Chương 109: Kí ức hoàn chỉnh 2
Tiêu Dật
18/08/2020
Doanh địa liên quân Duẫn Thược.
"Hoàng Thượng, làm thế nào bây giờ. Đa số binh sĩ của chúng ta đều phát điên rồi! Mau... mau chóng tìm cách ngừng âm thanh ma quỷ này lại thôi!"
Duẫn Tử Hằng thở dài, xoa xoa cái trán đau nhói, phất tay:"Trẫm biết rồi, ngươi ra ngoài đi."
Chờ phó tướng kia đi khỏi, Duẫn Tử Hằng đi vào phía sau doanh, mặt hướng về phía tấm mành ngồi xuống, thần thái cung kính:"Xin hỏi tiên sinh, tiếp theo Trẫm nên làm thế nào?"
Sau tấm mành là một bóng người đàn ông. Y cúi người trầm tư một lúc lâu, rồi thở dài:"Không nghĩ đến là Nhiên Nhi tự mình kích hoạt Trùng cổ tuyệt đại, lại mở rộng ranh giới ra cả Đại Lục Thiên Hòa."
Bất chợt, giọng y mạng theo ý lạnh tàn nhẫn:"Ngược lại còn chết nhanh hơn! Tử Hằng, ngài phân phó nhốt những người phát điên kia lại chung với nhau, không được để những binh lính khác tới gần. Nếu có người bị thương thì lập tức dùng vải băng lại, tuyệt đối không để nhiễm máu của người đã phát điên!"
Sắc mặt Duẫn Tử Hằng thảng thốt, gật đầu nghe theo, do dự một chốc lại nói:"Xin hỏi tiên sinh, những người phát điên kia..."
"Cứ để bọn họ tự sinh tự diệt." Giọng nói trời phú kia lạnh lẽo không chút ấm áp,"Có thể sống sót hay không, phải xem máu của Nhiên Nhi, cuối cùng là âm hàn đến độ nào."
Phong Lan thành, Ngân Xuyên quốc.
"Hoàng Thượng!" Mắt Huyền Thiên đỏ rực, bất chấp tôn ti quát lớn,"Những người kia đều là huynh đệ ra sinh vào tử của thần!"
Vệ Linh Phong cúi người, tay hơi run ra lệnh:"Cứ chiếu theo lệnh của Trẫm mà làm nếu như ngươi muốn bảo vệ các huynh đệ khác của ngươi."
Huyền Thiên nghẹn ngào đáp nhưng vẫn hành lễ lui ra.
Vệ Linh Phong quay lại, khuôn mặt tuấn tù gầy gò tái nhợt. Hắn gượng cười:"Thành Ưu, bên trong Kì quốc thế nào?"
Thành Ưu ngẩn ra, vội vàng khom người trả lời:"Hồi Hoàng Thượng. Kỳ quốc hiện có gần nửa bách tính vì ma âm này mà phát điên, trong số các đàn ông thì quân lính chiếm bảy phần mười. Mặc dù Hoàng Thượng đã hạ lệnh không cho đến gần những người kia, nhưng thê tử thì không bỏ được phu quân của mình, không chịu bỏ cuộc. E rằng đến ngày mai số người phát điên sẽ vượt hơn phân nửa."
Vệ Linh Phong thở dài, gật gật đầu nhìn ra phía cửa sổ. Âm thanh gào thét thảm thiết của binh lính từ cửa truyền tới không ngừng và tiếng nhạc du dương khiến hắn cau chặt mày.
Thành Ưu quan sát bóng lưng cao ngạo của vị Đế Vương trẻ tuổi phía trước, hai tay cuộn chặt sau lưng mà không nhịn được thở dài.
Bóng tối màn đêm dần rút đi, ánh sáng đằng đông từ từ hé lộ, trắng bừng. Ở một khu rừng u ám tĩnh mịch, một bóng đen lao đi như gió.
Cứ mỗi vài bước, người đó lại ngẩng đầu lắng nghe tiếng nhạc, nhìn bầu trời dần chuyển thành màu đỏ rực. Hàng mày đen nhíu lại, bước chân người đó dần nhanh thêm.
Bỗng, một bóng xanh trước mắt hắn lóe lên chặn đường.
Nam tử áo đen thoáng lùi, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay càng thêm âm lãnh.
Nam tử áo xanh dường như không thấy thái độ kia, thong thả bước bước đến, lộ ra nụ cười ngây thơ:"Bộ Sát! Lâu rồi không gặp! Phệ Tâm thuật trên người ngươi giải rồi sao?"
Nam tử áo đen kia quả thật là Bộ Sát.
Bộ Sát liếc nhìn ngươi đối diện, rút trường đao, tuy không phải Cấp Huyết nhưng hình dạng có chút tương tự. Y hỏi:"Kì đâu?"
Lạc Phong cũng rút ra một trường kiếm, cũng không phải Ngưng Chương, miệng cười:"Hỏi nhiều như thế cũng chẳng làm gì, vì ngươi sẽ phải chết ở đây."
Lạc Phong thấy sắc mặt người kia không thay đổi, đồng tử tối đi, cười dữ tợn. Hắn bảo:"Bộ Sát, chỉ cần ngươi chết sẽ không có ai ngăn cản được Kì Nhiên hủy diệt đại lục này."
"Vì vậy, ngươi phải chết!"
Bộ Sát cúi đầu, hai tay siết cán kiếm chờ công kích. Bỗng một luồng khí nóng ập đến, thế đao của y hơi chựng, ngẩng lên nhìn một bóng người nhẹ nhàng đáp vào giữa.
Nhìn thấy người đến, Lạc Phong vốn đang chấn động liền lảo đảo lùi lại, thấp giọng gọi:"Sư phụ..."
Người xuất hiện là một trong ba cao thủ của Đại lục Thiên hòa, là sư phụ của Kì Nhiên và Bạch Thắng Y, là mục tiêu ám sát năm xưa của Bộ Sát, Thanh Trúc cư sĩ - Tạ Yên Khách. Dù hiếm người biết, nhưng lão cũng đã từng là Người canh gác Băng Lăng cùng với sư phụ Tư Mã Lạc Phong.
Tạ Yên Khách gật đầu, sắc mặt ôn hòa nhìn Bộ Sát:"Đi đi! Mau đi tìm Kì Nhiên. Vẫn còn kịp."
Bộ sát gật đầu, lộ vẻ cảm kích, tung mình lướt qua nhanh chóng rời đi.
Vẻ mặt Lạc Phong biến đổi, toan muốn đuổi theo thì bị Tạ Yên Khách cản về.
Nhìn sát khí trong mắt hắn, Tạ Yên Khách thở dài, bước đến xoa đầu hắn, nhẹ giọng bảo:"Không nghĩ ra ngươi lại do ca ca ta nuôi lớn."
Đương khi tay Tạ Yên Khách vẫn còn đang vuốt tóc hắn, Lạc Phong bỗng thấy trong ngực nhói lên. Cảm giác quen thuộc này Tại sao, Tạ Yên Khách là sư phụ hắn, là người duy nhất trên đời hắn tôn kính...
Nhưng bây giờ, sư phụ vừa nói gì? Sư phụ bảo ca ca?
Tạ Yên Khách quan sát vẻ mặt chấn động của hắn, lại không nén được thở dài, gương mặt già nua hiện nét thương tiếc:"Đứa nhỏ ngốc, ngươi vì cái chết của đại ca nhiều năm trước mà gánh tội sao? Nếu không phải Bộ Sát cho ta biết, e là vĩnh viễn cũng không ngờ ngươi là do ca ca ta dùng tính mạng mà bảo vệ."
Trong hoảng hốt, Lạc Phong nghe thấy giọng nói già cỗi ưu thương đầy hoài niệm kia bảo rằng:"Trước đây, đệ đệ nhỏ tuổi nhất của ta cũng có mắt Kim ngân. Bởi vì đôi mắt này mà chịu không biết bao nhiêu là đau khổ. Thân là ca ca nhưng ta lại bất lực. Bây giờ không biết nó thế nào rồi?"
Sư phụ vậy mà lại là người đệ đệ của lão già kia! Là đệ đệ mà đến chết lão già kia vẫn canh cánh trong lòng. Khó trách bọn họ có nhiều thói quen giống nhau như vậy. Khó trách dù thế nào hắn cũng không thể hận được sư phụ mình.
"Hức" Tiếng khóc của Lạc Phong từ nghẹn ngào dần lớn lên, tựa như bao nhiêu oan ức đã chôn giấu bấy lâu nay, trong cái ôm vừa xa lạ vừa quen thuộc này, không ngừng tuôn trào.
Tạ Yên Khách khẽ vỗ lưng hắn, trầm giọng:"Đứa nhỏ này, đừng để hận thù chôn vùi hết tất cả tri giác của ngươi. Dù có một chút đi nữa, thì cũng nên biết không phải là không báo thù không được."
"Không liên quan đến Kì Nhiên, không liên quan đến Bộ Sát, càng không liên quan đến thiên hạ này. Tiêu Dật Phi, ta nhất định sẽ phải để hắn trả giá!"
Bằng tốc độ nhanh nhất, sau khi Bộ Sát chạy đến vực Đoan Mộc thì cùng đã hoàng hôn.
Lại là một thời khắc... phùng ma khác!
Bộ Sát hắn vốn máu lạnh, nhưng khi bước lên đỉnh núi thì vẫn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh sợ.
Khắp nơi đều là máu tươi, cả dãy núi nhuộm dưới ánh đỏ. Người phát điên kêu gào, thi thể đầy đất, cùng với tiếng nhạc du dương tạo thành một bức tranh địa ngục quỷ dị. Có người thì biến thành một thi thể nhìn đầy hung ác; có người khàn giọng rên rỉ, bởi vì họ đã không còn sức mà lăn lộn nữa; lại có người vừa phát điên, thấy người thì tấn công, thấy đá thì lao vào, máu thịt tứ tung.
Bộ Sát siết trường đao trong tay, cẩn thận tránh những người kia đi tới phía trước luồng sáng đỏ.
Nhìn thấy thiếu niên đang thổi Huyết tiêu đứng giữa luồng sáng, y nhịn không được chấn động cả ngưởi, kém một chút liền tẩu hỏa nhập ma.
Đây chính là thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời trước kia y thấy ư? Đây chính là thiếu niên dù chịu bao nhiêu tổn thương vẫn lương mỉm cười thuần khiết trước đây sao?
Sắc mặt thiếu niên đó trắng bệch, huyết tiêu đỏ rực càng tăng vẻ tái nhợt của đôi môi, đôi mắt xanh thẳm tàn lụi trống rỗng, không một chút sức sống.
Tất cả phảng phất như một bức tranh giữa ánh hồng quang, lại thoáng như một bức tượng. Mọi thứ đều bất động, chỉ trừ những giọt máu từ từ rơi xuống, thấm vào trong mặt đất dưới chân.
Tiếng tiêu văng vẳng bên tai, nhưng Bộ Sát hận không thể lập tức cắt đứt thứ âm thanh đáng nguyền rủa này.
Băng Y, muội nói không sai! Ánh mắt Bộ Sát lộ vẻ bi thương, từng bước tới gần luồng sáng, bước đến trước mắt Kì Nhiên. Kì đệ ấy... không thích nhất, là chính bản thân mình.
"Kì, dừng lại đi!" Bộ Sát ngầng đầu nói lớn với thiếu niên đứng giữa luồng sáng.
Ánh mắt Kì Nhiên chợt lóe sáng, chậm rãi chuyển đến gương mặt Bộ Sát. Tiếng tiêu dừng lại, máu tươi đang chảy cũng ngừng. Thân thể Kì nhiên lảo đảo, thều thạo gọi:"Bộ."
Bộ Sát giơ kiếm chém về phía ánh sáng nhưng lại bị xung chấn ép lui.
Y ngẩng đầu, nét lạnh lùng lui đi nhường chỗ cho sự bi ai:"Kì, đệ ra đây! Băng Y có để lại lời nhắn cho đệ. Đệ bước ra đây ngay!"
Thế nhưng, y chỉ nhìn thấy cánh môi Kì Nhiên động đậy. Y chỉ có thể nhìn ra Kì Nhiên gọi một chữ Bộ, còn lại không thể nhận ra đang nói gì. Thì ra bên trong và bên ngoài trận này không thể nghe thấy nhau.
Kì Nhiên lại buồn bã cười, nâng huyết tiêu lần nữa đưa đến bên môi.
Bộ Sát trong lòng kinh hãi, thống khổ hét một tiếng, cầm kiếm lần nữa xông tới, rồi lại một lần nữa bị kết giới mạnh mẽ kia bắn ra ngoài, vết thương chồng chất trên cơ thể do bị va vào đá, máu tươi dần nhuộm ướt y phục.
"Tiêu Kì Nhiên! Đệ muốn trốn tránh đến khi nào?!" Bộ Sát đột nhiên đứng dậy, nhìn thân ảnh càng ngày càng mờ đi giữa hồng quang mà bỗng thấy khóe mắt nóng rực.
Bộ Sát ngẩn ra, có chút kinh ngạc cảm thấy gương mặt mình đã ướt đẫm nước mắt, hòa vào lớp vải áo rách toang.
"Kì, đệ muốn Băng Y phải chịu dày vò sao? Không nghe muội ấy giải thích, không quan tâm đến nỗi khổ tâm của muội ấy mà chỉ muốn trả thù muội ấy sao?" Bộ Sát bỗng bình tĩnh trở lại, nhìn vào trung tâm của luồng sáng, miệng nhếch một nụ cười nhạt,"Ta trước đây được muội ấy ủy thác, dù thế nào cũng phải truyền lại lời của muội ấy cho đệ."
Bộ Sát ngừng cười, nhặt trường kiếm lấm đầy đất cát, xoay người đi về phía những người đã phát điên.
"Bộ... Bộ Sát...?" Văn Nhược Bân đã tỉnh lại nhìn thấy Bộ Sát, khuôn mặt vui mừng vội vàng nói,"Ngươi đến rồi! Vừa kịp lúc, nhanh lên! Mau cản Kì Nhiên lại, ngài ấy điên rồi."
Bộ Sát liếc sang, trường kiếm rạch vào da thịt một người đang nằm rên rỉ trên mặt đất. Cầm lưỡi kiếm không hề thần kì như Cấp Huyết, thân kiếm nhuốm đầy máu, Bộ Sát quay trở lại trả lời:"Ta đúng là muốn ngăn cản đệ ấy."
Ánh mắt Văn Nhược Bân dần lộ ra vẻ sợ hãi, run giọng hỏi:"Không phải là ngươi muốn..."
Còn không chờ y nói xong, lưỡi kiếm dính máu kia đã cắt vào tay Bộ Sát. Sắc mặt y bỗng tái nhợt, một tiếng kêu thống thiết vang lên xẻ ngang bầu trời đêm đỏ thẫm, rồi dần quanh quẩn trên mặt đất.
Cơn đau của Trùng cổ này còn kinh khủng hơn Huyết cổ ngày trước. Lý trí dường như không cách nào khống chế được thân thể, cảm giác như nó bị kéo ra khỏi thân xác nhìn chằm chằm vào bản thân đang quằn quại.
"Kì Nhiên ˗ !! Kì Nhiên ˗ !!" Điên rồi! Văn Nhược Bân nghĩ. Những kẻ này đều điên cả rồi. Hắn liều mình chạy đến trước mặt Kì Nhiên gần như đã bị luồng sáng nuốt chửng gào thét điên loạn,"Kì Nhiên! Mau dừng lại! Ngài không thấy người đang phát điên là ai sao? Là Bộ Sát! Là bằng hữu còn quan trọng hơn tính mạng của ngài đấy! Là Bộ Sát!"
Bộ Sát ôm đầu, liều mạng duy trì lý trí của mình. Thế nhưng âm thanh bay bổng dễ nghe kia, giờ khắc này, lại như một con rắn độc không ngừng chui vào đầu y cắn xé, đau đến độ y không có cách nào chống lại.
"Kì Nhiên ˗Dừng lại! Dừng lại đi!!"
Bầu trời đỏ như máu càng ngày càng thẫm đi. Trên mặt đất là hằng hà sa số những kẻ đã phát cuồng, người cố gắng trốn thoát, hòa cùng tiếng rít gào, tiếng than khóc! Địa ngục máu tanh này, bi kịch thế gian này, thảm kịch nhân gian này ăn sâu... ăn sâu vào trí nhớ những người còn lại.
"A – !!" Bộ Sát khản giọng gào lên, cuối cùng không nhịn được nữa gắng sức lao đến cạnh mép vực.
Tiếng tiêu đột nhiên dừng lại.
Một lúc lâu sau, tận đến khi tất cả tiếng la hét trên đỉnh núi đều lắng xuống thành những tiếng rên rì trầm thấp, Văn Nhược Bân mới nhìn thấy từ trong luồng sáng đỏ có một bóng người chao đảo bước ra. Hắn không nhịn được mà bật khóc đến ướt cả gò má, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, miệng lẩm bẩm:"Kì Nhiên... Thiếu chủ..."
Kì Nhiên từng bước đi về phía Bộ Sát đang chật vật, hai tay điều khí hòng cầm máu cho vết chém.
Bộ Sát chậm rãi ngẩng lên, nhìn bằng hữu quan trọng nhất, ánh mặt trời sáng nhất cuộc đời mình mà quên mất bản thân mới là người bị thương, thở hắt ra nhẹ nhõm.
"Tại sao lại muốn ngăn cản đệ?" Kì Nhiên lẳng lặng nhìn y, khuôn mặt trắng bệch như chết lặng,"Lại dùng phương pháp này để ngăn cản đệ."
Cả người Bộ Sát run lên, vất vả ngồi dậy nhìn người đối diện mà trả lời:"Bởi vì Băng Y muốn ta chuyển một câu cho đệ. Muội ấy dặn nhất định ta phải cho đệ biết."
Thân thể Kì Nhiên run rẩy, chỉ suýt chút đã ngã nhào, đôi mắt xanh dần khôi phục màu sắc nhìn người bằng hữu đã chằng chịt vết thương trước mặt. Môi chàng run lên, thều thào:"Là... lời gì?"
Hàng mày Bộ Sát nhíu lại, trên gương mặt đầy máu nở một nụ cười khẽ gần như là không thể thấy, giọng vẫn thanh lãnh như ngày nào –
"Muội ấy bảo muội ấy sẽ trở về. Dù là đệ không chờ muội ấy nữa, dù là mọi người đều chết cả, muội ấy cũng nhất định sẽ trở lại bên cạnh đệ."
"Trở lại bên cạnh ta" Kì Nhiên chậm chạp lặp lại lời Bộ Sát. Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt vừa tựa như đau đớn, bối rối, lại hệt như một đứa trẻ sợ sệt khát vọng sự ấm áp.
"Nàng ấy thật sự... nói như thế?"
Bộ Sát nhìn thẳng vào mắt người đối diện, gật đầu.
Kì Nhiên từ từ ngẩng lên nhìn bầu trời đêm sâu thẳm ánh lên màu máu, trong thoáng chốc lại phảng phất như nhìn thấy một đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh nước sáng như sao đang nhìn với lời cầu chúc chân thành nhất.
Nếu tâm tự do, thân này như gió. Vô du thiên hạ, không rời không xa. Kì Nhiên, chàng nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt đó!!
Kì Nhiên cúi xuống, nhìn một màn máu tanh mơ hồ dưới chân núi, lại lắng nghe tiếng than khóc tuyệt vọng của nhân gian. Nước mắt chợt dâng đầy khóe mi, trượt theo gò má trắng đến trong suốt, đọng thành bi thương.
Chàng nhắm mắt. Gió thổi tung mái tóc, vạt áo lau qua vết máu, thân thể cuối cùng từ từ ngã về sau, đổ thẳng xuống mặt đất.
Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau
Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên.
...
Ngày hôm sau, sát thủ đệ nhất thiên hạ, cùng Thiếu chủ Tiêu Kì Nhiên như bốc hơi khỏi thế gian, biến mất khỏi Đại lục Thiên hòa mà... không ai hay biết.
"Hoàng Thượng, làm thế nào bây giờ. Đa số binh sĩ của chúng ta đều phát điên rồi! Mau... mau chóng tìm cách ngừng âm thanh ma quỷ này lại thôi!"
Duẫn Tử Hằng thở dài, xoa xoa cái trán đau nhói, phất tay:"Trẫm biết rồi, ngươi ra ngoài đi."
Chờ phó tướng kia đi khỏi, Duẫn Tử Hằng đi vào phía sau doanh, mặt hướng về phía tấm mành ngồi xuống, thần thái cung kính:"Xin hỏi tiên sinh, tiếp theo Trẫm nên làm thế nào?"
Sau tấm mành là một bóng người đàn ông. Y cúi người trầm tư một lúc lâu, rồi thở dài:"Không nghĩ đến là Nhiên Nhi tự mình kích hoạt Trùng cổ tuyệt đại, lại mở rộng ranh giới ra cả Đại Lục Thiên Hòa."
Bất chợt, giọng y mạng theo ý lạnh tàn nhẫn:"Ngược lại còn chết nhanh hơn! Tử Hằng, ngài phân phó nhốt những người phát điên kia lại chung với nhau, không được để những binh lính khác tới gần. Nếu có người bị thương thì lập tức dùng vải băng lại, tuyệt đối không để nhiễm máu của người đã phát điên!"
Sắc mặt Duẫn Tử Hằng thảng thốt, gật đầu nghe theo, do dự một chốc lại nói:"Xin hỏi tiên sinh, những người phát điên kia..."
"Cứ để bọn họ tự sinh tự diệt." Giọng nói trời phú kia lạnh lẽo không chút ấm áp,"Có thể sống sót hay không, phải xem máu của Nhiên Nhi, cuối cùng là âm hàn đến độ nào."
Phong Lan thành, Ngân Xuyên quốc.
"Hoàng Thượng!" Mắt Huyền Thiên đỏ rực, bất chấp tôn ti quát lớn,"Những người kia đều là huynh đệ ra sinh vào tử của thần!"
Vệ Linh Phong cúi người, tay hơi run ra lệnh:"Cứ chiếu theo lệnh của Trẫm mà làm nếu như ngươi muốn bảo vệ các huynh đệ khác của ngươi."
Huyền Thiên nghẹn ngào đáp nhưng vẫn hành lễ lui ra.
Vệ Linh Phong quay lại, khuôn mặt tuấn tù gầy gò tái nhợt. Hắn gượng cười:"Thành Ưu, bên trong Kì quốc thế nào?"
Thành Ưu ngẩn ra, vội vàng khom người trả lời:"Hồi Hoàng Thượng. Kỳ quốc hiện có gần nửa bách tính vì ma âm này mà phát điên, trong số các đàn ông thì quân lính chiếm bảy phần mười. Mặc dù Hoàng Thượng đã hạ lệnh không cho đến gần những người kia, nhưng thê tử thì không bỏ được phu quân của mình, không chịu bỏ cuộc. E rằng đến ngày mai số người phát điên sẽ vượt hơn phân nửa."
Vệ Linh Phong thở dài, gật gật đầu nhìn ra phía cửa sổ. Âm thanh gào thét thảm thiết của binh lính từ cửa truyền tới không ngừng và tiếng nhạc du dương khiến hắn cau chặt mày.
Thành Ưu quan sát bóng lưng cao ngạo của vị Đế Vương trẻ tuổi phía trước, hai tay cuộn chặt sau lưng mà không nhịn được thở dài.
Bóng tối màn đêm dần rút đi, ánh sáng đằng đông từ từ hé lộ, trắng bừng. Ở một khu rừng u ám tĩnh mịch, một bóng đen lao đi như gió.
Cứ mỗi vài bước, người đó lại ngẩng đầu lắng nghe tiếng nhạc, nhìn bầu trời dần chuyển thành màu đỏ rực. Hàng mày đen nhíu lại, bước chân người đó dần nhanh thêm.
Bỗng, một bóng xanh trước mắt hắn lóe lên chặn đường.
Nam tử áo đen thoáng lùi, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay càng thêm âm lãnh.
Nam tử áo xanh dường như không thấy thái độ kia, thong thả bước bước đến, lộ ra nụ cười ngây thơ:"Bộ Sát! Lâu rồi không gặp! Phệ Tâm thuật trên người ngươi giải rồi sao?"
Nam tử áo đen kia quả thật là Bộ Sát.
Bộ Sát liếc nhìn ngươi đối diện, rút trường đao, tuy không phải Cấp Huyết nhưng hình dạng có chút tương tự. Y hỏi:"Kì đâu?"
Lạc Phong cũng rút ra một trường kiếm, cũng không phải Ngưng Chương, miệng cười:"Hỏi nhiều như thế cũng chẳng làm gì, vì ngươi sẽ phải chết ở đây."
Lạc Phong thấy sắc mặt người kia không thay đổi, đồng tử tối đi, cười dữ tợn. Hắn bảo:"Bộ Sát, chỉ cần ngươi chết sẽ không có ai ngăn cản được Kì Nhiên hủy diệt đại lục này."
"Vì vậy, ngươi phải chết!"
Bộ Sát cúi đầu, hai tay siết cán kiếm chờ công kích. Bỗng một luồng khí nóng ập đến, thế đao của y hơi chựng, ngẩng lên nhìn một bóng người nhẹ nhàng đáp vào giữa.
Nhìn thấy người đến, Lạc Phong vốn đang chấn động liền lảo đảo lùi lại, thấp giọng gọi:"Sư phụ..."
Người xuất hiện là một trong ba cao thủ của Đại lục Thiên hòa, là sư phụ của Kì Nhiên và Bạch Thắng Y, là mục tiêu ám sát năm xưa của Bộ Sát, Thanh Trúc cư sĩ - Tạ Yên Khách. Dù hiếm người biết, nhưng lão cũng đã từng là Người canh gác Băng Lăng cùng với sư phụ Tư Mã Lạc Phong.
Tạ Yên Khách gật đầu, sắc mặt ôn hòa nhìn Bộ Sát:"Đi đi! Mau đi tìm Kì Nhiên. Vẫn còn kịp."
Bộ sát gật đầu, lộ vẻ cảm kích, tung mình lướt qua nhanh chóng rời đi.
Vẻ mặt Lạc Phong biến đổi, toan muốn đuổi theo thì bị Tạ Yên Khách cản về.
Nhìn sát khí trong mắt hắn, Tạ Yên Khách thở dài, bước đến xoa đầu hắn, nhẹ giọng bảo:"Không nghĩ ra ngươi lại do ca ca ta nuôi lớn."
Đương khi tay Tạ Yên Khách vẫn còn đang vuốt tóc hắn, Lạc Phong bỗng thấy trong ngực nhói lên. Cảm giác quen thuộc này Tại sao, Tạ Yên Khách là sư phụ hắn, là người duy nhất trên đời hắn tôn kính...
Nhưng bây giờ, sư phụ vừa nói gì? Sư phụ bảo ca ca?
Tạ Yên Khách quan sát vẻ mặt chấn động của hắn, lại không nén được thở dài, gương mặt già nua hiện nét thương tiếc:"Đứa nhỏ ngốc, ngươi vì cái chết của đại ca nhiều năm trước mà gánh tội sao? Nếu không phải Bộ Sát cho ta biết, e là vĩnh viễn cũng không ngờ ngươi là do ca ca ta dùng tính mạng mà bảo vệ."
Trong hoảng hốt, Lạc Phong nghe thấy giọng nói già cỗi ưu thương đầy hoài niệm kia bảo rằng:"Trước đây, đệ đệ nhỏ tuổi nhất của ta cũng có mắt Kim ngân. Bởi vì đôi mắt này mà chịu không biết bao nhiêu là đau khổ. Thân là ca ca nhưng ta lại bất lực. Bây giờ không biết nó thế nào rồi?"
Sư phụ vậy mà lại là người đệ đệ của lão già kia! Là đệ đệ mà đến chết lão già kia vẫn canh cánh trong lòng. Khó trách bọn họ có nhiều thói quen giống nhau như vậy. Khó trách dù thế nào hắn cũng không thể hận được sư phụ mình.
"Hức" Tiếng khóc của Lạc Phong từ nghẹn ngào dần lớn lên, tựa như bao nhiêu oan ức đã chôn giấu bấy lâu nay, trong cái ôm vừa xa lạ vừa quen thuộc này, không ngừng tuôn trào.
Tạ Yên Khách khẽ vỗ lưng hắn, trầm giọng:"Đứa nhỏ này, đừng để hận thù chôn vùi hết tất cả tri giác của ngươi. Dù có một chút đi nữa, thì cũng nên biết không phải là không báo thù không được."
"Không liên quan đến Kì Nhiên, không liên quan đến Bộ Sát, càng không liên quan đến thiên hạ này. Tiêu Dật Phi, ta nhất định sẽ phải để hắn trả giá!"
Bằng tốc độ nhanh nhất, sau khi Bộ Sát chạy đến vực Đoan Mộc thì cùng đã hoàng hôn.
Lại là một thời khắc... phùng ma khác!
Bộ Sát hắn vốn máu lạnh, nhưng khi bước lên đỉnh núi thì vẫn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh sợ.
Khắp nơi đều là máu tươi, cả dãy núi nhuộm dưới ánh đỏ. Người phát điên kêu gào, thi thể đầy đất, cùng với tiếng nhạc du dương tạo thành một bức tranh địa ngục quỷ dị. Có người thì biến thành một thi thể nhìn đầy hung ác; có người khàn giọng rên rỉ, bởi vì họ đã không còn sức mà lăn lộn nữa; lại có người vừa phát điên, thấy người thì tấn công, thấy đá thì lao vào, máu thịt tứ tung.
Bộ Sát siết trường đao trong tay, cẩn thận tránh những người kia đi tới phía trước luồng sáng đỏ.
Nhìn thấy thiếu niên đang thổi Huyết tiêu đứng giữa luồng sáng, y nhịn không được chấn động cả ngưởi, kém một chút liền tẩu hỏa nhập ma.
Đây chính là thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời trước kia y thấy ư? Đây chính là thiếu niên dù chịu bao nhiêu tổn thương vẫn lương mỉm cười thuần khiết trước đây sao?
Sắc mặt thiếu niên đó trắng bệch, huyết tiêu đỏ rực càng tăng vẻ tái nhợt của đôi môi, đôi mắt xanh thẳm tàn lụi trống rỗng, không một chút sức sống.
Tất cả phảng phất như một bức tranh giữa ánh hồng quang, lại thoáng như một bức tượng. Mọi thứ đều bất động, chỉ trừ những giọt máu từ từ rơi xuống, thấm vào trong mặt đất dưới chân.
Tiếng tiêu văng vẳng bên tai, nhưng Bộ Sát hận không thể lập tức cắt đứt thứ âm thanh đáng nguyền rủa này.
Băng Y, muội nói không sai! Ánh mắt Bộ Sát lộ vẻ bi thương, từng bước tới gần luồng sáng, bước đến trước mắt Kì Nhiên. Kì đệ ấy... không thích nhất, là chính bản thân mình.
"Kì, dừng lại đi!" Bộ Sát ngầng đầu nói lớn với thiếu niên đứng giữa luồng sáng.
Ánh mắt Kì Nhiên chợt lóe sáng, chậm rãi chuyển đến gương mặt Bộ Sát. Tiếng tiêu dừng lại, máu tươi đang chảy cũng ngừng. Thân thể Kì nhiên lảo đảo, thều thạo gọi:"Bộ."
Bộ Sát giơ kiếm chém về phía ánh sáng nhưng lại bị xung chấn ép lui.
Y ngẩng đầu, nét lạnh lùng lui đi nhường chỗ cho sự bi ai:"Kì, đệ ra đây! Băng Y có để lại lời nhắn cho đệ. Đệ bước ra đây ngay!"
Thế nhưng, y chỉ nhìn thấy cánh môi Kì Nhiên động đậy. Y chỉ có thể nhìn ra Kì Nhiên gọi một chữ Bộ, còn lại không thể nhận ra đang nói gì. Thì ra bên trong và bên ngoài trận này không thể nghe thấy nhau.
Kì Nhiên lại buồn bã cười, nâng huyết tiêu lần nữa đưa đến bên môi.
Bộ Sát trong lòng kinh hãi, thống khổ hét một tiếng, cầm kiếm lần nữa xông tới, rồi lại một lần nữa bị kết giới mạnh mẽ kia bắn ra ngoài, vết thương chồng chất trên cơ thể do bị va vào đá, máu tươi dần nhuộm ướt y phục.
"Tiêu Kì Nhiên! Đệ muốn trốn tránh đến khi nào?!" Bộ Sát đột nhiên đứng dậy, nhìn thân ảnh càng ngày càng mờ đi giữa hồng quang mà bỗng thấy khóe mắt nóng rực.
Bộ Sát ngẩn ra, có chút kinh ngạc cảm thấy gương mặt mình đã ướt đẫm nước mắt, hòa vào lớp vải áo rách toang.
"Kì, đệ muốn Băng Y phải chịu dày vò sao? Không nghe muội ấy giải thích, không quan tâm đến nỗi khổ tâm của muội ấy mà chỉ muốn trả thù muội ấy sao?" Bộ Sát bỗng bình tĩnh trở lại, nhìn vào trung tâm của luồng sáng, miệng nhếch một nụ cười nhạt,"Ta trước đây được muội ấy ủy thác, dù thế nào cũng phải truyền lại lời của muội ấy cho đệ."
Bộ Sát ngừng cười, nhặt trường kiếm lấm đầy đất cát, xoay người đi về phía những người đã phát điên.
"Bộ... Bộ Sát...?" Văn Nhược Bân đã tỉnh lại nhìn thấy Bộ Sát, khuôn mặt vui mừng vội vàng nói,"Ngươi đến rồi! Vừa kịp lúc, nhanh lên! Mau cản Kì Nhiên lại, ngài ấy điên rồi."
Bộ Sát liếc sang, trường kiếm rạch vào da thịt một người đang nằm rên rỉ trên mặt đất. Cầm lưỡi kiếm không hề thần kì như Cấp Huyết, thân kiếm nhuốm đầy máu, Bộ Sát quay trở lại trả lời:"Ta đúng là muốn ngăn cản đệ ấy."
Ánh mắt Văn Nhược Bân dần lộ ra vẻ sợ hãi, run giọng hỏi:"Không phải là ngươi muốn..."
Còn không chờ y nói xong, lưỡi kiếm dính máu kia đã cắt vào tay Bộ Sát. Sắc mặt y bỗng tái nhợt, một tiếng kêu thống thiết vang lên xẻ ngang bầu trời đêm đỏ thẫm, rồi dần quanh quẩn trên mặt đất.
Cơn đau của Trùng cổ này còn kinh khủng hơn Huyết cổ ngày trước. Lý trí dường như không cách nào khống chế được thân thể, cảm giác như nó bị kéo ra khỏi thân xác nhìn chằm chằm vào bản thân đang quằn quại.
"Kì Nhiên ˗ !! Kì Nhiên ˗ !!" Điên rồi! Văn Nhược Bân nghĩ. Những kẻ này đều điên cả rồi. Hắn liều mình chạy đến trước mặt Kì Nhiên gần như đã bị luồng sáng nuốt chửng gào thét điên loạn,"Kì Nhiên! Mau dừng lại! Ngài không thấy người đang phát điên là ai sao? Là Bộ Sát! Là bằng hữu còn quan trọng hơn tính mạng của ngài đấy! Là Bộ Sát!"
Bộ Sát ôm đầu, liều mạng duy trì lý trí của mình. Thế nhưng âm thanh bay bổng dễ nghe kia, giờ khắc này, lại như một con rắn độc không ngừng chui vào đầu y cắn xé, đau đến độ y không có cách nào chống lại.
"Kì Nhiên ˗Dừng lại! Dừng lại đi!!"
Bầu trời đỏ như máu càng ngày càng thẫm đi. Trên mặt đất là hằng hà sa số những kẻ đã phát cuồng, người cố gắng trốn thoát, hòa cùng tiếng rít gào, tiếng than khóc! Địa ngục máu tanh này, bi kịch thế gian này, thảm kịch nhân gian này ăn sâu... ăn sâu vào trí nhớ những người còn lại.
"A – !!" Bộ Sát khản giọng gào lên, cuối cùng không nhịn được nữa gắng sức lao đến cạnh mép vực.
Tiếng tiêu đột nhiên dừng lại.
Một lúc lâu sau, tận đến khi tất cả tiếng la hét trên đỉnh núi đều lắng xuống thành những tiếng rên rì trầm thấp, Văn Nhược Bân mới nhìn thấy từ trong luồng sáng đỏ có một bóng người chao đảo bước ra. Hắn không nhịn được mà bật khóc đến ướt cả gò má, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, miệng lẩm bẩm:"Kì Nhiên... Thiếu chủ..."
Kì Nhiên từng bước đi về phía Bộ Sát đang chật vật, hai tay điều khí hòng cầm máu cho vết chém.
Bộ Sát chậm rãi ngẩng lên, nhìn bằng hữu quan trọng nhất, ánh mặt trời sáng nhất cuộc đời mình mà quên mất bản thân mới là người bị thương, thở hắt ra nhẹ nhõm.
"Tại sao lại muốn ngăn cản đệ?" Kì Nhiên lẳng lặng nhìn y, khuôn mặt trắng bệch như chết lặng,"Lại dùng phương pháp này để ngăn cản đệ."
Cả người Bộ Sát run lên, vất vả ngồi dậy nhìn người đối diện mà trả lời:"Bởi vì Băng Y muốn ta chuyển một câu cho đệ. Muội ấy dặn nhất định ta phải cho đệ biết."
Thân thể Kì Nhiên run rẩy, chỉ suýt chút đã ngã nhào, đôi mắt xanh dần khôi phục màu sắc nhìn người bằng hữu đã chằng chịt vết thương trước mặt. Môi chàng run lên, thều thào:"Là... lời gì?"
Hàng mày Bộ Sát nhíu lại, trên gương mặt đầy máu nở một nụ cười khẽ gần như là không thể thấy, giọng vẫn thanh lãnh như ngày nào –
"Muội ấy bảo muội ấy sẽ trở về. Dù là đệ không chờ muội ấy nữa, dù là mọi người đều chết cả, muội ấy cũng nhất định sẽ trở lại bên cạnh đệ."
"Trở lại bên cạnh ta" Kì Nhiên chậm chạp lặp lại lời Bộ Sát. Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt vừa tựa như đau đớn, bối rối, lại hệt như một đứa trẻ sợ sệt khát vọng sự ấm áp.
"Nàng ấy thật sự... nói như thế?"
Bộ Sát nhìn thẳng vào mắt người đối diện, gật đầu.
Kì Nhiên từ từ ngẩng lên nhìn bầu trời đêm sâu thẳm ánh lên màu máu, trong thoáng chốc lại phảng phất như nhìn thấy một đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh nước sáng như sao đang nhìn với lời cầu chúc chân thành nhất.
Nếu tâm tự do, thân này như gió. Vô du thiên hạ, không rời không xa. Kì Nhiên, chàng nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt đó!!
Kì Nhiên cúi xuống, nhìn một màn máu tanh mơ hồ dưới chân núi, lại lắng nghe tiếng than khóc tuyệt vọng của nhân gian. Nước mắt chợt dâng đầy khóe mi, trượt theo gò má trắng đến trong suốt, đọng thành bi thương.
Chàng nhắm mắt. Gió thổi tung mái tóc, vạt áo lau qua vết máu, thân thể cuối cùng từ từ ngã về sau, đổ thẳng xuống mặt đất.
Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau
Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên.
...
Ngày hôm sau, sát thủ đệ nhất thiên hạ, cùng Thiếu chủ Tiêu Kì Nhiên như bốc hơi khỏi thế gian, biến mất khỏi Đại lục Thiên hòa mà... không ai hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.