Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Chương 12
Hữu Tọa Miếu
19/05/2024
Bạch Ngọc Câu nhìn thấy ở cửa sổ ký túc xá đại học có không ít người thì vui vẻ mở cửa xe lửa đón chào bọn họ.
Đối với cô mà nói, những người này chắc chắn có thể cho cô rất nhiều điểm tích lũy!
Đám người kia chắc chắn là người bình thường, sẽ không giống người trong mấy toa xe trước.
Không một ai bình thường cả!
Khổng Tuyết Nhu há miệng run rẩy lên xe, cô ta đang ngập trong cảm giác sống sót sau tai nạn.
Cô ta ngồi xuống ghế, nhìn các bạn học sống sót lần lượt lên xe, trong lòng rất xúc động.
May là… May là có người đến cứu bọn họ.
Ngay lúc cô ta đang xúc động thì chợt nghe thấy một giọng nói đầy tức giận.
“Cậu dựa vào đâu mà lên xe hả!” Có người nổi giận mắng.
Khổng Tuyết Nhu nhìn về phía cửa xe thì thấy một nam sinh đang mắng một nam sinh đeo mắt kính trông rất gầy.
Cô ta đứng dậy đi tới nói với nam sinh tức giận kia: “Sao cậu lại không có tình thương người vậy? Sao không cho cậu ấy lên xe?”
Chu Canh thấy nữ sinh kia tới nói mình thì lập tức nổi giận: “Cậu ta hại chết bạn cùng phòng của tôi, lúc zombie bùng phát, cậu ta gõ cửa, bạn cùng phòng của tôi đã mở cửa cứu cậu ta.”
“Nhưng không ngờ sau khi mở cửa, cậu ta lại đẩy bạn cùng phòng của tôi ra ngoài rồi đóng cửa lại!”
“Các người nói xem, cậu ta dựa vào đâu mà được lên xe chứ! Rõ ràng là bạn cùng phòng của tôi ở ngoài đập cửa, nhưng cậu ta lại không mở! Rõ ràng là zombie vẫn còn ở cửa cầu thang, vẫn còn thời gian để mở cửa!”
“Tôi muốn mở cửa ra thì cậu ta đánh ngất tôi, đến khi tôi tỉnh lại, cậu ta còn giả vờ vô tội!”
Khổng Tuyết Nhu nghe lời cậu ấy nói, luôn cảm thấy cậu ấy đang nói đến cô ta.
Cô ta thoáng đỏ mặt, nói lớn: “Cậu không thể rộng lượng một chút sao? Bây giờ bạn cùng phòng của cậu đã chết, lẽ nào cậu mong cả cậu ấy cũng chết ư?”
“Trông cậu ấy gầy yếu, đáng thương như vậy!”
Chu Canh cạn lời: “Cậu ta là kẻ giết người! Nếu như không phải vì cậu ta thì bạn cùng phòng của tôi sẽ không chết!”
Khổng Tuyết Nhu cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế: “Cái cậu này sao chẳng có chút tình người gì hết vậy? Trông cậu ấy nhỏ yếu như thế, sao có thể giết người được, dù là có thì đó cũng chỉ là do tình thế cấp bách thôi!”
“Nói không chừng là vì bạn cùng phòng của cậu luôn bắt nạt cậu ấy, nên cậu ấy mới buộc phải làm như vậy!”
Chu Canh nghe cô ta nói vậy thì tức không nói nên lời, cậu ấy muốn mắng người nhưng lại không nói được.
Tang Tinh thấy bọn họ cãi nhau mà bực bội, đang định ném hết cả ba người xuống, không ngờ Bạch Ngọc Câu đã đi tới.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Câu hỏi.
Khổng Tuyết Nhu vừa thấy người tới là một cô gái yếu đuối thì kéo cô qua rồi nói: “Cậu ta không muốn cho bạn cùng phòng của cậu ta lên xe, cho dù… Cho dù bạn cùng phòng của cậu ta đã giết người, nhưng chẳng phải là vì lúc đó bị ép phải làm vậy sao?”
Bạch Ngọc Câu nghe cô ta nói mà hai mắt sáng rỡ, cô cân nhắc lời Khổng Tuyết Nhu vừa nói, sau đó bắt chước: “Có hơi quá đáng nhỉ! Thật tàn nhẫn!”
Khổng Tuyết Nhu gật đầu: “Đúng vậy.”
Chu Canh ở bên cạnh nghe không nổi nữa, thậm chí còn hoài nghi có phải bản thân mình có vấn đề rồi không.
Nhưng Nhạc Tử Thạch đã giết Ngũ Tử, dựa vào đâu mà cậu ta cũng được lên xe, dựa vào đâu mà cậu ta vẫn có thể sống yên ổn không chút hổ thẹn chứ?
“Sao cậu lại không có tình người gì hết vậy?”
Bạch Ngọc Câu nói với Chu Canh: “Cậu ta lỡ tay giết chết bạn cùng phòng của cậu, chắc chắn cũng rất hổ thẹn trong lòng, sao cậu không nghĩ cách xóa bỏ hổ thẹn trong lòng cậu ta chứ?”
“Cậu cũng chưa từng nghĩ đến chỉ dẫn tâm lý cho cậu ta, không nghĩ đến lúc giết người cậu ta có khổ sở hay không, có oán giận chính mình hay không.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu thật quá đáng!”
Chu Canh nhìn hai cô gái trước mặt, cậu ấy nghĩ hai con nhỏ này có phải điên hết rồi hay không.
Cậu ấy cần gì phải chỉ dẫn tâm lý cho một kẻ giết người chứ?
Lại còn phải lo lắng kẻ giết người lúc giết người có đau đớn, khổ sở hay không?
Những người trong xe vốn tưởng Khổng Tuyết Nhu đã đủ quá đáng rồi, bây giờ lại nghe Bạch Ngọc Câu nói, bọn họ mới biết được cái gì gọi là ngu ngốc thật sự.
Mọi người nghe xong những lời này đều không nhịn được mà thầm mắng Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu nhìn chằm chằm điểm tích lũy thánh mẫu đang từ từ dâng lên mà vui vẻ không thôi.
Chỉ một mình Chu Canh đã cho cô mấy trăm điểm tích lũy.
Vậy nếu cô nói thêm mấy câu nữa chẳng phải sẽ càng nhiều hơn sao?
Bạch Ngọc Câu hắng giọng, đau lòng nhìn đôi giày da của Chu Canh: “Sao cậu lại có thể mang giày da bò chứ?”
“Cậu không biết bò cũng biết đau sao?”
“Huhuhu, cậu thật tàn nhẫn, thật không có tình thương, cậu chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của loài bò, cậu chỉ nghĩ đến bản thân cậu thôi.”
Chu Canh: “Tôi… Cmn cô điên à?”
Người trong xe nghe cô nói, có người cúi đầu nhìn giày của mình cũng không nhịn được mắng: “Cái cô này, đầu óc cô có vấn đề à?”
“Nếu cô thật sự lương thiện như vậy, sao không thấy cô cứu người hả? Chỉ được cái mồm thôi?”
Bọn họ không biết là Bạch Ngọc Câu đã cứu bọn họ, Bạch Ngọc Câu đã dán một lớp màng lên cửa sổ, người ngoài nhìn vào sẽ không thể nhìn thấy bên trong toa điều khiển.
Cho nên đương nhiên cũng không thấy người lái xe lửa là Bạch Ngọc Câu.
Tối hôm qua, cô đã rút kinh nghiệm xương máu, nhiều lần tự hỏi xem đã sai sót chỗ nào.
Sau đó cô phát hiện, sai sót của cô đó là những người trên xe đều biết cô.
Đều biết cô là người cứu bọn họ. Mà những người lúc này đây lại không biết cô là người cứu bọn họ, nên có thể thoải mái nói!
Bạch Ngọc Câu vui vẻ cười lớn trong lòng.
Quả nhiên, Bạch Ngọc Câu nhìn điểm tích lũy đã đạt đến hơn tám ngàn, vô cùng hài lòng.
Cô quyết định thêm dầu vào lửa.
“Huhuhu, cậu hung dữ với tôi cũng không sao, nhưng cậu đừng làm cô ấy sợ.” Bạch Ngọc Câu đẩy Khổng Tuyết Nhu lên trước: “Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối thôi! Cậu nói lớn như vậy sẽ dọa cô ấy sợ đó!”
“...”
Chu Canh chỉ cảm thấy bực mình, cậu ấy không thể hiểu nổi hai cô gái này.
Bạch Ngọc Câu vừa nói vừa kéo một chàng trai cười tráng đang ngồi trên ghế lên: “Sao anh lại nhẫn tâm nhìn cậu ta ức hiếp chúng tôi vậy?”
“Anh cường tráng như vậy sao không biết nhường chỗ ngồi cho cô ấy chứ?”
“Sao anh không có tình người gì hết! Nếu ai cũng như anh thì thế giới của chúng ta đã bị hủy diệt từ lâu rồi!”
Nam sinh kia bối rối, xắn tay áo lên muốn đánh hai con nhỏ ngu ngốc này một trận.
Cmn, đã mạt thế rồi mà, hai con nhỏ này bị điên à?
Khổng Tuyết Nhu thấy nam sinh kia xắn tay áo, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn thì hơi sợ hãi: “Không không không, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi… Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
“Sao cô có thể nói như vậy chứ? Không phải hai chúng ta cùng một phe sao? Chúng ta nên cống hiến vì thế giới! Kẻ mạnh như bọn họ nên quan tâm đến kẻ yếu!”
Bạch Ngọc Câu chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng đau khổ.
Bây giờ trong lòng Khổng Tuyết Nhu cũng đã không nhịn được mà mắng Bạch Ngọc Câu, cmn cô điên rồi hả, cô nói thì cứ nói đi, kéo theo tôi làm gì.
Cô có thể chọn người nào không hở chút là muốn đánh người được không hả?
Ngay lúc cô ta đang mắng thầm thì âm thanh của hệ thống Thánh Mẫu trong đầu Bạch Ngọc Câu vang lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hệ thống Thánh Mẫu: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng là —— Hào quang thánh mẫu.
Hào quang thánh mẫu: Lúc đội hào quang có thể tỏa ra ánh sáng thánh mẫu, làm mọi người xung quanh yêu bạn.
Hệ thống Thánh Mẫu: “Ký chủ, ta đi rồi, một mình cô phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Mi đi nhanh, ta sẽ chăm sóc tốt cho ký chủ, hehe. Mi đi rồi ký chủ sẽ là của mình ta!”
Hệ thống Tu Tiên: “... Tạm biệt!”
Bạch Ngọc Câu nhìn ánh sáng trong đầu biến mất, nói một câu tạm biệt.
Sau đó, cô mở cửa xe ra, nói: “Bây giờ tôi sẽ tìm bạn cùng phòng của cậu đến, bắt cậu ta xin lỗi bạn cùng phòng của cậu. Tôi nghĩ chỉ có như vậy thì cậu ta mới thật sự có thể xóa bỏ hổ thẹn trong lòng.”
Mọi người nhìn thấy cô nói xong câu đó thì nhảy thẳng vào ban công ký túc xá.
Chu Canh trợn tròn mắt, cậu ấy không thể ngờ được người này lại đang nghiêm túc.
Cô thật sự muốn đi tìm bạn cùng phòng của cậu ấy, chỉ vì muốn xóa bỏ cảm giác tội lỗi của kẻ giết người này!
Mẹ nó! Điên rồi à?
Cậu ấy nhìn thiếu niên tóc hồng ở bên cạnh, thiếu niên này là người đã mở cửa xe cho bọn họ, cậu ấy nói với Tang Tinh: “Chúng ta mau đi đi, mặc kệ đồ ngốc đó.”
Tang Tinh nhìn cậu ấy một cái: “Không đi được.”
“Tại sao?”
“Trưởng tàu không ở đây.”
“Trưởng tàu đi đâu rồi?” Chu Canh gãi đầu.
Tang Tinh nhìn Bạch Ngọc Câu đang ở trong ký túc xá: “Đằng kia.”
Chu Canh: …
“Cmn cô ta là trưởng tàu?????”
“Không có cô ấy, xe lửa không thể đi được.” Tang Tinh trông rất lạnh nhạt.
Người trên xe lửa vừa nghe vậy thì sốt ruột, lúc này bọn họ cũng mặc kệ rốt cuộc cô có ngu ngốc hay không.
Bọn họ hét về phía cửa: “Cô mau quay lại đây! Đừng đi, sẽ chết đó!”
Trưởng tàu chết, xe lửa không thể nào khởi hành được, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ chết.
Khổng Tuyết Nhu lúc này đã không kịp để ý những chuyện khác, cô ta nói với Tang Tinh: “Cậu mau đi cứu cô ấy đi, cô ấy yếu ớt như thế, lỡ như chết thì sao đây?”
Tang Tinh: “????”
Chị đại tôi yếu ớt á hả?
Khổng Tuyết Nhu thấy cậu thờ ơ, lập tức chỉ trích: “Các người toàn là đàn ông đàn ang lại nhìn cô ấy đi tìm chết sao? Mau đi cứu cô ấy đi!”
Chu Canh nhìn cô ta như đồ ngốc: “Sao cậu không đi?”
“Tôi… Tôi đi cũng chỉ gây thêm cản trở, sao các người chẳng có tí trách nhiệm gì vậy… Á!”
Giọng điệu lúc cô ta nói các từ cuối chợt thay đổi, cô ta nhìn Bạch Ngọc Câu trong ký túc xá bỗng có thêm một cái lưỡi hái trong tay.
Trông giống thần chết.
Mọi người chỉ nhìn thấy cô gái gầy yếu cầm lưỡi hái mở cửa ký túc xá ra, sau khi cô đi ra ngoài thì cửa cũng đóng lại.
“Grào!”
Tiếng zombie gào thét truyền đến, lòng mọi người chợt như tro tàn.
Xong rồi… Cô gái kia đã chết
“Các người không ai biết lái xe lửa sao?” Có người yếu ớt dò hỏi.
“Cho dù chúng ta biết lái xe lửa thì thế nào, nhưng cậu xem cái xe lửa này bay trên trời, cậu biết lái không?”
“...”
“Cạch cạch!” Cánh cửa mở ra, rồi lại đóng vào.
Bạch Ngọc Câu bị mọi người nghĩ là đã chết vẫn nguyên vẹn đứng trong ký túc xá, cô nói lớn với Chu Canh: “Bạn cùng phòng cậu mặc quần áo thế nào, dáng vẻ ra sao?”
Chu Canh đáp theo bản năng: “... Quần cộc hoa lớn, áo thun đỏ, cô… Cô đừng đi…”
Cậu ấy còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Câu đã mở cửa lần nữa, rồi đóng lại.
“Rầm!”
Mọi người: “...”
“Đậu xanh! Cô ta không chết!” Có người không tin nổi.
“Nhưng… Lần này cô ta chết chắc rồi đúng không?”
Tang Tinh nhìn bọn họ: “Không được nguyền rủa chị đại của tôi!”
Đối với cô mà nói, những người này chắc chắn có thể cho cô rất nhiều điểm tích lũy!
Đám người kia chắc chắn là người bình thường, sẽ không giống người trong mấy toa xe trước.
Không một ai bình thường cả!
Khổng Tuyết Nhu há miệng run rẩy lên xe, cô ta đang ngập trong cảm giác sống sót sau tai nạn.
Cô ta ngồi xuống ghế, nhìn các bạn học sống sót lần lượt lên xe, trong lòng rất xúc động.
May là… May là có người đến cứu bọn họ.
Ngay lúc cô ta đang xúc động thì chợt nghe thấy một giọng nói đầy tức giận.
“Cậu dựa vào đâu mà lên xe hả!” Có người nổi giận mắng.
Khổng Tuyết Nhu nhìn về phía cửa xe thì thấy một nam sinh đang mắng một nam sinh đeo mắt kính trông rất gầy.
Cô ta đứng dậy đi tới nói với nam sinh tức giận kia: “Sao cậu lại không có tình thương người vậy? Sao không cho cậu ấy lên xe?”
Chu Canh thấy nữ sinh kia tới nói mình thì lập tức nổi giận: “Cậu ta hại chết bạn cùng phòng của tôi, lúc zombie bùng phát, cậu ta gõ cửa, bạn cùng phòng của tôi đã mở cửa cứu cậu ta.”
“Nhưng không ngờ sau khi mở cửa, cậu ta lại đẩy bạn cùng phòng của tôi ra ngoài rồi đóng cửa lại!”
“Các người nói xem, cậu ta dựa vào đâu mà được lên xe chứ! Rõ ràng là bạn cùng phòng của tôi ở ngoài đập cửa, nhưng cậu ta lại không mở! Rõ ràng là zombie vẫn còn ở cửa cầu thang, vẫn còn thời gian để mở cửa!”
“Tôi muốn mở cửa ra thì cậu ta đánh ngất tôi, đến khi tôi tỉnh lại, cậu ta còn giả vờ vô tội!”
Khổng Tuyết Nhu nghe lời cậu ấy nói, luôn cảm thấy cậu ấy đang nói đến cô ta.
Cô ta thoáng đỏ mặt, nói lớn: “Cậu không thể rộng lượng một chút sao? Bây giờ bạn cùng phòng của cậu đã chết, lẽ nào cậu mong cả cậu ấy cũng chết ư?”
“Trông cậu ấy gầy yếu, đáng thương như vậy!”
Chu Canh cạn lời: “Cậu ta là kẻ giết người! Nếu như không phải vì cậu ta thì bạn cùng phòng của tôi sẽ không chết!”
Khổng Tuyết Nhu cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế: “Cái cậu này sao chẳng có chút tình người gì hết vậy? Trông cậu ấy nhỏ yếu như thế, sao có thể giết người được, dù là có thì đó cũng chỉ là do tình thế cấp bách thôi!”
“Nói không chừng là vì bạn cùng phòng của cậu luôn bắt nạt cậu ấy, nên cậu ấy mới buộc phải làm như vậy!”
Chu Canh nghe cô ta nói vậy thì tức không nói nên lời, cậu ấy muốn mắng người nhưng lại không nói được.
Tang Tinh thấy bọn họ cãi nhau mà bực bội, đang định ném hết cả ba người xuống, không ngờ Bạch Ngọc Câu đã đi tới.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Câu hỏi.
Khổng Tuyết Nhu vừa thấy người tới là một cô gái yếu đuối thì kéo cô qua rồi nói: “Cậu ta không muốn cho bạn cùng phòng của cậu ta lên xe, cho dù… Cho dù bạn cùng phòng của cậu ta đã giết người, nhưng chẳng phải là vì lúc đó bị ép phải làm vậy sao?”
Bạch Ngọc Câu nghe cô ta nói mà hai mắt sáng rỡ, cô cân nhắc lời Khổng Tuyết Nhu vừa nói, sau đó bắt chước: “Có hơi quá đáng nhỉ! Thật tàn nhẫn!”
Khổng Tuyết Nhu gật đầu: “Đúng vậy.”
Chu Canh ở bên cạnh nghe không nổi nữa, thậm chí còn hoài nghi có phải bản thân mình có vấn đề rồi không.
Nhưng Nhạc Tử Thạch đã giết Ngũ Tử, dựa vào đâu mà cậu ta cũng được lên xe, dựa vào đâu mà cậu ta vẫn có thể sống yên ổn không chút hổ thẹn chứ?
“Sao cậu lại không có tình người gì hết vậy?”
Bạch Ngọc Câu nói với Chu Canh: “Cậu ta lỡ tay giết chết bạn cùng phòng của cậu, chắc chắn cũng rất hổ thẹn trong lòng, sao cậu không nghĩ cách xóa bỏ hổ thẹn trong lòng cậu ta chứ?”
“Cậu cũng chưa từng nghĩ đến chỉ dẫn tâm lý cho cậu ta, không nghĩ đến lúc giết người cậu ta có khổ sở hay không, có oán giận chính mình hay không.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu thật quá đáng!”
Chu Canh nhìn hai cô gái trước mặt, cậu ấy nghĩ hai con nhỏ này có phải điên hết rồi hay không.
Cậu ấy cần gì phải chỉ dẫn tâm lý cho một kẻ giết người chứ?
Lại còn phải lo lắng kẻ giết người lúc giết người có đau đớn, khổ sở hay không?
Những người trong xe vốn tưởng Khổng Tuyết Nhu đã đủ quá đáng rồi, bây giờ lại nghe Bạch Ngọc Câu nói, bọn họ mới biết được cái gì gọi là ngu ngốc thật sự.
Mọi người nghe xong những lời này đều không nhịn được mà thầm mắng Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu nhìn chằm chằm điểm tích lũy thánh mẫu đang từ từ dâng lên mà vui vẻ không thôi.
Chỉ một mình Chu Canh đã cho cô mấy trăm điểm tích lũy.
Vậy nếu cô nói thêm mấy câu nữa chẳng phải sẽ càng nhiều hơn sao?
Bạch Ngọc Câu hắng giọng, đau lòng nhìn đôi giày da của Chu Canh: “Sao cậu lại có thể mang giày da bò chứ?”
“Cậu không biết bò cũng biết đau sao?”
“Huhuhu, cậu thật tàn nhẫn, thật không có tình thương, cậu chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của loài bò, cậu chỉ nghĩ đến bản thân cậu thôi.”
Chu Canh: “Tôi… Cmn cô điên à?”
Người trong xe nghe cô nói, có người cúi đầu nhìn giày của mình cũng không nhịn được mắng: “Cái cô này, đầu óc cô có vấn đề à?”
“Nếu cô thật sự lương thiện như vậy, sao không thấy cô cứu người hả? Chỉ được cái mồm thôi?”
Bọn họ không biết là Bạch Ngọc Câu đã cứu bọn họ, Bạch Ngọc Câu đã dán một lớp màng lên cửa sổ, người ngoài nhìn vào sẽ không thể nhìn thấy bên trong toa điều khiển.
Cho nên đương nhiên cũng không thấy người lái xe lửa là Bạch Ngọc Câu.
Tối hôm qua, cô đã rút kinh nghiệm xương máu, nhiều lần tự hỏi xem đã sai sót chỗ nào.
Sau đó cô phát hiện, sai sót của cô đó là những người trên xe đều biết cô.
Đều biết cô là người cứu bọn họ. Mà những người lúc này đây lại không biết cô là người cứu bọn họ, nên có thể thoải mái nói!
Bạch Ngọc Câu vui vẻ cười lớn trong lòng.
Quả nhiên, Bạch Ngọc Câu nhìn điểm tích lũy đã đạt đến hơn tám ngàn, vô cùng hài lòng.
Cô quyết định thêm dầu vào lửa.
“Huhuhu, cậu hung dữ với tôi cũng không sao, nhưng cậu đừng làm cô ấy sợ.” Bạch Ngọc Câu đẩy Khổng Tuyết Nhu lên trước: “Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối thôi! Cậu nói lớn như vậy sẽ dọa cô ấy sợ đó!”
“...”
Chu Canh chỉ cảm thấy bực mình, cậu ấy không thể hiểu nổi hai cô gái này.
Bạch Ngọc Câu vừa nói vừa kéo một chàng trai cười tráng đang ngồi trên ghế lên: “Sao anh lại nhẫn tâm nhìn cậu ta ức hiếp chúng tôi vậy?”
“Anh cường tráng như vậy sao không biết nhường chỗ ngồi cho cô ấy chứ?”
“Sao anh không có tình người gì hết! Nếu ai cũng như anh thì thế giới của chúng ta đã bị hủy diệt từ lâu rồi!”
Nam sinh kia bối rối, xắn tay áo lên muốn đánh hai con nhỏ ngu ngốc này một trận.
Cmn, đã mạt thế rồi mà, hai con nhỏ này bị điên à?
Khổng Tuyết Nhu thấy nam sinh kia xắn tay áo, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn thì hơi sợ hãi: “Không không không, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi… Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
“Sao cô có thể nói như vậy chứ? Không phải hai chúng ta cùng một phe sao? Chúng ta nên cống hiến vì thế giới! Kẻ mạnh như bọn họ nên quan tâm đến kẻ yếu!”
Bạch Ngọc Câu chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng đau khổ.
Bây giờ trong lòng Khổng Tuyết Nhu cũng đã không nhịn được mà mắng Bạch Ngọc Câu, cmn cô điên rồi hả, cô nói thì cứ nói đi, kéo theo tôi làm gì.
Cô có thể chọn người nào không hở chút là muốn đánh người được không hả?
Ngay lúc cô ta đang mắng thầm thì âm thanh của hệ thống Thánh Mẫu trong đầu Bạch Ngọc Câu vang lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hệ thống Thánh Mẫu: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng là —— Hào quang thánh mẫu.
Hào quang thánh mẫu: Lúc đội hào quang có thể tỏa ra ánh sáng thánh mẫu, làm mọi người xung quanh yêu bạn.
Hệ thống Thánh Mẫu: “Ký chủ, ta đi rồi, một mình cô phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Mi đi nhanh, ta sẽ chăm sóc tốt cho ký chủ, hehe. Mi đi rồi ký chủ sẽ là của mình ta!”
Hệ thống Tu Tiên: “... Tạm biệt!”
Bạch Ngọc Câu nhìn ánh sáng trong đầu biến mất, nói một câu tạm biệt.
Sau đó, cô mở cửa xe ra, nói: “Bây giờ tôi sẽ tìm bạn cùng phòng của cậu đến, bắt cậu ta xin lỗi bạn cùng phòng của cậu. Tôi nghĩ chỉ có như vậy thì cậu ta mới thật sự có thể xóa bỏ hổ thẹn trong lòng.”
Mọi người nhìn thấy cô nói xong câu đó thì nhảy thẳng vào ban công ký túc xá.
Chu Canh trợn tròn mắt, cậu ấy không thể ngờ được người này lại đang nghiêm túc.
Cô thật sự muốn đi tìm bạn cùng phòng của cậu ấy, chỉ vì muốn xóa bỏ cảm giác tội lỗi của kẻ giết người này!
Mẹ nó! Điên rồi à?
Cậu ấy nhìn thiếu niên tóc hồng ở bên cạnh, thiếu niên này là người đã mở cửa xe cho bọn họ, cậu ấy nói với Tang Tinh: “Chúng ta mau đi đi, mặc kệ đồ ngốc đó.”
Tang Tinh nhìn cậu ấy một cái: “Không đi được.”
“Tại sao?”
“Trưởng tàu không ở đây.”
“Trưởng tàu đi đâu rồi?” Chu Canh gãi đầu.
Tang Tinh nhìn Bạch Ngọc Câu đang ở trong ký túc xá: “Đằng kia.”
Chu Canh: …
“Cmn cô ta là trưởng tàu?????”
“Không có cô ấy, xe lửa không thể đi được.” Tang Tinh trông rất lạnh nhạt.
Người trên xe lửa vừa nghe vậy thì sốt ruột, lúc này bọn họ cũng mặc kệ rốt cuộc cô có ngu ngốc hay không.
Bọn họ hét về phía cửa: “Cô mau quay lại đây! Đừng đi, sẽ chết đó!”
Trưởng tàu chết, xe lửa không thể nào khởi hành được, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ chết.
Khổng Tuyết Nhu lúc này đã không kịp để ý những chuyện khác, cô ta nói với Tang Tinh: “Cậu mau đi cứu cô ấy đi, cô ấy yếu ớt như thế, lỡ như chết thì sao đây?”
Tang Tinh: “????”
Chị đại tôi yếu ớt á hả?
Khổng Tuyết Nhu thấy cậu thờ ơ, lập tức chỉ trích: “Các người toàn là đàn ông đàn ang lại nhìn cô ấy đi tìm chết sao? Mau đi cứu cô ấy đi!”
Chu Canh nhìn cô ta như đồ ngốc: “Sao cậu không đi?”
“Tôi… Tôi đi cũng chỉ gây thêm cản trở, sao các người chẳng có tí trách nhiệm gì vậy… Á!”
Giọng điệu lúc cô ta nói các từ cuối chợt thay đổi, cô ta nhìn Bạch Ngọc Câu trong ký túc xá bỗng có thêm một cái lưỡi hái trong tay.
Trông giống thần chết.
Mọi người chỉ nhìn thấy cô gái gầy yếu cầm lưỡi hái mở cửa ký túc xá ra, sau khi cô đi ra ngoài thì cửa cũng đóng lại.
“Grào!”
Tiếng zombie gào thét truyền đến, lòng mọi người chợt như tro tàn.
Xong rồi… Cô gái kia đã chết
“Các người không ai biết lái xe lửa sao?” Có người yếu ớt dò hỏi.
“Cho dù chúng ta biết lái xe lửa thì thế nào, nhưng cậu xem cái xe lửa này bay trên trời, cậu biết lái không?”
“...”
“Cạch cạch!” Cánh cửa mở ra, rồi lại đóng vào.
Bạch Ngọc Câu bị mọi người nghĩ là đã chết vẫn nguyên vẹn đứng trong ký túc xá, cô nói lớn với Chu Canh: “Bạn cùng phòng cậu mặc quần áo thế nào, dáng vẻ ra sao?”
Chu Canh đáp theo bản năng: “... Quần cộc hoa lớn, áo thun đỏ, cô… Cô đừng đi…”
Cậu ấy còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Câu đã mở cửa lần nữa, rồi đóng lại.
“Rầm!”
Mọi người: “...”
“Đậu xanh! Cô ta không chết!” Có người không tin nổi.
“Nhưng… Lần này cô ta chết chắc rồi đúng không?”
Tang Tinh nhìn bọn họ: “Không được nguyền rủa chị đại của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.