Chương 13: Thi Thể Chìm
Phong Nguyệt Bạc
17/06/2021
Phàn Thiện đem Bạch Chúc đổi sang tay trái, từ trong tay áo lấy ra một lá bùa, tích lửa trên đầu ngón tay. Giữ lấy một đầu lá bùa rồi nhẹ nhàng lắc một cái, lá bùa bốc cháy rồi biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một cây kim bạc dài hơn một thước xuất hiện.
Câu Nguyệt vốn đang ngồi một bên sinh hờn dỗi, thấy động tác ảo thuật của nàng lại một lần nữa nổi lên hứng thú, mở to hai mắt quan sát.
Sau đó thấy nàng nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, đem ngân châm dài nhanh chóng đâm vào khe hở trên của tảng đá bên cạnh ao, cắm thẳng trên đỉnh đầu. Sau một lúc chậm rãi rút ra, ngân châm nguyên bản màu trắng bạc bây giờ đã có một nửa màu đen, mặt trên còn dính một ít đất cát.
Nàng ngồi xổm xuống dùng ngón tay chà xát ngân châm trên đất, chà tới chà lui, thần sắc trên mặt lập tức ngưng trọng mấy phần.
Quả nhiên, cái ao này...
"Cứ như dùng ngân châm thử độc đồ ăn của Hoàng đế ấy" tiểu bạch miêu ở một bên cười nói: "Thế nào, trong đá này có độc à?" nói rồi thì chun mũi, móng vuốt nhỏ phẩy phẩy trước mặt: "Có điều nơi này có mùi người chết, tám mười phần là không sạch sẻ"
Phàn Thiện thu hồi ngân châm dài "Đã từng nghe qua vùng đất nguy hiểm chưa? " nàng đứng lên, nhẹ giọng nói: "Đất khô cằn, nóng như thịt chín, cát đá thì nóng như dưới suối, tất cả đều vì đó là vùng đất nguy hiểm, trong đó nguy hiểm nhất là cát đá"
"Cát đá nóng?" Câu Nguyệt nheo mắt lại, đưa móng vuốt xuống khe hở của tảng đá một hồi, cúi người xuống ngửi một cái, lập tức sáng tỏ: "Ừm... cấu tạo và tính chất đất của nơi này quả thật không giống nơi khác, đều là đất cát, cứ để tảng đá này che giấu, cũng không khó phát hiện bên dưới có nhiều lỗ hổng. Những cái lỗ kia đường kính mặc dù rẩt nhỏ, nhưng mà mỗi cái đều rất sâu, nối thẳng xuống nền đất, có thể nghe thấy mùi hôi thối"
Phàn Thiện gật gù, trong mắt lộ ra mấy phần khen ngợi "Đây cũng là đặc điểm của cát đá nóng. Nước như máu, là nơi có phúc có họa. Ban đầu phong thủy ở đây khá tốt, nhưng khí cầu vô ích, không khí ô nhiễm, bên trong đọng lại khí tức ẩm ướt, bên ngoài thì thấm nước mưa, trong khoảng thời gian dài như vậy, âm dương bị phá hủy, dẫn đến phong thủy cũng bị hủy theo. Bây giờ có thể xem như Diệu huyện là một nơi hiếm thấy khi đang nuôi một thi thể"
"Nơi này nuôi thi thể, khí hậu ngưng đọng, âm tà tích tụ, nếu người chết mang oán khí, đem đi chôn hồn phách không rời khỏi, thường sẽ chạy trốn khỏi sự truy đuổi. Qua một thời gian, thi thể bắt đầu hôi mốc, ban đêm tứ chi hành động làm thức tỉnh ngũ giác, nhuốm máu phàm nhân" nàng đưa ánh mắt phòng tới trong ao: "Xem ra trong cái ao này, có giấu thi thể"
Tiểu bạch miêu lại nói: "Lần đầu tiên thấy ngươi nói nhiều như vậy"
Phàn Thiện: "Ngày thường ta ít nói lắm sao?"
"Cái này à..." bạch miêu xoa xoa bàn tay nhỏ bằng thịt của mình, ánh mắt lay động: "Ừm... a người vừa nói những lời đó tức là thi thể được nuôi dưới này đã biến thành phàm nhân loại như bánh ú hôi mốc ấy à?"
"Có khả năng này, nhưng chỉ là suy đoán thôi, dù sao nơi này chưa từng xảy ra án mạng, vẫn bình an vô sự" sự chú ý của Phàn mỹ nhân đã thành công được dời đi, nghĩ một chút, nàng nhẹ giọng nói: "Trước tiên theo ta bày trận, sau đó yên lặng xem biến đổi"
Nàng nói xong lấy ra hai lá bùa trắng, mỗi cái nằm ở góc bí mật hai phía nam bắc của ao sen, sau đó ở đối diện mỗi lá cách ba bước bày ra năm viên đá, giơ ngón tay lên vẽ ra một ám phù.
Đây là trận pháp vững chắc hữu hiệu không dễ bị phát hiện, thích hợp ở trong tối chờ mục tiêu xuất hiện, nó giống với bẫy của thợ săn, hay ngư dân vẩy lưới vậy, chỉ đợi khi đối phương xuất hiện, bước vào trận pháp là có thể chắc chắn bắt được.
Câu Nguyệt cũng không nhàn rỗi, nàng ở một chỗ khác giúp bày ra năm viên đá mang theo linh khí, còn rất có ý tưởng xếp thành hình hoa mai. Nàng còn chưa kịp thưởng thức liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân xa lạ. Nàng xoay người lại nhìn, hoá ra là nữ tử giả mạo Phàn Thiện.
Nữ tử đi tới bên người nàng, bỗng nhiên cau mày: "Yêu khí thật nặng!"
Bạch miêu nào đó suýt chút nữa không nhịn được muốn nhảy dựng lên lưu lại vài vết máu trên mặt người này. Mà điều làm nàng càng tức hơn chính là nữ nhân này ngay sau đó đã đạp lên đoá mai nhỏ mà nàng vừa mới làm xong, thẳng tắp đi về góc có dán là bùa.
Thật sự không thể tha thứ được!!
"Đây là cái gì?" sức quan sát của cô gái kia rất nhạy cảm, rất nhanh đã chú ý tới lá bùa, nhìn chằm chằm nó thoáng suy nghĩ, lập tức đưa tay ra chuẩn bị tháo xuống.
"Dừng tay" lời này là Câu Nguyệt thốt ra, mà người ngăn cản động tác của cô gái lại là Phàn Thiện ở một hướng khác.
"Các ngươi là ai?!" nữ tử giật mình nhảy một cái, vội vã lùi về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn một người một mèo đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Trên người con mèo này ma khí rất nặng, rõ ràng là một yêu ma, vừa vặn người bên cạnh lại tiên khí bức người, nhìn không rõ chân thân, cũng không biết là địch hay bạn... nàng mím chặt khoé môi, tay cầm phất trần căng thẳng, cũng không biết qua bao lâu, thần sắc trên mặt liền thay đổi.
Nữ nhân trước mặt này xác thực không đơn giản, tu vi cao thâm hơn nàng đã không nói, mà linh tức lại cực kì tinh khiết, nghĩ đến cảnh giới ít ra cũng đến Linh Tịch Kỳ! Mà lá bùa trên vách đá cạnh ao phỏng chừng chính là đối phương dán lên, vậy... vậy một người một mèo ẩn thân ở đây, cũng là chuẩn bị trừ yêu sao...
Trong đầu nữ tu thanh bào loé lên, lập tức thay đổi biểu tình, hướng về Phàn Thiện chắp tay nhẹ nói: "Vãn bối Đường Lăng tham kiến tiền bối"
"A, coi như người thức thời" bạch miêu bên hông hừ lạnh, dáng dấp ngược lại có chút mùi vị mượn cáo oai hùm.
Phàn Thiện nhìn nàng, ánh mắt có mấy phần lạnh lẽo: "Đến nơi khác nói chuyện"
"A? Nha..." có lẽ là bị khí tức này làm kinh sợ, nữ tu sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn đi theo. Chờ đến một thân cây cách khá xa, Phàn Thiện mới dừng lại, xoay người hỏi nàng: "Ngươi tới đây muốn làm gì?"
Đường Lăng không tự chủ le lưỡi một cái, còn sinh ra ảo giác như bị sư phụ của mình trách cứ: "Vãn bối xuống núi tu luyện, thường giúp đỡ phàm nhân trừ khử yêu quỷ, hai ngày nay vừa vặn thấy ở đây không ổn, cho nên mới..."
"Cho nên mới đến giả mạo người khác, có thể thu được yêu thì thu, thu không được cũng có thể lấy một khoản tài vật rời đi đúng không" bạch miêu lành lạnh bổ sung, sắc mặt khó ở, quả nhiên còn rất lưu ý chuyện đoá mai nhỏ của mình bị giẫm loạn...
"Ta...ta cũng không phải có ý định lừa gạt, chỉ là không giả mạo một người có tiếng tăm thì những phàm nhân kia sẽ không chịu tin ta... ta cũng muốn xác thực nơi này xảy ra chuyện quái dị gì..." nữ tu bị người vạch trần lộ vẻ xấu hổ, hai bên tai nóng lên, lộ ra dáng dấp tiểu nữ nhỉ, còn đâu dáng vẻ của đại sư lúc trước nữa.
Nghĩ tới điều gì, nữ tu lại do dự nói: "Dám hỏi tiền bối là..."
"Không cần biết ta là ai" Phàn Thiện nhìn ra tâm tư của nàng, lạnh nhạt nói: "Chỉ cần làm theo những gì ta nói"
"Ôi chao?" Đường Lăng nháy mắt máy cái.
Phàn Thiện lại nói: "Chúng ta nghi ngờ nơi này có thi thể" dừng một chút, ngữ điều dần thấp: "Bình thường thi thể bị phù sẽ nổi lên mặt nước, không thể không có ai phát hiện ra. Nhưng nơi này nghe đồn lúc trước chưa từng có bất kì án mạng nào, người nhà họ Đường vẫn an nhiên cư ngụ ở đây, điều này cho thấy chuyện kia cũng không ai biết. Nói cách khác, thi thể đó không có trôi đi"
"Thi thể rơi xuống nước nếu không di động thì oán khí không tiêu tan, rất dễ biến đổi. Chỉ là theo khí tức ở đây cho thấy, trình độ biến hoá của đối phương vẫn chưa sâu" nàng khẽ cau mày, nói tiếp: "Nếu như suy tính không sai, đại khái đối phương đã chết chỉ có năm, sáu năm mà thôi"
"Năm, sáu năm à..." Đường Lăng cụp mặt suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói: "Đúng rồi, lúc nãy Đường thiếu gia có nói với ta, thật ra lúc trước nơi đó là ao cá của một hộ gia đình" nàng đưa tay chỉ vào ao sen "Sau đó gia đình kia vội vã rời đi, có người đến mua nơi này với giá rẻ, đem mấy gian nhà lá này biến thành đại trạch, mà ao cá cũng thành ao sen"
"Tại sao phải đổi thành ao sen, không cảm thấy ao cá càng lớn càng thú vị sao" bạch miêu xen mồm.
"Vậy sao?" Đường Lăng suy nghĩ một chút: "Dường như..."
Phàn Thiện: "Liên quan đến gia đình kia, người biết được bao nhiêu?"
"Vốn dĩ gia đình kia họ Trường, gia chủ là tú tài nghèo, ngày thường chỉ dựa vào việc bán chút tranh chữ miễn cưỡng sống tạm, nhưng vì tướng mạo không tồi, sau này cưới một thê một thiếp, đều xinh đẹp" Đường Lăng đem sự tình lúc nãy Đường Lễ bát quái với nàng tường tận nói ra: "Năm năm trước bọn họ đột nhiên rời đi, bảo là muốn đến phương Bắc mưu sinh. Nhưng chính thất Lưu thị không đi theo. Lúc ấy có người hỏi, tú tài này liền nói Lưu thị vốn là con gái nhà giàu có, vì không chịu được bần cùng nên đã hoà ly với hắn, một mình hồi hương"
Cũng không biết là xúc động nhớ lại cái gì, nàng thở dài, cuối cùng nói: "Những chuyện này là Đường thiếu gia năm đó nghe ông chủ Ngô nói. Nhưng trong đó cũng che giấu rất nhiều"
"Không chịu được cực khổ, hoà ly hồi hương... a, nói thật dễ nghe" Câu Nguyệt cười trầm: "E là Lưu thị này chính là thi thể chìm dưới đáy áo rồi"
Đường Lăng ngớ ngẩn, đúng là không nghĩ tới tầng này.
"Dùng pháp thuật đem cảnh tượng lúc trước hiện về trong ý thức là có thể rõ ràng lúc đó đã xảy ra chuyện gì thôi" Phàn Thiện bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng. Bạch miêu nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng. Người còn lại thì vẻ mặt khẽ biến, lấp bấp: "Pháp... pháp thuật gì?"
"Dùng phép ngược dòng thời gian, hiện vật hình dáng, tướng mạo và người vẫn như trước, cũng có thể thông qua cảm giác, thấy cảnh tượng đã diễn ra" nàng thản nhiên nhìn cô gái trước mặt một chút, trong lời nói rất có thâm ý: "Với những cành lá khô héo này thì có thể duy trì được nửa canh giờ, chỉ là cảm ứng chuyện năm năm trước, ngươi có thể làm được"
"Ngươi..." lại dễ dàng bị nhìn thấu đạo pháp, Đường Lăng vừa hoảng sợ lại thất bại. Cuối cùng khẽ cắn răng, cũng chỉ có thể đáp ứng: "Được, ta thử xem!" nói xong cũng thật sự nhắm mặt lại, miệng khẽ niệm chú quyết tiến vào trạng thái, bắt đầu ngưng thần cảm ứng sự vật tứ phía trong một không gian khác.
Ở đây trong lúc nhàn rỗi, tiểu bạch miêu tự nhiên khẽ đung đưa cái đuôi, nhịn không được nắm móng vuốt đụng chân người bên cạnh một cái, cười nhẹ: "Chờ chút, hôm nay làm sao lại làm khó dễ hậu bối thế, loại pháp thuật kia lẽ nào ngươi còn không biết?"
"Ta không biết" người nào đó mặt không biến sắc.
Phép ngược dòng thời gian không phải phép thuật bình thường mà ai cũng có thể học được, hơn nữa đây là một môn độc nhất của một phái tu tiên rất thần bí, bình thường sẽ không truyền ra ngoài. Mà nữ tu trước mắt chắc là đệ tử, cũng không biết... nàng và người kai có quan hệ hay không.
Câu Nguyệt vốn đang ngồi một bên sinh hờn dỗi, thấy động tác ảo thuật của nàng lại một lần nữa nổi lên hứng thú, mở to hai mắt quan sát.
Sau đó thấy nàng nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, đem ngân châm dài nhanh chóng đâm vào khe hở trên của tảng đá bên cạnh ao, cắm thẳng trên đỉnh đầu. Sau một lúc chậm rãi rút ra, ngân châm nguyên bản màu trắng bạc bây giờ đã có một nửa màu đen, mặt trên còn dính một ít đất cát.
Nàng ngồi xổm xuống dùng ngón tay chà xát ngân châm trên đất, chà tới chà lui, thần sắc trên mặt lập tức ngưng trọng mấy phần.
Quả nhiên, cái ao này...
"Cứ như dùng ngân châm thử độc đồ ăn của Hoàng đế ấy" tiểu bạch miêu ở một bên cười nói: "Thế nào, trong đá này có độc à?" nói rồi thì chun mũi, móng vuốt nhỏ phẩy phẩy trước mặt: "Có điều nơi này có mùi người chết, tám mười phần là không sạch sẻ"
Phàn Thiện thu hồi ngân châm dài "Đã từng nghe qua vùng đất nguy hiểm chưa? " nàng đứng lên, nhẹ giọng nói: "Đất khô cằn, nóng như thịt chín, cát đá thì nóng như dưới suối, tất cả đều vì đó là vùng đất nguy hiểm, trong đó nguy hiểm nhất là cát đá"
"Cát đá nóng?" Câu Nguyệt nheo mắt lại, đưa móng vuốt xuống khe hở của tảng đá một hồi, cúi người xuống ngửi một cái, lập tức sáng tỏ: "Ừm... cấu tạo và tính chất đất của nơi này quả thật không giống nơi khác, đều là đất cát, cứ để tảng đá này che giấu, cũng không khó phát hiện bên dưới có nhiều lỗ hổng. Những cái lỗ kia đường kính mặc dù rẩt nhỏ, nhưng mà mỗi cái đều rất sâu, nối thẳng xuống nền đất, có thể nghe thấy mùi hôi thối"
Phàn Thiện gật gù, trong mắt lộ ra mấy phần khen ngợi "Đây cũng là đặc điểm của cát đá nóng. Nước như máu, là nơi có phúc có họa. Ban đầu phong thủy ở đây khá tốt, nhưng khí cầu vô ích, không khí ô nhiễm, bên trong đọng lại khí tức ẩm ướt, bên ngoài thì thấm nước mưa, trong khoảng thời gian dài như vậy, âm dương bị phá hủy, dẫn đến phong thủy cũng bị hủy theo. Bây giờ có thể xem như Diệu huyện là một nơi hiếm thấy khi đang nuôi một thi thể"
"Nơi này nuôi thi thể, khí hậu ngưng đọng, âm tà tích tụ, nếu người chết mang oán khí, đem đi chôn hồn phách không rời khỏi, thường sẽ chạy trốn khỏi sự truy đuổi. Qua một thời gian, thi thể bắt đầu hôi mốc, ban đêm tứ chi hành động làm thức tỉnh ngũ giác, nhuốm máu phàm nhân" nàng đưa ánh mắt phòng tới trong ao: "Xem ra trong cái ao này, có giấu thi thể"
Tiểu bạch miêu lại nói: "Lần đầu tiên thấy ngươi nói nhiều như vậy"
Phàn Thiện: "Ngày thường ta ít nói lắm sao?"
"Cái này à..." bạch miêu xoa xoa bàn tay nhỏ bằng thịt của mình, ánh mắt lay động: "Ừm... a người vừa nói những lời đó tức là thi thể được nuôi dưới này đã biến thành phàm nhân loại như bánh ú hôi mốc ấy à?"
"Có khả năng này, nhưng chỉ là suy đoán thôi, dù sao nơi này chưa từng xảy ra án mạng, vẫn bình an vô sự" sự chú ý của Phàn mỹ nhân đã thành công được dời đi, nghĩ một chút, nàng nhẹ giọng nói: "Trước tiên theo ta bày trận, sau đó yên lặng xem biến đổi"
Nàng nói xong lấy ra hai lá bùa trắng, mỗi cái nằm ở góc bí mật hai phía nam bắc của ao sen, sau đó ở đối diện mỗi lá cách ba bước bày ra năm viên đá, giơ ngón tay lên vẽ ra một ám phù.
Đây là trận pháp vững chắc hữu hiệu không dễ bị phát hiện, thích hợp ở trong tối chờ mục tiêu xuất hiện, nó giống với bẫy của thợ săn, hay ngư dân vẩy lưới vậy, chỉ đợi khi đối phương xuất hiện, bước vào trận pháp là có thể chắc chắn bắt được.
Câu Nguyệt cũng không nhàn rỗi, nàng ở một chỗ khác giúp bày ra năm viên đá mang theo linh khí, còn rất có ý tưởng xếp thành hình hoa mai. Nàng còn chưa kịp thưởng thức liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân xa lạ. Nàng xoay người lại nhìn, hoá ra là nữ tử giả mạo Phàn Thiện.
Nữ tử đi tới bên người nàng, bỗng nhiên cau mày: "Yêu khí thật nặng!"
Bạch miêu nào đó suýt chút nữa không nhịn được muốn nhảy dựng lên lưu lại vài vết máu trên mặt người này. Mà điều làm nàng càng tức hơn chính là nữ nhân này ngay sau đó đã đạp lên đoá mai nhỏ mà nàng vừa mới làm xong, thẳng tắp đi về góc có dán là bùa.
Thật sự không thể tha thứ được!!
"Đây là cái gì?" sức quan sát của cô gái kia rất nhạy cảm, rất nhanh đã chú ý tới lá bùa, nhìn chằm chằm nó thoáng suy nghĩ, lập tức đưa tay ra chuẩn bị tháo xuống.
"Dừng tay" lời này là Câu Nguyệt thốt ra, mà người ngăn cản động tác của cô gái lại là Phàn Thiện ở một hướng khác.
"Các ngươi là ai?!" nữ tử giật mình nhảy một cái, vội vã lùi về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn một người một mèo đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Trên người con mèo này ma khí rất nặng, rõ ràng là một yêu ma, vừa vặn người bên cạnh lại tiên khí bức người, nhìn không rõ chân thân, cũng không biết là địch hay bạn... nàng mím chặt khoé môi, tay cầm phất trần căng thẳng, cũng không biết qua bao lâu, thần sắc trên mặt liền thay đổi.
Nữ nhân trước mặt này xác thực không đơn giản, tu vi cao thâm hơn nàng đã không nói, mà linh tức lại cực kì tinh khiết, nghĩ đến cảnh giới ít ra cũng đến Linh Tịch Kỳ! Mà lá bùa trên vách đá cạnh ao phỏng chừng chính là đối phương dán lên, vậy... vậy một người một mèo ẩn thân ở đây, cũng là chuẩn bị trừ yêu sao...
Trong đầu nữ tu thanh bào loé lên, lập tức thay đổi biểu tình, hướng về Phàn Thiện chắp tay nhẹ nói: "Vãn bối Đường Lăng tham kiến tiền bối"
"A, coi như người thức thời" bạch miêu bên hông hừ lạnh, dáng dấp ngược lại có chút mùi vị mượn cáo oai hùm.
Phàn Thiện nhìn nàng, ánh mắt có mấy phần lạnh lẽo: "Đến nơi khác nói chuyện"
"A? Nha..." có lẽ là bị khí tức này làm kinh sợ, nữ tu sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn đi theo. Chờ đến một thân cây cách khá xa, Phàn Thiện mới dừng lại, xoay người hỏi nàng: "Ngươi tới đây muốn làm gì?"
Đường Lăng không tự chủ le lưỡi một cái, còn sinh ra ảo giác như bị sư phụ của mình trách cứ: "Vãn bối xuống núi tu luyện, thường giúp đỡ phàm nhân trừ khử yêu quỷ, hai ngày nay vừa vặn thấy ở đây không ổn, cho nên mới..."
"Cho nên mới đến giả mạo người khác, có thể thu được yêu thì thu, thu không được cũng có thể lấy một khoản tài vật rời đi đúng không" bạch miêu lành lạnh bổ sung, sắc mặt khó ở, quả nhiên còn rất lưu ý chuyện đoá mai nhỏ của mình bị giẫm loạn...
"Ta...ta cũng không phải có ý định lừa gạt, chỉ là không giả mạo một người có tiếng tăm thì những phàm nhân kia sẽ không chịu tin ta... ta cũng muốn xác thực nơi này xảy ra chuyện quái dị gì..." nữ tu bị người vạch trần lộ vẻ xấu hổ, hai bên tai nóng lên, lộ ra dáng dấp tiểu nữ nhỉ, còn đâu dáng vẻ của đại sư lúc trước nữa.
Nghĩ tới điều gì, nữ tu lại do dự nói: "Dám hỏi tiền bối là..."
"Không cần biết ta là ai" Phàn Thiện nhìn ra tâm tư của nàng, lạnh nhạt nói: "Chỉ cần làm theo những gì ta nói"
"Ôi chao?" Đường Lăng nháy mắt máy cái.
Phàn Thiện lại nói: "Chúng ta nghi ngờ nơi này có thi thể" dừng một chút, ngữ điều dần thấp: "Bình thường thi thể bị phù sẽ nổi lên mặt nước, không thể không có ai phát hiện ra. Nhưng nơi này nghe đồn lúc trước chưa từng có bất kì án mạng nào, người nhà họ Đường vẫn an nhiên cư ngụ ở đây, điều này cho thấy chuyện kia cũng không ai biết. Nói cách khác, thi thể đó không có trôi đi"
"Thi thể rơi xuống nước nếu không di động thì oán khí không tiêu tan, rất dễ biến đổi. Chỉ là theo khí tức ở đây cho thấy, trình độ biến hoá của đối phương vẫn chưa sâu" nàng khẽ cau mày, nói tiếp: "Nếu như suy tính không sai, đại khái đối phương đã chết chỉ có năm, sáu năm mà thôi"
"Năm, sáu năm à..." Đường Lăng cụp mặt suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói: "Đúng rồi, lúc nãy Đường thiếu gia có nói với ta, thật ra lúc trước nơi đó là ao cá của một hộ gia đình" nàng đưa tay chỉ vào ao sen "Sau đó gia đình kia vội vã rời đi, có người đến mua nơi này với giá rẻ, đem mấy gian nhà lá này biến thành đại trạch, mà ao cá cũng thành ao sen"
"Tại sao phải đổi thành ao sen, không cảm thấy ao cá càng lớn càng thú vị sao" bạch miêu xen mồm.
"Vậy sao?" Đường Lăng suy nghĩ một chút: "Dường như..."
Phàn Thiện: "Liên quan đến gia đình kia, người biết được bao nhiêu?"
"Vốn dĩ gia đình kia họ Trường, gia chủ là tú tài nghèo, ngày thường chỉ dựa vào việc bán chút tranh chữ miễn cưỡng sống tạm, nhưng vì tướng mạo không tồi, sau này cưới một thê một thiếp, đều xinh đẹp" Đường Lăng đem sự tình lúc nãy Đường Lễ bát quái với nàng tường tận nói ra: "Năm năm trước bọn họ đột nhiên rời đi, bảo là muốn đến phương Bắc mưu sinh. Nhưng chính thất Lưu thị không đi theo. Lúc ấy có người hỏi, tú tài này liền nói Lưu thị vốn là con gái nhà giàu có, vì không chịu được bần cùng nên đã hoà ly với hắn, một mình hồi hương"
Cũng không biết là xúc động nhớ lại cái gì, nàng thở dài, cuối cùng nói: "Những chuyện này là Đường thiếu gia năm đó nghe ông chủ Ngô nói. Nhưng trong đó cũng che giấu rất nhiều"
"Không chịu được cực khổ, hoà ly hồi hương... a, nói thật dễ nghe" Câu Nguyệt cười trầm: "E là Lưu thị này chính là thi thể chìm dưới đáy áo rồi"
Đường Lăng ngớ ngẩn, đúng là không nghĩ tới tầng này.
"Dùng pháp thuật đem cảnh tượng lúc trước hiện về trong ý thức là có thể rõ ràng lúc đó đã xảy ra chuyện gì thôi" Phàn Thiện bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng. Bạch miêu nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng. Người còn lại thì vẻ mặt khẽ biến, lấp bấp: "Pháp... pháp thuật gì?"
"Dùng phép ngược dòng thời gian, hiện vật hình dáng, tướng mạo và người vẫn như trước, cũng có thể thông qua cảm giác, thấy cảnh tượng đã diễn ra" nàng thản nhiên nhìn cô gái trước mặt một chút, trong lời nói rất có thâm ý: "Với những cành lá khô héo này thì có thể duy trì được nửa canh giờ, chỉ là cảm ứng chuyện năm năm trước, ngươi có thể làm được"
"Ngươi..." lại dễ dàng bị nhìn thấu đạo pháp, Đường Lăng vừa hoảng sợ lại thất bại. Cuối cùng khẽ cắn răng, cũng chỉ có thể đáp ứng: "Được, ta thử xem!" nói xong cũng thật sự nhắm mặt lại, miệng khẽ niệm chú quyết tiến vào trạng thái, bắt đầu ngưng thần cảm ứng sự vật tứ phía trong một không gian khác.
Ở đây trong lúc nhàn rỗi, tiểu bạch miêu tự nhiên khẽ đung đưa cái đuôi, nhịn không được nắm móng vuốt đụng chân người bên cạnh một cái, cười nhẹ: "Chờ chút, hôm nay làm sao lại làm khó dễ hậu bối thế, loại pháp thuật kia lẽ nào ngươi còn không biết?"
"Ta không biết" người nào đó mặt không biến sắc.
Phép ngược dòng thời gian không phải phép thuật bình thường mà ai cũng có thể học được, hơn nữa đây là một môn độc nhất của một phái tu tiên rất thần bí, bình thường sẽ không truyền ra ngoài. Mà nữ tu trước mắt chắc là đệ tử, cũng không biết... nàng và người kai có quan hệ hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.