Tiểu Thư Bướng Bỉnh Và Hoàng Tử Cố Chấp
Chương 19
Kid
08/04/2014
_Tulip à,em sao thế...
Pyo đặt tay lên vai Tulip và hỏi một cách lo lắng.Tulip vẫn im lặng sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm trả lời Pyo.Lúc ấy,Layon vừa bước vào liền đưa đôi mắt buồn bã nhìn Tulip mà không nói một lời.Pyo chạy đến cạnh Layon hỏi
_Nè em,Tulip sao vậy?
_Không sao,...
Layon chỉ nói có thế rồi cuối mặt xuống tiến thẳng đến giường và nằm xuống,xoay mặt vào tường để lại Pyo đằng sau với vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu.
Đêm hôm đó,thầy giáo triệu tập cả lớp xuống dưới sảnh đường của lâu đài ngủ để phổ biến cuộc đi chơi sắp diễn ra.Tulip mệt mỏi bước xuống theo dòng người.Cô bước đứng cuối hàng mà không nhìn một ai.Tất nhiên hành động đó không qua khỏi mắt của mọi người,và đặc biệt là Julia.Cô nàng nhìn Tulip nhếch môi cười rồi quay lên.Ông thầy giáo bắt đầu cao giọng nói
_Các trò à,hôm nay chúng ta sẽ đến chợ buổi đêm,mua sắm vài món để chuẩn bị cho các lễ hội trong dịp đi chơi này.
Mọi người reo lên mừng rỡ và úa ra sân.Tulip chạy vội đến cạnh thầy giáo,kéo tay thầy và nói
_Thưa thầy,em hơi mệt ạ....nên em sẽ không đi được,thầy cho em ở lại
_Được,vậy tiểu thư ở lại nhá.Đừng chạy lung tung đó.....biết chưa....Thầy giáo căn dặn hỏi
_Em biết.
Tulip đáp chầm chậm rồi quay trở lên phòng một mình.Cô ngồi xuống giường thở dài,một hồi lâu sau đó,Tulip đem chiếc điện thoại ra và mở đến files ảnh của mình tìm cái ảnh mà cô chụp lén Ren hôn người ta trong phòng thể dục hồi đầu năm để ngắm nhìn.Tulip mỉm cười trong làn nước mắt trách
_Đồ khỉ xấu xí,tại sao lại yêu anh cơ chứ....
Rồi cô nàng đỏ tía mặt quay đi.Cô thầm nghĩ
_Cái gì vậy nè....chả nhẽ Ren,anh ta không đi chơi sao....chết rồi....những lời ấy không biết hắn có nghe không....
_KakA....nhớ tôi lắm à....hay sao mà đem ảnh tôi ra xem thế....Ren cầm điện thoại Tulip trong tay cười chế nhạo cô bé.
Xì,ai mà thèm nhớ anh...
Tulip vẫn đáp mà không quay mặt lại nhìn Ren bởi lẽ cô nàng sợ Ren sẽ thấy đôi má ửng đỏ của mình.Ren lại phá lên cười và nhái lại cái giọng mà anh chàng vừa nghe được từ miệng Tulip
_Đồ khỉ xấu xí,tại sao lại yêu anh cơ chứ...
Đến lúc này,Tulip giật thót mình nắm chặt chiếc mền trong tay,không nói gì.Ren vẫn vô tư cười hỏi
_Chả lẽ cô yêu tôi.....
_Đúng đó....Tulip đáp ra và vội bịt miệng lại vì biết mình đã nói một điều hết sức điên rồ.Thế nhưng,điều đó không làm Ren cười nữa mà sững sờ nhìn Tulip.Cậu vội đến trước mặt Tulip nhìn cô bé hỏi với giọng đa nghi
_Cô nói thật chứ....cô yêu tôi ư?
Tulip lầm bầm cái gì đó rồi ngước đôi mắt mọng nước nhìn Ren làm Ren lúng túng.Tulip cười đáp
_Tôi giỡn ấy mà..._Tulip lại im lặng rồi thay đổi thái độ một cách đột ngột...._tôi ghét anh kinh khủng,thôi bước ra khỏi phòng tôi ngay....đừng để tôi nhìn thấy anh nữa....đồ khi đáng ghét...
Lần này,Ren không nghe theo lời khích báng của Tulip nữa,mà vẫn im lặng đứng đó nhìn Tulip.Cậu chỉ im lặng,đưa bàn tay cứng cáp của mình lên và lau nước mắt cho cô ấy.Tulip dường như mất phản xạ,nên ngồi im lặng lẽ nhìn Ren.Một phút yên ắng cả không gian không một tiếng động,chỉ còn đủ nghe tiếng thở nhịp đều đều của hai người.Ren bắt đầu nói với giọng nghiêm túc
_Tulip à,hôm nay cô sao vậy,mọi hành động đều rất lạ....
_..............................
_Tôi biết cô không ghét tôi,tôi biết cô yêu tôi đúng không?_Ren vẫn đều đều giọng hỏi
Tulip nghe đến đây thì tim cô đau quá,nó nhói đau một cách lạ thường.Cô biết mình không thể giấu tình cảm nữa,suy nghĩ một hồi rồi cô gật đầu.Ren mỉm cười rồi lại tiếp tục hỏi
_Vậy tại sao cô lại tránh xa tôi hả? Tại sao....
_Tại vì....Trong phút chốc,Tulip đã định nói bật ra mọi bí mật nhưng cuối cùng cô đã kìm chế lại được.Tulip nhanh trí nói_Tại vì anh yêu LAura...anh hôn cô ta...người mà tôi ghét nhất
_Ra là vậy...
Ren phán một câu rồi leo lên giường Tulip ngồi.Lại một lần nữa im lặng,rồi Ren à lên một tiếng và nhìn Tulip.Ren lôi vật ấy trong túi quần ra đưa cho Tulip nói
_Nè....cô giữ cái này đi...tôi nhặt được ở khu vườn đấy
Tulip nhìn chiếc vòng và chợt nhớ ra mình đã đánh mất nó nên cô mỉm cười nhận lại chiếc vòng đó.Tulip nói với giọng thích thú
_Cám ơn anh nhá,tôi yêu chiếc vòng anh tặng tôi lắm đấy.
_Không có gì
Ren cười híp mắt rồi khung cảnh lại rơi vào thế im lặng một lần nữa.Cuối cùng,Tulip quyết định phá vỡ khung cảnh ấy,hỏi lại Ren,đánh trống lảng một cách trắng trợn
_Sao anh không đi chơi với lớp....?
_Không thích nên ở lại....ai dè cô cũng ở lại...
_Xạo dữ thế>"
Pyo đặt tay lên vai Tulip và hỏi một cách lo lắng.Tulip vẫn im lặng sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm trả lời Pyo.Lúc ấy,Layon vừa bước vào liền đưa đôi mắt buồn bã nhìn Tulip mà không nói một lời.Pyo chạy đến cạnh Layon hỏi
_Nè em,Tulip sao vậy?
_Không sao,...
Layon chỉ nói có thế rồi cuối mặt xuống tiến thẳng đến giường và nằm xuống,xoay mặt vào tường để lại Pyo đằng sau với vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu.
Đêm hôm đó,thầy giáo triệu tập cả lớp xuống dưới sảnh đường của lâu đài ngủ để phổ biến cuộc đi chơi sắp diễn ra.Tulip mệt mỏi bước xuống theo dòng người.Cô bước đứng cuối hàng mà không nhìn một ai.Tất nhiên hành động đó không qua khỏi mắt của mọi người,và đặc biệt là Julia.Cô nàng nhìn Tulip nhếch môi cười rồi quay lên.Ông thầy giáo bắt đầu cao giọng nói
_Các trò à,hôm nay chúng ta sẽ đến chợ buổi đêm,mua sắm vài món để chuẩn bị cho các lễ hội trong dịp đi chơi này.
Mọi người reo lên mừng rỡ và úa ra sân.Tulip chạy vội đến cạnh thầy giáo,kéo tay thầy và nói
_Thưa thầy,em hơi mệt ạ....nên em sẽ không đi được,thầy cho em ở lại
_Được,vậy tiểu thư ở lại nhá.Đừng chạy lung tung đó.....biết chưa....Thầy giáo căn dặn hỏi
_Em biết.
Tulip đáp chầm chậm rồi quay trở lên phòng một mình.Cô ngồi xuống giường thở dài,một hồi lâu sau đó,Tulip đem chiếc điện thoại ra và mở đến files ảnh của mình tìm cái ảnh mà cô chụp lén Ren hôn người ta trong phòng thể dục hồi đầu năm để ngắm nhìn.Tulip mỉm cười trong làn nước mắt trách
_Đồ khỉ xấu xí,tại sao lại yêu anh cơ chứ....
Rồi cô nàng đỏ tía mặt quay đi.Cô thầm nghĩ
_Cái gì vậy nè....chả nhẽ Ren,anh ta không đi chơi sao....chết rồi....những lời ấy không biết hắn có nghe không....
_KakA....nhớ tôi lắm à....hay sao mà đem ảnh tôi ra xem thế....Ren cầm điện thoại Tulip trong tay cười chế nhạo cô bé.
Xì,ai mà thèm nhớ anh...
Tulip vẫn đáp mà không quay mặt lại nhìn Ren bởi lẽ cô nàng sợ Ren sẽ thấy đôi má ửng đỏ của mình.Ren lại phá lên cười và nhái lại cái giọng mà anh chàng vừa nghe được từ miệng Tulip
_Đồ khỉ xấu xí,tại sao lại yêu anh cơ chứ...
Đến lúc này,Tulip giật thót mình nắm chặt chiếc mền trong tay,không nói gì.Ren vẫn vô tư cười hỏi
_Chả lẽ cô yêu tôi.....
_Đúng đó....Tulip đáp ra và vội bịt miệng lại vì biết mình đã nói một điều hết sức điên rồ.Thế nhưng,điều đó không làm Ren cười nữa mà sững sờ nhìn Tulip.Cậu vội đến trước mặt Tulip nhìn cô bé hỏi với giọng đa nghi
_Cô nói thật chứ....cô yêu tôi ư?
Tulip lầm bầm cái gì đó rồi ngước đôi mắt mọng nước nhìn Ren làm Ren lúng túng.Tulip cười đáp
_Tôi giỡn ấy mà..._Tulip lại im lặng rồi thay đổi thái độ một cách đột ngột...._tôi ghét anh kinh khủng,thôi bước ra khỏi phòng tôi ngay....đừng để tôi nhìn thấy anh nữa....đồ khi đáng ghét...
Lần này,Ren không nghe theo lời khích báng của Tulip nữa,mà vẫn im lặng đứng đó nhìn Tulip.Cậu chỉ im lặng,đưa bàn tay cứng cáp của mình lên và lau nước mắt cho cô ấy.Tulip dường như mất phản xạ,nên ngồi im lặng lẽ nhìn Ren.Một phút yên ắng cả không gian không một tiếng động,chỉ còn đủ nghe tiếng thở nhịp đều đều của hai người.Ren bắt đầu nói với giọng nghiêm túc
_Tulip à,hôm nay cô sao vậy,mọi hành động đều rất lạ....
_..............................
_Tôi biết cô không ghét tôi,tôi biết cô yêu tôi đúng không?_Ren vẫn đều đều giọng hỏi
Tulip nghe đến đây thì tim cô đau quá,nó nhói đau một cách lạ thường.Cô biết mình không thể giấu tình cảm nữa,suy nghĩ một hồi rồi cô gật đầu.Ren mỉm cười rồi lại tiếp tục hỏi
_Vậy tại sao cô lại tránh xa tôi hả? Tại sao....
_Tại vì....Trong phút chốc,Tulip đã định nói bật ra mọi bí mật nhưng cuối cùng cô đã kìm chế lại được.Tulip nhanh trí nói_Tại vì anh yêu LAura...anh hôn cô ta...người mà tôi ghét nhất
_Ra là vậy...
Ren phán một câu rồi leo lên giường Tulip ngồi.Lại một lần nữa im lặng,rồi Ren à lên một tiếng và nhìn Tulip.Ren lôi vật ấy trong túi quần ra đưa cho Tulip nói
_Nè....cô giữ cái này đi...tôi nhặt được ở khu vườn đấy
Tulip nhìn chiếc vòng và chợt nhớ ra mình đã đánh mất nó nên cô mỉm cười nhận lại chiếc vòng đó.Tulip nói với giọng thích thú
_Cám ơn anh nhá,tôi yêu chiếc vòng anh tặng tôi lắm đấy.
_Không có gì
Ren cười híp mắt rồi khung cảnh lại rơi vào thế im lặng một lần nữa.Cuối cùng,Tulip quyết định phá vỡ khung cảnh ấy,hỏi lại Ren,đánh trống lảng một cách trắng trợn
_Sao anh không đi chơi với lớp....?
_Không thích nên ở lại....ai dè cô cũng ở lại...
_Xạo dữ thế>"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.