Tiểu Thư Bướng Bỉnh Và Hoàng Tử Cố Chấp
Chương 3: ĐÍNH HÔN
Kid
07/06/2013
Tulip bước xuống phòng khách mà mồ hôi vật đỗ rã rời...Mẹ Lyly nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng
_Con sao không Tulip...sao trông con yếu ớt quá vậy...?
_Không sao đâu mẹ...con ổn mà...Tulip thì thào yếu ớt
_Con thấy sáng hôm nay,Tulip nó đỗ mồ hôi dữ lắm bác ạ...Layon lên tiếng
_Nói không sao là không sao mà...đi học thôi...Tulip cố gắng giữ giọng thật cao...và cố sức lôi Layon đi...
Trên quãng đường.Tulip thở dường như mạnh hơn...và điều này khiến Layon lo lắng...Cô lại quay qua Tulip một lần nữa
_Mày ổn thật chứ...tao nghĩ mày nên ở nhà...
_Không được...tao phải lên lớp quậy chứ
Tulip cười...nụ cười thật yếu ớt...rồi cố gắng chạy thật nhanh đến trường.Tiết đầu tiên hôm nay của cô là kiểm tra môn thể dục chạy bộ.Sau khi ra sân,Tulip,Layon và các bạn cùng lớp cùng khởi động...Mọi người yên lặng nghe thầy giáo thuyết bài một hồi rồi bắt đầu vào phần thi của mình.....Mọi người gắng sức chạy...và Tulip,Layon cũng vậy...chạy...chạy một cách bạc mạng...Tulip mồ hôi ra nhiều hơn...mặt cô càng ngày càng đỏ,...Tulip lẩm bẩm
_Quái lạ...gì vậy nè...sao cơ thể mình...đau quá...giống như có dòng điện..dòng điện của người con gái đó....mình....mình...
"RẦM......."và rồi Tulip gục xuống...Layon quay lại,bỏ cả phần thi của mình chạy đến cạnh Tulip...lay thật mạnh cô
_Tulip...Tulip...mày sao vậy...tỉnh dậy đi....
Mọi người nghe tiếng gọi của Layon liền chạy đến xem tình hình...
_Tránh ra......_Bỗng một giọng từ đâu phát ra
Mọi người quay phắt lại vừa kịp nhìn thấy khuôn mặt thì bị người đó quát
_TRÁNH RAAAAAAAAAAA....Điếc hả
Mọi người thất kinh hồn vía,...nhường đường cho người đó...Người lạ mặt cuối xuống bồng Tulip lên nhìn vào mặt Layon nói
_Cô đi theo tôi lên phòng y tá....
Trong phút chốc,Layon gật đầu ngoan ngoãn nghe lời...vừa quay lưng đi,thì lũ con gái chợt thốt lên...
_ÁAAAAAAAAA....anh Pyo..........
Layon nghe tên gọi giật thốt lên nhìn Pyo với bộ mặt ngạc nhiên....
Pyo đặt Tulip lên cái giường gần đó...cậu nói
_Layon...đi tìm y tá cho tôi...
Layon ái ngại vì bây giờ trong phòng chỉ còn Pyo và Tulip thì không được bèn nói
_Hay là anh đi tìm đi...để em chăm sóc cô ấy
_Tôi bảo cô đi tìm mà...
Pyo trợn mắt nhìn Layon khiến cô giật mình vội vã quay lưng đi...Pyo đóng cửa phòng y tá lại,cởi áo của Tulip ra và rồi...cậu vội vã mặc áo Tulip lại...nhìn Tulip đang thất sắc buộc miệng nói
_Đáng nhẽ ta phải cứu em.................
Layon kéo cô y tá trở về...cô y tá vội vã xem bệnh cho Tulip...Bỗng,cô cũng thất sắc nhìn Layon...Layon lo lắng hỏi
_Chuyện gì vậy cô...
_Tulip...tulip...
_Tulip sao cô...?
_Nó cần phải được đưa vào bệnh viện ngay...Nó rơi vào tình trạng hôn mê rồi
_Sao vậy được chứ....khi sáng cô ấy còn nói chuyện với em mà
_Ta không biết...ta không thể giải thích cái bệnh kì lạ này...
Pyo nghe xong câu chuyện bỏ đi ra...và thơ thẩn về một nơi nào đó...Layon vừa quay ra thì đã không thấy bóng Pyo đâu nữa.Cô run run cầm chiếc phone gọi cho mẹ của Tulip....Một lát sau,mẹ Tulip chạy đến trường...bà ngã gục trên chiếc giường đang có Tulip nằm trên đó,bà khóc
_Tulip ơi...con sao vậy...huhuhuhuuuuuuuu........
_Đầu óc đau quá...tiếng khóc ấy của Lyly tỷ tỷ mà...sao vậy...nóng quá...Tulip vùng mình tỉnh dậy...cô nhìn căn phòng đó...căn phòng trong giấc mơ...nhìn xa hơn nữa,bà LinhLinh đang ngủ gục ở đó...trông bà rất tiều tụy...Tulip xoa xoa cái đầu rồi bước xuống giường đến cạnh bà LinhLinh...Nó vô ý đánh thức bà LinhLinh bằng cách lay người nhè nhẹ
_Mẫu hậu...mẫu hậu...._Từ lúc nào đó nó bắt đầu gọi bà LinhLinh bằng mẫu hậu...Tulip cũng không hiểu được
Bà LinhLinh thức dậy,nhìn Tulip trong ánh mắt thương yêu...Bà ôm chầm lấy Tulip thổn thức...
_Cuối cùng con đã tỉnh...con làm mẫu hậu lo lắng quá...
_Nhưng...con bị sao vậy ạ...
Nó ngập ngừng hỏi...
_Từ cái lúc ở lâu đài Roenxi,khi con vừa ngồi vào bàn ăn...bất chợt con ngã lăn ra bất tỉnh...đến bây giờ con ngủ đúng 4 ngày rồi....
_HẢ??????????????4 ngày??
_Ừ...mà hôm nay là ngày con phải lên xe hoa
_Mẫu hậu...con không muốn lấy gã hoàng tử Ren đó...
_Nhưng,nếu con không lấy,dân chúng thành ta sẽ...
Vốn tính thương người,Tulip liền buồn bã gật đầu một cách miễn cưỡng....Và rồi Linh Miêu được bà LinhLinh triệu vào làm thợ trang điểm cho Tulip....30 phút sau,Tulip trở ra với một vẻ đẹp hết sức hút hồn khiến bà LinhLinh sững sờ...Bà LinhLinh bảo Tulip
_Con cười lên nào...ta muốn chụp ảnh cho con
_Dạ...
Tulip làm dáng và đứng yên một chỗ cho bà LinhLinh chụp...thật bất ngờ...bức ảnh được phóng to ngay tức khắc và có vẻ đẹp rất thu hút
ulip hài lòng với bức ảnh đó và theo bà LinhLInh đến lâu đài Roenxi để làm lễ.....Tưởng chừng như tòa lâu đài tráng lệ kia thật im ắng nhưng vừa Tulip vừa bước vào...hoa rơi ở đâu xuống đầy đại sảnh....Đằng kia,hàng trăm người đang trầm trồ vì vẻ đẹp của Tulip...họ đến bắt tay bà LinhLinh một cách thân mật...Tiếng kèn thứ hai,hoàng tử Ren xuất hiện với một bộ lễ phục rất bắt mắt
Lúc đó,Tulip vừa chợt quay lại nhìn Ren...Ren cũng bắt gặp ánh mắt thơ dại của Tulip...2 người sững sờ khi nhìn thấy vẻ đẹp của đối phương...Ren nhếch môi với nụ cười nửa miệng đến cạnh Tulip nói nhỏ
_Con heo như cô mặc đồ cưới vô trông được hơn 1 tí xíu đó
_Còn hơn anh...cái đồ nụ cười giả tạo...cười mà không biết ngượng...
_Đồ heo...
Ren phán lên một câu rồi tắt cái nụ cười mà Tulip đã phán trúng tim đen.Cậu im lặng đợi ông sư hoàng làm lễ...
Một lát sau,Ông sư hoàng đến...đứng trước mặt của Ren và Tulip...mọi người im lặng dõi theo.Ông sư hoàng bắt đầu nhìn Ren và hỏi
_Hoàng tử Ren...ngài có muốn lấy công chúa Tulip làm vợ không?
_CÓ....Ren dõng dạc nhưng mắt vẫn đăm chiêu nhìn về một hướng nào đó...
Ông sư hoàng lại nhìn qua Tulip,hỏi
_Còn công chúa Tulip thì sao?Sẽ đồng ý lấy hoàng tử Ren chứ
_Tui...tui......
Tulip lắp bắp...cô thật không hề biết yêu là gì nữa...mới có 16 tuổi đầu mà lấy chồng thì LyLy tỷ tỷ sẽ nghĩ gì đây...nhưng mẫu hậu LinhLinh thì thật tội...Tulip đắn đo suy nghĩ...Ông Roenxi sốt ruột đợi...Bà LinhLinh mặt mày tái mét...khách mời bắt đầu lao xao...ông hoàng cao giọng hỏi lại
_Công chúa có chịu lấy hoàng tử Ren không ạ...?
_Tui...tui...đồng ý.....Tulip nhắm mắt nói nhanh
Mọi người đến phút này thở dài nhẹ nhõm.Rồi lại im lặng nghe ông hoàng phán mấy lời chúc phúc...NÀo ngờ...khách mời lên tiếng nhao nhao
_Kiss đi...kiss đi....
Tulip lúng túng như gà mắc tóc...cứ đứng chết trân một chỗ.Ren đành bất ngờ lôi Tulip về phía mình và hôn nhẹ lên đôi môi đó...Nụ hôn thật nhanh nhưng thật ngọt ngào...Tulip sững sờ nhìn Ren...Ông Roenxi đến cạnh Tulip và Ren
_Động phòng rồi đó...vào đi các con...
Ren đưa Tulip vào trong phòng rồi khóa cửa.Tulip cởi chiếc giày của mình đôi ngay người Ren nói
_Ê...ai cho ông kiss tui chứ...có biết đó là nụ hôn đầu tiên của tui không hả?
Ren tức giận quay lui nhìn Tulip
_Nụ hôn đầu tiên à....tui mà cướp nụ hôn đầu tiên của cô à...chính cô cướp nụ hôn của tui đó...
_Khi nào chứ?_Tulip gân cổ cãi
_Cái hôm tôi giả chết đó...ai đến liếm hết tương gà trên môi tôi vậy hả?
Tulip chợt nhớ lại rồi đâm ra lúng túng.Cô không hiểu nổi tại sao khi ấy mình lại làm vậy.Và rồi cô lại nhìn Ren
_Cái đó không gọi là hôn
_Vậy cái này cũng vậy....
Tulip tức tối bỏ đến giường lôi ra bộ đồ ngủ...lại nhìn Ren,Tulip nói
_Tui đi tắm...đừng có mà giở trò với tui đó...
Ren ngồi nhếch mép,giọng khinh khỉnh
_Giở trò với cô à...xin lỗi cô nhé...cái con người xấu xí như cô vứt tôi không thèm lượm nữa...đã vậy mập như heo...mà tôi không bao giờ giở trò đó với người tôi không yêu đâu...(Ăn nói ác quá xá>"<)
Tulip tức giận đóng cửa thật mạnh...Ren lầm bầm
_Cô tưởng cô là ai chứ...tôi thèm lấy cô lắm đó....
Một lát sau,Tulip trở ra...cô cầm gối đôi lên người Ren...
_Ông nằm dưới sàn mà ngủ đi....
_Mơ à con...Tôi nằm trên giường
_Xéo xuống dưới đó...Tulip dơ chân đạp ngay lưng của Ren khiến chàng ấy va mặt vào tường.
_Cô...Ren dơ tay định tát Tulip nhưng cậu nghĩ dù sao cô ta cũng là con của nữ hoàng LinhLInh...nên thôi
Tulip vẫn tức giận...
_Xuống chưa hả?
_Tôi không biết...cô nằm cạnh tôi thì tối có chuyện gì xảy ra mặc kệ đó...
Tulip giật thót người vội vàng lắp bắp
_Nãy ông nói không đụng người ông không yêu mà
_Tôi đổi ý...ai nằm cùng giường tôi đụng hết..
Tulip trừng mắt nhìn Ren bằng ánh mắt hình viên đạn...cô gật gù
_Được rồi...tui thua...tui ngủ ở đây...
Tulip lấy mền với gối trải dưới sàn nằm.Cô đến cạnh của sổ nhìn về một nơt hư không nào đó một cách chăm chú và buồn bã
Tất nhiên ánh mắt ấy không thể thoát khỏi cái nhìn tò mò của Ren.Nhưng rồi cậu leo lên giường nằm ngủ.Tulip cũng đến cái mền dưới sàn nằm xuống,nó tự nhủ nếu ngủ có thể ngày mai nó lại gặp được Lyly tỷ tỷ và Layon...con bạn nối khố của nó,Layon...liệu có thể....?Câu hỏi mãi chỉ là thời gian mới trẻ lời được
_Con sao không Tulip...sao trông con yếu ớt quá vậy...?
_Không sao đâu mẹ...con ổn mà...Tulip thì thào yếu ớt
_Con thấy sáng hôm nay,Tulip nó đỗ mồ hôi dữ lắm bác ạ...Layon lên tiếng
_Nói không sao là không sao mà...đi học thôi...Tulip cố gắng giữ giọng thật cao...và cố sức lôi Layon đi...
Trên quãng đường.Tulip thở dường như mạnh hơn...và điều này khiến Layon lo lắng...Cô lại quay qua Tulip một lần nữa
_Mày ổn thật chứ...tao nghĩ mày nên ở nhà...
_Không được...tao phải lên lớp quậy chứ
Tulip cười...nụ cười thật yếu ớt...rồi cố gắng chạy thật nhanh đến trường.Tiết đầu tiên hôm nay của cô là kiểm tra môn thể dục chạy bộ.Sau khi ra sân,Tulip,Layon và các bạn cùng lớp cùng khởi động...Mọi người yên lặng nghe thầy giáo thuyết bài một hồi rồi bắt đầu vào phần thi của mình.....Mọi người gắng sức chạy...và Tulip,Layon cũng vậy...chạy...chạy một cách bạc mạng...Tulip mồ hôi ra nhiều hơn...mặt cô càng ngày càng đỏ,...Tulip lẩm bẩm
_Quái lạ...gì vậy nè...sao cơ thể mình...đau quá...giống như có dòng điện..dòng điện của người con gái đó....mình....mình...
"RẦM......."và rồi Tulip gục xuống...Layon quay lại,bỏ cả phần thi của mình chạy đến cạnh Tulip...lay thật mạnh cô
_Tulip...Tulip...mày sao vậy...tỉnh dậy đi....
Mọi người nghe tiếng gọi của Layon liền chạy đến xem tình hình...
_Tránh ra......_Bỗng một giọng từ đâu phát ra
Mọi người quay phắt lại vừa kịp nhìn thấy khuôn mặt thì bị người đó quát
_TRÁNH RAAAAAAAAAAA....Điếc hả
Mọi người thất kinh hồn vía,...nhường đường cho người đó...Người lạ mặt cuối xuống bồng Tulip lên nhìn vào mặt Layon nói
_Cô đi theo tôi lên phòng y tá....
Trong phút chốc,Layon gật đầu ngoan ngoãn nghe lời...vừa quay lưng đi,thì lũ con gái chợt thốt lên...
_ÁAAAAAAAAA....anh Pyo..........
Layon nghe tên gọi giật thốt lên nhìn Pyo với bộ mặt ngạc nhiên....
Pyo đặt Tulip lên cái giường gần đó...cậu nói
_Layon...đi tìm y tá cho tôi...
Layon ái ngại vì bây giờ trong phòng chỉ còn Pyo và Tulip thì không được bèn nói
_Hay là anh đi tìm đi...để em chăm sóc cô ấy
_Tôi bảo cô đi tìm mà...
Pyo trợn mắt nhìn Layon khiến cô giật mình vội vã quay lưng đi...Pyo đóng cửa phòng y tá lại,cởi áo của Tulip ra và rồi...cậu vội vã mặc áo Tulip lại...nhìn Tulip đang thất sắc buộc miệng nói
_Đáng nhẽ ta phải cứu em.................
Layon kéo cô y tá trở về...cô y tá vội vã xem bệnh cho Tulip...Bỗng,cô cũng thất sắc nhìn Layon...Layon lo lắng hỏi
_Chuyện gì vậy cô...
_Tulip...tulip...
_Tulip sao cô...?
_Nó cần phải được đưa vào bệnh viện ngay...Nó rơi vào tình trạng hôn mê rồi
_Sao vậy được chứ....khi sáng cô ấy còn nói chuyện với em mà
_Ta không biết...ta không thể giải thích cái bệnh kì lạ này...
Pyo nghe xong câu chuyện bỏ đi ra...và thơ thẩn về một nơi nào đó...Layon vừa quay ra thì đã không thấy bóng Pyo đâu nữa.Cô run run cầm chiếc phone gọi cho mẹ của Tulip....Một lát sau,mẹ Tulip chạy đến trường...bà ngã gục trên chiếc giường đang có Tulip nằm trên đó,bà khóc
_Tulip ơi...con sao vậy...huhuhuhuuuuuuuu........
_Đầu óc đau quá...tiếng khóc ấy của Lyly tỷ tỷ mà...sao vậy...nóng quá...Tulip vùng mình tỉnh dậy...cô nhìn căn phòng đó...căn phòng trong giấc mơ...nhìn xa hơn nữa,bà LinhLinh đang ngủ gục ở đó...trông bà rất tiều tụy...Tulip xoa xoa cái đầu rồi bước xuống giường đến cạnh bà LinhLinh...Nó vô ý đánh thức bà LinhLinh bằng cách lay người nhè nhẹ
_Mẫu hậu...mẫu hậu...._Từ lúc nào đó nó bắt đầu gọi bà LinhLinh bằng mẫu hậu...Tulip cũng không hiểu được
Bà LinhLinh thức dậy,nhìn Tulip trong ánh mắt thương yêu...Bà ôm chầm lấy Tulip thổn thức...
_Cuối cùng con đã tỉnh...con làm mẫu hậu lo lắng quá...
_Nhưng...con bị sao vậy ạ...
Nó ngập ngừng hỏi...
_Từ cái lúc ở lâu đài Roenxi,khi con vừa ngồi vào bàn ăn...bất chợt con ngã lăn ra bất tỉnh...đến bây giờ con ngủ đúng 4 ngày rồi....
_HẢ??????????????4 ngày??
_Ừ...mà hôm nay là ngày con phải lên xe hoa
_Mẫu hậu...con không muốn lấy gã hoàng tử Ren đó...
_Nhưng,nếu con không lấy,dân chúng thành ta sẽ...
Vốn tính thương người,Tulip liền buồn bã gật đầu một cách miễn cưỡng....Và rồi Linh Miêu được bà LinhLinh triệu vào làm thợ trang điểm cho Tulip....30 phút sau,Tulip trở ra với một vẻ đẹp hết sức hút hồn khiến bà LinhLinh sững sờ...Bà LinhLinh bảo Tulip
_Con cười lên nào...ta muốn chụp ảnh cho con
_Dạ...
Tulip làm dáng và đứng yên một chỗ cho bà LinhLinh chụp...thật bất ngờ...bức ảnh được phóng to ngay tức khắc và có vẻ đẹp rất thu hút
ulip hài lòng với bức ảnh đó và theo bà LinhLInh đến lâu đài Roenxi để làm lễ.....Tưởng chừng như tòa lâu đài tráng lệ kia thật im ắng nhưng vừa Tulip vừa bước vào...hoa rơi ở đâu xuống đầy đại sảnh....Đằng kia,hàng trăm người đang trầm trồ vì vẻ đẹp của Tulip...họ đến bắt tay bà LinhLinh một cách thân mật...Tiếng kèn thứ hai,hoàng tử Ren xuất hiện với một bộ lễ phục rất bắt mắt
Lúc đó,Tulip vừa chợt quay lại nhìn Ren...Ren cũng bắt gặp ánh mắt thơ dại của Tulip...2 người sững sờ khi nhìn thấy vẻ đẹp của đối phương...Ren nhếch môi với nụ cười nửa miệng đến cạnh Tulip nói nhỏ
_Con heo như cô mặc đồ cưới vô trông được hơn 1 tí xíu đó
_Còn hơn anh...cái đồ nụ cười giả tạo...cười mà không biết ngượng...
_Đồ heo...
Ren phán lên một câu rồi tắt cái nụ cười mà Tulip đã phán trúng tim đen.Cậu im lặng đợi ông sư hoàng làm lễ...
Một lát sau,Ông sư hoàng đến...đứng trước mặt của Ren và Tulip...mọi người im lặng dõi theo.Ông sư hoàng bắt đầu nhìn Ren và hỏi
_Hoàng tử Ren...ngài có muốn lấy công chúa Tulip làm vợ không?
_CÓ....Ren dõng dạc nhưng mắt vẫn đăm chiêu nhìn về một hướng nào đó...
Ông sư hoàng lại nhìn qua Tulip,hỏi
_Còn công chúa Tulip thì sao?Sẽ đồng ý lấy hoàng tử Ren chứ
_Tui...tui......
Tulip lắp bắp...cô thật không hề biết yêu là gì nữa...mới có 16 tuổi đầu mà lấy chồng thì LyLy tỷ tỷ sẽ nghĩ gì đây...nhưng mẫu hậu LinhLinh thì thật tội...Tulip đắn đo suy nghĩ...Ông Roenxi sốt ruột đợi...Bà LinhLinh mặt mày tái mét...khách mời bắt đầu lao xao...ông hoàng cao giọng hỏi lại
_Công chúa có chịu lấy hoàng tử Ren không ạ...?
_Tui...tui...đồng ý.....Tulip nhắm mắt nói nhanh
Mọi người đến phút này thở dài nhẹ nhõm.Rồi lại im lặng nghe ông hoàng phán mấy lời chúc phúc...NÀo ngờ...khách mời lên tiếng nhao nhao
_Kiss đi...kiss đi....
Tulip lúng túng như gà mắc tóc...cứ đứng chết trân một chỗ.Ren đành bất ngờ lôi Tulip về phía mình và hôn nhẹ lên đôi môi đó...Nụ hôn thật nhanh nhưng thật ngọt ngào...Tulip sững sờ nhìn Ren...Ông Roenxi đến cạnh Tulip và Ren
_Động phòng rồi đó...vào đi các con...
Ren đưa Tulip vào trong phòng rồi khóa cửa.Tulip cởi chiếc giày của mình đôi ngay người Ren nói
_Ê...ai cho ông kiss tui chứ...có biết đó là nụ hôn đầu tiên của tui không hả?
Ren tức giận quay lui nhìn Tulip
_Nụ hôn đầu tiên à....tui mà cướp nụ hôn đầu tiên của cô à...chính cô cướp nụ hôn của tui đó...
_Khi nào chứ?_Tulip gân cổ cãi
_Cái hôm tôi giả chết đó...ai đến liếm hết tương gà trên môi tôi vậy hả?
Tulip chợt nhớ lại rồi đâm ra lúng túng.Cô không hiểu nổi tại sao khi ấy mình lại làm vậy.Và rồi cô lại nhìn Ren
_Cái đó không gọi là hôn
_Vậy cái này cũng vậy....
Tulip tức tối bỏ đến giường lôi ra bộ đồ ngủ...lại nhìn Ren,Tulip nói
_Tui đi tắm...đừng có mà giở trò với tui đó...
Ren ngồi nhếch mép,giọng khinh khỉnh
_Giở trò với cô à...xin lỗi cô nhé...cái con người xấu xí như cô vứt tôi không thèm lượm nữa...đã vậy mập như heo...mà tôi không bao giờ giở trò đó với người tôi không yêu đâu...(Ăn nói ác quá xá>"<)
Tulip tức giận đóng cửa thật mạnh...Ren lầm bầm
_Cô tưởng cô là ai chứ...tôi thèm lấy cô lắm đó....
Một lát sau,Tulip trở ra...cô cầm gối đôi lên người Ren...
_Ông nằm dưới sàn mà ngủ đi....
_Mơ à con...Tôi nằm trên giường
_Xéo xuống dưới đó...Tulip dơ chân đạp ngay lưng của Ren khiến chàng ấy va mặt vào tường.
_Cô...Ren dơ tay định tát Tulip nhưng cậu nghĩ dù sao cô ta cũng là con của nữ hoàng LinhLInh...nên thôi
Tulip vẫn tức giận...
_Xuống chưa hả?
_Tôi không biết...cô nằm cạnh tôi thì tối có chuyện gì xảy ra mặc kệ đó...
Tulip giật thót người vội vàng lắp bắp
_Nãy ông nói không đụng người ông không yêu mà
_Tôi đổi ý...ai nằm cùng giường tôi đụng hết..
Tulip trừng mắt nhìn Ren bằng ánh mắt hình viên đạn...cô gật gù
_Được rồi...tui thua...tui ngủ ở đây...
Tulip lấy mền với gối trải dưới sàn nằm.Cô đến cạnh của sổ nhìn về một nơt hư không nào đó một cách chăm chú và buồn bã
Tất nhiên ánh mắt ấy không thể thoát khỏi cái nhìn tò mò của Ren.Nhưng rồi cậu leo lên giường nằm ngủ.Tulip cũng đến cái mền dưới sàn nằm xuống,nó tự nhủ nếu ngủ có thể ngày mai nó lại gặp được Lyly tỷ tỷ và Layon...con bạn nối khố của nó,Layon...liệu có thể....?Câu hỏi mãi chỉ là thời gian mới trẻ lời được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.