Nguồn: wattpad.com; Edit by: Team Cẩm Lí
1,800
Đang cập nhật
13:26:14 15/08/2020
Tiểu Phu Nhân
Đánh giá: 7.5/10 từ 11 lượt
Tác giả Nhu Đoàn Tử chuyên viết truyện ngôn tình nam chính có tâm lí u ám, như Lục Chu
trong “Bệnh tương tư”, giờ thì đến Lục Hành trong Tiểu Phu Nhân. Điểm chung giữa các anh nam chính ấy là tuy hơi có vấn đề tâm lí nhưng
lại cực kỳ yêu chiều và sủng nữ chính, độc chiếm nhưng không quá đáng
khiến người ta ghét.
Tóm tắt truyện:
Ôn Miểu đào hôn, trên đường gặp tai nạn giao thông mà mất trí nhớ
Cô hoảng loạn chạy trốn, khi đi vào thang máy thì gặp Lục Hành, và đây là lần đầu tiên anh gặp được vị hôn thê của mình.
Cô gái nhỏ mặc bộ đồ bệnh nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vẫn đang khóc, bộ dáng cực kì đáng thương...
Cô đột nhiên đâm sầm vào lòng ngực của người đàn ông, bàn tay nhỏ của cô gắt gao nắm chặt cổ áo của người đàn ông, giọng nói đầy sợ hãi: “…Cứu, cứu tôi.’’
Người đàn ông còn chưa lên tiếng, lại nghe cô gái tiếp tục khóc ròng, nói: ‘’Người nhà tôi muốn tôi gả cho một lão già, nghe nói đối phương đã 60 tuổi, tướng mạo xấu xí, còn liên tiếp đánh chết 4 người vợ…’’
Bốn phía đều im lặng.
Thật lâu sau, trên đỉnh đầu truyền tới giọng cười trầm thấp của người đàn ông.
Lục Hành cong môi cười, ngón tay thon dài nắm nâng cằm của cô gái: ‘’ Người mà em nói…’’
Anh hơi ngừng, nhẹ giọng cười nói: ‘’…Hình như là tôi ’’
Tóm tắt truyện:
Ôn Miểu đào hôn, trên đường gặp tai nạn giao thông mà mất trí nhớ
Cô hoảng loạn chạy trốn, khi đi vào thang máy thì gặp Lục Hành, và đây là lần đầu tiên anh gặp được vị hôn thê của mình.
Cô gái nhỏ mặc bộ đồ bệnh nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vẫn đang khóc, bộ dáng cực kì đáng thương...
Cô đột nhiên đâm sầm vào lòng ngực của người đàn ông, bàn tay nhỏ của cô gắt gao nắm chặt cổ áo của người đàn ông, giọng nói đầy sợ hãi: “…Cứu, cứu tôi.’’
Người đàn ông còn chưa lên tiếng, lại nghe cô gái tiếp tục khóc ròng, nói: ‘’Người nhà tôi muốn tôi gả cho một lão già, nghe nói đối phương đã 60 tuổi, tướng mạo xấu xí, còn liên tiếp đánh chết 4 người vợ…’’
Bốn phía đều im lặng.
Thật lâu sau, trên đỉnh đầu truyền tới giọng cười trầm thấp của người đàn ông.
Lục Hành cong môi cười, ngón tay thon dài nắm nâng cằm của cô gái: ‘’ Người mà em nói…’’
Anh hơi ngừng, nhẹ giọng cười nói: ‘’…Hình như là tôi ’’