Tiểu Mỹ Nhân

Chương 32: Điên cuồng

Thập Tứ Nương

22/05/2014

“Bên trong nhưng là Lam công tử?” Một hắc y nhân cầm quyền chào, thanh âm không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Đúng là tại hạ. Không biết các hạ muốn làm gì ?’’ Nam Cung Lâm trầm giọng nói, ánh mắt lợi hại như lưỡi đao quét qua tất cả hắc y nhân, khiến bọn họ không nhịn được rùng mình. Không hổ danh là Chiến Thần của Tố Quốc, này khí thế, chắc chắn phải trải qua muôn lần vào sinh ra tử mới có thể có được.

“Lam công tử, chủ tử nhà chúng ta, muốn mượn ngươi một thứ !’’ Hắc y nhân cầm đầu tiếp tục nói.

“Xin hỏi, các hạ là muốn mượn thứ gì ?’’ Nam Cung Lâm lạnh lẽo thanh âm lại vang lên.

“Mạng của ngươi !’’

“Nếu lấy được, các hạ xin mời !’’ Khóe miệng hắn giơ lên, khiêu khích, trong mắt, lại là một mảnh tàn nhẫn lạnh lùng, thị huyết ác ma.

“Thượng !’’ Hắc y nhân vung kiếm lên, lập tức, vô số hắc y nhân khác lao về phía xe ngựa.

Nam Cung Lâm nhìn thoáng qua Uyển Nhu. Nàng lúc này vô cùng trấn tĩnh, một chút cũng không sợ hãi. Một phần là do cơ thể này, có lẽ đã quá quen với trường hợp như thế này rồi. Nhưng một phần, cũng là do tâm trí nàng rất sáng suốt. Nàng sớm dự đoán được, đường về sẽ không yên bình. Chưa đạt được mục đích, Nam Cung Sơn hẳn là sẽ không bỏ qua. Rời khỏi Mặc Dung sơn trang, cơ hội quá tốt để ra tay giết Nam Cung Lâm. Nơi rừng núi hoang vu như thế này, Thành vương gia có chết, cũng mất xác.

Nam Cung Lâm trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng. Như vậy mới xứng đáng là nữ nhân mà hắn chọn. Chỉ có nàng mới có thể ở bên hắn suốt đời. Phải biết rằng, bên cạnh hắn, những chuyện chém giết như thế này là rất bình thường. Nhưng hắn vẫn không quên, nàng sợ máu. Bây giờ bình tĩnh, chưa hẳn lát nữa, giữa tràng huyết tinh này, nàng còn có thể vững vàng. Nàng không nghi ngờ gì, chính là chướng ngại lớn nhất của hắn. Nhưng hắn thề, hắn sẽ bảo vệ nàng. Vì nàng, là người mà hắn đã định rồi !

“Uyển Nhi, ở yên trong này, đừng đi ra ngoài, đừng nhìn gì hết !’’ Nam Cung Lâm ôn nhu nói.

Nàng khẽ gật đầu. Hắc y nhân, dường như vẫn chưa nhận ra có nàng ở trong xe. Nam Cung Lâm hoàn toàn che khuất mất nàng.

Từ trong rừng cây, rất nhanh chóng nhảy ra ba hắc y nhân khác. Bọn họ chia nhau đứng quanh xe ngựa. Nàng biết, đó là Phong, Lôi, Thiểm, ba ám vệ đắc lực nhất của Nam Cung Lâm.

Nam Cung Lâm rất nhanh xuống xe ngựa, rút kiếm ra, chuẩn bị nghênh chiến.

“Mạc Uy, cẩn thận, một lát nữa tìm được kẽ hở, nhanh chóng chạy về kinh thành báo mọi việc cho Hoàng Thượng !’’

“Gia, thuộc hạ không thể chạy thoát một mình !’’ Mạc Uy bất chấp nói.

“Không phải là chạy thoát một mình ! Ngươi chạy về kinh báo cho Hoàng Thượng, hắn chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta ! Hơn nữa…’’ Nam Cung Lâm nghiêm nghị liếc nhìn Mạc Uy, “Ngươi không phải còn có người đang chờ sao ? Đừng để nàng thất vọng !’’

Mạc Uy thật sâu nhìn vào mắt Nam Cung Lâm, sau đó trịnh trọng gật đầu.

“Muốn mạng của ta sao ?’’ Nam Cung Lâm cuồng vọng nói, ánh mắt lạnh lùng, cả người tản mát ra một cỗ hơi thở chết chóc, tàn khốc, ác ma, “Còn phải xem, các người có bản lĩnh đó không đã !’’

Một hồi huyết tinh, bắt đầu…



Đây là đâu ?

Tối quá ! Tất cả đều tối đen như mực !

Trong bóng đêm, một bóng người chậm rãi bước đi. Nàng cứ vô định mà bước, không phân rõ phương hướng, cứ bước đi theo bản năng.

Bốn phía, đều là một màu đen !

Bỗng nhiên, nàng ngửi thấy một cỗ mùi tanh lợm. Nhưng rất tươi, rất hấp dẫn… Mùi tanh… Đây là…

… Mùi máu ?

Bốn phía tối đen, mùi máu tràn ngập…

Đột nhiên, chân nàng như đạp phải thứ gì đó. Mềm mềm, nhớp nháp, khiến nàng co rụt chân lại.

Cảnh tượng trước mắt, khiến nàng sợ ngây người… !

Thi thể ! Khắp nơi đều là thi thể !

Màu đen biến mất, thay vào đó là một không gian xơ xác tiêu điều đến đáng sợ. Tiếng quạ kêu âm vang khắp trời. Dưới đất, máu tưới ướt đẫm một vùng, khiến cả cỏ cây khô héo. Hàng vạn cỗ thi thể chồng chất lên nhau, chính là đang trong quá trình phân hủy. Mùi máu tanh, mùi thịt thối rữa bốc lên, khiến dạ dày nàng cuộn lên. Nôn khan… !

Rốt cuộc là thế nào ? Tại sao nàng lại có mặt ở chiến trường ?

Đột nhiên, có cái gì đó như muốn xé toang đầu óc nàng…

“Máu… máu… máu…’’

Nàng cảm giác cả người mình như muốn vỡ tung ra…

“Máu… ta cần… máu… năng lượng… máu… !’’

Nàng thở dốc. Nàng sắp không khống chế được chính mình…

Thanh âm đó đang kêu gào trong đầu nàng. Chém giết! Chém giết tất cả! Máu đỏ tươi… Ta muốn thấy máu đỏ tươi !

Giết tất cả !!!





Nam Cung Lâm cùng ba ám vệ ra sức chém giết, liều mạng mở đường máu cho Mạc Uy chạy ra. Hiện tại bây giờ, chỉ có thể cầm chân để chờ quân cứu viện tới mà thôi. Những hắc y nhân này, võ công đều thuộc hàng thượng đẳng trên giang hồ. Mặc dù bọn họ bốn người mà nói, là cao thủ trong cao thủ. Nhưng một lúc phải đối phó với hàng chục cao thủ thế này, cầm cự đã là gắng sức.

Hắn một chút cũng không chú ý đến, hắc y nhân cầm đầu, đang lẻn vào trong xe ngựa.

Bên trong, hắn thấy một nữ nhân bịt sa che mặt. Không thể thấy được dung nhan, nhưng lúc nãy Nam Cung Lâm bảo hộ nàng, hắn đã nhận ra. Xem ra, nữ nhân này rất quan trọng với Nam Cung Lâm.

“Nam Cung Lâm ! Nếu ngươi không ngoan ngoãn nạp mạng, hôm nay sẽ là tử kỳ của nữ nhân này !’’

Tiếng nói khiến tất cả mọi người dừng tay lại, lăng lăng nhìn về phía xe ngựa.

Nam Cung Lâm phẫn nộ nhìn hắn. Trong tay hắn lúc này, là Uyển Nhu. Mà nàng, dường như đã ngất xỉu, mất đi tri thức.

“Thả nàng !’’

Nam Cung Lâm trầm giọng nói, hơi thở tử vong càng phát ra mãnh liệt.

Hắc y nhân nheo mắt lại. Xem ra hắn bắt đúng người. Này nữ nhân, quả nhiên là người Nam Cung Lâm coi trọng. Không ngờ Chiến thần cũng có điểm yếu sao? Hôm nay vận may của hắn không sai!

“Ngươi tự sát, ta liền thả nàng !’’

“Bổn vương lấy gì tin ngươi?’’ Nam Cung Lâm mâu quang ám trầm nhìn chằm chằm hắc y nhân, hận không thể lột da xẻ thịt hắn ngay lúc này.

“Mạng ngươi mới quan trọng! Ngươi đã chết, chúng ta giữ lại nàng làm gì?’’ Hắc y nhân đùa cợt nói. Trong tay chủy thủ nhập một chút vào da thịt non mịn của Uyển Nhu, một đạo vết máu chậm rãi chảy xuống.

Mà hắn không ngờ, hành động này, lại khiến tử kỳ của hắn đến gần hơn. Hắn bây giờ, chỉ cách Diêm Vương có mấy bước chân.

“Hừ, một đại nam nhân uy hiếp một yếu đuối nữ nhân như vậy, còn xứng đáng là nam tử hán đại trượng phu sao?’’ Nam Cung Lâm khinh bỉ nói. Nhưng trong lòng hắn, lại vô cùng lo lắng. Uyển Nhi, của hắn Uyển Nhi. Nàng không biết võ công, lại sợ máu… Nếu hắn dám làm gì tổn hại đến Uyển Nhi, Nam Cung Lâm hắn tuyệt đối sẽ cho hắn biết cái gì gọi là lăng trì xử tử !

“Đừng nói nhiều! Có giao mạng ra đây không? Nếu không, này nữ nhân phải chết không thể nghi ngờ!’’

Hắc y nhân vừa nói dứt, kinh ngạc cảm thấy thân hình Uyển Nhu có chút động đậy. Mà chưa đầy một cái chớp mắt sau, đầu của hắn, đã an vị dưới mặt đất.

Trên khuôn mặt hắn vẫn tràn đầy đắc ý, giống như vẫn đang còn nắm chắc thắng lợi trong tay. Thậm chí chưa nhận ra rằng mình đã chết !

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.

Bên cạnh xe ngựa, đạm mạc mà đứng một thanh y nữ tử. Bạch sa che mặt, không nhìn rõ dung mạo. Nhưng mà lúc này, nàng đôi mắt, một đôi đồng tử đỏ rực như máu, bên trong tất cả đều là thị huyết tàn nhẫn, tựa hồ chỉ còn có chém giết, không thể tìm thấy linh hồn. Nàng hô hấp rất đạm, đạm đến mức không thể cảm giác được. Một cỗ tử vong hơi thở phát ra từ người nàng, thậm chí so với Nam Cung Lâm, chỉ có hơn chứ không có kém.

Một bên ống tay áo lộ ra một bàn tay tiêm gầy nhỏ bé, nhưng lúc này, tràn đầy tơ máu.

Không phải của nàng, là của hắc y nhân kia.

Nàng không cần kiếm, chỉ cần một tay, bạt rớt đầu của một người.

Không tự chủ, mọi người đều thấy, tử vong gần ngay trước mắt.



Uyển Nhu trong đầu lúc này chỉ còn có một thanh âm duy nhất: Giết bọn họ ! Giết chết tất cả bọn họ !

Nàng thân hình như quỷ mị, rất nhanh vọt đến đám người trước mắt. Một bàn tay quơ ra, lại là ba cái đầu rớt xuống. Tất cả hắc y nhân lúc này, đều tập trung lại để đối phó với nàng. Còn ai rảnh để ý đến Nam Cung Lâm cùng ám vệ của hắn.

Càng khiến cho hắc y nhân khiếp sợ, dao kiếm không thể chém vào người nàng. Cho dù may mắn hoa được một vết thương nhỏ, cũng rất nhanh chóng khép lại.

Mà Uyển Nhu, hai bàn tay không, liên tục đảo qua. Từng chiêu thức, giống như đánh bậy, mà lại sắc bén vô cùng. Thân hình nàng giống nhu qủy mị, lại phảng phất như loài rắn, uốn éo vặn vẹo, mềm dẻo linh hoạt, tránh thoát từng đợt công kích của bọn họ.

Trong không khí, mùi máu tươi tràn đầy.

Đợi đến lúc hắc y nhân bị giết hết, Nam Cung Lâm cùng ba ám vệ mới định thần lại. Nhìn xung quanh, chỉ còn có bốn người bọn họ và nàng. Mà tất cả hắc y nhân, đều bị nàng một tay chém rớt đầu.

Huyết đồng, thủ kiếm… loại này võ công, hắn dường như đã từng nghe qua một lần. Nhưng đã rất lâu, hắn cũng không nhớ rõ.

Nhưng hắn tuyệt đối khẳng định, bộ tộc này, đã sớm bị diệt vong.

Một khi nhập hoàn toàn vào loại võ công này, thần trí sẽ không thể thanh tĩnh. Sẽ phải liên tục chém giết, chém giết cho đến khi thỏa mãn mới thôi.

Mùi máu tươi, sẽ kích thích ác ma trong con người, trong chính môn võ công tà đạo đó.

Thực ra, đó cũng không thể gọi là võ công. Nó giống như một bản năng sinh tồn của bộ tộc đó. Nhưng cũng phải tùy theo độ thuần khiết của huyết thống để xem xét mức mạnh yếu của loại võ công này. Biểu hiện của Uyển Nhu lúc này, không khác gì bản năng của bộ tộc đó.

Thân thế của nàng, quả nhiên có rất nhiều bí mật. Hắn đã dò xét, nàng tuyệt đối không có bất cứ nội lực nào. Thế mà bây giờ, nội lực lại cường đại đến mức ngay cả hắn cũng có cảm giác được áp bách.

Nàng bây giờ, hẳn là vô địch. Không ai có thể đánh bại. Thiên binh vạn mã, cũng không phải đối thủ của nàng.





“Gia, nàng sẽ đối phó với chúng ta ?’’ Phong kinh hãi nhìn một màn trước mắt, tim đập nhanh lợi hại. Trừ bỏ gia, đây là người đầu tiên khiến hắn có cảm giác áp lực, thấy được tử thần trước mắt.

“Ba người các ngươi, mau chóng rút về tìm cứu viện ! Rất nhanh, sẽ có một toán hắc y nhân khác tiến đến !’’ Nam Cung Sơn, chắc chắn không chỉ có một chút kia.

“Gia, nàng rất nguy hiểm !’’ Thiểm không đồng tình kêu lên.

“Đi mau, gia biết tự bảo vệ mình !’’ Mâu quang rét lạnh đảo qua ba người, khiến bọn họ co rụt lại. Không dám dây dưa, vội vã thi triển khinh công biến mất.

Nam Cung Lâm nhìn Uyển Nhu. Nàng bây giờ, hảo xa lạ. Của hắn Uyển Nhu, lúc nào cũng đáng yêu nghịch ngợm, có thể lạnh nhạt xa cách, cũng có thể hàn khí bức người. Nhưng tuyệt đối, chưa bao giờ thị máu. Hắn cỡ nào hy vọng, giữ được cho nàng hai tay sạch sẽ a! Nhưng tựa hồ bây giờ đã không còn kịp nữa.

Nhưng hắn mặc kệ! Nàng là ai, nàng làm gì, nàng như thế nào, nàng đều là của hắn Uyển Nhi, cái kia xinh đẹp còn hơn tiên nữ, giảo hoạt như hồ ly, lại có năng lực trấn an lòng người như bồ tát. Trong lòng hắn, Uyển Nhi vẫn mãi mãi trong sáng, tươi đẹp mà sạch sẽ.

“Uyển Nhi…” Hắn nỉ non tên nàng, tràn ngập nhu tình cùng thương tiếc.

Bước chân nàng khẽ chấn động, nhưng hai mắt như trước đỏ ngầu, vô thần.

Nàng bây giờ giống như một cái cương thi! Không có thần trí, chỉ còn có dục vọng muốn chém giết!

“Uyển Nhi!”

Hắn lại một lần nữa kêu lên. Thân thể nàng, lại một lần nữa chấn động. Lần này, tựa hồ dừng lại lâu hơn chút.

Giết!

Thanh âm lại tiếp tục vang lên trong đầu nàng.

Không muốn! Ta không giết hắn!

Nàng tuyệt vọng đáp lại, hai tay ôm đầu.

Không giết hắn, hắn sẽ giết chúng ta!

Không! Hắn không phải người như thế!

Giết! Giết! Giết sạch! Giết hết bọn chúng! Lũ ô nhục!

Một chút thần trí biến mất. Dưới chân vừa dùng chút lực, lập tức đến trước mặt Nam Cung Lâm.

Hai bàn tay nàng lợi hại như kiếm trảo quét tới. Nam Cung Lâm rất nhanh né tránh. Hắn quyết định dùng tay không đấu lại nàng. Hắn không muốn thương tổn của hắn Uyển Nhi.

Nhưng, Nam Cung Lâm rất nhanh ở thế hạ phong. Nàng võ công, trên cả hắn.

Nhưng mà nàng bây giờ, không có ý thức, giống như một con rối, không ngừng điên cuồng hướng hắn tử huyệt mà đâm.

Móng tay nàng xẹt qua tay hắn. Một tiếng xé vải giòn tan vang lên.Tayhắn nhanh chóng xuất hiện một vệt máu.

“Uyển Nhi bình tĩnh! Ta là Nam Cung Lâm!”

Động tác của nàng tựa hồ chậm một chút, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, lại tiếp tục.

Mà Nam Cung Lâm, dường như bắt được điểm này. Lần sau, hắn phải nhanh tay hơn.

Trên người hắn, thương càng lúc càng nhiều. Nội công của hắn đang hao cạn dần. Chết tiệt! Loại võ công này thực sự quá tà ác! Hắn đã cố gắng hết sức để nàng không thể đụng đến cổ hắn. Nếu không, hắn nhất định sẽ chết. Dốc toàn sức lực, hắn cũng chỉ có thể khiến nàng làm bị thương ngoài da. Mà nàng, một chút cũng không suy suyễn.

Hơi thở của hắn đã có điểm hỗn loạn.

Nhưng đúng lúc đó, hắn cũng nhận ra, hô hấp của nàng cũng đang loạn nhịp. Xem ra, cơ thể nàng cũng đã đến cực hạn.

“Uyển Nhi! Tỉnh lại! Ta là Nam Cung Lâm a!’’ Hắn hét to vào tai nàng, lại thành công khiến động tác nàng sững lại trong giây lát.

Nhưng giây lát đã là quá đủ !

Nam Cung Lâm nhanh như chớp, lột chiếc khăn che mặt ra, bắt lấy hai tay của nàng. Ngay sau đó, áp người xuống, hôn lên môi nàng.

Hắn ban đầu cũng chỉ tưởng làm cho nàng dừng lại. Ai mà ngờ… Chết tiệt, môi nàng hảo ngọt a ! Khiến hắn muốn rời mà không được.

Cuồng dã, bá đạo, mang theo thật sâu mê luyến, không ngừng mà đè ép lên đôi môi anh đào thơm ngọt của nàng. Hắn rất nhanh tách ra hàm răng của nàng, len lỏi vào, quấn quýt lấy chiếc lươi đinh hương, công thành đoạt đất. Hai tay của nàng gắt gao bị hắn nắm giữ. Một lát sau, cả cơ thể nàng đều thả lỏng, hắn mới chậm rai thả hai tay. Lãm quá của nàng eo nhỏ, ôm sát vào người hắn, tiếp tục hôn…

Uyển Nhu lúc này, đầu óc quay cuồng. Nàng chỉ vừa mới thanh tỉnh, đã cảm thấy hô hấp giống như bị cướp đoạt, chỉ còn cách dựa theo hô hấp của Nam Cung Lâm. Thân hình nàng mềm nhũn, gắt gao tựa vào người hắn.

Nam Cung Lâm cảm giác được cơ thể nàng ngày càng mềm mại. Mà của hắn, cũng đã có phản ứng. Nhưng chết tiệt! Bây giờ không phải lúc! Hắn ẩn ẩn nghe được từ xa, có người đang tiến đến.

Là địch hay là ta, này còn chưa biết !

Hắn buông Uyển Nhu ra, nhanh chóng lôi kéo nàng chạy nhanh vào rừng sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook