Chương 12: “Ta muốn có nàng!”
Thập Tứ Nương
22/05/2014
Nam Cung Lâm thượng triều về, thấy Uyển Nhu ngớ ngẩn ngồi trong ngự thư phòng.
Đầu óc nàng lúc này đang trôi tới tận nơi nào rồi, còn tâm trí đâu mà để ý đến hắn nữa. Thấy Uyển Nhu ánh mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi việc gì trọng đại lắm, khóe miệng Nam Cung Lâm khẽ giật.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Uyển Nhu giật mình.
“Vương gia!”
Nàng nhanh chóng bật dậy, đứng thẳng người, nhìn như một con rối.
Thấy Nam Cung Lâm ánh mắt dò xét đang nhìn mình, Uyển Nhu chột dạ.
“Ha ha… Không có gì! Đang nghĩ đến lễ hội đèn lồng sắp tới!”
Nàng gãi đầu cười khan.
Tố Quốc đích thực là sắp có lễ hội đèn lồng một năm mới diễn ra một lần. Thời gian này, trai thanh nữ tú đều đổ cả ra đường. Tiểu thư khuê các thường ngày giam mình trong phòng, đây đúng là cơ hội tốt để xuất môn tìm kiếm ý trung nhân. Nghe nói, mỗi khi có một nam tử nào tặng cho cô nương một đóa hoa hải đường, có nghĩa là thề hẹn trăm năm. Lúc nãy, Uyển Nhu quả có nghe bọn nha hoàn trong phủ đồn đại chuyện này. Hình như khoảng một bốn ngày nữa là diễn ra.
Nàng muốn đi dự hội đèn lồng? Nam Cung Lâm tự nhiên cảm thấy không vui. Chẳng lẽ nàng muốn tìm ý trung nhân?
“Ngươi muốn đi sao?”
“Ách…” Uyển Nhu liếc mắt nhìn hắn, âm thầm dò xét. Hắn muốn cho nàng ra ngoài sao?
“Là… từ trước đến giờ nô tỳ chưa được tham dự lễ hội đèn lồng bao giờ, nên có chút tò mò!” Uyển Nhu cố gắng nặn ra một bộ mặt thê lương để phối hợp. Nghe khẩu khí có vẻ rất giống con nhà nghèo nha!
Nam Cung Lâm chợt nhớ ra, theo lời Trần quản gia nói, nàng cùng phụ thân sinh sống rất chật vật, làm gì còn tâm trạng mà vui chơi chứ.
“Hảo! Nếu vậy thì cùng đi!”
Nam Cung Lâm phất tay áo, tiêu sái ngồi xuống ghế, cầm tấu chương lên đọc.
Uyển Nhu trợn mắt nhìn hắn. Cùng nhau đi? Ý này là ý gì a? Sao nghe có vẻ… mập mờ…
Bất quá, hắn đã đáp ứng. Thôi thì cũng được vậy.
A~~~ Cuối cùng nàng cũng được chiêm ngưỡng phố xá cổ đại a~~~ Lễ hội a~~~ Ta đến đây!
…
Vui vẻ chưa được bao lâu, một nhân vật ngoài ý muốn bỗng xuất hiện.
Hoàng Tuấn Duật!
Uyển Nhu chợt giật mình. Nàng quả nhiên đã quên mất nhân vật này! (Tác giả: Ta hình như cũng quên…)
“Thành vương gia thật là tận tụy!”
Hoàng Tuấn Duật bước vào ngự thư phòng, khoan khoái nói, ánh mắt đảo một vòng, rồi dừng lại trên người Uyển Nhu.
“Tham kiến Thất vương gia!” Uyển Nhu cúi người hành lễ.
Hoàng Tuấn Duật âm thầm đánh giá nàng. Bộ dáng thanh tú rất dễ nhìn, cử chỉ tao nhã, hơn nữa, nhìn thấy hắn cũng không đỏ mặt? Từ trước đến giờ, chỉ có một mình Uyển Nhi là vô tâm khi nhìn thấy hắn, không nghĩ tới nha hoàn thiếp thân của Nam Cung Lâm bản lĩnh cũng cao cường như vậy.
Bất quá, mấy ngày nay, trong Thành vương phủ đang xôn xao chuyện vương gia lập nha hoàn thiếp thân. Từ trước đến giờ, hắn không phải rất ghét chuyện có nữ tử lúc nào cũng kề sát bên cạnh sao? Hơn nữa, hình như hắn cũng không thích cho nữ nhân bước vào ngự thư phòng của mình. Không ngờ, lại có nha hoàn thiếp thân!
Khoan đã! Sao hắn lại thấy bóng dáng này thập phần quen thuộc. Cả giọng nói… Mà hình như… nha hoàn thiếp thân của Nam Cung Lâm là…
Hoàng Tuấn Duật chợt giật mình. Là nàng sao? (Maya: máu lên não chậm quá!)
Quả nhiên nàng là cao thủ dịch dung! So với Y hộ vệ đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, không biết ai hơn ai! (Trà: cùng một người anh ạ = =!)
“Duật vương gia cũng nhàn rỗi quá!” Nam Cung Lâm bỏ tấu chương xuống, đi đến ngồi xuống chiếc bàn trong phòng, làm bộ mời khách. Hoàng Tuấn Duật cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện hắn.
Hoàng Tuấn Duật khóe miệng giật giật. Là ai mấy ngày qua dụ dỗ hắn vào thanh lâu? Bày kế khiến hắn muốn thoát ra cũng không được? Mục đích chẳng qua là không cho hắn tiếp cận nàng! Cuối cùng, lại cho nàng trở thành nha hoàn thiếp thân của mình. Món nợ này, hắn nuốt không trôi!
Chung quy cũng tại Hoàng Tuấn Duật hắn, ai bảo quá mức phong lưu phóng khoáng, gặp mỹ nhân liền khó rời đi!
Uyển Nhu đứng một bên, mau mắn châm trà cho hai vị vương gia.
“Không biết Duật vương gia hôm nay đến ngự thư phòng có chuyện gì?” Nam Cung Lâm cười nói.
“Là đến từ biệt Thành vương gia! Mấy ngày qua, trong phủ đã làm phiền vương gia rồi!” Hoàng Tuấn Duật rất khách khí đáp lại.
Uyển Nhu chợt nhớ ra, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Thảo nào… thì ra ngày mai, Hoàng Tuấn Duật phải vào cung.
“Duật vương gia thật khách khí!” Nam Cung Lâm cười cười “Đây là luật lệ của Tố Quốc, là nghĩa vụ của bổn vương, Duật vương gia cần gì để tâm!”
Ý tứ rất rõ ràng! Nam Cung Lâm hoàn toàn không chào đón hắn.
Hoàng Tuấn Duật ngoài mặt vẫn phơi phới như gió xuân, nhưng bên trong hàn băng đã sớm đông lại. Tố Quốc quả nhiên kiêu ngạo, không xem ai ra gì!
“Ngày mai, bổn vương phải tiến cung, không biết đến bao giờ mới quay lại vương phủ…” Hoàng Tuấn Duật cười đến thần bí “Bất quá, bổn vương có ít lễ vật muốn tặng cho Thành vương gia!”
Thật dông dài! Uyển Nhu khẽ thở dài. Cổ nhân nói chuyện thật là… quá mất thời gian đi! Nàng cực kỳ ghét cái tính khách khí này. Có gì vào thẳng đề xem nào! Lòng vòng mãi mất thì giờ quá đi!
Nam Cung Lâm cười lạnh. Mặc dù đây là một quy tắc bất thành văn đã có từ lâu đời, nhưng hắn không hề cảm thấy thích thú gì. Cứ như thể thu tiền trọ của người khác vậy!
“Nhưng… bổn vương cũng có một đòi hỏi… không biết Thành vương gia có đồng ý?” Hoàng Tuấn Duật xoay xoay chiết phiến, mỉm cười.
Cuối cùng cũng vào việc rồi sao?
“Duật vương gia cứ nói!” Nam Cung Lâm khách khí nói.
Hoàng Tuấn Duật chợt cười đến âm hiểm, cười đến lạnh sống lưng. Khiến Uyển Nhu chợt cảm thấy không ổn…
“Bổn vương… muốn có nàng!”
Hoàng Tuấn Duật chỉ vào Uyển Nhu.
“Chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, Thành vương gia hẳn là không để ý!”
Hắn biết thừa Nam Cung Lâm sẽ để ý. Nhìn Uyển Nhu trong bộ dạng này, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, Nam Cung Lâm đã biết được chân diện thật của nàng rồi! Hắn chẳng qua chỉ là muốn thử tầm quan trọng của nàng trong lòng Nam Cung Lâm, đồng thời… nếu may mắn, hắn chẳng phải sẽ có được nàng sao?
Nam Cung Lâm nắm chặt tay thành quyền. Quả nhiên là như vậy!
‘’Mặc dù chỉ là một nha hoàn, nhưng… cũng phải hỏi ý kiến của nàng !’’
Nam Cung Lâm lạnh lùng nói.
Uyển Nhu nãy giờ nghe hai kẻ bá đạo nói chuyện, máu đã sớm sôi trào. Coi nàng là gì chứ? “Một nha hoàn nho nhỏ”? Hay là đồ vật? Chế độ phong kiến chết tiệt! Nha hoàn thì không phải là người sao?
May nghe được câu nói kia của Nam Cung Lâm, khiến nàng nhẹ nhõm không ít. Trong lòng tự nhiên sinh ra không ít hảo cảm với hắn.
“Ta…” Uyển Nhu vừa mở miệng, đã phát hiện hai đôi mắt đang chăm chú nhìn nàng.
Một đôi mắt tràn ngập mong chờ.
Còn đôi mắt kia lại sắc bén đến đáng sợ.
Không nói cũng biết ai đang nhìn nàng kiểu gì!
Uyển Nhu nuốt nước bọt. Nàng đương nhiên không thể theo Hoàng Tuấn Duật được rồi! Thân phận thật của nàng… rất là dọa người a! Bây giờ mà đồng ý, ai dám đảm bảo giang hồ cao thủ sẽ không truy sát nàng? Nhiệm vụ của Y hộ vệ ở Thanh vương phủ chưa xong, ai cho bỏ đi? Hơn nữa… còn lễ hội đèn lồng a!
“Thất vương gia thứ lỗi, nô tỳ không thể đáp ứng ngài!”
Nàng cảm thấy một người thì thở phào nhẹ nhõm, còn người khác lại thất vọng ngập tràn.
“Tại sao lại không đồng ý? Đi theo bổn vương, đảm bảo điều kiện sẽ không thấp hơn Thành vương gia!” Hoàng Tuấn Duật cau mày nhìn nàng khó hiểu. Bất quá, nàng từ trước đến giờ đều không giống nữ nhi thường tình.
“Đúng vậy! Uyển Nhu, đi theo Duật vương gia, ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp, cần phải suy nghĩ cho kĩ chứ!” Nam Cung Lâm ánh mắt đắc ý nhìn Hoàng Tuấn Duật.
“Thất vương gia, nô tỳ bán mình chung thân cho Thành vương phủ, không thể nói muốn rời đi là rời! Hơn nữa, Thành vương gia cũng rất chiếu cố nô tỳ. Nô tỳ cảm thấy như bây giờ là rất tốt rồi!” Uyển Nhu không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói. Ai biết, nàng đang rất cố gắng đè nén cho mình bình tĩnh. Lộ ra một câu, một chữ, nàng rất có thể sẽ về đoàn tụ với tổ tiên a!
Nam Cung Lâm càng nghe càng thấy trong lòng mát rượi. Còn Hoàng Tuấn Duật khuôn mặt dần xám xịt. Thất vương gia anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, người trong mộng của biết bao nữ tử lại bị một nha hoàn từ chối! Còn gì hơn nỗi nhục này nữa?
“Ai nha! Uyển Nhu, ngươi khiến bổn vương thật sự đau lòng!” Nói bằng một giọng rất ai oán, sau đó, Hoàng Tuấn Duật rất tiêu sái rời đi.
Bất quá, Lương Uyển Nhu, ngươi là nữ nhân đầu tiên ta để ý, đâu thể dễ dàng nói buông là buông. Ngươi càng như vậy, bổn vương càng muốn có được ngươi…!
Nam Cung Lâm, chúng ta cùng xem thử, cuối cùng ai mới là người có được nàng…
Nam Cung Lâm rất vui vẻ nhìn Uyển Nhu, tự nhiên lộ ra một nụ cười ôn nhu chưa từng thấy, khiến Uyển Nhu chợt nổi da gà.
Ai~ Cuộc đời này còn nhiều chuyện không thể nói trước được a~!
Đầu óc nàng lúc này đang trôi tới tận nơi nào rồi, còn tâm trí đâu mà để ý đến hắn nữa. Thấy Uyển Nhu ánh mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi việc gì trọng đại lắm, khóe miệng Nam Cung Lâm khẽ giật.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Uyển Nhu giật mình.
“Vương gia!”
Nàng nhanh chóng bật dậy, đứng thẳng người, nhìn như một con rối.
Thấy Nam Cung Lâm ánh mắt dò xét đang nhìn mình, Uyển Nhu chột dạ.
“Ha ha… Không có gì! Đang nghĩ đến lễ hội đèn lồng sắp tới!”
Nàng gãi đầu cười khan.
Tố Quốc đích thực là sắp có lễ hội đèn lồng một năm mới diễn ra một lần. Thời gian này, trai thanh nữ tú đều đổ cả ra đường. Tiểu thư khuê các thường ngày giam mình trong phòng, đây đúng là cơ hội tốt để xuất môn tìm kiếm ý trung nhân. Nghe nói, mỗi khi có một nam tử nào tặng cho cô nương một đóa hoa hải đường, có nghĩa là thề hẹn trăm năm. Lúc nãy, Uyển Nhu quả có nghe bọn nha hoàn trong phủ đồn đại chuyện này. Hình như khoảng một bốn ngày nữa là diễn ra.
Nàng muốn đi dự hội đèn lồng? Nam Cung Lâm tự nhiên cảm thấy không vui. Chẳng lẽ nàng muốn tìm ý trung nhân?
“Ngươi muốn đi sao?”
“Ách…” Uyển Nhu liếc mắt nhìn hắn, âm thầm dò xét. Hắn muốn cho nàng ra ngoài sao?
“Là… từ trước đến giờ nô tỳ chưa được tham dự lễ hội đèn lồng bao giờ, nên có chút tò mò!” Uyển Nhu cố gắng nặn ra một bộ mặt thê lương để phối hợp. Nghe khẩu khí có vẻ rất giống con nhà nghèo nha!
Nam Cung Lâm chợt nhớ ra, theo lời Trần quản gia nói, nàng cùng phụ thân sinh sống rất chật vật, làm gì còn tâm trạng mà vui chơi chứ.
“Hảo! Nếu vậy thì cùng đi!”
Nam Cung Lâm phất tay áo, tiêu sái ngồi xuống ghế, cầm tấu chương lên đọc.
Uyển Nhu trợn mắt nhìn hắn. Cùng nhau đi? Ý này là ý gì a? Sao nghe có vẻ… mập mờ…
Bất quá, hắn đã đáp ứng. Thôi thì cũng được vậy.
A~~~ Cuối cùng nàng cũng được chiêm ngưỡng phố xá cổ đại a~~~ Lễ hội a~~~ Ta đến đây!
…
Vui vẻ chưa được bao lâu, một nhân vật ngoài ý muốn bỗng xuất hiện.
Hoàng Tuấn Duật!
Uyển Nhu chợt giật mình. Nàng quả nhiên đã quên mất nhân vật này! (Tác giả: Ta hình như cũng quên…)
“Thành vương gia thật là tận tụy!”
Hoàng Tuấn Duật bước vào ngự thư phòng, khoan khoái nói, ánh mắt đảo một vòng, rồi dừng lại trên người Uyển Nhu.
“Tham kiến Thất vương gia!” Uyển Nhu cúi người hành lễ.
Hoàng Tuấn Duật âm thầm đánh giá nàng. Bộ dáng thanh tú rất dễ nhìn, cử chỉ tao nhã, hơn nữa, nhìn thấy hắn cũng không đỏ mặt? Từ trước đến giờ, chỉ có một mình Uyển Nhi là vô tâm khi nhìn thấy hắn, không nghĩ tới nha hoàn thiếp thân của Nam Cung Lâm bản lĩnh cũng cao cường như vậy.
Bất quá, mấy ngày nay, trong Thành vương phủ đang xôn xao chuyện vương gia lập nha hoàn thiếp thân. Từ trước đến giờ, hắn không phải rất ghét chuyện có nữ tử lúc nào cũng kề sát bên cạnh sao? Hơn nữa, hình như hắn cũng không thích cho nữ nhân bước vào ngự thư phòng của mình. Không ngờ, lại có nha hoàn thiếp thân!
Khoan đã! Sao hắn lại thấy bóng dáng này thập phần quen thuộc. Cả giọng nói… Mà hình như… nha hoàn thiếp thân của Nam Cung Lâm là…
Hoàng Tuấn Duật chợt giật mình. Là nàng sao? (Maya: máu lên não chậm quá!)
Quả nhiên nàng là cao thủ dịch dung! So với Y hộ vệ đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, không biết ai hơn ai! (Trà: cùng một người anh ạ = =!)
“Duật vương gia cũng nhàn rỗi quá!” Nam Cung Lâm bỏ tấu chương xuống, đi đến ngồi xuống chiếc bàn trong phòng, làm bộ mời khách. Hoàng Tuấn Duật cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện hắn.
Hoàng Tuấn Duật khóe miệng giật giật. Là ai mấy ngày qua dụ dỗ hắn vào thanh lâu? Bày kế khiến hắn muốn thoát ra cũng không được? Mục đích chẳng qua là không cho hắn tiếp cận nàng! Cuối cùng, lại cho nàng trở thành nha hoàn thiếp thân của mình. Món nợ này, hắn nuốt không trôi!
Chung quy cũng tại Hoàng Tuấn Duật hắn, ai bảo quá mức phong lưu phóng khoáng, gặp mỹ nhân liền khó rời đi!
Uyển Nhu đứng một bên, mau mắn châm trà cho hai vị vương gia.
“Không biết Duật vương gia hôm nay đến ngự thư phòng có chuyện gì?” Nam Cung Lâm cười nói.
“Là đến từ biệt Thành vương gia! Mấy ngày qua, trong phủ đã làm phiền vương gia rồi!” Hoàng Tuấn Duật rất khách khí đáp lại.
Uyển Nhu chợt nhớ ra, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Thảo nào… thì ra ngày mai, Hoàng Tuấn Duật phải vào cung.
“Duật vương gia thật khách khí!” Nam Cung Lâm cười cười “Đây là luật lệ của Tố Quốc, là nghĩa vụ của bổn vương, Duật vương gia cần gì để tâm!”
Ý tứ rất rõ ràng! Nam Cung Lâm hoàn toàn không chào đón hắn.
Hoàng Tuấn Duật ngoài mặt vẫn phơi phới như gió xuân, nhưng bên trong hàn băng đã sớm đông lại. Tố Quốc quả nhiên kiêu ngạo, không xem ai ra gì!
“Ngày mai, bổn vương phải tiến cung, không biết đến bao giờ mới quay lại vương phủ…” Hoàng Tuấn Duật cười đến thần bí “Bất quá, bổn vương có ít lễ vật muốn tặng cho Thành vương gia!”
Thật dông dài! Uyển Nhu khẽ thở dài. Cổ nhân nói chuyện thật là… quá mất thời gian đi! Nàng cực kỳ ghét cái tính khách khí này. Có gì vào thẳng đề xem nào! Lòng vòng mãi mất thì giờ quá đi!
Nam Cung Lâm cười lạnh. Mặc dù đây là một quy tắc bất thành văn đã có từ lâu đời, nhưng hắn không hề cảm thấy thích thú gì. Cứ như thể thu tiền trọ của người khác vậy!
“Nhưng… bổn vương cũng có một đòi hỏi… không biết Thành vương gia có đồng ý?” Hoàng Tuấn Duật xoay xoay chiết phiến, mỉm cười.
Cuối cùng cũng vào việc rồi sao?
“Duật vương gia cứ nói!” Nam Cung Lâm khách khí nói.
Hoàng Tuấn Duật chợt cười đến âm hiểm, cười đến lạnh sống lưng. Khiến Uyển Nhu chợt cảm thấy không ổn…
“Bổn vương… muốn có nàng!”
Hoàng Tuấn Duật chỉ vào Uyển Nhu.
“Chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, Thành vương gia hẳn là không để ý!”
Hắn biết thừa Nam Cung Lâm sẽ để ý. Nhìn Uyển Nhu trong bộ dạng này, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, Nam Cung Lâm đã biết được chân diện thật của nàng rồi! Hắn chẳng qua chỉ là muốn thử tầm quan trọng của nàng trong lòng Nam Cung Lâm, đồng thời… nếu may mắn, hắn chẳng phải sẽ có được nàng sao?
Nam Cung Lâm nắm chặt tay thành quyền. Quả nhiên là như vậy!
‘’Mặc dù chỉ là một nha hoàn, nhưng… cũng phải hỏi ý kiến của nàng !’’
Nam Cung Lâm lạnh lùng nói.
Uyển Nhu nãy giờ nghe hai kẻ bá đạo nói chuyện, máu đã sớm sôi trào. Coi nàng là gì chứ? “Một nha hoàn nho nhỏ”? Hay là đồ vật? Chế độ phong kiến chết tiệt! Nha hoàn thì không phải là người sao?
May nghe được câu nói kia của Nam Cung Lâm, khiến nàng nhẹ nhõm không ít. Trong lòng tự nhiên sinh ra không ít hảo cảm với hắn.
“Ta…” Uyển Nhu vừa mở miệng, đã phát hiện hai đôi mắt đang chăm chú nhìn nàng.
Một đôi mắt tràn ngập mong chờ.
Còn đôi mắt kia lại sắc bén đến đáng sợ.
Không nói cũng biết ai đang nhìn nàng kiểu gì!
Uyển Nhu nuốt nước bọt. Nàng đương nhiên không thể theo Hoàng Tuấn Duật được rồi! Thân phận thật của nàng… rất là dọa người a! Bây giờ mà đồng ý, ai dám đảm bảo giang hồ cao thủ sẽ không truy sát nàng? Nhiệm vụ của Y hộ vệ ở Thanh vương phủ chưa xong, ai cho bỏ đi? Hơn nữa… còn lễ hội đèn lồng a!
“Thất vương gia thứ lỗi, nô tỳ không thể đáp ứng ngài!”
Nàng cảm thấy một người thì thở phào nhẹ nhõm, còn người khác lại thất vọng ngập tràn.
“Tại sao lại không đồng ý? Đi theo bổn vương, đảm bảo điều kiện sẽ không thấp hơn Thành vương gia!” Hoàng Tuấn Duật cau mày nhìn nàng khó hiểu. Bất quá, nàng từ trước đến giờ đều không giống nữ nhi thường tình.
“Đúng vậy! Uyển Nhu, đi theo Duật vương gia, ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp, cần phải suy nghĩ cho kĩ chứ!” Nam Cung Lâm ánh mắt đắc ý nhìn Hoàng Tuấn Duật.
“Thất vương gia, nô tỳ bán mình chung thân cho Thành vương phủ, không thể nói muốn rời đi là rời! Hơn nữa, Thành vương gia cũng rất chiếu cố nô tỳ. Nô tỳ cảm thấy như bây giờ là rất tốt rồi!” Uyển Nhu không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói. Ai biết, nàng đang rất cố gắng đè nén cho mình bình tĩnh. Lộ ra một câu, một chữ, nàng rất có thể sẽ về đoàn tụ với tổ tiên a!
Nam Cung Lâm càng nghe càng thấy trong lòng mát rượi. Còn Hoàng Tuấn Duật khuôn mặt dần xám xịt. Thất vương gia anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, người trong mộng của biết bao nữ tử lại bị một nha hoàn từ chối! Còn gì hơn nỗi nhục này nữa?
“Ai nha! Uyển Nhu, ngươi khiến bổn vương thật sự đau lòng!” Nói bằng một giọng rất ai oán, sau đó, Hoàng Tuấn Duật rất tiêu sái rời đi.
Bất quá, Lương Uyển Nhu, ngươi là nữ nhân đầu tiên ta để ý, đâu thể dễ dàng nói buông là buông. Ngươi càng như vậy, bổn vương càng muốn có được ngươi…!
Nam Cung Lâm, chúng ta cùng xem thử, cuối cùng ai mới là người có được nàng…
Nam Cung Lâm rất vui vẻ nhìn Uyển Nhu, tự nhiên lộ ra một nụ cười ôn nhu chưa từng thấy, khiến Uyển Nhu chợt nổi da gà.
Ai~ Cuộc đời này còn nhiều chuyện không thể nói trước được a~!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.