại.
Mà Diêu Lam sau khi thu lại sát khí cũng lập tức cảm nhận mấy chục ánh mắt khoá chặt hắn. Khiến cho chân như muốn nhũn trên mặt mồ hôi. Lập tức như mưa. Mà dưới chân đã sắp đứng không vững.
Nghe Chu Hạo quát lên hắn cũng biết nay mình không xong. Đang muốn đánh liều chạy trốn thì bị một bóng người bắt lại.
Nam Cung Trần một tay phong ấn tu vi của Diêu Lam sau đó xách hắn như mo con gà ném đến trước mặt Chu Hạo cùng Lý Thành.
Lý Thành ánh mắt nghi hoặc hỏi: “Ta cùng ngươi quen biết?”
Đang đứng nói chuyện cùng Lý Mẫu. Tô Như nói sang.
“Lý Thiếu người này là Diêu Gia người. Hắn gọi Diêu Lam.”
“Diêu Gia. Không đúng a. Ta thi pháp chỉ cần huyết mạch Diêu Gia là chạy không thoát” Lý Thành cũng lẩm bẩm nói.
Chu Hạo như giải đáp Lý Thành thắc mắc nói: “Lý Thiếu hằn Là Diêu Hùng nghĩa tử”
Mà nghe vậy Lý Thành cũng hiểu ra sau đó hắn nhìn Chu Hạo nói. “ Chu Môn Chủ đệ tử các ngươi tuỳ ý các ngươi”
Chu Hạo nghe vậy cũng hạ quyết tâm sau đó một đạo kiếm khí phóng ra. Đâm vài mi tâm Diêu Lam.
Xong một đời thiên tài cứ như vậy tiêu tán. Đến khi chết Diêu Lam cũng không rõ ràng Diêu Gia rốt cuộc là chọc đến nhân vật gì?
“Nam Cung trưởng Lão tra ra người có liên hệ với Diêu Gia. Nặng giết không tha. Nhẹ phế tu vi trục xuất môn phái.”
Nói xong hắn mời Lý Thành cùng Đám người vào chính điện.
Mà trên Quãng Trường đã không một tiếng động. Niếu có chỉ có một số ít âm thanh sợ hãi cùng khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
Ngày hôm đó hơn mấy ngàn người quan hệ với Diêu Gia số bị giết số bị phế trục xuất môn phái. Thậm chí một ít chấp sự cùng trưởng lão cũng không thoát.
Chín tiếng chuông to lớn phát ra cũng khiến cho toàn trường im lạng như tờ.
Thậm chí đang như nước với lửa Diêu Lam cùng Tô Uyển cũng nghiêm chỉnh đứng vào hàng.
Trên đài cao chúng Trưởng Lão cùng Chấp Sự cũng cung kính đứng đợi.
Lúc này trên thiên khung một đoàn người đang hướng phía Diễn Vĩ Trường hạ xuống. Dẫn đầu là Chu Hạo đứng bên cạnh là Lý Thành.
Thấy đoàn người hạ xuống mấy vị trưởng lão cung kính hô:
“Tham Kiến Các Vị Thái Thượng Trưởng Lão”
“ Tham Kiến Môn Chủ”
“Cung Nghênh Lý Thiêu Gia cùng các vị bằng hữu”
Mà đám đệ tử nghe vậy cũng hô theo trên mặt cũng tràn đầy hiếu kỳ, Lý Thiếu Gia này là thần thánh phương nào mà đến Môn Chủ cùng các vị Thái Thượng phai khách khí như vậy?
Mặc kệ bên dưới đài cho mấy chục vạn đệ tử suy đoán.
Bên cạnh Chu Hạo cung kính mời nói:
“Lý Thiếu các vị mời vào Hàn Môn”
Lý Thành thấy long trọng như vậy một màn cũng cười khổ lắc đầu nói: “Chu Môn Chủ ngươi cũng thật là đâu cần khách khí như vậy!”
“Không sao đây là nên phải. Lý Thiếu ngài tặng chúng ta hậu lễ như vậy hơn nữa còn giúp chúng ta Môn Phái chuyện lớn đây là việt nên làm”
Đi Theo phía sau một đám cao tầng Môn Phái cũng gật đầu phụ hoạ.
Ở bên dưới nghe vậy lại được một phen ồn ào.
“ Trời ạ. Thiếu Niên này là ai tại sao Môn Chủ đối với hắn lại khách khí như vậy a?”
“Ngươi nhìn xem hắn thật là anh tuấn a. Yêu Yêu.” Một nữ đệ tử nhịn không được nói.
“Ngươi soi lại mặt ngươi nhìn ngươi xứng sao? Hắn chỉ có ta mới xứng” đứng bên cạnh một cái nữ gần 200 cân mở miệng nói.
Bên cạnh một đám nam nữ đệ tử nghe vậy cũng nhìn về phía nàng ta ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
“Con mẹ nó ngươi thử nhìn lại mình. Thân hình như heo còn thích tự sướng” một nam tử nhìn lại nói.
“Lão nương nói liên quan gì tới ngươi” mà Thân Hình đẩy đà nữ nhân cũng hùng hổ đả kích lại xung quanh đám người.
Mà phía trên hàng Đệ Tử Hạch Tâm thì gần 10 người khi nhìn thấy mấy người Lý Thành trong mắt cũng tràn đầy kích động kèm theo sùng bái.
“Là Lý Tiền Bối cùng mấy vị Tiền Bối cũng tới” Lúc này một Thiếu Nữ ánh mắt sáng lên mà nói.
Cạnh nàng mấy người đã tầng gặp qua nhóm Lý Thành cũng gật đầu không thôi.
Thấy như vậy một vị sư huynh nhìn bọn hắn hỏi?
“Mấy vị sư đệ sư muội các ngươi biết vị công tử này?”
“Vâng Sư Huynh. Hắn chính là Người đã diệt [Thi Ma Tông] tại [Thập Vạn Đại Sơn] mà nữ tử áo trắng là mẫu thân của hắn. Còn vị nữ tử Áo Xanh kia là Đạo Lữ của hắn. Mấy người còn lại chúng ta cũng không nhận ra.”
Nói xong nàng còn nhìn về Tống Cầm đầy vẻ ước ao.
Mà Tô Uyển trước đến nay nổi tiếng lạnh lùng nhìn thấy dung mạo của Lý Thành cũng không cầm được ánh mắt mà chăm chú quan sát.
Nam yêu nhan sắc. Nữ nhân cũng vậy. Huống gì từ mấy vị sư đệ sư muội nàng nghe ra được nam nhân này không tầm thường.
Trẻ Tuổi Soái Khí. Tu Vi thân bất khả trắc. Thậm chí cao tầng môn phái đối với hắn còn phải cung kính.
Mà khi nàng lơ đãng nhìn về Phía Tô Như cũng có chút ngẩn ra sau đó suy tư nhưng lại không nghĩ ra. Nàng lại thôi,
Mà Đang lâm vào âm trầm Diêu Lam nghe được Lai Lịch Lý Thành hắn cũng nhanh chóng suy đoán ra tác giả vụ diệt tộc Diêu Gia không ai khác ngoài Thiếu Niên này. Trong lòng bừng lên ngọn lửa vô danh.
Sát Khí không kịp kiểm soát mà phát ra. Nhưng nhanh chóng được thu lại.
Nhưng phia lý Thành thấp nhất cũng là Kim Đan Hậu Kỳ Bạch Linh. Cũng dễ dàng cảm nhận sát ý đó. Chứ không nói gì đến đám người Lý Thành.
Mà bên cạnh Chu Hạo cùng cai tầng [Thiên Kiếm Môn] cũng là khuôn mặt đen lại trong ánh mắt của bọn hắn đệ tử của hắn lại sát ý hướng Lý Thành mà đến đây không phải là đánh mặt bọn hắn sao?
Chu Hạo âm trầm ánh mắt tràn đầy giết người chi ý hướng về Nam Cung Trần nói:
“Nam Cung trưởng lão. Bắt tên nghiệt đồ kia lại.
Mà Diêu Lam sau khi thu lại sát khí cũng lập tức cảm nhận mấy chục ánh mắt khoá chặt hắn. Khiến cho chân như muốn nhũn trên mặt mồ hôi. Lập tức như mưa. Mà dưới chân đã sắp đứng không vững.
Nghe Chu Hạo quát lên hắn cũng biết nay mình không xong. Đang muốn đánh liều chạy trốn thì bị một bóng người bắt lại.
Nam Cung Trần một tay phong ấn tu vi của Diêu Lam sau đó xách hắn như mo con gà ném đến trước mặt Chu Hạo cùng Lý Thành.
Lý Thành ánh mắt nghi hoặc hỏi: “Ta cùng ngươi quen biết?”
Đang đứng nói chuyện cùng Lý Mẫu. Tô Như nói sang.
“Lý Thiếu người này là Diêu Gia người. Hắn gọi Diêu Lam.”
“Diêu Gia. Không đúng a. Ta thi pháp chỉ cần huyết mạch Diêu Gia là chạy không thoát” Lý Thành cũng lẩm bẩm nói.
Chu Hạo như giải đáp Lý Thành thắc mắc nói: “Lý Thiếu hằn Là Diêu Hùng nghĩa tử”
Mà nghe vậy Lý Thành cũng hiểu ra sau đó hắn nhìn Chu Hạo nói. “ Chu Môn Chủ đệ tử các ngươi tuỳ ý các ngươi”
Chu Hạo nghe vậy cũng hạ quyết tâm sau đó một đạo kiếm khí phóng ra. Đâm vài mi tâm Diêu Lam.
Xong một đời thiên tài cứ như vậy tiêu tán. Đến khi chết Diêu Lam cũng không rõ ràng Diêu Gia rốt cuộc là chọc đến nhân vật gì?
“Nam Cung trưởng Lão tra ra người có liên hệ với Diêu Gia. Nặng giết không tha. Nhẹ phế tu vi trục xuất môn phái.”
Nói xong hắn mời Lý Thành cùng Đám người vào chính điện.
Mà trên Quãng Trường đã không một tiếng động. Niếu có chỉ có một số ít âm thanh sợ hãi cùng khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
Ngày hôm đó hơn mấy ngàn người quan hệ với Diêu Gia số bị giết số bị phế trục xuất môn phái. Thậm chí một ít chấp sự cùng trưởng lão cũng không thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.