Chương 25
Ryu-sama
05/05/2023
1 hồi lâu sau, lại có 1 đám người lạ mặt khác đi đến, xì xào:
- Mắc bẫy rồi a! Không uổng công ông đây nhịn ăn nhịn đói những mấy ngày nay vì nó!
- Ai nói chỉ mỗi mình ngươi, thế thì tụi tao ra chuồng gà hết à?
- Thôi thôi, ai mà chẳng được. Mau gỡ nó xuống đi, cẩn thận chút, không mất mạng đấy!
Chính vì khá tối, nên đám người đó lại không thấy được nhóm của Tử Liên đang lửng lơ trên cao.
- Các hạ xin hãy giữ im lặng, có vẻ nhóm người này không tốt lành gì cả đâu! - Tư Nguyệt nhanh nhảu nói trước.
- Tại sao ngươi lại chắc nịch như vậy, lỡ đâu bọn họ chỉ là 1 nhóm người vô tình đi ngang qua thì sao? - Du Viễn nhỏ giọng hỏi lại.
- A Viễn, muội có thấy có 1 nhóm người nào rảnh hơi đến nỗi ra chỗ hẻo lánh sự sống này chỉ để đặt bẫy không?
- Suỵt, mau trật tự! - Tử Liên nhỏ giọng gắt lên.
Nghe thấy tiếng của bọn chúng, Bạch Ly khẽ rùng mình.
Giọng nói này............ Mùi hương này............
Phải, chính là lũ khốn thợ săn đó!
Không có nhầm lẫn đi đâu được!
Sự hận thù đã nhanh chóng lấn át tâm trí, con hồ ly đó càng hung hăng cắn sợi dây thừng kia hơn.
Phát hiện được sự bất thường của con cáo lông trắng bên cạnh, Tử Liên vội giữ nó lại, nhỏ giọng gắt lên:
- Bạch Tử! Mau bình tĩnh cho ta!
Không, điều đấy chẳng thay đổi được gì cả.
Nó vẫn không hề nghe lời nàng ta nữa, vẫn tiếp tục cắn sợi dây thừng kia.
Hết cách, Tử Liên nàng không kịp nghĩ ngợi thêm gì cả, đưa tay ra chặng trước miệng con cáo đó lại.
"Phập".
"Tách........ tách........"
Tuy rằng sắc trời khá tối, nhưng 2 người kia lại đều biết rằng có việc gì đó đang xảy ra.
1 lần nữa, Bạch Ly ả lại cắn Tử Liên đến tứa huyết.
Rõ là không ai thấy màu huyết cả, nhưng vẫn thoang thoảng mùi tanh quanh nơi đấy.
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? - Du Viễn hốt hoảng, cầm lấy bàn tay kia của nàng ta mà nhỏ giọng hỏi.
Tư Nguyệt cũng thì thào:
- Tử Liên tỷ tỷ à, tỷ có đau không? Chờ chút, để ta lấy 1 chút dược liệu ra đã, có thể chắc chắn rằng nó sẽ có ích cho việc trị liệu vết thương của tỷ đó!
Thấy cái đám này bắt đầu hỗn loạn lên rồi, Tử Liên đành lắc đầu:
- Không cần khiến mọi người nhọc tâm, chỉ là viết thương nhỏ ngoài da, không có gì phải làm lớn chuyện lên cả.
- Nhưng........ - Du Viễn ấp úng.
- Nhưng nhị cái gì? Ta nói 1 là 1, 2 là 2, từ khi nào mà muội muội dám trái lời ta đây? - Tử Liên hạ giọng xuống mà đe dọa.
Biết rằng bản thân mình không nên nói thêm câu nữa, Du Viễn im lặng, tuy nhiên trong thâm tâm con nhóc này chắc chắn là đang mếu máo hết cả lên rồi nga!
Mục đích của Tử Liên nàng, chính là để con cáo lông trắng của nàng mau mau hồi phục lại tâm trí, cho nên nàng ta cũng chẳng quan tâm bản thân có đau hay không, hay vết thương có để lại sẹo không, chỉ để giúp nó bình tĩnh lại.
Quả thực, khi mùi huyết thoang thoảng xộc thẳng vào khoang mũi, ả ta mới lấy được ý thức lại được.
Đầu óc của ả ta vốn đã mụ mị hết cả lên rồi, nhưng sau khi hít phải mùi huyết bên cạnh, ả mới có thể lấy lại ý thức của bản thân được.
- [Thôi hỏng rồi! Lần này thì mình xong thật rồi nga!]
Con hồ ly đó lo lắng đến tột độ, vì bản thân nó 1 lần nữa đã cắn người.
Tử Liên liền đưa tay về phía con cáo lông trắng đó. Bạch Ly ả nhắm tịt mắt lại, đang chờ 1 cú đấm thẳng vào đầu, thì đột ngột bàn tay đó lại vuốt ve đầu ả ta.
- Thế nào, tỉnh rồi hả? Ở yên đây đi, đừng có làm loạn hết cả lên nữa.
Con hồ ly đó đang định nói thêm điều gì nữa, đột nhiên có ánh đuốc chiếu thẳng sang phía này. Thấy vậy, Tử Liên vội giấu Bạch Ly vào trong áo của mình.
- Lời to......... hả???
- Sao lại có người khác ở đây??
- Không phải chứ, chỗ này hẻo lánh đến như vậy, làm gì thu hút được người ngoài tới đây?
Trông thấy có thể cứu vãn tình hình được, Tư Nguyệt vội mở lời:
- Thật xin lỗi chư vị! Chúng ta chỉ là 1 đoàn lữ hành vô tình đi qua chỗ này, nhưng lại không biết được đây là nơi săn bắt của các vị. Mong chư vị hãy rủ lòng thương bỏ qua cho chúng ta lần này!
Nhóm người bên dưới đó bắt đầu xì xào bàn tán, 1 lúc sau có 1 nam nhân cường tráng đứng ra đại diện cho nhóm của chúng, nói:
- Quả thực việc này chúng ta có lỗi mới phải a! - Rồi đột nhiên hắn ta nghiêm giọng - Tuy biết rằng việc này sẽ vi phạm đến quyền riêng tư của các hạ, nhưng cho tiểu mỗ đây mạo muội hỏi rằng các hạ đã từng nhìn thấy 1 con cáo lông trắng bóc quay lại đây?
- Con cáo....... lông màu trắng bóc? - Du Viễn nghiêng đầu.
Tư Nguyệt liền thẳng thừng nói luôn:
- Quả thực xin lỗi, nhưng chúng ta trên đường đi không hề thấy nó hết nga!
Sau đó, 3 người kia lại quay sang nhỏ giọng thì thào với nhau.
- Con cáo lông màu trắng bóc đó không phải là Bạch Tử của tỷ tỷ à?? - Du Viễn hỏi nàng ta.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Tư Nguyệt mới nói:
- Tử Liên tỷ tỷ, ta đã từng phỏng đoán rằng con cáo này có liên quan tới hồ ly tộc, và đã đoán trúng. Nếu lần này ta đoán không sai, thì chắc chắn rằng Bạch Tử chính là người của tộc hồ yêu!
- Mắc bẫy rồi a! Không uổng công ông đây nhịn ăn nhịn đói những mấy ngày nay vì nó!
- Ai nói chỉ mỗi mình ngươi, thế thì tụi tao ra chuồng gà hết à?
- Thôi thôi, ai mà chẳng được. Mau gỡ nó xuống đi, cẩn thận chút, không mất mạng đấy!
Chính vì khá tối, nên đám người đó lại không thấy được nhóm của Tử Liên đang lửng lơ trên cao.
- Các hạ xin hãy giữ im lặng, có vẻ nhóm người này không tốt lành gì cả đâu! - Tư Nguyệt nhanh nhảu nói trước.
- Tại sao ngươi lại chắc nịch như vậy, lỡ đâu bọn họ chỉ là 1 nhóm người vô tình đi ngang qua thì sao? - Du Viễn nhỏ giọng hỏi lại.
- A Viễn, muội có thấy có 1 nhóm người nào rảnh hơi đến nỗi ra chỗ hẻo lánh sự sống này chỉ để đặt bẫy không?
- Suỵt, mau trật tự! - Tử Liên nhỏ giọng gắt lên.
Nghe thấy tiếng của bọn chúng, Bạch Ly khẽ rùng mình.
Giọng nói này............ Mùi hương này............
Phải, chính là lũ khốn thợ săn đó!
Không có nhầm lẫn đi đâu được!
Sự hận thù đã nhanh chóng lấn át tâm trí, con hồ ly đó càng hung hăng cắn sợi dây thừng kia hơn.
Phát hiện được sự bất thường của con cáo lông trắng bên cạnh, Tử Liên vội giữ nó lại, nhỏ giọng gắt lên:
- Bạch Tử! Mau bình tĩnh cho ta!
Không, điều đấy chẳng thay đổi được gì cả.
Nó vẫn không hề nghe lời nàng ta nữa, vẫn tiếp tục cắn sợi dây thừng kia.
Hết cách, Tử Liên nàng không kịp nghĩ ngợi thêm gì cả, đưa tay ra chặng trước miệng con cáo đó lại.
"Phập".
"Tách........ tách........"
Tuy rằng sắc trời khá tối, nhưng 2 người kia lại đều biết rằng có việc gì đó đang xảy ra.
1 lần nữa, Bạch Ly ả lại cắn Tử Liên đến tứa huyết.
Rõ là không ai thấy màu huyết cả, nhưng vẫn thoang thoảng mùi tanh quanh nơi đấy.
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? - Du Viễn hốt hoảng, cầm lấy bàn tay kia của nàng ta mà nhỏ giọng hỏi.
Tư Nguyệt cũng thì thào:
- Tử Liên tỷ tỷ à, tỷ có đau không? Chờ chút, để ta lấy 1 chút dược liệu ra đã, có thể chắc chắn rằng nó sẽ có ích cho việc trị liệu vết thương của tỷ đó!
Thấy cái đám này bắt đầu hỗn loạn lên rồi, Tử Liên đành lắc đầu:
- Không cần khiến mọi người nhọc tâm, chỉ là viết thương nhỏ ngoài da, không có gì phải làm lớn chuyện lên cả.
- Nhưng........ - Du Viễn ấp úng.
- Nhưng nhị cái gì? Ta nói 1 là 1, 2 là 2, từ khi nào mà muội muội dám trái lời ta đây? - Tử Liên hạ giọng xuống mà đe dọa.
Biết rằng bản thân mình không nên nói thêm câu nữa, Du Viễn im lặng, tuy nhiên trong thâm tâm con nhóc này chắc chắn là đang mếu máo hết cả lên rồi nga!
Mục đích của Tử Liên nàng, chính là để con cáo lông trắng của nàng mau mau hồi phục lại tâm trí, cho nên nàng ta cũng chẳng quan tâm bản thân có đau hay không, hay vết thương có để lại sẹo không, chỉ để giúp nó bình tĩnh lại.
Quả thực, khi mùi huyết thoang thoảng xộc thẳng vào khoang mũi, ả ta mới lấy được ý thức lại được.
Đầu óc của ả ta vốn đã mụ mị hết cả lên rồi, nhưng sau khi hít phải mùi huyết bên cạnh, ả mới có thể lấy lại ý thức của bản thân được.
- [Thôi hỏng rồi! Lần này thì mình xong thật rồi nga!]
Con hồ ly đó lo lắng đến tột độ, vì bản thân nó 1 lần nữa đã cắn người.
Tử Liên liền đưa tay về phía con cáo lông trắng đó. Bạch Ly ả nhắm tịt mắt lại, đang chờ 1 cú đấm thẳng vào đầu, thì đột ngột bàn tay đó lại vuốt ve đầu ả ta.
- Thế nào, tỉnh rồi hả? Ở yên đây đi, đừng có làm loạn hết cả lên nữa.
Con hồ ly đó đang định nói thêm điều gì nữa, đột nhiên có ánh đuốc chiếu thẳng sang phía này. Thấy vậy, Tử Liên vội giấu Bạch Ly vào trong áo của mình.
- Lời to......... hả???
- Sao lại có người khác ở đây??
- Không phải chứ, chỗ này hẻo lánh đến như vậy, làm gì thu hút được người ngoài tới đây?
Trông thấy có thể cứu vãn tình hình được, Tư Nguyệt vội mở lời:
- Thật xin lỗi chư vị! Chúng ta chỉ là 1 đoàn lữ hành vô tình đi qua chỗ này, nhưng lại không biết được đây là nơi săn bắt của các vị. Mong chư vị hãy rủ lòng thương bỏ qua cho chúng ta lần này!
Nhóm người bên dưới đó bắt đầu xì xào bàn tán, 1 lúc sau có 1 nam nhân cường tráng đứng ra đại diện cho nhóm của chúng, nói:
- Quả thực việc này chúng ta có lỗi mới phải a! - Rồi đột nhiên hắn ta nghiêm giọng - Tuy biết rằng việc này sẽ vi phạm đến quyền riêng tư của các hạ, nhưng cho tiểu mỗ đây mạo muội hỏi rằng các hạ đã từng nhìn thấy 1 con cáo lông trắng bóc quay lại đây?
- Con cáo....... lông màu trắng bóc? - Du Viễn nghiêng đầu.
Tư Nguyệt liền thẳng thừng nói luôn:
- Quả thực xin lỗi, nhưng chúng ta trên đường đi không hề thấy nó hết nga!
Sau đó, 3 người kia lại quay sang nhỏ giọng thì thào với nhau.
- Con cáo lông màu trắng bóc đó không phải là Bạch Tử của tỷ tỷ à?? - Du Viễn hỏi nàng ta.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Tư Nguyệt mới nói:
- Tử Liên tỷ tỷ, ta đã từng phỏng đoán rằng con cáo này có liên quan tới hồ ly tộc, và đã đoán trúng. Nếu lần này ta đoán không sai, thì chắc chắn rằng Bạch Tử chính là người của tộc hồ yêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.