Chương 31: Chiến đấu
Thải Hồng
26/12/2016
Long Nguyệt Thanh ở
mật thất trong lòng đất vừa làm xong những chuyện trước mắt, bỗng nhiên
tâm tình cảm thấy không yên, sao lại thế này, có người xảy ra chuyện
sao? Vội vàng phóng thích linh thức tìm kiếm nhóm người phụ hoàng,vừa
lúc nhìn thấy một màn Long Ngự Thiên hộc máu trong đại sảnh, quát to một tiếng "Phụ hoàng", liền từ mật thất lao ra ngoài. Y độ nhiên cảm giác
được cả người mình đang phát run, vì cái gì? Không phải mọi thứ phụ
hoàng đều đã an bài tốt sao? Vì cái gì lại bị thương? Vì cái gì lại phát ra cỗ phí thế âm lãnh không giống như bình thường, đến tột cùng là ai
thương tổn phụ hoàng?
Chân nguyên trong đan điền Long Nguyệt Thanh cấp tốc vận chuyển, một cổ khí thế bùng nổ, phòng ở bên người nhất thời không chịu nổi liền sập, lúc này y chỉ nghĩ đến việc đem người thương tổn phụ hoàng đánh cho hồn phi phách tán.
Khoa Đặc nghe được động tĩnh, cảm nhận được linh lực cùng khí thế mạnh mẽ dao động, vội vàng chạy tới, nhưng không cách này lại gần, hoảng hốt, nguyên lai đây mới chính là thực lực thật sự của điện hạ, rất khủng bố. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm điện hạ tức giận như vậy, làm cho điện hạ thường ngày như gió xuân ấp áp phải luống cuống, khí tức toàn thân cũng giống như điện hạ vậy," Điện hạ đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt điện hạ lạnh như băng không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nhìn hắn, khiến đáy lòng hắn run lên."Theo ta đến đại sảnh yến hộiTh, hôm nay sẽ cho ngươi báo thù." Khoa Đặc nhất thời kinh hỉ, rốt cục đã đợi được cơ hội, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu báo thù cùng ngọn lửa thù hận đang thiêu đốt, cầm lấy vũ khí theo sát điện hạ.
Từ lúc Long Nguyệt Thanh đến phiến đại lục này chưa bao giờ phẫn nộ như thế, lần đầu tiên y động sát khí, linh thức vẫn chăm chú theo giỏi phụ hoàng, không thể để cho phụ hoàng gặp bất kỳ sơ xuất nào, hôm nay y sẽ bảo hộ phụ hoàng, thân hình vừa động liền ra khỏi Long Hoa điện. Linh thức phát hiện có năm hắc y nhân đang lẩn trốn trong bóng tối, đáy lòng cười lạnh, là tới bắt y, muốn dùng y để uy hiếp phụ hoàng sao, liền cho bọn họ có đến mà không có về.
Thân hình vừa động liền đứng trước đám người kia," Các vị là đến tìm ta đi?" Thanh âm lạnh như băng vang lên, tóc đen trên trán che khuất ánh mắt, làm cho người ta không thể nhìn ra bất luận biểu tình nào.
Một hắc y nhân nhận ra người đến là ai, toàn bộ hoàng cung chỉ có một người tóc đen mắt đen, chỉ cảm thấy không cần tốn công tìm, người lại dâng đến cửa, bọn họ không chú ý người này xuất hiện như thế nào, cũng xem nhẹ khí thế trên người y, tư liệu bọn họ thu được là nói Lục điện hạ chỉ biết một chút đấu khí, liền không đem y để vào mắt:" Ha ha, không sai, đại gia vừa lúc muốn tìm ngươi, nhưng ngươi lại tự mình đưa đến cửa, đở công chúng ta phải tìm." Nói xong liền vươn tay bước lên, hắn nghĩ chỉ cần hắn động động ngón tay liền có thể bắt y lại.
"Hừ, các ngươi đều đáng chết." Ba người kia chỉ kiệp nhìn thấy một đạo bóng dáng chợt lóe liền không thấy tâm hơi, mà hai kẻ phía sau chỉ nhìn thấy trên ngực ba gã kia đột nhiên xuất hiện một cái động lớn, đã mất hơi thở, ánh mắt còn trừng thật to, tựa hồ không thể tin được mình cứ như vậy chết trên tay một hài tử mà bọn chúng khinh thường, thậm chí cả động tác cũng không thấy rõ.
"Khoa Đặc, hai người còn lại liền giao cho ngươi, mau chóng giải quyết rồi đuổi theo." Tốc độ của Khoa Đặc không theo kịp điện hạ, lúc đuổi tới đã thấy ba cổ thi thể nằm dưới đất cùng hai tên đang trợn mắt há hốc mồm. Rút kiếm kêu lên:" Đến đây đi, muốn báo thù Đế Mỗ gia liền bắt đầu từ các ngươi."
Long Nguyệt Thanh vẻn vẹn một khắc đã chạy tới đại sảnh, biết phụ hoàng trúng độc, tâm mới hạ xuống một chút. Hừ, Đế Mỗ gia, hôm nay liền diệt vong đi. Bay lên không trung, liên tục tung linh thạch trong tay, bay về tứ phương của đại sảnh, kháp động thủ quyết, bố trí một khốn trận, vây lấy toàn bộ đại sảnh, khởi động trận pháp, chỉ để Khoa Đặc tiến vào trong trận pháp, như thế trong sảnh không còn ai có thể chạy trốn, hắn không cho phép bất cứ người nào trốn thoát. Kinh nghiệm kiếp trước nói cho hắn biết đối với kẻ địch thì không cần hạ thủ lưu tình, huống chi bọn chúng dám cả gan thương tổn phụ hoàng, tất cả đều đáng chết.
Hắc y nhân vây quanh bên ngoài đại sảnh nhất thời cảm thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, nổi lên một mảnh sương mù, kinh hãi, đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ không phải đang vây quanh đại sảnh sao? Như thế nào lại có sương mù, dày đặc đến mức không nhìn thấy những người khác, đổi tới đổi lui cũng không tìm thấy đường ra, gấp đến độ xoay vòng vòng.
Đang lúc Long Ngự Thiên miệng lại phun máu tươi, mọi người lo lắng không biết phải làm thế nào, mà Ngãi Khẳng đang bị vây trong sự hưng phấn, mắt thấy đối phương liền đi vào chỗ chết, "Kẽo kẹt" một tiếng, đại môn của đại sảnh bị đẩy ra, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa, liền làm cho hy vọng cứu binh sẽ đến đều thất vọng, xem ra Lục điện hạ là bị bắt đến đây. Long Nguyệt Tân lại lộ ra biểu tình vui sướng, có lẽ vị Lục đệ thần bí này sẽ mang đến hy vọng cho bọn họ. Lý Nguyên Triết tại nơi mà mọi người không thấy ánh mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức hạ mi mắt, lấy tĩnh nhìn biến.
Ngãi Khẳng sớm đã phái người đi bắt Long Nguyệt Thanh, gia tăng sự căm thù cùng áp chế Long Ngự Thiên, cũng vì diệt cỏ diệt tận gốc, nhìn người đến còn tưởng gần nhóm người kia hoàn thành nhiệm vụ:" Ha ha, Long Ngự Thiên, nhìn xem, ta đem hài tử mà ngươi tối sủng ái đem đến cho ngươi, cho các ngươi có thể gặp nhau lần cuối, vừa lúc một nhà các ngươi có thể đoàn tụ cùng nhau xuống hoàn tiền." Một bên Long Nguyệt Minh lần đầu tiên thực sự nhìn thấy người thường xuyên bị mẫu phi mắng bên tai, nguyên lai chính là dựa vào diện mạo này nên mới được sủng ái như thế a, đáng tiếc, sau này sẽ không còn thấy được nữa, ngoại công hắn tuyệt sẽ không lưu lại người này.
Long Nguyệt từng bước một đi vào đại sảnh, trong mắt chỉ có một mình phụ hoàng y, nhìn tơ máu trên môi hắn, ánh mắt âm trầm, hơ thở tán loạn, vô cùng đau lòng, y lúc này thật sâu ý thức được phụ hoàng trong lòng y chiếm vị trí trọng yếu như thế nào, không ai có thể thay thế được, vừa nghĩ tới người có thể gặp nguy hiểm, hắn tiếp tục bước thêm một bước, hắn không thể tha thứ cho mình, hận không thể phá hủy tất cả. Nếu mất đi phụ hoàng, y cũng không còn tìm được ý nghĩa để tiếp tục sống, mấy năm này bóng dáng phụ hoàng đã sớm xâm nhập vào xương tủy của y. Đây là yêu đi, giống như kiếp trước, mẫu thân buông tha cơ hội tiếp tục sống để đi theo phụ thân xuống hoàn tiền, rời xa phụ thân mẫu thân nhất định không thể sống tiếp.
Hết thảy xung quanh y không để trong lòng, từng bước đi đến đối diện người nọ. Long Ngự Thiên nâng mắt lên, nhìn bảo bối hướng phía hắn đi tới, hắn thiếu chút nữa đã không thể nhìn thấy bảo bối của mình, âm trầm trong mắt thối lui, tâm cũng ấm lên, mở ra hai tay, âm thanh trầm thấp vang lên:" Bảo bối, lại đây."
Long Nguyệt Thanh rốt cục không thể khống chế, nhanh chóng vùi vào ngực hắn, ôm chặt lấy phụ hoàng của y, ánh mắt lạnh như băng hồi phục lại sự ôn nhu:" Phụ hoàng, thật xin lỗi, Thanh nhi tới trể."
Long Ngự Thiên gắt gao ôm chặt bảo bối, ngửi lấy mùi hương trên người bảo bối khiến hắn điều hòa khí tức: "Không, một chút cũng không muộn, tới vừa lúc, phụ hoàng đang cần ngươi."
Mọi người bất khả tư nghị nhìn một màn này, sống chết trước mắt, hai người cư nhiên trước mặt mọi người biểu diễn ôn nhu.
Long Nguyệt Thanh ngẩng đầu, đau lòng vươn tay lau đi vết máu nơi khóe môi hắn:" Phụ hoàng, người trúng độc gì? Là do lão gia hỏa Ngải khẳng hạ độc sao?"
Long Ngự Thiên trầm mặt nhả ra ba chữ:" Cắn Long tán". Ngải khẳng tức giận, lão gia hỏa cái gì, nhìn xem ta như thế nào thu thập ngươi.
Long Nguyệt Thanh vừa nghe liền biết tại sao phụ hoàng lại có vẻ mặt như thế, không ngờ tên đầu sỏ lọt lưới lúc trước gây nên, lão gia hỏa này tội tăng một bậc, tầm mắt lạnh như băng đảo về phía Ngả Khẳng, lại khiến đáy lòng Ngả Khẳng rùng mình một cái, cảm thấy phi thường kỳ quái, bất minh sở dĩ (không rõ, không phân biệt được). Long Nguyệt Thanh lấy ra một bình ngọc, lấy ra một viên Giải Độc Đan, đưa tới bên miệng phụ hoàng. Long Ngự Thiên biết bản lĩnh thực sự của bảo bối, nhanh chóng nuốt vào khôi phục đấu khí. Long Nguyệt Thanh xoay người giao bình ngọc cho Long Nguyệt Tân, phân phó:" Nguyệt Tân, cấp cho những người trúng độc, mỗi người một quả, lập tức ăn vào."
Long Nguyệt Tân đã biết Lục đệ thần bí này của hắn sẽ mang đến hy vọng, không nghĩ đến Cắn Khí tán hại chết Tổ tông Long gia cư nhiên y lại có giải dược, ứng thanh liền nhanh chóng cấp giải dược cho mọi người. Mọi người thấy bệ hạ cũng đã ăn vào, cũng không một chút do dự mà ăn vào. Chỉ trong chốc lát, thứ độc tố cắn nuốt đấu khí trên người toàn bộ đều biến mất, tinh thần sôi nổi rung lên, trên mặt lộ ra biểu tình cao hứng, nhìn về phía Lục điện hạ bằng ánh mắt nóng bỏng, chẳng thể trách bệ hạ lại sủng ái Lục điện hạ như thế.
Ngãi Khẳng chính hắn cũng biết Cắn khí tán lợi hại, ngay cả kiếm Thần cũng tránh không khỏi, lúc trước một nhà Long gia đều chết dưới độc này, hắn không thể tin được một tiểu hài tử mà có thể giải được. Lý Nguyên Triết nhìn thấy hành động của Long Nguyệt Thanh rốt cục cũng yên lòng, thầm nghĩ vẫn là Tiểu Thanh Thanh lợi hại.
"Không, không có khả năng, điều này sao có thể, Cắn khí tán rõ ràng không có giải dược." Đương nhiên là âm thanh của Ngãi Khẳng, độc mọi người đều được giải, đấu khí cũng khôi phục, đột nhiên chuyển hướng nhìn mấy người phía sau:" Các ngươi không phải nói trên đại lục này không ai có thể giải sao? Hiện tại vì sao lại như vậy?" Ngả Khẳng thở hổn hển, rống mấy người đứng phía sau.
Mấy người phía sau đều là biểu tình không thể tin được, làm sao có thể?
Long Nguyệt Thanh đem hết thảy đều thu vào trong mắt, loại độc này rốt cuộc đến từ đâu? Linh thức nhanh chóng xâm nhập vào trong đầu Ngả Khẳng, chỉ phát hiện hắn luôn luôn cùng một hắc y nhân gặp mặt đưa tin, mà mấy tên thủ hạ cũng không rõ lai lịch chân thật của chủ nhân mình, đáng giận, trong lòng âm thầm ghi nhớ khuôn mặt hắc y nhân trước, sau này nhất định sẽ tìm được gã.
Long Ngự Thiên bị thương nghiêm trọng nhất, là người khôi phục cuối cùng, đứng bên người Long Nguyệt Thanh, hung hăng nói với Ngải Khẳng:" Hôm nay để ta thay Long gia trên dưới mấy chục mạng người đòi lại món nợ này, ngươi có bản lĩnh gì cứ đem ra hết đi, xuất thủ."
Ảnh vệ bên người nghe được mệnh lệnh liền nhanh chóng đánh qua, trong đại sảnh rất nhanh lại hỗn loạn. Lúc này Khoa Đặc cũng chạy đến đại sảnh, trên thân kiếm còn lưu lại vết máu, đuổi đến bên người Long Nguyệt Thanh " Điện hạ".
" Ngươi tự tìm người ngươi muốn báo thù đi, chú ý an toàn."
" Vâng, điện hạ, tạ ơn điện hạ." Khoa Đặc lập tức xoay người tìm kiếm, nhìn thấy Ni Lạp trốn ở một bên, cười lạnh bước đi qua, chỉ kiếm về phía Ni Lạp:" Nương ta ngày đó bị các ngươi đánh đến chết, hôm nay rốt cục cũng có thể báo thù cho nương ta."
Ni Lạp vừa nhìn nguyên lai là phế vật của gia tộc hắn, nhất thời vui mừng nói :"Tên phế vật như ngươi lại vọng tưởng báo thù, đem mình đưa đến bên cạnh thiếu gia ta, vậy ta không khách khí." Cười dâm đãng vươn tay, lại tránh không kịp, trên cánh tay bị rạch một vết kiếm thật dài, giận dữ quát:"Tên tạp chủng ngươi, dám tổn thương bổn thiếu gia, lên cho ta, bắt hắn mang về cho ta, trở về xem ta thu thập ngươi như thế nào."
Bên cạnh hai thị vệ vẫn đi bên cạnh hắn tiến lên, trong lòng thấy kỳ quá vì sau phế vật này lại có công lực. Khoa Đặc nhanh chóng triển khai kiếm pháp trong khoảng thời gian này hắn sở học cùng bọn họ sống chết đánh nhau. Ni Lạp trên mặt đều một mực bất khả tư nghị.
Lúc này trong trận doanh Ngả Khẳng đột nhiên phát sinh biến hóa, chỉ thấy Lý Nguyên triết cùng một bộ phận Thương Lang quân đoàn đột nhiên đảo chiều, giết những người bên cạnh, Ngả Khẳng mới tỉnh ngộ, mắc mưu rồi, toàn bộ những là do Long Ngự Thiên tạo ra, nguyên lai mình bố trí một cái bẫy cho y, không ngờ lại bị người trà trộn, cuối cùng lại là mình chui vào bẫy rập.
Long Ngự Thiên đi đến gần Ngải Khẳng âm thanh lãnh khốc nói:" ta sẽ vì người nhà mà tự tay báo thù, cũng sẽ đem một nhà của ngươi cùng ngươi đi xuống hoàng tiền cùng ngươi bầu bạn."
Ngải Khẳng cực hận Long Ngự Thiên, lần trước bởi vì Long Ngự Thiên khiến việc đến tay lại thất bại, hôm nay tiếp tục bại trên tay hắn, mặt mày dữ tợn, mắt sung huyết:" Hừ, ta đã phòng ngừa vạn nhất, không thể nào lưu ngươi lại, giết hắn cho ta!"
Nguyên lai bên người hắn còn có thêm hai vị Kiếm Thần, hai vị Pháp Thần theo bảo hộ, một Pháp Thần đang cùng Long Ngự Thiên giao đấu cùng một chỗ. Nhìn thấy hai vị Kiếm Thần đang đánh về phía phụ hoàng, Long Nguyệt Thanh hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, đã đứng trước mặt hai vị Kiếm Thần kia:" Phụ hoàng, ngươi chuyên tâm đánh cái tên lão gia hỏa kia đi, còn hai người gọi là Kiếm Thần này cứ giao cho ta."
Long Ngự Thiên biết bảo bối đã đến Kim Đan kỳ, thực lực có thể sánh bằng Kiếm Thần, nhìn đến ánh mắt kiên định cùng tự tin của bảo bối liền gật gật đầu, vẫn lo lắng dặn dò:" Thanh nhi, cẩn thận một chút." Liền đem tinh lực tập trung trên người Ngải Khẳng:" Để xem ngươi còn thủ đoạn gì?"
Ngải Khẳng quả thật không dám tin, Lục hoàng tử mới 11 tuổi hắn luôn luôn không để vào mắt này cư nhiên dám tiếp hai vị Kiếm Thần, sợ hãi, đầu tiên là giải Cắn Linh tán, xem ra thực lực của hắn rất cao, ngay cả Long Ngự Thiên cũng rất an tâm, chẳng lẽ hôm nay hắn phải vong ở chỗ này sao? Hắn thật không cam lòng, hắn bài đầy thủ đoạn suốt mấy chục năm, đột nhiên lại hóa thành bọt nước, toàn thân bọt phát đấu khí ngân sắc, cầm lợi kiếm trong tay:" Long Ngự Thiên, ngươi phải chết."
Một đạo quang mang ngân sắc đánh về phía Long Ngự Thiên, thế nhưng Long Ngự Thiên đạt đến đỉnh cao của cấp Kiếm Thánh, lại là ma vũ song tu, một Kiếm Thánh trung cấp căn bản không có khả năng so sánh, kiếm quang ngân sắc còn chưa đến gần Long Ngự Thiên đã bị đánh bay. Long Ngự Thiên nhoáng một cái đã đi tới phía sau Ngả Khẳng, vung một quyền đánh vào lưng Ngả Khẳng, Ngả Khẳng thấy không đánh trúng Long Ngự Thiên đảo mắt lại không còn bóng dáng, đột nhiên cảm giác phía sau có tiếng gió truyền đến, không kịp tránh thoát, một quyền kia trực tiếp đánh bay gã ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn. Lúc này gã mới hiểu được, dù có cùng là Kiếm Thánh nhưng thực lực của hai ngươi sai biệt đến mức nào.
Long Ngự Thiên trực tiếp quăng kiếm dùng quyền, cảm thấy cú đánh trực tiếp đánh lên người hắn mới có thể thoải mãn cơn phẫn nộ của mình, một tia ý thức trong nháy mắt đã xuất ra hơn mười quyền, từng quyền đánh trúng mục tiêu, Ngả Khẳng căn bản trốn không thoát tốc độ của hắn, hộ thân đấu khí chỉ có thể triệt tiêu một phần nhỏ, rất nhanh đã không chống đỡ nổi té lăn trên đất, cả người đầm đìa máu tươi, không có sức lật thân. Tận lực cầu xin nói :"Tha cho ta đi, ta nhận thua."
" Tha ngươi? Long gia ta từ cao đến thấp mấy chục nhân khẩu có người nào chịu ta cho ngươi sao? Nhiều năm ta bị đuổi giết, nếu không phải có người bảo hộ ta sớm đã bỏ mình, ngươi nói ai sẽ tha cho ta?" Long Ngự THiên lên án trực tiếp phát tiết hận ý cùng lửa giận trong lòng. Lập tức Ngải Khẳng như già đi mấy chục tuổi, trong lòng biết cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hắn là người tâm ngoan thủ lạt, rốt cục hết hy vọng:" Giết ta đi."
Long Ngự Thiên giơ lên trường kiếm nhắm ngay trái tim hắn, nhìn thoáng qua Long Nguyệt Thanh vẫn còn đang chiến đấu, trong lòng thầm nói : "Thanh nhi, bảo bối của ta, từ hôm nay ta sẽ chân chính buông xuống cừu hận, không khiến người nhà bi thương, sẽ đặt hoài niệm trong lòng, sau này cùng bảo bối sấm đãng thế giới, ngắm nhìn phong cảnh." Một kiếm đâm vào trái tim Ngả Khẳng, không muốn nhìn lại hắn thêm lần nào nữa. Ngả Khẳng chính thức kết thúc một kiếp nhân sinh.
Gánh nặng đã buông xuống, Long Ngự Thiên cảm thấy cả người thư sướng, trong đầu một mảnh thanh minh, xoay người quan sátThanh nhi cùng những người khác chiến đấu trong sảnh.
Long Nguyệt Thanh đối mặt hai vị kiếm thần không hề ẩn giấu thực lực, toàn lực ứng phó, trên thân mặc hộ giáp, Thiên Linh kiếm nắm chặt trong tay, chân nguyên rót vào khiến nó phát ra quang quang đẹp mắt, "Hai vị không nên đi quấy rầy phụ hoàng ta."
Hai gã kiếm thần mới đầu không nghĩ tới bị một thiếu niên thoạt nhìn qua mới mười mấy tuổi ngăn lại, trong lòng không khỏi cười chế nhạo một tiếng, tiểu hài tử không biết trời cao đất dày, nhưng ngay sau đó phát hiện trên người hắn phát ra một cỗ khí thế không kém gì khí thế của bọn họ cùng với một loại sức mạnh chưa từng thấy qua, kinh hãi, bọn họ phải đến hơn một trăm tuổi mới tiến vào giai đoạn kiếm thần, thiếu niên nho nhỏ đối diện lại có thực lực như thế, không khỏi thu hồi khinh thị, xem trọng hơn.
Hai người một trên một dưới phối hợp, hai đạo quang mang kim sắc công kích Long Nguyệt Thanh, Long Nguyệt Thanh nhún người nhảy lên không trung đánh về phía trên quang mang, "Phanh" một tiếng ba người đều lui bước, nhất là một vị kiếm thần vừa rồi đã chịu đựng phần lớn phản lực, khóe miệng tràn tơ máu, trường kiếm trong tay đã gãy vụn, nhìn về thanh kiếm trong tay thiếu niên, vẫn tỏa ra quang mang lóa mắt, không chút nào tổn hại, hoảng hốt. Long Nguyệt Thanh lập tức thi triển Tiêu Dao thân pháp xuyên vào trong lúc hai người di động.Chỉ thấy hào quang chợt lóe, vị kiếm thần vừa bị gãy kiếm không thể tin được ôm lấy cổ của mình, mắt trừng to, máu theo khẽ ngón tay phun trào, chậm rãi ngã về phía sau.
"Giờ đến lượt ngươi." Kiếm thần còn lại chưa từng thấy qua kiếm pháp sắc bén cùng thân pháp tấn tốc (nhanh chóng, cấp tốc) như thế, thấy ý cười trên mặt thiếu niên hiện tại lại giống hệt như ác ma, chỉ nháy mắt liền đoạt đi sinh mạng của một kiếm thần, mình căn bản đấu không lại hắn, trong lòng đã mất đi ý chí chiến đấu, xoay người chạy ra bên ngoài, mong thoát được càng xa càng tốt.
Long Nguyệt Thanh cười lạnh, không nhanh không chậm theo sát phía sau hắn. Mắt thấy đã cách xa đại sảnh, lại tiến vào một mảnh sương mù, nhìn không thấy lối ra, lần đầu tiên hắn sợ hãi như thế, cũng không dám dừng lại. Đột nhiên ngực đau xót, cúi đầu nhìn, một mũi kiếm đâm xuyên lồng ngực, lại một gã kiếm thần không cam lòng ngã xuống. Long Nguyệt Thanh thu hồi kiếm, đối với địch nhân hắn không muốn lưu tình, lưu lại mầm tai họa cho mình cùng người thân bằng hữu, từ lúc bọn họ đối lập cũng đã chú định trước cái chết của bản thân.
Long Nguyệt Thanh quay đầu lại, nhìn thấy phụ hoàng đang ôn nhu thâm tình nhìn hắn, trên mặt là nụ cười tuyệt mỹ, đầu nhập vào lòng ngực phụ hoàng.
Lúc này Khoa Đặc cũng đã hạ sát hai gã thị vệ bên người Ni Lạp, nâng kiếm bước đến gần Ni lạp, hiện tại, ma pháp sư cao cấp Ni Lạp căn bản không được hắn để vào mắt , "Giờ tới phiên ngươi." Ni Lạp vội vàng nhìn khắp bốn phía muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, lại chứng kiến người bên ta người ngã xuống, ngay cả cha cũng nằm trên mặt đất không còn động tĩnh, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống dập đầu khóc ròng van xin: "Tha cho ta đi, ta là ca ca của ngươi a, buông tha ta đi." Chỉ thấy hạ thân ẩm ướt một mảnh, một cỗ dị vị truyền ra.
Khoa Đặc nhìn người trước mắt quỳ dưới chân mình cầu xin tha thứ, ngày xưa mình và mẫu thân cũng từng cầu xin như vậy, mẫu thân vẫn chết, nếu không có điện hạ cứu mình, dạy cho mình công pháp, chỉ sợ mình cũng đã đi cùng mẫu thân, tất cả là do bọn hèn nhát trước mặt này tạo thành, còn vọng tưởng mình bỏ qua cho hắn. Nhớ tới chuyện cũ một kiếm đâm xuống, thanh âm biến mất.
Trận chiến rất nhanh đã chấm dứt, Bên Long Ngự Thiên sở hữu hai vị kiếm thần cùng hai vị pháp thần, bình thường bốn người luân phiên canh giữ hoàng cung, lần này Long Ngự Thiên đặc biệt gọi tất cả trở về, dưới sự liên thủ của bốn người, hai kiếm thần đối địch rất nhanh đã mất mạng, những kẻ còn lại không đáng bận tâm.
Người đã kết thúc trận chiến của mình hội tụ đến bên cạnh Long Ngự Thiên, đều sùng bái nhìn về phía người và Lục điện hạ bên cạnh, không ngờ thực lực Lục điện hạ lại cao cường như thế, ngoại nhân đều bị lừa gạt, bọn hắn từ trước đến nay sùng bái cường giả. Lý Nguyên Triết lại càng chạy đến bên người Long Nguyệt Thanh, “Tiểu Thanh Thanh, ngươi thật lợi hại, bộ dạng càng thêm phiêu lượng a. Đến, để thúc thúc ôm ôm ngươi cái nào, thúc thúc rất nhớ ngươi a.” Nói xong lại muốn đến gần ôm lấy, bị Long ngự Thiên ra tay ngăn lại, đem bảo bối của mình ôm vào trong ngực, lãnh khốc quét mắt nhìn hắn một cái. Lý Nguyên Triết chỉ có thể ủy khuất chờ đợi ở một bên.
"Phụ hoàng," Một người bước ra từ trong đám người, là Tứ hoàng tử Long Nguyệt Tân, một tay cầm kiếm, tay kia kéo theo một người, là Tam hoàng tử Long Nguyệt Minh, "Phụ hoàng, xử trí Tam hoàng huynh như thế nào." Nói xong ném người xuống trước mặt Long Ngự Thiên. Long Nguyệt Minh sớm đã bị chuyện phát sinh dọa đến sợ ngây người, khi Long Nguyệt Tân tìm tới hắn thì căn bản không chống được vài kích đã bị bắt được, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ:" Phụ hoàng, tha cho ta đi, đều là ngoại công bức ta, không phải là do ý của ta." Một mặt đầy nước mắt nước mũi, chẳng còn ra bộ dạng của một vị hoàng tử.
Khi gã buông tha cho cơ hội cuối cùng kia, Long Ngự Thiên đã không còn xem gã là nhi tử của mình, cũng không liếc mắt qua một cái, hỏi bảo bối trong lòng:"Thanh nhi, ngươi nói nên xử trí như thế nào?"
Long Nguyệt Minh vừa nghe lại dập đầu về phía Long Nguyệt Thanh:"Lục hoàng đệ, cầu ngươi xem phân lượng chúng ta là thân huynh đệ cầu phụ hoàng bỏ qua cho ta đi, hoàng huynh ta cầu xin ngươi."
Long Nguyệt Thanh một chút cũng không thích vị hoàng huynh này, mặc dù chỉ là một con cờ, nhưng đến cuối cùng gã vẫn đứng về phía Ngả Khẳng khiến hắn chán ghét vô cùng, nhưng dù thế nào cũng là nhi tử của phụ hoàng, không muốn phụ hoàng lại mang trên lưng tội danh bức chết con mình, nghĩ một chút mới lên tiếng: "Phụ hoàng, nếu hắn không để ý thân phận mình là người Long gia, vậy phế đi đấu khí của hắn, trục xuất hắn khỏi Long gia để hắn tự sinh tự diệt."
Long Ngự Thiên nghe ra bảo bối ở vì chính mình lo lắng, vui sướng đương nhiên gật đầu đáp ứng:"Vậy nghe Thanh nhi, Long Hành, dẫn đi xử lý, đừng cho hắn lại xuất hiện ở Đế đô."
"Vâng, bệ hạ."
"Nguyên Triết, tức khắc dẫn người bao vây phủ tả tướng, người phản kháng y luật giết chết tại chỗ, những kẻ phạm tội tống cả vào đại lao, ngày mai công bố cho toàn bộ đế quốc tội chứng tả tướng Ngả Khẳng thông địch phản quốc."
"Vâng, bệ hạ."
"Mọi người nghe đây, chuyện về Thanh nhi bất luận kẻ nào cũng không được tuyên truyền ra ngoài, nếu không luận tội xử trí, mọi người cần nghiêm thủ (giữ kín) bí mật, hiểu chứ?" Long Ngự Thiên nhìn về phía mọi người lạnh lùng phân phó.
"Vâng, bệ hạ."
Long Nguyệt Thanh triệt hồi trận pháp bên ngoài đại sảnh, đám hắc y nhân liên can toàn bộ kiệt lực ngã xuống đất, toàn bộ thúc thủ.
Chân nguyên trong đan điền Long Nguyệt Thanh cấp tốc vận chuyển, một cổ khí thế bùng nổ, phòng ở bên người nhất thời không chịu nổi liền sập, lúc này y chỉ nghĩ đến việc đem người thương tổn phụ hoàng đánh cho hồn phi phách tán.
Khoa Đặc nghe được động tĩnh, cảm nhận được linh lực cùng khí thế mạnh mẽ dao động, vội vàng chạy tới, nhưng không cách này lại gần, hoảng hốt, nguyên lai đây mới chính là thực lực thật sự của điện hạ, rất khủng bố. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm điện hạ tức giận như vậy, làm cho điện hạ thường ngày như gió xuân ấp áp phải luống cuống, khí tức toàn thân cũng giống như điện hạ vậy," Điện hạ đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt điện hạ lạnh như băng không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nhìn hắn, khiến đáy lòng hắn run lên."Theo ta đến đại sảnh yến hộiTh, hôm nay sẽ cho ngươi báo thù." Khoa Đặc nhất thời kinh hỉ, rốt cục đã đợi được cơ hội, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu báo thù cùng ngọn lửa thù hận đang thiêu đốt, cầm lấy vũ khí theo sát điện hạ.
Từ lúc Long Nguyệt Thanh đến phiến đại lục này chưa bao giờ phẫn nộ như thế, lần đầu tiên y động sát khí, linh thức vẫn chăm chú theo giỏi phụ hoàng, không thể để cho phụ hoàng gặp bất kỳ sơ xuất nào, hôm nay y sẽ bảo hộ phụ hoàng, thân hình vừa động liền ra khỏi Long Hoa điện. Linh thức phát hiện có năm hắc y nhân đang lẩn trốn trong bóng tối, đáy lòng cười lạnh, là tới bắt y, muốn dùng y để uy hiếp phụ hoàng sao, liền cho bọn họ có đến mà không có về.
Thân hình vừa động liền đứng trước đám người kia," Các vị là đến tìm ta đi?" Thanh âm lạnh như băng vang lên, tóc đen trên trán che khuất ánh mắt, làm cho người ta không thể nhìn ra bất luận biểu tình nào.
Một hắc y nhân nhận ra người đến là ai, toàn bộ hoàng cung chỉ có một người tóc đen mắt đen, chỉ cảm thấy không cần tốn công tìm, người lại dâng đến cửa, bọn họ không chú ý người này xuất hiện như thế nào, cũng xem nhẹ khí thế trên người y, tư liệu bọn họ thu được là nói Lục điện hạ chỉ biết một chút đấu khí, liền không đem y để vào mắt:" Ha ha, không sai, đại gia vừa lúc muốn tìm ngươi, nhưng ngươi lại tự mình đưa đến cửa, đở công chúng ta phải tìm." Nói xong liền vươn tay bước lên, hắn nghĩ chỉ cần hắn động động ngón tay liền có thể bắt y lại.
"Hừ, các ngươi đều đáng chết." Ba người kia chỉ kiệp nhìn thấy một đạo bóng dáng chợt lóe liền không thấy tâm hơi, mà hai kẻ phía sau chỉ nhìn thấy trên ngực ba gã kia đột nhiên xuất hiện một cái động lớn, đã mất hơi thở, ánh mắt còn trừng thật to, tựa hồ không thể tin được mình cứ như vậy chết trên tay một hài tử mà bọn chúng khinh thường, thậm chí cả động tác cũng không thấy rõ.
"Khoa Đặc, hai người còn lại liền giao cho ngươi, mau chóng giải quyết rồi đuổi theo." Tốc độ của Khoa Đặc không theo kịp điện hạ, lúc đuổi tới đã thấy ba cổ thi thể nằm dưới đất cùng hai tên đang trợn mắt há hốc mồm. Rút kiếm kêu lên:" Đến đây đi, muốn báo thù Đế Mỗ gia liền bắt đầu từ các ngươi."
Long Nguyệt Thanh vẻn vẹn một khắc đã chạy tới đại sảnh, biết phụ hoàng trúng độc, tâm mới hạ xuống một chút. Hừ, Đế Mỗ gia, hôm nay liền diệt vong đi. Bay lên không trung, liên tục tung linh thạch trong tay, bay về tứ phương của đại sảnh, kháp động thủ quyết, bố trí một khốn trận, vây lấy toàn bộ đại sảnh, khởi động trận pháp, chỉ để Khoa Đặc tiến vào trong trận pháp, như thế trong sảnh không còn ai có thể chạy trốn, hắn không cho phép bất cứ người nào trốn thoát. Kinh nghiệm kiếp trước nói cho hắn biết đối với kẻ địch thì không cần hạ thủ lưu tình, huống chi bọn chúng dám cả gan thương tổn phụ hoàng, tất cả đều đáng chết.
Hắc y nhân vây quanh bên ngoài đại sảnh nhất thời cảm thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, nổi lên một mảnh sương mù, kinh hãi, đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ không phải đang vây quanh đại sảnh sao? Như thế nào lại có sương mù, dày đặc đến mức không nhìn thấy những người khác, đổi tới đổi lui cũng không tìm thấy đường ra, gấp đến độ xoay vòng vòng.
Đang lúc Long Ngự Thiên miệng lại phun máu tươi, mọi người lo lắng không biết phải làm thế nào, mà Ngãi Khẳng đang bị vây trong sự hưng phấn, mắt thấy đối phương liền đi vào chỗ chết, "Kẽo kẹt" một tiếng, đại môn của đại sảnh bị đẩy ra, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa, liền làm cho hy vọng cứu binh sẽ đến đều thất vọng, xem ra Lục điện hạ là bị bắt đến đây. Long Nguyệt Tân lại lộ ra biểu tình vui sướng, có lẽ vị Lục đệ thần bí này sẽ mang đến hy vọng cho bọn họ. Lý Nguyên Triết tại nơi mà mọi người không thấy ánh mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức hạ mi mắt, lấy tĩnh nhìn biến.
Ngãi Khẳng sớm đã phái người đi bắt Long Nguyệt Thanh, gia tăng sự căm thù cùng áp chế Long Ngự Thiên, cũng vì diệt cỏ diệt tận gốc, nhìn người đến còn tưởng gần nhóm người kia hoàn thành nhiệm vụ:" Ha ha, Long Ngự Thiên, nhìn xem, ta đem hài tử mà ngươi tối sủng ái đem đến cho ngươi, cho các ngươi có thể gặp nhau lần cuối, vừa lúc một nhà các ngươi có thể đoàn tụ cùng nhau xuống hoàn tiền." Một bên Long Nguyệt Minh lần đầu tiên thực sự nhìn thấy người thường xuyên bị mẫu phi mắng bên tai, nguyên lai chính là dựa vào diện mạo này nên mới được sủng ái như thế a, đáng tiếc, sau này sẽ không còn thấy được nữa, ngoại công hắn tuyệt sẽ không lưu lại người này.
Long Nguyệt từng bước một đi vào đại sảnh, trong mắt chỉ có một mình phụ hoàng y, nhìn tơ máu trên môi hắn, ánh mắt âm trầm, hơ thở tán loạn, vô cùng đau lòng, y lúc này thật sâu ý thức được phụ hoàng trong lòng y chiếm vị trí trọng yếu như thế nào, không ai có thể thay thế được, vừa nghĩ tới người có thể gặp nguy hiểm, hắn tiếp tục bước thêm một bước, hắn không thể tha thứ cho mình, hận không thể phá hủy tất cả. Nếu mất đi phụ hoàng, y cũng không còn tìm được ý nghĩa để tiếp tục sống, mấy năm này bóng dáng phụ hoàng đã sớm xâm nhập vào xương tủy của y. Đây là yêu đi, giống như kiếp trước, mẫu thân buông tha cơ hội tiếp tục sống để đi theo phụ thân xuống hoàn tiền, rời xa phụ thân mẫu thân nhất định không thể sống tiếp.
Hết thảy xung quanh y không để trong lòng, từng bước đi đến đối diện người nọ. Long Ngự Thiên nâng mắt lên, nhìn bảo bối hướng phía hắn đi tới, hắn thiếu chút nữa đã không thể nhìn thấy bảo bối của mình, âm trầm trong mắt thối lui, tâm cũng ấm lên, mở ra hai tay, âm thanh trầm thấp vang lên:" Bảo bối, lại đây."
Long Nguyệt Thanh rốt cục không thể khống chế, nhanh chóng vùi vào ngực hắn, ôm chặt lấy phụ hoàng của y, ánh mắt lạnh như băng hồi phục lại sự ôn nhu:" Phụ hoàng, thật xin lỗi, Thanh nhi tới trể."
Long Ngự Thiên gắt gao ôm chặt bảo bối, ngửi lấy mùi hương trên người bảo bối khiến hắn điều hòa khí tức: "Không, một chút cũng không muộn, tới vừa lúc, phụ hoàng đang cần ngươi."
Mọi người bất khả tư nghị nhìn một màn này, sống chết trước mắt, hai người cư nhiên trước mặt mọi người biểu diễn ôn nhu.
Long Nguyệt Thanh ngẩng đầu, đau lòng vươn tay lau đi vết máu nơi khóe môi hắn:" Phụ hoàng, người trúng độc gì? Là do lão gia hỏa Ngải khẳng hạ độc sao?"
Long Ngự Thiên trầm mặt nhả ra ba chữ:" Cắn Long tán". Ngải khẳng tức giận, lão gia hỏa cái gì, nhìn xem ta như thế nào thu thập ngươi.
Long Nguyệt Thanh vừa nghe liền biết tại sao phụ hoàng lại có vẻ mặt như thế, không ngờ tên đầu sỏ lọt lưới lúc trước gây nên, lão gia hỏa này tội tăng một bậc, tầm mắt lạnh như băng đảo về phía Ngả Khẳng, lại khiến đáy lòng Ngả Khẳng rùng mình một cái, cảm thấy phi thường kỳ quái, bất minh sở dĩ (không rõ, không phân biệt được). Long Nguyệt Thanh lấy ra một bình ngọc, lấy ra một viên Giải Độc Đan, đưa tới bên miệng phụ hoàng. Long Ngự Thiên biết bản lĩnh thực sự của bảo bối, nhanh chóng nuốt vào khôi phục đấu khí. Long Nguyệt Thanh xoay người giao bình ngọc cho Long Nguyệt Tân, phân phó:" Nguyệt Tân, cấp cho những người trúng độc, mỗi người một quả, lập tức ăn vào."
Long Nguyệt Tân đã biết Lục đệ thần bí này của hắn sẽ mang đến hy vọng, không nghĩ đến Cắn Khí tán hại chết Tổ tông Long gia cư nhiên y lại có giải dược, ứng thanh liền nhanh chóng cấp giải dược cho mọi người. Mọi người thấy bệ hạ cũng đã ăn vào, cũng không một chút do dự mà ăn vào. Chỉ trong chốc lát, thứ độc tố cắn nuốt đấu khí trên người toàn bộ đều biến mất, tinh thần sôi nổi rung lên, trên mặt lộ ra biểu tình cao hứng, nhìn về phía Lục điện hạ bằng ánh mắt nóng bỏng, chẳng thể trách bệ hạ lại sủng ái Lục điện hạ như thế.
Ngãi Khẳng chính hắn cũng biết Cắn khí tán lợi hại, ngay cả kiếm Thần cũng tránh không khỏi, lúc trước một nhà Long gia đều chết dưới độc này, hắn không thể tin được một tiểu hài tử mà có thể giải được. Lý Nguyên Triết nhìn thấy hành động của Long Nguyệt Thanh rốt cục cũng yên lòng, thầm nghĩ vẫn là Tiểu Thanh Thanh lợi hại.
"Không, không có khả năng, điều này sao có thể, Cắn khí tán rõ ràng không có giải dược." Đương nhiên là âm thanh của Ngãi Khẳng, độc mọi người đều được giải, đấu khí cũng khôi phục, đột nhiên chuyển hướng nhìn mấy người phía sau:" Các ngươi không phải nói trên đại lục này không ai có thể giải sao? Hiện tại vì sao lại như vậy?" Ngả Khẳng thở hổn hển, rống mấy người đứng phía sau.
Mấy người phía sau đều là biểu tình không thể tin được, làm sao có thể?
Long Nguyệt Thanh đem hết thảy đều thu vào trong mắt, loại độc này rốt cuộc đến từ đâu? Linh thức nhanh chóng xâm nhập vào trong đầu Ngả Khẳng, chỉ phát hiện hắn luôn luôn cùng một hắc y nhân gặp mặt đưa tin, mà mấy tên thủ hạ cũng không rõ lai lịch chân thật của chủ nhân mình, đáng giận, trong lòng âm thầm ghi nhớ khuôn mặt hắc y nhân trước, sau này nhất định sẽ tìm được gã.
Long Ngự Thiên bị thương nghiêm trọng nhất, là người khôi phục cuối cùng, đứng bên người Long Nguyệt Thanh, hung hăng nói với Ngải Khẳng:" Hôm nay để ta thay Long gia trên dưới mấy chục mạng người đòi lại món nợ này, ngươi có bản lĩnh gì cứ đem ra hết đi, xuất thủ."
Ảnh vệ bên người nghe được mệnh lệnh liền nhanh chóng đánh qua, trong đại sảnh rất nhanh lại hỗn loạn. Lúc này Khoa Đặc cũng chạy đến đại sảnh, trên thân kiếm còn lưu lại vết máu, đuổi đến bên người Long Nguyệt Thanh " Điện hạ".
" Ngươi tự tìm người ngươi muốn báo thù đi, chú ý an toàn."
" Vâng, điện hạ, tạ ơn điện hạ." Khoa Đặc lập tức xoay người tìm kiếm, nhìn thấy Ni Lạp trốn ở một bên, cười lạnh bước đi qua, chỉ kiếm về phía Ni Lạp:" Nương ta ngày đó bị các ngươi đánh đến chết, hôm nay rốt cục cũng có thể báo thù cho nương ta."
Ni Lạp vừa nhìn nguyên lai là phế vật của gia tộc hắn, nhất thời vui mừng nói :"Tên phế vật như ngươi lại vọng tưởng báo thù, đem mình đưa đến bên cạnh thiếu gia ta, vậy ta không khách khí." Cười dâm đãng vươn tay, lại tránh không kịp, trên cánh tay bị rạch một vết kiếm thật dài, giận dữ quát:"Tên tạp chủng ngươi, dám tổn thương bổn thiếu gia, lên cho ta, bắt hắn mang về cho ta, trở về xem ta thu thập ngươi như thế nào."
Bên cạnh hai thị vệ vẫn đi bên cạnh hắn tiến lên, trong lòng thấy kỳ quá vì sau phế vật này lại có công lực. Khoa Đặc nhanh chóng triển khai kiếm pháp trong khoảng thời gian này hắn sở học cùng bọn họ sống chết đánh nhau. Ni Lạp trên mặt đều một mực bất khả tư nghị.
Lúc này trong trận doanh Ngả Khẳng đột nhiên phát sinh biến hóa, chỉ thấy Lý Nguyên triết cùng một bộ phận Thương Lang quân đoàn đột nhiên đảo chiều, giết những người bên cạnh, Ngả Khẳng mới tỉnh ngộ, mắc mưu rồi, toàn bộ những là do Long Ngự Thiên tạo ra, nguyên lai mình bố trí một cái bẫy cho y, không ngờ lại bị người trà trộn, cuối cùng lại là mình chui vào bẫy rập.
Long Ngự Thiên đi đến gần Ngải Khẳng âm thanh lãnh khốc nói:" ta sẽ vì người nhà mà tự tay báo thù, cũng sẽ đem một nhà của ngươi cùng ngươi đi xuống hoàng tiền cùng ngươi bầu bạn."
Ngải Khẳng cực hận Long Ngự Thiên, lần trước bởi vì Long Ngự Thiên khiến việc đến tay lại thất bại, hôm nay tiếp tục bại trên tay hắn, mặt mày dữ tợn, mắt sung huyết:" Hừ, ta đã phòng ngừa vạn nhất, không thể nào lưu ngươi lại, giết hắn cho ta!"
Nguyên lai bên người hắn còn có thêm hai vị Kiếm Thần, hai vị Pháp Thần theo bảo hộ, một Pháp Thần đang cùng Long Ngự Thiên giao đấu cùng một chỗ. Nhìn thấy hai vị Kiếm Thần đang đánh về phía phụ hoàng, Long Nguyệt Thanh hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, đã đứng trước mặt hai vị Kiếm Thần kia:" Phụ hoàng, ngươi chuyên tâm đánh cái tên lão gia hỏa kia đi, còn hai người gọi là Kiếm Thần này cứ giao cho ta."
Long Ngự Thiên biết bảo bối đã đến Kim Đan kỳ, thực lực có thể sánh bằng Kiếm Thần, nhìn đến ánh mắt kiên định cùng tự tin của bảo bối liền gật gật đầu, vẫn lo lắng dặn dò:" Thanh nhi, cẩn thận một chút." Liền đem tinh lực tập trung trên người Ngải Khẳng:" Để xem ngươi còn thủ đoạn gì?"
Ngải Khẳng quả thật không dám tin, Lục hoàng tử mới 11 tuổi hắn luôn luôn không để vào mắt này cư nhiên dám tiếp hai vị Kiếm Thần, sợ hãi, đầu tiên là giải Cắn Linh tán, xem ra thực lực của hắn rất cao, ngay cả Long Ngự Thiên cũng rất an tâm, chẳng lẽ hôm nay hắn phải vong ở chỗ này sao? Hắn thật không cam lòng, hắn bài đầy thủ đoạn suốt mấy chục năm, đột nhiên lại hóa thành bọt nước, toàn thân bọt phát đấu khí ngân sắc, cầm lợi kiếm trong tay:" Long Ngự Thiên, ngươi phải chết."
Một đạo quang mang ngân sắc đánh về phía Long Ngự Thiên, thế nhưng Long Ngự Thiên đạt đến đỉnh cao của cấp Kiếm Thánh, lại là ma vũ song tu, một Kiếm Thánh trung cấp căn bản không có khả năng so sánh, kiếm quang ngân sắc còn chưa đến gần Long Ngự Thiên đã bị đánh bay. Long Ngự Thiên nhoáng một cái đã đi tới phía sau Ngả Khẳng, vung một quyền đánh vào lưng Ngả Khẳng, Ngả Khẳng thấy không đánh trúng Long Ngự Thiên đảo mắt lại không còn bóng dáng, đột nhiên cảm giác phía sau có tiếng gió truyền đến, không kịp tránh thoát, một quyền kia trực tiếp đánh bay gã ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn. Lúc này gã mới hiểu được, dù có cùng là Kiếm Thánh nhưng thực lực của hai ngươi sai biệt đến mức nào.
Long Ngự Thiên trực tiếp quăng kiếm dùng quyền, cảm thấy cú đánh trực tiếp đánh lên người hắn mới có thể thoải mãn cơn phẫn nộ của mình, một tia ý thức trong nháy mắt đã xuất ra hơn mười quyền, từng quyền đánh trúng mục tiêu, Ngả Khẳng căn bản trốn không thoát tốc độ của hắn, hộ thân đấu khí chỉ có thể triệt tiêu một phần nhỏ, rất nhanh đã không chống đỡ nổi té lăn trên đất, cả người đầm đìa máu tươi, không có sức lật thân. Tận lực cầu xin nói :"Tha cho ta đi, ta nhận thua."
" Tha ngươi? Long gia ta từ cao đến thấp mấy chục nhân khẩu có người nào chịu ta cho ngươi sao? Nhiều năm ta bị đuổi giết, nếu không phải có người bảo hộ ta sớm đã bỏ mình, ngươi nói ai sẽ tha cho ta?" Long Ngự THiên lên án trực tiếp phát tiết hận ý cùng lửa giận trong lòng. Lập tức Ngải Khẳng như già đi mấy chục tuổi, trong lòng biết cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hắn là người tâm ngoan thủ lạt, rốt cục hết hy vọng:" Giết ta đi."
Long Ngự Thiên giơ lên trường kiếm nhắm ngay trái tim hắn, nhìn thoáng qua Long Nguyệt Thanh vẫn còn đang chiến đấu, trong lòng thầm nói : "Thanh nhi, bảo bối của ta, từ hôm nay ta sẽ chân chính buông xuống cừu hận, không khiến người nhà bi thương, sẽ đặt hoài niệm trong lòng, sau này cùng bảo bối sấm đãng thế giới, ngắm nhìn phong cảnh." Một kiếm đâm vào trái tim Ngả Khẳng, không muốn nhìn lại hắn thêm lần nào nữa. Ngả Khẳng chính thức kết thúc một kiếp nhân sinh.
Gánh nặng đã buông xuống, Long Ngự Thiên cảm thấy cả người thư sướng, trong đầu một mảnh thanh minh, xoay người quan sátThanh nhi cùng những người khác chiến đấu trong sảnh.
Long Nguyệt Thanh đối mặt hai vị kiếm thần không hề ẩn giấu thực lực, toàn lực ứng phó, trên thân mặc hộ giáp, Thiên Linh kiếm nắm chặt trong tay, chân nguyên rót vào khiến nó phát ra quang quang đẹp mắt, "Hai vị không nên đi quấy rầy phụ hoàng ta."
Hai gã kiếm thần mới đầu không nghĩ tới bị một thiếu niên thoạt nhìn qua mới mười mấy tuổi ngăn lại, trong lòng không khỏi cười chế nhạo một tiếng, tiểu hài tử không biết trời cao đất dày, nhưng ngay sau đó phát hiện trên người hắn phát ra một cỗ khí thế không kém gì khí thế của bọn họ cùng với một loại sức mạnh chưa từng thấy qua, kinh hãi, bọn họ phải đến hơn một trăm tuổi mới tiến vào giai đoạn kiếm thần, thiếu niên nho nhỏ đối diện lại có thực lực như thế, không khỏi thu hồi khinh thị, xem trọng hơn.
Hai người một trên một dưới phối hợp, hai đạo quang mang kim sắc công kích Long Nguyệt Thanh, Long Nguyệt Thanh nhún người nhảy lên không trung đánh về phía trên quang mang, "Phanh" một tiếng ba người đều lui bước, nhất là một vị kiếm thần vừa rồi đã chịu đựng phần lớn phản lực, khóe miệng tràn tơ máu, trường kiếm trong tay đã gãy vụn, nhìn về thanh kiếm trong tay thiếu niên, vẫn tỏa ra quang mang lóa mắt, không chút nào tổn hại, hoảng hốt. Long Nguyệt Thanh lập tức thi triển Tiêu Dao thân pháp xuyên vào trong lúc hai người di động.Chỉ thấy hào quang chợt lóe, vị kiếm thần vừa bị gãy kiếm không thể tin được ôm lấy cổ của mình, mắt trừng to, máu theo khẽ ngón tay phun trào, chậm rãi ngã về phía sau.
"Giờ đến lượt ngươi." Kiếm thần còn lại chưa từng thấy qua kiếm pháp sắc bén cùng thân pháp tấn tốc (nhanh chóng, cấp tốc) như thế, thấy ý cười trên mặt thiếu niên hiện tại lại giống hệt như ác ma, chỉ nháy mắt liền đoạt đi sinh mạng của một kiếm thần, mình căn bản đấu không lại hắn, trong lòng đã mất đi ý chí chiến đấu, xoay người chạy ra bên ngoài, mong thoát được càng xa càng tốt.
Long Nguyệt Thanh cười lạnh, không nhanh không chậm theo sát phía sau hắn. Mắt thấy đã cách xa đại sảnh, lại tiến vào một mảnh sương mù, nhìn không thấy lối ra, lần đầu tiên hắn sợ hãi như thế, cũng không dám dừng lại. Đột nhiên ngực đau xót, cúi đầu nhìn, một mũi kiếm đâm xuyên lồng ngực, lại một gã kiếm thần không cam lòng ngã xuống. Long Nguyệt Thanh thu hồi kiếm, đối với địch nhân hắn không muốn lưu tình, lưu lại mầm tai họa cho mình cùng người thân bằng hữu, từ lúc bọn họ đối lập cũng đã chú định trước cái chết của bản thân.
Long Nguyệt Thanh quay đầu lại, nhìn thấy phụ hoàng đang ôn nhu thâm tình nhìn hắn, trên mặt là nụ cười tuyệt mỹ, đầu nhập vào lòng ngực phụ hoàng.
Lúc này Khoa Đặc cũng đã hạ sát hai gã thị vệ bên người Ni Lạp, nâng kiếm bước đến gần Ni lạp, hiện tại, ma pháp sư cao cấp Ni Lạp căn bản không được hắn để vào mắt , "Giờ tới phiên ngươi." Ni Lạp vội vàng nhìn khắp bốn phía muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, lại chứng kiến người bên ta người ngã xuống, ngay cả cha cũng nằm trên mặt đất không còn động tĩnh, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống dập đầu khóc ròng van xin: "Tha cho ta đi, ta là ca ca của ngươi a, buông tha ta đi." Chỉ thấy hạ thân ẩm ướt một mảnh, một cỗ dị vị truyền ra.
Khoa Đặc nhìn người trước mắt quỳ dưới chân mình cầu xin tha thứ, ngày xưa mình và mẫu thân cũng từng cầu xin như vậy, mẫu thân vẫn chết, nếu không có điện hạ cứu mình, dạy cho mình công pháp, chỉ sợ mình cũng đã đi cùng mẫu thân, tất cả là do bọn hèn nhát trước mặt này tạo thành, còn vọng tưởng mình bỏ qua cho hắn. Nhớ tới chuyện cũ một kiếm đâm xuống, thanh âm biến mất.
Trận chiến rất nhanh đã chấm dứt, Bên Long Ngự Thiên sở hữu hai vị kiếm thần cùng hai vị pháp thần, bình thường bốn người luân phiên canh giữ hoàng cung, lần này Long Ngự Thiên đặc biệt gọi tất cả trở về, dưới sự liên thủ của bốn người, hai kiếm thần đối địch rất nhanh đã mất mạng, những kẻ còn lại không đáng bận tâm.
Người đã kết thúc trận chiến của mình hội tụ đến bên cạnh Long Ngự Thiên, đều sùng bái nhìn về phía người và Lục điện hạ bên cạnh, không ngờ thực lực Lục điện hạ lại cao cường như thế, ngoại nhân đều bị lừa gạt, bọn hắn từ trước đến nay sùng bái cường giả. Lý Nguyên Triết lại càng chạy đến bên người Long Nguyệt Thanh, “Tiểu Thanh Thanh, ngươi thật lợi hại, bộ dạng càng thêm phiêu lượng a. Đến, để thúc thúc ôm ôm ngươi cái nào, thúc thúc rất nhớ ngươi a.” Nói xong lại muốn đến gần ôm lấy, bị Long ngự Thiên ra tay ngăn lại, đem bảo bối của mình ôm vào trong ngực, lãnh khốc quét mắt nhìn hắn một cái. Lý Nguyên Triết chỉ có thể ủy khuất chờ đợi ở một bên.
"Phụ hoàng," Một người bước ra từ trong đám người, là Tứ hoàng tử Long Nguyệt Tân, một tay cầm kiếm, tay kia kéo theo một người, là Tam hoàng tử Long Nguyệt Minh, "Phụ hoàng, xử trí Tam hoàng huynh như thế nào." Nói xong ném người xuống trước mặt Long Ngự Thiên. Long Nguyệt Minh sớm đã bị chuyện phát sinh dọa đến sợ ngây người, khi Long Nguyệt Tân tìm tới hắn thì căn bản không chống được vài kích đã bị bắt được, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ:" Phụ hoàng, tha cho ta đi, đều là ngoại công bức ta, không phải là do ý của ta." Một mặt đầy nước mắt nước mũi, chẳng còn ra bộ dạng của một vị hoàng tử.
Khi gã buông tha cho cơ hội cuối cùng kia, Long Ngự Thiên đã không còn xem gã là nhi tử của mình, cũng không liếc mắt qua một cái, hỏi bảo bối trong lòng:"Thanh nhi, ngươi nói nên xử trí như thế nào?"
Long Nguyệt Minh vừa nghe lại dập đầu về phía Long Nguyệt Thanh:"Lục hoàng đệ, cầu ngươi xem phân lượng chúng ta là thân huynh đệ cầu phụ hoàng bỏ qua cho ta đi, hoàng huynh ta cầu xin ngươi."
Long Nguyệt Thanh một chút cũng không thích vị hoàng huynh này, mặc dù chỉ là một con cờ, nhưng đến cuối cùng gã vẫn đứng về phía Ngả Khẳng khiến hắn chán ghét vô cùng, nhưng dù thế nào cũng là nhi tử của phụ hoàng, không muốn phụ hoàng lại mang trên lưng tội danh bức chết con mình, nghĩ một chút mới lên tiếng: "Phụ hoàng, nếu hắn không để ý thân phận mình là người Long gia, vậy phế đi đấu khí của hắn, trục xuất hắn khỏi Long gia để hắn tự sinh tự diệt."
Long Ngự Thiên nghe ra bảo bối ở vì chính mình lo lắng, vui sướng đương nhiên gật đầu đáp ứng:"Vậy nghe Thanh nhi, Long Hành, dẫn đi xử lý, đừng cho hắn lại xuất hiện ở Đế đô."
"Vâng, bệ hạ."
"Nguyên Triết, tức khắc dẫn người bao vây phủ tả tướng, người phản kháng y luật giết chết tại chỗ, những kẻ phạm tội tống cả vào đại lao, ngày mai công bố cho toàn bộ đế quốc tội chứng tả tướng Ngả Khẳng thông địch phản quốc."
"Vâng, bệ hạ."
"Mọi người nghe đây, chuyện về Thanh nhi bất luận kẻ nào cũng không được tuyên truyền ra ngoài, nếu không luận tội xử trí, mọi người cần nghiêm thủ (giữ kín) bí mật, hiểu chứ?" Long Ngự Thiên nhìn về phía mọi người lạnh lùng phân phó.
"Vâng, bệ hạ."
Long Nguyệt Thanh triệt hồi trận pháp bên ngoài đại sảnh, đám hắc y nhân liên can toàn bộ kiệt lực ngã xuống đất, toàn bộ thúc thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.