Tiểu Thư Cappuccino

Chương 60

Jin

12/06/2014

Nắm chặt tay tôi

“Ruỳnh ruỳnh!!”

- “Vương Trí Long, mau đem người ra đây, không đừng trách bọn tôi.”

“Bùm”

“Choang”

“Ruỳnh. Uỵch uỵch”

Hàng loạt âm thanh náo loạn phát ra từ tầng dưới. Tôi nhận ra giọng nói đó, là Duy. Cậu ấy đã tìm được đến đây rồi, bằng cách nào thì tôi không biết. Chỗ này rất nguy hiểm, đây là địa bàn của ông Long, không phải ở Việt Nam, đến đây cứu tôi là quá liều lĩnh. Cửa sổ không mở được, tôi không thể nhìn xuống dưới, nhưng cũng phần nào hình dung ra quang cảnh hiện giờ. Tôi nghe thấy tiếng của đầu vàng, tiếng của Duy, tiếng của đám người vệ sĩ, còn có tiếng của một đám người lạ nào đó, chắc là Duy thuê đến.

- “Hoàng Minh, cậu dậy chưa? Cậu nghe thấy gì chứ?”

...

- “Hoàng Minh?”

...

- “Này, cậu trả lời di chứ?”

Gọi mãi không thấy cá sấu trả lời, tôi đâm ra lo lắng, không biết hắn bị làm sao rồi, hay chỉ là ngủ say quá mà không nghe thấy tôi gọi.

Tôi muốn gọi sang hai phòng đối diện của Hà Anh và Tiên, nhưng sợ đám vệ sĩ nên thôi. Bây giờ tâm trạng tôi đang như có lửa đốt đây, không biết những người bạn của tôi thế nào rồi, việc này quá nguy hiểm. Lại một lần nữa tôi gây rắc rối cho họ, tôi là một con bé đen đủi, chỉ đem lại phiền toái cho người khác, chỉ giỏi làm người khác lo lắng, tôi là một đứa vô dụng, vô dụng!

- “Đi thôi.”

- “Mấy người lại định đưa tôi đi đâu? Cầu xin mấy người, thả tôi ra.”

[Đại sảnh]

- “Ồ, đây có phải là người thừa kế khu nghỉ dưỡng Gem nổi tiếng đó không? Còn đây là thiếu gia của tập đoàn giải trí Dreamy đây mà. Sao lại lặn lội sang Nhật để gặp tôi thế này, hân hạnh, hận hạnh.”

- “Này ông già, đừng diễn trò nữa, mau đưa người ra đây, đỡ phải đánh nhau, mệt lắm.”

- “Người nào?”

- “Hoài An, Hoàng Minh, Hà Anh. Ông đã bắt họ.”

- “Hoài An à? Là ai thế, ta không biết. Còn Minh và Hà Anh là con trai và cháu gái ta, bắt chúng nó làm gì?”

- “Ông già có vẻ thích giả nai nhỉ?”

- “Tôi không phải người kiên nhẫn đâu.”

- “Không kiên nhẫn thì cậu làm được gì hả cậu bé? Nên nhớ các cậu vẫn chỉ là những đứa nhóc 17 tuổi vắt mũi chưa sạch, làm được gì chứ? Đúng là ngựa non háu đá.”

- “Bọn tôi làm được gì ông biết à?”

- “Không biết, nhưng ta có khả năng kiểm soát nó. Đừng tưởng mấy đứa là đại thiên kim tiểu thư hay là đại thiếu gia gì đó mà lên mặt ở đây, mấy đứa vẫn còn non lắm, không đấu nổi với ta đâu.”

- “Rồi ông sẽ biết bọn tôi làm được những gì.”

- “Làm được gì? Với đám vệ sĩ quèn và sức mọn của mấy đứa trẻ con à? Mấy người cũng quên nhanh thật, thằng con quý tử của tập đoàn thời trang Crystal vẫn đang nằm viện mà dám kéo bè kéo lũ đến đây lần nữa à?”

- “Lục soát tất cả các phòng!”

- “Chặn tất cả người của lũ nhóc này lại!”

- “Tất cả đứng im, không được đụng đến họ!”

- “Cậu chủ, Vương tiểu thư.”

- “Giỏi lắm, cũng thoát được rồi cơ à? Không hổ danh là con cháu họ Vương.”

- “Minh, Hà Anh, các cậu thoát được rồi, còn An đâu?”

- “An? Tôi tưởng các cậu cứu An rồi chứ?”

- “Bọn tôi bị nhốt ở các phòng gần nhau, nhưng tối qua trong lúc ngủ, tôi và Hoàng Minh bị đánh thuốc mê và bị đưa về Việt Nam. Sáng nay trốn đến đây thì thấy phòng nhốt An mở toang, nghĩ là các cậu cứu được An rồi nên chạy ngay xuống đây.”

- “Ha ha ha, ta đã bảo rồi mà. Lũ ranh con mấy người làm sao đấu nổi ta.”

- “Ông đưa An đi đâu rồi?”

- “Minh, tốt nhất con nên nghe lời ta, ngoan ngoãn làm lễ đính hôn với Thủy Tiên đi, ta sẽ thả con bé ra.”

- “Làm sao tin được lời ông? Mau thả An ra, tôi sẽ làm theo lời ông.”

- “Làm sao tin được lời con? Mau làm lễ đính hôn, ta sẽ làm theo lời con.”

- “Ông...”

- “Thế nào?”

- “Ông đang ép tôi vào đường cùng đấy. Nghe đây, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ không nghe theo ông, cũng không nể tình cha con nữa! TÌM!!”

- “BẮT!”

Đấy là tất cả những gì tôi nghe được. Rồi tiếng đánh đấm lại vang lên đến rợn người. Chắc chắn căn phòng tôi đang ngồi đây ở ngay trên phòng khách nên mới nghe rõ được vậy. Có điều tôi không còn sức để kêu nữa, mấy ngày nay tôi không ăn gì, ngay hôm đầu tiên còn bị người của Kim Chi Ngọc Diệp đánh cho tơi tả nữa. Tôi phải ra khỏi đây. Cửa ra vào, cửa sổ, cửa thông gió đều không mở được. Trong phòng cũng không có cái gì có thể làm dụng cụ để đập phá cửa, mà nếu có tôi cũng không mở được.

- “Tôi khuyên các cậu nên về đi, đừng gây loạn ở đây nữa, không ích gì đâu.”

- “Tất cả đứng im! Chủ tịch Long, ông còn không mau thả người, tôi sẽ bắn!”

- “Duy...”

- “Ồ, cậu giỏi đấy, cứ bắn chết tôi đi cũng được, nhưng nếu bắn, tôi sẽ bấm cái nút này, căn phòng của con bé Hoài An sẽ nổ tung. Bắn đi!”

- “Chú, bỏ cái điều khiển xuống và thả An ra, sẽ không ai phải chết cả.”

- “Ta là trẻ con à? Hoàng Nhật Duy, cậu còn không mau bỏ súng xuống? Hay là muốn Hoài An của cậu bị nổ tung vậy?”

- “Ông...”

- “1, 2...”

- “Duy, bỏ súng xuống.”

- “3...”

“Huỵch”

“Bốp”

- “Ha ha, ông già, tôi lấy được rồi nhé, ông vẫn còn “non” lắm!”

- “Bây giờ ông không còn cái điều khiển nữa rồi, còn không nói Hoài An đang ở đâu?”

- “... Được, đi theo ta.”

.....

- “Nhìn thấy căn phòng phía cuối hành lang chưa? Con bé đó đang ở trong đấy, vào đi.”

- “Ông cũng phải đi cùng chúng tôi.”

“Uỵch uỵch!!”

- “Việt Anh, cẩn thận!”

- “Hầy. Ông già, đừng cố nữa, ông không giật được cái điều khiển đâu.”

- “Cậu bé, cậu không thấy sống lưng mình lạnh à? Có cảm nhận được nòng súng của ta đang dí vào lưng cậu không vậy?”

- “Thế ông cũng không thấy gáy mình lạnh à chủ tịch Long?”

- “Mấy cậu...”



- “Ông đừng giở mấy trò mèo ra nữa, đừng làm bọn tôi tức lên.”

- “Nói nhanh, HOÀI AN ĐÂU?”

- “Cẩn thận cái điều khiển!”

“Pằng!”

- “Ha ha ha, ta lấy được rồi. Oái! Aaaa................”

- “BỐ!!!!!!!!!”

- “Chú!!!!!!!!!!”

- “Không xong rồi, ông ta rơi xuống lan can!”

- “Còn An?”

“BÙM!!!”

...

- “KHÔNG!!!!!!!!!!!”

- “AN!!!!!!!!!!!!”

- “Ông ta nhấn cái nút rồi, ông ta không muốn chết một mình.”

- “Vào căn phòng kia, nhanh!”

- “An!! An!!”

- “Mọi thứ đều nổ tung.”

- “Không, An, cậu không được chết. KHÔNG!!”

- “Tìm An, có thể chỉ là ông ta lừa mình thôi, có thể An bị nhốt trong căn phòng khác. An không thể chết được, không thể!”

- “Nhưng nếu chỉ để lừa chúng ta thì cần gì ông ta phải liều mạng lấy cái điều khiển như vậy?”

- “Im mồm. Là giả đấy, tất cả chỉ là giả thôi, ông ta lừa mình. Hoài An không thể chết được!”

- “Mọi thứ trong phòng đều tan tành, nhưng không thấy An đâu.”

- “Mở tủ quần áo ra, tất cả các loại tủ, cả nhà tắm nữa, có thể An trốn trong đó.”

- “Việt Anh, mấy cái tủ đều bị nổ rồi, nhà tắm vẫn đang mở.”

- “An, cậu ở đâu? Đừng dọa tớ nữa, cậu ở đâu mau ra đi mà!!”

- “Chết phải thấy xác, như vậy chắc chắn An chưa chết, đừng vội nản. Mau chia nhau ra các phòng khác tìm.”

- “Đi thôi, sang phòng khác.”

- “a...”

- “Tiếng gì vậy?”

- “Tiếng gì?”

- “Tôi vừa nghe có tiếng gì đó mà.”

- “Tìm!”

- “Mọi người, cửa lan can bị mở.”

- “An... Không có gì cả. Sao thế được, không lẽ An nhảy ra từ đây?”

- “Nhưng làm gì có gì ở dưới?”

- “cứu...”

- “Đấy! Các cậu có nghe thấy gì không? Là An, là An!”

- “An, cậu ở đâu, nói lại lần nữa đi.”

- “cứu...”

- “An!! Cậu đây rồi! Minh, Duy, An đang lơ lửng ở dàn cây leo ngoài lan can.”

- “Trời, sao chúng ta không nhìn thấy?”

- “Cái bệ lan can to quá che lấp mất.”

- “Mau đưa An lên.”

- “Không dễ thế đâu.”

- “Lại là hai cậu.”

- “Bọn tớ không để các cậu cứu nó đâu. Minh, sao cậu cứ phải đâm đầu vào con vô dụng đấy thế nhỉ? Đến cả bố ruột cậu cũng từ. Nó thì có gì hơn tớ?”

- “Tất cả mọi mặt. An hơn hai người ở tất cả mọi mặt.”

- “Cái gì?”

- “Duy, đưa An lên, để tôi và Việt Anh đối phó với đám vệ sĩ và hai người này.”

“Pằng!”

- “Duy, chân cậu...”

- “Không sao, tôi phải đưa An lên, các cậu tiếp họ đi, cẩn thận dính đạn.”

- “Bắt mấy người họ lại, nhưng không được gây thương tích!”

- “Không được tới đây!”

“Pằng!”

- “Việt Anh!! Mấy tên đần độn, đã bảo không được làm thương họ rồi mà!! Việt Anh!!”

- “Rầm rầm”

“Uỳnh!!”

- “Minh, không cho họ tới chỗ lan can!”

- “Hoài An, mày tới số rồi.”

- “Không!! An!!”

- “Minh!! Cậu làm gì vậy? Đưa tay tớ kéo cậu lên, nhanh, bỏ tay nó ra!”

- “An, cố lên, nắm chặt tay tôi. Nếu chết, chúng ta sẽ chết chung.”

- “Không... b... bỏ... tôi... ra...”

- “Minh, bám vào tay tớ đi nhanh lên, nguy hiểm lắm!”

- “Kim Chi! Cô cút ngay đi cho tôi!”

- “Cậu im mồm, bỏ tôi ra, tôi phải cứu Minh.”

- “Chị, lên đi, nếu không chị cũng ngã đấy.”

- “Không.”

- “Em sẽ bắn Hoài An.”

- “Nếu em cậu bắn Hoài An, tôi sẽ buông tay ra, sẽ chết cùng cô ấy.”



- “Diệp, không được bắn, em không được bắn. Minh, đừng buông tay, xin cậu.”

- “Không được bắn An!! A...”

- “VIỆT ANH!! Sao cậu lại làm thế? Sao cậu lại đỡ đạn cho nó?”

- “Cút ra.”

- “Không, cậu bị thương rồi.”

- “CÚT!!”

- “Con nhỏ đáng ghét. Tao bắn mày!”

- “Aaaaa...”

- “MINH! AN!!”

- “Không, Minh!!!!!!!!!!!!! Em làm gì vậy? Chị bảo không được bắn cơ mà!”

- “Em bắn trượt rồi!”

- “Nhưng Minh đã rơi xuống cùng An!”

“Ò e ò e ò e...”

*

* *

Đây là đâu? Sao xung quanh trắng toát và lạnh lẽo thế này? Không lẽ tôi...

- “An, con.”

- “Ba! Mẹ!”

- “Đừng tới đây, con phải ở yên đó.”

- “Con nhớ ba mẹ quá.”

- “Ba mẹ cũng thế, nhưng con phải ở đó, con phải cố lên, con không được tới gần ba mẹ.”

- “Ba mẹ, con đau khổ lắm, con muốn được ở cùng cùng ba mẹ.”

- “Cậu không được đi đâu hết!”

- “Hoàng Minh?”

- “Cậu ở yên đấy cho tôi, tôi cấm cậu bước.”

- “Sao cậu ở đây? Mà đây là đâu? Không lẽ cậu cũng... Không lẽ chúng ta...”

- “Nếu bước qua cái vạch kia, chúng ta sẽ không quay lại được nữa.”

- “Thế cứ đứng ở đây sao? Nơi này lạnh lẽo quá, tôi không muốn ở đây đâu, tôi sợ lắm.”

- “Đừng sợ, đã có tôi rồi mà, tôi sẽ ở đây với cậu, hai chúng ta cùng cố gắng, nhé?”

- “Hoàng Minh, sao cậu cứ mờ dần thế này?”

- “Tôi cũng không biết nữa.”

- “Đừng, đừng bỏ tôi ở đây một mình.”

- “Không, tôi sẽ không bỏ cậu đâu, nắm chặt lấy tay tôi, nắm chặt lấy.”

- “Tôi không nắm được.”

- “Cố lên An, chúng ta sẽ không sao cả, đừng sợ.”

- “Đừng bỏ tôi, Hoàng Minh, tôi sợ lắm, đừng bỏ tôi.”

- “An!!”

*

* *

- “An?... An!! Mọi người, An tỉnh rồi, mau lại đây!”

- “An, cậu tỉnh thật rồi, cậu biết mọi người lo lắng lắm không? Sao bây giờ mới chịu tỉnh?”

- “Mày đáng ghét lắm, mày phải tỉnh sớm hơn chứ.”

- “Mày hành hạ bọn tao cả tuần đấy biết không? Đợi khỏe hẳn xem tao trừng trị mày thế nào.”

- “M... Minh... Tôi muốn gặp... Hoàng... Minh.”

- “Hoàng Minh... cậu ấy vẫn chưa tỉnh.”

- “Không. Minh nói cậu ấy sẽ ở bên cạnh tôi, chúng tôi sẽ cùng cố gắng mà.”

- “An...”

- “Minh... Gọi cậu ta dậy, gọi dậy đi, đừng cho cậu ta ngủ nữa, ngủ thế nhiều rồi.”

- “An. Minh vẫn chưa tỉnh. Lúc hai người ngã xuống, Minh ôm trọn lấy người cậu nên bị thương nặng hơn.”

- “Cũng may hai người ngã vào bụi cây, nếu không thì...”

- “Hoàng Minh sẽ sớm tỉnh lại thôi, đừng lo.”

- “Việc của mày bây giờ là tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt nghe chưa!”

Hoàng Minh, cậu nói dối. Cậu nói sẽ ở bên cạnh tôi, cậu nói cả hai cùng cố gắng, nhưng sao cậu ở lại đó một mình? Cậu là đồ cá sấu đáng ghét, đồ gian xảo, đồ quỷ quyệt, cậu chỉ giỏi lừa tôi thôi, đến lúc cận kề cái chết cậu vẫn lừa tôi, cậu lừa tôi! Cậu có mau mở mắt ra không thì bảo? Xin cậu, mở mắt ra đi. Tôi hứa, nếu cậu tỉnh dậy, tôi sẽ không mắng cậu đâu, sẽ không truy cứu việc cậu lừa tôi, chỉ cần cậu tỉnh lại thôi, xin cậu đấy.

Sao nào, đã chỉ trích cậu, đe dọa cậu, van xin cậu, thế mà cậu vẫn cương quyết không chịu tỉnh dậy đúng không? Ừ đúng rồi, cậu thích làm tôi đau lòng lắm mà, việc này thú vị lắm đúng không? Tỉnh dậy đi, rồi cậu muốn chêu tức tôi thế nào cũng được, đừng bắt tôi đau lòng theo kiểu này, tôi không chịu được đâu.

Vẫn chưa dậy hả? Khi cả hai đang lơ lửng ở lan can, cậu nói nếu chết cả hai sẽ cùng chết. Được thôi, nếu cậu không tỉnh lại, tôi sẽ... đi theo cậu. Cá sấu, chờ tôi nhé...

- “Hoàng Minh tỉnh rồi!!”

0_o

- “Gọi bác sĩ, mọi người tản ra chút nào.”

Cá sấu, cá sấu, cậu tỉnh rồi. Sao hôm nay cậu nghe lời vậy? Cảm ơn vì cậu đã tỉnh lại, cảm ơn.

- “An, Minh tỉnh rồi đấy.”

- “Cho tớ sang đó.”

- “Không được, cậu còn yếu, không được ngồi dậy. Ở yên đó đi.”

Cá sấu đáng ghét, tôi phải dọa chết cậu mới chịu tỉnh dậy, cậu là đồ độc ác, đồ nhẫn tâm, lúc nào cũng chỉ thích chêu tức tôi. Đã bao giờ tôi nói cho cậu tôi là người không biết giữ lời hứa chưa nhỉ? Cậu cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng đi nhé, đợi khỏe lại, cậu sẽ biết tay tôi!

- “Sao rồi, sao lại phải dùng sốc tim? Chẳng phải Hoàng Minh tỉnh rồi sao?”

- “Ừ, nhưng lúc đó mới tỉnh lơ mơ thôi, chẳng hiểu sao giờ lại phải cấp cứu.”

- “Trời.”

Oh God, này cá sấu, tôi chỉ nói đùa thôi mà, đừng giận. Tôi sẽ không làm gì đâu, chỉ cần cậu tỉnh lại thôi. Cậu cũng biết là tôi chẳng bao giờ thắng được cậu mà, tôi không có khả năng hành hạ người khác như cậu đâu. Vì thế cậu mau tỉnh lại đi, tôi biết lỗi rồi, cậu đừng giận nữa.

Tôi bảo tôi biết lỗi rồi mà. Cá sấu?

Oke, tôi sẽ không gọi cậu là cá sấu nữa, cậu là cá đẹp, không “sấu”, được chưa? Hoàng Minh đẹp trai, mau tỉnh dậy đi nào, đừng như vậy mà, tôi sợ lắm. Cậu đang làm tôi sợ đấy, Hoàng Minh...

- “May quá, cậu ấy ổn rồi.”

- “Ừ, cậu ta rất khỏe mà, không chết được đâu. Vậy là cả An và Minh đều đã ổn, chúng ta chuẩn bị làm tiệc đi là vừa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Cappuccino

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook