Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc
Chương 4: Lấy oán trả ơn
Mai Hoa Tam Lộng
01/10/2016
edit: tuyền xù
Người tới toàn thân cẩm bào màu trắng, mặt đeo mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra hai mắt thâm u lạnh lẽo, phía dưới mặt nạ là môi mỏng, quai hàm cứng rắn, biểu hiện chủ nhân lạnh bạc vô tình.
Trịnh Nhị lập tức cảm thấy một hơi thở sát khí lạnh lẽo, run giọng nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai? Vì sao phải xen vào?"
"Ngươi không xứng biết!" Môi mỏng khẽ mở, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo khinh thường, nam tử mang mặt nạ bạc đưa tay, chủy thủ trên đất liền bay đến trên tay hắn.
"Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha cho. . . . . ." Thấy tình thế không ổn, người trẻ tuổi vội vàng cầu xin tha thứ. Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, cần cổ liền bị cắm vào một thanh chủy thủ sáng loáng, máu tươi theo lưỡi đao trào ra, rất là khiếp người.
Tuy hắn có ác ý, nhưng tội không đáng chết, dù sao, nàng không có tổn thất gì! Ở kiếp trước nhiều lắm cũng chỉ là phán vài năm tù.
Trong lòng Yến Vũ Nhi một trận khó chịu, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
"Ngươi làm chi giết hắn vậy?" Nàng hướng vào trong người nam tử, chất vấn.
Con mắt lạnh lẽo của nam tử đảo qua, nhẹ buông tay, Yến Vũ Nhi té ngã trên đất, lúc này mới phát hiện ra mình vừa rồi vậy mà ở trong lòng nam nhân này.
Vừa nãy đã té qua một lần, vết thương cũ thêm vết thương mới, đau đến mức làm nàng phải hít sâu một hơi.
"Ngươi. . . . . . Ngươi có hiểu thương hương tiếc ngọc không hả?" Nàng mắt hạnh trừng trừng, căm tức nhìn hắn, đáng ghét, mang mặt nạ cái gì chứ, nhất định là bề ngoài vô cùng xấu xí nên không có mặt mũi gặp người. Nàng oán thầm trong lòng.
"Thế nào, gia cứu ngươi, vẫn còn mắng chửi người sao?" Môi mỏng phía dưới mặt nạ khẽ mở, nhàn nhạt châm chọc nói.
Mặt Yến Vũ Nhi ửng hồng, nhịn đau đứng dậy từ dưới đất, gắng gượng khống chế thân thể đứng vững, trước mắt toàn là màu trắng sáng quắc rực rỡ dưới ánh mặt trời, lóa đến mức làm cho nàng lại càng choáng váng mắt hoa hơn rồi.
Chạy trốn khỏi miệng hùm, nàng thật sự cảm kích, vì vậy nàng thu hồi ý nghĩ, khom người thi lễ với hắn: "Đa tạ ân cứu mạng của công tử."
Ánh mắt kia quá sắc bén, mặc dù hắn cứu nàng, nhưng nàng lại không đắc tội hắn!
"Ngươi định tạ ơn thế nào?" Hắn thình lình đến gần nàng, con mắt lạnh lẽo quét toàn thân của nàng, khiến Yến Vũ Nhi lạnh buốt cả người.
Sẽ không vừa rời khỏi miệng hùm, lại đụng vào ổ sói chứ? Nàng phản xạ có điều kiện di chuyển một bước dài, trong lòng như có một cái chày đang nện, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng: "Cái đó. . . . . . Ta có rất nhiều ngân phiếu, đưa cho ngươi một ít coi như là tạ ơn được không?"
Nàng giống như đề phòng cướp kéo y phục trước ngực mình lên, bao mình thật chặt. Nam nhân khẽ cau mày: "Quê mùa!"
Yến Vũ Nhi bị đả kích, nàng thế nhưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân Thủy Nguyệt Quốc, chỗ nào quê mùa hả? Nàng muốn tranh cãi, đầu lại truyền tới cảm giác choáng váng ngày càng lợi hại, cuối cùng chỉ kịp lườm hắn một cái, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.
"Này, ngươi đừng ngủ a!" Nam tử đưa tay ra lại ôm nàng vào lòng, môi mỏng dưới mặt nạ màu bạc giương lên một độ cung hơi cong.
Thật là một nữ nhân thú vị, chỉ là, còn có một chút đáng đánh đòn. Hắn còn thiếu nữ nhân sao? Trong hậu viện nhà hắn rất nhiều oanh oanh yến yến, mắt hắn đều khinh thường liếc nhìn một cái, mà nàng, thế nhưng đề phòng thành như vậy?
"Cô nương, nhà ngươi ở đâu?" Hắn nghĩ lay nàng tỉnh, cũng là phí công. Hắn cần an trí nàng thế nào mới phải?
Hắn khẽ cau mày, nghiêng đầu thoáng nhìn qua trong buồng xe còn một nữ tử mặc y phục nha hoàn, lại quay đầu nhìn nàng.
"Công tử, sao người ở chỗ này?" Tùy tùng thở hồng hộc chạy tới, "Ồ, cô nương này là ai? Thật xinh đẹp ~"
Nam tử mặc áo trắng lườm hắn một cái: "Nàng bị người ám toán, trúng thuốc mê."
Hắn đẩy một nhúm tóc trên mặt nàng qua một bên, sau đó lộ ra cái trán sáng bóng, yên bình giống như một đứa trẻ mới sinh.
Tùy tùng do dự mở miệng: "Công tử, ngài đã bất tiện còn mang theo nữ quyến. ."
Lời còn chưa dứt, một con mắt lạnh lẽo bắn tới, hắn vội vã ngừng nói.
"Ngươi đi mua chút đồ ăn." Mặc dù hắn không thể mang nàng đi theo, nhưng làm sao nhẫn tâm cứ như vậy ném cho người khác?
Tùy tùng lặng lẽ bĩu môi, công tử lúc nào thì để tâm tới nữ tử như thế, trong phủ nhiều nữ nhân như vậy, hắn cứ thế nhìn cũng không thèm nhìn qua, thế nhưng lúc này ánh mắt nhìn cô nương người ta cũng không nháy mắt một cái.
"Hả?" Hàn mâu lại lạnh hơn vài phần. (hàn mâu: con mắt lạnh lẽo)
"Vâng!" Tùy tùng vội vàng lên tiếng, chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Nam tử mặc áo trắng đặt túi thức ăn nước uống bên cạnh Yến Vũ Nhi, liền nghe tùy tùng nhỏ giọng kêu: "Công tử, có người đến đây!"
Nam tử mặc áo trắng nghiêng tai lắng nghe, lập tức ôm nữ tử lên, đặt vào bụi cỏ bên đường.
"Đi thôi!" Hắn thâm sâu nhìn nàng một cái, sải bước rời đi.
******************
Không sai, lúc này thật sự có người đang đi về phía bên này.
Tạ Hàn Phong đi bộ tới, sáng sớm hôm nay ra cửa, hắn đã chạy mười dặm đường, đã sớm quá mệt mỏi, mặc dù trời rất lạnh, cái trán lại chảy mồ hôi. Hắn giơ tay lau mồ hôi, trên tay áo màu trắng lại thêm một đường mồ hôi, thân xiêm y này cũng nên thay đổi rồi.
Thấy xe ngựa trước mặt, Tạ Hàn Phong không khỏi nhìn nhiều hơn một chút, nếu có một chiếc xe ngựa thay cho đi bộ, e là có thể sớm ngày chạy tới Tung Huyện. Đầu óc khẽ chuyển, hắn chợt giật mình khi nhìn thấy trong bụi cỏ bên đường thế nhưng có một người đang nằm.
*******************
"Công tử, thuộc hạ hỏi thăm được, Công Tôn Chiến đang chỉnh đốn triệu tập một nửa dưới tay, tựa hồ đang tìm người nào đó."
"Thật sao? Vậy ngươi tìm một cơ hội, đưa thư của hoàng thượng cho hắn." Nam tử mặc áo trắng lạnh nhạt nói, người như vậy, hắn còn khinh thường đi gặp.
"Vâng! Thuộc hạ đi làm ngay!" Tùy tùng sắp lui ra, lại bị gọi lại.
"Lý Dịch, đi tìm hiểu thăm dò, hắn muốn tìm người nào?"
"Tuân lệnh!" Tùy tùng cung kính thối lui rời khỏi phòng, công tử làm việc nhất định có thâm ý của người, không cần hỏi nhiều.
Nam tử mặc áo trắng đưa tay lấy ra một vật từ trong tay áo, đó là một cái trâm ngọc, có thể kết luận, đây là vật của nữ tữ mà ban ngày hắn cứu, thế nhưng ôm lấy y phục của hắn cũng không phát hiện.
Hắn cầm trâm ngọc lên giơ về chỗ có ánh sáng, Tuyết Ngọc trắng noãn lóe lên ánh sáng dịu dàng ấm áp, khéo léo trong sáng.
Hắn nhìn trâm ngọc, suy nghĩ bay đến nơi xa. Nhiều năm trước kia, có một nữ tử cũng thường xuyên cầm một cái trâm ngọc, mỗi ngày nhìn nó rơi lệ, mỗi lúc như thế, hắn liền lặng lẽ bồi ở bên cạnh nàng. . . . . . Nghĩ tới đây, tản băng kiên cố trong lòng hắn hòa tan ra rất nhiều, thế nhưng còn có một chút cảm giác phức tạp.
Trên trâm ngọc có một chỗ nhỏ lồi ra, hắn nhìn thật kỹ, thế nhưng phía trên có khắc chữ viết nho nhỏ tinh tế.
Vũ? Là tên của nàng sao?
Người tới toàn thân cẩm bào màu trắng, mặt đeo mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra hai mắt thâm u lạnh lẽo, phía dưới mặt nạ là môi mỏng, quai hàm cứng rắn, biểu hiện chủ nhân lạnh bạc vô tình.
Trịnh Nhị lập tức cảm thấy một hơi thở sát khí lạnh lẽo, run giọng nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai? Vì sao phải xen vào?"
"Ngươi không xứng biết!" Môi mỏng khẽ mở, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo khinh thường, nam tử mang mặt nạ bạc đưa tay, chủy thủ trên đất liền bay đến trên tay hắn.
"Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha cho. . . . . ." Thấy tình thế không ổn, người trẻ tuổi vội vàng cầu xin tha thứ. Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, cần cổ liền bị cắm vào một thanh chủy thủ sáng loáng, máu tươi theo lưỡi đao trào ra, rất là khiếp người.
Tuy hắn có ác ý, nhưng tội không đáng chết, dù sao, nàng không có tổn thất gì! Ở kiếp trước nhiều lắm cũng chỉ là phán vài năm tù.
Trong lòng Yến Vũ Nhi một trận khó chịu, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
"Ngươi làm chi giết hắn vậy?" Nàng hướng vào trong người nam tử, chất vấn.
Con mắt lạnh lẽo của nam tử đảo qua, nhẹ buông tay, Yến Vũ Nhi té ngã trên đất, lúc này mới phát hiện ra mình vừa rồi vậy mà ở trong lòng nam nhân này.
Vừa nãy đã té qua một lần, vết thương cũ thêm vết thương mới, đau đến mức làm nàng phải hít sâu một hơi.
"Ngươi. . . . . . Ngươi có hiểu thương hương tiếc ngọc không hả?" Nàng mắt hạnh trừng trừng, căm tức nhìn hắn, đáng ghét, mang mặt nạ cái gì chứ, nhất định là bề ngoài vô cùng xấu xí nên không có mặt mũi gặp người. Nàng oán thầm trong lòng.
"Thế nào, gia cứu ngươi, vẫn còn mắng chửi người sao?" Môi mỏng phía dưới mặt nạ khẽ mở, nhàn nhạt châm chọc nói.
Mặt Yến Vũ Nhi ửng hồng, nhịn đau đứng dậy từ dưới đất, gắng gượng khống chế thân thể đứng vững, trước mắt toàn là màu trắng sáng quắc rực rỡ dưới ánh mặt trời, lóa đến mức làm cho nàng lại càng choáng váng mắt hoa hơn rồi.
Chạy trốn khỏi miệng hùm, nàng thật sự cảm kích, vì vậy nàng thu hồi ý nghĩ, khom người thi lễ với hắn: "Đa tạ ân cứu mạng của công tử."
Ánh mắt kia quá sắc bén, mặc dù hắn cứu nàng, nhưng nàng lại không đắc tội hắn!
"Ngươi định tạ ơn thế nào?" Hắn thình lình đến gần nàng, con mắt lạnh lẽo quét toàn thân của nàng, khiến Yến Vũ Nhi lạnh buốt cả người.
Sẽ không vừa rời khỏi miệng hùm, lại đụng vào ổ sói chứ? Nàng phản xạ có điều kiện di chuyển một bước dài, trong lòng như có một cái chày đang nện, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng: "Cái đó. . . . . . Ta có rất nhiều ngân phiếu, đưa cho ngươi một ít coi như là tạ ơn được không?"
Nàng giống như đề phòng cướp kéo y phục trước ngực mình lên, bao mình thật chặt. Nam nhân khẽ cau mày: "Quê mùa!"
Yến Vũ Nhi bị đả kích, nàng thế nhưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân Thủy Nguyệt Quốc, chỗ nào quê mùa hả? Nàng muốn tranh cãi, đầu lại truyền tới cảm giác choáng váng ngày càng lợi hại, cuối cùng chỉ kịp lườm hắn một cái, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.
"Này, ngươi đừng ngủ a!" Nam tử đưa tay ra lại ôm nàng vào lòng, môi mỏng dưới mặt nạ màu bạc giương lên một độ cung hơi cong.
Thật là một nữ nhân thú vị, chỉ là, còn có một chút đáng đánh đòn. Hắn còn thiếu nữ nhân sao? Trong hậu viện nhà hắn rất nhiều oanh oanh yến yến, mắt hắn đều khinh thường liếc nhìn một cái, mà nàng, thế nhưng đề phòng thành như vậy?
"Cô nương, nhà ngươi ở đâu?" Hắn nghĩ lay nàng tỉnh, cũng là phí công. Hắn cần an trí nàng thế nào mới phải?
Hắn khẽ cau mày, nghiêng đầu thoáng nhìn qua trong buồng xe còn một nữ tử mặc y phục nha hoàn, lại quay đầu nhìn nàng.
"Công tử, sao người ở chỗ này?" Tùy tùng thở hồng hộc chạy tới, "Ồ, cô nương này là ai? Thật xinh đẹp ~"
Nam tử mặc áo trắng lườm hắn một cái: "Nàng bị người ám toán, trúng thuốc mê."
Hắn đẩy một nhúm tóc trên mặt nàng qua một bên, sau đó lộ ra cái trán sáng bóng, yên bình giống như một đứa trẻ mới sinh.
Tùy tùng do dự mở miệng: "Công tử, ngài đã bất tiện còn mang theo nữ quyến. ."
Lời còn chưa dứt, một con mắt lạnh lẽo bắn tới, hắn vội vã ngừng nói.
"Ngươi đi mua chút đồ ăn." Mặc dù hắn không thể mang nàng đi theo, nhưng làm sao nhẫn tâm cứ như vậy ném cho người khác?
Tùy tùng lặng lẽ bĩu môi, công tử lúc nào thì để tâm tới nữ tử như thế, trong phủ nhiều nữ nhân như vậy, hắn cứ thế nhìn cũng không thèm nhìn qua, thế nhưng lúc này ánh mắt nhìn cô nương người ta cũng không nháy mắt một cái.
"Hả?" Hàn mâu lại lạnh hơn vài phần. (hàn mâu: con mắt lạnh lẽo)
"Vâng!" Tùy tùng vội vàng lên tiếng, chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Nam tử mặc áo trắng đặt túi thức ăn nước uống bên cạnh Yến Vũ Nhi, liền nghe tùy tùng nhỏ giọng kêu: "Công tử, có người đến đây!"
Nam tử mặc áo trắng nghiêng tai lắng nghe, lập tức ôm nữ tử lên, đặt vào bụi cỏ bên đường.
"Đi thôi!" Hắn thâm sâu nhìn nàng một cái, sải bước rời đi.
******************
Không sai, lúc này thật sự có người đang đi về phía bên này.
Tạ Hàn Phong đi bộ tới, sáng sớm hôm nay ra cửa, hắn đã chạy mười dặm đường, đã sớm quá mệt mỏi, mặc dù trời rất lạnh, cái trán lại chảy mồ hôi. Hắn giơ tay lau mồ hôi, trên tay áo màu trắng lại thêm một đường mồ hôi, thân xiêm y này cũng nên thay đổi rồi.
Thấy xe ngựa trước mặt, Tạ Hàn Phong không khỏi nhìn nhiều hơn một chút, nếu có một chiếc xe ngựa thay cho đi bộ, e là có thể sớm ngày chạy tới Tung Huyện. Đầu óc khẽ chuyển, hắn chợt giật mình khi nhìn thấy trong bụi cỏ bên đường thế nhưng có một người đang nằm.
*******************
"Công tử, thuộc hạ hỏi thăm được, Công Tôn Chiến đang chỉnh đốn triệu tập một nửa dưới tay, tựa hồ đang tìm người nào đó."
"Thật sao? Vậy ngươi tìm một cơ hội, đưa thư của hoàng thượng cho hắn." Nam tử mặc áo trắng lạnh nhạt nói, người như vậy, hắn còn khinh thường đi gặp.
"Vâng! Thuộc hạ đi làm ngay!" Tùy tùng sắp lui ra, lại bị gọi lại.
"Lý Dịch, đi tìm hiểu thăm dò, hắn muốn tìm người nào?"
"Tuân lệnh!" Tùy tùng cung kính thối lui rời khỏi phòng, công tử làm việc nhất định có thâm ý của người, không cần hỏi nhiều.
Nam tử mặc áo trắng đưa tay lấy ra một vật từ trong tay áo, đó là một cái trâm ngọc, có thể kết luận, đây là vật của nữ tữ mà ban ngày hắn cứu, thế nhưng ôm lấy y phục của hắn cũng không phát hiện.
Hắn cầm trâm ngọc lên giơ về chỗ có ánh sáng, Tuyết Ngọc trắng noãn lóe lên ánh sáng dịu dàng ấm áp, khéo léo trong sáng.
Hắn nhìn trâm ngọc, suy nghĩ bay đến nơi xa. Nhiều năm trước kia, có một nữ tử cũng thường xuyên cầm một cái trâm ngọc, mỗi ngày nhìn nó rơi lệ, mỗi lúc như thế, hắn liền lặng lẽ bồi ở bên cạnh nàng. . . . . . Nghĩ tới đây, tản băng kiên cố trong lòng hắn hòa tan ra rất nhiều, thế nhưng còn có một chút cảm giác phức tạp.
Trên trâm ngọc có một chỗ nhỏ lồi ra, hắn nhìn thật kỹ, thế nhưng phía trên có khắc chữ viết nho nhỏ tinh tế.
Vũ? Là tên của nàng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.